Lộ Thiểu Hành tự nhiên dừng lại động tác, ngay cả tức giận đều không có hiện lên trên mặt, đứng lên, liếc nhìn xuống tình trạng bây giờ của cô một cái, theo bản năng sửa sang lại quần áo của mình. Chính là loại cảm giác này, bất kể trước đó anh đã làm cái gì, khi quay người lại, vừa chỉnh đốn lại, giống như trước là nhị thiếu danh chấn Yên Xuyên, thiếu gia nhà họ Lộ. Mà cô, bất kể muốn rửa sạch những chuyện trước kia như thế nào đều là uổng công. Một khi cô có bay lên làm phượng hoàng, trong mắt người khác chỉ nghĩ cô muốn leo cao, quá khứ của cô sẽ bị lấy ra bàn tán một phen, bất luận cô có bao nhiêu không muốn nói. Bạn đang
đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Đây đều là khác nhau, bọn họ những người này, nếu không có khả năng cũng có thể bị che dấu ở một nơi, khi trở về trong mắt mọi người vẫn như trước dáng vẻ thanh cao hoàn mỹ không sứt mẻ.
Anh liếc mắt chăm chú nhìn cô một cái, cô cũng nhìn lại anh.
Có lẽ, cô không nói câu nói kia, anh thực sự sẽ làm tiếp đi. Trong cơ thể của anh có một con tiểu dã thú, không cẩn thận được thả ra. Hơn nữa không đúng dịp như vậy, cô nói một câu, lại làm cho anh bắt đầu nghĩ lại, dừng hành vi của mình.
Vì thế, một màn vui thích đành phải gặp trở ngại như vậy.
Đó là một dấu vết rõ rang của cuộc đời cô, cô có tắm thế nào cũng lưu lại, cho nên lựa chọn, không rửa đi.
Chỉ cần cô không có tiếng tăm gì, ai sẽ nhớ rõ cô đã làm cái gì, ai sẽ lưu tâm.
Lộ Thiểu Hành thu dọn xong tất cả, lại liếc mắt một cái nhìn cô, cô nói chính mình đê tiện như vậy, nhưng anh lại không nghĩ cô đê tiện. Bao dưỡng? Nuôi phụ nữ? Những từ này nghe lơ là như vậy. Tha thứ cho anh, làm nhị thiếu nhà họ Lộ, trong lòng người nhà anh là bảo bối ngoan, anh thật đúng là không nghĩ sẽ làm ra chuyện mà trong lòng biết rõ ràng là một vòng luẩn quẩn. Không phải chính anh có bao nhiêu ngay thẳng, nếu không có nghĩ tới, nguyên nhân, không biết.
Anh âm thầm nở nụ cười, chẳng lẽ sau này lại trở thành người đàn ông bao dưỡng phụ nữ, ngay từ đầu chỉ biết chính mình sẽ làm loại chuyện này?
Anh hình như cũng không có cao thượng.
Mà anh cũng không có nghĩ tới sẽ đối với một người một lòng si tình đến phát điên, như vậy không khoa học, vậy anh nghĩ muốn cái gì? Chính là thuận theo tự nhiên, gặp liền gặp, đơn giản như thế.
Xoay người hướng phòng tắm đi tới, lại dừng lại bước chân, xoay người liếc mắt một cái nìn cô, chỉ chỉ một hướng, "Kia là phòng tắm tự mình tới."
Cũng chính là, gian phòng kia là kết cục của cô hôm nay.
Khi thân ảnh của anh biến mất ở tầm mắt, cô nhấc thân lên, kéo thân thể bủn rủn. Che cái mũi, trên người toàn là mùi rượu, nghe rất khó chịu, quần áo tựa hồ cũng dính mùi vị ghê tởm kia.
Tắm rửa, là một loại phát tiết rất tốt, điều chỉnh nhiệt độ cao, phòng tắm nho nhỏ giống như có sương mù vây quanh. Nước hướng thẳng xuống dưới, dừng ở trên mặt của cô, trên người, mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể đều nở ra đến lớn nhất.
Cô nhắm mắt, mở ra.
Mặc cho nước theo trán mình chảy xuống.
Cũng không muốn khóc, lấy tay sờ sờ hai mắt của mình, phân không rõ ràng lắm đó là nước mắt hay vẫn là nước. Thật sự không muốn khóc, đơn giản là không muốn làm cho chính mình nhìn qua đáng thương như vậy.
Lúc học đại học, sau khi vượt qua giới hạn mỗi tháng, cuối tháng quá khổ cuộc sống bức đến không được. Cô còn thử qua liên tục ba ngày năm xu một bữa ăn thời điểm nghèo tận cùng đó chỉ có nghĩ cách để những ngày khổ cực đó nhanh chóng qua đi. Cô rất thích nói một câu, "Tại sao tôi có thể biến chính mình thành đáng thương như vậy, nếu mẹ tôi thấy được nhất định sẽ đau lòng đến ૮ɦếƭ." Lời như thế, nói rất tốt.
Nhiều lần, vẫn là không thay đổi, không có tiền đúng là một bi kịch.
Hiện tại so với lúc ấy cô còn đáng thương hơn.
Cuối cùng cũng không nói ra câu nói kia, cô không biết mẹ còn có thể sẽ đau lòng.
Còn có thể sẽ gọi điện thoại tới hỏi cô tiền có đủ hay không.
Còn có thể sẽ gọi điện thoại đến nói cho cô, thời tiết chuyển lạnh, mặc nhiều quần áo chút.
Còn có thể sẽ gọi điện thoại đến quan tâm cô ăn nhiều cơm, không được kiêng ăn.
Có thể hay không đây?
Ít nhất rất lâu đã không có?
Ghen tị của phụ nữ, không chỉ thể hiện trên tình yêu, ngay cả trên thân tình đều giống nhau như thế. Nhưng cô lý giải được lựa chọn của mẹ mình, có một gia đình, phải cái gia đình kia kinh doanh, cuộc sống tốt nhất, đương nhiên không có tỳ vết bất kể là cô. Trên một đoạn hôn nhân, Dương Úy Nhiên là người bị hại, cho nên cô phải làm cho mẹ hạnh phúc, lúc này mới phù hợp quy luật báo đáp người tốt.
Cô đem vò nát mái tóc của mình, tóc rụng rơi xuống dưới, từ đầu đến chân giống như một người điên. Chính cô cũng cho rằng như vậy.
Không biết tự lượng sức mình.
Lúc trước khi Lê Mưu Viễn phá sản, thiếu một khoản nợ lớn. Tại thời điểm kia Lê Mưu Viễn yêu cầu ly hôn, đem tất cả nợ nần đều gánh lấy. Lê Họa cho rằng đó là một mưu kế nhỏ của cha. Khi nghĩ một người rất xấu tất cả hành vi lúc sau của ngừơi ấy đều trở nên đáng giận, đáng hoài nghi. Cô sợ là cha cố ý lấy cớ phá sản, ép mẹ ly hôn, sau đó cầm một số tiền cùng người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp kia song túc song phi. Cô không chấp nhận được, cha đối với mẹ con cô như vậy. Nếu Lê Mưu Viễn chưa từng đối với cô tốt như thế, có lẽ cô cũng không quá mức để ý, cha hết lần này tới lần khác đối tốt với mình, nhưng lại làm ra chuyện như vậy.
Cô từng lén lút đi theo cha của mình, bọn họ thuê một địa phương rất nghèo khó. Người phụ nữ xinh đẹp Lữ Tố kia đang giặt quần áo cho Lê Mưu Viễn, tất cả những việc nảy trước kia mẹ sẽ làm mọi chuyện. Lê Mưu Viễn đứng cách đó không xa, đối với vợ của mình cười cười. Bọn họ ăn mặc không tốt, thậm chí ánh sáng trên người Lữ Tố cũng phai đi không ít.
Nhưng bọn họ hạnh phúc, loại ánh mắt nhìn lẫn nhau ấm áp, ngay cả những người đứng xem đều cảm giác được.
Lê Họa căm phẫn, đứng ở nơi đó nhưng lại rơi lệ.
Cô muốn làm gì? Tới gặp chứng minh một người phụ tình sẽ có cuộc sống như thế nào?
Sự thật cùng ý muốn của cô hoàn toàn trái ngược, Lê Mưu Viễn không có giống như ý muốn của cô không hạnh phúc, thực sự đem nợ nần gánh vác trên người mình, làm cho vợ trước và con gái của mình có cuộc sống tốt hơn so với mình. Mà người vợ thứ hai của ông ta, không có ghét bỏ ông ta không có tiền, cũng không có ghét bỏ ông ta không thể cho cô một tòa nhà lớn, càng không có ghét bỏ tuổi tác của ông ta.
Chênh lệch trong mắt của cô, hung hăng tra tấn cô.
Nếu chính là như vậy, cô còn có thể xoay người bước đi. Nhưng cô còn thấy được một màn, có một nhóm người xông tới, Lê Mưu Viễn vay nặng lãi trả nợ cho công nhân của mình. Người đàn ông kia không được tốt lắm, nhưng ở lúc mình khó khăn nhất, trước hết nghĩ đến công nhân của mình.
Lê Họa nhìn thấy Lê Mưu Viễn đem vợ của mình kéo vào trong иgự¢, gắt gao che chở, không cho những người đó thương tổn Lữ Tố một chút nào, mặc cho những người đó đánh vào người của mình, không sợ da tróc thịt bong.
Ông ta rất yêu vợ của mình.
Đơn giản như vậy.
Lê Họa đứng ở góc đó, không ngừng rơi lệ.
Thế giới này? Vì cái gì không dựa theo kịch bản người tốt người xấu phát triển? Vì cái gì muốn cô tới nhìn đến cảnh này.
Một màn? Đem toàn bộ nhận thức của cô tất cả đều phủ định.
Cảm động, là thật, không muốn chấp nhận, nhưng lại là sự thật.
Mặc kệ bọn họ biểu hiện vợ chồng tình thâm, Lê Họa cũng không thể chấp nhận. Cô đột nhiên cười. Nếu cô chấp nhận rồi, có thể hay không sẽ biến thành đầu đề của báo chí "Con gái bất hiếu dĩ nhiên đồng ý cha cùng tiểu tam ở cùng một chỗ", cười tốt lắm.
Sau đó, Lê Họa tìm được luật sư của Lê Mưu Viễn, biết ông ta thực sự nợ nần.
Luật sư của Lê Mưu Viễn đối với Lê Mưu Viễn càng thêm tán thưởng, loại tình huống giống như ông ta thế này, không ít người đều lựa chọn trốn chạy, ai còn lưu lại chịu khổ. Lê Họa chỉ cười, không có mở miệng nói chuyện.
"Tôi giúp cô, bất luận cô muốn cái gì." Nếu như những lời nói này chính là một người đàn ông, Lê Họa cảm thấy được cô thật sự sẽ gả cho anh ta, ở thời điểm khó khăn nhất người có thể kéo bạn một lần, bất kể mục đích gì.
Đáng tiếc, nói những lời này lại là một cô gái.
Tô Nhứ chính là tại thời điểm kia, như một ngọn đèn sáng xông vào cuộc sống của Lê Họa.
Tô Nhứ hé miệng cười, "Tôi cái gì đều không có, ngoại trừ tiền."
Lê Họa nở nụ cười.
Cô thiếu Tô Nhứ rất nhiều tiền, đủ lớn, cả đời này cô cũng không rõ. Người có phải hay không sẽ vì tiền chà đạp chính mình? Sẽ đi, Lê Họa sẽ cho ra đáp án như vậy. Nếu tại thời điểm kia Tô Nhứ chưa từng trợ giúp cô, cô nhất định sẽ không ở phía sau Tô Nhứ tính tình cổ quái kia, không có tiếp sau đó, cũng sẽ không có hiện tại hiểu nhau như vậy.
Đoàn kết, vốn là không nghĩ ra.
Lê Họa trả hết toàn bộ nợ của Lê Mưu Viễn, chỉ là muốn làm cho người đàn ông kia có cuộc sống bình thường. Hoặc là báo đáp ông ta, ít nhất khi công ty gặp chuyện không may, ông ta đem nợ nần một mình gánh lấy.
Tính báo đáp đi, sau đó không cần lại có liên hệ.
Bất luận Lê Mưu Viễn là một ngụy quân tử (kẻ giả nhân giả nghĩa) hay là một người đàn ông tốt, cũng không muốn lại có ràng buộc, không muốn đi lý giải, bởi vì làm không được đi lý giải, vì thế đành phải làm như vậy.
Không lâu sau, Dương Úy Nhiên liền đi bước nữa. Biết được Lê Họa trả toàn bộ nợ nần cho Lê Mưu Viễn, Dương Úy Nhiên không phải không giật mình, nhiều lần hỏi con gái làm sao có nhiều tiền như vậy. Cô đành dùng những lời nói dối để trang trí, vì vậy nhanh chóng được bỏ qua. Dương Úy Nhiên gật đầu, cười con gái của mình có tiền đồ.
Nếu con gái có tiền đồ, tự nhiên không cần bà lo lắng, tự nhiên nên hưởng phúc?
Là đạo lý này đi, không có sai, đích thực một chút sai cũng không có.
Buổi sáng thức dậy, khi ăn sáng, hai người đều có chút xấu hổ. Nam nữ cùng một phòng, nhưng không có xảy ra quan hệ gì đáng nói, vì thế trầm mặc thay cho lời nói , theo sự vận hành của trái đất vĩnh viễn là lãng phí thời gian. Bữa sáng rất tinh tế, không nghĩ anh sẽ làm mấy thứ này, nhìn ra được, không biết được gọi tới từ nhà hàng đặc sản nào. Hương vị cũng không tệ lắm, ít nhất dạ dày của cô trống rỗng, được ăn no bảy tám phần. Không thích ăn rất no, làm cho người ta có loại cảm giác căng ra không thở nổi rất khó chịu.
Xé ra tờ giấy, lau miệng, không có nhìn thấy khuôn mặt của anh như thế nào.
Mà Lộ Thiểu Hành quan sát cô, ít nói, thật là không nhìn ra cô muốn thế nào. Quên hoàn toàn anh, trong khoảng thời gian này vẫn là tự mình dây dưa chuyện của cô .
Ăn cơm xong, cô rất chủ động đi rửa chén, ăn của người vì thế phải làm một chút.
Anh không có mở miệng, coi như ngầm chấp nhận.
Một đôi nam nữ im lặng, làm cho không khí cũng trở lên yên tĩnh. Ánh mắt của anh hướng về phía phòng bếp chuyển động, nhưng di động ở phía sau vang lên, điện thoại của Đường An An, quan tâm xem con trai như thế nào nói dọn ra ngoài liền dọn ra ngoài, gặp phải cái gì không thoải mái hay là gặp phải khó khan gì, cười giải thích dọn ra ngoài chỉ là để công việc thuận tiện hơn một chút mà thôi. Trong nháy mắt cúp di động, tiếng nước trong phòng bếp cũng dừng.
Nhìn cô đi ra, cô tự nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của anh, làm cho người ta không thoải mái, giống như mỗi một động tác của mình bất cứ lúc nào cũng bị theo dõi.
"Chuẩn bị đi nơi nào?" Anh mở miệng trước, vẫn là ngồi ở trên bàn ăn, chỉ là đem ghế dựa nghiêng nghiêng, mất đi sự ngay ngắn nhất quán, ngược lại có vẻ tùy ý không ít.
Áo sơ mi trắng mặc trong những năm qua, cô đột nhiên cảm thấy thuận mắt rất nhiều.
Đó chắc chắn là chịu ảnh hưởng bởi những tin tức của thành phố, về việc tập trung cải cách đồng phục học sinh, đồng phục phổ biến nhận được nhiều lời khen ngợi, thậm chí khiến cả những học sinh từng ghét mặc đồng phục, kết hợp các yếu tố thời trang, phù hợp, có thể so sánh với truyền hình làm cho người ta không ngừng hâm mộ đồng phụ. Học sinh nam mặc đồ trắng cổ bẻ cùng với áo vest đen, bên trong phối với áo sơ mi màu xám, có cà vạt kẻ sọc màu tím; Học sinh nữ áo màu trắng đào tiêm cộng thêm váy ngắn ca-rô.
Nếu để cho Lộ Thiểu Hành mặc quần áo như vậy vào, nhất định có vẻ trẻ trung, càng thêm phong độ phi phàm.
Có hơi thất thần, làm cho người hỏi có vẻ vô cùng không vui, "Đi nơi nào?"
Cô hơi sửng sốt, "Làm sao?"
Có thể đi chỗ nào? Cô hình như cũng không biết, chỉ là nguyên nhân câu hỏi của anh, liên tưởng đến chuyện khác, "Là anh giúp tôi?"
Anh Hào thế nhưng đã quá lâu không có tìm cô gây phiền phức, không phù hợp quy tắc của bên kia, cô từng tận mắt thấy qua anh Hào dẫn người tới tay đánh chân đá vào người kia, đối phương không chỉ có bị đánh, còn phải quỳ xuống cầu xin bỏ qua cho một nhà già trẻ. Nhiều ngày như vậy, cô hình như sống quá mức an nhàn, thế nhưng đem mấy thứ này bỏ qua một bên.
Lộ Thiểu Hành suy tư về ý nghĩa sâu xa trong giọng nói của cô, mãi đến khi đoán được, khóe miệng nhếch lên. Anh cười, cực kỳ không đúng, khóe miệng bên phải hơi nhếch lên, bên trái khóe miệng lại không nhúc nhích tí nào, bên phải khóe miệng khi cười nếp nhăn trên mặt mơ hồ cất giấu một chút không đứng đắn. Bản thân của anh vốn có tính tình đứng đắn có khuynh hướng ngoan ngoãn, thêm chút không đàng hoàng này.
Nhưng tại sao không có thể hiện ra, ngược lại có vẻ làm cho người ta cảm thấy say mê.
Bất mãn chính mình lại đối với anh hài lòng, vì thế nhíu mày.
"Dự định báo đáp?" Anh thật muốn biết cô lấy cái gì báo đáp, không một chút nào để ý chút ngoại lệ nào. Anh cũng không phải nhà từ thiện gì, tự nhiên sẽ không làm không chuyện tốt.
Bề ngoài của người nhìn vô hại, trong lòng cũng giống nhau, vĩnh viễn đừng nghĩ người khác đến quá tốt, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ người khác đến quá xấu, nhất là những người đàn ông loại động vật này.
"Đúng là anh." Chỉ là muốn xác nhận mà thôi, báo đáp. . . Còn không có nghĩ xa như vậy.
"Cô nghĩ là ai?" Tay anh nắm ghế dựa bên cạnh, đứng lên thu lại nụ cười vừa rồi, giọng điệu rất bình thản, "Trác Dực Đình?"
Cô cắn môi, kỳ thật cô không có nghĩ qua Trác Dực Đình, vừa rồi cũng chỉ là đột nhiên nhớ tới mới hỏi anh, nhưng anh đã hỏi như vậy, cô lại không muốn phủ nhận.
Nếu phủ nhận, đó là gián tiếp thừa nhận, cô tình nguyện là anh cũng không phải là Trác Dực Đình?
Cô cảm thấy được chính mình tiến vào một con hẻm nhỏ bẩn thỉu, khi đi ra, toàn thân mình cũng dơ bẩn, nhưng cô không muốn bị người khác nhìn thấy, mỗi một người nhìn thấy cô dơ bẩn đều có thể làm cho cô cảm thấy tự ti. Cô rất hi vọng, ngẩng đầu, giả vờ những người này không nhớ cô là ai. Hoặc là, người biết cô là ai, cũng không có nhìn thấy cô tiến vào con hẻm nhỏ bẩn thỉu kia.
Nhưng sự im lặng này, ở trong mắt Lộ Thiểu Hành chính là ngầm thừa nhận.
Cái gì cũng không có nói, đều trở về vị trí của mình.
Đoạn thời gian gần đây, Lộ Thiểu Hành rất ít xuất hiện trong tầm mắt của đám người này, vì thế vừa mới tiến vào, trở thành đối tượng trong miệng mọi người trêu chọc. Lộ Thiểu Hành mỉm cười không nói.
"Nhị thiếu, cậu cùng Trác huynh hoàn toàn có thể cùng nhau nhận trừng phạt nha, mất tích đều lựa chọn cùng một thời gian." Trang Chu cầm rượu đối với hai người cười ha hả.
Lương Hạo tùy ý cầm một viên giấy gần người nhất, trực tiếp ném tới đầu của Trang Chu, đứa trẻ này, nói chuyện không nhìn tình huống, Trang Chu không hiểu nhìn Lương Hạo, Lương Hạo nhưng lại làm động tác im lặng đối với anh ta.
Trác Dực Đình bưng lên một chén rượu, ngồi vào trước mặt Lộ Thiểu Hành, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì.
Người, có đôi khi rất kỳ quái, một đoạn tình cảm mất đi, không đi trách đương sự, lại thích tìm người mà họ cho là làm mất đi đoạn tình cảm kia. Đàn ông phụ nữ đều giống nhau, không biết là quá mức sợ hãi mất đi bên kia, hay là luyến tiếc nên trách cứ, vì thế đành phải đem tất cả bất mãn đặt vào trên người một người khác.
Lộ Thiểu Hành giương mắt, liền nhìn Trác Dực Đình.
Hai người ngồi mặt đối mặt.
Trác Dực Đình đánh giá Lộ Thiểu Hành, mặt không chút thay đổi.
Lộ Thiểu Hành tự nhiên cũng đón nhận ánh mắt khiêu khích của đối phương.
Lương Hạo bên kia, biết một chút nội tình nhìn chằm chằm hai người, thực sự sợ hãi sẽ xảy ra ầm ĩ, đều là một vòng tròn của người, truyền ra ngoài, thực sự không tốt. Hơn nữa, để cho những người ở đây biết cũng không tốt lắm, người không có quyền nói, đành phải làm người đứng xem.
"Chúng ta quen biết đã bao lâu?" Trác Dực Đình nhướng mày.
Không đợi Lộ Thiểu Hành suy nghĩ xong, "Từ trung học bắt đầu quen biết." Dừng lại, dường như nhớ ra cái gì đó, khi cười mặt lộ ra nếp nhăn, "Tốt nghiệp trung học cậu một lòng muốn thi đậu viện của trường học, thời điểm điền nguyện vọng bị cha cậu sửa lại, nhất định phải kéo tôi sang tỉnh khác, lúc ấy còn đau lòng một thời gian dài."
Lộ Thiểu Hành nghe anh nhớ lại, cười không nổi, mở đầu như vậy, cũng thật làm cho người ta...
Bọn họ cũng từng bày tỏ lòng mình một thời gian rất dài, cùng rất nhiều bạn bè như vậy, dần dần ít liên hệ, cảm tình cũng phai nhạt không ít... Nhưng gặp mặt, cảm giác quen thuộc cũng không giảm bớt.
Lộ Thiểu Hành liếc mắt một cái nhìn ánh mắt không chớp của Lương Hạo, người kia thật đúng là "May mắn không làm xấu hổ".
"Muốn đánh nhau một chút sao?" Lộ Thiểu Hành cảm thấy được, ở một số thời điểm có lẽ chính mình thiếu nợ, đối với những kỉ niệm này, anh ta vẫn chưa nói tới xúc động, có chỉ là Trác Dực Đình tính kế chính là đã biết sự kiện kia mà thôi.
Trác Dực Đình bắt đầu đùa nghịch chén rượu trên tay, "Nếu tớ đem chén rượu này hất vào trên mặt cậu, cậu đoán kết quả sẽ như thế nào?"
Trác Dực Đình nhất định không biết, trong lòng Lộ Thiểu Hành có một chút cảm giác hưng phấn. Nếu Trác Dực Đình biểu hiện như thế, cũng chính là người kia đã ngả bài cùng Trác Dực Đình. Bất kể là ai, đối với "Cô không thương ngươi, người cô yêu là ta" Đều vui mừng nói không nên lời, cho dù không thích, ít nhất cũng có thể từ người xung quanh thể hiện sự quyến rũ hoặc là giá trị của mình.
"Cậu sẽ không." Giọng điệu chắc chắc.
Nếu Trác Dực Đình thật sự muốn cùng anh ầm ĩ, sẽ không lựa chọn nơi đây.
Thật sự là tự tin làm cho người ta chán ghét.
"Này có thể nói chưa chắc." Trác Dực Đình đem chén rượu nâng lên cao, cẩn thận quan sát đến biểu tình của Lộ Thiểu Hành.
Lương Hạo bước đi như bay qua đây, "Trò chuyện cái gì, trò chuyện vui vẻ như vậy? Để cho anh em cùng nghe." Nói liên tục, một tay đè xuống tay của Trác Dực Đình.
"Đúng lúc, tớ uống hơi nhiều, đi trước." Nói xong cũng không để ý hai người bọn họ có biểu tình gì, cầm áo khoác đi ra cửa.
Nở nụ cười, một màn vừa rồi, thật là khờ.
Khi nào thì anh biến thành bộ dạng này, vậy mà học phụ nữ tranh giành tình nhân, xem ra chính mình quả thực không thể nào bình thường.
Lái xe về nhà trọ của chính mình, nhưng mà chạy được một nửa đường, mơ hồ cảm thấy không thích hợp, lập tức đánh tay lái trở về. Trở về biệt thự nhà họ Lộ, vừa vào cửa, chợt nghe thanh âm của cha trong sân.
"Đứa nhỏ kia, thật sự đã trở lại?" Giọng điệu có chút không xác định.
"Cậu xác định thật sự là nó?"
"Cậu năm đó đã gặp qua, chỉ có thể dựa vào cậu đi nhìn xem. Cậu năm đó nói giống mẹ của nó..."
"Đã làm phiền cậu."
...
Lộ Thiểu Hành xoay người rời đi, nghe được bí mật của người khác, cũng không phải là chuyện tốt, ít nhất anh không thích.