Trước khi tôi và Minh yêu nhau, Vy và Minh cũng có một mối quan hệ tốt đẹp. Minh là trưởng phòng quản lý dự án của công ty bố Vy, cô ấy luôn coi Minh như một người thầy. Hàng ngày, ngoài việc học trên lớp, Vy phải đến công ty để thực tập. Mối quan hệ của Minh và Vy trước khi tôi xen vào là “thầy- trò”. Tôi hỏi Vy và Minh thì hai người luôn dành những từ ngữ rất tốt đẹp về nhau. Từ đó tôi cũng không hỏi Minh về Vy nữa, với hai người đó khi đi chung với tôi họ luôn giữ một thái độ rất chừng mực, khác với tôi suốt ngày chành chành chọe chọe nhí nhố trêu chọc. Có lẽ, Vy và Minh giống nhau, ít ra là về thái độ thể hiện trước mặt tôi, một thái độ rất quy tắc.
Hai chúng tôi khép lại câu chuyện ở đó. Cuộc sống của Minh tôi cố tình để không hỏi qua Vy. Nếu còn hỏi có lẽ tôi sẽ sống những ngày tháng chỉ chăm chăm nhìn vào anh ấy, chỉ chăm chăm xem anh ấy ra sao. Trước khi tôi và Minh yêu nhau, chúng tôi không có nhau, tôi vẫn hạnh phúc sống hàng ngày thì cớ làm sao sau khi chúng tôi chia tay tôi không thể sống như thế? Cuộc sống sẽ cứ trôi qua và tôi cũng còn rất nhiều thứ để làm ở phía trước, hiện tại gần nhất là café với Vy và mọi cố gắng trong khóa học biên kịch của tôi.
Kẻ lạ mặt
Tôi vùi đầu vào đống bài tập được giao về nhà, nhiệm vụ của tôi là phải hoàn thành hai kịch bản phim ngắn trong một tuần. Những quy tắc tôi đã học thuộc và giờ đã đến lúc để áp dụng óc sáng tạo của mình. Tôi ngồi bên máy tính, lạch cạch gõ những dòng đầu tiên và bỗng dưng nhớ đến Minh. Chẳng hiểu sao nhưng dòng suy nghĩ lại kéo tôi về phía anh, mọi hình ảnh lại như một cuốn phim quay chậm. Tôi hối hả ghi chép lại mọi thứ rồi tôi thấy mình đang khóc. Nước mắt nhẹ nhàng rơi trên bàn phím. Hóa ra, tôi vẫn còn yêu anh. Thế nên trái tim tôi mới đau đớn khi nhớ về mọi thứ đã qua như thế.
Tôi đóng laptop khi đồng hồ điểm số 4h sáng. Trời còn nhá nhem tôi, tôi ra đóng cửa sổ phòng, tắt đèn ngủ và leo lên giường. Tôi mở mắt thao láo, màn đêm tĩnh mịch bao phủ xung quanh và rồi tôi chìm sâu và giấc ngủ, cô gái trong câu chuyện của mình tạo ra cứ ám ảnh tôi mãi. Hình như, cô gái đó rất giống tôi.
Chiều thứ 7 tôi đến lớp, hồi hộp để được nghe nhận xét từ giáo viên cũng như cô sẽ công bố kịch bản nào sẽ được nhận làm phim ngắn của đạo diễn Hoàng Sơn. Tôi lê xác đến lớp khi vừa hoàn thành bài thi giữa kỳ cùng với đôi mắt gấu trúc thâm sì. Vì đến muộn nhất nên tôi phải ngồi bàn cuối cùng. Tôi ôm mặt xuống bàn, mắt lờ đờ vì đã thấm mệt. Những con số, sự tính toán khiến tôi điên lên nhưng nếu như không thức trắng mấy đêm để học có lẽ kỳ này tôi sẽ chẳng thể nào lê lết qua khỏi kỳ thi.
Hình như có ai đó đang gọi tên tôi.
- Bảo Anh đâu? Bạn có đến không nhỉ?
Tôi như choàng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ như đang muốn kéo sụt mi mắt xuống.
- Dạ, dạ có em ạ!
- Tốt lắm, Bảo Anh, đứng lên và hãy nói về ý tưởng kịch bản của em.
Tôi bối rối đứng dậy, hít một hơi thật dài để đỡ run và làm lấn át cơn buổn ngủ. Tôi nói về nhân vật của mình và câu chuyện mà tôi dựng lên. Đó là một cô gái đã từng làm mọi cách để kéo chàng trai về phía mình nhưng cũng phải làm mọi cách để đẩy anh ra xa phía cô bởi nếu chàng trai đó ở bên thì anh sẽ mất tất cả mọi thứ: công danh, tiền bạc, địa vị và gia đình. Cô gái phát hiện ra mình mắc một chứng bệnh liên quan đến trí nhớ và có thể nhiều ngày sau đó, cô sẽ không còn nhớ anh chàng kia là ai. Cô còn khoảng một tháng để làm mọi cách đẩy anh ra xa. Nhưng càng làm điều đó, cô càng bị trái tim điều khiển nhiều hơn. Khi cô gái mất đi mọi ký ức về chàng trai thì cũng là lúc chàng trai phát hiện ra nhưng mọi thứ đã muộn, mãi mãi ký ức về chàng trai sẽ chỉ có một mình anh ta nhớ đến. Còn cô gái, mọi ký ức và tình yêu đã bị xóa sạch. Dư âm còn lại chỉ là đau đớn, xót xa cho chàng trai sống với ký ức cũ.