Lê Họa hoàn toàn không muốn nhớ lại đêm qua, đã trải qua tình cảm mãnh liệt như thế nào, loại chuyện này đối với người khác là bình thường không liên quan, xảy ra ở trên người mình, lập tức biến thành "Kinh thế hãi tục" (hoảng sợ). Cô nhớ tới hành vi của mình, nếu cô oán giận Lộ Thiểu Hành đầu sỏ gây nên, chính mình cũng đồng lõa. Vì thế, cô lại oán trách chính mình, tại sao lại lên xe của anh, còn làm cho mình không có lời nào để nói.
Che ở giữa chăn, dường như là có thể đem chính mình cho rằng thể diện đặt ở một không gian khác.
Nhưng nhắm mắt lại, tất cả đều là một màn trên xe làm cho người ta mặt đỏ tim đập. Tay cô chạm vào bụng rắn chắc của anh, cánh tay rắn chắc, rõ ràng nhìn qua rất gầy, nhưng sờ lại có lực như vậy. Mà hơi thở của anh, bao quanh trên người cô. Ít nhất, một phút kia, bất luận cô tìm cái lý do gì, đều không thể thuyết phục là mình bị ép buộc, rõ ràng chính cô cũng phối hợp, chính là không có giãy dụa quá mức rõ ràng.
Tần suất lay động kia, làm cho mặt của cô nóng lên càng thêm gay gắt.
Cô cũng không biết mình làm sao trở về, chỉ là ôm chặt lấy anh. Cũng không biết có bị người khác nhìn thấy hay không, cũng không biết người khác sẽ suy nghĩ như thế nào.
Cô lại miên man suy nghĩ một hồi, mới chậm rãi kéo chăn xuống. Mặt trời cũng chưa hiện ra, ít khi tỉnh lại sớm như vậy, đầu óc cũng rõ ràng làm cho người ta có chút giật mình. Dựa theo thói quen, sờ lên đầu giường, thật vất vả mới ᴆụng đến công tắc, mở đèn lên. Trong phòng, chỉ có một mình cô. Theo bản năng sờ sờ bên kia giường, lạnh, chứng minh nơi đó không có ai nằm xuống.
Chau mày, trong lòng có một ngọn lửa, lặng lẽ chôn vùi, chính mình không thể tưởng được tốc độ của anh.
Cô cắn môi, cô lại vừa suy nghĩ nhiều?
Anh như vậy. . . Chính là bản năng của người đàn ông hoặc là Dụς ∀ọηg bình thường, cũng không đại biểu cái gì. Vẫn là cô quá đề cao chính mình. Nghĩ đến phát sinh cái gì, cô liền có thể lập tức khoe khoang chính mình đặc biệt. Lập tức nhận định chính mình không giống hoặc là thực sự cho rằng đặc biệt. . . Chỉ là. . .không có khả năng
Cô xuống giường, không muốn chính mình mãi miên man suy nghĩ, không muốn khiến mình đem mình nghĩ đến càng hèn mọn. Ra khỏi phòng, ngoài phòng khách, chỗ bóng mờ, nhìn thấy một chút ánh sáng.
Cô đứng ở cửa, chỉ nhìn một chỗ kia.
Cô đứng ở nơi có ánh sáng, anh có thể nhìn thấy biểu cảm của cô, cô cũng không có nhìn đến vẻ mặt của anh. Loại chán ghét không hợp thăm dò, cho dù cũng không có tổn thất cái gì. Chỉ là không muốn.
Gần như lập tức tìm kiếm đèn ở phòng khách, đi qua, "Tách" một tiếng mở ra. Ánh sáng của phòng khách rõ ràng, độ sáng rất cao, ngọn đèn trong phòng chỉ có thể coi là nhu hòa. Cô có chút chịu không nổi che mắt, cũng không biết có phải hay không muốn che dấu đi chút ghen tuông.
Chậm rãi mở mắt ra, chống lại là ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lộ Thiểu Hành.
Anh có chút ngạc nhiên, chút sững sờ, nhìn thẳng cô, rõ ràng không biết tâm trạng của cô lúc này từ đâu mà đến,điếu thuốc trên tay cháy nhưng anh không có hút, chỉ nhìn nó cháy, đối với cô vẫy tay, bảo cô đi qua.
Ma xui quỷ khiến (ma đưa lối quỷ dẫn đường) cô thật sự đi qua.
Cùng thời gian đó anh đem tàn thuốc ném xuống.
Cô mặc chính là áo sơmi của anh, mặc vào ở trên người lắc lư lay động, đem làm áo ngủ đặc biệt gợi cảm. Anh ôm toàn bộ thân thể mềm nhũn của cô, để đầu cô tựa vào cổ, tay ôm lấy eo của cô.
Động tác của anh làm cho cô có chút hoài nghi.
Rất nhanh, tay anh theo vạt áo dưới luồn vào bên trong, nắm nơi tròn trĩnh của cô, không ngừng xoa nắn. Như là cảm thấy không đủ, vươn tay ra, đem cô hung hăng lôi kéo, cô liền rơi vào иgự¢ của anh. Không có nói chuyện với nhau, chỉ có trong lòng biết rõ ràng động tác trên tay.
Anh gặm, cắn cổ của cô, không ngừng hít, mang theo Dụς ∀ọηg hướng tới, dùng chút sức, cô có thể cảm thấy trên người đau đớn thật nhỏ. Có thể cảm giác, mỗi nơi miệng của anh đi qua, nhất định là một mảnh màu hồng.
Cùng một màn trên xe kia khác biệt, cô có thể nói mình là bị ép buộc, nhưng hiện tại, không phải. Cô rõ ràng tiếp nhận, độ ấm trong cơ thể anh truyền tời trên người mình khiến cho cô cảm thấy một luồng run rẩy.
Anh đem quần áo trong của cô đẩy về phía trước, vùi đầu vào иgự¢ của cô không ngừng gặm nhấm, động tác này, quá mức giống trẻ con. . .
Cô chịu không nổi loại cọ sát mạnh yếu này, nhẹ nhàng đẩy anh, anh ngẩng đầu liếc mắt một cái nhìn cô, tỏ vẻ mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra sao cả). Nhưng thật sự không có tiếp tục tra tấn иgự¢ cô, chính là đem cô ôm, nghiêng người liền đặt ở dưới thân.
Gần gũi nhìn lẫn nhau, rõ ràng từng đường nét ngũ quan, nghe thấy hô hấp không xuôi, âm thanh hít thở vang lên, cũng mặt đỏ tai hồng. Tình cảm như thủy triều, cho tới bây giờ đều là Dụς ∀ọηg của thân thể.
Anh cởi ra quần áo trên người, cũng thuận tiện kéo áo sơmi của anh trên người cô. Da thịt tiếp xúc nhau, giống như thực sự sẽ hòa cùng một chỗ, cô vươn tay, quấn lấy cánh tay của anh, ánh mắt đem ánh mắt của anh nhìn chăm chú, nhìn thấy chính mình trong con ngươi của anh, bỗng nhiên tươi cười như hoa. Chân giống như một cái móc câu, liền quấn lấy thắt lưng của anh, giống như cây nho gắt gao quấn quanh anh.
Vật cứng rắn nóng rực va chạm vào nơi mềm mại nhất của cô, hơi hơi đè ép, làm cho cô càng thêm dùng sức nắm chặt lấy anh.
Tự nhiên muốn khóc, không phải khổ sở, đơn giản vì không thể trút ra hết nóng bỏng.
Mà động tác của anh, sau đó dịu đi, chỉ còn lại có mãnh liệt va chạm, nhịp điệu càng lúc càng nhanh, không ngừng tra tấn điểm quan trọng của cô.
"Lộ. . . Thiểu Hành. . ." Thanh âm của cô rời rạc thành mảnh nhỏ vang lên, hoà vào giữa tiếng thở gấp.
Anh ôm lấy thân thể mềm mại đến khó tin của cô, nhẹ nhàng cười, "Còn sớm. . ."
Cô đành phải ôm lấy anh, dù sao giờ phút này chỉ có anh, hoặc là dựa vào, hoặc là ngã sấp xuống, làm người cần gì tự mình chuốc lấy cực khổ. Anh dừng một chút, liền ôm phía sau eo của đâᗰ ᗰạᑎᕼ vài cái, cô lại kêu ừm... a... a...., anh dường như cực kỳ thích thanh âm này, đi hai bước liền đâm vào vài cái, ở chỗ kết hợp lẫn nhau tìm kiếm thân thể đồng cảm.
Đi tới một mặt tường, thân thể của cô bị kẹp giữa thân thể anh và tường. Cô quá mức mềm mại, lực trên tay dần dần yếu đi, thân thể trượt xuống dưới, anh ở phía sau mãnh liệt tiến vào, làm cho thân thể của cô đang trượt xuống cố định lại. Tay anh ôm thật chặt chân của cô, làm cho cô không ngừng đong đưa, lắc lư.
"Lộ. . . Thiểu Hành. . ." Cô lại nhịn không được khóc, không biết muốn nói gì, giống như có thứ gì đó từ trong cơ thể bung ra.
Phía sau anh càng dùng sức hơn nữa tiến vào, âm thanh kết hợp cùng một chỗ truyền tới, kể cả tiếng khóc của cô, trở thành khúc nhạc khuyến khích tốt nhất trong đấu của anh, làm cho anh không ngừng tra tấn cô.
Cuối cùng, một cỗ nhiệt lưu chảy vào trong cơ thể cô.
Anh dừng động tác lại, cô ở trước иgự¢ cúi đầu khóc.
Hôn nước mắt của cô chảy xuống, cô chảy một giọt, anh liền hôn một giọt.
Hai mắt cô đẫm lệ nhìn chăm chú ánh mắt của anh.
Ánh mắt của anh, đặc biệt dứt khoát.
Phía dưới, lại bắt đầu kích thích, cô kinh ngạc mở to hai mắt.
Anh ôm lấy cô, cứ như vậy, hoà làm một thể hướng về phía thảm trải sàn, anh bị vây quanh giữa hai chân của cô, hình như chuyện xấu của anh làm rất tốt. Nắm lấy hai chân của cô, thắt lưng liền hết sức va chạm tiến vào, một lần so với một lần mạnh hơn, một lần so với một lần nóng bỏng hơn. Hai tay cô bắt không được điểm tựa, theo tốc độ của anh không ngừng đong đưa. Lay động trên mặt đất, đóa hoa trên thân thể chuyển thành màu đỏ bung ra đặc biệt rực rỡ.
Chất lỏng mềm mượt quấn quanh trên thân thể của hai người, dường như không thể tách rời lẫn nhau.
Cuối cùng, anh leo lên trên người cô, đem cô đặt ở dưới thân.
Ánh mắt sáng rực nhìn về phía cô.
Trong mắt của anh, không phải nhiệt liệt qua đi sau đó bình tĩnh, ngược lại có một tia bi thương xót xa.
Anh chỉ là nhìn cô, chỉ là nhìn.
Tay đã từ từ hướng về phía bụng của cô.
Thân thể của anh, cuối cùng vào giờ phút này, trở lên cứng ngắc.
Bụng, nơi đó có một vết sẹo.
Lê Họa nằm ở nơi đó không dám di chuyển, nghe hô hấp lẫn nhau dần dần bình tĩnh lại, mà tay anh còn đang nhẹ nhàng xoa bụng của cô, tay xoa nhiều lần. Cô nhìn trần nhà, rất nhiều đau đớn bất ngờ kéo đến, thân thể cũng co rút. Lộ Thiểu Hành đã nhận ra cô có chút không đúng, đem kéo cô vào trong trong иgự¢, trấn an, nhưng vẫn là không có mở miệng. Mà cô cũng chỉ là cuộn lại ở trong иgự¢ của anh. Một chút sau cảm giác được cô tốt hơn, mới ôm lấy cô đi về phía nhà tắm.
Mồ hôi dính trên thân thể, rất dễ bị cảm.
Hai người tắm rửa xong, nằm ở trên giường, không nói một lời, có lẽ là rất mệt mỏi, đều muốn toàn bộ thời gian cống hiến cho chu công.
Anh không có hỏi, mà cô cũng không có chủ động mở miệng.
Trời đã sáng, cô còn đang ngủ say, anh mở hai mắt. Có những người thích sáng sớm, bởi vì sáng sớm đại biểu cho một ngày mới, có vô hạn chờ mong; có những người lại không thích sáng sớm, bởi vì sáng sớm tiêu biểu cho chính mình phải đi xử lý đủ kiểu phiền phức, có vô tận phiền muộn. Có lẽ trước kia, anh hẳn là thuộc loại người trước, mà hiện tại. . . Anh nhìn thoáng qua Lê Họa còn nằm ở trên giường ngủ thật say, anh thuộc loại người sau, hơn nữa đây là phiền phức thật lớn là anh tự tìm tới, không thể trách người khác.
Nhẹ nhàng mặc quần áo, sau khi mặc tử tế, ý vị thâm trường ( ý tứ hàm xúc) nhìn cô một cái mới rời đi.
Không phải không muốn hỏi cô, chỉ là muốn nếu quyết định phải cùng một chỗ, như vậy nên cho cô đủ tin tưởng, khiến cho cô có thể chủ động nói với mình về chính cô. Không muốn bắt buộc hỏi cô, ở thời điểm cô không muốn nói.
Ở bên ngoài Lộ Thiểu Hành luôn luôn là người lịch sự, cho dù là khi tâm tình không tốt, cũng có thể cười nhạt, nhưng mà hôm nay anh không kiên nhẫn có lẽ là biểu hiện quá mức rõ ràng. Cấp dưới tiến vào văn phòng báo cáo tốc độ nói chuyện trung bình là 1. 5 lần, dường như tất cả đều có thể cảm nhận được ánh mắt tổng giám đốc có điểm không kiên nhẫn. Lộ Thiểu Hành nhưng không có phát hiện, sau khi xử lý xong một loạt công việc, lại mở liên tiếp vài cái hội nghị.
Ra khỏi phòng họp, liền nhận được điện thoại của Đường An An. Nội dung rất đơn giản, chủ đề rất rõ ràng, anh dường như đã lâu cũng không có quay về nhà, vẫn là về nhà nhìn một chút, suy tư trong chốc lát, chính là đáp ứng hôm nay quay về nhà.
Nếu anh biết trở về sẽ gặp Trác Dực Đình, có lẽ sẽ nói "Được" sau khi do dự hai giây, đương nhiên, cũng sẽ không thay đổi quyết định. Anh thích thuận theo tự nhiên, cũng sẵn lòng nhìn thấy kết quả phải tới từ thuận theo tự nhiên.
Dừng xe lại, chỉ biết bình tĩnh không phải chuyện gì tốt, đến đây nhiều người như vậy. Một loạt xe sắp xếp, làm cho anh không khỏi nghĩ đến, mình không phải lại bị lợi dụng?
Vừa đi vào, liền bị Đường An An túm lấy, không khỏi bắt đầu hoài nghi vận khí hôm nay.
Đường An An kéo anh đến một bên, "Một lát, chính con cũng nhìn tốt một cái."
Anh nhìn vẻ tinh quái của mẹ mình, ít khi nhìn thấy mẹ vui vẻ như vậy. Lại nhìn thoáng qua, bên kia, hình như đang trình diễn cái trò hay gì đó, chỉ là diễn viên đổi thành một người khác.
"Không cần vội vã như vậy đi?" Lộ Thiểu Hành đỡ trán, "Thật là sợ con trai của mẹ làm người cô đơn?"
"Nói lung tung cái gì." Đường An An vỗ vỗ bả vai của con trai, "Nhanh đi đổi một bộ quần áo, để tránh vô lễ."
Lộ Thiểu Hành lắc đầu, nhưng không phản bác. Xem ra, Lộ Ôn Diên lại gây ồn ào trở thành con thiêu thân lao vào tình yêu, bác cả mới có thể mượn cớ ở nhà chuẩn bị một cái tiệc rượu như vậy, chủ đề tùy tiện nghĩ một cái là được, chỉ cần tất cả mọi người hiểu rõ, đây biến thành hội thân cận. Ý tưởng của cha mẹ bây giờ hình như cũng bắt đầu theo thời đại, trên cơ sở của hôn nhân, nếu như có thể làm cho con trai chọn một người phụ nữ gia thế tương đương hơn nữa lại vừa lòng, đây không phải là tất cả đều vui mừng?
Lộ Thiểu Hành thay đổi một bộ quần áo, Đường An An liền theo dõi hai bên của anh, lôi kéo anh cùng một số người nói chuyện phiếm, rất là "Thuận tiện" đưa anh giới thiệu ra ngoài.
Lộ Thiểu Hành cười thầm ở trong lòng, dáng vẻ hiện tại của chính mình, thực sự có xu hướng làm hàng hóa.
Liếc mắt một cái thấy Lộ Ôn Diên bị vây giữa nước sôi lửa bỏng, một chút khác biệt tình cảm, ai khiến cho anh ta gây ra ồn ào, còn hại người vô tội.
Chỉ có Lộ Diệc Cảnh cười hì hì nhìn hai anh của mình, tấm gương tốt, ngoan ngoãn, liền kết hôn trước, còn khiến cho trong nhà kín người, đây toàn là những người tiếng tăm nha, nói không chừng mới có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa, vì thế cười đến càng vui sướng. Vui sướng khi người gặp họa, loại ưu điểm này, nếu giữ vững mấy ngàn năm, đương nhiên phải tiếp tục kế thừa.
Lộ Thiểu Hành thật vất vả mới từ trong tay của Đường An An trốn ra, Lộ Ôn Diên thật sự rất vui mừng, lập tức bắt được một người đẹp trò chuyện.
Lộ Ôn Diên, chính mình không hay ho, đương nhiên không chịu buông tha cho anh của mình, "Vị này chính là Hướng tiểu thư."
Lộ Thiểu Hành đành phải cùng vị Hướng tiểu thư này gật đầu, "Xin chào, Hướng tiểu thư, nghe nói anh của cô có tin vui, ngày khác nhất định sẽ đến nhà hưởng một chút không khí vui mừng."
Hướng Thần đánh giá Lộ Thiểu Hành, thiếu gia này của Lộ gia, đều một dáng vẻ, thế nhưng đối với chuyện của Hướng gia cũng có thể hiểu rõ một phần, xem ra thật đúng là chứng thực câu kia "Tai nghe bốn phương mắt nhìn tám hướng."
Suy nghĩ của Hướng Thần dừng lại một chút, lại nhìn Lộ Thiểu Hành. Anh ta... Mở đầu liền nhắc tới anh của cô, chứng tỏ anh ta đối với cô không có ý tứ gì, mà mẹ anh ta đang đứng ở bên kia. Lắc đầu, những người này, nói liên tục, đều phiền phức như vậy.
Hướng Thần vừa đi, Lộ Thiểu Hành mới nhìn Lộ Ôn Diên cười, "Như thế nào? Em vĩnh viễn đều không có nhanh như vậy, còn có?"
Đã vậy còn quá ghi hận.
Lộ Ôn Diên trừng mắt liếc anh hai của mình một cái, "Cho dù anh đối với em không bày tỏ đồng tình, cũng xin đừng hơi chút vui sướng khi người gặp họa như vậy."
"Kia hẳn là chúc mừng em, Tỉnh gia nhị tiểu thư thật sự là muốn có dung mạo có dung mạo, muốn dáng người có dáng người, muốn gia thế có gia thế, nếu lấy một mỹ nhân như thế, em nên tam sinh hữu hạnh (ba đời cảm thấy hạnh phúc) mới đúng chứ?" Lộ Thiểu Hành cười như cũ, chỉ còn kém bưng rượu chúc mừng.
"Anh bớt nói hai câu cũng không ૮ɦếƭ."
Xem ra tâm tình thật sự khó chịu tới cực điểm.
Lộ Thiểu Hành ngó mặt đi chỗ khác, nhìn thấy người phụ nữ trong câu chuyện đã ở bữa tiệc, chỉ là không có đi lại đây, nhưng số lần nhìn về phía Lộ Ôn Diên không ít.
"Thư kí của em?" Lộ Thiểu Hành tâm tình đặc biệt tốt, có lẽ nhìn thấy người khác xui xẻo.
"Trước kia thật sự không biết." Lộ Ôn Diên nhíu mày, trước kia thật sự không biết, Tỉnh Y Hàm chính là Tỉnh gia nhị tiểu thư.
"Không tệ, đến văn phòng tình cảm lưu luyến, ở công tác đối phương có năng lực trợ giúp em, có năng lực ở nhà, ở trong xã hội giúp đỡ em."
"Anh lại thêm một câu có thể sinh hạ đứa nhỏ chỉ số thông minh cao khi mẹ em có thể." Lộ Ôn Diên bị Lộ Thiểu Hành khiến cho tâm tình càng kém, mọi chuyện thật đúng là giống như Lộ Thiểu Hành nói vậy, Tỉnh Y Hàm muốn cái gì sẽ có cái đó, làm cho anh càng thêm lo lắng.
Lộ Thiểu Hành cũng không tốt lại một lần nữa gây ồn ào cho Lộ Ôn Diên, đành phải xem thường, "Cho dù em nắm giữ ở đây, đừng quên còn có những đột phá khác."
"Em sẽ không rời đi như anh cả." Lộ Ôn Diên kiên định. Lộ Thiểu Hành nhéo nhéo bả vai của Lộ Ôn Diên, tỏ vẻ cố gắng đi?
Anh đi đến bên này, chủ yếu là xem cha mẹ của Trác Dực Đình lôi kéo Đường An An cùng Lộ Chính Nhiên đang nói những gì, vẻ mặt của hai bên, nhìn qua đều có cảm giác "Vui vẻ hợp tác".
"Bọn họ đang nói chuyện gì?" Lộ Thiểu Hành vẫn là mở miệng.
Lộ Ôn Diên thật không ngờ Lộ Thiểu Hành lại đây chủ yếu là muốn biết nói chuyện gì, "Chút hợp tác. .. Nhưng mà, bác hai đến cuối cùng cho bọn họ lợi ích gì, sẵn lòng hy sinh nhiều lợi ích như vậy?"
Lộ Thiểu Hành lắc đầu, nếu đã không có được đáp án, vẫn là dựa vào chính mình.
Lộ Ôn Diên cũng hướng bên kia nhìn thoáng qua, trùng hợp nhìn thấy Trác Dực Đình, có chút cảm thán, "Nếu anh cũng tìm một người phụ nữ như vậy, khiến cho trong nhà không khí ngột ngạt, thu hút trọng điểm của bọn họ, nhận định sẽ không đem em trở thành tội phạm."
Nguyên bản Lộ Thiểu Hành còn muốn chạy, nghe thế lại đánh giá Lộ Ôn Diên vài lần, "Nếu anh sẵn lòng vì em hy sinh hình tượng của chính mình, thực sự đi tìm một người phụ nữ bọn họ không thích thay em chia sẻ trọng điểm, em có thể cho anh lợi ích gì?"
Lộ Ôn Diên liếc anh, "Anh phải thực sự làm ra, chỉ cần anh mở miệng, em nhất định nghĩa bất dung từ ( không thể thoái thác)."
Lộ Thiểu Hành cười, "Nhớ kỹ."
Là khiến Lộ Ôn Diên nhớ kỹ.
Vốn Đường An An cũng hi vọng con trai của mình ở bữa tiệc có nhiều tiểu thư khuê các tài năng như vậy tìm được một người phụ nữ vừa lòng, mấy con trai nhà họ Lộ kia cũng thật sự là làm cho người ta thấy lỳ lạ, Lộ Diệc Cảnh kết hôn lâu như vậy, mấy người anh này một chút động tĩnh cũng không có.
"Một người cũng không có thiện cảm?" Không khỏi lo lắng nhìn con trai của mình, "Vừa rồi thấy con cùng con gái Hướng gia trò chuyện không tệ nha."
Mới nói hai câu nói cũng có thể gọi là không tệ, Lộ Thiểu Hành lắc đầu, trọng điểm không có ở đây, "Bác trai bác gái tới nơi này làm cái gì?"
Việc này, lẽ ra không có chuyện của bọn họ mới đúng.
"Nói đến việc này, bọn họ chủ yếu đến cảm kích con." Dễ cảm thấy Đường An An rõ ràng rất tự hào.
"Cái gì?" Lộ Thiểu Hành chính là không hiểu, anh nhớ rõ chính mình cái gì đều không có làm.
"Chính là chuyện của Dực Đình, hai người bọn họ khuyên như thế nào cũng không thể khuyên ngăn được Dực Đình, nghe nói lần trước tìm con đi khuyên Dực Đình, thật đúng là có tác dụng, Dực Đình thực sự cùng cô gái kia cắt đứt qua lại. Nói như thế nào bọn họ đều phải cảm ơn con, lại không thấy con, ngay tại hạng mục của con chủ động xuống giá. . ." Đường An An cũng có chút tò mò, "Con khuyên như thế nào? Nói cho mẹ nghe xem", Đường An An rõ ràng cảm thấy tự hào.
Lộ Thiểu Hành nhanh chóng nhìu mày, phải nói ra, đoán chừng mẹ liền cười không nổi.
Vì thế cười cười, "Mẹ, chuyện của đàn ông, ít quản thôi."
Đường An An cũng cười, "Nói một chút xem."
"Bí mật."
Cùng cha mẹ Trác Dực Đình trò chuyện một lát, Lộ Thiểu Hành mới đi đến trước mặt Trác Dực Đình, hai người mặt đối mặt ngồi ở giữa đình nghỉ chân bên cạnh sân nhỏ. Lần trước bọn họ còn cùng nhau uống rượu ở trong này, nhưng mà đã cảnh còn người mất, ít nhất tâm tình đã có thay đổi lớn.
"Có chuyện nói với tớ?" Lộ Thiểu Hành vì Trác Dực Đình rót rượu.
Trác Dực Đình không có nhận.
"Cậu đối vối cô ấy ... Là chân thật?" Trác Dực Đình nhìn chằm chằm ánh mắt của Lộ Thiểu Hành, nhất định phải nhất định phải nhận được một câu trả lời xác thực.
Trác Dực Đình suy nghĩ thật lâu, Lộ Thiểu Hành không phải là loại người này, Lê Họa cũng không phải người như vậy, bọn họ như thế nào sẽ ... Như thế nào sẽ cùng nhau hồ đồ, đây là anh trăm ngàn suy nghĩ cũng không lí giải được.
Anh phải được biết.
"Cậu hi vọng sao?" Lộ Thiểu Hành cũng đặt rượu xuống, cũng không uống, "Hi vọng tớ là giả, sau đó đi vạch trần âm mưu quỷ kế trong đó?"
Trác Dực Đình nhìn không thấu anh, "Tớ không hi vọng cô ấy bị thương tổn."
Rất tốt, bọn họ đều cho rằng loại chuyện này là chuyện của đàn ông, phụ nữ không cần tham gia.
Lộ Thiểu Hành cũng nhìn Trác Dực Đình, từng chữ một, "Thật không thật, giả không giả, tớ không biết, tớ chỉ biết bốn năm trước cô ấy từng sinh cho tớ một đứa nhỏ."
Trác Dực Đình bật cười.
Thật giỏi, một câu, có thể khiến cho anh dĩ nhiên biến thành kẻ thứ ba xâm nhập tình cảm của người khác.