Dù nỗi đau chia tay Minh vẫn chẳng thể nào nguôi ngoai nhưng "tôi" vẫn phải sống tốt, phải bắt đầu lại những đam mê, hoài bão trước đây đã bị ngăn cản. Và "tôi" sẽ viết lên kịch bản như chính cuộc đời, tình yêu của mình. Và liệu kịch bản đó có được dựng thành phim hay không? Và "tôi" có đủ dũng cảm để theo đuổi niềm đam mê đó đến cùng hay không?
..................
Tôi tóm tắt ý tưởng của mình cho cả lớp nghe, không khí xung quanh im ắng, tôi có cảm giác mình nghe rõ được từng vòng quay trên đầu mình như thế nào. Cô giáo khẽ gật đầu và mỉm cười khen ngợi. Tôi cũng nhận được sự tán dương từ phía các học viên khác. Bỗng có một tiếng nói từ phía dưới vọng lên.
- Theo em, đây là một ý tưởng cũ rích và nhàm chán!
Cả lớp bỗng trở nên im lặng trước câu phản ứng của người đó. Tôi quay sang phải nhìn về phía có tiếng nói ấy. Một luồng ánh mắt sắc lạnh hướng về phía tôi.
- Hãy chứng minh tại sao em thấy nó “cũ rích” như em nói. Cô chủ nhiệm hướng chú ý về phía anh ta.
- Câu chuyện này chẳng khác gì những câu chuyện ở các bộ phim Hàn Quốc mà chúng ta vẫn được xem. - Anh chàng cất cao giọng, một giọng nói lạnh lùng và ngạo nghễ.
- Xin lỗi, nhưng đó mới chỉ là ý tưởng được trình bày miệng, còn đi vào chi tiết chắc anh chưa đọc nên đừng vội kết luận. - Tôi thẳng thắn đưa ra quan điểm của mình.
- Tôi không biết chi tiết của cô như thế nào, nhưng nếu là ý tưởng, hãy làm mới nó dù nó là cũ rich đi chăng nữa.- Anh ta có vẻ đắc ý khi nhận thấy phản công từ phía tôi.
- Vậy theo anh cách tôi trình bày vừa rồi có gì không mới?- Tôi hỏi vặn lại.
- Cái cách cô gây chú ý cho người khác thật tẻ nhạt.
- Có thể tôi tẻ nhạt nhưng kịch bản của tôi thì không. Nếu anh đã đọc qua kịch bản đó thì hãy lớn miệng nhận xét, tôi hoàn toàn tiếp thu còn nếu anh cho rằng mới chỉ nghe qua tôi nói đã vội nhận xét cả kịch bản thì tôi nghĩ anh không có tư cách. - Tôi nói khá gay gắt.
- Vậy cô nghĩ sao nếu như cô là biên kịch mà khi trình bày ý tưởng và truyền tải cho diễn viên và đạo diễn cũng như cả ê kip làm phim ý đồ của cô khiến cho người khác buồn ngủ?
- Anh…anh… - Tôi gần như nổi máu điên lến với cái thái độ rất chi là khó chịu của anh chàng tự dưng mọc đâu ra này.
- Thôi được rồi, Hoàng Sơn, đây mới chỉ là bài tập đầu tiên thôi. - Cô chủ nhiệm xoa dịu không khí của cuộc đấu khẩu. Cả lớp có vẻ xôn xao, xì xào, tôi ngồi xuống và không gân cổ lên nữa. Quay mặt sang tôi thấy anh ta chẳng thèm nhìn xem thái độ của tôi như thế nào, anh ta rất chi là đắc ý.
- Ôi, hóa ra đó là Hoàng Sơn, đạo diễn trẻ vừa được vinh danh tại liên hoan phim đó.
- Ôi, sao anh ta lại có mặt ở đây nhỉ?
- Cá tính quá!
Tôi nghe vài tiếng xì xào bàn tán của mọi người xung quanh. Hơi giật mình, tôi quay sang nhìn lại khuôn mặt và dáng dấp của anh ta. Đúng là đạo diễn Hoàng Sơn thật, tôi đã nhìn thấy mặt anh ta trên báo vào lần, nhưng trên báo có vẻ già dặn hơn ngoài đời. Tôi thấy anh ta mặt rất trẻ chứ không bụi bặm và nghệ sỹ như tấm hình tôi đã xem. Thì ra người học trò thành danh của cô chủ nhiệm vẫn ca tụng là anh ta đây, anh ta cũng xuất thân là dân ngoại đạo với điện ảnh. Càng bất ngờ hơn nữa khi anh ta học biên kịch sau đó mới đi làm đạo diễn. Đúng là kẻ lắm tài nhiều tật, nhưng cái thái độ trên báo khác hẳn thái độ ngang tàn ngạo nghễ như bây giờ. Ôi, anh ta đúng là kẻ kinh người!
Vậy mà trước kia tôi đã trầm trồ thán phục và ca tụng anh ta, lấy anh ta như một tấm gương để học tập cơ đấy.