Lộ Thiểu Hành cầm điện thoại, kiên nhẫn nghe đối phương giải thích, di động cầm trong tay thay đổi một vài tư thế, hơi chiu mày. Có lẽ là thật không ngờ, một sự kiện đơn giản như vậy, cũng có thể có loại kết quả này. Tùy ý quẳng điện thoại di động ở trên bàn làm việc, cái bàn cùng di động cọ xát phát ra một tiếng trầm mặc "Đông". Trước mắt một đống lớn văn kiện là công việc của anh hôm nay, nhớ lại một chút, hình như còn có một cái hội nghị cực kỳ quan trọng. Không thích tự ngược đãi bản thân, nghe hội nghị dài dòng mà không thú vị rất là gai mắt. Tây trang màu đen của anh cùng cà- vạt phụ trợ, khí chất tuyệt vời làm cho anh ngồi ở chỗ kia vẫn không nhúc nhích giống như giữ quần áo kiểu mới nhất trong cửa hàng tinh xảo không thể bắt bẻ.
Hiện tại người mẫu này giật mình, lật xem văn kcho iện trước mắt, một bên gọi điện thoại nội bộ phân phó công việc thư ký. Một bên anh đem chuyện mình cần làm sửa sang lại, một bên mở miệng.
Một chữ cuối cùng trong lời nói buông xuống, di động liền reo lên.
"Thật xin lỗi, nhị thiếu, vẫn là tra không được." Đối phương hình như dừng lại, mà Lộ Thiểu Hành cũng chỉ là trầm mặc chờ đợi đối phương nói tiếp, không có lập tức cắt đứt, "Giống như đã bị người khác ᴆụng tay ᴆụng chân, không có để lại bất cứ dấu vết gì. Xin lỗi, lần này không thể giúp đỡ."
"Ừ" Anh cúp điện thoại, không có lòng dạ thảnh thơi cùng đối phương nói chuyện nhẹ nhàng.
Người tức giận, hơn phân nửa là nghĩ chuyện cần làm không thể đạt tới mong muốn, cuộc sống của Lộ Thiểu Hành, chuyện như vậy rất ít xảy ra. Không phải anh đối với mình có bao nhiêu tự tin, ngược lại là yêu cầu của anh đối với cuộc sống không cao. Nói chuyện không thú vị, anh không có gì muốn điêù gì, tự nhiên cũng không tìm kiếm. Chuyện khác cũng đều có thể hoàn toàn ở trong lòng bàn tay của anh. Không thể không nói thượng đế đối với anh, vẫn là yêu thích.
Loại này luôn luôn có thể dựa vào tưởng tượng của mình, giờ phút này anh có một chút không bằng lòng.
Di động ở trong tay vòng vo hồi lâu, điện thoại nội bộ gọi đến, "Lộ tổng, hội nghị mười phút sau bắt đầu."
Anh "Ừ" một tiếng, từ một mặt của cửa sổ sát sàn nhà nhìn hình ảnh của chính mình. Cao cao tại thượng, thấy một người bình thường, nhưng quan trọng là mình hình như rất hưởng thụ. Hừ lạnh một tiếng, hoá ra chính mình cũng chỉ là một người phàm, hưởng thụ loại đãi ngộ bình thường này, so với người khác có thể cao thượng hơn chỗ nào.
Lộ Thiểu Hành không thích ở hội nghị phát biểu, đều không phải là anh cao ngạo cỡ nào, mà là làm người quyết định cao nhất, một khi anh lên tiếng, mỗi một câu đều phải thâm tư thục lự ( nghĩ sâu tính kỹ, suy nghĩ tường tận), không được xuất hiện sơ sót gì. Nếu không bị người khác xem thường, chính mình cũng hiểu được. Vì thế tạo nên thói quen đa số thời gian anh chỉ nghe không nói lời nào. Nếu hành vi như vậy có thể tiết kiệm tế bào não, đồng thời còn có thể làm cho mình nghỉ ngơi một chút, tại sao không làm. Rất nhanh, anh liền phát hiện ưu điểm mới, tư thái của anh như vậy sẽ làm cho cấp dưới áp lực tâm lý, có áp lực mới có động lực được.
Khi hội nghị chấm dứt, cuối cùng anh cũng mở miệng đem ý kiến của mọi người sửa sang lại một lần.
Mở miệng nói xong cảm thấy mình giống một người tại tiệc tối chào cảm ơn khách quý.
Hội nghị chấm dứt, mọi người lần lượt rời khỏi phòng họp. Mở di động ra, nghĩ vấn đề vừa rồi. Như thế nào lại không tra ra chuyện của Lê Họa, nhận thức của anh chuyện kia rất đơn giản, có lẽ nhận thức cùng sự thật xuất hiện mâu thuẫn, vì thế cảm thấy tức giận.
Ngẩng đầu phát hiện ra thư ký đang dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá mình, anh cũng quăng một ánh mắt mạc danh kỳ diệu ( chẳng biết tại sao), thư ký xấu hổ cười cười, ôm văn kiện rời đi. KenhTruyen24h.Com - Đọc truyện trên điện thoại (ThíchTruyện.VN)
Anh cũng nhìn nhìn chính mình, ngồi ở phòng họp ngẩn người, quả thực không thể nào tốt.
Hôm nay ngày đầu tiên Lê Họa đi làm, cảm giác cũng không tệ lắm, đồng nghiệp cũng khá tốt, cũng không có quá nhiều văn kiện. Có lẽ sự tồn tại của cô không có ảnh hưởng đến ích lợi người khác, nhưng làm người làm gì tự hỏi nhiều như vậy. Ngoại trừ một ngày cảm thấy chính mình giống một đóa hoa khoác lác, không có ý tưởng khác. Cô không thế nào quen thuộc người khác, cô cũng sẽ không chủ động ra vẻ nịnh bợ, vì thế cũng không gây mất lòng người khác, tư thái phi thường hào hứng. Cùng thời trung học bạn học cùng lớp tham gia thi đấu tiếp sức không có gì khác biệt, trong tay nắm chặt thẻ, nghiêng người về phía trước.
Cô cũng không biết, một người đồng nghiệp làm việc trước cô, nhờ một cô gái làm việc giúp, khi kiểm tra thẻ phát hiện sau có thể bị xa thải. Người bảo vệ đang gọi người nhờ giúp đỡ, trước hết không thể làm hại tới ích lợi của đối phương. Ví dụ như ở đại học khi đi học điểm danh, nhờ người khác điểm danh hộ, bình thường sẽ không sao, nhưng nếu gặp thầy cô giáo khó tính, bình thường cũng chỉ cảm thấy áy náy vì để cho người bạn trốn học kia bị nhớ tên. Mà người bạn học bị ghi tên cũng chỉ có thể buồn phiền vận may của mình không tốt, cũng không nghĩ trách cứ người điểm danh hộ kia.
Lúc tan tầm, xe của Trác Dực Đình đã đứng cách đó không xa, có mấy người đồng nghiệp đi qua, cười trêu đùa một chút, cô chỉ cười nhạt không nói. Bước chân nhẹ nhàng đi lên xe Trác Dực Đình.
Cùng mọi ngày giống nhau, ăn cơm, sau đó nói chuyện vụn vặt một chút, lát sau anh đưa cô về nhà.
Anh không có yêu cầu lên lầu, cô cũng không có mời lần thứ hai, hiện tại mời lên lầu có ý nghĩa như thế nào, hai người đều rất rõ ràng. Trác Dực Đình cười ôn hoà, vẫy tay với cô, cô đứng tại chỗ, cho đến khi nhìn anh lái xe rời đi.
Thế này mới phải, yên lặng sống cuộc sống an ổn thuộc về mình, có một số người cả đời đều truy đuổi một từ an ổn.
Cùng mọi ngày về nhà giống nhau, chẳng qua hôm nay lựa chọn đi thang bộ, khi trong lòng cảm thấy tốt cô sẽ làm như vậy.
Bước vào hành lang, rất nhanh cảm giác được có điều không thích hợp, từng bước một hướng về phía phòng mình đi đến.
"Lê tiểu thư, cô làm cho chúng ta rất chờ mong nha." Đối phương cười, một bụng toàn bia rượu, trong tay còn cầm một thanh đao thật dài, phía ngoài có một chiếc hộp, cũng không biết lấy ra có phải đao kiếm hay không.
Đúng là những ngày gần đây rất thoải mái, ngay cả việc này cũng quên mất.
"Anh Hào, đã lâu không gặp." Cô tùy ý lắc lắc chiếc túi xách, tỏ ra biểu tình vô cùng thoải mái.
"Đúng đã lâu không gặp, lâu đến mức Lê tiểu thư đem chúng tôi quên đi." người kêu anh Hào đi đến gần cô.
Một tiếng "Lê tiểu thư" kia làm cho cô cảm thấy chán ghét, cảm thấy đối phương không có ý tốt.
"Bộ dạng xinh đẹp như vậy, cần gì phải đi làm vất vả mà tiền lương không đáng là bao." Quả nhiên, anh Hào mở miệng, mấy người đàn ông đứng phía sau anh Hào cũng nở nụ cười.
Đầu năm nay cái gọi là bán nghệ không bán thân giống như là một truyện cười vậy.
"Có lẽ trời sinh tôi thích hợp làm công việc bình thường." Cô không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh mở miệng.
Anh Hào vẫn cười như cũ, "Lê tiểu thư, cô muốn làm việc gì, chúng tôi đều không xen vào. Bất quá, có phải hay không trước nên đem tiền trả cho tôi còn lại nói sau? Thật sự còn không đưa, với điều kiện của Lê tiểu thư, tùy tiện bán thân, không có đàn ông nào từ chối đâu."
"Tôi sẽ mau chóng đưa cho anh." Cô không thích tranh cãi chỉ thản nhiên mở miệng.
Anh Hào hừ lạnh một tiếng, "Cho cô thời gian hai ngày, nếu còn không đưa... Cô cũng biết luật lệ của chúng tôi."
Tiếng bước chân của những người đó càng lúc càng xa, cô mới thở ra một hơi thật dài.
Người đúng là lấy việc sinh tồn đặt ở vị trí đầu tiên, vừa rồi nhìn thấy anh Hào đứng ở nơi đó, cô dĩ nhiên xem nhẹ Lộ Thiểu Hành đứng ở một chỗ khác. Lúc mạng sống bị uy Hi*p, nói gì đến tự ái cùng danh dự, bây giờ không một chút nào vì chuyện lúc nãy mà xấu hổ.
Cô đứng bất động, anh quả nhiên đã đi tới.
Thấy được ý cười trên mặt anh, trong bóng đêm anh dần dần đi tới, sờ đến công tắc, ánh đèn chậm rãi sáng lên, thấy được nhiều sắc thái làm cho cô nghĩ đến bọn họ một người sinh hoạt trong ánh sáng còn một người sinh hoạt trong bóng tối.
"Vay nặng lãi?" Thanh âm trầm thấp của anh vang lên, cắt đứt nội tâm chờ đợi an bình của cô.
Vận khí của cô, cho tời bây giờ đều không tốt như vậy, vĩnh viễn tại thời điểm chật vật nhất để người không muốn nhìn thấy nhất nhìn thấy.
"Đúng"
Lá gan thật lớn.
Bề ngoài của cô, thật sự đoán không ra sẽ làm ra chuyện như vậy. Có lẽ nguyên nhân chính là vì bề ngoài nhìn không ra, mà cô lại thực sự làm, ở trong mắt nhiều người đương nhiên sẽ cho rằng người phụ nữ này vô cùng dối trá, là người có nhiều tâm kế.
"Thiếu bao nhiêu?" Anh rất tò mò.
"180 vạn, thêm lãi, có lẽ cũng 200 vạn đi." Cô bình tĩnh mở miệng.
Hai tay của anh để giữa dây lưng, giờ phút này mặt hơi giơ lên, mở miệng nói một câu “Xem ra cô thật phải bán thân."
Không biết gió làm sao thổi qua, cô cảm thấy trên mặt lạnh như băng, anh thực ra cũng giống một trận gió, thổi vào thế giới của cô, cô nghĩ trận gió này về sau không thổi nữa, nhưng anh lại một lần nữa thổi vào thế giới của cô. Cho tới bây giờ đều không chào hỏi một tiếng, cho tới bây giờ cũng không để cho cô chuẩn bị tâm lý chút nào, muốn xuất hiện thì xuất hiện, muốn rời đi liền rời đi. Cô ngoại trừ chấp nhận, không có lựa chọn thứ hai. Dù sao cũng chỉ là một trận gió, rời đi, vì sao lại thổi trở về?
Dù sao bọn họ cái gì cũng không phải, dù sao bọn họ cái gì đều không có.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh, là giúp một chị trên lớp học tập, tiết học kia thực ra rất thú vị, thầy giáo cũng không có giống thầy cô giáo khác cầm sách giáo khoa giảng lý luận, mà tách rời sách giáo khoa, giải thích một chút hiểu biết của chính mình. người thầy giáo này nói nội dung trên sách vở hiện tại có học hay không cũng không có ý nghĩa gì, cho dù học, mấy ngày nữa cũng sẽ quên, chẳng thà học một chút về xã hội, về sau còn có thể sử dụng được. Rất rõ ràng, lời nói này của thầy giáo là tiếng lòng của đông đảo học sinh. Ngay cả một vài người đang chơi di động cũng bỏ xuống bắt đầu nghe giảng bài, thầy giáo kia rất vui tính, có thể làm cho học sinh tích cực nghe giảng, các loại vấn đề đi làm, yêu đương, tiền lương đều có thể nói tới.
Lê Họa liếc mắt một cái nhìn qua, phát hiện các học sinh đều thật sự nghe giảng bài, cảm thấy mình đem tiết học này tất cả đều đặt vào quá khứ, thực sự không phải vấn đề. Chính là ánh mắt dừng ở trên người con trai ngồi cuối cùng, cô có chút sửng sốt, anh ta đang ngủ. Khi thầy giáo điểm danh. Cô còn thật sự nghe tên của anh, tới tên anh ta, anh ta ngẩng đầu đáp một tiếng. tóc giống như dây điên, có chút đáng yêu.
Một nam sinh như vậy, như thế nào không được người khác chú ý được đến?
Rất nhanh cô biết nguyên nhân, anh không phải nhìn được, mà là nhìn rất được, thế cho nên sớm đã có bạn gái. Khi nghe anh có bạn gái, trong lòng rất khó chịu, ít nhất nếu anh còn độc thân, cô cảm thấy mình còn có cơ hội. Cô đối với mình coi như tự tin.
Ở đại học này có hai người nam sinh hết sức hấp dẫn ánh mắt, gọi là "Minh ý đại học". Sau Lê Họa lại biết đến một sự kiện. Cô thường nhìn thấy anh cùng Kỷ Y Đình ngồi ở trên xà đôi ở sân thể dục, tùy ý cười, tùy ý ồn ào. Lần đầu tiên cô thấy có người tươi cười đơn thuần như vậy, làm cho người ta yên ổn như vậy.
Kỷ Y Đình cũng là một nam sinh có khí chất, đáng tiếc rất lạnh. Lê Họa không có nghĩ thông suốt, một người con trai vui vẻ như vậy như thế nào lại đứng chung một chỗ cùng thiếu niên mặt lạnh như băng. Cho dù bọn họ kết hợp từng làm cho rất nhiều nữ sinh YY, diện mạo quá mức anh tuấn, hoặc là bị một nữ sinh vô cùng xinh đẹp thu phục, hoặc là cùng một nam sinh anh tuấn tài giỏi.
Kỷ Y Đình có bạn gái là người được gọi là hoa hậu giảng đường xinh đẹp nhất Hậu Gia Tương, mà Lộ Thiểu Hành cũng có bạn gái là La Mai, thoạt nhìn tất cả mọi người đều tốt đẹp.
Thích một nam sinh có bạn gái, thật sự là một việc không trong sáng. Bất quá cô đem thích đổi thành hai chữ thưởng thức, tất cả trở nên đương nhiên, cô sẽ đi xem anh đánh bóng rổ, cũng sẽ cố ý đi nghe giảng trong tiết học của anh. Nghĩ chỉ cần xuất hiện ở trước mặt anh nhiều lần, anh nhất định có thể nhận ra mình.
Nhưng anh vẫn không biết cô.
Ngẫu nhiên ở căn tin, gặp thoáng qua, ở nhà ga công cộng trước trường học, anh lên một chiếc xe công cộng cô cũng lên, lại như cũ vẫn là không biết. Thế giới này, lớn như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp người khác.
Bảy tháng, đủ để thế giới của Lê Họa có thêm một thói quen. Cô lại cùng anh lên chiếc xe công cộng kia, khi anh xuống xe, cô phải bắt một xe công cộng khác trở về. Như vậy không được thuận tiện nhưng cô lại cảm thấy rất thú vị.
Lúc này đây, anh giống như mọi ngày xuống xe.
Cô đi theo phía sau anh, nếu anh có thể hơi quay đầu lại một chút, nhất định có thể nhìn thấy cô ở phía sau. Bọn họ gần như vậy, anh không quay đầu lại, vĩnh viễn xa như vậy.
"Trộm, bắt lấy trộm..."
Không biết ở đâu phát ra thanh âm, mọi người đều đứng tại chỗ. Cô nhìn thấy Lộ Thiểu Hành không chút do dự chạy tới, đem cô gái đang hoảng sợ đỡ lấy, đơn giản hỏi một chút tình huống, lập tức đuổi theo hướng tên trộm chạy đi.
Khi anh chạy, áo khoác bay lên, sợi tóc hỗn độn.
Một khắc kia của anh, khắc ở trong con ngươi của cô, là anh hùng trong lòng cô, chỉ có chính cô biết. Loại vui sướng này còn chưa kịp hiện ra, cô liền thấy, Lộ Thiểu Hành ở đường cái nắm lấy tên trộm kia không chịu buông tay. Ngay tại một phút đó, tên trộm đột nhiên lấy ra dao giấu ở trong quần áo, hướng Lộ Thiểu Hành đâm tới. Thân thể anh ngã về phía sau. Tên trộm thấy thế, lập tức chạy trốn. Mà Lộ Thiểu Hành gắng gượng chống đỡ thân thể của chính mình.
"Không được..." Cô còn không có kêu lên tiếng, một chiếc xe phía sau đã ᴆụng phải Lộ Thiểu Hành.
Tất cả mọi thứ xung quanh, cô rốt cuộc thấy không rõ lắm, xông lên. Người xem lại chỉ trỏ nhưng không ai giúp đỡ. Cô tiến lên, đỡ lấy anh đã hôn mê. Có người còn khuyên bảo cô, không cần tốt bụng, người nhà của anh sẽ cuốn lấy nói cô là người gây ra họa lúc đó sẽ rất phiền phức.
Trong tay tất cả đều là máu, cô lớn tiếng kêu nhanh gọi xe cứu thương, nhanh gọi điện thoại.
Quần áo của cô bị máu nhiễm hồng.
Cô đứng ở giữa đường, dang hai tay, cấp bách ngăn lại xe taxi, cô liền chạy đến, "Rất xin lỗi, làm phiền chú đưa chúng tôi đi bệnh viện, anh ấy bị tai nạn xe... Xin chú giúp đỡ..."
Khách trong xe taxi xuống xe, cô đưa Lộ Thiểu Hành lên xe. Lái xe rất nhanh, có lẽ cũng nhận ra rất nghiêm trọng.
Cuộc đời cô chưa bao giờ dũng cảm như vậy, ngay cả vượt đèn đỏ cô cũng chưa làm. Cô biết mình thích anh, thích cái gì ở anh ngay cả mình cô đều không thể nói rõ. Nhưng thích đến mức này, chỉ là ở trên tinh thần, trên hành động, cô căn bản không làm được cái gì. Nhưng anh có thể làm cho cô trở nên dũng cảm.
Cô đặt tay lên vết thương đang chảy máu, trên tay tất cả đều là máu.
Cô mới phát hiện, cô vẫn luôn tự nói dối chính mình. Không phải cô gặp anh tại lần đi học kia, chẳng qua là lúc đó cô nhận ra anh.
Cô ở sân vận động tìm không thấy wc, khi cô lo lắng luống cuống, anh là người chỉ cho cô một phương hướng. Anh đứng ở phía trước, giơ tay, ngón tay cái chỉ về phía bên trái. WC của sân vận động thế nhưng ở giữa hai gian phòng. Cô nhìn lưng của anh, đột nhiên bật cười.
Ở bữa tiệc chào đón bạn mới, cô nhảy múa xong từ trên sân khấu đi xuống, suýt thì bị ngã sấp xuống, anh là người đã đỡ cô nói cận thận.
Nhiều chi tiết như vậy, hợp thành anh hoàn chỉnh.
Cuối cùng cũng tới bệnh viện, cô cùng lái xe dìu anh đi vào phòng cấp cứu.
Cô đợi thật lâu thật lâu, ở bên ngoài phòng cấp cứu, cơ thể có chút phát run. Cô lo lắng cho anh, sợ hãi anh sẽ xảy ra chuyện, nghĩ nghĩ, nước mắt cứ như vậy rơi xuống.
Trong 《 Seoul kỳ duyên 》 Lý Hán Ny cứu một người con trai anh tuấn trong một tai nạn xe, người con trai anh tuấn đó đối với cô bé đã cứu mình nhớ mãi không quên, do đó đã tạo lên một đoạn tình duyên tốt đẹp.
Trong hiện thực, Lê Họa cứu Lộ Thiểu Hành, đổi lấy bạn gái của Lộ Thiểu Hành là La Mai đến đây, dùng ánh mắt thù địch nhìn Lê Họa, hơn nữa còn cảnh cáo Lê Họa cách xa Lộ Thiểu Hành một chút.
Lê Họa cũng không biết, điện thoại di động của Lộ Thiểu Hành vang lên, bác sĩ nhận điện, sau đó La Mai chạy đến.
Cô cũng không biết, khi Lộ Thiểu Hành hỏi ai cứu anh. La Mai thuận miệng trả lời, cô gái lúc ấy anh giúp đỡ, tiếc là người con gái kia sợ hãi anh muốn phí trị liệu, đã đưa anh đến bệnh viện sau đó liền rời đi.
Cô cứu anh, nhưng anh vẫn không biết cô là ai.
Cho dù lúc đó bọn họ có gặp gỡ cỡ nào kinh thiên động địa, bất quá cô cũng chỉ là một người xa lạ anh không quen biết.
Lòng của cô động, thực ra cũng chỉ là một hồi gió, thổi vào tâm, chỉ có chính mình cảm nhận được.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đến nhẹ nhàng, lưu lại dấu chân, lại đi..