"Mày dám ᴆụng vào cô ấy, có tin tao bắn nát sọ mày"
Họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu tên vệ sĩ, thanh âm lạnh lùng tới cực điểm, tựa như khối băng không tan.
"Mày là ai?"
Sắc mặt Giang Thẩm Triết cứng đờ, ánh mắt lạnh lùng có chút bỡ ngỡ nhìn người đàn ông thần bí xuất hiện.
"Tao là chồng cô ấy, hơn nữa...Còn là kẻ đưa tiễn mày xuống dưới hoàng tuyền"
Ngay lập tức tên vệ sĩ bị đá văng ra, họng súng trên tay hắn chĩa thẳng về hướng Giang Thẩm Triết.
Hắn gằn giọng, ngữ điệu lạnh thấu xương: "Chó nhà ai dám cắn người của tôi thì kết cục của con chó đó chỉ có máu thịt tách rời, sống không bằng ૮ɦếƭ!"
Lúc này, bên ngoài 20 tên vệ sĩ mặc áo đen chạy vào, trên tay đều cầm theo súng lục, bao vây xung quanh, khống chế tình hình bên trong.
"Đưa vợ anh ta đi, nếu cô ta muốn đi theo con mình thì..."
"Rõ thưa Lão đại"
Không cần hắn nói hết, vệ sĩ cũng ngầm hiểu, sau đó liền xông lên kéo Mẫn Ngôn ra khỏi Giang Thẩm Triết.
"Thẩm Triết...cứu em"
"Mẹ kiếp! Chúng mày buông cô ấy ra"
Giang Thẩm Triết bị vệ sĩ khống chế, nhìn Mẫn Ngôn cả người đầy máu bị vệ sĩ lôi đi, anh giãy giụa, ánh mắt gắt gao nhìn về phía hắn.
"Thả cô ấy ra, cô ấy đang xảy thai"
Lục Băng Thần từ từ thu hồi lại cây súng, ung dung thong thả sửa lại ống tay áo vest màu đen.
Cặp mắt đen sâu thẳm lãnh đạm, khuôn mặt lạnh lùng như băng giá:
"Xảy thai? Chỉ vì đứa con tiện chủng trong bụng cô ta mà anh đã muốn lấy mạng vợ tôi"
Nét mặt Lục Băng Thần lạnh lẽo, ẩn chứa sát khí.
"Nếu hôm nay Y Y mất một sợi tóc nào, số kiếp nhà họ Giang các người xem như đã tận. Anh nhất quyết muốn cược với tôi một lần sao?"
Trong nháy mắt, khuôn mặt Giang Thẩm Triết cứng đờ, vẻ điềm tĩnh cũng mơ hồ rạn nứt.
"Nhạc Khả Y lòng dạ rắn rết, là cô ta muốn hại ૮ɦếƭ con tôi"
"Hay cho câu lòng dạ rắn rết, hại ૮ɦếƭ con anh"
Lục Băng Thần cười khẩy, nhưng ánh mắt lại không chứa ý cười.
Lời còn chưa dứt, bất chợt cổ họng Giang Thẩm Triết bị một bàn tay lạnh băng Ϧóþ chặt. Trong nháy mắt, hô hấp anh ta tắc nghẽn, cứng đờ nhìn Lục Băng Thần.
Anh ra tay vừa nhanh vừa gọn. Vừa rồi, ngay cả cơ hội né tránh mà Giang Thẩm Triết cũng không có.
"Anh..."
Lục Băng Thần cười lạnh không nói, ánh mắt càng rét lạnh.
"Đừng hắc nước bẩn lên Y Y, một kẻ bị \'vô sinh\' như anh thì lấy đâu ra con chứ?"