Nằm trên giường ngắm saoThời gian trôi qua thật nhanh, ngoài cửa sổ trời đã đen như mực, mi mắt bắt đầu díp lại…
Thuần Hy mỗi lúc một ân cần chu đáo hơn! Anh đưa tôi đến phòng ngủ, còn khẽ khàng kéo chăn đắp cho tôi nữa.
“Chúc ngủ ngon!” Anh hôn thật dịu dàng lên trán tôi, rồi quay người định đi.
“Đừng đi!” Tôi vươn một tay ra khỏi chăn, níu lấy tay anh.
“Thuần Hy, ngủ cùng em được không? Em muốn ngủ trong lòng anh, như thế em sẽ không mơ thấy ác mộng nữa…”
“Không!”
“Tại sao?”
“Anh sợ em ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ anh!”
“~~⊙︵⊙^ Cái gì??? Kim Thuần Hy! Vấn đề này là em phải lo mới đúng chứ!”. Thật là, bây giờ còn đùa với tôi nữa chứ, anh nghĩ cơ thể anh làm bằng vàng thật à?
Tên đáng ghét! Ghét! Ghét quá ghét quá!!!
“Ngốc!” Anh cười ranh mãnh, nhưng vẫn giở chăn ra, chui vào nằm cạnh tôi.
“Thuần Hy, ôm em đi được không? Ôm em đi mà~, em muốn ngủ trong lòng anh…”. Tôi dụi dụi vào иgự¢ anh, nũng nịu, anh không thắng nổi tôi nên dang tay ra ôm lấy tôi, he he.
Và tôi nằm trong vòng tay Thuần Hy, rất ấm áp~, rất ấm, rất ấm~, dường như trái tim tôi đã bình yên trở lại… “Tiễn Ni, Quách Tiễn Ni, em ngủ rồi à?” Không biết bao lâu sau, tiếng Thuần Hy khẽ khàng vang lên bên tai.
He he, dịu dàng làm sao~, rất dịu dàng, không giống anh thường ngày nữa, tôi cảm thấy quãng thời gian này, Thuần Hy dịu dàng hơn nhiều… Vì điều đó, mà có lúc tôi lại thấy cảm kích vì mình đã mắc bệnh này, he he…
“...Chưa... sắp...”. Tôi nhắm mắt, trả lời như mộng du.
“Vậy em mở mắt ra một chút được không?”
“Dạ…” Hu~, đang buồn ngủ mà mở mắt, đau khổ quá.
“A??? ⊙_⊙ Sao… sao lại sáng rực như ban ngày thế này? Lúc nãy… lúc nãy tắt đèn, rõ ràng là tối đen như mực mà…”
“Em nhìn trần nhà!”
“Á??? ⊙O⊙ Tôi không kìm được, hét lớn, “Chuyện gì thế này??? Tại sao trần nhà như bầu trời đêm vậy, có quá nhiều sao thế này??? Đẹp quá~, đẹp quá đi mất, chân thực đến độ em như nhìn thấy bầu trời đêm đầy sao ấy…”
“Không phải ‘như’, mà là ‘thật’! Nó chính là bầu trời sao đấy!”
“Gì cơ??? Thật không? Vậy trần nhà đâu rồi? Trần nhà biến đâu rồi? Lúc nãy còn mà”.
“Anh mở nó ra rồi, giống như mở cửa sổ, nhưng vẫn còn một lớp kính trong suốt che chắn”.
“Ồ ồ~, thì ra là thế, ~︵o︵~ ha ha, thú vị quá!!! Nằm trên giường thế này, em có cảm giác những ngôi sao lung linh kia hình như lúc nào cũng có thể rơi xuống ấy~, thần kỳ quá…”
“Thuần Hy, sau này tối nào chúng ta cũng nằm thế này và ngắm sao nhé?”
“Ừ”.
“Vậy sau này đêm nào anh cũng cho em ngủ trong lòng anh nhé?”
“Ừ”.
Và cứ thế, nằm yên bình và hạnh phúc. Thuần Hy à, chúc ngủ ngon…
Chúc ngủ ngon…
…
Sao??? O_O Có người đang đàn piano? Tiếng đàn văng vẳng như có cánh, bay lượn không ngừng trong đầu tôi, đẹp quá, đẹp thật… “Tiễn Ni… Tiễn Ni…”
Tôi mở bừng mắt - bóng dáng đẹp đẽ của Thuần Hy lập tức hiện ra…
Nhưng trong nhà vốn không có đàn piano mà, choáng, hình như lúc nãy đang nằm mơ…
“Ngốc. Cuối cùng em đã tỉnh rồi”.
Tôi dụi mắt. Lạ thật, hòn đảo phủ sương hay sao mà tôi thấy nhòa nhạt quá, bóng dáng Thuần Hy như được phủ một lớp sa trắng vậy, mơ hồ và nhòa nhạt…
Lẽ nào bệnh tôi lại nặng hơn? Không được, không được để Thuần Hy lo lắng!
“He he, đêm qua ngủ ngon quá, Thuần Hy à, hôm nay chúng ta có làm gì không? Còn nữa~, bụng em đang đói quá nè, đói ghê gớm!”
“Theo anh. Chúng ta đến thăm một người bạn!”
“Gì cơ? Bạn nào? Chẳng lẽ trên đảo này còn có ai khác?” Tôi vừa đi theo vừa thất vọng hỏi.
Cái anh Thuần Hy này làm gì thế? Chẳng lẽ anh không biết tôi theo anh đến đây là để sống một thế giới chỉ có hai người thôi sao? Thật là!!!
┯︵┯ Haizzz~ Quách Tiễn Ni à, số mi thật khổ… hu hu hu…
“Nhìn thấy là em biết ngay!”
“Chẳng lẽ người bạn ấy ở gần đây?”
“Ừ”.
“Nhưng, sao em không thấy gì cả, có điều phía trước hình như có một tảng đá to… A… Đá??? Khoan đã, trời ơi… đó… đó là tảng đá tình yêu của chúng ta sao???”
Choáng~, tôi bỗng thấy mọi thứ mờ nhạt! Tôi không thể xác định được có phải là nó hay không!
Tôi lao về phía tảng đá mờ nhạt ấy, e dè bước đến gần, đưa tay ra…
Không sai, chính là tảng đá tình yêu của chúng tôi, đá tình yêu của tôi và Thuần Hy! Trên đó còn khắc “Kim Thuần Hy + Quách Tiễn Ni!”
Tôi đưa tay sờ những chữ đó, trong lòng như có một luồng khí nóng trào ra…
Đá tình yêu xinh đẹp, ta nhớ mi lắm, nhớ lắm đó… “Thuần Hy, chẳng lẽ… nó là người bạn mà anh nói?”
“Ừ”.
“Nhưng… nhưng nó chẳng phải đang ở đồng cỏ thiên đường sao? Sao anh lại đưa nó đến đây được?” Lẽ nào sau khi tôi gặp Tuấn Hạo ở đó, Thuần Hy đã nhờ người chuyển đến?
“Anh nhờ người chuyển đến!” He he, quả nhiên, tôi thông minh hơn rồi.
“Nó đang ở đó yên lành, sao anh lại dời đến đây?”
“Nó là đá tình yêu của chúng ta, anh mong nó mãi mãi ở trong nhà của chúng ta!”
Ừ!! Đúng rồi~, đá tình yêu của chúng tôi phải ở trong nhà chúng tôi mới đúng, he he, ha ha. ~^O^~ Đá tình yêu, chào đón mi về nhà!
Tôi đưa tay lần sờ dòng chữ “Kim Thuần Hy + Quách Tiễn Ni” trên đó, cảm thấy rất vui, không, là hạnh phúc, hạnh phúc lắm… …~*.*~…
"Only you"“Tiễn Ni, em nhìn này”.
Tôi dụi mắt, trong tích tắc, tầm nhìn mờ nhạt dường như sáng rõ hơn một chút…
Ở lằn ranh tiếp nối giữa bãi cát và nước biển, có một bóng trắng trắng… Đó là một chiếc đàn piano ba chân!
Nó chính là chiếc đàn trong phòng khách mà Thuần Hy hay đàn sao? Sao lại có thể bay ra đây như có phép ảo thuật vậy? Có điều, nó rất giống một vị nhạc công vĩ đại đang lặng lẽ đứng ở đó~, thêm bầu trời xanh, nước biển, mặt trời, bãi cát, còn có đá tình yêu đáng yêu của chúng tôi, thật là hoàn mỹ~, (^@^) he he…
Thuần Hy bế tôi ngồi xuống chiếc ghế đánh đàn. “Thuần Hy, đêm qua khi chúng ta về nhà rồi, anh gọi người chuyển chiếc đàn này đến đây à?”
“Ừ”.
“Đúng rồi, Thuần Hy, em nhớ anh từng nói, lúc nhớ em anh sẽ viết nhạc, còn viết riêng cho em một bản nhạc nữa, tên… tên là… “ONLY YOU”. Vậy có phải nó được viết nên ở đây bởi cây đàn này không?”
“Ừ. Mà còn đúng ở vị trí này nữa”.
“Vậy bây giờ anh đàn bản “ONLY YOU” cho em nghe được không? ~^O^~ Em muốn nghe lắm!”
“Ừ”. Thế là, Thuần Hy bắt đầu đàn, tiếng đàn kỳ diệu như sáo trời tuôn ra từ những ngón tay anh, tôi lập tức chìm vào âm nhạc…
Đẹp quá~, đẹp thật, mà lại rất sâu sắc, đúng là tiếng đàn piano hay nhất mà tôi từng được nghe, dường như cả biển xanh và bầu trời cũng bị nó làm cho cảm động, ~^O^~ hi hi…
Tôi lặng lẽ ngồi trong lòng Thuần Hy, nhắm mắt lại lắng nghe như say, như mơ…
Thuần Hy, anh có biết không, em rất hạnh phúc~, vì kiếp này được gặp anh, yêu anh, và cũng được anh yêu, thế nên em nghĩ rằng mình đã là một cô gái hạnh phúc nhất thế gian này rồi…
Em thật sự rất cảm ơn Thượng đế, cảm ơn Thần tình yêu, cám ơn họ đã mang anh cho em! Thế nên dù sắp ૮ɦếƭ rồi, nhưng em không hề đau buồn, thật sự, em sẽ mang theo tình yêu của anh, mỉm cười đi đến Thiên Quốc, sau đó, chân thành chúc phúc cầu nguyện cho những người còn ở lại, chúc cho mỗi người đều được như em và anh, được tình yêu chân thành bao bọc hạnh phúc…
“Thuần Hy à, ~^O^~ tại sao anh lại thích em?”
“-_-…”
“Đầu óc em như trái dưa vậy, suốt ngày anh gọi em là ‘ngốc’; thành tích học thì thê thảm, anh phải dạy thêm cho em; tính tình lại xấu, lúc nào cũng nổi nóng với anh; nói chuyện lúc nào cũng to tiếng, chẳng thục nữ tí nào; mà lại còn không biết nấu ăn, gia đình cũng bình thường, tại sao anh lại thích em nhỉ?”
“Không biết!”
“HOHO~, em vui quá~, nghe câu trả lời này em vui lắm, đó chính là câu trả lời em nghĩ, he he. Anh có biết tại sao không?”
“Tại sao?”
“Vì em có xem một bộ phim, nhân vật chính trong đó có nói ‘Tình yêu chân thật không cần có lý do’, em cảm thấy rất có lý~! Thế nên nếu anh nói ra lý do anh thích em, dù chỉ là một điều hay nửa điều, em cũng thấy hình như anh không được yêu em lắm! Nhưng bây giờ anh lại nói không biết, đó chính là không nói được lý do, do đó có thể nói rằng anh yêu em thật lòng, nên em rất là vui, he he…”
“Ngốc!”
“Anh nói lại lần nữa đi. Em thấy đáng yêu lắm~, Thuần Hy gọi em là ‘ngốc’ lần nữa đi!”
“Ngốc!”
“He he, he he…”
Thế nhưng, anh bỗng ôm chầm lấy tôi, ôm thật chặt, như thể toàn bộ sức lực của anh đều dồn vào vòng tay này.
“Tiễn Ni, đừng ૮ɦếƭ được không? Mãi mãi ở cạnh anh được không? Anh chẳng cần gì hết, anh có thể từ bỏ tất cả, anh chỉ cần em!!! Chỉ cần em!!! ┯︵┯”
“Kim Thuần Hy… Anh sao vậy??? Sao lại như thế? Sao lại nói ra những lời ngốc nghếch lạ lùng như vậy? ︵o︵ Không giống anh tí nào, thật đấy…”
“Nếu em không ૮ɦếƭ, nếu em nhận lời anh rằng sẽ không ૮ɦếƭ, thì anh sẽ lại là anh…”
“Hi hi, anh đang nói những điều ngốc nghếch gì thế? Anh biết rõ chuyện đó là không thể, ૮ɦếƭ hay không cũng không do em tự quyết định được, cho dù rất muốn nhận lời anh, nhưng em cũng không làm thế được…”
“…”
“Thuần Hy…”
“…”
“Kim Thuần Hy…”
“…”
“Anh đừng buồn mà, sau khi em ૮ɦếƭ rồi, chỉ cơ thể rời em khỏi anh, còn linh hồn em vẫn theo anh, mãi mãi bên anh!!! Thế nên, thực ra chúng ta không hề chia xa, mãi mãi không chia lìa, không phải thế sao???”
“…”
“Vậy em và anh hẹn nhau nhé, hẹn lần gặp mặt sau này! ︵o︵ Em nói cho anh biết, sau khi em ૮ɦếƭ rồi, em sẽ biến thành mưa, nên mỗi lần mưa là em đến để gặp anh, lúc đó chỉ cần anh đứng ở cửa sổ là có thể thấy em, tiếng mưa tí tách tí tách là em đang nói chuyện với anh, lúc ấy anh nhất định phải lắng nghe thật kỹ đấy…”
“…”
“Này, Kim Thuần Hy, rốt cuộc anh có nghe em nói hay không?”. Tôi vờ làm ra vẻ giận dữ, vùng thoát khỏi cánh tay anh.
“Anh thích em”. “O_O Gì cơ???”
“Anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em, anh thích em…”
“Kim Thuần Hy! Hôm nay dây thần kinh của anh đi lạc đường hả? Trước kia em cứ nằng nặc đòi anh nói câu này thì anh không chịu nói, sao bây giờ em không bảo anh nói, anh lại nói một lúc nhiều như vậy?”
“Ba chữ này, anh đã nói với em, mỗi năm chỉ nói 1 lần...”
“Đúng rồi…”
“Nhưng bây giờ, anh muốn nói trước cho em nghe, nói trước cho những năm sau này cho em nghe, như vậy nghĩa là em đã nợ anh những năm ấy, nên em không thể đi! Em phải trả lại anh những năm đó rồi mới đi được!”
“┯︵┯ Thuần Hy…”
“Lúc nãy nói bao nhiêu lần rồi nhỉ? 34 lần đúng không? Tính lại thì em còn có thể sống 61 năm, nên anh vẫn phải nói 27 lần nữa, như vậy cả đời này em mới ở bên anh mãi mãi, để trả lại những gì em nợ anh…”
“Thuần Hy…”
“Anh thích em…”
“Anh thích em…”
“Anh thích em…”
“Anh thích em…”
“Anh thích em…”
“Anh thích em…”
“Anh thích em…”
“Anh thích em…”
“Anh thích em…”
“Anh thích em…”
“Anh thích em…”
…
Anh ngốc, đúng là rất ngốc, siêu ngốc!!! Anh thật sự đã nói 27 lần “anh thích em” liên tục! ┯︵┯ Tôi đau lòng quá… đau quá…
Thuần Hy, tại sao anh lại đối tốt với em như vậy? Anh có biết là anh càng đối xử tốt với em, thì em càng không nỡ rời xa anh, càng muốn ở bên anh mãi mãi, nhưng số mệnh đã bắt buộc em phải ra đi, nên bây giờ em rất đau, rất đau…
“Kim Thuần Hy, em chưa bao giờ làm điều gì cho anh, tuy anh nói thích em không cần lý do, nhưng, em vẫn thấy em là một con ngốc không biết làm gì hết, bây giờ em sắp rời khỏi thế giới này rồi, nhưng vẫn chẳng biết làm gì…”
Lạ quá~, sao tôi cảm thấy tiếng nói mình có vẻ xa xôi quá? Giống như vẳng đến từ một nơi rất xa vậy~, dường như là từ mặt biển xa xăm ngoài kia vang đến…
Phần nước trong cơ thể tôi như bị rút cạn, tôi dần dần không còn sức lực nữa…
Tôi mềm nhũn người dựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ Thuần Hy…
“Không được tự nói mình như vậy!” Thuần Hy càng ôm tôi chặt hơn.
“Thuần Hy à… em rất muốn học cái gì đó, đàn piano cũng được…”
Thuần Hy không nói, nhưng đột ngột đặt hai bàn tay tôi lên hai bàn tay anh, ngón tay đặt lên ngón tay…
“Thuần Hy à, anh đang làm gì thế???” Tôi cảm thấy tiếng nói mình rời rạc vỡ vụn, như thể chạm vào là tan biến…
“Dạy em đàn piano! Đàn “ONLY YOU”!” Anh vừa nói vừa đặt bốn bàn tay của chúng tôi lên phím đàn.
Những ngón tay anh lướt trên phím đàn, tay tôi đặt trên mu bàn tay anh cũng lướt theo, cảm giác này thật kỳ diệu, giống như tôi cũng đang đánh đàn vậy, chúng tôi là một thể, âm nhạc tuôn ra khi chúng tôi cùng đàn với nhau...
Đặt bàn tay lên nhau như thế, chúng tôi đàn bản “ONLY YOU” bên bờ biển hết lần này đến lần khác, sóng biển lặng lẽ nằm lắng nghe dưới chân chúng tôi…
Nhưng, nhưng tôi thật sự không còn chút sức nào nữa, thế giới dường như bắt đầu bay bổng, bàn tay tôi trên tay Thuần Hy như có cảm giác không phải của mình nữa, dường như lúc nào cũng có thể tuột xuống…
“Thuần Hy à, em… buồn ngủ quá…”. Đôi mắt tôi không mở nổi…
“Thuần Hy… em yêu anh…”
Những giọt nước mắt tí tách rơi xuống trán tôi, tay tôi cuối cùng cũng tuột xuống khỏi tay Thuần Hy…
Còn tôi, cũng bắt đầu chìm vào giấc ngủ…
Thuần Hy, tạm biệt anh~, he he…