Lê Họa đưa tay lên vung vài cái, mỉm cười, xoay người chống lại gương mặt của Lộ Thiểu Hành. Cô phải cảm ơn đôi giày cao gót trên chân này, khiến cho khoảng cách khí thế của cô với anh giảm bớt, cho dù chỉ là cô an ủi mình như vậy.
"Không phải." Từ bên cạnh anh đi qua.
Cô đột nhiên cảm thấy cười rất tốt. Anh tựa như một người chỉ biết làm đại sự, cho rằng cô không hiểu anh. Mà cô tựa như một người phụ nữ bình thường, cảm thấy người đàn ông này không hiểu mình.
Lộ Thiểu Hành giữ tay cô, "Nếu không phải, vậy hãy nói rõ rang.”
Cô quay đầu đi, "Nói cái gì?"
"Nếu không phải bởi vì chuyện của Tô gia, vậy nói là vì chuyện gì." Hiện tại anh đột nhiên hiểu được, trong lúc đó cùng cái cô gái này cũng đừng nghĩ nói "Anh hiểu em", trò chơi suy đoán anh luôn thua, rõ ràng đã nói rõ, nếu đoán không được, nói không rõ, vậy nói cho rõ ràng, dù sao vẫn không có sai.
Nhưng cô cố tình sẽ không như vậy, "Đúng, không phải bởi vì Tô gia, là vì Vương gia Lý gia Tôn gia. . ."
Lộ Thiểu Hành càng nắm tay của cô chặt hơn, khiến cho tay của Lê Họa vốn đã có chút lạnh lại càng thêm đau đớn. Anh không thích cô cố tình gây sự, vốn là khó chịu, cô còn dám chạy đến trước mặt của anh, rất tốt.
Lúc thượng đế ban cho duyên phận, thần linh cũng ngăn không được.
"Buông tay." Cô dùng sức giãy dụa, tay kia cầm túi liền hướng trên người của anh vung, vung nhiều lần, anh đứng ở tại chỗ không có dấu hiệu buông tay.
"Tức giận cũng đã xong, bây giờ có thể nói được chưa?"
Nghe được anh nói như vậy, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của anh. Đứng bất động như vậy chỉ là vì muốn làm cho cô hết giận?
Trời sinh cảm động là kẻ thù của phụ nữ.
Cô thở gấp, "Trước anh buông em ra."
"Em nói trước đi." Anh cố chấp.
"Chính là như anh nghĩ, anh cùng đại tiểu thư Tô gia không phải sắp đính hôn sao? Em còn ở lại đây làm cái gì. Hai người trai tài gái sắc, gia thế tương đương, rất xứng đôi. Em cảm thấy chính mình không xứng với anh, như vậy có khả năng sao?"
Lộ Thiểu Hành nhìn chằm chằm cô nửa ngày, "Không được tự nhiên làm cho người ta chán ghét." Dừng lại, con ngươi cũng tối sầm, "Một chút tự tin cũng không có."
Nói không có sai, cô chính là như vậy, bây giờ thấy được bộ mặt thật của cô, nên có thể buông tay đi? Tốt nhất chạy thật nhanh bỏ lại cô, sau đó cho rằng mình làm một chuyện vô cùng chính xác.
Cô đứng ở tại chỗ, không nghĩ đi.
Anh nhìn chằm chằm cô, xác định trong lòng cô đây không phải đang chửi mắng chính mình.
Đột nhiên anh cười cười, "Nhưng thực ra chính mình cũng không thế nào, cố chấp, cố chấp, không có kiên nhẫn. . ." Hình như suy nghĩ một chút, "Cho nên dựa theo nguyên tắc công bằng mà nói, tại sao có thể đi so sánh với một người phụ nữ hoàn mỹ?"
Cô tiếp nhận ánh mắt của anh, nhưng cái gì cũng không nói ra được.
Vừa rồi nếu chỉ là một chút xúc động, hiện tại không thể nghi ngờ chính là động tâm. Anh làm gì phải như vậy, việc gì giống như trong tưởng tượng của cô rất tốt, xấu xa một chút lại xấu xa một chút, cho dù cô đi rồi cũng sẽ không quay đầu lại, tại sao lại cố tình như vậy.
Thở một hơi thật dài, cô cầm túi, lại vung lên người của anh, đè nén nội tâm chính mình.
Cô vẫn muốn chạy, Lộ Thiểu Hành bắt được cô, anh cố chấp còn không tin cô có thể cố chạy trốn trước mặt anh. Đối với cô cười, ý tứ rất rõ ràng, anh không chịu thả cô, thế nào cô cũng không đi được.
"Chuyện khác anh đều có thể thương lượng tốt, duy nhất hôn nhân thì không được, ai cũng không thể làm chủ thay anh, bao gồm cha mẹ của anh." Anh đem lời nói rất rõ ràng, lúc này mới nhìn phản ứng của cô.
Cô mím môi, vẫn không nói lời nào.
Đáy lòng của Lộ Thiểu Hành bắt đầu tức giận, "Vẫn là muốn chạy?"
Cô cúi đầu, không nói gì.
Anh chế giễu bây giờ cũng không xong, quan sát xung quanh một chút, không có người, lúc này mới thể hiện một bộ dạng vô cùng vô lại, "Tiền em cũng còn chưa có đưa anh, chạy cái gì mà chạy, muốn chạy trước hết hãy trả tiền lại." Khi nói lời này, mặt không khỏi đỏ, đại khái chưa bao giờ nói chuyện với người khác như vậy, đối phương vẫn là một người phụ nữ, truyền ra ngoài người khác còn tưởng rằng nhà anh nghèo nàn đến mức phải tìm một người phụ nữ đòi nợ.
"Không có tiền." Cuối cùng cô nhìn anh.
"A, đúng lúc." Anh cười đến xấu xa, "Lấy chính mình đến gán nợ."
"Em . . ."
Cô không có nói lời nào ra khỏi miệng, Lộ Thiểu Hành liền kéo cô hướng về phía xe của anh.
Tiết mục bán mình trả nợ tuy rằng cẩu huyết, nhưng nếu có thể lấy để nói đùa một chút, mùi vị hẳn là không tệ. Lộ Thiểu Hành vừa đi vừa kéo một người phụ nữ, đầu óc hình dung chân thật.
Có thể cho rằng trời sinh sức lực của đàn ông có cảm giác ưu việt, đương nhiên chỉ là tương đối với vài thời điểm. Lê Họa hoàn toàn không biết Lộ Thiểu Hành đưa mình đi đến đâu, nhưng nơi này đương nhiên rất cao cấp tinh xảo. Chính cô cũng hiểu được vừa rồi chính mình không được tự nhiên, không thú vị, có chút ganh tỵ, nhưng cô không biết nên làm như thế nào. Đơn giản Lộ Thiểu Hành cưỡng chế khiến cho cô không cần lựa chọn, có đôi khi loại cảm giác này không tệ, dù sao chính mình cũng không biết bây giờ nên làm cái gì, có một người thay cô lựa chọn. Cho dù kết quả không như ý của mình, cũng tốt hơn tự mình rối rắm.
Chút lãng mạn, đương nhiên không có khả năng, cô cũng không có cưỡng cầu. Lộ Thiểu Hành cầm khóa phòng liếc cô một cái, "Đừng nghĩ chạy."
Sau khi đẩy cửa ra, anh liền ôm lấy cô bắt đầu giở trò, không thoải mái lúc trước, có thể vứt ra khỏi đầu hoặc là sau khi hưởng thụ xong lại đi tính toán.
Anh gặm cổ của cô, nơi đó hình như là nơi ấm áp nhất cơ thể cô, toả ra hơi thở chỉ thuộc về cô.
Một bên xé rách quần áo của cô, một bên lại tiếp tục gặm nhấm cổ cô.
Lê Họa há miệng thở gấp vài tiếng, dùng chân đá anh một chút, "Đóng cửa."
Nghe được cô nói như vậy, anh tà ác nở nụ cười.
Sau đó trực tiếp ôm cô đến giường lớn trong phòng, sau khi đem cô quăng lên trên giường, liền ૮ởเ φµầɳ áo của mình, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn cô, bộ dạng không chút để ý, "Lần trước em muốn cho anh một đêm khó quên sau đó rời đi?"
Cô cũng liếc anh, "Cho nên anh cũng muốn đóng vai em lúc ấy một chút?"
Anh dồn sức về phía cô, gặm vành tai của cô, "Không có nhàm chán như vậy."
Thân thể của anh trước sau như một mềm nhẵn, tay anh không ngại phiền phức di chuyển, hầu kết đã lăn lộn, "Có nghĩ muốn anh hay không?"
"Không có." Cô quay đầu đi.
"Ngu ngốc." Anh gầm nhẹ một tiếng, dưới tình huống như vậy không phối hợp với ý tưởng của đàn ông, đây không phải là buộc đàn ông tra tấn cô đến phục tùng sao?
Anh nắm khối tròn trịa trước иgự¢ của cô, vùi đầu tiến vào cổ của cô, hơi thở ấm áp, anh rất hoài niệm.
Ai nói qua, phụ nữ giống như thuốc phiện thực ra không sai biệt lắm, đều dễ dàng nghiện, về phần tổn thương thân thể hay không, vậy quyết định bởi người sử dụng như thế nào.
Người chậm rãi di chuyển, nắm lấy hông của cô, môi cũng di chuyển xuống dưới, trên thân thể cô lưu lại nhiều dấu vết độc đáo của anh
Tách chân của cô ra, tay trượt vào vị trí trung gian. Mà đầu ngón tay của cô đâm vào lưng của anh, bắt đầu hà miệng thở dốc.
Xoa nắn một hồi, lúc này mới đứng thẳng dậy, động thân về phía trước, ở bên ngoài tiếp xúc với nơi mềm mại nhất, quan sát vẻ mặt của cô.
Chậm rãi tiến vào, hai tay giữ ở chân của cô mãnh liệt tiến vào.
"Ân. . ." Cô bắt lấy ga trải giường, mắt say lờ đờ sương mù nhìn anh.
Anh lập tức kéo chiếc gối cách đó không xa, đem cô kéo lên, đặt ở phía dưới ௱ôЛƓ.
Anh chặt chẽ nắm lấy hai chân của cô, quấn ở bên hông chính mình, dán chặt, lui về phía sau, lại dán chặt. Trong lúc đó tiếng da thịt tiếp xúc thân mật với nhau, vang lên khắp nhà, nghĩ châm lửa, nhanh chóng thiêu đốt.
Thở gấp, va chạm, tiếng động tầng tầng lớp lớp.
Trăm ngàn năm qua hình như chỉ có phương thức này cũng không tiến bộ, vĩnh viễn đi theo bước chân nguyên thủy nhất không thay đổi được bản chất này.
Lộ Thiểu Hành từ trên người cô đứng lên, nhìn chăm chú cô một cái, lúc này mới đi vào phòng tắm. Sau khi cô nghỉ ngơi một lát, cũng đứng dậy, chỉnh đốn lại chính mình.
Dù sao vẫn dùng loại phương thức này phá vỡ bầu không khí xa lạ của hai bên.
Nhưng Lê Họa cảm giác, đối với Lộ Thiểu Hành, mình hình như giống một người bạn gái giận dỗi ầm ĩ xong đã trở lại. Cô nghĩ đến không tệ, anh thật sự nghĩ như vậy.
Mọi người có cảm xúc của chính mình, cuối cùng cho rằng mình thích một người rất nhiều năm vẫn sẽ thích, sẽ không dễ dàng thích người khác, cũng không biết là tốt hay xấu.
Lộ Thiểu Hành từ trong phòng tắm đi ra không lâu cô cũng từ trong phòng tắm đi ra.
Sau khi thấy vẻ mặt anh không có gì, liền đi qua.
"Hiện tại có thể nói?" Anh nằm ở trên giường, đem cô kéo vào trong иgự¢ của mình.
Sau khi tự cho mình \'thù lao\' nhất định, anh quyết định vẫn là trước nghe lý do cô rời đi một chút, nhìn ra nhất định sẽ không làm cho anh thoải mái, trước có thể khống chế một chút.
Ngón tay của anh quấn quanh sợi tóc của cô, cô nghĩ di chuyển sẽ kéo tóc của cô, đau chính là tự cô tìm, cùng anh không quan hệ.
"Cha mẹ của Trác Dực Đình đi tìm anh?"
Anh còn tưởng rằng cô thật sự sẽ không nói.
Gật đầu, "Có đi tìm."
"Nói cái gì?"
Hỏi vấn đề như vậy có một chút tiến bộ ... Không hiểu làm cho anh nở nụ cười, "Nói anh đi chia sẽ hai người, không để hai người cùng một chỗ.” Anh nhìn chằm chằm cô, khiến cho cô mở to mắt nhìn mặt của anh, "Thực ra, anh cảm thấy không cần anh chia rẽ, hai người cũng sẽ tách ra, không cần lãng phí sức lực, cho nên anh liền quyết định thờ ơ lạnh nhạt."
Cô chau mày, anh dùng tay miết lên mặt của cô, cho đến khi có dấu vết của ngón tay anh.
"Vậy hẳn là phải cảm ơn anh thờ ơ lạnh nhạt?"
"Nếu nói dùng chính em đến cảm ơn anh, anh cũng chỉ có thể cống hiến sức lực."
Cô đứng dậy, tay kia của anh còn quấn lấy tóc của cô, khiến cho cô thở nhẹ một tiếng, thực sự đau, quay lại nằm xuống. Người cũng chỉ có chút đau đớn sau đó mới học được cách ngoan ngoãn, anh nhìn cô tỏ vẻ xem thường.
Cô liền cầm lấy tay anh cắn, làm cho anh cũng đau, lúc này mới cân bằng.
Sau khi cắn xong, thở gấp một lát, "Không chỉ thờ ơ lạnh nhạt đi?"
"Ý của em là muốn nói cho anh mặt khác?"
Anh không chút để ý khiến cho cả người cô không thoải mái, "Cha mẹ của Trác Dực Đình có phải đáp ứng, chỉ cần anh khiến cho em chủ động rời đi Trác Dực Đình, liền cho anh tài liệu của công trình XX, hơn nữa thấp hơn giá thị trường 20% hay không?"
Lộ Thiểu Hành nhìn cô nửa ngày, "Thực sự anh có nhận."
Cô lộ ra vẻ mặt đã biết rõ.
"Ai nói cho em biết?"
"Quan trọng sao?" Đích thực cô có một chút thất vọng.
Vẻ mặt Lộ Thiểu Hành lại tỏ ra bất mãn, "Em nghĩ rằng anh là người thế nào? Không chính trực? "Anh nâng mi, "Nếu người khác bằng lòng chủ động cho anh lợi ích, lẽ nào anh sẽ ngu ngốc đi từ chối?"
Cô trầm mặc. Cũng không nói.
Anh cười khẽ, "Anh thực sự không phải là một người tốt, anh thực sự không có lí do chủ động vứt bỏ lợi ích. Em muốn nghe anh nói thật sao? Tiền tiết kiệm được kia, toàn bộ dùng để trả nợ cho em, chính là một phần mà em vay nặng lãi, chính là một phần em trả cho Tô Nhứ. Anh chính là một người như vậy, dùng tài chính của người khác tới bù đắp, hơn nữa còn muốn mượn chuyện này làm cho em cảm động đến rơi nước mắt."
Hô hấp của cô càng trở nên nặng nề.
Thật sự là như vậy, nhưng từ miệng anh nói ra, dường như lại thay đổi.
"Chính là như vậy. Em có thể cho rằng, phí chia tay mà cha mẹ bạn trai em cho em trả nợ." Anh dừng lại, đưa ngón tay đang quấn quanh tóc của cô gỡ xuống, "Nhưng anh phải thành thực nói, những điều này là do người khác đưa tới, anh chưa bao giờ chủ động yêu cầu qua. Cũng sẽ không vì yêu cầu của người khác mà làm việc, vĩnh viễn."
Chuyện xảy ra như vậy, nhưng không phải ý muốn của anh.
Cô đã hiểu.
Anh cũng không có cố ý trêu chọc cô.
Thực ra cô muốn chính là điều này, về phần anh không phải một người chính trực, nhưng cô cảm thấy như vậy mới tốt, cô không thích anh là một người tốt không có khuyết điểm nào, như vậy cảm giác khoảng cách với anh rất xa.
"Đã hiểu chưa?" Anh thấy cô không nói lời nào, cầm lấy tóc của cô kéo kéo.
"Ừ." Hiểu được.
Sau đó?
"Em gặp qua Trác Dực Đình?" Anh giương cằm hỏi, ngoại trừ Trác Dực Đình còn ai có thể đem thông tin này nói với cô? "Sau này…" vẫn còn gặp.
"Người nào quan trọng hơn?"
Là sau này quan trọng hơn hay là Trác Dực Đình quan trọng hơn?
Anh lại hôn cô, "Em có thể chủ động hỏi anh, em không biết bất cứ chuyện gì, anh sẽ trả lời, khoảng cách với sự thật không phải gần hơn sao?"