Chúng tôi rời biển khi mặt trời lên cao. Chiếc xe Hoàng Sơn lao về hướng thành phố... Tôi vẫn ôm chặt lấy anh và hướng mắt về con đường xa tít tắp. Và tôi biết rằng, con đường này đã có đích đến.
Tôi trở về thành phố lúc gần chiều, mọi thứ lùi xa và tôi biết mình vừa tỉnh giấc sau cơn mơ. Giờ là lúc tôi phải đối mặt với hiện tại, tôi mở điện thoại, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ Vy, cô ấy muốn gặp tôi trước khi đi. Tôi chần chừ khẽ gập điện thoại. Hoàng Sơn đưa tôi đến điểm hẹn, anh dừng xe, bỏ mũ bảo hiểm trên đầu tôi rồi hỏi:
- Có muốn anh đi cùng không?
- Em muốn đi một mình.
- Vậy tùy em, nhớ điện cho anh khi về đến nhà.- Hoàng Sơn dịu dàng hôn nhẹ lên má tôi trước khi phóng đi.
Tôi khẽ mỉm cười vẫy tạm biệt anh. Thì ra, người con trai này dịu dàng và ấm áp hơn những gì tôi nghĩ về anh. Hình như mọi ác cảm về anh từ trước tới giờ tôi đã lầm. Và tôi, thú thật rằng tôi đã bị anh thu hút, dù có ác cảm đi chăng nữa nhưng nhớ lại mọi chuyện, anh vẫn khiến tôi phải để tâm đến. Thì ra, người tôi vẫn nghĩ đến nhiều đó là anh, mặc dù là công việc, mặc là dù là uất ức nhưng anh vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí tôi. Và may mắn thay, tôi đã nhận ra điều đó hoặc là do anh đã chủ động nhẹ nhàng đến bên tôi.
Có thể tôi và Hoàng Sơn giống nhau, tôi như là gió, anh như những đám mây nhẹ nhàng. Mây luôn vui đùa và rong chơi cùng gió. Mây và gió phải ở bên nhau, như chúng tôi là duyên nợ phải thuộc về nhau.
Tôi gặp Vy ở Bơm, lần này không phải chỉ mình cô ấy mà có cả Minh. Tôi giữ một thái độ trầm tư, họ nhìn tôi có phần dè dặt, ánh mắt Minh nhìn tôi ái ngại còn Vy cúi đầu như người có lỗi.
- Đừng cảm thấy có lỗi với tớ, hai người hãy sống hạnh phúc. - Tôi đưa mắt về phía Minh. – Chỉ là hơi sốc khi là người biết cuối cùng nhưng tớ đã hiểu ra được nhiều điều lắm. Và tớ cũng đã tìm thấy người tớ thật sự cần.
- Bảo Anh… tớ xin lỗi!
- Không ai có lỗi ở đây cả. - Tôi mỉm cười.
- Xin lỗi em, đáng ra anh phải là người nói với em. - Minh cất lời.
- Thôi, cười lên nào, nói chuyện khác đi. Tớ không muốn vì chuyện này mà tớ đánh mất người bạn yêu quý nhất của mình, và em, cũng không muốn phải nghĩ xấu về anh!
Cả ba chúng tôi ngồi nói chuyện cởi mở hơn. Tôi mỉm cười và thấy lòng thanh thản kỳ lạ. Nhìn Vy và Minh bên nhau, tôi cũng thấy mình hạnh phúc. Họ đúng là sinh ra để dành cho nhau.
Mọi việc dường như đã qua nhanh lắm rồi, và quá khứ đã khép lại. Trong trái tim tôi lại đang nhen nhóm một thứ tình yêu ngọt ngào.
* **
Cuối cùng Vy cũng đi du học, và cô ấy hứa hẹn sẽ về thăm nhà vào dịp Tết. Hôm tiễn Vy, tôi không đến được vì có cuộc họp báo ra mắt “Tình Đắng”. Với Hoàng Sơn, khi làm việc, chúng tôi vẫn có những cuộc tranh cãi nảy lửa, chẳng ai chịu nhường ai chút nào. Tôi vẫn theo học ở trường và cố gắng ngày đêm để tạo ra những kịch bản hấp dẫn. Chưa bao giờ tôi có ý định từ bỏ niềm đam mê này. Với Hoàng Sơn, anh cũng để cho tôi tự quyết định và theo đuổi mục tiêu tôi đặt ra. Tôi cũng không muốn bó buộc anh phải luôn bên cạnh mình mà chỉ đơn giản là sau mọi mệt mỏi, anh và tôi có thể mỉm cười để đến với nhau. Mối quan hệ giữa tôi và Hoàng Sơn chỉ mình tôi và anh biết. Sau công việc, hai chúng tôi vẫn có những buổi hẹn hò lãng mạn, dự định gần nhất là sẽ một lần nữa đến biển đón bình minh để kỷ niệm 3 tháng yêu nhau. Từ nụ hôn trước gió biển đánh dấu sự bắt đầu tình yêu, chúng tôi vẫn chưa có cơ hội quay lại đó.
Tôi bắt tay viết lại câu chuyện của chính mình và khi tôi kể cho Hoàng Sơn nghe ý tưởng, anh cũng rất móng chờ. "Nụ hôn trong gió” sẽ là bộ phim thứ hai chúng tôi xây dựng lên. Tôi, Hoàng Sơn, giữa tình yêu, công việc và niềm đam mê, chúng tôi giống nhau ở rất nhiều thứ. Tôi và anh không có những quy tắc, cũng chẳng có sự ràng buộc nhưng hai con người vẫn luôn sát cánh, quấn quýt bên nhau.
Tôi mãi mãi là cơn gió mát lành đi bên cạnh anh - đám mây lang thang và phiêu lãng. Và nếu như cây luôn cần mặt đấy thì mây và gió cũng mãi mãi cần nhau. Tôi không nghĩ quá nhiều đến tương lai xa xôi, nhưng hiện tại, với những ngọt ngào êm đềm này, chắc chắn ngày mai tươi sáng sẽ đến.
(Hết)