Nụ Hôn Của Quỷ - Chương 71

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Bữa cơm sum họp
Thật sự là tôi đã bình tĩnh rồi, bình tĩnh đón nhận sự thật này. Thực ra ૮ɦếƭ cũng chẳng là gì, không phải tôi ૮ɦếƭ mà là đến Thiên Quốc, đến đó để đoàn tụ với mẹ tôi thôi.
Cuộc đời tôi cũng chẳng có gì phải hối tiếc, bao nhiêu người yêu thương tôi, ngày nào tôi cũng sống rất vui vẻ hạnh phúc, quan trọng nhất là, tôi tìm thấy tình yêu duy nhất của đời mình, mà anh cũng rất yêu tôi, trước khi đi chúng tôi còn ở bên nhau… Như vậy là ổn lắm rồi, tôi rất cảm ơn Thượng đế, thật đấy!! ~^O^~
Tôi cảm ơn Thượng đế đã cho tôi gặp được bao nhiêu người tốt. Họ đều đối với tôi rất tốt. Thế nên trước khi tôi rời bỏ thế gian, tôi muốn làm cho họ một chuyện, để họ vui vẻ một lần - đó chính là - cùng Thuần Hy, Tuấn Hạo, và Viện trưởng, cùng các chị y tá bệnh viện hẹn với nhau, tạo nên một lời nói dối đẹp đẽ, để những người khác tin rằng đã có phương án điều trị mới, nếu phẫu thuật cho tôi sẽ thành công, để họ vui một lần.
Tôi muốn thấy nụ cười vui vẻ của họ, lâu lắm rồi tôi đã không được thấy…
Họ nhận lời giúp tôi, nên khi mọi người nghe tin đó đều cho là thật, mừng rỡ khôn xiết.
Hôm nay, Thuần Hy đã đưa tôi ra viện, chúng tôi đi chọn rất nhiều đồ làm quà cho mọi người. Sau đó tôi mời mọi người đến nhà tôi dùng cơm với danh nghĩa là tôi sắp được tái sinh, muốn cảm tạ lần cuối với họ.
Gia đình Thuần Hy, Tú Triết, Nguyên Nguyên, Tịnh Mỹ, Long Nhật Nhất đều đến cả, cả bác Viện trưởng cùng một số chị y tá quen thuộc nữa. Mọi người vây xung quanh hai chiếc bàn ghép lại với nhau, gương mặt đều có nét vui vẻ thoải mái mà đã lâu rồi tôi không thấy.
Trên bàn bày đầy đủ mọi món ăn, tất cả đều do hai đại cao thủ là bố và Thuần Hy tự tay vào bếp nấu, tôi cũng phụ chút chút bằng việc giúp lấy muối, đường các loại, có điều âm thanh trong nhà bếp hình như hơi lạc điệu…
“⊙_⊙^ Ôi trời ơi~ Tiễn Ni!! Bố bảo con lấy đường!!! Sao con lấy toàn muối???”
“Bố, con xin lỗi… con không nhìn rõ…”
“-_-^ Ngốc!!!”
“Này! Kim Thuần Hy!! Sao anh mắng em ngốc???”
“Em nấu cơm chưa đổ nước! Ngốc!”
“…”
“Tiễn Ni, con là con của đầu bếp thật à? Sao mở bếp ga cũng không biết cách thế hả?”
“Bố, tại bố bình thường không cho con học…”
“Ngốc! Nồi cháy rồi kìa!!!”
“⊙_⊙^ Hả!!! Á á á… dập lửa, dập lửa… Thuần Hy… oa oa!!!”
Sau khi dập lửa…
“Ngốc!! -_-^ Đồ ngốc chỉ biết la hét!”
“Này! Em cảnh cáo anh lần nữa, đừng gọi em là ngốc!!!”
“Ngốc!!!”
“Kim Thuần Hy! Chỉ có đồ ngốc mới thích đồ ngốc!!!”

“~^O^~ Cơm thôi!!!”
Đến khi tôi đầy mùi dầu mỡ cùng bố và Thuần Hy mặt bị khói hun đến đen sì bê đồ ăn ra ngoài, thì phát hiện không thấy bóng Tuấn Hạo đâu!!!
Hử~? Cái anh này, ૮ɦếƭ ở đâu rồi? Rõ ràng tôi dặn đi dặn lại rồi mà. Thật là!!!
“He he, mọi người ăn cơm thôi. Đừng đợi, Tuấn Hạo sẽ đến ngay ấy mà, có thể anh ấy bận việc gì chăng. Mọi người ăn đi nhé, con gọi điện giục anh ấy~, nhất định phải ăn nhiều đó~, những món này con cũng giúp làm đó~! He he…”. Tôi vừa cười hi hi lịch sự nói với cả nhà, vừa chạy vào phòng gọi điện.
“Alô, Tuấn Hạo đại nhân yêu quý, anh đang ở đâu? Mọi người đợi anh đến mức hoa tàn cả rồi này!”
Một lúc lâu sau anh mới chịu nhấc điện thoại, tôi thật không rõ anh đang làm gì nữa.
“Ding dang…”. Theo những tiếng va chạm lanh canh của thủy tinh, giọng Tuấn Hạo vang lên rất nặng nề, “Xin lỗi, anh không muốn đi nữa, chúc mọi người ăn ngon miệng”.
Tôi biết anh rất buồn, nhưng dù sao vẫn phải đối mặt chứ, thế nên lúc tôi còn thì cứ cố gắng mang niềm vui cho anh vậy, he he.
Thế là tôi cười hi hi, “Alô, anh không đến thật à?? Em nói cho anh biết nhé, hôm nay những món mọi người ăn đều có công lao của em đấy! Anh không nếm thử tài nghệ của em à? Sau này không có cơ hội thì đừng hối hận nhé!”
“…”
Sao không nói? Ghét! ┯︵┯
“Haizzz, Tuấn Hạo, em chuẩn bị quà cho anh đây~, món quà rất đẹp đấy, anh chắc chắn sẽ rất thích, ~^O^~ nhưng nếu anh không đến thì em không tặng đâu!”
“…”
૮ɦếƭ tiệt, sao vẫn im lặng? Anh học cách lạnh lùng từ khi nào vậy? Có phải nghiên cứu mãi cùng Thuần Hy rồi lây nhiễm không?
“Tuấn Hạo, anh không muốn gặp em à? Nếu hôm nay anh không đến ăn, không tự nếm những món em làm thì sau này em không cho anh cơ hội gặp em nữa đâu! Sao nào? Như thế vẫn không muốn đến ăn à???”
“Tút tút…”. Trong điện thoại đột nhiên vang lên tiếng cúp máy, tôi gọi lại thì có giọng nữ rất dịu dàng vang lên, “Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã khóa máy.”
Gọi lại, vẫn là, “Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã khóa máy”.
Ôi chao! ~~⊙︵⊙^ Dám cúp máy!!! ૮ɦếƭ mất! Tức ૮ɦếƭ mất!!! >>-(
“Ghét! Tuấn Hạo ngốc!!!”
“Thân Tuấn Hạo ngốc nghếch!!! Sao lại đa sầu đa cảm như con gái hả? Bữa cơm cuối cùng cũng không ăn với mình… Thật là! Em còn chưa buồn thì anh buồn cái quái gì??? ┯︵┯ Ngốc!!!”.
“Thân Tuấn Hạo khốn kiếp!!! Chẳng qua là mổ thôi mà! Có gì mà buồn? Làm như mình bỏ đi ngay ấy… Ngốc!!! Ngốc!!! Ngốc quá!!! ~~p(>o<)^q”
Tôi hậm hực cúp máy, nước mắt trào ra.
Quách Tiễn Ni, mi sao thế? Sao cứ đôi ba ngày lại khóc? Tuấn Hạo là kẻ ngốc, thế chẳng lẽ mi muốn ngốc giống anh ấy? Ngốc, ngốc! Thuần Hy nói đúng, mi đúng là siêu ngốc! ┯︵┯
Quách Tiễn Ni! Không được khóc! Không được khóc!! Mi quên rồi à, mi có phải ૮ɦếƭ đâu! Cho dù xa bố, xa Tuấn Hạo, xa Thuần Hy, xa Tịnh Mỹ, xa Tú Triết… Nhưng nhưng mi sẽ được nắm tay mẹ trên thiên đường và ngắm họ…
Quách Tiễn Ni! Không được khóc! >_<^ Không được khóc!! Thiên Quốc có mẹ, mi đến đó sẽ thành thiên sứ, đến đó rồi sẽ phù hộ cho bố mạnh khỏe, phù hộ cho Tịnh Mỹ luôn xinh đẹp, phù hộ cho Tú Triết được hạnh phúc, phù hộ cho Tuấn Hạo được vui vẻ; mi sẽ phù hộ cho Thuần Hy… phù hộ cho… anh tìm thấy một cô gái sống cuộc đời còn lại với anh… Phù hộ cho họ yêu nhau đến già…
p(>_<)q Không – được – khóc!!!
Tôi cố gắng khống chế bản thân, nhưng… nước mắt vẫn yếu hèn rơi ra… tí tách tí tách…
Có phải anh rất vô dụng?
“Tiễn Ni!!! Quách Tiễn Ni!!! Đến đây nhanh lên, mọi người sắp ăn hết rồi!!!”. Tú Triết rống lên ngoài kia.
“Biết rồi, em đến ngay đây!”. Tôi vội vã gào lên đáp lại.
Ra phòng khách, mọi người đang cười hí hí nhìn tôi, cảm giác thật ấm áp. Ngay cả Tiểu Thuần Hiến luôn không ưa tôi hôm nay dưới ánh nhìn “băng giá” của bác gái, cũng bĩu môi thừa nhận, “Chị Quách Tiễn Ni là chị dâu của em, chị Tiễn Ni là mỹ nữ có đầu óc”; ha ha ha, càng vui hơn là, đến cả anh bạn đẹp trai “đầu nhím” Long Nhật Nhất của Tịnh Mỹ hôm nay cũng tỏ ra khác thường, nhìn rất ấm áp dịu dàng.
~︵o︵~ Hi hi… nếu những tháng ngày như thế cứ tiếp tục mãi mãi thì tốt quá… Ôi chao ơi~! Xem kìa, tôi lại nghĩ linh tinh rồi!
Có điều dù thế nào đi nữa thì bữa cơm này cũng thật vui, đặc biệt là Nguyên Nguyên rất thú vị, lúc nào cũng dính lấy Tú Triết gọi “anh Tú Tú”, “anh Tú Tú”, he he, mọi người đều gọi theo cô bé, khiến Tú Triết rất ngượng ngùng, he he.
Đã lâu quá rồi không thấy nụ cười thoải mái của mọi người như vậy, tôi thấy rất được an ủi, thật sự là thế.
Đúng rồi, mọi người còn chụp chung rất nhiều ảnh, ai cũng cười rạng rỡ như hoa nở, he he.
Có điều, thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt đã ăn cơm xong. Mọi người lại phải chia tay.
Không biết vì sao mà tôi càng lúc càng sợ chia tay. Cho dù là chia tay tạm thời nhưng tôi cũng rất sợ hãi… Mà, Tuấn Hạo một mực không xuất hiện, bây giờ chắc anh đau buồn hơn tôi nhỉ?
Một mình anh đang ở đâu? Chỉ một mình… chắc là rất cô đơn!
Hơn nữa… làm sao một chàng trai lại nhịn cơm cho được? Không ăn cơm tối sẽ không cao được (tuy hiện giờ anh đã cao hơn tôi cả cái đầu)!! Không được, không được!!! Tôi phải đi tìm anh!! Nhất định phải bảo anh ăn cơm! Phải biết thương xót bản thân chứ!!
“Bố ơi, con đi tìm anh Tuấn Hạo!!!” Thấy bố tất bật dọn rửa trong nhà bếp, tôi nhấc hộp cơm lên lao ra ngoài.
Khoan đã, khoan đã… Tuấn Hạo đang ở đâu? Tôi phải tìm anh ở đâu?
Ừ, đúng rồi, lúc nãy gọi cho Tuấn Hạo, bên anh vang đến tiếng lọ thủy tinh va chạm vào nhau? Ừ! Chắc chắn là ở phòng thí nghiệm!
Yeah~! Tôi vui sướng tự tán thưởng, Quách Tiễn Ni!
Mi đúng là đại mỹ nữ cực kỳ thông minh!! Nếu đến Thiên Quốc thì chắc chắn mi sẽ là thiên sứ đại diện cho Thiên Quốc đấy~, \\(^o^)/ HOHO~, he he!
Tôi ôm hộp cơm phóng nhanh đến phòng thí nghiệm. Đúng lúc tôi đang đi đến chỗ rẽ hành lang thì bất cẩn đâm sầm vào một người, suýt nữa thì tim ngừng đập.
HOHO~, ngoài cái anh Kim Thuần Hy dọa ૮ɦếƭ người không đền mạng thì còn là ai được?!
“Này, anh có thể đừng xuất hiện đột ngột như hồn ma được không? Như thế sẽ làm người ta ૮ɦếƭ khi*p đó, anh có biết không?”. Tôi vuốt vuốt Ⱡồ₦g иgự¢, xoa dịu trái tim còn đang đập thình thịch, kêu lên với anh.
“Có phải anh rất vô dụng?”. Anh không có chút phản ứng nào, đến mắt cũng không chớp, chỉ đờ đẫn nhìn tôi với vẻ đau thương vô hạn.
“⊙_⊙ Hả? Gì ạ???”. Em nói anh giống hồn ma, mà anh lại bảo anh vô dụng, có cần nhạy cảm quá thế không?
“Lâu như thế mà chẳng nghiên cứu ra được gì!”
Ồ~, thì ra là nói đến chuyện nghiên cứu cách chữa trị cho bệnh ung thư não của tôi, tôi cứ tưởng là gì chứ.
“Nếu nghiên cứu ra thì anh có thể là Thượng đế rồi! Bệnh của em đến cả những bác sĩ giỏi nhất thế giới còn phải lắc đầu mà~! Thế nên… đừng lãng phí thời gian ở cái phòng thí nghiệm này nữa!! Mấy ngày còn lại ở bên cạnh em đi!! Đừng lãng phí thời gian!!” Tuy vui vẻ nghịch ngợm nói thế, nhưng thấy Thuần Hy đau buồn như vậy, trong lòng tôi cũng không vui vẻ gì.
Thuần Hy đứng im, chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt rất đẹp, woa~, không phải chứ? Tôi lại nói sai gì à? Sao sắc mặt anh tái xanh vậy?
“Này, Thuần Hy, anh không gật đầu thì em giận đấy! Này, này, này~, anh có biết không? Gần đây anh và Tuấn Hạo chẳng đến chơi với em~, em buồn quá~! Biết rõ em không còn nhiều thời gian nữa mà sao không đến? Thuần Hy, Kim Thuần Hy! Có nghe thấy không? Rốt cuộc anh có nghe em nói không vậy? Em muốn anh ở bên em!!! p(>o<)q Em muốn anh ở bên em!!! Em muốn anh ở bên em!!!”
Nhưng Thuần Hy chỉ lặng lẽ nhìn tôi, không nói gì, đôi mắt sâu như đầm nước ánh lên nỗi đau thương và buồn bã vô hạn…
┯︵┯^… Trái tim tôi như bị thứ gì đó Ϧóþ nghẹt, tôi run lên không kiềm chế nổi…
Thuần Hy, đừng thế có được không? Đừng như thế mà! Đừng!!! Thuần Hy…┯︵┯^… Em không muốn thấy anh đau khổ, những ngày cuối cùng, em chỉ muốn anh ở cạnh em… vui vẻ ở bên em thôi…
“Thuần Hy, sắc mặt anh còn tệ hơn WC nữa đó~!
~^O^~ Hi hi, cười một cái, cười một cái!”. Tôi làm mặt hề chọc cho anh cười.
“-_- Ngốc!!!”. Nhưng anh lại sa sầm mặt ném lại cho tôi một câu “ngốc” cực kỳ kinh điển.
Thật là! Biết rõ tôi sắp đến Thiên Quốc rồi mà bản tính vẫn chẳng thay đổi!!!
Hừ hừ hừ~, cứ đợi đấy, Kim Thuần Hy, mai sau em đến Thiên Quốc rồi, nhất định sẽ phạt anh trở thành một người cứ nghe thấy chữ “ngốc” là ngất xỉu cho biết!!!
Tôi nhìn theo bóng Thuần Hy dần xa, hậm hực đi vào phòng thí nghiệm với tâm trạng rất ư là buồn bực.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc