Hu hu hu... Tuấn Hạo dễ tính cũng giận tôi rồiHa ha, thì ra Tuấn Hạo ở trong phòng thí nghiệm thật! Ôi chà~ làm sao đây, Quách Tiễn Ni tôi quá thông minh mà, quá thông minh~, ~^O^~ ha ha, ha ha ha ha…
“HOHO~, Tuấn Hạo, thì ra anh ở đây! Anh chắc chưa ăn cơm tối đúng không? Em phần cho anh cơm ngon lắm đây, thế nào? Xúc động quá hả? He he, vậy bây giờ anh mau mau ăn đi cho nóng”. Tôi đặt cơm hộp xuống trước mặt anh.
Anh kinh ngạc ngước lên nhìn tôi, trong đôi mắt vẫn còn vẻ bi thương chưa tan hết. Nhìn tôi một lúc rồi anh mới sực tỉnh nói câu “cảm ơn”, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào xem những y cụ mà tôi không hiểu.
“Nhân lúc cơm còn nóng thì anh ăn đi, lát nữa nguội sẽ mất ngon đấy!”. Tôi mở hộp cơm ra, đưa đến cho anh.
“Cám ơn em, nhưng bây giờ anh thật sự không muốn ăn”. Anh đón lấy hộp cơm rồi lại đặt sang bên, tiếp tục vùi đầu vào nghiên cứu.
Cái tên này, sao lại thế? Thật không giống tác phong thường ngày của anh tí nào!
Tôi hơi tức tối, “Thân Tuấn Hạo, anh đang làm quái gì thế hả? Người đáng phải tức giận là em chứ~!! Em vất vả làm cơm cùng mọi người rồi đợi anh đến, còn hảo tâm gọi điện nhắc anh, mà anh lại cúp máy???”
“…”
Không nói???
“Thân Tuấn Hạo khốn kiếp! Bây giờ em vất vả cực nhọc chạy đến đưa cơm cho anh, nhưng anh lại nói anh không muốn ăn! Anh đúng là người không biết ga-lăng nhất mà em từng thấy!”
“…”
Vẫn không nói? Phù phù phù~~, tức ૮ɦếƭ đi thôi! “Thân Tuấn Hạo, anh có biết là một người con trai chỉ biết giận dỗi con gái là mất mặt lắm không?”
“Tiễn Ni… em hiểu lầm rồi, anh không giận!”
Phù, cái tên đáng ghét này, cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi cơ đấy.
“Vậy tại sao anh lại lạnh nhạt với em? Từ lúc em vào tới giờ anh không hề cười với em, trước kia anh có thế đâu”.
“Em chắc biết nguyên nhân mà”.
“Nguyên nhân? Nguyên nhân gì? Hừ… chẳng lẽ em làm cơm không ngon à?”
“Tiễn Ni”. Tuấn Hạo đột ngột chụp lấy vai tôi, đôi mắt anh đỏ hoe, “Xin lỗi, anh thực sự xin lỗi. Anh luôn cố gắng phối hợp với Thuần Hy… nhưng, nhưng vẫn không thể giúp gì cho em. Tiễn Ni, anh…”
“Tuấn Hạo? Anh đang khóc à? ~^O^~ Hi hi… con trai mà khóc thì mất mặt lắm!” Tôi cười hi hi ôm lấy anh, “Anh ngốc quá, anh đã giúp em rất nhiều, rất nhiều mà. Cho dù em có đi thì cũng sẽ nhớ anh! Sao anh lại khóc? Đừng quên, em đến một nơi rất đẹp mà, là Thiên Quốc đó, ở đó có người mẹ mà em yêu nhất! Hơn nữa… dù đến Thiên Quốc rồi, em cũng sẽ nhìn thấy mọi người mà~! Anh ngẩng nhìn lên trời, có lẽ sẽ nhìn thấy em đó, he he…”
“Anh không cần!!! >O<”. Tuấn Hạo đột ngột ngẩng lên, hét lên với tôi, “Anh không muốn em đến Thiên Quốc! Anh không muốn em bỏ anh đi!!!”
“He he, ~^O^~ Tuấn Hạo, em không thích anh nói thế đâu, như vậy chả giống anh tí nào~”.
“Tiễn Ni, nếu em đã không thích anh nói thế thì đừng ra đi nữa! Chúng ta, mỗi một người, sẽ không cho em đi đâu! Chỉ cần cố gắng thì kỳ tích sẽ xuất hiện!!!”. Tuấn Hạo nhìn tôi chăm chú, ánh mắt lấp lánh ánh sáng kiên định vô cùng.
“Ừm~!!”. Tôi nở nụ cười rạng rỡ với anh, “Sau này em không nói nữa. Em cũng tin rằng kỳ tích sẽ xuất hiện, nhất định là thế, he he”.
Nhưng, trong lòng tôi luôn vẽ nên một dấu hỏi: Kỳ tích… liệu có xuất hiện thật không???
Thôi đi, Tiễn Ni, lừa dối mọi người, dối cả chính mình cũng được, dù sao như vậy cũng tốt hơn là khiến cả nhà cảm thấy nặng nề chứ? He he…
“Vậy bây giờ ăn cơm được chưa? Cơm sắp nguội rồi!”. Tôi đẩy hộp cơm đã mở sẵn đến.
“Ừ”. Anh mỉm cười gật đầu.
Yeah~, tuyệt quá! \\(^o^)/ Tôi vội vã hào hứng giới thiệu món ăn cho anh biết:
“Tuấn Hạo, anh nhìn này! Đó là món tuyệt chiêu của Thuần Hy - bạch ngọc lăng giác đó~, còn món kia, đó là món sở trường của bố em - sóng biển lạnh lẽo…”.
“Ủa? Tiễn Ni? Sao không thấy món sở trường của em?” Tuấn Hạo mỉm cười, “Em có nói em đích thân xuống bếp mà?”
“Hử… à… cái đó…” Trời ạ~! Tôi quên bẵng mất mình đã nói phải thể hiện tài bếp núc của mình, ai ngờ anh lại nhớ.
“Sao vậy? Anh rất mong được nếm tài nghệ của em đó!”. Tuấn Hạo nhã nhặn đẩy hộp cơm ra xa, ánh mắt đẹp long lanh nhìn tôi vẻ tiếc thương.
Trời ơi! *O_O^* Trong tích tắc Quách Tiễn Ni tôi đã đỏ mặt!! Tôi chưa bao giờ căng thẳng và do dự như thế, thậm chí còn có chút xấu hổ… Bởi vì, tôi thực không dám tưởng tượng Tuấn Hạo nhìn thấy kiệt tác của tôi sẽ tỏ ra thế nào…
“Ủa? Hộp nhỏ kia là gì thế???” Tuấn Hạo phát hiện ra còn có một chiếc hộp khác. “(>o<)^ Đừng mà!!!”
Nhưng Tuấn Hạo đã mở ra rồi.
Trời ơi, gì thế này, thứ cháy đen thui đang tỏa mùi khét trong đó khiến tôi vội vàng bịt chặt mũi.
Tuấn Hạo hơi nhăn mày lại hỏi tôi, “Tiễn Ni, đây là…”
Tôi xấu hổ ngại ngùng cúi đầu, “*-,.-* … Cái đó… chính là ‘món trứng Tiễn Ni’ mà em làm. Nhưng bất cẩn cho dầu hơi nhiều, hơn nữa, hơn nữa chất lượng cái nồi không tốt tí nào, lại bị cháy… Thế nên, thế nên em không dám đặt nó lên bàn… Em vốn định mang ra ngoài lén lút đổ đi, nhưng, nhưng cuống quá lại quên…
Này này…⊙O⊙^ anh anh…
Tuấn Hạo đang ăn cái “món trứng Tiễn Ni” đen thui trong hộp!
Anh ăn rất ngon lành, mặc cho hàng lông mày nhíu chặt lại, nhưng vẫn mỉm cười đưa ngón tay cái lên, “Ngon lắm, xem ra tài bếp núc của Tiễn Ni rất có tiến bộ”.
Tôi nhìn Tuấn Hạo, lại nhìn cái món đen sì trong hộp, bỗng có cảm giác muốn khóc.
“Ừ, anh nghĩ cả Thuần Hy cũng chưa ăn, đúng không?”
“T_T…”
“He he, ăn món Tiễn Ni làm khiến anh nghĩ sự nghiệp nghiên cứu của anh và Thuần Hy nhất định sẽ có tiến triển mới…”
“┯︵┯^ …”
“Đúng rồi, Tiễn Ni. ︵_︵ Có lẽ anh sẽ ăn hết…” “Đừng ăn nữa! Khó nuốt lắm!!!” Tôi không nhịn được nữa, lao đến túm chặt lấy tay cầm đũa của anh, “Em biết em làm rất tệ, anh đừng ăn nữa!!!”
“Không mà, Tiễn Ni, anh thích ăn”.
“Tuấn Hạo!!!”. Nước mắt tôi rất yếu hèn, lại rơi ra, thấy Tuấn Hạo đưa tay định gắp, tôi không kịp nghĩ gì nữa, quơ tay gạt chiếc hộp “món trứng Tiễn Ni” đen sì xuống đất…
“Binh…”. Không ngờ vì dùng sức quá mạnh mà cùi chỏ của tôi vô tình ᴆụng vào một ống nghiệm thủy tinh đựng máu phía sau.
“Tang…”. Ống nghiệm rơi xuống vỡ tan tành, dịch thể màu xanh đen văng ra ngoài.
“⊙_⊙^ Tiễn Ni… cẩn thận!!!” Tuấn Hạo hoảng sợ kéo tôi lại.
“Không sao, không sao!!!” Tôi ngượng ngùng cười, lúc nãy thì hét lên với anh, rồi hất đồ ăn đi, bây giờ… còn hại cả phòng thí nghiệm của anh rối loạn, nhưng người dễ tính như anh vẫn không chút tức giận.
Thật là, Quách Tiễn Ni, mi lại phạm sai lầm rồi! Mi đừng nghĩ Tuấn Hạo dễ tính rồi xem như không có việc gì xảy ra! Mi luôn tự nhận là mỹ nữ dũng cảm mà? Vậy còn đợi gì nữa? Làm sai phải có can đảm nhận lỗi chứ?
Tôi tự phá hoại thì để tôi ra tay thu dọn vậy! Thế là tôi vội chuẩn bị chổi quét các loại.
“Tiễn Ni, đợi đã… đừng ᴆụng vào…” Tuấn Hạo nhìn đống dịch thể trên đất, như đang nhìn vật cưng vậy, hoảng loạn ngăn tôi lại.
“Yên tâm, Tuấn Hạo~! ~^O^~ Em không ốm đến nỗi không cầm được cả chổi đâu!” Tôi hấp háy mắt đùa.
Nhưng… nhưng tôi đúng là kẻ ngốc xui xẻo nhất thế gian! Tôi đã bất cẩn đạp lên “món trứng Tiễn Ni” đen sì mà lúc nãy tôi gạt phăng xuống đất…
“A…”. Thảm rồi, cả cơ thể tôi đang chúi xuống đất mẹ thân yêu.
Hu hu hu… bó tay rồi, đành nhắm mắt tuân mệnh trời vậy…
Đột nhiên một cánh tay ôm lấy tôi, là Tuấn Hạo, anh ôm tôi từ phía sau!
“Rầm…”. Tôi cùng Tuấn Hạo ngã phịch xuống đất, tôi ngồi trên người anh, không tổn hại gì.
“Hả? Hả… Tuấn Hạo… xin lỗi anh… em… em lại…”
“…”
┯︵┯ … Hu hu hu… Tuấn Hạo phớt lờ tôi! Người dễ tính như anh cũng giận tôi rồi! Quách Tiễn Ni! Mi có lòng tốt đến đưa cơm cho Tuấn Hạo, nhưng lại gây bao thứ rắc rối cho anh! Tại sao mi chỉ luôn phá hoại vậy?
Hu hu hu… Quách Tiễn Ni! Tuấn Hạo luôn vất vả ở trong phòng thí nghiệm, ống nghiệm mi làm vỡ lúc nãy chắc chắn là thành quả nghiên cứu của anh! Không chừng còn là thành quả của toàn bệnh viện!!! Là thành quả nghiên cứu cho những người mắc chứng bệnh nan y cũng nên!!!
“Tuấn Hạo???”
“…”
Hu hu hu… Tuấn Hạo, sao anh không nói gì?
Sắc mặt anh sao trắng bệch như thế? Trời ơi! Chẳng lẽ anh giận em đến mức ấy? Quách Tiễn Ni! Mi tiêu rồi!
Tuấn Hạo giận thật rồi…┯︵┯^
Hu hu hu… Quách Tiễn Ni, lần này mi đã phạm sai lầm không thể tha thứ rồi…
Tôi nhìn Tuấn Hạo phía dưới, anh cắn chặt môi, trán lấm tấm mồ hôi, có vẻ rất đau.
Đúng rồi, chắc chắn là mảnh vỡ, anh vì cứu tôi mà đã nằm lên những mảnh vỡ thủy tinh…
Trời ạ, anh không nói gì~, nhất định là rất đau, rất giận rồi!
“Dậy nhanh…” Tuấn Hạo đang bị tôi đè lên bỗng nói một câu.
Cuối cùng tôi cũng phản ứng, bật dậy, đưa tay định đỡ anh.
Nhưng Tuấn Hạo bỗng tránh sang một bên, “Đừng ᴆụng vào anh!”
“┯︵┯ Tuấn Hạo…” Tôi lóng ngóng nhìn anh.
Trời ơi, sao sắc mặt anh lại tệ như thế? Còn tái nhợt hơn lúc nãy nữa~, nhất định là giận quá đây mà!
Máu tươi đang từ cánh tay anh rỏ tí tách, trong tích tắc, áo trắng đã bị máu nhuộm đỏ…
Tim tôi run lên bần bật, tôi vội vàng định đỡ lấy anh, nhưng anh lại ôm cánh tay hét lên, “>O<^ Đã bảo đừng ᴆụng vào anh!!!”
Tôi giật bắn mình, đờ đẫn đứng tại chỗ nhìn anh, lúng túng.
“Tuấn Hạo, em chỉ muốn xem vết thương của anh, em thật sự không cố ý mà. Tuấn Hạo, anh giận thật sao? Giận thật à??? Xin lỗi, xin lỗi, do em không tốt, em không tốt, xin lỗi…”
Nhưng… nhưng tại sao lần này anh lại cáu kỉnh như thế? Thật không giống anh tí nào. ┯︵┯ Trước kia anh là người dịu dàng mà, như một thiên sứ hoàn mỹ mà, dù thế nào anh cũng không giận em, sao bây giờ lại gầm lên với em như thế…?
“Nhanh lên!” Không ngờ Tuấn Hạo vẫn quát lên với tôi, “Ra ngoài!!! Ra ngoài mau!!! >o<”
Gì thế? Tuấn Hạo anh không muốn thấy em nữa sao? Vì… vì em mắc sai lầm nên anh không muốn nhìn thấy em nữa ư?
Tuấn Hạo, em luôn cho rằng anh là người khoan dung nhất, quan tâm đến em nhất, nhưng, nhưng bây giờ em mới nhận ra là không phải thế!!! Chắc anh nhẫn nhịn quá lâu giờ mới bùng nổ…┯︵┯
Nếu… nếu đã thế…
“Thân Tuấn Hạo!!! Em đã cố gắng sửa sai rồi! Mà anh không cho em cơ hội nào hay sao???”
“Đúng…”
Đúng??? ⊙_⊙^ Anh lại nói là đúng? Trời ơi là trời…
Hừ~! Nếu đã thế thì chẳng còn gì để nói nữa!
Tôi tức giận bừng bừng hét lên, “~~p(>o<)^q Thân Tuấn Hạo, anh là đồ xấu xa! Nếu anh đã ghét em như thế thì xem như… chúng ta chưa từng quen biết nhau!!!”
Nói xong, tôi lao ra khỏi phòng thí nghiệm, vừa chạy nước mắt vừa trào ra, trong tích tắc gò má tôi ướt đẫm… Gương mặt tái nhợt vì giận của Tuấn Hạo cứ hiện ra trước mắt tôi, tôi đau lòng quá, ┯︵┯^ thật sự là rất đau…
Hu hu hu… Quách Tiễn Ni, mi đúng là đồ vụng về phá hoại, đến người tốt như Tuấn Hạo cũng giận mi rồi…
Hu hu hu… Quách Tiễn Ni, người bạn tốt như thế mà cũng đánh mất, mi đúng là đồ đại ngốc, đại ngốc, một kẻ ngốc vô dụng, hu hu hu hu… hu hu hu hu hu… ~~~~~>_<~~~~~
Đảo Hy Ni mộng ảo - Nhà của chúng taTôi loạng choạng chạy về nhà, suốt quãng đường, nước mắt tuôn rơi như mưa…
Chạy đến cổng nhà, tôi bỗng khựng lại! Bóng dáng nghiêng nghiêng đẹp như thiên sứ đang đứng trước cổng nhà tôi không phải Thuần Hy hay sao?! Dáng vẻ tuyệt mỹ của anh khiến mọi nữ sinh đi ngang đều quay đầu lại nhìn.
“Thuần Hy!! Anh đợi em nãy giờ à?” Tôi vội vã lau khô nước mắt, không muốn anh thấy lại lo lắng.
“Thuần Hy, anh…”. Anh không nói câu nào, chỉ kéo tay tôi bỏ đi.
“Thuần Hy, chúng ta đi đâu?”
“…”. Sao không nói gì? Bí mật quá vậy?
He he, cũng không sao, anh không nói cũng được, đi đâu cũng được, vì chỉ cần có anh thì đâu cũng là thiên đường, he he!
Không ngờ là anh lại đưa tôi đến hòn đảo nhỏ trước kia, chính là hòn đảo mà tôi lần đầu nhìn thấy anh ở đó.
Yeah~, tuyệt quá, đó là nơi còn đẹp hơn cả thiên đường nữa~, bốn bề là biển, tuyệt mỹ vô cùng, chim hót hoa thơm. Tôi thích lắm!!!
Woa~, một quãng thời gian không gặp, hòn đảo này giống như một thiếu nữ dậy thì, bây giờ còn đẹp hơn trước kia, từ xa tôi đã ngửi mùi hương hoa cỏ, nghe thấy tiếng chim hót vui tai, tất cả như đang nhiệt liệt đón tiếp tôi.
“Đây là nhà của chúng ta!” Thuần Hy đưa tôi đến ngôi thành tuyệt sắc - cổng vào của hòn đảo - nói với tôi như thế.
“Gì cơ??? O_O Nhà của chúng ta? Hòn đảo này chẳng lẽ là của anh? Anh mua nó rồi ư?”
“Ừ! Hai năm trước đã mua nó cho em! Nên nó không phải của anh, mà là của em!!!”
“ ┯ ︵ ┯ Thuần Hy…”. Tôi cảm động đến mức không biết nói gì, nỗi buồn về Tuấn Hạo trong tích tắc biến mất.
“Nó có tên không?” “Đảo Tiễn Ni”.
“Đảo Tiễn Ni??? Không, không, không! Tuy tên em rất đẹp, nhưng, nhưng anh không thấy nó cô đơn ư? Anh chẳng đã nói đây là nhà của chúng ta sao? Là ‘chúng ta’ chứ không phải ‘em’! Vậy nên tên hòn đảo này phải là ‘chúng ta’ chứ không phải là ‘em’! Vậy theo em, nó phải là ‘đảo Hy Ni’ mới đúng! Đảo! Hy! Ni! Thế nào? Rất ấm áp và đáng yêu đúng không? ~^O^~ He he he.”
“Quê mùa!”
“Gì chứ? Kim Thuần Hy! Quê mùa chỗ nào? Hả? Anh nói xem nào! Nói xem nào!!!” Thật là… rõ ràng là người thông minh mà chẳng biết thưởng thức nghệ thuật gì hết!
“Ngốc!” Miệng anh nói thế nhưng ánh mắt lại cười, xem như anh đồng ý rồi nhé~, he he. Ừm, vậy mới ngoan chứ.
“Ha ha, đây là nhà của chúng ta! Là nhà của chúng ta!! Em vui quá~, em vui quá~~~! ~︵o︵~ Yeah~~~”
Tôi hào hứng dang rộng hai tay, chạy tới lui trên đảo, muốn ôm chặt tất cả vào lòng, he he.
“Ngốc, em thích nơi này không?”. Thuần Hy hỏi tôi.
“Đương nhiên là thích! Em thích lắm~, thích lắm, thích lắm!!!”
“Vậy chúng ta ở đây, không nghĩ gì nữa, thế nào???”
“Thật không? Em có thể ở lại căn nhà đẹp đẽ này thật ư, không, là thành trì này mới đúng?? Woa~, tuyệt quá, em có cảm giác mình như một cô công chúa hạnh phúc nhất~, ha ha! Đúng là quá hạnh phúc, quá hạnh phúc, quá hạnh phúc!!!”
“-_- Ngốc! Nói một câu hạnh phúc là được!”
“He he. (^@^) Người ta cảm động mà. Thực ra Thuần Hy à, chỉ cần có anh ở bên, dù ở đâu thì em cũng là nàng công chúa hạnh phúc. Đúng rồi, Thuần Hy, sao anh lại nói đây là nhà của chúng ta? Mà lại còn mua từ hai năm trước? Chẳng lẽ… chẳng lẽ lúc ấy anh đã muốn kết hôn với em, sau đó biến nơi này thành nhà mới của chúng ta?”
“Ừ”.
“Hả??? Thật không??? O_O Ha ha, Thuần Hy, anh không biết ngượng gì cả, còn gấp gáp hơn em nữa, thì ra anh lại thích em đến thế… Khoan đã, hai năm trước, không đúng, hai năm trước chúng ta còn đang chia tay mà, lúc ấy mỗi người một nơi, đâu ai biết người kia ở đâu?”
“Lúc ấy, anh ngỡ em ở đây”. Anh bỗng đứng trước ngôi mộ trong vườn, nói.
Chính là ngôi mộ ấy, trên bia mộ có hình của tôi, nhưng lại không có dòng chữ nào, mộ của tôi!
“Ồ~, đúng rồi, em chưa kịp hỏi anh: Lúc ấy anh nghĩ em ૮ɦếƭ rồi ư?”
“Ừ! Anh không đi Mỹ với gia đình mà đi tìm em.
Anh tìm khắp nơi, nhưng cái anh tìm thấy - lại là tin em và bố em đã mất vì tai nạn máy bay!”
“Dạ, hồi đó em và bố đáp máy bay chuyển đến nơi khác, nhưng lúc bố và em vội vàng đến sân bay thì chuyến bay đó đã khởi hành rồi, nên đành đáp chuyến sau. Sau đó em có nghe báo chí nói có tai nạn máy bay, nhưng không để ý kỹ lắm, chẳng lẽ là chuyến bay mà em và bố bỏ lỡ? Ha ha, vậy là nhà em quá may mắn rồi. Cũng may không bay chuyến đó… he he…”
“Nhưng trong danh sách thiệt mạng có tên em và bố, họ còn chuyển tro cốt cho anh, nên anh mới tin là thật”.
“Choáng~, nhầm lẫn rồi! Mấy người đó thật hồ đồ! Thuần Hy, hai ngôi mộ này đều do anh xây ư?”
“Ừ”.
“Vậy sao không ghi dòng chữ nào?”
“Câu hỏi này không quan trọng nữa, vì anh sẽ phá nó ngay!” Anh nói xong định phá ngôi mộ của tôi đi, nhưng tôi vội ngăn anh lại.
“Phá ngôi mộ của bố em là được. Vì em cũng sắp đi rồi mà, cũng may là còn dùng được, chẳng lẽ lúc đó anh lại xây một cái khác? Phiền lắm…”
“-_-…”
Ủa!? Sao Thuần Hy không nói gì nữa???
Hu~, ghét quá, sao mắt tôi không nhìn rõ nữa, thậm chí đến vẻ mặt anh…
“Thuần Hy, anh sao thế?”
“Tiễn Ni, em có biết không, anh thích tự thôi miên mình. Lúc anh thôi miên, sẽ cảm thấy em vẫn khỏe mạnh, mãi mãi ở bên anh. Nhưng em luôn vô tình đánh thức anh dậy, khiến anh quay về hiện thực đau đớn, giống như lúc nãy”.
“Thuần Hy…”. Xin lỗi, xin lỗi, sau này em không nhắc đến chữ ૮ɦếƭ nữa, sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện em sắp ૮ɦếƭ nữa, trong những ngày cuối, em sẽ sống bên anh vui vẻ như người khỏe mạnh bình thường, em sẽ để anh luôn ở trong trạng thái thôi miên đẹp đẽ, và cũng tự thôi miên mình một lần…
“Có muốn ăn đêm không?” Anh bỗng hỏi tôi với vẻ dịu dàng như “băng”.
“Hả??? ⊙_⊙^” Hu hu hu, có phải vì trong đầu tôi mọc lên cái thứ đó, nên tôi trở nên càng lúc càng ngốc không? Trước kia cũng luôn ngốc, có phải vì nguyên nhân này? Chắc là thế rồi, do trước kia chưa phát hiện ra thôi! He he he he…
“Thuần Hy, hay anh giúp em nghĩ xem”.
“-_- Ngốc!”
Đáng ghét! Sao phút chốc lại trở về vẻ mặt lạnh băng vậy? Đã dịu dàng thì dịu dàng đến cùng đi, người ta chỉ còn có một tuần mà, sau này có muốn dịu dàng thì cũng chả còn thời gian nữa, tại sao không biết nắm bắt cơ hội mà thể hiện cho tốt? Đúng là chán cho anh!!!
“Này! Kim Thuần Hy! Sao tự dưng gọi người ta là ngốc hả???”
“Mình muốn ăn gì mà cũng không biết, không gọi là ngốc thì là gì?”
“Phải rồi, em không nghĩ ra, không nghĩ ra đấy! Rồi sao rồi sao???” Tôi cao giọng hét lên, nhưng anh lại cười: “Không sao cả! Làm món mực chiên hoa bách hợp cho em ăn nhé?”
“Hả??? Mực chiên hoa bách hợp? Có món này à? Em chưa nghe bao giờ! Lấy ‘hoa’ chiên với mực, ăn được á???”
“Ừ”.
“Thật không? Vậy em ăn!!! ~^O^~ HOHO~, em biết là Thuần Hy làm thì món nào cũng ngon hết, cho dù nó vốn không ngon, thậm chí không thể ăn anh cũng có thể nấu ngon được! Em nói có đúng không? He he”.
“Vậy anh nấu gián cho em”.
“Hả??? Gián mà cũng ăn được á???”
“Em nói những thứ vốn không ăn được mà anh cũng nấu ngon đấy thôi?”
“Haizzz~ Kim Thuần Hy!!! Em đang dùng cách nói phóng đại để khen anh mà! ‘Phóng đại’ đấy có hiểu không? Cái này mà anh cũng không hiểu à? Vậy tại sao môn Văn anh điểm cao thế? Có phải có chiêu gì không?”
“Ngốc!!!”
“Kim Thuần Hy!!! Anh có thể đừng gọi em là ngốc được không?”
“Nếu em không ngốc nữa thì anh không gọi nữa!!!” HOHO~, vậy tùy anh, muốn gọi sao cũng được, em biết em không thể tiến bộ được.
“Thuần Hy”. Tôi chồm đến ôm chặt cánh tay anh, “Vậy bây giờ anh làm ngay món ‘mực chiên hoa bách hợp’ cho em ăn đi”.
“Được! Chúng ta ra bờ biển!”
“Hả? O_O Làm món đó tại sao phải ra bờ biển? Bây giờ đã muộn rồi, đến bao giờ em mới được ăn chứ? Chắc hoa bách hợp cũng chưa hái hả???”
“Đoán đúng!!!”
“Cái gì??? Kim Thuần Hy, anh lừa em!!!”
Ghét quá, lúc nào cũng đùa bỡn tôi hết. Có điều, tôi vẫn được ăn món mực chiên hoa bách hợp thơm nức nóng hổi rất nhanh chóng, vì Thuần Hy làm việc gì cũng nhanh gọn mà, he he.