Nụ Hôn Của Quỷ - Chương 60

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Bóng ảo trong cơn mưa nắng
Hai ngày tiếp theo không có tiết học, Tuấn hạo nói sẽ đưa tôi đến biển ở thành phố gần đây chơi, tôi vui quá! Lớn thế này rồi mà tôi chưa bao giờ được nhìn thấy biển thật sự, và ngày mai là khởi hành rồi! Yeah, tuyệt quá, HOHO, thật sự là quá tuyệt vời!!!
Ăn tưa xong, tôi giương chiếc ô đi nắng màu đổ, bất chấp cái nắng gay gắt để đến siêu thị gần đó mau đồ, lúc ra khỏi siêu thị, mới phát hiện ra một cơn mưa nhỏ lắc rắc đã rơi xuống tự lức nào, nhưng mặt trời vẫn còn lơ lửng trên bầu trời, có điều cái nóng giảm bớt hơn một chút. Những giọt mưa trong suốt long lánh như thủy tinh phản chiếu quá ánh mặt trời chói mắt, càng toát lên vẻ đẹp tinh tế mong manh.
Ồ, là mưa nắng, cơn mưa nắng đáng yêu quá, Nhưng tại sao? Tại sao tôi bỗng cảm thấy bi thương quá…
Tôi giương ô lên, chậm rãi tiến vào màn mưa.
Đưa tay ra, những giọt mưa rơi vào long bàn tay tôi, ẩm ướt, mát lạnh, thậm chí mặn đắng, rất giống như nước mắt…
Đột nhiên, như ma xui quỷ khiến, tôi cầm ô dần quay người lại, đúng lúc nhìn thấy một bong dáng vừa quay lưng đi, chỉ là một cái bong, nhưng bóng dáng cô độc của người ấy lại để lại cho thế giới sau lưng một nỗi niềm bi thương khó nói nên lời. Nỗi bi thương ấy, thê lương nhưng vô cùng đẹp đẽ: bộ quần áo đen tuyền sạch sẽ, bong dáng cao ráo, mái tóc đen nhánh, toàn thân toát ra một sự lạnh lùng, băng giá, nhưng cô độc…
Tim tôi bỗng thắt lại, chiếc ô trong tay rơi xuống đất.
Nhưng… nhưng tầm nhìn của tôi đột nhiên trở nên rất nhòa nhạt, mà mỗi lúc một mờ dần, mờ dần…
Ghét quá! Triệu chứng bệnh – giảm thị lực – lại tái phát nữa rồi!
Đến khi tôi nhìn rõ thế giới này, thì chỉ còn lại con đường vắng vẻ, trải dài xa tắp đến tận chân trời…
Tôi vội đưa mắt tìm bong dáng ấy khắp tứ phía, nhưng rồi dừng ngay, sau đó tự cười giễu mình.
Quách Tiễn Ni, tỉnh lại đi! Không thẻ là anh ấy! Không thể là anh ấy!! Nhất định là mi bị hoa mắt rồi! Nhất định là thế! Xem ra bệnh của mi càng ngày càng nặng thật rồi, không chừng sắp phải đeo mắt kính rồi, he he.
Nếu anh ấy thật thì sao nào? Gọi anh ấy lại ư? Gọi anh rồi nước mắt đầm đìa nói rằng, “Em thật sự không thể nào quên được anh, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé?”
He he, nực cười thật, đúng là nực cười! Quách Tiễn Ni, mi muốn anh phải sống khô héo theo mi hay sao, rồi nửa năm sau bất lực nhìn mi ૮ɦếƭ và sau đó ôm bóng đen ám ảnh bi thương đó sống nốt phần đời còn lại? Mi không thấy như thế là rất tàn nhẫn hay sao? Tàn nhẫn với mi, và cả với anh ấy…
Hai người đã xa nhau lâu rồi, có lẽ anh đã quên mi từ lâu rồi, và đang bắt đầu lại một cuộc sống mới tươi đệp hơn, mà mi bây giờ cũng đâu có cô đơn tí nào, bạn tốt nhất và người than nhất là bố đang ở bên cạnh mi, chỉ cần sống nốt cuộc đời ngắn ngủi còn lại, sau đó lặng lẽ đợi ngày bay đến thiên đường gặp lại mẹ là OK rồi…
Vì cuộc đời của hai người không còn giao nhau, nên cả hai sẽ không còn đau thương, sẽ không còn khổ sở, sẽ không còn biệt ly…
Như thế, chẳng phải rất tốt hay sao?
Phải, đúng là rất tốt! Thật sự là tốt!! Em sẽ quên anh và sống nốt nửa năm còn lại, nhất định!!! Quách Tiễn Ni, cố lên
Tôi đứng trên con đường người xe tấp nập qua lại, người thấm ướt cơn mưa nắng tuyệt đẹp, bỗng cười to như bị điên, có thể do cười quá nhiều, nên chảy cả nước mắt…
Tôi vừa về đến nhà thì điện thoại reo vang..
“Alô, Tiễn Ni, xin lỗi, bây giờ anh có chút chuyện, không đến với với em được”, Tuấn Hạo gọi, “Mình em ở nhà có ổn không?”
“Vâng, không sao đâu. Anh phải làm gì thế?”, tôi hỏi anh.
“Hê hê, đó là một bí mật nho nhỏ, đợi anh xong việc rồi đến thăm em nhé?”
“Vâng, cũng được. Bye bye…”
Bong dáng ấy…
Vừa cúp máy xong, tôi lại nhớ đến bóng dáng ấy.
Quách Tiễn Ni, không được nghĩ đến nữa! Không được phép!!!
Nhưng tôi ghét mình quá, ở nhà một mình, tôi lại cứ bất giác để bóng dáng ấy len vào từng gõ ngách trong trái tim mình, nó cứ lượn qua lượn lại, không chịu đi cho tôi nhờ. Ghét kinh khủng!!!
Không được! Tôi phải ra ngoài, đến nơi có đông người! Để đuổi bóng dáng kia đi…
Ừ, đến Viện Hải dương đi!
Tôi sẽ ngắm những em bé cá be sbongr xinh đẹp, và cả em cá heo và hải cẩu tôi thích nhất nữa, hình như lâu lắm rồi tôi không đến đó thăm chúng.
Ừ, nói đi là đi thôi.
Thầy dạy thú đẹp trai kinh khủng ở viện Hải Dương
Woa! Viện Hải dương càng lúc càng tuyệt!
Cá La Hán, cá rồng đỏ, cá mặt hề, cá cầu vồng… và còn vô số loại cá xinh đẹp vô cùng mà tôi không biết tên, đang bơi lượn tung tăng trong nước.
Chúng thật giống như những mệnh phụ mặc trang phục lộng lẫy mà tôi thấy trong phim ảnh, hưởng thụ buổi dạ tiệc trong thế giới dưới đáy biển của chúng.
Đi dưới đường hầm trong Viện Hỉa dương, tôi như chìm đắm trong không khí tĩnh lặng dưới đáy biển, tâm trạng trở nên tĩnh tại thoải mái. Ha ha, xem ra đến Viện Hỉa dương đúng là một quyết định sáng suốt.
Ra khỏi đường hầm, tôi đến khu biểu diễn của Viện Hải dương.
Ha ha, sắp được nhìn thấy cô em cá heo đáng yêu và chú hải cẩu rồi. Ôi chao, hình như đến hơi muộn, chắc chỉ có thể ngồi hàng ghế phía sau thôi.
Em cá heo và hải cẩu rất ư mũm mĩm, tròn quay, đáng yêu quá, đáng yêu quá, he he.
Woa, hình như người huấn luyện chúng là một anh chàng đẹp trai kinh khủng, ha ha, anh ta đã chiếm toàn bộ sự tập tring của tôi rồi! Nhìn kỹ xem nào!
Á, ôi, ôi, quả nhiên là đẹp trai bạch diện thư sinh phóng khoáng hết chỗ chê, mà lại còn mặc bộ quần áo bơi dài bó sát thân nữa, gợi cảm! Thảo nào nữ du khách đến Viện Hải dương nhiều hơn hẳn. Có lẽ là vì nghe danh mà đến chăng.
“Hoan nghênh quý vị đã đến với Viện Hỉa dương của chúng tôi, chúng tôi sắp biểu diễn một tiết mục đặc sắc cho quý vị xem…”. Thầy dạy thú lên tiếng.
Sao? Giọng nói này sao nghe quen quá vậy, sao giống Tuấn Hạo quá? ૮ɦếƭ tiệt, ngồi xa quá, không hìn rõ được.
Tôi đảo mắt ngó quanh quất. A! Có rồi!
“Anh đẹp trai ơi, có thể cho em mượn ống nhòm của anh một tí không? Một tí thôi, em chỉ mượn xem thôi mà.”
Để chắc chắn thầy dạy thú đẹp trai kia chính là Tuấn Hạo, tôi đã dung tuyệt chiêu là nụ cười mê người của mình để nói với một anh chàng đang cầm ống nhòm ngồi ngay bên cạnh.
“Ồ, em cứ lấy đi, bao lâu cũng được”. Thấy tôi nói chuyện, mặt anh ta lập tức đỏ bừng. Xem ra bảo đao Gi*t ác quỷ của tôi vẫn chưa bị cùn! He he!
“Cám ơn anh”.
A!!! Mẹ ơi, rõ ràng anh chàng dạy thú đẹp trai là Tuấn Hạo mà, chẳng trách anh nói sáng nay có việc bận nên không đến được. Thì ra là chạy đến đây làm them, HOHO!
“Các vị quan khách, sau đây chúng tôi sẽ biểu diễn tiết mục cá heo nhảy vòng!” Tuấn Hạo đứng chính giữa sân khấu hình vuông, “Hai em biểu diễn cho chính ta là Ni Ni và Bối Bối! Nào, Ni Ni, Bối Bối chào mọi người đi các em.”
Tuấn Hạo đứng bên hồ làm một động tác tay rất đẹp, sau đó huýt một tiếng sao lảnh lót, Ni Ni và Bối Bối ngoan ngoãn nhảy lên khỏi mặt nước, tư thế cực kỳ đẹp, lập tức nhận được tràng vỗ tay cổ vũ rền vang như sấm động.
“Ha ha, thì ra Tuấn Hạo còn có chiêu này, đúng là không ngờ tới!”. Tôi lặng lẽ ngắm anh với vẻ thú vị.
Nhưng những cô nàng mê trai ngồi ở đây thì rất ư là ồn ào, ồn ૮ɦếƭ đi được, nếu không gào thét điên cuồng thì cũng là chỉ trỏ Tuấn Hạo xì xầm bàn tán. Chắc họ đến đây để ngắm người chứ đâu phải xem biểu diễn gì, thế đấy… Ôi chao ơi, tóm lại là quá “mê trai”, buồn nôn ૮ɦếƭ đi được!
“Woa! Anh ấy đẹp trai quá! Đúng là chỉ ao ước ngày nào cũng được đến ngắm anh ấy!”
“Ê này, tớ hỏi cậu, ở Viện Hải dương này cậu có người quen không, hỏi số điện thoại của anh ấy cho tớ với”>
“Trời ơi, đẹp trai dã man!!! Chỉ ước ao tớ làm em cá heo kia…”
Tôi có bịt chặt tai cỡ nào thì giọng nói của đám mê trai cũng lọt vào. Tôi thực sự muốn điên rồi…
Mặc kệ, mặc kệ, dù sao đi nữa thì đám mê trai đó cũng không cưa nổi Tuấn Hạo đâu, người ta ảo tưởng một tí cũng không phạm pháp, chả ai đánh thuế giấc mơ mà, vậy mình cứ chăm chú xem biểu diễn đi, he he!
Qoa, nhìn kìa, Tuấn Hạo lại huýt sáo một tiếng, dáng vẻ cực kỳ đẹp trai, anh đưa tay lên rất phóng khoáng, Ni Ni và Bối Bối liền nghe lời nhảy vọt lên.
Theo lẽ thường thì chúng sẽ nhảy lên rồi xuyên qua vòng. Nhưng hôm nay Ni Ni và Bối Bối không nghe lời, một con nhảy cao, một con nhảy thấp, Ni Ni nhảy thật cao và chui qua chiếc vòng, Bối Bối chỉ nhảy cao hơn mặt nước, và rồi luồn dưới chiếc vòng.
Tệ quá! Tuấn Hạo thất bại rồi.
“Woa! Quá sáng tạo!!!” Một cô nàng mê trai ngồi phía trước hét lên.
“Ôi chao! Xem ra không chỉ đẹp trai mà còn thong minh nữa!”
“Đây là lần đầu tiên tôi được thấy màn biểu diễn có ý tưởng đến thế đó! Đúng là tuyệt vời!!!”
Tiếng vỗ tay vang rền, Tuấn Hạo tỏ ý cảm ơn mọt người một cách nhã nhặn.
Ha ha, thật không ngờ với mấy lời ca tụng của đám mê trai kai, màn biểu diễn thất bại của Tuấn Hạo lại trở thành màn biểu diễn sáng tạo nhất.
“Cảm ơn tràng vỗ tay của các bạn, sau đây chúng tôi sẽ biểu diễn tiết mục cá heo chơi bóng”. Tuấn Hạo mỉm cười nói xong, một quả bong da treo trên một cây cột xuất hiện trên mặt nước.
Qua ống nhòm, tôi nhìn thấy Tuấn Hạo quay lưng đi, len lén chùi mồ hôi rịn ra do lúc nãy quá căng thẳng, rồi huýt một tiếng sao và làm một động tác tay.
Nhưng Ni Ni và Bối Bối lại không nhảy lên theo tiếng huýt sáo ấy.
Tuấn Hạo mỉm cười tỏ vẻ xin lỗi với mọi người, rồi thử lại động tác chỉ huy Ni Ni và Bối Bối hoàn thành màn biểu diễn.
“Xem ra Ni Ni và Bối Bối cần tràng vỗ tay của mọi người mới chịu biểu diễn đây mà” Tuấn Hạo muốn kéo dài thời gian một lúc để điều chỉnh lại không khí căng thẳng đang căng lên như dây đàn.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay “bốp bốp”, mà đều là từ đám mê trai kia.
“Ni Ni, Bối Bối, chúng ta lại lần nữa nhé!”. Tuấn Hạo nói thế, thực ra là để khích lệ chính mình.
Nhưng lần này Ni Ni và Bối Bối vẫn không chịu biểu diễn.
Tuấn Hạo cũng không biết phải đối phó với tình huống này thế nào, anh đờ đẫn quay lại, gập lưng tỏ ý xin lỗi mọi người, mong được thông cảm.
“Xì, chả ra gì!!!”
“Rốt cuộc nó có phải là người huấn luyện thú không?”
“Không xem nữa! Chúng ta trả vé lại đi!”
Một đám những anh chàng đố kỵ với Tuấn Hạo đang xì xầm.
Bỗng dưng, mọi người đều lặng phắc, những người kêu gào đòi trả vé đầu há mồm trợn mắt nhìn về phía hồ.
Thì ra, không hiểu thế nào mà phản ứng của Ni Ni và Bối Bối chậm những một phút. Tuấn Hạo phát khẩu lệnh đến năm, sáu lần rồi bây giờ chúng mới cùng cảm nhận được. Hai con cá heo lien tục nhảy lên khỏi mặt nước, Ni Ni rơi xuống nước thì lập tức Bối Bối lại nhảy lên chạm vào quả bong ấy.
Đã từng xem những màn biểu diễn chơi bong của cá heo, nhưng chưa ai được xem hai con cá heo chạm bóng với tần suất lien tục như thế. Mọi người đều mê mẩn. Thất bại lúc nãy của Tuấn Hạo được màn biểu diễn tuyệt vời của Ni Ni và Bối Bối che khuất.
“Tuyệt vời quá!!!”
”Đẹp trai quá!!!”
”Lại một màn biểu diễn hết sức sáng tạo! Tuyệt!”
“Tớ yêu anh ấy ૮ɦếƭ đi được!!!”
Đám mê trai nhảy chồm lên bắt đầu từ màn bieur diễn ấy, vỗ tay gào thét với Tuấn Hạo một cách điên cuồng.
Ha ha, có phải do Tuấn Hạo nghĩ ra màn biểu diễn đó đâu. Rõ ràng là từ hỏng mà thành tốt, có điều vẫn tuyệt vời hơn bình thường nhiều.
“Tuấn Hạo, anh tuyệt lắm!” Tôi cũng không kìm được, hét lên cổ vũ anh.
Chỉ không ngờ là, Tuấn Hạo bỏ mặc mọi âm thanh khác, nghe rất rõ giọng nói của tôi.
Anh lập tức nhìn về phía tôi, ánh mắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp khán giả, tìm thấy tôi. Anh đã nhìn thấy tôi! Rất rõ ràng, anh gặp tôi ở đây nên cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Có gì mà phải ngượng? Làm them ở Viện Hải dương có phải chuyện gì mất mặt đâu!
Những màn biểu diễn tiếp sau đó không còn xảy ra sơ suất nữa, nếu không thì không biết đám mê trai đó sẽ còn nghĩ ra đủ thứ lời ngọt ngào sến chảy nước cỡ nào để tán dương sự thất bại cảu Tuấn Hạo nữa.
Buổi biểu diễn vừa kết thúc, tôi chạy ngay đến phòng nghỉ tìm anh, “Tuấn Hạo, sao anh lại làm nhân viên dạy thú của Viện Hải dương thế? Màn biểu diễn của anh lúc nãy đẹp lắm!”
“Hây… không phải, người dạy thú ở đây là bạn anh, anh thường đến chới nên cũng quen đám thú đó. Mấy hôm nay bạn anh có việc bận nên nhờ anh đến giúp”. Tuấn Hạo gãi đầu trông thật đáng yêu.
“Tuấn Hạo, nhanh thay đồ đi. Màn khiêu vũ cùng cá mập sắp bắt đầu rồi”. Một ông phệ tiến lên, “Lúc nãy cũng may mà cậu may mắn, nếu thất bại thì đừng mơ tôi phát lương cho cậu”.
Ông ta nói cái gì? Khiêu vũ với cá mập ư? Tiền lương? Mà lại còn tỏ thái độ đó với Tuấn Hạo nữa chứ, đúng là tức ૮ɦếƭ đi thôi, tôi phải ra mặt thay anh!
“Này! Chú phải hiểu cho rõ chứ, Tuấn Hạo đến đây giúp mọi người, không cần tiền lương! Vả lại, anh ấy sẽ không đi làm cái trò khiêu vũ cùng cá mập nhảm nhí kia đâu. Chuyện nguy hiểm như thế sao chú không đi mà làm?”
“Giúp? Giúp cái gì? Chúng tôi đã ký hợp đồng với cậu ấy. Cậu ấy làm việc ở đây! Khiêu vũ cùng cá mập cũng là một trong những công việc phải làm!”
“Anh ấy không làm nữa! Đi”. Tôi kéo anh bỏ ra khỏi Viện Hải dương, không them quay đầu lại.
“Tại sao anh phải làm cái việc nguy hiểm như thế?”
”Anh…”
“Nói mau! Anh thiếu tiền lắm à?”
”Anh không thiếu tiền tiêu”. Tuấn Hạo chưa bao giờ ấp a ấp úng như bây giờ, “Nhưng mà…”
“Nhưng nhị cái gì? Anh không nói là em giận đấy!”
”Nhưng… nhưng… muốn chữa khỏi bệnh cho em phải cần rất nhiều tiền”.
Tôi thoáng chốc ngẩn người, tôi biết Tuấn Hạo rất tốt với mình, nhưng không ngờ lại tốt đến thế…
“Hu hu hu… Tuấn Hạo… cám ơn anh… Thật sự rất cảm ơn anh”. Tối bất giác nghẹn ngào, “Nhưng xin anh đừng… huh u hu…”, tôi không nói được nữa, nước mắt lưng tròng.
“Ngoan, đừng khóc”. Tuấn Hạo giúp tôi lau nước mắt, “Anh nhận lời với em. Sau này không làm chuyện nguy hiểm nữa”.
“Anh không được lừa em!”
“Ừ, anh không lừa em. Tiễn Ni, đừng khóc, ngày mai chúng ta đi ngắm biển nhé!”
“Ừ, được! He he…”
Ngôi nhà cá heo – đá Dạ Quang
Ngày hôm sau là ngày cuối tuần. HOHO, sáng sớm tôi đã cùng Tuấn Hạo xuất phát.
“Wo…a a!!!” Khi chúng tôi đến bờ biển, tôi không kìm được hét lên một tiếng kinh ngạc.
Đúng là không thể không kêu lên được, lâu lắm rồi mới được ngắm biển, không ngờ biển còn rộng lớn bao la, đẹp đẽ hơn trong tưởng tượng của tôi, thật là khiến người ta say mê quá!
Rộng lớn nối liền biển trời, sâu không thấy đáy, bao la vô biên, sóng xanh cuồn cuộn! HOHO, đẹp quá, tuyệt hơn bất kỳ chàng trai nào!! Yeah, tuyệt quá!!!!
Giống như một sân khấu màu xanh lấp lánh cực lớn, mặc cho mọi thứ xinh đẹp khiêu vũ nhảy múa trên bề mặt…
Những chú chim hải âu xinh đẹp đang bay lượn; những chiếc tàu xinh xắn đang trôi nổi trên biển; những chú cá hep vui vẻ đang đùa nghịch với sóng nước, những chú cá voi rất to, rất mập đang thở nước ra đằng mũi, giống như có vô số những vòi nước đang bao bọc lấy nó; còn những con sóng xinh đẹp, giống như đang mặc những chiếc váy trắng tung tăng khiêu vũ, đến lúc mệt chạy đến đùa nghịch với bãi cát…
Gió biển vờn nhje mặt. ánh nắng dịu dàng chiếu trên mặt tôi, thoải mái quá…
Tất cả của tất cả của tất cả những thứ này, rất đúng với một câu… Câu gì ấy nhỉ? Ồ, đúng rồi, chính là cái câu gì mà, “Cảnh này chỉ có ở trên trời, nhân gian hiếm có được mấy khi” thì phải, he he…
Khác với những bờ biển đông người nhộn nhịp chen chúc, biển ở đây rất yên tĩnh, giống như một thiếu nữ chưa từng được phát hiện. Khắp nơi đều lan tỏa mùi vị thơm mát nồng nàn, không chút dấu vết con người, nếu có thì đó chỉ là căn nhà nhỏ màu xanh da trời đang đập vào mắt tôi, nó tươi mới như một đóa hoa đang lặng lẽ nở ven biển, siêu phàm thoát tục như thể không phải là tài sản của con người, còn có hình cá heo nữa, cả căn nhà giống như một con cá heo cực lớn…
Ôi mẹ ơi, đẹp quá đi mất, huyền ảo như thể một Thủy Tinh Cung nho nhỏ được lấy ra từ Long Cung dưới đáy biển, cao quý tao nhã, trong suốt lấp lánh, nhấp nháy phát quang, dưới ánh nắng mặt trời càng rực rỡ nổi bật…
Tôi cứ ngắm đến mê mẩn cả người…
“Thích không?”, Tuấn Hạo nhìn căn nhà cá heo dịu dàng nói với tôi.
“Thích!!! Mà không phải là thích bình thường, rất thích, rất thích, rất thích!!! Nếu em được ở trong đó một thời gian thì vui lắm, nửa ngày một ngày cũng được, thậm chí một tiếng thôi…”
Tuấn Hạo mỉm cười nhìn tôi, không nói gì, rồi anh đột ngột đặt một thứ gì đó bé nhỏ xinh xinh vào lòng bàn tay tôi.
“Cái gì thế này? Chìa khóa??? Tự dưng anh lại nhét chìa khóa vào tay em là sao??? Em có dùng đến đâu?”
Nhưng chiếc chìa khóa ấy thật xinh xắn, thật đáng yêu, bên trên còn treo một chú cá heo nhỏ xinh màu xanh da trời, giống như căn nhà cá heo được ma nữ dùng phép biến hóa ra.
“Ngốc ghê!”, Tuấn Hạo vừa nói vừa kéo tay tôi chạy đến trước ngôi nhà đó. Mà càng nhìn gần càng đẹp chứ.
“Thử xem có mở ra được không?”, anh chỉ chiếc chìa khóa trong tay tôi, mỉm cười ra hiệu.
“Chẳng lẽ… chẳng lẽ chìa khóa này là để mở cửa ngôi nhà đó?”, tôi vui mừng nhìn anh, bán tín bán nghi thử tra chìa khóa vào ổ.
“Woa, mở ra được rồi kìa! Mở được rồi!!! Thì ra chiếc chìa khóa này mở được thật!!!”, tôi hứng chí hét lên.
“Ôi chao!!!!!”, tôi đẩy cửa vào và hoàn toàn đờ đẫn. Đúng là cảm giác bang hoàng! Chưa bao giờ tôi được nhìn thấy căn nhà nào đẹp như thế này!
“Ôi, đẹp quá đi mất!!!! Bên trong còn đẹp hơn bên ngoài gấp trăm ngàn lần nữa! Mà tất cả dụng cụ đều cùng một bộ! Chỉ có công chúa mới được ở ngôi nhà này nhỉ?”
“Em chính là công chúa!”
”A! Gì cơ? Tuấn Hạo, ý anh là anh đã thuê căn nhà cá heo này rồi à?”
“Không phải!”
“Sao? Không phải ư?”. Tôi hơi thất vọng, “Vậy sao anh lại có chìa khóa? Mượn người khác à? Hay là may mắn nhặt được thế?”
Quách Tiễn Ni, tại sao lại thất vọng??? Thực ra anh ấy không thể thuê được thì cũng là bình thường mà. Một ngôi nhà đẹp như thiên đường thế này, mà lại ở một nơi đẹp thế này, chắc chắn là rất đắt! Được tận mắt ngắm nhìn nó là đã đủ lắm rồi!
“Là do anh tự xây dựng!”
“Gì cơ? Anh nói gì thế?? Do anh tự xây á???”
Tôi trợn tròn mắt, tỏ ra rất-chi-là-hoài-nghi.
“Anh không nhận lời cảm ơn của em”. Ánh mắt lấp lánh, nụ cười của anh đột nhiên trở nên ranh mãnh.
“Gì cơ??? Người ta tốt bụng tốt ý cảm ơn anh, tại sao không nhận???”
“Vì vẫn chưa đủ tư cách – còn hai việc chưa làm mà! Đợi anh giúp em làm xong hết ba việc rồi cảm ơn anh sau!”
“Tuấn Hạo…”
“Tiếp sau đó, chúng ta sẽ đi làm một việc khiến cả thế giới này trở nên đẹp đẽ hơn!”, anh khẽ nắm tay tôi kéo chạy ra ngoài.
“Một việc khiến cho thế giới này đẹp hơn thì phải làm thế nào? Học cách trồng hoa khắp nơi như cô tiên hoa à?”, tôi vừa chạy vừa hỏi.
“Tất nhiên là không. Anh muốn tặng em một món quà, chúng ta dung nó để biến thế giới đẹp hơn”.
“Quà? Quà gì mà ghê ghớm thế?”
“Đợi trời tối là biết ngay”
Choáng, rốt cuộc là quà gì nhỉ? Thần bí ghê thế, mà còn phải đợi trời tối nữa.
Trời ơi, trời ơi, trời mau tối đi trời ơi, nếu không con sẽ bị cơn tò mò ђàภђ ђạ dằn vặt ૮ɦếƭ mát thôi!
Nhưng ông trời như bị điếc, không nghe lời tôi nói, trời tối rất chậm, rất chậm, tôi đợi đến mức nổi nóng luôn…
Phù, phù phù, mong ánh sao, mong ánh sao, ăn xong hai bữa cơm thịnh soạn, đi dạo trong chợ một lúc lâu, trời cũng tối…
Tôi đã nhìn thấy bãi cát từ xa, bỗng quay đầu lại, nhìn thấy ngôi nhà cá heo của chúng tôi, và không kìm được hét lên: “Trời ơi, đó chính là ngôi nhà cá heo ban ngày nhìn thấy đó sao?” Nó đang tỏa ra thứ ánh sáng màu xanh ngọc chói mắt kìa, giống như một ngọn đèn hình cá heo cực lớn đang được bật lên ấy Không, phải là một viên ngọc lam cực lớn màu sắc rực rỡ không gì che lấp được mới đúng!”
Nước biển sẫm màu và bãi cát trở nên rực sáng hơn, nhờ ngôi nhà đó!
“Đẹp quá đi, đẹp thật đó!!!!”
”Tuấn Hạo, ngôi nhà đó sao đẹp thế? Thật sự em không dám tin là thế giới này lại có một ngôi nhà đẹp đến thế, đúng là thiên đường nhân gian mà…”
“Cảm thán đủ chưa?”, anh mỉm cười hỏi.
“Chưa!”.
Tôi bỗng cố ý đi ngược lại ý anh.
Sau đó tôi vui vẻ chạy đến bên ngôi nhà, dang rộng hai tay đi vòng quanh nó mấy lần, ánh sáng màu lam ngọc đẹp như mộng ảo, tôi vừa đi vừa hét lên:
“A, ngôi nhà cá heo, cậu là giấc mơ màu lam trong tớ…”
“A, ngôi nhà cá heo, cậu là bức tranh phong cảnh rực rỡ nhất bên bờ biển…”
“A, ngôi nhà cá heo, cậu chính là một cô công chúa đẹp nhất cao quý nhất trong tất cả kiến trúc xây dựng…
Đợi tôi cảm thán xong, Tuấn Hạo đến bên cạnh, anh mở lòng bàn tay ra, “Tiễn Ni, xem này!”
Trong lòng bàn tay anh lại là một viên đá nhỏ đang phát sáng! Toàn viên đá toát ra thứ ánh sáng rực rỡ, giống như một ngôi sao nhỏ từ trên trời sa xuống trần gian…
“Ôi chao, đẹp quá đẹp quá! Cái gì thế?”
“Đây là đá dạ quang! Đợi khiem khỏi bệnh rồi, chúng ta sẽ đi mua thật nhiều thật nhiều, cùng rắc nó lên biển – để thế giới tràn ngập ánh sáng, trở nên đẹp hơn, được không?”
“Tuấn Hạo…”
Đợi đến khi tôi hết bệnh ư??? Tại sao phải đợi đến lúc đó??? Sẽ không có ngày đó đâu…
“Tiễn Ni, nhận lời với anh, sau này chúng ta sẽ cùng đi rải đá dạ quang, được không?
Nhìn ánh mắt vô cùng chân thành của anh, cái đứa tôi mơ mộng hão huyền lại bắt đầu mơ mộng…
HOHO, nếu có ngày đó thật, Tuấn Hạo và tôi sẽ ném vô số những viên dá dạ quang ra biển, chúng sẽ rất giống như ngôi sao vì bất cẩn mà bị rơi xuống, trong bóng đêm phát ra thứ ánh sáng kỳ ảo cạnh trạnh với những ngôi sao trên trời, trong tích tắc sẽ chiếu sáng bóng đêm, thế giới nhất định sẽ trở nên đẹp đẽ diệu kỳ…
Tôi thích như thế quá, thật sự rất thích???
“A a!!!!! Tuyệt quá!!! Đúng là quá tuyệt vời!!!’ Bước ra khỏi giấc mơ, tôi nắm chặt viên đá trong tay, bất giác reo lêm, “Tuấn Hạo, cám ơn anh!!! Em thích món quad này quá!!! Em rất thích, em thích quá, em thật sự thích nó đến muốn ૮ɦếƭ đây!!!!!”
“Tốt quá, em thích nó là hạnh phúc lớn nhất của anh!! Tuy bây giờ anh chỉ có thể tặng em một viên đá dạ quang, nhưng anh sẽ cố gắng – rồi sẽ có một ngày, em sẽ nhìn thấy mặt biển trước mặt trôi đầy những viên đá dạ quang xinh đẹp rực rỡ, giống như những vì sao trên trời, chúng sẽ cùng chúc phúc cho em…”
“Tuấn Hạo à… hu hu hu…” Cái anh này, sao lúc nào cũng khiến tôi cảm động chảy nước mắt thế này?
”Tiễn Ni! Em nhất định phải chăm sóc mình thật tốt, nhất định sẽ đợi được ngày đó – đó là ngày thế giới đẹp nhất nhất!!!”
“Vâng!” Tuy tôi rất muốn, rất muốn đợi đến ngày đó, nhưng… nhưng số phận có cho tôi đợi không? Tử thần có cho tôi đợi không?
Hai chúng tôi đứng dưới vì sao lấp lánh, ngã người xuống bãi cát mềm dưới chân, gối đầu lên những vỏ sò năm màu sáu sắc, nghe biển đang nhè nhẹ hát ru, cảm giác thật kỳ diệu, he he…
Cho đến tận đêm khuya, rất khuya, khi giấc ngủ biến kéo sụp mi mắt, tôi mới để Tuấn Hạo dìu vào ngôi nhà cá heo ngủ mộng giấc no say.
Phù… phù… phù… Phì phà phì phò…
“Ngốc.”
Hử? Hình như có ai đang gọi tôi, ôi , buồn ngủ quá…
“Ngốc! Dậy mau đi! Mặt trời chiếu tới ௱ôЛƓ rồi!
Người đang nói là ai thế? Sao giọng nói khô cứng mà lạnh lẽo quá vậy, không hề dịu dàng tí nào. Gọi người ta dậy mà gọi thế à? Thật là…
Tôi không dậy, không dậy, không dậy đấy! Làm gì được tôi nào? Hứ…
“Ngốc!!!”. Ghét quá, gọi tôi như thế ba lần rồi đấy! Sự kiên nhẫn của bổn tiểu thư có hạn nhé.
“Anh đi đây!”. Cái gì thế, sao còn mất kiên nhẫn hơn tôi vậy, mới fọi có ba lần tôi chưa tỉnh đã bỏ đi rồi, điệu bộ đó làm sao theo đuổi con gái được, thật là… Không được, trước khi anh ta bỏ đi, ít nhất tôi phải ngắm “dung nhan” của anh ta mới được.
Tôi ngồi bật dậy như một con cá chép.
Nhưng lại chỉ thấy một dáng màu đen đang bỏ đi, không hề quay đầu lại, một bóng dáng rất đẹp, rất đẹp, nhưng lại rất đau thương…
“Thuần Hy!!!” Tim run lên, tôi buột miệng gọi.
Nhưng, nhưng sao thế này? Tại sao tôi không nghe thấy âm thanh mình vừa phát ra?
Tôi lại gọi tiếng nữa, vẫn thế, mà bóng dáng trước mặt hình như không nghe thấy thì phải, đi mỗi lúc một xa, không quay đầu lại…
Trời ơi, cổ họng tôi bụ khàn rồi hay sao? Tại sao không nói nổi? Rốt cuộc là tại sao???
Không được, không được, nhất đinh phải đuổi theo anh ấy, tôi không thể đánh mất anh ấy lần nữa!!! Dù thế nào đi nữa, tôi phải ở cạnh anh!!!
Thế là tôi sải bước chạy đuổi theo…
Nhưng, dù tôi cố gắng chạy thế nào, cũng vẫn đứng tại chỗ cũ thế này? Không đúng, không đúng, thậm chí còn bị kéo lùi lại, chính xác, càng chạy càng lùi, giống như đang chạy giật lùi vậy! Sao thế này? Chuyện gì thế này? Tên phù thủy đáng /tadvintanqsu nào ếm bùa tôi???
Trời ơi, Thuần Hy đã mỗi lúc một xa hơn rồi, càng lúc càng xa, anh sắp biến mất khỏi tầm mắt tôi rồi, anh sắp biến mất khỏi cuộc đời tôi rồi, tôi phải làm sao đây? Tôi phải là sao? Làm sao???
“A ha ha ha ha ha ha ha ha…”. Sau lưng tôi đột nhiên vẳng lên một tràng cười điên loạn, giống như phát ra từ địa ngục, mà mỗi lúc một gần tôi hơn, mỗi lúc một tiến lại gần…
Tôi quay phắt lạu, hít một hơi rồi rùng mình, sợ đến nỗi suýt thì thổ huyết mà ૮ɦếƭ, bởi vì, bởi vì… tôi đang đối diện với một gương mặt ma quỷ vô cùng kinh dị, vô cùng gian xảo, vô cùng xấu xí và vô cùng đắc ý!!!
“Mi là ai? Tại sao lại hại ta? Mau buông ta ra! Mau buông ta ra!!! Ta phải đuổi theo anh ấy! Phải đuổi theo anh ấy!!!”
“A ha ha ha ha ha ha ha!!! Ta là – Tử Thần! Sô phận cô bé sắp là của ta rồi, cô còn mơ mộng tình yêu cái gì? Ta báo cho cô biết, không thể được, tuyệt đối không!!! Thế nên, cứ ngoan ngoãn chờ ૮ɦếƭ đi, lúc nào ta cũng có thể đến tìm cô, a ha ha ha ha ha hal…”. Một trận gió đen thốc qua, tử thần biến mất.
Và tôi cũng bắt đầu có thể đi trở lại. Nhưng, nhưng Thuần Hy của tôi đâu rồi? Sau khi quay lại nhìn toi một cái, anh biến mất ở đoạn cuối số mệnh của tôi…
“Đừng!!! Anh đừng đi!!! Anh đợi em với, đợi em…”. Tôi chạt thục mạng về phía anh, nhưng trên con đường mênh mang trắng xóa đâu còn nhìn thấy bóng anh? Cung không có cả dấu chân! Chỉ có lạnh giá, cơn lạnh giá thấu xương thấm vào tận tim…
Cuối cùng tôi gục ngã trên đường, khóc “oa oa” thật to.
Hử? Cánh tay thon dài thanh nã này ở đâu ra thế này? Nó đang cầm một chiếc khăn tay trắng, dịu dàng lau nước mắt cho tôi, một lần, rồi hai lần…
Tôi mở mắt ra.
“Tuấn Hạo?!”
Phù, thì ra là vừa nằm mơ thấy ác mộng, cơn mơ lặp lại..,
Thật không biết đến khi nào mới không nằm mơ như thế nữa, có lẽ sau khi đã bay đến Thiên Quốc chăng, vậy… tôi thật sự có hy vọng có thể bay sớm…
“Sao ngủ mà cũng khóc thế này? Nằm mơ à?” Tuấn Hạo lau nước mắt cho tôi, thương xót hỏi.
“Ừm… em mơ thấy mẹ…” Tôi nói dối không chớp mắt.
“Tiễn Ni”. Bỗng nhiên anh ôm tôi vào long “Anh hứa sẽ không để em bỏ đi đâu!!! Anh nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho em!”
He he he, cái tên này, an biết tôi đang nói dối sao? Anh có biết tôi nằm mơ thấy gì ư? Lẽ nào tôi đã nói mê…
“Cám ơn anh…” Tôi vùng thoát ta, sau đó cười híp mắt, “A, mặt trời lên cao quá rồi kìa, sắp đến trưa rồi nhỉ? Đói bụng quá, Tuấn Hạo, có gì ăn không?”
“Đi theo anh”. Anh giúp tôi xếp chăn, dẫn tôi vào phòng ăn của ngôi nhà cá heo
“Woa!!! Một bữa ăn thật đẹp, thật ngon, mà tất cả đều là những món em thích nưa, ừm, màu sắc hương vị đều không chê được, xem ra phải ăn cho thật ngon! Tuấn Hạo, tất cả đều do anh nấu à?”
“Ừ”. Anh gật đầu.
“Anh giỏi quá! Ừm, để em thử… Ôi chao, ngon ngon quá, ngon kinh khủng!!! Thật không ngờ anh lại khéo tay thế, còn hơn của Thuần Hy…”
Tôi đột ngột khựng lại, vì tôi đã vô thức bật ra cái tên mình cố chôn giấu tận trong trái tim!
“Còn hơn cả Thuần Hy, đúng không?”. Anh mỉm cười tiếp lời tôi, “Anh vui lắm, vì cuối cùng anh đã nghe được một câu công nhận anh hơn Thuần Hy từ em rồi”.
“Tuấn Họa, thực ra anh không cần so sánh với anh ấy, em và anh ấy tuyệt đối không thể…”
“Nhưng trái tim em luôn ở chỗ anh ấy”.
“…” Tôi thừa nhận, thừa nhận là thế, nhưng tôi luôn cố gắng để quên anh ấy đi! Nhưng, nhưng hình như mặc tôi cố gắng thế nào cũng vô ích, vì trái tim tôi không biết nghe lời, nói không nghe lời, không nghe lời, mà tôi còn biết làm gì hơn…
“Xin lỗi em, Tiễn Ni”.
“He he, khôn có gì, anh chẳng có gì để xin lỗi em cả, he he…”
“Được rồi, ăn đi, nguội sẽ mất ngon đó”.
“Vâng”. Tôi bắt đầu ăn ngấu nghiến rất ngon lành, nhưn tại sao không còn thấy ngon như lúc đầu nếm thử vậy? Chẳng lẽ vị giác của con người kết nối với trái tim hay sao?
“Ồ, Tiễn Ni, anh phải đi làm thêm rồi, chính là ở ngôi nhà băng nhỏ ven biển. Một mình em ở đâu nghỉ ngơi được không?”. Tuấn Hạo mỉm cười nhìn tôi ăn được một lúc rồi nói.
“Không được! Một mình em sẽ rất buồn! Em không thể theo anh được sao? Em muốn đi với anh!”
“Nhà băng hơi ồn, không khí cũng không tốt lám, mà lúc anh làm việc cùng không chăm sóc em được!” Tôi biết anh lo lắng cho sức khỏe của tôi, vì anh vẫn đối xử với tôi như với một bệnh nhân.
Không nỡ lòng phụ lòng tốt của anh, tôi cười toe toét: “Vâyh thì được, em không đi nữa, da em vốn chẳng trắng trẻo cho lắm, em cùng không muốn bị phơi nắng. Có điều, anh phải về sớm đấy!”
“Ừ”
“Sao vẫn chưa đi? Có việc gì à?”
“Em uống xong cốc trà này rồi anh đi”. Tuấn Hạo mỉm cười với tôi.
À, ồ, lại kà sức khỏe của Margaret đây mà, anh nói sẽ pha mỗi ngày cho tôi uống, và làm như thế thật, lien tục hơn một tháng rồi, nếu tự tôi làm thì tôi sẽ không kiên trì nổi đâu! Bây giờ, tôi đã vô thức yêu loại trà này mất rồi, he he.
“Em uống xong rồi!”. Tôi cầm cốc lên uống cạn rồi đưa cho anh xem.
“Tốt, tạm biệt nhé”. Anh đưa bản tay hơn thon dài lên giúp tôi lau vết trà trên khóe môi, rồi quay người ra đi.
“Nhớ là phải về sớm nhé!” Tôi đuổi theo ra ngoài, bắc tay làm loa gọi với theo bóng anh.
“Biết rồi!”. An quay lại cười rạng rỡ với tôi, rồi lái xe đi.
Trái tim tôi thoáng chốc chùng xuống…
Gần đây tôi rất sợ ở một mình, bởi vì tôi sẽ nghĩ đến anh ấy, kiềm chế thế nào cũng vẫn nhớ, mà số lần nhớ mỗi lúc một nhiều, mỗi lần nhớ anh, tim tôi lại rất đau, rất đau…
Ghét quá, tim lại đau nữa rồi…
Nước mất tí tách rơi ướt đấm khuôn mặt…
Mẹ ơi, có phải con vô dụng lắm không? Con thật sự rất vô dụng sao? He he…
Nhưng… nhưng mẹ ơi, con rất nhớ anh ấy, nhớ lắm, thật sự rất nhớ…
Bây giờ anh ấy đang ở đâu? Có khỏe không? Hay vẫn tỏ ra lạnh lùng thờ ơ với mọi người? Có ăn nhiều không? Ngủ có ngon không? Mập lên hay gầy đi?
Ồ, Tú Triết chẳng đã nói cả nhà họ di cư sang Mỹ rồi đó sao? Vật anh nhất định đang ở Mỹ rồi? Chắc đã học lên năm thứ ba, mà ở trường nào nhỉ? Harvard chăng? Trường địa học đó nổi tiếng nhất thế giới nhưng chắc anh vào cũng dễ dàng như trở bàn tay nhỉ? Nhưng phải xem anh có chịu hay không thôi, he he…
Chắc an đã quên tôi rồi nhỉ? Anh đã gặp được một người con gái khiến anh rung động trở lại rồi chưa? Nghe nói con gái Mỹ vừa thong minh vừa xinh đẹp, lại quyến rũ, mà lại rất tích cực chủ động nữa, anh nhất đinh sẽ là mục tiêu quan trọng của họ nhỉ? Anh có thấy rất bực bội không?
Thuần Hy…
Không được, không được nghĩ nữa, không được nghĩ tiếp nữa…
Quách Tiễn Ni, mi đang làm trò gì vậy? Biết rõ là mình sắp ૮ɦếƭ rồi, biết rõ hai người chẳng thể ở bên nhau, biết rõ lúc nhớ đến anh thì sẽ đau lòng, vậy tại sao còn tự làm khổ mình? Ta đã cảnh cáo mi n lần rồi, phải quên anh đi!!!
Đúng, phải quên anh đi, quên anh đi…
Tìm việc gì làm đi, tìm gì mà không phải nghĩ nữa, ừ, làm thế đi! Nhưng, nhưng tìm việc gì để làm đây? Việc gì nhỉ?
Ôi nghĩ nhiều làm gì, cứ ra ngoài đã rồi tính.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc