Nữ Nhân Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm - Chương 03

Tác giả: Thủy Thanh Thiển

"Phụ thân." Giọng của Thẩm Thiển Mạch mang theo vài phần xa cách, con ngươi nhìn về phía Thẩm Lăng Vân có vài phần châm chọc, nhưng được che đậy bởi ánh mắt ôn hòa vô hại.
"Ngươi là Thiển Mạch?" Ánh mắt từ ái của Thẩm Lăng Vân khi chạm đến khuôn mặt bình thường của Thẩm Thiển Mạch thì mang theo mấy phần nghi ngờ.
"Phụ thân không biết Mạch Nhi sao?" Thẩm Thiển Mạch cố ý lộ ra dáng vẻ ngây thơ, đối với Thẩm Lăng Vân nói. Đáy lòng cũng xẹt qua một tia khinh thường cùng giễu cợt.
Nàng dĩ nhiên hiểu ánh mắt của Thẩm Lăng Vân. Thấy dung mạo của nàng bình thường như vậy, Thẩm Lăng Vân nhất định rất thất vọng, mất đi một con cờ có thể lợi dụng.
"Những năm này, dáng dấp so với khi còn bé một điểm cũng không giống nhau rồi." Trên mặt Thẩm Lăng Vân vẫn là ánh mắt từ ái như cũ, vươn tay vuốt ve mấy sợi tóc của Thẩm Thiển Mạch. Thế nào dáng dấp lại bình thường như vậy, dung mạo thế này thì làm sao đi hấp dẫn hoàng tử đây?
Từ trong đôi mắt từ ái của Thẩm Lăng Vân, Thẩm Thiển Mạch có thể thấy được sự thất vọng. Hắn làm sao có thể không thất vọng đây. Vốn cho là đệ nhất mỹ nhân sinh hạ nữ nhi thì nữ nhi cũng phải nghiêng nước nghiêng thành, nhưng ai biết dáng vẻ lại là như thế.
"Phụ thân là ngại dáng dấp của Mạch Nhi không đẹp mắt bằng các tỷ tỷ sao?" Thẩm Thiển Mạch cố ý làm ra một bộ dáng đơn thuần bi thương, ngón tay thẳng tắp chỉ về hướng Thẩm Thiển Ngữ cùng Thẩm Thiển Tâm.
Thẩm Thiển Ngữ mặc dù có mấy phần không tốt, nhưng so với dung mạo hiện giờ của Thẩm Thiển Mạch thì cũng xuất sắc không ít. Mà Thẩm Thiển Tâm thì càng khỏi phải nói, vẻ mặt nhu nhược lại quyến rũ, mười phần là mỹ nhân.
"Làm sao có thể?" Thẩm Lăng Vân từ ái sờ tóc của Thẩm Thiển Mạch. Ông ngoại của Thẩm Thiển Mạch là Binh Bộ Thượng Thư, hắn không đắc tội nổi. Vì vậy hắn phải đối tốt với Thẩm Thiển Mạch hơn một chút.
Thẩm Lăng Vân dắt Thẩm Thiển Mạch vào phủ Thừa Tướng, ánh mắt tính toán nhìn về phía Thẩm Thiển Ngữ cùng Thẩm Thiển Tâm cũng nhiều hơn mấy phần. Thẩm Thiển Mạch đem tất cả thu hết vào mắt. Thứ nàng muốn, chính là Thẩm Lăng Vân chú ý tới điểm này.
Con cờ dùng được cũng không chỉ có một mình nàng. Thẩm Thiển Ngữ cùng Thẩm Thiển Tâm tuy là thứ xuất, nhưng rốt cuộc vẫn là nữ nhi của Thừa tướng. Dùng để làm con cờ kết thân chính trị, cũng không phải là không thể.
"Những năm gần đây, Mạch Nhi trôi qua tốt không?" Thẩm Lăng Vân kéo tay Thẩm Thiển Mạch từ ái hỏi, trong mắt tuy là mang theo từ ái, nhưng sâu trong đáy mắt là vẻ không kiên nhẫn.
Vẻ mặt của Doãn U Lan cùng Thẩm Thiển Ngữ đầy oán độc khi nhìn cảnh này, ở một bên hận đến nghiến răng nghiến lợi. Mà Thẩm Thiển Tâm thì lại bình thản hơn rất nhiều, trên mặt là nụ cười dịu dàng.
"Tốt vô cùng. Mỗi ngày ở giữa núi rừng ngắm cảnh sắc, cũng rất vui vẻ." Thẩm Thiển Mạch nâng lên nụ cười ngây thơ, giống như một tiểu cô nương không rành việc đời.
Mười lăm tuổi, nguyên bản là nên như thế, không am hiểu thế sự. Kiếp trước của nàng, cũng đơn thuần như thế. Nhưng phụ thân lại lợi dụng mỹ mạo của nàng để đạt được mục đích, đem nàng làm vật hy sinh, trượng phu lợi dụng quyền thế sau lưng nàng để leo lên đế vị, sau đó một cước đá văng nàng.
Nàng hôm nay đã không còn là tiểu cô nương đơn thuần đó rồi. Nhưng bây giờ nàng không thể cho bọn họ thấy dáng vẻ chân thật của mình. Nàng muốn vào thời điểm bọn họ không phòng bị, cho bọn họ một kích trí mạng.
"Không có tiếp tục học tập cầm kỳ thi họa sao?" Trên mặt Thẩm Lăng Vân rõ ràng thoáng qua một tia không vui. Trong mắt là một bộ dáng phẫn nộ, ngay cả tài nghệ cũng không có. Quả thật chính là phế vật! Nếu không phải nhà mẹ nàng có địa vị, hắn đã đem nữ nhi vô dụng này đuổi ra khỏi cửa rồi.
"Cầm thì có thể đánh. Những cái khác cũng không có học. Những thi từ ca phú khi còn bé đều không nhớ nổi." Thẩm Thiển Mạch lộ ra dáng vẻ nhút nhát, nói thật nhỏ.
Nhưng trong lòng thì cười lạnh một hồi. Cho dù nàng che giấu tuyệt thế dung nhan, lấy dáng vẻ, tư thái bình thường xuất hiện, phụ thân của nàng cũng vẫn không muốn buông tha nàng.
"Như vậy a. Được rồi, Mạch Nhi cũng mệt mỏi rồi, xuống nghỉ ngơi đi." Thẩm Lăng Vân gần như đã không còn kiên nhẫn cùng Thẩm Thiển Mạch nói tiếp, làm bộ từ ái sờ đầu Thẩm Thiển Mạch, rồi đuổi nàng rời đi.
"Vâng" Thẩm Thiển Mạch biểu hiện bộ dáng vâng lời, ngoan ngoãn rời khỏi đại sảnh của Tướng phủ, đi tới viện của mình.
Mấy năm nay, nàng cũng không sống ở trong núi, mà đi đến tổ chức thần bí nhất giang hồ, Ma Cung.
Trong tang lễ của mẫu thân, nàng gặp được cung chủ Ma Cung, cung chủ Ma Cung là nghĩa huynh của mẫu thân nàng, hỏi nàng có nguyện ý theo hắn đi tập võ hay không, kiếp trước nàng quả quyết cự tuyệt, thế nhưng đời này nàng lại chủ động yêu cầu đi theo cung chủ Ma Cung.
Bởi vì nàng cần trở nên cường đại, cần nắm trong tay nhiều lực lượng, như vậy mới có thể làm cho những kẻ dối trá kia, những kẻ đã thương tổn nàng chịu đả kích trầm trọng.
Dĩ nhiên, vì không để cho phụ thân nổi lòng phòng bị với nàng, nàng kêu cung chủ Ma Cung nói cho phụ thân là nàng có kiếp nạn, phải lên núi tĩnh dưỡng năm năm, mới có thể trở về Tướng phủ.
Phụ thân dĩ nhiên là không chịu. Nhưng khi cung chủ Ma Cung nói, kiếp nạn này có thể sẽ khắc ૮ɦếƭ người thân, thì phụ thân nàng lập tức đồng ý.
Thật là một kẻ dối trá. Một khi nguy hại đến lợi ích của chính hắn thì cái gì cũng có thể buông tha. Thân tình trong mắt hắn, chỉ sợ là không đáng giá một đồng.
"Tiểu thư. Đại tỷ cùng Nhị nương của người thật đáng ghét. Nhị tỷ thoạt nhìn dịu dàng, nhưng hình như cũng có địch ý với tiểu thư. Chỉ có phụ thân đối với tiểu thư là tốt nhất." Thiên Thiên đi theo sau lưng Thẩm Thiển Mạch, nhỏ giọng nói.
"Thiên Thiên. Có lúc nhìn như tốt nhất, ôn nhu nhất, mới là đáng sợ nhất. Bởi vì, ở tại thời điểm em không phòng bị, hắn sẽ cho em một kích trí mạng." Thẩm Thiển Mạch nhìn Thiên Thiên, nàng ấy vẫn còn là một tiểu cô nương đơn thuần, làm sao có thể nhìn ra được tâm tư của Thẩm Lăng Vân.
"Tiểu thư, Thiên Thiên không hiểu." Thiên Thiên sờ đầu, lộ ra dáng vẻ không hiểu, chớp mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch.
"Ngày sau em sẽ rõ ràng thôi." Thẩm Thiển Mạch giống như tỷ tỷ sờ đầu Thiên Thiên, gương mặt lộ vẻ yêu thương.
"Cung chủ." Một bóng dáng màu xanh rơi vào viện của Thẩm Thiển Mạch, nhưng không có bất kỳ người nào phát hiện hắn đến.
"Có tra được lai lịch của Mị huyết lâu không?" Thẩm Thiển Mạch liếc mắt một cái liền đứng bên cạnh thanh y nam tử, trên người nàng tản ra khí chất cao cao tại thượng, nhìn nàng bây giờ cùng cô gái ngây thơ vô hại mới vừa rồi tựa như hai người.
"Sênh Ca vô năng." Nam tử kia một thân thanh y, ngũ quan tương khảm như được đao khắc, vẻ mặt cùng khí chất đều lạnh lùng, cảm giác như chỉ cần đến gần một chút thì sẽ bị đóng băng, nhưng thái độ đối với Thẩm Thiển Mạch thì cung kính khác thường.
"Thôi. Chắc hẳn Mị huyết lâu sẽ đến tìm ta." Thẩm Thiển Mạch giơ tay áo, ý bảo Sênh Ca có thể rời đi, khóe miệng giương lên nụ cười cân nhắc.
Sênh Ca là Tả Hộ Pháp của Ma Cung, đặc biệt phụ trách dò thăm tin tức cùng ám sát. Mà nàng, là cung chủ Ma Cung.
Người đời đều biết cung chủ Ma Cung là một công tử thanh nhã vô song nhưng lại Gi*t người không chớp mắt. Nhưng không ai biết, vị công tử này, lại là Tướng môn đích nữ.
"Tiểu thư, lai lịch của Mị huyết lâu cũng lớn quá nha." Thiên Thiên thấy Sênh Ca cũng không có điều tra được lai lịch của Mị huyết lâu thì không thể không lên tiếng.
"Có thể cùng Ma Cung chạy song song trên giang hồ, sẽ đơn giản sao?" Vươn ngón tay như bạch ngọc, nhẹ nhàng sờ chóp mũi Thiên Thiên, Thẩm Thiển Mạch cười nói.
Đôi mắt đen tuyền để lộ ra một tia cân nhắc cùng giảo hoạt. Chắc hẳn Mị huyết lâu cùng hoàng thất của Thiên Mạc, Lâm Vị có liên quan gì đây. Nếu không, cần gì phải tới Kỳ Nguyệt quốc đoạt vị.
"Tức ૮ɦếƭ em rồi, tiểu thư." Giờ phút này gương mặt trắng nõn của Thiên Thiên đỏ bừng cả lên, hai quả đấm nắm thật chặt, mặt tức giận bất bình.
"Làm sao vậy, ai khi dễ Thiên Thiên nhà ta rồi hả ?" Thẩm Thiển Mạch cưng chìu nhìn dáng vẻ ngây thơ của Thiên Thiên.
Từ năm năm trước Thiên Thiên vẫn ở cùng với nàng, cùng với nàng vượt qua năm năm gian khổ khó khăn nhất, nàng và Thiên Thiên thân như tỷ muội, mặc dù cô gái nhỏ này tính tình đơn thuần, rất dễ tức giận, có lúc cũng có chút lỗ mãng, nhưng nếu có người thực có can đảm khi dễ Thiên Thiên, nàng sẽ làm cho người đó muốn sống không được mà muốn ૮ɦếƭ không xong.
"Tiểu thư, người không biết mọi người bên ngoài nói người như thế nào không? Họ nói trưởng nữ Thẩm Thiển Mạch của phủ thừa tướng là một nữ tử dốt nát kém cỏi. Thi từ ca phú một câu không biết. Cầm kỳ thư họa mọi thứ không thông." Vẻ mặt Thiên Thiên tức giận bất bình, hận không được thay Thẩm Thiển Mạch đánh những người đó một trận.
"Thật sao?" Thẩm Thiển Mạch cũng chỉ cười khẽ, trong mắt mang theo vài phần giễu cợt. Không nghĩ tới bọn họ nhanh như vậy liền không nhịn được chửi bới nàng.
Tâm cơ Thẩm Thiển Tâm thâm trầm, cũng sẽ không làm ra chuyện mạo hiểm như vậy. Xem ra hơn phân nửa là do Thẩm Thiển Ngữ và Doãn U Lan làm rồi.
"Tiểu thư! Làm sao mà người còn cười được nữa? Cư nhiên bọn họ vu oan cho người như vậy! Tiểu thư nhà ta từ hi từ ca phú đến cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông!" Thiên Thiên nhìn Thẩm Thiển Mạch lại còn nở nụ cười được, có chút không hiểu lôi kéo tay Thẩm Thiển Mạch, dựa vào tính tình của tiểu thư thì bình thường có người dám vu oan nàng như vậy, tất nhiên là sẽ không có kết quả tốt.
"Bọn họ thích nói, thì cứ để cho bọn họ nói. Cũng tiết kiệm được việc tự ta đi tung lời đồn." Thẩm Thiển Mạch vẫn bày ra bộ dáng như mọi việc không liên quan đến mình, khóe miệng cong lên mang ý cười yếu ớt.
"Tiểu thư, người làm cho Thiên Thiên hồ đồ theo rồi. Thiên Thiên không hiểu, tại sao người phải ăn Dịch Dung Đan, tại sao phải làm bộ như cái gì cũng không biết?" Thiên Thiên bị thái độ của Thẩm Thiển Mạch làm cho mơ hồ không rõ, vừa gãi đầu, vừa dậm chân.
"Ngu Thiên Thiên. Chỉ có dốt nát kém cỏi như vậy, cha của ta mới sẽ không đem ta làm con cờ chính trị kết thân. Bởi vì cô gái bộ dáng như vậy sẽ buộc không nổi lòng của hoàng tử." Thẩm Thiển Mạch nhẹ nhàng vuốt đầu của Thiên Thiên, khóe miệng cong lên lộ ra vẻ châm chọc, trong mắt cũng lộ ra một tia lạnh lùng.
"À? Nhìn phụ thân tiểu thư thương tiểu thư như vậy? Sao lại có thể coi tiểu thư như con cờ được? Tại sao lại có phụ thân như vậy!" Giọng nói Thiên Thiên tràn đầy bất bình mà nói.
"Thiên Thiên, triều đình hoàng thất này hủ bại, sao có thể dễ dàng nói rõ ràng như vậy." Thẩm Thiển Mạch cưng chìu nhìn Thiên Thiên, có lẽ nàng không nên dẫn nàng ta rời Ma Cung, chỉ là nàng không bỏ được khi để Thiên Thiên một mình ở Ma Cung.
"Tiểu thư, người thật đáng thương." Thiên Thiên ôm Thẩm Thiển Mạch, ở trên cổ Thẩm Thiển Mạch cọ xát hệt như đứa bé.
"Đáng thương? Ta sẽ làm cho bọn họ rất đáng thương." Thẩm Thiển Mạch nghe được lời của Thiên Thiên, khóe miệng cong lên, cả người cũng tản ra một cỗ hơi thở yêu mị mà tàn nhẫn.
Xưa nay Thiên Thiên hiểu rõ tính tình của Thẩm Thiển Mạch, đối với người mình quan tâm thì rất để ý, đối với người không quan tâm thì rất lạnh lùng, mà dám can đảm tổn thương nàng, hoặc là người bên người nàng, tất nhiên sẽ không có kết quả tốt.
"Ừ. Bọn họ ghê tởm như vậy, tiểu thư không cần nương tay." Thiên Thiên lòng đầy căm phẫn, lôi kéo tay Thẩm Thiển Mạch nói.
"Thiên Thiên đã thấy qua ta nương tay à?" Giọng điệu của Thẩm Thiển Mạch bình thường, chỉ là cả người tản ra sát khí làm cho người ta thần phục.
"Muội muội." Tiếng kêu ôn nhu truyền đến, Thẩm Thiển Mạch thu lại phong cách, thay bằng bộ dạng không rành việc đời nhìn người tới.
"Nhị tỷ, có chuyện gì à?" Giọng nói Thẩm Thiển Mạch trong rõ dễ nghe, nghe thấy giọng nói này có lẽ còn tưởng rằng là mỹ nhân bại hoại, nhưng nếu thấy dung mạo này chỉ sợ cũng phải thất vọng.
"Ngày mai một vài tiểu thư quan lại hẹn cùng nhau ngâm thi tác đối, muội muội có muốn cùng nhau đi hay không?" Thẩm Thiển Tâm làm ra bộ dáng yêu thương muội muội, không muốn bỏ quên muội muội, chỉ là sâu trong ánh mắt lại cất giấu một chút châm biếm cùng tính toán.
"Nhưng mà muội không biết." Thẩm Thiển Mạch lộ ra vẻ mặt khó xử, nhưng trong lòng thì một hồi cười lạnh, khá lắm Thẩm Thiển Tâm, ý định thật là đủ ác độc .
Lời đồn không thể tin, nhưng nếu có thể khiến các vị thiên kim tiểu thư quan lại chính mắt thấy tất cả, vậy coi như là đây là sự thật quá rõ ràng. Như vậy trưởng nữ là nàng đây chính là người kém cỏi vô học sẽ chịu hết nhạo báng, mà thứ nữ làThẩm Thiển Tâm đây tài mạo sẽ được chú ý đến.
"Không sao. Cùng đi vui đùa một chút mà thôi. Nếu có chuyện gì, còn có tỷ tỷ ở đây." Thẩm Thiển Tâm lộ ra một màn thành tâm thành ý cười nói dối trá lôi kéo tay Thẩm Thiển Mạch.
"Vậy cũng tốt." Thẩm Thiển Mạch chớp con ngươi linh động lên tiếng.
Nhìn nụ cười hả hê của Thẩm Thiển Tâm trước khi đi, Thẩm Thiển Mạch khẽ mỉm cười.
Thẩm Thiển Tâm. Tính toán của ngươi tính toán thật sự không tệ. Chỉ là, chính là ta sẽ không có dễ dàng để cho ngươi như ý nguyện như vậy.
"Tiểu thư, tại sao người lại đồng ý đi với nàng ta, vừa nhìn là thấy nàng ta không tốt bụng gì rồi!" Thiên Thiên nhìn về phía bóng lưng Thẩm Thiển Tâm làm mặt quỷ nói.
"Không đi thì sao có thể để cho nàng ta bê đá tự đập vào chân của mình đây?" Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch mang theo nụ cười giảo hoạt, Thẩm Thiển Tâm, là tự mình ngươi tìm tới cửa, không được trách ta.
Thiên Thiên thấy nụ cười trên mặt tiểu thư nhà mình, cũng biết Thẩm Thiển Tâm tuyệt đối chiếm không được tiện nghi. Tiểu thư nhà nàng chính là hỗn thế tiểu ma vương, ngay cả Lão Cung Chủ cũng không có các nào với tiểu thư, huống chi là một Thẩm Thiển Tâm nho nhỏ như vậy, muốn cùng tiểu thư nàng đấu? Không có cửa đâu.
"Rất lâu không có ra đường đùa giỡn tiểu nương tử rồi, đợi ngày mai đến buổi tụ họp đó, chúng ta liền trên phố vui đùa một chút đi." Trong mắt Thẩm Thiển Mạch để lộ ra mấy phần giảo hoạt, cười nói.
"Hay quá." Thiên Thiên cũng mang vẻ mặt hưng phấn vỗ tay.
Thẩm Thiển Mạch thường nữ giả nam trang ra đường đùa giỡn những người ra vẻ tiểu thư khuê các.
Những người được gọi là đại gia khuê tú, nhìn thấy dáng vẻ tuấn tú của Thẩm Thiển Mạch khi cải trang thành nam trang, mỗi một người đều nhìn trộm, Thẩm Thiển Mạch nhất thời vui mừng liền đùa giỡn một phen, sau lại phát hiện đây là một việc rất thú vị, liền thường xuyên mang theo Thiên Thiên ra đường đùa giỡn những đại gia khuê tú dối trá kia.
Thứ nhất là vì trừng phạt những cô gái dối trá kia. Thứ hai cũng là vì giải buồn cho mình. Nói giải buồn, nàng đột nhiên phát hiện đã lâu rồi nàng không có đi đến Quái Y Sơn Trang của Tất lão đầu rồi, hôm nào cũng phải đi đến một chuyến.
"Tốt lắm. Ta mệt rồi, đi ngủ trước đây, đừng để cho những nữ nhân kia ầm ĩ đến ta." Thẩm Thiển Mạch lười biếng ngáp một cái, trong con ngươi linh động giảo hoạt lộ ra chút lười biếng.
"Dạ vâng tiểu thư. Nếu như họ dám tới quấy rầy tiểu thư, em liền làm cho họ biết mặt!" Thiên Thiên bày ra dáng vẻ trung thành bảo vệ chủ, bộ dạng thề thốt kia vô cùng dễ thương.
"Ngu Thiên Thiên." Thẩm Thiển Mạch nhéo gương mặt của Thiên Thiên, sau đó liền ngáp dài đi ngủ trưa.
Ngày mai còn phải ứng phó những ác nữ tùng tặc kia nữa, không dưỡng tinh thần sao có ứng phó? Nàng nhất định phải ngủ một giấc cho đã, ngày mai mới có hơi sức chứ. Nàng cũng không phải là lười.
Nhìn dáng vẻ lười biếng của tiểu thư nhà mình, Thiên Thiên thấy nhưng không thể trách. Lúc không có việc thì Thẩm Thiển Mạch đều là lười biếng mà giảo hoạt như vậy. Nhưng vào lúc làm chánh sự, cũng không giống như lúc này mà là bén nhọn và quả quyết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc