Những cố gắng của "tôi" với đứa con tinh thần liệu có được đền đáp? Và trong quá trình làm việc, liệu tôi có nảy sinh với anh chàng đạo diễn "hâm dở" ấy không?
Tôi hướng mắt lên sân khấu khi không khí bữa tiệc đã chuyển sang thứ âm nhạc nhẹ nhàng. Mọi thứ như lắng xuống, không khí ồn ào đã thay vào đó là sự sâu lắng trong từng nốt nhạc. Chất men của chai bia ngấm dần vào họng, đi xuống cổ. Tôi đang thẩn thơ với những suy nghĩ thì người phục vụ mang cho tôi một két bia mới, dù tôi không có nhu cầu. Anh ta đưa tay hướng về phía bàn đối diện, một ai đó muốn mời tôi.
Tôi bật nắp chai bia cầm sang bàn đối diện. Dù sao cũng phải diện kiến kẻ đã có lòng tốt.
Trong thứ ánh sáng huyền ảo, dù hơi chếnh choáng với hơi men, tôi vẫn lờ mờ nhận ra khuôn mặt của người tôi đang tiến đến gần rất quen.
- Chào cô!- Hoàng Sơn nâng chai bia lên khẽ chạm nhẹ vào chai trên tay tôi.
- Rất vui vì được gặp cô ở đây. Uống mừng vì điều đó thôi!
Khuôn mặt ngạo nghễ của anh ta khác hoàn toàn với con người đã từng làm việc với tôi cách đây mấy ngày. Đứa con gái trát mặt bự phấn ngồi bên khẽ gục đầu vào anh ta. Tôi liếc sang cô ả cười khẩy. Hoàng Sơn thấy vậy ra hiệu cho cô ta tránh ra chỗ khác.
- Không ngờ đạo diễn bận bịu công việc cũng có thời gian đến những chỗ như thế này.
- Còn cô là một biên kịch tài năng và có tiếng tăm thế mà cũng đến đây sao? Uống mừng vì điều đó thôi. - Anh ta lại gạ gẫm.
Tôi cũng chẳng kiêng nể gì, ngồi tu cạn chai bia thứ hai. Lâu rồi tôi đã quên vị này nhưng giờ được trở về với thế giới của mình khiến tôi cảm giác lâng lâng. .
Tôi và Hoàng Sơn chẳng nói gì với nhau. Chúng tôi cứ thế uống, một chai, hai chai, ba chai, bốn chai… Tôi hơi choáng, hình như cơ thể tôi không thể nào chịu đựng thêm được nữa.
Trong tiếng nhạc chát chúa và thứ ánh sáng laser quay cuồng, tôi bỗng thấy tai mình ù đi và mọi thứ xung quanh như đang mờ nhòe. Tôi cô đơn biết bao nhiêu, tôi mệt mỏi biết bao nhiêu. Và có một điều hiển nhiên là tôi đang nhớ Minh. Tôi đã trở lại là chính tôi nhưng vẫn còn đó là khoảng rộng trong tim và tôi dường như không thấy niềm vui. Hoàng Sơn nhìn tôi với vẻ khó hiểu, tôi ghét cái nhìn đó từ anh ta.
- Hoàng Sơn!
Tôi bỗng giật mình bởi một cô nàng đang hằm hằm đứng trước mặt. Tôi không hiểu chuyện gì lại khiến cô ta có vẻ giận dữ vậy, Hoàng Sơn vẫn có vẻ rất đắc ý.
- Anh bỏ tôi để đến với con nhỏ này hả? Đã bao nhiêu lần tôi tha thứ cho anh rồi? - Cô ta dường như gào lên.- Bao nhiêu lần rồi anh biết không hả?
Tôi cười khẩy, tôi đang được chứng kiến một vụ đánh ghen và có vẻ như tôi đang là yếu tố liên quan.
Hoàng Sơn như muốn trêu ngươi cô gái. Anh ta cầm chai bia đưa cho tôi và khẽ cạch ra hiệu cạn ly. Thái độ của anh ta như thể không có sự hiện diện của cô ả trước mắt. Tôi sắp được chứng kiến một vụ khá hay ho đây.
Ả như điên lên rồi lao đến, đẩy hết mọi thứ trên bàn chúng tôi xuống, giằng lấy chai bia trên tay tôi quăng ra xa. Cô ta như một con hổ dữ lao đến tấn công tôi, giật mạnh tóc và cào cấu tôi. Tôi chẳng kịp phản ứng gì chỉ biết mình đang bị đánh và ôm lấy mặt.
Hoàng Sơn và đám người ở đó lôi cô ta ra, mấy cô gái khác đến xem tôi có bị sao không. Tôi ngẩng mặt lên, cười khẩy vào khuôn mặt giận dữ cực độ của cô ta. Dù chẳng liên quan gì đến Hoàng Sơn nhưng tôi muốn làm cho cô ả điên tiết bởi, cô ta có lao vào đánh tôi đến mấy thì người đàn ông mà cô ta yêu vẫn không thuộc về cô ta. Hoàng Sơn không thuộc về tôi, nhưng hành động này là hành động ngu ngốc nhất mà tôi đã thấy. Tôi cũng yêu, tôi cũng ghen, nhưng tôi chẳng làm những điều ngu xuẩn như vậy!
- Cô hãy biến đi. - Hoàng Sơn tức giận đẩy ả ra xa.
- Anh, em xin anh! Em yêu anh, em yêu anh mà. - Cô ta gào lên trong nước mắt rồi ngồi sụp xuống sàn run rẩy.
- Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.