Lê Họa đối với việc mình "Mất tích" mà Tô Nhứ không có gọi điện thoại lo lắng rất là tức giận, ở trước mặt Tô Nhứ không ngừng cằn nhằn, khiến cho Tô Nhứ nhìn thấy cô là muốn trốn.
"Ai ai ai, tớ cũng không có nhìn thấy tên Lộ Thiểu Hành kia, còn lo lắng cho cậu làm cái gì?" Tô Nhứ xem thường, như vậy chính là gian phu (dâm) phụ đi yêu đương vụng trộm, cô việc gì phải tự mình đa tình đi lo lắng, cũng không phải cô không có đầu óc.
"Cậu chính là không quan tâm tớ." Lê Họa nói như đinh đóng cột.
"Đúng là tớ không quan tâm cậu, Lộ Thiểu Hành mới quan tâm cậu." Tô Nhứ cố ý nâng cao thanh âm, nhìn đèn xanh đèn đỏ phía trước, sau khi dừng xe lại, mới quay đầu cười nhìn Lê Họa, "Cô nam quả nữ, cùng ở một phòng, làm cái gì?"
"Trong đầu của cậu đang nghĩ cái gì." Lê Họa nhìn Tô Nhứ cười cười, "Cậu muốn nghe quá trình hay là muốn nghe kết quả."
"Đều muốn.”
"Quá trình thực sự không có gì đáng nói, kết quả rất không thú vị, rất tốt, chính là như vậy."
"Cắt" Tô Nhứ một bộ dạng bị đùa giỡn, sau đó tiếp tục lái xe.
Tô Nhứ đến Bắc Thành cũng đã lâu, phải trở về. Sau khi Lê Họa tiễn Tô Nhứ, chính mình cũng ngồi ở phòng chờ, chuyến bay của cô còn phải chờ một lát. Ngồi rất nhàm chán, đi lấy tạp chí xem qua. Không nhìn không biết, hoá ra đại tiểu thư Tô gia là một biểu tượng của con người, nhìn diện mạo này, còn tưởng rằng là một ngôi sao vừa bước ra, mỏng manh xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời. Thậm chí ở trong lòng cô oán thầm, nhất định Lộ Thiểu Hành còn chưa có gặp qua Tô tiểu thư, nếu không nói không chừng còn nhất kiến chung tình.
Mọi người, luôn luôn khao khát những điều tốt đẹp, sau đó không ngừng mở rộng liên tưởng.
Đợi hơn nửa ngày, cô mới ngồi trên máy bay.
Có chút không thú vị, nghĩ chợp mắt một lát, mở mắt ra sẽ tới thành phố Yên Xuyên.
Vị trí bên cạnh đã có người ngồi xuống, cô cũng không có rất để ý, cho đến khi thấy hương vị quen thuộc đang từ từ đậm lên, mới nghiêng thân qua, "Anh..."
Lời còn chưa nói hết, Lộ Thiểu Hành đã vươn tay giữ lấy mặt của cô, "Đây là em bị kinh ngạc hay là kinh hãi?"
"Anh không cảm thấy phiền chán?" Lê Họa liếc anh một cái, "Anh không có nói hôm nay trở về."
"Đó là em không có hỏi."
"Anh không biết nói?"
"Không nói cũng gặp, có thể mở ra duyên phận."
"Sự thật chứng minh, duyên phận là dựa vào con người." Cô cười khẽ, nhưng cảm giác này không tệ.
Lê Họa đứng dậy đi toilet, khi đi ra rửa tay, trước gương đã có một người phụ nữ đứng ở đó. Người phụ nữ đang dùng nước lau một góc áo, nơi đó có một vết bẩn, giống như bị đồ uống đổ lên. Thấy Lê Họa đang nhìn mình, người phụ nữ ngượng ngùng cười cười. Đều nói thành phố Yên Xuyên nhiều người đẹp, trước kia Lê Họa còn không sao tin tưởng, hiện tại mới cảm thấy thật sự là như vậy, nhất là trên người người phụ nữ này có hương vị độc đáo khiến cho người ta muốn nhìn vài lần.
Lê Họa trở lại vị trí, Lộ Thiểu Hành thu hồi tạp chí trên tay, "Đi lâu như vậy?"
"Cố ý nhìn người đẹp đi."
Lộ Thiểu Hành cảm thấy đáng tiếc, "Cũng không bảo anh."
Cô kéo kéo ống tay áo, "Nói thật, người đẹp."
"A" Anh kéo dài âm cuối, cười trêu ghẹo, "Đúng để cho anh đi xem xét và thưởng thức?"
Anh mặc dù là đang cười, cũng rất phối hợp, cô cũng rõ ràng, anh không cảm thấy hứng thú chút nào.
Sau khi trở lại Yên Xuyên, mỗi ngày Lộ Thiểu Hành đều bề bộn nhiều việc, mà Lê Họa cũng duy trì nhiệt tình, không có xảy ra chuyện lớn gì. Bọn họ cũng sống yên ổn với nhau, không thể nói rõ có nhiều ngọt ngào, cũng không có tranh cãi gì.
Sau khi tan tầm, Lộ Thiểu Hành vừa ngồi trên xe, liền nhận được điện thoại của Đường An An, giọng nói của Đường An An không tốt lắm, giống như trong nhà đã xảy ra chuyện gì. Anh gọi một cuộc điện thoại cho Lê Họa, hôm nay có lẽ sẽ không quay về \'Đông linh\', nói xong liền lái xe về hướng \'Khuynh thế\'.
Trong nhà hoàn toàn giống như trước đây, Lộ Chính Nhiên còn chưa có trở về, Đường An An ngồi ở trước bàn lớn phòng khách, vẻ mặt bình tĩnh, nghe thấy tiếng bước chân cũng không có quay đầu lại. Sau khi Lộ Thiểu Hành thay giầy, cười đi qua.
"Đây là làm sao vậy?" Nhìn quýt trên bàn bị phá hư, "Có cừu hận lớn như vậy với quýt sao, để con trai đến bóc một quả thử xem, nói không chừng bóc một quả liền ngọt, nhất định không cho mẹ ăn quýt chua."
Đường An An nhìn con trai của mình , không biết nên tức giận hay nên cười.
"Trác Kính nói có phải là sự thật không?" Đường An An bị đè nén cả ngày, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng Lộ Thiểu Hành, chuyện trong lòng rốt cuộc nhịn không nổi nữa.
Hôm nay có bao nhiêu người nhìn, vợ chồng Trác Kính cũng không biết kiềm chế, ở trước mặt nhiều người như vậy khuyên bảo bà, khiến cho bà đứng ở trong đám người không hiểu chuyện gì. Nghe hơn nữa ngày mới hiểu được đại khái, người phụ nữ câu dẫn Trác Dực Đình kia, vậy mà ở cùng một chỗ với con trai của bà. Khiến cho người khác nghĩ là muốn nổi giận, nói Lộ Thiểu Hành mang theo cô ta đi tham gia tiệc đính hôn của Đường gia cùng Thẩm gia, điều này có thể không làm cho Đường An An tức giận sao?
Đang ở trước mặt người ngoài vẫn là cố gắng bảo vệ con trai của mình, châm chọc vợ chồng Trác Kính ngay cả con trai của mình cũng không quản lí được, hiện tại làm sao không biết xấu hổ để ý tới người khác.
Lời tuy nói như vậy, nhưng vợ chồng Trác Kính nhắc nhở cũng có đạo lý.
"Cái gì không phải sự thật?" Lộ Thiểu Hành không có nửa phần lo lắng, ngồi đối diện Đường An An, cặp mắt tỏ ra vô hại.
Điều này ngược lại làm cho Đường An An không biết nên nói cái gì, dự định thôi không nói, nhưng anh lại vội tới giả bộ hồ đồ.
"Rốt cuộc có phải là sự thật hay không?" Đường An An lần này cũng không để con trai làm càn, trước kia đã dùng qua chiêu này, làm nhiều lần, lần này là vấn đề nghiêm túc, phải nghiêm túc cư xử.
"Mẹ cũng không nói là chuyện gì, con làm sao biết có phải thật sự như vậy hay không." Anh tỏ vẻ không sao cả, khiến cho trong lòng Đường An An càng không có cơ sở.
"Con hồ ly tinh ở bên ngoài của đứa nhỏ Trác gia..." Vẫn là nói không nên lời, nhíu mày lại, "Con nói, rốt cuộc con cùng người đàn bà kia có quan hệ hay không."
"Không có." Anh nói như đinh đóng cột, anh cùng phụ nữ của Trác Dực Đình làm sao có thể có quan hệ, anh chỉ có quan hệ cùng người phụ nữ của mình...
Đường An An vẫn cảm thấy không thoải mái, "Vậy vợ chồng Trác Kính nói thấy con mang người phụ nữ kia đi tham gia tiệc đính hôn của Đường gia cùng Thẩm gia?"
"Tình cờ gặp mà thôi." Vẻ mặt Lộ Thiểu Hành vẫn là không có gì cả, "Làm sao vậy?"
Đường An An cảm thấy bất an, cho dù con trai của mình không có một chút sơ hở như vậy, nhiều năm qua tất cả mọi chuyện Lộ Thiểu Hành làm, khiến cho Đường An An thực sự có chút nhận không rõ, e sợ bị con trai của mình qua mặt. "Trác Kính nói là con làm cho Dực Đình cùng cô gái kia tách ra, đến tột cùng là dùng phương thức gì? Con cùng cô ta tại sao lại có liên hệ?"
"Bác trai bác gái bọn họ nói như thế nào?" Lộ Thiểu Hành bây giờ thực sự có chút hối hận, việc gì phải đưa cô đến chỗ đó.
"Bọn họ nói cô gái kia yêu tiền như mạng, con xuất thân rất tốt, sau khi người phụ nữ kia nhìn thấy con, làm sao có thể lại đi theo Dực Đình." Nghĩ đến bộ dang đau xót của vợ chồng Trác gia kia, lòng hư vinh của Đường An An có chút được thỏa mãn, "Thật sự là như vậy?"
"Có thể nói là như vậy." Anh không có ý tốt nói. Mặc kệ người khác nghi ngờ lung tung, "Mẹ bảo con trở về là vì nói việc này?"
Đường An An ngượng ngùng cười cười, "Hôm nay mẹ tự mình xuống bếp, thích ăn cái gì?"
Lộ Thiểu Hành nâng cắm.
Ngày hôm sau Lộ Thiểu Hành cũng không có trở về "Đông linh", về việc nhỏ này chẳng có gì là lạ. Lộ Ôn Thịnh trở về, thực sự khiến cho người ta mở rộng tầm mắt.
Lộ Diệc Cảnh lần trước bị người anh hai này đánh một đấm, sức lực khẳng định có luyện tập qua, nhìn Lộ Thiểu Hành như thế nào mài dũa.
"Anh hai." Lộ Diệc Cảnh lại dương dương tự đắc gọi một tiếng, "Lần này anh ba, không ổn."
"Ừ." Lộ Thiểu Hành tự nhiên cũng thấy được manh mối.
Lộ Ôn Thịnh đã trở lại, thật sự là khiến cho người khác chờ mong. Trong mắt Lộ Thiểu Hành có một ngọn lửa nồng đậm, thật muốn biết, kết quả là cái gì. Thời đại không giống, cha mẹ muốn lấy toàn bộ ý chí của bọn họ, cuối cùng khiến cho bọn họ phục tùng, hay là bọn họ thỏa hiệp, không có đến cuối cùng, ai cũng không biết.
Lộ Ôn Thịnh trở về, tự nhiên khiến cho cả nhà cùng nhau ăn cơm.
Ít khi một đại gia tộc có đầy đủ mọi người.
Chỉ là trên bàn vẫn còn một người ngoài.
Diệp Tình nhìn con trai của mình, "Y Hàm là khách, con tại sao có thể chỉ biết ăn của mình, không chiếu cố khách?"
Lộ Ôn Diên ngẩng đầu liếc mắt nhìn mẹ của mình một cái, đối với Tỉnh Y Hàm cười cười, "Tôi thực sự tiếp đãi không chu đáo, mong Tỉnh tiểu thư thứ lỗi." Nói xong dùng đũa gắp thức ăn cho Tỉnh Y Hàm.
"Không có vấn đề gì, em có thể tự mình lấy." Tỉnh Y Hàm cười hào phóng, còn vì Lộ Chính Hoán và Diệp Tình gắp thức ăn khiến cho hai ngưỡi rất là vừa lòng.
Lộ Thiểu Hành liếc mắt nhìn Lộ Ôn Diên, xem Lộ Ôn Diên sẽ làm thế nào.
Bữa cơm này ăn rất lâu, hơn phân nửa đều là Lộ Chính Hoán và Diệp Tình hỏi này hỏi kia Tỉnh Y Hàm, mà Lộ Chính Nhiên cùng Đường An An ở một bên cố gắng khen ngợi.
Mà ba anh em này, cố gắng làm như không có ở đây.
Sau khi ăn xong, Lộ Ôn Thịnh cùng vài người em này ngồi trong đình nghỉ mát, "Loáng một cái trở về, các em đều đã có tiền đồ của mỗi người." Đều học được bằng mặt không bằng lòng, đều đã đối nghịch.
Hứng thú của Lộ Ôn Diên không cao, "Anh ‘Hoàn Quang\' vốn là vị trí của anh, nay anh đã trở lại cũng tốt."
Lộ Ôn Thịnh nhíu mày, "Em biết rất rõ ràng ý của cha mẹ."
Để cho Lộ Ôn Thịnh trở về, đâu phải thật sự tiếp nhận công ty, là cho Lộ Ôn Diên cảnh cáo, nếu không nghe lời, tùy lúc đều có thể bị tay thế, khiến cho Lộ Ôn Diên thu tay lại.
Lộ Thiểu Hành lại nhìn bọn họ, "Hai người chuẩn bị cãi nhau? Có cần em tránh ra chỗ khác hay không?"
Lộ Ôn Diên trừng mắt nhìn Lộ Thiểu Hành một cái, "Vẫn là ngẫm lại chuyện xấu của anh đi, người tiếp theo chính là anh, đừng vui mừng khi người gặp họa." Nói xong đứng dậy đi ra ngoài, Diệp Tình đứng ở bên kia, phỏng đoán là để cho con trai của mình đưa Tỉnh Y Hàm về nhà. Xem ra hai người này thực lòng thích người phụ nữ kia, cho rằng là con dâu của mình mà đối đãi.
Lộ Ôn Thịnh cũng hiểu được không thú vị, "Mới trở về, thật sự ngược múi giờ." Nói xong cũng rời đi.
Lộ Diệc Cảnh nhún vai, cũng muốn đi.
Một tay Lộ Thiểu Hành bắt lấy Lộ Diệc Cảnh, "Em sao lại thế này?"
"Cái gì sao lại thế này?" Lộ Diệc Cảnh cảm thấy không biết tại sao.
"Nghe nói em ba ngày lại chạy tới nước Pháp, đôi cánh của em cũng rất cứng." Lộ Thiểu Hành trừng mắt nhìn Lộ Diệc Cảnh, trước khi kết hôn làm cái gì, không ai sẵn lòng hỏi đến, nhưng sau khi kết hôn lại không giống.
Sắc mặt của Lộ Diệc Cảnh sa sầm, "Chính anh cũng không chính trực, làm sao có thể giáo huấn em cái gì?"
"Ít nhất anh sẽ không tùy ý kết hôn, sau hi kết hôn lại càng không ở bên ngoài..." Lời này của Lộ Thiểu Hành có chút nặng, làm cho sắc mặt của Lộ Diệc Cảnh càng thêm khó coi.
Đôi mắt của Lộ Diệc Cảnh thậm chí có chút đỏ lên, liều mạng cầm lấy ống tay áo của Lộ Thiểu Hành, "Anh hai, anh nói em nên làm cái gì bây giờ, em nên làm cái gì bây giờ?" Mọi người đều cảm thấy anh vô dụng, là một công tử quần áo lụa là, người khác nghĩ như vậy, người nhà cũng nghĩ như vậy, kể cả anh cũng nghĩ như vậy, vậy chấp nhận đi nhưng anh lại gặp một người phụ nữ như vậy, lấy được rất tốt, không bỏ xuống được, phía sau còn một cuộc hôn nhân nặng nề đặt ở trên vai, "Anh, em nghiêm túc, em thật sự muốn ly hôn, tiếp tục như vậy em sẽ điên mất."
Lê Họa cùng Tô Nhứ thường xuyên trò chuyện, Lộ Thiểu Hành cũng có thể hiểu biết về Tô Nhứ một chút.
Hơn nữa Lê Họa thường ở trước mặt anh nói, khiến cho anh cũng rõ ràng thái độ của Tô Nhứ.
"Em có biết điều đó không có khả năng, chỉ cần em một ngày mang họ Lộ, sẽ không thể nói việc này ra miệng." Lộ Thiểu Hành chặn lại, nghĩ cũng đừng nghĩ xảy ra cái ngoại lệ gì, thành thành thật thật chờ đợi.
"Anh hai, anh nói dựa vào cái gì mà nói, em dựa vào cái gì nên vì gia đình này ủy khuất chính mình? Giang Tri Ngữ là một đại tiểu thư, em không phải là người sao? Mọi người có biết cô ta là dạng phụ nữ như thế nào không? Tính tình táo bạo động một chút là tức giận, ném đồ đạc lung tung. Nhìn thấy em chính là nói lời lạnh nhạt thêm châm chọc, em là một người đàn ông bình thường, em cần không phải là một người phụ nữ cả ngày chỉ biết xem em là một nô lệ. Tiếp tục như vậy, em thật sự sẽ điên." Lộ Diệc Cảnh nói một chuỗi dài, há miệng thở gấp.
Lộ Thiểu Hành lại chỉ nâng mi, "Anh chỉ là nhắc nhở em, người phụ nữ em thích kia thật sự tồn tại sao?"
Ánh mắt của Lộ Thiểu Hành quá mức lạnh.
"Anh hai nói giỡn?"
"Tất cả hành động của em đều ở trong khống chế của Giang Tri Ngữ, em thích một người phụ nữ khác, Giang Tri Ngữ sẽ không biết sao? Cô ta vì cái gì một chút hành động cũng không có? Em chưa từng nghĩ qua nguyên nhân sao?"
Lộ Diệc Cảnh dừng lại, "Nghe nói. . . Nghe nói Giang Tri Ngữ có một em gái song sinh, chẳng lẽ. . ." Tất cả là một ván cờ?
Lộ Thiểu Hành nhắm mắt, "Em gái của Giang Tri Ngữ, lúc bảy tuổi đã bị bắt cóc gặp chuyện không may, đã sớm không còn."
Lộ Diệc Cảnh kinh hãi.
"Bây giờ em ngẫm lại, người em gặp được ở nước Pháp là ai?" Lộ Thiểu Hành nhìn vẻ khi*p sợ của Lộ Diệc Cảnh, có lẽ đối phương phải suy nghĩ cẩn thận.
Vốn Lộ Thiểu Hành cũng không có hoài nghi, chỉ là Lộ Ôn Diên từng nhắc nhở qua, không tra ra tin tức của cô gái ở nước Pháp. Ở bữa tiệc từ thiện, có người từng gọi tên Tô Nhứ. Lộ Thiểu Hành không cố ý đi hỏi, đối phương mới nghi ngờ cô gái kia cùng cô gái bọn họ gặp ở nước Pháp rất giống. Trên thế giới có thể tồn tại hai người phụ nữ diện mạo tương tự, nhưng giống hệt như nhau, giống lạ lùng như vậy, nhất định có vấn đề.
Huống chi, Tô Nhứ vốn am hiểu diễn kịch.
Lộ Thiểu Hành nhớ đến trước kia chính mình tra không ra tin tức của Lê Họa, mà Lộ Ôn Diên tra không ra tin tức của người phụ nữ ở nước Pháp, còn có bộ dạng giống Tô Nhứ như vậy, như vậy, rất có thể là cùng một người.
Về phần vì sao Tô Nhứ phải sắm vai người có tính cách hoàn toàn tương phản với mình đến câu dẫn chồng của mình, phải hỏi chính bản thân cô.
Buồn cười chính là, cô ta đóng vai người kia, còn câu dẫn thành công.
Lộ Thiểu Hành nhìn Lộ Diệc Cảnh, đây là chuyện anh cần làm, vốn là muốn nhắc nhở một chút, "Tự giải quyết cho tốt."
Lộ Diệc Cảnh vẫn đứng ở tại chỗ, rất lâu cũng không khôi phục qua.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: không có tách ra, vậy có tính là chia tay không?