Gió hun hút qua tấm chắn bảo vệ mũ bảo hiểm, những giọt nước mắt tôi rơi xuống và bị gió hun hút cuốn trôi.
Một lúc lâu sau, tôi đã cạn kiệt nước mắt và không thể nào khóc được nữa.
Nụ hôn trong gió
Xe chạy suốt đêm, tôi ngủ gục trên vai Hoàng Sơn từ lúc nào không hay, hai bàn tay tôi vẫn ôm chặt lấy anh không hề rời ra. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang đứng trước biển, bình minh mới chớm ở phía chân trời, chỉ là một quầng lửa nhỏ xíu thôi. Chỉ vài phút sau đó, quầng lửa ấy trở nên hùng vĩ vô cùng, tôi ngỡ ngàng, dường như mọi chuyện xảy ra từ đêm qua mình đã quên sạch.
- Nhìn em trông thật buồn cười. - Hoàng Sơn đang nói đến vẻ mặt lấm lem mascara của tôi.
- Hix…- Tôi đưa tay lên mặt khẽ lau đi những vệt lem, giờ tôi mới để tâm đến bộ dạng của mình. Hai khóe mắt cay xè, sưng húp. Tôi nhìn ra phía biển, buổi sớm gió thổi mạnh làm rối tung mái tóc. Tôi run rẩy trước luồng không khí mằn mặn và cái lạnh đang bao quanh.
Bỗng có một vòng tay ấm ôm chặt lấy bờ vai đang run rẩy của tôi. Tôi gục đầu vào vai anh - Hoàng Sơn, người đã ở bên tôi suốt một đêm qua, người tôi đã ngủ gật trên vai anh suốt con đường đen mịt mù và nơi chúng tôi đứng bây giờ là trước mặt biển rực rỡ. Tôi òa khóc thật to, bỗng dưng cảm thấy mình như một đứa trẻ được vỗ về, yêu thương, bỗng dưng thấy mình không còn phải gồng mình lên để trở nên mạnh mẽ nữa, bỗng dưng cảm thấy thì ra bên mình cũng có một người… cũng cô độc giống mình.
Mọi thứ mà tôi đã trải qua... những dối lừa, sự đánh mất niềm tin từ hai con người mà tôi yêu thương nhất. Với Vy, tôi không giận cô ấy vì Vy quá thánh thiện. Còn Minh, anh đủ lý do để có những quyết định. Họ không đáng trách, tôi chỉ cảm thấy tiếc nuối cho bản thân mình vì đã biết mọi chuyện quá muộn và khi dừng lại, tôi mới có cảm giác đau đớn. Cái cảm giác mình giống như kẻ bị giật dây, kẻ mang ra làm trò cười cho người khác. Nhưng đúng ra, họ phải ở bên nhau, tôi mới là kẻ phá đám.
Trước biển, bình minh rực rỡ, anh khẽ lấy tay lau nước mắt cho tôi, Hoàng Sơn mỉm cười rồi nhẹ nhàng, cúi xuống… Tôi không rõ có phải do hoàn cảnh lãng mạn lúc này hay không nhưng mọi thứ tôi đang trải qua giống như một giấc mơ tuyệt đẹp…
Anh đặt lên đôi môi tôi một nụ hôn, nhẹ nhàng, da diết, mãnh liệt. Giống như từng đợt sóng ào lên giữa biển khơi bao la hùng vĩ.
Nụ hôn giữa gió ngày, giữa biển, giữa ánh sáng đỏ rực.
Tôi không còn nghĩ được thêm gì nữa, mọi hình ảnh của Vy và Minh bỗng chốc tan biến, tôi vòng tay ôm lấy Hoàng Sơn, đón nhận nụ hôn nồng nhiệt ấy. Những giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống, tôi cảm giác được vị mặn với bao nhiêu yêu thương ngọt ngào.
- Đừng khóc nữa nhé! - Hoàng Sơn khẽ thì thầm vào tai tôi. Gió biển, sóng biển hòa vào nhau thành một thứ âm thanh ồn ào nhưng anh vẫn đủ gần để tôi cảm nhận được từng lời nói đó.
- Em có đang nhầm lẫn điều gì hay không? - Tôi thổn thức.
Bàn tay anh đan chặt vào những ngón tay tôi.
- Anh nghĩ là không… Hôm qua, anh đã chứng kiến mọi thứ tận mắt. Anh muốn được che chở cho em. Cũng như cách đây hơn một năm, anh vẫn thường hậm hực khi nhìn thấy em bên kẻ khác, dù đó mới chỉ là lần đầu gặp mặt.
- Liệu có giống những người con gái đã ở bên anh?- Tôi mỉm cười đầy nghi hoặc.
- Không… vì lần này là anh tự nguyện đến với em. - Hoàng Sơn khẽ hôn phớt lên má tôi mỉm cười, tôi nhìn kỹ khuôn mặt anh lấp lánh ánh sáng bạc từ phía biển phản chiếu.
Tôi hoang mang với những gì vừa xảy ra nhưng trong tim bỗng nhen nhóm dư vi ngọt ngào mà tôi chưa bao giờ trải qua. Tôi nghĩ đó mới thực sự là tình yêu dù mọi thứ đến quá nhanh.
Sau một giấc mơ