Gặp lạiAmy ngồi trong xe, cô thấy chồng đang say sưa nhìn Chris trong quán cà phê qua cửa kính xe, mái tóc đen, đôi mắt sâu thẳm, chiếc mũi cao, môi khẽ nở nụ cười…
“Này!” Cô dùng hai tay bịt mắt hắn, quàng qua cổ hắn và nói: “Không được nhìn.”
“Ghen à?” Người đàn ông kéo tay Amy ra, không nhìn nữa, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt cô. “Hai người có vẻ nói chuyện rất hợp cạ, nói những gì vậy?”
“Chuyện của phụ nữ anh sẽ không có hứng thú đâu, ngoài chuyện chồng con thì chẳng còn chuyện gì nữa.”
Mắt hắn chớp chớp: “Nói chuyện chồng cô ấy rồi?”
“Hình như quan hệ của chị ấy với chồng không tốt lắm. Dù thế nào đi nữa thì họ vẫn có đứa con.” Amy thở dài, nghĩ đến cậu bé đáng yêu đó.
Tên tiếng Anh của cậu bé là Anthony, giống tên của hắn. Anthony rất thông minh, kiên cường, mới mười bốn tuổi mà đã có khí chất đặc biệt, Anthony thường nói một câu: “Con là đàn ông”.
Cứ mỗi lần nghe giọng non nớt của cậu bé khi nói câu ấy, Amy lại véo yêu má cậu. Cậu bé rất chững chạc đáp: “Cô Amy, cháu là đàn ông, cô không được véo má cháu như thế!”
Có lần Amy nhìn thấy Anthony đánh nhau với một cậu bé ngoại quốc cao to hơn nó rất nhiều, bị đánh sưng tấy mặt, trán tím bầm nhưng vẫn không chịu thua. Cô thương quá định chạy đến cản lại, nhưng Chris kéo tay cô, lặng lẽ đứng bên cạnh xem, đến khi cậu bé ngoại quốc kia đánh đủ rồi rời đi, Chris mới đến ngồi xuống trước mặt nó, xoa mặt nó vẻ đầy thương xót hỏi: “Có đau không?”
Nó nghiến răng bò dậy và nói: “Con là đàn ông!”
Amy vô cùng cảm động trước câu nói đó của cậu bé. Cô cũng hiểu được tình yêu của một người mẹ là như thế nào. Dù Chris có phải kìm nén nỗi đau lại thì cũng phải để cậu bé hiểu rằng: Muốn làm một người đàn ông thì nên trưởng thành như vậy, khi họ đối mặt với mưa gió, sẽ không có ai đỡ cho họ!
Lúc đó, cô chợt nghĩ đến Hàn Trạc Thần và An Dĩ Phong, họ đã chịu đựng những cực khổ mà người khác không thể tưởng tượng nổi để chống đỡ bầu trời rộng lớn của mình.
“Con trai…” Người đàn ông nheo mày. “Cô ấy rất yêu con trai mình?”
“Đương nhiên rồi. Chị ấy nói rằng vì con trai, chị ấy có thể chịu đựng mọi thứ, có thể vứt bỏ mọi thứ.”
Người đàn ông ấy lại càng nhíu mày hơn.
“Sao anh quan tâm đến chị ấy vậy?” Amy nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn tú của hắn, hơi chút căng thẳng hỏi. “Có phải anh thích chị ấy rồi không?”
“Anh thích cô ta?” Người đàn ông bật cười, rồi như nghĩ ra điều gì đó, hắn cười to hơn. “Trừ khi anh chán sống rồi!”
Ở hội quán thể hình cao cấp Australia, sau khi luyện quyền xong, An Dĩ Phong mệt nhoài người, hắn dựa lưng vào dây chắn, giội một chai nước lên đầu rồi giũ giũ tóc, nước bắn khắp nơi.
Hắn vừa dùng khăn lau khô tóc, vừa đưa mắt nhìn từng cô gái tóc vàng mắt xanh khắp phòng, lộ rõ vẻ mặt thất vọng.
“Thật chán ngắt, sao chỗ nào cũng toàn phụ nữ ngoại quốc thế này.”
“Thế nào? Không hợp khẩu vị à?”
“Ừ! Những cô gái tóc đen mắt đen nhìn vẫn vừa mắt hơn.”
“Cô chủ ở quán cà phê mà Thiên Thiên hay đến có mái tóc đen và đôi mắt đen, xinh đến mức gặp một lần thôi là không thể quên được… Nhất định sẽ rất hợp khẩu vị của chú.”
“Em không có hứng thú với phụ nữ đã kết hôn.”
Hàn Trạc Thần nghĩ một lúc, đi đến bên hắn, ngồi xuống, bất ngờ hỏi: “Tư Đồ Thuần thì sao? Có hứng thú với cô ta nữa không?”
An Dĩ Phong bỗng dừng tay lau mồ hôi, liếc nhìn những cô gái trong phòng, rồi chỉ vào một cô trong số đó: “Cô gái kia dáng người cũng được.”
Hàn Trạc Thần chẳng thèm nhìn ra, đánh vào ngón tay hắn. “Đã không muốn tìm cô ta thì sao cứ nhất định phải đến thành phố này?”
“Không phải anh nói anh thích một căn biệt thự bên bờ biển à?”
“Nếu anh nói không thích thì sao?”
“Thế thì em sẽ xem cách bày trí của ngôi nhà đó như thế nào.”
An Dĩ Phong vừa định đứng dậy thì nghe thấy Hàn Trạc Thần nói: “Nếu không muốn gặp lại cô ta thì sao phải bảo dượng anh hỏi thăm địa chỉ của Tư Đồ Nhiêu chứ?”
Hắn cợt nhả ngồi xuống, dửng dưng nói một câu: “Gần quan được lộc, biết đâu có một ngày nào đó cô ấy ly hôn, em vẫn còn cơ hội.”
“Thế sao không trực tiếp đi tìm cô ta, hỏi xem khi nào cô ta định ly hôn?”
“Thế anh cho rằng em chưa nghĩ đến à?” An Dĩ Phong lau mồ hôi, cười đau khổ. “Nhỡ mà cô ấy nói… em vẫn yêu anh… thì em phải nói gì?”
“Anh cũng yêu em, em hãy bỏ chồng rồi lấy anh, nếu con em theo em thì em cũng đừng lo, anh nhất định sẽ coi như con anh và nuôi dưỡng nó. Như thế có khi cô ta lại đồng ý.”
“Vậy chồng cô ấy thì làm thế nào, con cô ấy sẽ nghĩ sao?” An Dĩ Phong cầm chai nước, đến bên cửa sổ, hai tay chống lên bệ cửa, nhìn ra ngoài. “Em đã bỏ cô ấy mười lăm năm rồi, bây giờ còn đến quấy rầy cuộc sống bình yên của cô ấy làm gì chứ?”
Nếu có thể, hắn chỉ hy vọng được đứng từ xa nhìn cô cười bước đi qua hắn, hoặc tình cờ gặp mặt, nhưng vờ như không nhìn thấy…
Hàn Trạc Thần tức giận quăng chiếc khăn về phía hắn, nhưng vì khoảng cách quá xa nên chiếc khăn rơi xuống đất.
“An Dĩ Phong, không phải là chú sợ cô ta sẽ nói yêu chú, mà chú sợ mình sẽ không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân! Chú cho rằng chú có thể bỏ được cô ta, chú cho rằng chú có thể để cô ta hạnh phúc, để cô ta vui vẻ trong vòng tay của người đàn ông khác, là bởi vì chú không gặp cô ta! Nếu thực sự bỏ được cô ta rồi, thì tại sao chú lại không dám đối mặt với cô ta, nhìn vào mắt cô ta, nắm tay cô ta và nói một câu: “Giữ gìn sức khoẻ!”?”
An Dĩ Phong thở dài: “Nếu em nắm tay cô ấy, nhìn vào mắt cô ấy, nhất định em sẽ nói: “Anh ℓàм тìин nhân của em, mẹ kiếp, chẳng cần quan tâm cái quái gì cả!”.”
Ngoài cửa sổ là hồ bơi, một cơ gió thổi qua, mặt nước phẳng lặng bỗng gợn sóng.
Ánh nắng rực rỡ chiếu lên mặt nước trong xanh, sáng như cầu vồng…
Hắn nói: “Trên đời này việc gì em cũng dám làm… còn ngoại tình thì em không chơi.”
Thực ra, trong mắt người khác, hắn là một người không coi luật pháp ra gì, nhưng thực ra hắn có nguyên tắc đạo đức của riêng mình.
An Dĩ Phong là người như vậy, quang minh chính đại làm những việc xấu xa, trước mặt người khác vẫn có thể ngạo nghễ mà nói rằng: “Tôi là người tốt”, bởi vì hắn sẽ không vượt quá giới hạn đạo đức của mình.
“Vì thế, em không thể gặp cô ấy, cho dù cô ấy có trả lời thế nào đi nữa thì cũng đều là khó xử, đều là nuối tiếc.”
An Dĩ Phong ngẩng đầu cười, nhìn bầu trời, mây bay vạn dặm, một khoảng bao la, rộng lớn.
Hàn Trạc Thần nhìn hắn chằm chằm rất lâu và chửi: “Mẹ kiếp, sự kiềm chế của chú lại không thể dùng những lúc nên dùng!”
An Dĩ Phong không trả lời, Hàn Trạc Thần cũng mặc kệ, khoác áo và gọi điện thoại.
Cúp điện thoại, hắn lạnh lùng nói: “Khu biệt thự gọi điện bảo anh đến xem màu sàn nhà.”
“Em đi cùng anh.”
“Chú giúp anh đến quán cà phê đón Thiên Thiên.”
“Vợ anh đón muộn một chút thì cũng không chạy theo người khác đâu.”
Hàn Trạc Thần nhìn hắn với thái độ rất kiên quyết, nói với hắn từng từ: “Nhanh đi đón cho anh! Đừng có nói đến chạy theo người khác, thiếu một sợi tóc của cô ấy thôi thì anh cũng sẽ không tha cho chú đâu!”
“Anh yêu tâm đi, rơi một sợi tóc em cũng sẽ nhặt về cho anh.”
Nói rồi, An Dĩ Phong miễn cưỡng mặc áo và bước ra khỏi phòng tập.
An Dĩ Phong chạy một vòng trên phố, cuối cùng cũng tìm được quán cà phê mà Hàn Trạc Thần nói.
Tên quán thật đặc biệt: Waiting…
Chờ đợi?!
Vốn chẳng bao giờ có hứng thú với việc nghiên cứu chữ nghĩa nên hắn không để tâm lắm, dừng xe và bước vào trong quán.
Có lẽ, vì rất thích màu đen nên vừa bước vào quán, hắn bị thu hút ngay và có cảm giác muốn ngồi xuống một chút. Từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ chịu nổi không gian tao nhã, lịch sự của quán cà phê.
Phong cách của quán rất độc đáo, gam màu chủ đạo là đỏ và đen, màu đen làm nổi bật sự rực rỡ của màu đỏ, màu đỏ làm nổi bật sự huyền bí của màu đen, ánh nắng chiếu vào gam màu thâm trầm ấy từ cửa sổ gần sát mặt đất khiến không gian càng trở nên trầm tĩnh, lắng đọng.
Amy ngồi bên cửa sổ, cô chính là phu nhân Thiên Thiên của Hàn Trạc Thần, vẫy vẫy tay với hắn và nói: “Luyện tập xong nhanh vậy à?”
“Vừa xong. Anh Thần bảo anh đến đón em.”
Hắn ngồi đối diện với Thiên Thiên. “Khát quá, có gì ngon ngon uống được không?”
Thiên Thiên chỉ chỉ vào cốc cà phê trước mặt cô, dịch người vào một chút và nói với hắn: “Chỗ đó có người rồi, anh ngồi sang bên này đi.”
Hắn ngồi xuống chỗ Thiên Thiên chỉ.
“Anh Thần đâu?”
“Đi đến biệt thự ven biển để xem màu sàn.”
“Ồ!”
“Con trai đỡ đầu của anh hình như lại lớn thêm rồi.” Hắn nhẹ nhàng sờ sờ bụng của Thiên Thiên, vẻ mặt đầy yêu thương. “Có muốn có cha đỡ đầu không?”
“Thôi đi!” Thiên Thiên cười và đẩy tay hắn ra. “Anh muốn làm cha thì tìm một cô gái, bảo cô ấy sinh cho anh một đứa, chứ đừng có ᴆụng đến con của tụi em.”
“Đẻ thì đẻ! Đợi anh có con trai rồi, anh cũng sẽ giống anh Thần, ngày nào cũng dạy nó: “Con trai, sau này lớn lên thì đừng hại dân hại nước giống bố nhé, phải là một cảnh sát tốt như mẹ con ấy…”.”
Hắn dừng lại không nói tiếp nữa, quay người nói với phục vụ: “Cho tôi một chai bia.”
Bia được bưng tới, hắn uống một hơi cho đỡ khát, tính cách “lương thiện” và “nghe lời” lại nổi lên.
“Chị dâu!” Hắn ghé sát vào Thiên Thiên, nói nhỏ. “Đừng nói là em không nhắc nhở chị nhé, dạo này chị phải trông chừng anh Thần đấy, hôm nay lúc luyện quyền, anh ấy có nói với em: Cô chủ quán này hấp dẫn lắm, người khác gặp một lần là không thể quên được.”
“Anh ấy nói thế à?”
“Đương nhiên là… thật rồi.” Khi nhìn thấy cô chủ quán mà “thiên hạ đồn thổi” bước ra, đầu hắn bỗng ong lên, quay cuồng.
Bao nhiêu năm qua, hắn đã vô số lần tưởng tượng cảnh họ sẽ gặp nhau, hắn cũng đã nghĩ ra rất nhiều câu hợp lý để nói với cô:
“Lâu lắm rồi không gặp!”
“Những năm qua em sống có tốt không?”
“Chồng em đối với em thế nào?”
“Con em có nghe lời không?”
“…”
Nhưng chưa bao giờ hắn chuẩn bị tâm lý cho tình huống này, bất ngờ đối diện với Tư Đồ Thuần, hắn không nói nên lời.
Cô đã thay đổi. Mười lăm năm dài đằng đẵng khiến cô trở thành một phụ nữ đằm thắm, tinh tế, nụ cười thuần khiết của cô trở nên lạnh lùng, xa cách, ánh mắt trong suốt xa vời đến mức dường như không thể chạm tới.
Duy chỉ có một thứ không thay đổi, đó là sự xuất hiện của cô… vẫn khiến lòng hắn sôi lên, trái tim loạn nhịp.
“Muốn uống gì, tôi mời.”
Giọng cô rất bình thản, giống như đang nói với một người xa lạ.
Hắn nhìn cô, mãi không nói nên lời.
“Ở đây tôi có một chai hồng tửu chín mươi ba năm, có muốn thử không?”
Hắn gật gật đầu, vẫn chăm chú nhìn cô, không muốn rời khỏi khuôn mặt cô một khắc nào.
Hồng tửu được mang tới, Tư Đồ Thuần tự tay rót rượu cho hắn.
Hắn cầm cốc rượu, ngẩng lên và uống cạn một hơi, không có vị cay nóng trôi xuống cổ họng, mà là vị êm dịu, ngọt ngào ngấm vào trong máu.
“Thế nào? Rượu được ủ qua một thời gian dài hẳn là rất đằm, hương thơm nồng nàn và rất đượm trong miệng.”
Hắn cầm chai rượu, tự mình rót thêm một cốc, uống cạn một hơi, rượu không xuống đến dạ dày mà dường như theo từng mạch máu chảy lên não.
“Nếu thích uống thì thường xuyên đến đây.” Nụ cười trên mặt Tư Đồ Thuần vẫn dịu dàng như thế. “Ở đây vẫn còn rất nhiều rượu ngon…”
Cô nói với hắn rồi vỗ vỗ tay Thiên Thiên như muốn nói gì với cô ấy, nhưng chỉ cười rồi nói: “Mọi người cứ uống nhé, chị có việc quan trọng phải làm, hôm khác sẽ uống cùng mọi người.”
“Em nhất định phải nói như vậy sao?” An Dĩ Phong đang cố giữ bình tĩnh, nhưng khi nghe thấy cô nói bằng giọng tiếp đón khách khí như vậy, hắn không thể kiềm chế được nữa.
Cô không trả lời, lặng lẽ nhìn hắn.
“Không thể nói một câu: “Lâu lắm rồi không gặp, anh có khoẻ không?”, thì cũng không nên vờ như không quen biết anh, hoàn toàn không nhớ anh là ai như vậy.”
“Xin lỗi, tôi thực sự không nhớ nữa rồi.”
“…” Câu nói của cô làm hắn cứng họng.
“Có lẽ là thời gian quá lâu, rất nhiều người, rất nhiều việc đã rơi vào quên lãng.”
Nếu người phụ nữ khác nói câu đó thì hắn sẽ tin, nhưng là Tư Đồ Thuần nói, có đánh ૮ɦếƭ hắn cũng không tin! Hắn nắm chặt tay cô, những ngón tay mềm mại như một luồng điện chạy qua người, hắn bất giác nắm thật chặt. “Thuần…”
Cô bối rối, muốn rút tay ra, nhưng không thể rút được, nhìn vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của Thiên Thiên, cô lại càng thấy bối rối. “Anh say rồi!”
“Thuần…” Hắn vẫn giữ chặt cô, nhìn vào mắt cô, toàn bộ lý trí hắn như bị thiêu đốt thành tro bụi.
Vừa lúc đó, một cậu bé chừng hơn mười tuổi từ bên ngoài chạy vào, nó ngạc nhiên nhìn hắn, rồi nhìn tay của họ.
An Dĩ Phong thấy mặt cậu bé rất giống cô, như bị ai giáng một đòn, hắn liền buông tay ra.
“Anh say rồi, xin lỗi!”
Tư Đồ Thuần lấy lại nhịp thở bình thường, đứng dậy, bước về phía con trai mình, nói vẻ tức giận: “Sao bây giờ mới về?”
Cậu bé ghé tai vào cô và hỏi nhỏ: “Chú ấy là An Dĩ Phong ạ?”
“Không hỏi nhiều nữa!”
“Con có thể nói với chú ấy một câu không?”
“Không được. Ông ngoại đang đợi con về ăn cơm đấy.”
“Chú ấy là thần tượng của con…”
“Con không thể thần tượng người nào đứng đắn hơn được à?”
“…”
Nhìn bóng dáng cô sắp rời đi, An Dĩ Phong không thể kiềm chế được nữa.
Cái đạo đức ૮ɦếƭ tiệt! Hắn không nói câu: “Anh yêu em”, không lấy được cô, nhưng có thêm năm mươi năm nữa thì hắn cũng không thể từ bỏ.
Hắn chạy đến kéo tay cô.
“Thuần, nếu bây giờ anh muốn cưới em thì có muộn không? Anh không quan tâm chuyện em đã có con, anh cũng không cần biết bố em có đồng ý không, anh chỉ muốn lấy em thôi…”
Cô nhìn hắn, mắt rưng rưng, giọng vẫn rất bình tĩnh: “Anh không quan tâm, nhưng tôi thì quan tâm!”
“Em đã từng nói, nếu như mười lăm sau anh vẫn yêu em, em sẽ bằng lòng lấy anh. Anh vẫn yêu em, anh đã đến đây…”
“Quá muộn rồi!” Cô cúi đầu, xoay người. “Tôi đợi anh mười năm… từ lúc hai mươi tuổi, đến ba mươi tuổi, tôi đã hết tuổi thanh xuân, hết mộng tưởng. Điều tôi hứa với anh, tôi đã làm được, nhưng anh lại không thực hiện lời hứa ấy…”
An Dĩ Phong xoay vai cô lại, khuôn mặt cô đẫm nước mắt. Hắn không dám, trong ký ức hắn chưa từng lưu lại giọt nước mắt nào của cô, ngay cả lúc chia tay cô cũng rời đi với nụ cười trên môi.
Cô lau nước mắt, cười và đẩy hắn ra: “Chai rượu này là tôi để dành cho anh, muộn mất năm năm nên hương vị đã biến đổi… Bởi vì tôi đã hết yêu anh.”
Cô rời đi, câu nói: “Tôi đã hết yêu anh!” sao mà kiên quyết đến vậy…
Dáng cô rời đi sao mà kiên định đến thế…
Nhưng giọt nước mắt ấy làm cho hắn hiểu rõ tất cả!
Hắn đứng đó, chưa bao giờ căm hận mình như vậy. Tại sao hắn phải hỏi, biết rõ kết quả sẽ như thế này, tại sao phải ép cô lựa chọn?
Hắn vừa định cho mình một cái bạt tai thì tên thủ phạm đã ung dung bước tới, đáng ghét nhất là hắn ta lại đi qua hắn, đến bên cạnh, nồng nàn ôm vợ.
An Dĩ Phong bỗng quay đầu lại, giơ tay lên, dồn hết sức đấm vào mặt Hàn Trạc Thần.
Hàn Trạc Thần bị đánh bất ngờ nên lùi về phía sau, lúc đứng vững hắn mới lau máu ở khoé miệng, cười nói: “Nếu cú đánh này là chú đánh thay Tư Đồ Thuần, thì anh không có gì để nói.”
“Anh biết rõ là…”
“Chú cả đời không thể cưới cô ấy, lại bắt cô ấy phải lựa chọn, không phải là hơi quá đáng sao?”
“Em không cần cô ấy phải lựa chọn!” Hắn tức giận đi ra khỏi quán cà phê.
Sau khi cửa đóng, Thiên Thiên sờ khuôn mặt sưng tấy của hắn lo lắng hỏi: “Đau lắm phải không?”
“Nó đang khó chịu trong lòng, để nó trút ra như thế sẽ thấy thoải mái hơn.”