Hạnh phúc trong đau khổ…
“Tiễn Ni! Tiễn Ni! Tiễn Ni…”
“Tiễn Ni em nhìn mọi người nhanh! Em không ૮ɦếƭ! Không ૮ɦếƭ! Em sẽ không ૮ɦếƭ!!!”
Trong mơ hồ, một giọng nói bỗng nhảy vào tai tôi như kiến chui vào tổ.
Tú Triết? Tú Triết ư?
Tại sao mí mắt tôi nặng như thế… Đầu bị một lớp băng trắng dày quấn chặt như xác ướp vậy.
“Tiễn Ni! Tỉnh rồi ư?” Hình như rất nhiều người đều dị khẩu đồng thanh gọi tên tôi~!
Cuối cùng tôi gắng sức mở mắt ra…
Ối… trước mắt sao toàn đầu người thế này?
“~^O^~ Ha ha, bố? Thuần Hy~! Bác trai! Bác gái!
Thuần Hiến! Tú Triết! Nguyên Nguyên! Tịnh Mỹ! Long Nhật Nhất!” Khi tôi đã nhìn rõ thế giới này, tôi hưng phấn gọi to.
He he, sao lại không vui cho được? Thoáng chốc nhìn thấy bao nhiêu gương mặt quen thuộc thế này~, tôi vui lắm, vui thật đấy, ha ha, HOHO~, hi hi!
“Tiễn Ni! Em tỉnh rồi à? Tuyệt quá!!! Phẫu thuật vô cùng thành công!!! Một thời gian nữa vết thương sẽ lành!!! HOHO~, ha ha, \\(^o^)/ I da…”. Tú Triết hứng chí nhảy loi choi quanh tôi như một con khỉ.
Thuần Hy mặt lạnh lùng cũng nở nụ cười nhẹ nhõm.
“Thật không? Cái khối u ૮ɦếƭ tiệt bị cắt bỏ rồi sao? Tốt quá! Thuần Hy! Em không ૮ɦếƭ~, em rất vui được thấy mọi người!!! HOHO…”. Thấy gương mặt đẹp trai của anh, tôi không nén được, dang tay ra định ôm anh.
Nhưng… nhưng anh lại không đón nhận vòng tay tôi, ngược lại tỏ ra rất nặng nề! Sao thế? Chẳng lẽ phẫu thuật của tôi thành công mà anh không vui ư? T_T Buồn quá…
“Con gái ngoan, sau này phải vui vẻ đấy nhé! Bố mừng quá, cuối cùng con cũng không bỏ lại bố một mình mà đi!!!”. Phù, gương mặt bố tôi như một đóa cúc nở bừng, ngay những nếp nhăn cũng ngập đầy nụ cười.
“Bố, Tuấn Hạo đâu?” Tôi bỗng phát hiện ra thiếu mất một người, “Chẳng lẽ anh ấy vẫn còn giận con?”
Kìa? Sao thế? Tất cả mọi người đều im lặng như bị tiêm thuốc mê vậy, mà vẻ mặt lại kỳ quái nữa chứ.
“Cuộc phẫu thuật của con thành công rồi! Có công lao của anh ấy mà! Sao lại trốn không ra gặp con? Thuần Hy, anh mau đi gọi anh ấy đi!” Tôi hơi tức giận.
Hừm? O_O^ Sao vậy? Họ lại lén lút lùi lại từng người, từng người một?
“Mọi người sao vậy? Mau nói cho tôi biết, rốt cuộc là có chuyện gì???” Tệ quá! Tôi bỗng có một linh cảm không lành, “Tuấn Hạo… Tuấn Hạo có phải là… đã gặp chuyện không hay không?” Anh không thể nhỏ nhen với tôi thế được.
Tú Triết mấp máy môi như định nói gì đó, nhưng Thuần Hy lại lôi anh ra sau lưng, vừa lén lút đưa mắt ra hiệu, vừa giả vờ nghiêm túc nhắc tôi, “Tiễn Ni, em vừa tỉnh dậy phải nghỉ ngơi! Như vậy mới hồi phục nhanh được! Tuấn Hạo không sao, đừng nghĩ nhiều”.
“Đúng rồi, đúng rồi! Đừng nghĩ nhiều”, Bố và Tú Triết phụ họa, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, nhưng như thế càng khiến tôi nghi ngờ nhiều hơn.
“Không đúng! Nếu anh ấy không sao thì tại sao không đến gặp con? Con mặc kệ!” Tôi hét lên, vùng vẫy trèo xuống giường, “Nếu anh vẫn còn giận con thì con sẽ đi xin lỗi!”
“Tiễn Ni!”
“Nếu mọi người không cho tôi đi tìm anh ấy thì tôi sẽ không ăn không ngủ!” Tôi hạ quyết tâm phải gặp cho được Tuấn Hạo, nếu không thì sẽ chẳng yên tâm dưỡng bệnh được.
“Haizzz… dù sao thì… sớm muộn gì nó cũng biết thôi”. Bố và Thuần Hy chụm lại bàn tán gì đó, sau đó, dưới sự giúp đỡ của mọi người, Thuần Hy lo âu bế tôi lên xe lăn.
Mong rằng… Tuấn Hạo vẫn còn đang giận tôi, nhưng linh cảm không lành cứ lởn vởn mãi…
“Thuần Hy, bên này là phòng dành cho bệnh nhân bệnh nặng mà, sao Tuấn Hạo… lại ở chỗ này được…???”
Ở cuối hành lang yên tĩnh nhất, mọi người đừng dừng bước, - tôi ngẩng lên nhìn mấy chữ trên cửa – “Phòng cách ly đặc biệt!”
Tim tôi… bất chợt như rơi xuống!!!
Xuyên qua khung cửa sổ trong suốt phía trước, tôi nhìn thấy bên trong đầy bác sĩ và y tá sắc mặt nặng nề. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
“Tuấn Hạo… cậu ấy ở bên trong!!!” Thuần Hy run rẩy nói khiến tim tôi như vang lên một tiếng sấm nặng nề.
Tuấn Hạo ở bên trong? Sao lại thế? Anh ấy bệnh nặng lắm sao? Tại sao lại phải nằm phòng cách ly đặc biệt?
Các y tá và bác sĩ lặng lẽ dạt sang một bên, cuối cùng tôi đã nhìn thấy bệnh nhân nằm im lìm trên giường bệnh.
Khi nhìn thấy gương mặt anh, trong tích tắc, như có một tiếng sét chớp ngang giữa trời quang mây tạnh, *⊙_⊙* đầu tôi choáng váng!
Trời ơi, trời ơi, trời ơi, ⊙_⊙^ anh… anh rõ ràng là… rõ ràng là Tuấn Hạo mà mấy hôm trước còn khỏe mạnh ngời ngời!!!!
Còn giờ đây, toàn thân anh cắm đầy những ống tiêm, sắc mặt khiến người ta nhìn mà xót xa…
“┯︵┯… Tuấn Hạo… anh sao vậy?” Nhìn người bạn thân của mình, người luôn cổ vũ, ở bên tôi giờ ra nông nỗi này, trái tim tôi như bị đâm một nhát dao, toàn thân tôi run rẩy, nước mắt như thủy triều dâng lên, tí tách tí tách tuôn mãi… ~~~~~>_<~~~~~
Nhưng hình như anh không nghe thấy tiếng tôi gọi, đôi mắt vẫn nhắm nghiền!! Tại sao? Tại sao lại thế??? “Chuyện gì thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì???” Tôi không thể chấp nhận sự thực này, mất bình tĩnh nên đã lớn tiếng chất vấn mọi người.
“Tiễn Ni, trong quá trình nghiên cứu cách trị bệnh cậu ấy đã bất cẩn đánh vỡ ống máu được nuôi cấy, vì vậy đã bị nhiễm bệnh độc rất nguy hiểm…”. Tú Triết lí nhí trả lời như đứa trẻ mắc lỗi.
⊙_⊙^ Máu được nuôi cấy… bệnh độc nguy hiểm… Mấy từ này như từ trên trời rơi xuống, đập vào người tôi, khiến tôi bỗng thấy nặng nề không chịu nổi.
Đánh rơi?
Sao lại thế được? Tuấn Hạo làm việc gì trước nay cũng rất cẩn thận, tuyệt đối không để xảy ra chuyện như vậy được…
“Thuần Hy, anh nói cho em biết đi, tại sao Tuấn Hạo lại bị nhiễm? Nhiễm từ lúc nào? Tại sao em không biết?” Hồi lâu sau, tôi mới như hoàn hồn lại, bất lực nắm lấy tay Thuần Hy.
“Thực ra trước khi em mổ, cậu ấy đã bị nhiễm bệnh rồi. Vì lo em biết sẽ không yên tâm phẫu thuật, nên cậu ấy mới không đến thăm em, cũng không đến ăn cơm cùng chúng ta”.
Thế ư?
Chẳng trách mấy hôm trước phẫu thuật tôi không thấy anh ấy đâu, thì ra anh cố ý trốn tránh, vì không muốn tôi biết chuyện anh bị nhiễm bệnh?
Hu hu, tôi thật ngốc! Còn ngỡ là anh giận tôi vì chuyện ở phòng thí nghiệm chứ!
Phòng thí nghiệm? Đúng rồi, phòng thí nghiệm… Hả? Tôi như sực nhớ ra: Hôm ấy ở phòng thí nghiệm, hình như tôi đã đánh rơi một ống nghiệm đựng máu…
“He he, ăn món Tiễn Ni làm khiến anh nghĩ sự nghiệp
nghiên cứu của anh và Thuần Hy nhất định sẽ có tiến triển mới…”
“┯︵┯^ …”
“Đúng rồi, Tiễn Ni. ︵_︵ Có lẽ anh sẽ ăn hết…”
“Đừng ăn nữa! Khó nuốt lắm!!!”. Tôi không nhịn được nữa, lao đến túm chặt lấy tay cầm đũa của anh, “Em biết em làm rất tệ, anh đừng ăn nữa!!!”
“Không mà, Tiễn Ni, anh thích ăn”.
“Tuấn Hạo!!!” Nước mắt tôi rất yếu hèn, nó lại rơi ra, thấy Tuấn Hạo đưa tay định gắp, tôi không kịp nghĩ gì nữa, quơ tay gạt chiếc hộp “món trứng Tiễn Ni” đen sì xuống đất…
“Binh…”. Không ngờ vì dùng sức quá mạnh mà cùi chỏ của tôi vô tình ᴆụng vào một ống nghiệm thủy tinh đựng máu phía sau.
“Tang…”. Ống nghiệm rơi xuống vỡ tan tành, dịch thể màu xanh đen văng ra ngoài.
“⊙_⊙^ Tiễn Ni… cẩn thận!!!” Tuấn Hạo kinh hoảng kéo tôi lại.
Thì ra là do lỗi của tôiMỗi lúc một nhớ rõ ràng hơn cảnh ở phòng thí nghiệm hôm ấy, tôi mệt mỏi dựa người vào xe lăn…
“Hu, em nhớ ra rồi! Hôm ấy em đã đánh rơi một ống nghiệm đựng máu ở phòng thí nghiệm, Tuấn Hạo chắc đã bị nhiễm bệnh hôm ấy! Chắc chắn là thế! Hu hu… Tuấn Hạo vì cứu em nên mới bị ngã trên đống thủy tinh ấy! Em thật đáng ૮ɦếƭ!!!”
Hu hu hu hu… Tuấn Hạo… ~~~~~>_<~~~~~
Thuần Hy sững sờ giữ lấy vai tôi, “Em vừa nói gì? Em làm vỡ ống nghiệm đựng máu?”
Tôi áp sát mặt vào cánh cửa kính lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Tuấn Hạo đã bị bệnh tật ђàภђ ђạ đến không còn hình người, mệt mỏi gật đầu, “Đúng! Đúng! Tuấn Hạo nhất định đã biết rõ trong đó có virus rất độc, nhưng vẫn làm thế… Lúc ấy anh ấy đã đẩy em ra, em còn tưởng là anh ấy giận em!!! Thực ra vì anh ấy đã biết mình bị nhiễm bệnh rồi! Tất cả là do lỗi của em!”
“Tuấn Hạo, xin lỗi! Em thật sự không biết! Nếu em biết thì nhất định sẽ cẩn thận! Em đã hại anh!!!” Cửa kính bị nước mắt tôi phủ mờ, Tuấn Hạo bên trong cũng mỗi lúc một nhòa nhạt…
“Rầm…”. Tuấn Hạo ôm tôi ngã phịch xuống đất, còn tôi ngồi trên người anh, không chút tổn hại.
“Hả? Hả… Tuấn Hạo… xin lỗi anh… em… em lại…” “…”
┯︵┯… Hu hu hu… Tuấn Hạo phớt lờ tôi! Người dễtính như anh cũng giận tôi rồi! Quách Tiễn Ni! Mi có lòng tốt đến đưa cơm cho Tuấn Hạo, nhưng lại gây đủ thứ rắc rối! Tại sao mi chỉ luôn phá hoại?
Hu hu hu… Quách Tiễn Ni! Tuấn Hạo luôn vất vả trong phòng thí nghiệm, lúc nãy ống nghiệm mi làm vỡ chắc chắn là thành quả nghiên cứu của anh! Không chừng còn là thành quả của toàn bệnh viện!!! Là thành quả nghiên cứu cho những người mắc chứng bệnh nan y cũng nên!!!
“Tuấn Hạo???”
“…”
Hu hu hu… Tuấn Hạo, sao anh không nói gì?
Sắc mặt anh sao trắng bệch như thế? Trời ơi! Chẳng lẽ anh đã giận đến mức ấy? Quách Tiễn Ni! Mi tiêu rồi! Tuấn Hạo giận thật rồi…┯︵┯^
Hu hu hu… Quách Tiễn Ni, lần này mi đã phạm sai lầm không thể tha thứ rồi…
Tôi nhìn Tuấn Hạo phía dưới, anh luôn cắn chặt môi, trán lấm tấm mồ hôi, có vẻ như rất đau.
Đúng rồi, chắc chắn là mảnh vỡ, anh vì cứu tôi mà đã nằm lên những mảnh vỡ thủy tinh…
Trời ạ, anh không nói gì~, nhất định là rất đau, rất giận rồi!
“Dậy nhanh…”. Tuấn Hạo đang bị tôi đè lên bỗng nói một câu.
Cuối cùng tôi cũng phản ứng, bật dậy, đưa tay định đỡ anh.
Nhưng Tuấn Hạo bỗng tránh sang một bên, “Đừng ᴆụng vào anh!”
“┯︵┯ Tuấn Hạo…”. Tôi lóng ngóng nhìn anh.
Trời ơi, sao sắc mặt anh lại tệ như thế? Còn tái nhợt hơn lúc nãy nữa~, nhất định là giận quá đây mà!
Máu tươi đang từ cánh tay anh rỏ tí tách, trong tích tắc, áo trắng đã bị máu nhuộm đỏ…
Tim tôi run lên dữ dội, hu hu hu… trời ơi, tôi đã hại anh ấy! Do chính tôi đã hại anh!!!
“Tuấn Hạo, mọi thứ anh làm đều là vì em, đúng không? Nếu không vì cứu mạng em, anh đã không phải phụ lòng bà nội để nghiên cứu! Nếu không vì bảo vệ em, anh đã không bị nhiễm virus ૮ɦếƭ tiệt kia! ┯O┯Là em! Chính em đã hại anh!!! Hu hu hu… hu hu hu hu… ~~~>_<~~~”
Tôi có cảm giác trái tim mình như sắp bị nỗi hổ thẹn và hối hận trong lòng xé toạc ra, đôi tay mất bình tĩnh đập điên cuồng lên cửa kính, “Thuần Hy, em phải vào trong thăm Tuấn Hạo, anh bảo bác sĩ cho em vào đi!!! Hu hu hu… em không thể để một mình anh ấy nằm cô đơn trong đó được, em phải vào với anh ấy! Em phải vào trong!!!”
“Tiễn Ni… em bình tĩnh đã…”. Thuần Hy ôm chặt tôi vào lòng, nói với giọng rất nặng nề, “Bây giờ vẫn chưa được phép vào thăm. Mấy hôm em phẫu thuật, tình trạng cậu ấy rất không ổn định”.
“Không ổn định? Không ổn định là sao? Anh mau nói cho em biết đi!” Tôi run rẩy túm chặt vạt áo anh, như sợ có thứ gì đó sẽ biến mất ngay trước mắt tôi vậy.
“Tuấn Hạo bị nhiễm một loại virus rất đặc biệt, bác sĩ nói virus ấy rất dễ xâm nhập vào tế bào não, với tình hình hiện nay thì bất kỳ lúc nào cũng có thể sẽ bị ૮ɦếƭ não…”. Cuối cùng, Thuần Hy khó nhọc thốt ra từng từ, khiến tôi như rơi vào vực sâu không đáy…
“Thế nào là ૮ɦếƭ não? Nếu ૮ɦếƭ não thì vẫn sống chứ?” Tôi căng thẳng nhìn Thuần Hy chằm chằm.
“… Nếu não bị ૮ɦếƭ, thì cậu ấy cũng mất tính mạng”.
“Không thể nào! Tuấn Hạo sẽ không ૮ɦếƭ! Anh nói bậy! Anh nhất định là đang nói bậy!!!”
Tôi lắc đầu cật lực, túm lấy tay Thuần Hy lắc như điên, “Thuần Hy, anh mau nói với em là anh đang đùa đi! Anh mau nói là loại bệnh này có thể trị được đi! ┯O┯
Anh mau nói vì Tuấn Hạo muốn em thích anh ấy nên cố ý lừa em đi… ~~~>_<~~~ hu hu hu… Thuần Hy, anh mau cứu anh ấy đi, cứu nhanh đi, cứu anh ấy… hu hu hu hu… hu hu hu hu hu hu…”. Tôi lặng lẽ rơi nước mắt, nhìn Tuấn Hạo qua tấm kính, tim đau như cắt…
Hu hu… nếu anh không bao giờ tỉnh lại thật, tôi phải làm sao? Tôi tuyệt đối không tha thứ cho mình!!! Nếu lúc ấy tôi cẩn thận Tuấn Hạo đã không bị thế này! Tất cả đều là lỗi của tôi!
Nước mắt tôi tuôn ra ngoài như suối, như trận mưa chưa bao giờ to đến thế…
“Tiễn Ni, con phải yên tâm dưỡng bệnh, ngoan, đến khi con khỏe lại rồi đến thăm Tuấn Hạo nhé”. Bố thấy tôi đau lòng như thế thì không biết phải làm sao, nhìn Thuần Hy cầu cứu.
Hu hu hu… đương nhiên tôi biết mình phải tĩnh dưỡng, nhưng Tuấn Hạo vì tôi mới ra nông nỗi này, làm sao tôi yên lòng được? Khi anh vẫn chưa tỉnh lại thì nỗi hổ hẹn và sự dằn vặt khiến trái tim tôi không thể nà o yên…
“Tiễn Ni, thực ra tình hình cũng không đến nỗi tệ hại lắm”. Thuần Hy nắm hai vai tôi, ánh mắt kiên định nhìn tôi an ủi, “Bác sĩ nói Tuấn Hạo vẫn còn hy vọng! Nhưng điều này phụ thuộc vào ý thức sinh tồn của bệnh nhân”. Lời Thuần Hy khiến tôi như nhìn thấy một tia hy vọng, tôi khàn giọng hỏi liên tục, “Thật không? Như vậy là anh ấy sẽ không ૮ɦếƭ ư?! Tại sao anh ấy vẫn chưa tỉnh?! Anh mau nói em nghe!”
“Anh không biết. Bác sĩ bảo cậu ấy như đang sống trong một giấc mơ nào đó mà không tỉnh lại được. Họ đã dùng rất nhiều phương pháp tiên tiến nhưng vô ích. Nếu cứ thế này mãi thì… cậu ấy có thể trở thành người thực vật!”
“Người thực vật?! Không thể!!! Tại sao lại như thế!!! Tại sao…???” Tôi như rơi xuống địa ngục vô đáy, xương cốt trong người như bị rút sạch, rũ rượi ngã xuống…
Tất cả mọi thứ về Tuấn Hạo, giống như những trang sách đang lật nhanh, cứa qua trái tim đau nhức của tôi…
Anh không phải Kim Thuần Hy... bắt đầu ở đồng cỏ thiên đường nửa năm trước... Người em nhìn thấy bên tảng đá tình yêu dang tay thành hình chữ L... không phải Kim Thuần Hy...
Nhưng anh thích em…
Anh thích em… Tiễn Ni… Sở dĩ anh vi phạm luật nghề của mình nói rõ sự thật cho em biết, là do anh thích em… Anh quá yêu em… Anh không muốn yêu em bằng thân phận người khác… Cho dù em không còn sống được bao nhiêu … Cho dù em sẽ ૮ɦếƭ ngay giây sau đó… anh cũng hi vọng sẽ được bảo vệ em bằng chính thân phận của mình…
Đáng chứ… Cho dù phải dốc cạn sinh mạng vì em, anh cũng thấy xứng đáng…
Tiễn Ni… em có tin vào kỳ tích không?
Anh tin… không… rất tin… Anh tin rằng chỉ cần cố gắng thì sẽ tạo ra kỳ tích… Thế nên… anh tin rằng sẽ có ngày anh khiến em rung động… Anh càng tin rằng bệnh của em sẽ khỏi…
Tiễn Ni… em có biết tại sao anh chỉ chọn nó để pha trà cho em uống không… Vì… anh nghe người ta nói… nếu chuẩn bị một chiếc lọ… vào mỗi đêm trăng sáng… nhẹ nhàng nói một câu chúc phúc với đóa Margaret đó… sau đó đặt vào trong lọ… đến khi đầy lọ rồi, ngày nào cũng pha trà pha bằng hoa này cho người ấy uống… khi nào uống hết hoa trong lọ… người ấy sẽ mãi mãi khỏe mạnh… Dù có ốm đau cũng sẽ khỏe mạnh lại…
Dù có hoang đường đến mấy… nhưng người bảo nó có ích cho sức khỏe của em… dù chỉ một người nói… anh cũng sẽ thử… Vì anh không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào có thể giúp em khỏe lại… Anh phải trị bệnh cho em… cho dù phải trả bằng mọi giá…
Được rồi… ma khóc nhè… Mau uống trà khỏe mạnh này đi… sắp nguội rồi…
Tiễn Ni, sau này ngày nào anh cũng pha trà cho em nhé… Sâu lười… giúp em rửa hộp cơm… Chẳng lẽ em định mang về cho bố rửa… Không được… em rửa không sạch…
Anh không thiếu tiền… Nhưng… nhưng… nhưng… muốn chữa hết bệnh cho em phải cần rất nhiều tiền…
Khờ quá…
Em chính là công chúa…
Tự anh xây đấy… tiền là do anh làm thêm… Cha mẹ anh đã qua đời từ khi anh còn bé, nên anh luôn sống tự lập… Vì em… có khổ mấy anh cũng vui…
Mỗi một câu em nói anh đều ghi nhớ…
Anh không chấp nhận lời cám ơn của em… Vì vẫn chưa đủ tư cách - còn hai việc nữa vẫn chưa làm… Khi anh giúp em làm xong ba việc ấy rồi cảm ơn cũng chưa muộn…
Anh muốn tặng em một món quà… Chúng ta dùng nó để thế giới này trở nên đẹp hơn…
Đó là đá dạ quang… đến khi em hết bệnh rồi… chúng ta sẽ đi mua thật nhiều… cùng rải nó lên mặt biển - để thế giới này ngập tràn ánh sáng… trở nên đẹp đẽ hơn… được không…
Tiễn Ni… nhận lời anh… sau này chúng ta sẽ cùng rải đá dạ quang… được không…
Tốt quá… em thích là anh hạnh phúc nhất rồi… Tuy hiện giờ anh chỉ có thể tặng em một viên đá dạ quang… Nhưng anh nhất định sẽ cố gắng… Sẽ có một ngày… em nhìn thấy mặt biển đầy những viên đá dạ quang lộng lẫy… giống như sao trên trời… Nó sẽ chúc phúc cho em…
Tiễn Ni… em phải chăm sóc bản thân… phải đợi đến ngày ấy… nhất định sẽ là ngày đẹp nhất thế gian…
Anh sẽ không để em ra đi… Anh nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho em…
Thực sự còn lợi hại hơn Thuần Hy… đúng không… Anh vui quá… vì cuối cùng anh đã nghe từ em một câu anh tốt hơn Thuần Hy rồi… Ngoan… nghe lời…
Tiễn Ni… cho dù giờ đây em vẫn nhớ đến cậu ấy… anh cũng sẽ luôn ở bên em… Khi em một trăm tuổi… anh vẫn muốn thấy em vui vẻ…
Đúng rồi, Tiễn Ni… Tại sao không phải là gấu túi… Bởi vì… em có nhận ra không… Chuột túi luôn nhảy về phía trước… mãi mãi là thế… sẽ không thụt lùi… Đó cũng là tinh thần “hướng về phía trước” của người dân Úc… Chúng ta cũng thế nhé… chúng ta cũng “nhìn về phía trước”… Bệnh của em sẽ khỏi…
Tình yêu xuất phát từ một người không gọi là tình yêu, đúng không… Vậy đợi khi em cũng thích anh vậy… Khi đó chúng ta có tình yêu thực sự… Chúng ta sẽ thử lại, được không…
Anh đã nói cho cậu ấy biết…
Anh biết… Anh biết hết… Anh cũng không muốn nói… anh cũng muốn ích kỷ sống một mình bên em những ngày còn lại… Ích kỷ chia sẻ hỷ nộ ái lạc của em… Nhưng em muốn ở bên cậu ấy như thế… Em muốn ở bên cậu ấy biết mấy… Rời xa cậu ấy mỗi một giây một phút em đều đau khổ… Lần nào thấy em khóc lóc đau khổ vì cậu ấy… tim anh rất đau… đau đến mức không thở nổi…
Tiễn Ni… em có biết không… lần này em đã ngất 10 ngày… Bác sĩ nói đó là biểu hiện của bệnh ung thư não đã chuyển biến xấu đi… Em có biết thời gian này tại sao tỷ lệ phát bệnh của em và mức độ bệnh lại tăng lên không…. Bác sĩ nói là do ảnh hưởng tinh thần… Vì tinh thần của em sa sút… mới dẫn đến bệnh tình xấu đi… Nên… anh không muốn thấy em đau buồn nữa… không thể… cho dù anh rất buồn… anh cũng phải nhịn đau tạm thời trả em lại cho Kim Thuần Hy… Vì bây giờ… chỉ ở bên cậu ấy… em mới hạnh phúc…
Nhưng… không có nghĩa là anh từ bỏ… Vì bây giờ em đang bệnh… bệnh của em là quan trọng nhất… Mà anh luôn tin rằng tình yêu chân thành có thể tạo ra kỳ tích… Anh làm thế… chỉ vì muốn tình yêu của anh và cậu ấy cộng lại sẽ tạo nên kỳ tích lớn hơn… kỳ tích khiến em khỏi bệnh… Trước khi kỳ tích xảy ra… anh không thể thành tình địch với cậu ấy… Nhưng một khi kỳ tích xuất hiện… cuộc chiến tình yêu giữa anh và anh ấy sẽ bắt đầu…
Vì di chúc của bà nội anh… bảo anh sau này đừng ᴆụng đến y học… Vì bố mẹ anh đều qua đời vì nhiễm bệnh nặng khi đang nghiên cứu một loại bệnh lạ… Bà không muốn có ngày anh đi vào vết xe đổ ấy… Bà sẽ không giận đâu… vì anh cứu em mà…
Tiễn Ni… anh xin lỗi… thật sự xin lỗi… Anh luôn cố gắng phối hợp với Thuần Hy… Nhưng… nhưng vẫn không thể giúp gì cho em… Tiễn Ni… anh…
Anh không cần… anh không muốn em đi đến Thiên Quốc… anh không muốn em rời xa anh…
Tiễn Ni… nếu em đã không thích anh nói thế… thì đừng bảo sẽ rời xa… Chúng ta… mỗi chúng ta… đều sẽ không để em rời xa… chỉ cần cố gắng… kỳ tích sẽ xuất hiện…
Tốt lắm… tài bếp núc của Tiễn Ni có tương lai rất xán lạn… Ừ… anh nghĩ đến Thuần Hy cũng chưa ăn nhỉ… He he… he he…Ăn món do Tiễn Ni làm… khiến anh thấy sự nghiệp nghiên cứu của anh và Thuần Hy nhất định sẽ có tiến triển mới… Đúng rồi… Tiễn Ni… có thể anh sẽ ăn hết đấy… Không có… Tiễn Ni… anh thích ăn…
Tiễn Ni… cẩn thận…
Tiễn Ni… khoan đã… đừng động đậy…
Đừng ᴆụng vào anh… đã bảo đừng ᴆụng vào anh mà… Nhanh lên… ra ngoài… ra ngoài mau…
…
Đau~! Rất đau!!!
Đầu quấn băng trắng của tôi đau đến mức như bị sét đánh trúng, mọi thứ trước mắt bỗng trở nên tối tăm…
“Tiễn Ni! Tiễn Ni! Con sao thế!!! Đừng dọa bố!!!” Bên tai tôi văng vẳng tiếng gọi của bố, nhưng tôi nhanh chóng mất ý thức …