Cho dù là kiến thức của Lộ Thiểu Hành sâu rộng cũng rất ít khi nhìn thấy loại tình huống này, đàn ông cùng phụ nữ đánh nhau, hơn nữa Lộ Thiểu Hành đối với người không coi trọng chính mình nhìn như không thấy không muốn lãng phí một chút thời gian của mình. Vì thế, trong lúc Lộ Diệc Cảnh cùng Giang Tri Ngữ đánh nhau nhìn qua có rất nhiều ánh mắt của người khác nhìn họ, những người đứng xem cũng không có dự định giúp đỡ. Lộ Diệc Cảnh là đàn ông, có lẽ là chủ nghĩa đàn ông trong lòng bị ảnh hưởng, suy nghĩ là đến nơi, động tác cùng độ mạnh yếu hiển nhiên không có dùng toàn bộ. Nhưng Giang Tri Ngữ không giống, cùng đàn ông đánh nhau, tự nhiên linh hoạt tất cả các phần trên cơ thể. Vì thế hiện tại động tác của bọn họ giống như không biết làm sao, người phụ nữ tóc lộn xộn, trên mặt người đàn ông có một vết bị cào, trên cổ nhiều vết hơn, sâu hơn, xem ra là cố ý bảo vệ mặt của mình.
Lê Họa thấy Tô Nhứ hoàn toàn không có chịu thiệt, liền yên tâm. Lộ Thiểu Hành lại hừ lạnh, Lộ Diệc Cảnh cũng thật tốt cùng một người phụ nữ đánh nhau.
Hai người kia còn đang đánh nhau, Lộ Thiểu Hành nhìn trận này cảm thấy buồn cười, nếu như bị chụp ảnh, chắc chắn có thể xác định trở thành đề tài lớn trên báo chí, đầy đủ câu chuyện. Giang Tri Ngữ và Lộ Diệc Cảnh đại diện cho ích lợi của hai đại gia tộc, hành vi lần này của bọn họ, bị tùy ý Ϧóþ méo đối với danh dự của hai nhà đều có ảnh hưởng rất lớn, mà Giang Tri Ngữ lại có thân phận là ngôi sao, càng làm cho truyền thông nhạy cảm.
Cuối cùng, Lộ Thiểu Hành đi qua, đem kéo hai ngưới đang đánh nhau ra, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tô Nhứ một cái, chỉ nắm lấy cánh tay của Lộ Diệc Cảnh. Chỉ có điều việc này rất tốt, Lộ Diệc Cảnh bị Lộ Thiểu Hành bắt lấy, Tô Nhứ không chút do dự trực tiếp cho Lộ Diệc Cảnh một đấm. Ngay cả người trầm tĩnh như Lộ Thiểu Hành cũng có chút tức giận, không biết một vừa hai phải, ánh mắt ở trên người Tô Nhứ đảo qua một vòng. Lê Họa nhanh đem Tô Nhứ kéo qua, cô đương nhiên biết đó là bộ dáng trước khi tức giân của Lộ Thiểu Hành. Tô Nhứ bị Lê Họa kéo lại còn không ngừng chửi mắng Lộ Diệc Cảnh, đả kích Lộ Diệc Cảnh như thế, khí chất tiểu thư khuê các ngôi sao cái gì tất cả đều bị huỷ đi.
Lộ Diệc Cảnh còn muốn tiến lên, đời này, còn không có chật vật như vậy, bị một người phụ nữ đánh, truyền ra ngoài anh còn không muốn sống.
Lộ Thiểu Hành gắt gao đem Lộ Diệc Cảnh bắt lấy, "Có chuyện gì, sau khi trở về cùng Tri Ngữ nói chuyện thật tốt." Tại loại địa phương này làm ầm ĩ như thế.
Lộ Thiểu Hành sở dĩ vừa rồi không có ra tay, có lẽ cũng hiểu được, hôm nay Lộ Diệc Cảnh là cố ý đến đây, biết Giang Tri Ngữ ở trong này, có lẽ muốn bắt được hành vi xấu của Giang Tri Ngữ để có căn cứ xác thực, người em trai này bây giờ cũng có tâm tư này.
"Ai muốn cùng cô ta trở về? Đầu em không có vấn đề, còn không muốn giảm thọ." Lộ Diệc Cảnh nhìn Tô Nhứ lạnh lùng mở miệng, phụ nữ ૮ɦếƭ tiệt, lúc trước anh làm sao sẽ như vậy "Vô tư hiến dâng" Lấy cô đến tra tấn chính mình.
Tô Nhứ ở trong tay Lê Họa cười đến châm chọc, "Ai biết đầu óc anh có bệnh hay không, mẹ nó, ai cho anh trêu chọc bà đây, anh xứng đáng bị tra tấn, bà đây chính là muốn tra tấn cho anh giảm thọ, cho anh biết lợi hại của bà đây."
Lê Họa đỡ trán, lôi kéo tay áo của Tô Nhứ. Tô Nhứ nhìn Lê Họa hừ lạnh một tiếng, cô còn chưa có tính sổ cùng Lê Họa đâu, rốt cuộc khi nào thì cùng Lộ Thiểu Hành thông đồng, cũng không nói với bạn bè tốt này, thế nhưng chính mình liền làm, thế nào cũng nên trao đổi một chút đi? Đối với Lê Họa nhỏ giọng mở miệng, "Không cần quản lí tớ." Hôm nay cô vô cùng tức giận không có trút hết ra sẽ bị tức mà ૮ɦếƭ.
"Họ Giang kia, ly hôn, ngay lập tức." Lộ Diệc Cảnh tức giận không nhẹ.
"Anh nghĩ muốn ly hôn, tôi liền không, tôi thích nhìn người khác thống khổ, hơn nữa đối tượng là anh." Nói xong hai tay ôm иgự¢ nở nụ cười.
Lộ Thiểu Hành nhìn Lê Họa một cái, câu nói vừa rồi của cô, anh còn chưa có nhận ra là có ý tứ gì, loại tình huống này cũng không có thời gian hỏi cô, đành phải kéo Lộ Diệc Cảnh đi. Tính tình Lộ Diệc Cảnh cũng bộc phát sống ૮ɦếƭ không chịu đi, Lộ Thiểu Hành lôi kéo Lộ Diệc Cảnh, không có một chút thỏa hiệp.
Tô Nhứ còn muốn châm chọc vài câu, Lộ Thiểu Hành lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Nhứ một cái, "Một vừa hai phải". Sau đó đem ánh mắt nhìn về phía Lê Họa không có nhìn mình, "Sớm một chút trở về."
Lộ Thiểu Hành kéo Lộ Diệc Cảnh bước đi, lấy ra điệu bộ anh hai làm cho người khác không dám phản kháng.
Tô Nhứ đối với bóng dáng của hai người kia thấp giọng chửi rủa hai tiếng, xoay người đối với Lê Họa không kiên nhẫn mở miệng, "Cậu tới đây, hai người ở chung?"
Lê Họa trầm mặc, làm cho Tô Nhứ tức giận càng sâu, đẩy Lê Họa một cái, "Tớ hỏi cậu nói đi!"
"Cậu có dừng lại không?" Lê Họa cũng phát cáu, xem ra tâm trạng hôm nay không tốt, từ lúc Trác Dực Đình nói ra việc kia, cảm xúc của cô liền tụt xuống, mãi cho đến hiện tại cũng không có khôi phục. Có rất ít người có tính tình bình tĩnh, những người lâu ngày không có nổi giận chẳng qua bạn không chọc tới cô ấy mà thôi, "Hôm nay cậu lại nổi điên cái gì?"
Uống rượu ẩu đả đánh nhau gây sự, Lê Họa nhớ tới cũng thấy tức giận, không nên biến mình thành bộ dạng giống với quỷ quái này.
Thấy Lê Họa có chút tức giận, Tô Nhứ trừng mắt nhìn, lôi kéo tay áo của Lê Họa nịnh nọt. Người trầm tính khi nổi giận so với ai khác khí thế càng mạnh mẽ, người đó thường sẽ chiến thắng.
Lại là thủ đoạn giả bộ vô tội này, Lê Họa rất không biết làm sao, nhớ tới quá khứ, nhịn không được nở nụ cười.
"Về sau đừng như vậy." Lê Họa than thở, "Cậu đã đáp ứng tớ." Phải làm người thật tốt, mỗi ngày đều hướng về phía trước.
Tô Nhứ cười hì hì, nhất định phải kéo Lê Họa quay về nhà trọ trước kia, rất rõ ràng chính là chống lại câu nói vừa rồi của Lộ Thiểu Hành "Sớm một chút trở về", sẽ không để cho Lê Họa trở về, xem có thể làm gì.
Sau khi trở lại nhà trọ, Tô Nhứ liền ra sức bày ra đủ loại làm nũng, đem tất cả mọi chuyện vừa rồi vứt ra khỏi đầu, càng không đề cập tới Lộ Diệc Cảnh.
"Làm sao cùng Lộ Thiểu Hành có chuyện gì?" Không muốn nói chuyện của mình, đành phải nói chuyện của đối phương.
"Câm miệng." Lê Họa không có tâm tình.
Hai người nằm ở trên giường, Tô Nhứ ngáp, "Tớ đã nói đàn ông là thứ không tốt, hai người chúng ta là tốt rồi, cậu không tin."
Lê Họa cùng Tô Nhứ giống nhau chính là không muốn thảo luận chuyện của mình, vì thế lật tẩy lẫn nhau, "Cậu đối với Lộ Diệc Cảnh vẫn là có cảm tình đi?"
Nhận được chính là nụ cười lạnh của Tô Nhứ, hình như ngay cả thời gian trả lời cũng lãng phí.
"Nếu không, cậu làm sao bằng lòng có đứa nhỏ của anh ta?" Thanh âm của Lê Họa trở nên rất thấp.
Tô Nhứ đóng lại di động, trên mặt không hề lộ ra ngạo mạn, nhẹ nhàng mở miệng, "Vì cái gì, toàn bộ đàn ông đều thích \'Cô\' ?" Như thế nào tất cả mọi người yêu chính là "Cô" chứ?
Cô chỗ nào không tốt, liền bị người nghi ngờ như vậy.
Bên kia Lộ Thiểu Hành chuẩn bị đưa Lộ Diệc Cảnh trở về, nghĩ đến dáng vẻ này của Lộ Diệc Cảnh, sẽ chỉ làm người nhà nhìn thấy gà bay chó sủa (hỗn loạn), nhất là loại cảm xúc này chuẩn bị trở về, không chừng nói ra chuyện gì đáng sợ.
Lộ Diệc Cảnh ngồi ở trên ghế phụ, cởi bỏ hai cúc áo, ánh mắt sắc bén, không biết là còn đối với một màn vừa rồi bất mãn.
Lộ Thiểu Hành đã lái xe rất xa, sau khi Lộ Diệc Cảnh bình tĩnh lại một chút mới mở miệng, "Ý nghĩ của em tốt nhất là để ở trong lòng."
Nếu quyết định lấy Giang Tri Ngữ, vẫn là tự nguyện, vậy chính mình gánh vác hậu quả đi.
Tự làm tự chịu cũng cho anh chịu đựng.
Lộ Diệc Cảnh nắm chặt tay, đấm một phát vào đồ gì đó đặt phía trước, xe phát ra tiếng vang nặng nề, "Con mẹ nó em hối hận, không được."
"Không được." Lộ Thiểu Hành không một chút nào dự định đi tìm hiểu, "Em thực sự xảy ra chuyện gì, người nhà cũng chỉ là đau lòng một chút. Nếu Giang Tri Ngữ xảy ra chuyện gì, em bồi thường không nổi, cũng không nhìn xem người khác xuất thân từ gia đình gì có địa vị gì. Làm việc trước hết nên vận dụng đầu óc một chút."
Giang Tri Ngữ, người thừa kế duy nhất của Giang gia, cô ta xảy ra chuyện gì, Giang gia tuyệt đối sẽ không để yên, nhất định sẽ sống ૮ɦếƭ tới cùng. Mà nhà họ Lộ, tuyệt đối sẽ không bởi vì một Lộ Diệc Cảnh liền làm ra chuyện lớn gì.
Theo bản chất mà nói, Lộ Diệc Cảnh không có đáng giá bằng người khác, liền như vậy trở về.
Lộ Diệc Cảnh há miệng thở dốc, tìm không thấy cái gì trút giận, ở trong xe tay đấm chân đá cũng không biết nên đánh ai đá ai. Lộ Thiểu Hành chế giễu, trực tiếp cho Lộ Diệc Cảnh một đấm, "Em cử động một chút nữa thử xem?"
Lộ Diệc Cảnh không có nhìn qua người anh hai đang nổi giận này, không biết nông sâu, giờ phút này nhìn thấy dáng vẻ của Lộ Thiểu Hành, thực sự có chút hù dọa, không dám nói gì.
Không thể đưa Lộ Diệc Cảnh về "Khuynh thế", đành phải đưa đến chỗ Lộ Ôn Diên.
Cuối cùng, có một người nhìn thấy mặc kệ anh, một người không biết xảy ra chuyện gì.
Đối với việc Lộ Thiểu Hành đưa Lộ Diệc Cảnh đến nhà của mình, Lộ Ôn Diên không có ý kiến gì, cũng không nói cái gì. Nhưng thật ra vừa tiến vào Lộ Diệc Cảnh trực tiếp đi tìm Lộ Ôn Diên uống rượu, cái gì cũng không hỏi, cầm cái chai bắt đầu uống. Mà Lộ Thiểu Hành cùng Lộ Ôn Diên lại lộ ra biểu tình giống nhau, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Lộ Diệc Cảnh, thích làm gì thì làm. Không thể làm gì khác hơn bọn họ đành áp dụng chính sách tùy ý.
"Tra thế nào?" Lộ Thiểu Hành liền hỏi.
Lộ Diệc Cảnh đưa ra yêu cầu ly hôn, chắc chắn không phải vô duyên vô cớ, nếu đoạn thời gian trước có ý nghĩ chấp nhận, hiện tại sẽ không có thay đổi lớn như vậy. Lộ Thiểu Hành cũng không phải thật sự lo lắng Lộ Diệc Cảnh ly hôn sẽ như thế nào, chỉ là lo lắng người em trai này có phải bị người khác lợi dụng hay không, dù sao vẫn đề phòng khi chưa xảy ra.
Đối với đề tài này, Lộ Ôn Diên lộ ra chút kỳ quái, nhưng vẫn mở miệng nói với Lộ Thiểu Hành, "Em, phái người đi điều tra thế nhưng không tra ra được, có thể thấy rất là kì lạ." Lộ Ôn Diên chau mày một chút, Nhưng nghe người ta nói cùng Diệc Cảnh đi nước Pháp trở về, cũng chỉ là làm ra một chuyện của phụ nữ, em cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy, nhưng lại không thể nghĩ ra được điều gì khác."
"Tra không ra?" Lộ Thiểu Hành chau mày, làm sao tra không được, nếu loại bỏ bị người khác ngấm ngầm giở trò, chuyện đó liền từng bước sáng tỏ, không cần đã quá lo lắng.
Nhìn thấy Lộ Thiểu Hành trầm tĩnh lại. Lộ Ôn Diên cười lạnh, "Trong lòng không đồng tình."
"Người nên đồng tình chẳng phải là em sao? Lộ Thiểu Hành cười nhạo, ngửa đầu tựa vào trên ghế sa lon, "Em phá vỡ chuyện này sẽ biến thành thế nào?"
"Có thể tha hồ cười nhạo em." Lộ Ôn Diên tỏ ra không sao cả.
Lộ Thiểu Hành cười, trầm mặc không nói.
Chuyện của mình đều rối loạn, Lộ Ôn Diên nhìn người anh hai này của mình, "Nghe nói anh hồng loan tâm động?"
"Nghe ai nói?"
"Đúng là như vậy?"
"Nghe ai nói?"
Đều kiên trì chính mình, "Trong vòng luẩn quẩn chuyện này có thể giấu diếm bao lâu."
"Nhìn không ra em quan tâm anh như vậy, vô cùng cảm động." Lộ Thiểu Hành biết rõ suy nghĩ của Lộ Ôn Diên, đều đẩy đối phương ra ngăn cản thuốc súng của người nhà, không có dễ dàng như vậy, "Vui đùa một chút mà thôi."
Lộ Thiểu Hành nhắm mắt lại, nhưng trong lòng có chút khó chịu.
Lộ Ôn Diên đánh giá anh của mình, xác định lời nói kia đích thực là giả, "Nhớ kỹ em đã nói \'Bất cứ điều gì\'."
Lộ Thiểu Hành đứng dậy, vỗ vỗ quần áo của mình, nhìn Lộ Ôn Diên cười, "Nghe không hiểu em nói cái gì. Chăm sóc tốt cho Diệc Cảnh, anh đi đây."
Đối với chút lợi ích này, vẫn là nghĩ như thế nào bảo toàn chính mình quan trọng hơn.
Chỉ là khi Lộ Thiểu Hành trở về, phát hiện trong nhà trọ không có ai, không biết tâm tình sẽ như thế nào.