Công việc một ngày công tác với Lê Họa mà nói nhất định là một cái tra tấn, cũng không phải vì đau bụng, mà bởi vì bên dưới иgự¢ phải đau đớn không thôi. Loại tình huống này từ ngày hôm qua đến bây giờ vẫn không có chiều hướng đỡ hơn, làm cho cô vô cùng đau đầu. Nghe nói người từ nhỏ đến lớn không có bệnh nặng gì, khi trưởng thành hoặc là lúc già bệnh sẽ đến như ong vỡ tổ, điều này tuy rằng không khoa học, sau khi chính cô chẳng biết tại sao đau đớn, không khỏi suy nghĩ theo mặt kia.
Luôn không có bệnh nặng, gần đây thực sự có một ngọn núi sợ hãi.
Dứt khoát vốn nghĩ chính là viêm ruột thừa gì đó, kiểm tra một chút, vị trí hình như không đúng, tiếp tục kiểm tra, tập trung ở viêm túi mật. Vị trí đau đớn giống nhau, đều là ở иgự¢ bên phải. Lấy tay đè lại sau đó buông ra nháy mắt vô cùng đau đớn. Cô không có phương pháp, không biết sẽ là bộ dạng gì, miên man suy nghĩ một ngày, kết quả cuối cùng cũng là một ngày nào đó đi bệnh viện kiểm tra một cái. Hiện tại đau, đi đường cũng chỉ có thể đi thật chậm, không dám đi nhanh, thậm chí lúc cười hay là ho khan cũng sẽ đau đớn, thật sự là khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.
Cô đã biết, vận may của mỉnh luôn luôn kém, ngoại trừ cảm thán, thật sự không biết nên dùng cái gì để hình dung.
Tan ca, cùng thường ngày giống nhau, đi xuống dưới lầu, cũng không có nói qua chuyện này với ai, vẫn chưa xác định chính xác chuyện này, cô không muốn nói ra, sau khi đi bệnh viện kiểm tra rồi hãy nói. Cũng tốt có cớ xin phép nghỉ.
Khi quay về dưới nhà trọ của mình, bước chân liền dừng lại.
Cô vốn nghĩ rằng, anh sẽ không xuất hiện.
Khi người khác hỏi người hiện tại có cái gì khác với người của thế hệ trước, có một cách nói là, trước kia gửi đi tin nhắn hoặc là gọi điện thoại thậm chí có người còn muốn vì chia tay làm một cái nghi thức chính thức. Mà người hiện tại. . .
"Em cùng anh chia tay."
"Nói như thế nào? QQ? MSN ? Tin nhắn? Điện thoại? Không phải là gửi bưu kiện đi. . ."
"Chúng ta cả tuần đều không có liên hệ. . ."
Cho nên, game over.
Lê Họa trầm mặc nửa ngày mới đi lên. Cô đoán, nếu không đi lên "Nghênh đón", có lẽ anh còn thực sự còn tiếp tục giằng co như vậy. Cũng không biết có đoán đúng hay không, chính cô không muốn ngu ngốc đứng như vậy.
"Như thế nào lại đến nơi này?" Vẫn là cô chủ động đi, chỉ cần không nghĩ nhiều, cũng sẽ không cảm thấy sẽ làm chuyện thiếu đi một miếng thịt.
Lộ Thiểu Hành đánh giá cô từ đầu đến chân lần, "Anh không đến nơi này, chẳng lẽ em còn có thể chủ động đến \'Đông linh\' ?" Vẻ mặt có chút giống như anh biết anh không ở đó cô sẽ về đây.
"Lên xe."
Lần này Lê Họa không có động, "Ngay tại nơi đây đi." Bây giờ, ngoại trừ phòng ở của chính cô, cô không có cảm giác an toàn.
Trước kia nhìn thấy một đôi vợ chồng, vợ ở sau lưng chồng mình trộm mười vạn, đơn giản là cô ấy không có cảm giác an toàn, sau đó người chồng sinh bệnh, người vợ bắt buộc phải lấy ra số tiền kia. Sau khi người chồng biết vợ mình bởi vì không có cảm giác an toàn mới giữ số tiền kia, không chịu dùng,để cho mình buông vợ ra, nếu như vậy trong lòng cô sẽ cảm thấy thoải mái.
Hiện tại ham muốn vật chất, tiền cùng phòng ở dường như càng ngày càng có thể trở thành nơi để phụ nữ có "Cảm giác an toàn", mà tình cảm, hình như càng ngày càng ít tồn tại cảm giác an toàn, cũng không biết là ai thay đổi.
Tay Lộ Thiểu Hành nắm tay lái tự nhiên dừng. Cô rất ít từ chối, cho nên dưới tình huống bình thường từ chối của cô cũng có hiệu quả.
Lộ Thiểu Hành đem xe đậu xong, lúc này mới xuống xe đuổi theo bước chân của Lê Họa.
Cô vốn nghĩ anh sẽ đến nói cái gì đó, cô không hi vọng anh nói hai chữ "Chia tay", chỉ là không thích anh nói ra hai chữ này, nếu như là trên hành động, cô sẵn lòng chấp nhận. Ý nghĩ có chút làm cho người ta khó hiểu, giống như khi anh nói ra hai chữ kia mới đại biểu cho cô bị vứt bỏ, mà chỉ cần anh không nói ra, là có thể làm cho mình bình yên.
Cô đi rất chậm, nhưng nhìn qua có chút tức giận, bước đi rất có cảm giác. Lộ Thiểu Hành đi ở phía sau cô, nhìn thấy cô như vậy, không khỏi muốn cười, "Có nhớ anh hay không?"
Bước chân cô dừng lại một chút, "Không có."
"Lúc này cho dù không có cũng có thể nói có." Tâm tình của anh không tệ, không một chút nào cùng cô so đo.
"Ừ, học không được như anh..." Người nó dối không tốt lắm, vì thế im lặng.
Cô ở phía trước đổi giày, cúi đầu, làm cho anh nhìn không thấy vẻ mặt của cô, "Anh làm việc có chuyện gì thú vị hay không?"
Cô cắn môi của mình, cảm thấy bản thân nói như vậy, thật sự là. . . Không hỏi trực tiếp, vì thế lựa chọn đề tài như vậy, đến cuối cùng cô đang làm cái gì?
"Có thể có chuyện gì?" Anh không có để ý, trực tiếp đi vào, khiến cho đề tài của cô, lập tức bị chôn vùi.
Cô đứng ở tại chỗ, nhìn bóng lưng của anh, cũng chỉ là nhìn, không có nhiều lời nữa.
Phía dưới иgự¢ càng ngày càng đau, ngoại trừ nằm vẫn không nhúc nhích, ngay cả trở mình cũng làm cho không người nào có thể nhận ra, Thật sự là khó hiểu, cô đau như vậy, chỉ cần cô không nói, sẽ không có người biết. Thực sự như vậy, không ai sẽ thật sự đem mỗi một động tác nhỏ của mình đặt ở trong mắt, bất luận mình coi người này quan trọng cỡ nào, hay là anh là người thân thiết với mình.
Một cách nói khác chính là, khi bạn cho rằng người kia đối với bạn không tốt, bạn lên ngẫm lại chính bạn đã từng vì anh làm cái gì, có lẽ sẽ cân bằng, bởi vì yêu cầu này của bạn, ngay cả bạn cũng chưa từng vì anh mà làm.
Lúc Lộ Thiểu Hành xoay người đi lên, cô đẩy anh, động tác không vội thiết nhưng rất kiên định,, "Hôm nay không được."
Cũng không nói nguyên nhân, cũng may anh cũng không có ૮ưỡɳɠ éρ, lại nằm xuống.
Thì ra hạng mục giải trí bị gián đoạn, vì thế anh hi vọng đến "Lãng phí" Thời gian dư thừa này.
"Công việc như thế nào?" Khó có được tâm tình nói chuyện phiếm.
"Mệt." Thực sự như thế, thực ra cô vốn nghĩ phải đi học nhiều một chút, nhưng hiện tại phát hiện, xã hội mới chân chính là nơi cho người ta học thứ này tứ kia, đi theo những đồng nghiệp này, cô có thể học được rất nhiều, chính mình xem văn kiện không hiểu ngày hôm sau sẽ hỏi, hiệu quả cũng không tệ, "Nhưng rất thỏa mãn."
Anh nhìn mặt của cô, nhìn qua dường như thật sự mệt ૮ɦếƭ. Lấy tay vuốt mặt của cô, nhéo nhéo, "Vất vả."
Chỉ là một câu đơn giản, nhưng vẫn có thể trở thành lo lắng, khiến cho tâm tình của cô tốt hơn một chút.
"Anh có chuyện gì thú vị không?" Cô có tâm tình nghe chuyện xưa.
Lộ Thiểu Hành nghĩ nghĩ, "Thực ra, cuộc sống của anh rất nhàm chán, không có gì thú vị."
"A". Cô di chuyển người, làm bộ như không nghĩ đến, "Mối tình đầu ấy nói một chút xem." Nâng cằm nhìn anh, mang theo một chút tò mò.
Rõ ràng là bộ dáng lười biếng, lại làm cho người ta có loại lười nhác quyến rũ, Lộ Thiếu Hoành nâng cằm để sát vào mặt của cô, hôn mặt của cô một chút, "Bây giờ bắt đầu điều tra?"
Cô vươn tay, cũng nhéo nhéo mặt của anh, phía dưới иgự¢ lại đau, nhưng vẫn trong phạm vi có thể tiếp nhận được, không có ảnh hưởng đến vẻ mặt và động tác của cô, "Đúng, sợ sau này anh không thừa nhận."
"Không có gì không dám cả, anh thích cô ấy, cô ấy không thích anh." Thực sự sẽ không kể chuyện xưa, hai ba câu liền nói xong, hơn nữa ngày cả nguyên nhân vì sao không có cùng một chỗ cũng nói.
Bởi vì anh phối hợp như vậy, mắt cô choáng váng, sau đó lại cảm thấy mình có chút chịu thiệt, như thế nào cũng chỉ có thể từ trong miệng của anh nhận được hai câu không có gì như vậy.
"Anh thích cô ấy cái gì?" Chậm rãi hỏi.
"Xinh đẹp?" Cũng coi như tự hỏi mình.
"Anh thật sự là. . . Tầm thường."
"Vậy có thể nào em nghĩ rằng anh và em rất tao nhã?" Nói xong đưa tay luồn vào иgự¢ cô, ở иgự¢ cô xoa xoa Ϧóþ Ϧóþ.
Cô đánh tay anh.
Anh lúc này mới cười đem tay của mình rút ra.
Nói không nên lời, vì thế đành phải ngủ.
Lê Họa vốn là nghĩ Lộ Thiểu Hành đi rồi, chính cô đi bệnh viện. Kết quả anh tựa hồ không có dự định rời đi, không chỉ có ngủ đến khi mặt trời lên cao, còn khiến cho cô phải cùng anh ngủ. Mấy ngày này anh cũng không mệt nhọc, nhưng có chút suy nghĩ quá nhiều, đầu óc đều không có thể nào thư thái. Hiếm có một cái thời gian như vậy, tự nhiên nghỉ ngơi tốt một chút. Làm người dù sao vẫn ưu đãi chính mình một chút, ở thời điểm nào đó.
Lê Họa thức dậy nấu cơm, anh vẫn là không có dự định rời giường, tùy tiện cầm lấy một quyển sách liền nằm ở trên giường xem.
Lê Họa vốn định đem chăn sắp xếp lại một chút, nhìn đến anh nằm ở trên giường, có chút bất mãn, "Đứng lên."
"Không." Ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Nhìn chăm chú anh hơn nửa ngày, mới đem áo ngủ của mình đi qua, trùm lên đầu của anh. Nhìn bộ dáng của anh buồn cười, lập tức cảm thấy đau đớn.
Đi ra cửa, mới dựa vào tường, đau ૮ɦếƭ mất.
Nhưng vẫn là cười, thật là có chút không hiểu chính mình.
Lúc ăn cơm, cuối cùng Lộ Thiểu Hành không dự định tiếp tục ở trên giường, lười biếng ngồi vào bàn cơm, liền cầm di động qua, không cầm đũa, không cầm chén, đồ ăn không hợp.
Gây khó dễ cũng không nên, ăn của người khác cũng không mềm yếu, một chút cũng không có biểu hiện.
"Hôm nay không có dự định gì?" Sau khi đặt chén đũa xuống, lúc này mới cười nhìn cô, hình như đã lâu cũng không có ở cùng một chỗ.
"Anh tính làm gì?" Sau khi ăn một miếng ngó sen, hoài nghi nhìn anh.
"Đi ra ngoài shopping."
Nói từ chối không nên lời, bởi vì bọn họ thực sự chưa từng đi ra ngoài, đề nghị này tính hấp dẫn khá lớn. Hơn nữa hiếm có chính là, Lộ Thiểu Hành hình như không có quên anh một chút không có tận sức, chủ động thu dọn bát đũa đi rửa. Nhìn động tác của anh, cô lại xem thường chính mình, cảm động cái gì, anh cần phải như vậy.
Lộ Thiểu Hành tuyệt đối không có kinh nghiệm bồi người khác đi dạo phố, nói là bồi, chính là đem xe đứng ở cửa hàng nào đó, "Anh chờ em ở đây, em cứ tự nhiên chọn."
Lê Họa không nói gì, có lẽ anh đoán được cô sẽ không để anh đợi lâu.
Sau khi người đàn ông hết yếu tố nổi loạn, người bình thường chắc chắc sẽ chịu thiệt.
Lê Họa cũng không có yêu cầu gì, cũng sẽ không kéo anh xuống xe để thể hiện tầm quan trọng của mình. Không biết vì sao, cô không thích miễn cưỡng anh, anh muốn thế nào thì thế đó. Muốn cô tự mình đi dạo cô liền đi dạo, cũng thuận tiện nhìn xem. Ăn mặc theo mùa, trang phục này đều kết hợp sức sống dạt dào của các mùa.
Đi không có bao lâu, liền gặp người quen.
"Lê Họa."
Cô cũng không có nghe ra thanh âm của ai nhưng vẫn dừng lại.
Nếu không phải gương mặt đối phương không thay đổi nhiều, khẳng định cô đã không nhận ra người phụ nữ kiểu tóc quần áo thời thượng trước mắt này. Khách quý của 《 Khang Hi đến 》 nói phụ nữ gợi cảm cũng không phải là bạn lộ da lộ thịt ra bao nhiêu, mà là bạn phối hợp trang phục thể hiện được phong cách của bạn. Lê Họa sâu sắc đồng ý.
La Mai lôi kéo tay của một người đàn ông, cười nhìn Lê Họa, "Thật là có duyên, đây là chồng của tôi." Dán chặt bên người đàn ông, "Đây chính là người đẹp nổi tiếng của trường học chúng em lúc ấy."
Lê Họa đánh giá người đàn ông này một chút, chẳng biết tại sao có cảm giác nhà giàu mới nổi.
"Thật khéo, hai người cũng đi dạo." Không biết nói cái gì đành nói ra một câu gượng gạo.
La Mai đánh giá Lê Họa một lượt, "Tôi vốn nghĩ sẽ tự mình đi, nhưng chồng tôi rất lo lắng cho tôi, vì thế đi cùng tôi đến đây, cũng không biết lo lắng cái gì. Ơ kìa, cậu đi một mình sao?"
Nói nhiều như vậy chỉ là vì nói một câu kia đi?
"Không phải bạn trai của tôi chờ ở bên ngoài."
"Bạn trai? Cậu còn chưa có kết hôn, cũng đúng nghe nói nhà cậu . . . Phá sản? Nếu thật sự khó khăn, thực ra có thể tới tìm tôi, dù sao cũng là học cùng một trường đại học, tình nghĩa cũng có."
"Tôi không biết người phụ nữ của tôi có khó khăn cần tìm người khác." Lộ Thiểu Hành cũng không biết đã đứng ở đó bao lâu, lúc này chậm rãi đi tới.
Có lẽ Lộ Thiểu Hành cũng không cố ý, nhưng khi anh cùng người đàn ông kia đứng chung một chỗ, có chút đối lập buồn cười nói không nên lời.
La Mai nhìn thấy Lộ Thiểu Hành, không kịp thu lại nụ cười vừa rồi, đứng ở nơi đó cứng ngắc, vẻ mặt chậm chạp thay đổi.
Nhưng người đàn ông bên cạnh đã phản ứng trước, "Thật là vinh hạnh, có thể ở nơi này gặp được Nhị thiếu."
Lộ Thiểu Hành chỉ là gật đầu một cái, nhìn Lê Họa, phát hiện miệng của cô thế nhưng mỉm cười, người phụ nữ này lại đang suy nghĩ cái gì?
Người đàn ông không buông tha cơ hội này, "Nghe nói Tam thiếu gần đây bận thực hiện một khu du lịch, công ty của chúng tôi có thể cung cấp. . ."
Lộ Thiểu Hành ngay cả đầu cũng không có quay lại, "Công việc của em tôi, tôi cũng không hỏi đến. Xin lỗi giúp không được gì."
La Mai lập tức lôi kéo chồng của mình, làm sao có thể mất mặt trước mặt loại phụ nữ này, "Ánh mắt của Nhị thiếu càng ngày càng kém.” Rất kiêng dè.
Lộ Thiểu Hành nhìu mày, "Mới vừa nhìn thấy một truyện cười, đối với một phụ nữ tệ nhất không phải nói cô ta khó coi, mà là người đàn ông cảm thấy trước kia ánh mắt mình bị mù mới cùng cô ta gặp gỡ."
La Mai tức giận đến sắc mặt đại biến, trừng mắt nhìn Lộ Thiểu Hành liếc mắt một cái lúc này mới lôi kéo chồng của mình rời đi.
Bọn họ vừa đi, Lê Họa liền nở nụ cười, "Anh nói chuyện như thế nào không để cho người ta mặt mũi, tốt xấu cô ta cũng là..."
"Vậy em hi vọng anh đi lên thể hiện anh có bao nhiêu si tình?" Hừ một tiếng, "Con người lên đối diện đi, hoài niệm làm cái gì.” Nói xong cầm lấy tay cô, "Lâu như vậy cũng chưa mua cái gì?"
Có chút bất mãn.
Đối diện không cần hoài niệm?
Người như vậy sẽ sống rất tốt.
"Chờ anh đến trả tiền."
"A, em làm sao lại trở nên thông minh như vậy?"