Gặp gỡ Tú Triết."Thuần Hy, cám ơn anh nhé\'“! Hôm nay em rất vui thật sự là rất vui!". Tôi níu chặt lấy cánh tay Thuần Hy, múa may cành hoa trong tay, nói một cách sung sướng.
"Khờ quá! Sao lại phải cám ơn!"
"Tất nhiên rồi! Đó là phép lịch sự tối thiếu mà! Anh không nghe lúc nãy người ta khen em vừa dịu dàng lại xinh đẹp, mà còn lương thiện đó sao? Tuy em luôn là thế rồi, nhưng em muốn làm tốt hơn nữa, (A@A) he he!"
"Người ta nói khách sáo thôi, em không biết à?"
"Làm ơn đi! Kim Thuần Hy, anh đừng có đả kích em như thế chứ!! Thật là!!!" Tôi bĩu môi, tỏ vẻ phản đối nghiêm túc, sau đó nói tiếp:
"Hứ~! Em chả sợ anh đả kích em! Vì em là thiếu nữ xinh đẹp kiên cương vô địch vũ trụ này - Quách Tiễn Nì! Ha ha ha!"
"Tiễn Ni! Tiễn Ni! -—.0—" Một hồi những gấp gáp bỗng vang lên.
Làm ơn đi! Tên ngố nào thế không biết? Chắc là lại đám con trai hâm mộ tôi trong trường đại học chứ gì? Không biết chuyện gọi tên người ta bừa bãi giữa đường giữa xá là rất mất mặt hay sao? Thật là!!!
Tôi bực bội quay lại.
Ôi trời, hình như có vẻ rất đẹp trai, mà lại còn mang một cặp kính râm rất oách nữa! Hừ~, mà anh có đẹp trai nữa thì bổn tiểu thư đây cũng không thèm! Vừa định quay lưng bỏ đi thì tên con trai ấy đã nhảy "xoạch" ngay trước mặt tôi như khỉ:
"Tiễn Ni! Tiễn Ni! Là em thật sao...! \\(AoA)/ HOHO-, tốt quá, tuyệt quá! Anh cứ tưởng mình nhìn nhầm người chứ! He he..."
"Anh là...". Tôi nhìn với vẻ thắc mắc. Giọng tên này nghe quen quen???
"Anh là Tú Triết dây! Lý Tú Triết!". Anh ta gỡ phắt cặp kính xuống, lặp đi lặp lại với tôi.
"Hả? Tú Triết???". Tôi đảo mắt lên xuống khắp người anh ta. Ha ha, quả nhiên! Quả nhiên là Tú Triết rồi\'\'! Tôi không kìm được hét toáng lên vui mừng.¥ diễn$đàn¥ lê$quý¥ đôn...
"Hu hu hu... Tiễn Ni, sao đến bây giờ em mới nhận ra anh? Chúng ta vừa gặp nhau tháng trước mà? Làm người ta đau lòng quá đó, đau lòng quá đi, hu hu hu hu.."
A Choáng quá, sao vừa gặp mặt là đã thế rồi? Cái tật thích khóc của anh rốt cuộc đến khi nào mới sửa được đây?
Đang lúc không biết phải an ủi Tú Triết thể nào thì trong chớp mắt, anh bỗng cười đắc ý như vừa lĩnh ngộ ra được điều gì đó: "He he, ha ha, anh biết rồi, có phải do anh càng lúc càng đẹp trai, lại thêm cặp kính râm oách thế này, nên em không nhận ra anh chủ gì?! He he.."
"Đúng thế, đúng thế." Tôi vội vàng phụ họa, nịnh hót anh, "Đúng là anh càng lúc càng đẹp trai, đẹp đến nỗi quỷ thần cũng phải ghen tỵ, nên em mới chưa nhận ra kịp, còn ngỡ là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng nào chứ, he he..: "
Tú Triết nghe nhũng lời nịnh nọt của tôi thì hí hừng đến độ đuôi sắp mọc dài lên tới trời, hếch mũi lên trời đắc chí một lúc lâu, sau đỏ mới nhận ra Thuần Hy ở bên cạnh tôi, không biết Thuần Hy có tức giận đến nổi muốn thổ huyết hay không.
" VVoa woa woa, bạn tốt cua tớ, cậu cũng càng ngày càng đẹp trai đấy nhé~, nhưng vẫn chưa bằng tớ đâu!". Tú Triết ôm chầm Thuần Hy một cách nhiệt tình, rồi nói tiếp: "He he, Thuần Hy, chúc mùng cậu nhé, chúc mừng cậu cuối cùng đã tìm ra Tiễn Ni! Nhưng, cậu quá là trọng sắc khinh bạn rồi!! Vì tìm kiếm Tiễn Ni mà lâu lắm không liên lạc với tớ, thật là!!!"
"Tôi đang định vài hôm nữa sẽ gọi điện liên lạc với cậu!". Thuần Hy trả lời.
"Hu hu hu... hu hu hu... thật không? Thật không??? Thuần Hy, có phải cậu định ngày mai sẽ gọi điện cho tớ không?! Hu~, xem này, suýt chút nữa là tớ trách nhầm cậu rồi!". Cái anh Tú Triết này, lại ngờ nghệch mà cảm động cơ đấy.
"\\(AoA)/ Được rồi! Chúng ta tìm nơi nào đó ngồi nói chuyện đi! Uống cái gì đó nhé, được không?". Tôi vừa nghĩ đến vị của moka là không nhịn được nuốt ực nước bọt một cái.
"ừ, được, được!". Tú Triết vỗ tay nhảy chồm chồm, "Tiễn Ni, để anh khao nhé, được chứ? Anh khao đấy, nói rồi~! Anh phải chúc mừng sự trùng phùng của chúng ta! Yeah - ha ha, ha ha..."diễn>đàn>lê>quý>đôn....
"Vậy đi thôi!" Tôi nói với hai người.
Thế là ba chúng ta sánh vai nhau đi trên đường, tôi vẫn đi giữa họ theo thói quen, cảm giác này thật quen thuộc làm sao~, như thể lại quay về những tháng ngày vui vẻ cách đây hai năm ấy...
"Thuần Hy, nếu cậu đã tìm ra Tiễn Ni rồi thì sao không quay về? Cậu không biết tớ buồn thể nào đâu, bây giờ chẳng ai chơi với tớ cả, hu -!" Tu Triết vừa đi vừa nói, còn làm ra vẻ rất đáng thương, "Tiễn Ni, nếu em quay về, Tịnh Mỹ nhất định sẽ rất vui, tại sao lại không? Về đi, hai người các cậu về cùng tớ nhé, chúng ta có thể đi học ở Đại học Sâm Vĩnh mỗi ngày, như trước kia cùng ở Cao trung Sâm Vinh vậy, tớ sẽ vui ૮ɦếƭ đi được ấy, he he! Thế nào? về đi mà, về đi mà..."
"Không được đâu! Em và Thuần Hy đã đi học ở đây, nếu phải chuyển trường thì phiền lắm! Vả lại bố em còn mờ cửa hàng ở đây, nhà của em ở đó cũng đã bán từ lâu rồi! Thế này vậy, đến kỳ nghỉ thì em lại quay về thăm anh và Tịnh Mỹ, nhé?". Tôi an ủi Tú Triết như đang dỗ dành trẻ con.
"A! Không được! Phải đợi đến bao giờ mới nghỉ chứ, bây giờ anh muốn hai người chơi cùng anh mỗi ngày mà..." Tú Triết trề môi, làm nũng.diễn>đàn>lê>quý>đôn....
"Ngoan, nghe lời đi! Kỳ nghỉ hè sắp đến rồi này~, không cần đợi lâu đâu mà, vả lại dù sao anh cũng lái xe rất nhanh, lúc nhớ bọn em thì có thể lái xe đến đây thăm mà, Bố em đã lớn tuổi rồi, anh nhẫn tâm bắt ông dọn tới dọn lui hay sao? Anh cũng không mong em trở thành đứa con bất hiếu chứ?".
"Vậy... thì được! Tiễn Ni, anh nói em biết nhé~, bây giờ anh học khoa thể dục ở trường Đại học Sâm Vĩnh đó! Thế nào? Oách chưa? He he..."
"Hả? Gì chứ? Khoa thể dục? Thật à, thật à...quá oách... he he..."
T_T Phù~... thực ra tôi cũng muốn học khoa thể dục lắm, vì một thiếu nữ thiên tài thể thao như tôi mà không học khoa đó thì lãng phí quá, he he! Có điều, hừ~... thôi, bỏ đi, bỏ đi, không học được cũng chả sao, khoa dẫn chương trình phát thanh cũng rất oách mà, he he.
Ủa~? Quán bên đường kia có cái tên thú vị quá! "Hoa thời gian" à. Hoa mà cũng có thời gian ư? Cái gì là hoa thời gian? Haizz! Cái tính tò mò của tôi lúc này lại trỗi dậy rồi.
"Thuần Hy, Tú Triết, chúng ta đến quán \'Hoa thời gian\' đối diện ngồi đi". He he, thực ra tôi chỉ hỏi một câu mang tính tượng trưng mà thôi, chứ còn hiện tại thì tôi đã kéo hai người họ đến đó rồi.
"Woa! Tiễn Ni! Em biết chọn thật đó! Quán này đẹp ghê!". Tú Triết ngồi xuống salon đối diện tôi, tò mò nhìn ngắm khắp nơi như một đứa trẻ.
"Tú Triết, sao anh lại đến đây? Chắc không phải bỏ nhà đi đó chứ?"
"He he, anh đâu có bỏ nhà đi! Vì ở đây đang có cuộc thi vô địch về đấu Golf nên thầy đưa mấy người học giỏi nhất khoa thể dục đến đây học hỏi! Thế nào? Anh lợi hại quá đúng không? Hôm nay không thi nên cho phép tự do một ngày." Tú Triết đắc ý nhìn tôi cười.
"Woa! Tiễn Ni, hôm nay đúng là ý trời! Thượng đế nhất định biết là anh rất nhớ hai người nên mới đưa anh đến nơi này, cho chúng ta trùng phùng nơi đất khách, giống như trong phim ấy, \\(AoA)/ tuyệt vời quá~! Nhất định là thế rồi!".
-,.-A Tôi muốn ngất!!! Đúng là bị anh đánh bại rồi!
"Tú Triết, cô bạn gái đáng yêu như 乃úp bê cua anh đâu rồi?", tôi cười hỏi Tú Triết.
"Ồ, cô bé đang học năm thứ nhất ở Cao trung Sâm Vĩnh, hôm nay là cuối tuần, nên chắc đang học thêm, không, nhất định là đang lén lút ăn vụng kẹo dưới gầm bàn rồi, ha ha...". Nhắc đến cô bé, trong mắt Tú Triết thoáng nét dịu dàng ngọt ngào.
Tốt quá rồi, cuối cùng anh đã bước ra khỏi thế giới tình cảm của tôi. Tôi đã nói mà, Tú Triết sớm muộn gì cũng sẽ tìm được hạnh phúc của mình, ông trời làm sao tàn nhẫn với anh được, anh kiếp này là thuộc về một cô bé đáng yêu khác. Tôi vui quá, he he.
"Gì chứ? Mới học nằm thứmnhất à? Vậy chắc là rất bé nhỉ".
"Cũng không bé bỏng gì nữa, 16 rồi mà~, nhưng suốt ngày chỉ biết chơi 乃úp bê và chạy theo sau anh thôi, tâm hồn chả khác mấy đứa bé mẫu giáo tí nào cả, lúc nào cũng hỏi những câu mà người ta muốn điên lên, phiền đến ૮ɦếƭ đây..."
"Thật không? Vậy thì giống anh quá rồi~! ~aOa~ Hai người đúng là hợp nhau ghê~! Ha ha!"
"Quách! Tiễn! Ni!". Gương mặt Tú Triết đỏ bừng như đít khỉ, đúng là đáng yêu, đến Thuần Hy cũng không nhịn được cười.
"Xin hỏi, tôi có thế giúp gì các bạn?". Lúc này, một người phục vụ lên tiếng, lễ phép.
.
"Tôi uống Moka, cám ơn!" Vừa nghĩ đến mùi vị cà phê thơm nồng, tôi đã không kìm được nuốt nước bọt.
"Tú Triết, cậu uống gì?" Thuần Hy nhìn Tú Triết.
"Làm ơn đi! Tớ thích uống gì, lẽ nào cậu không biết? Cú món cũ đi~!". Tú Triết nói xong lại tiếp tục nhìn ngó xung quanh.
Thuần Hy đột ngột ngẫn ngơ, nhưng chỉ một giây tiếp sau đó, anh lại hồi phục vẻ bình tĩnh như thường.
"Hai ly hồng trà bạc hà Scotland! Một ly cà phê Moka! Cám ơn!"
Tú Triết cuối cùng cũng quay về thực tại, "Khoan đã! Thuần Hy! Cậu đang làm gì thế hả? Biết rõ tớ ghét nhất những thứ liên quan đến bạc hà, cứ nhớ đến cái vị lành lạnh đó là tớ đã sợ rồi! Tớ không muốn! Tớ không muốn uống hồng trà bạc hà Scotland gì gì đó! Tớ muốn uống cà phê Brazil!"
Tú Triết vẻ mặt bừng bừng tức giận: "Thuần Hy! Có phải cậu đã quên bẵng mất người bạn thân này rồi không? Bảo cậu trọng sắc khinh bạn mà cậu còn không nhận, từ khi có Tiền Ni rồi, cậu không thèm đoái hoài đến tớ, bây giờ càng quá đáng hơn, đến món uống tớ ưa thích nhất mà cũng quên! Kim Thuần Hy! Nói đi! >Q< Có phải cậu quá đáng lắm không???"
Gương mặt Thuần Hy thoáng nét ngượng ngập, \'\'Tú Triết, tớ đùa với cậu thôi! ít nhất tớ vẫn nhớ món cậu ghét nhất là bạc hà, đúng không?"
"Chính xác! ít ra cậu còn nhớ thứ tớ ghét nhất là bạc hà, xem như cậu chưa đến nỗi thiếu nhân tính, tha cho cậu đó!"
"He he! Tú Triết quả nhiên là Tú Triết ~aOa~Hai năm không gặp mà vẫn không thay đổi." Tôi nhìn vẻ mặt tức cười của anh, không nhịn nổi cười phá lên.
"Đợi đã! Thuần Hy! Cậu học cách nói đùa từ khi nào vậy? Tớ nhớ cậu trước kia lạnh lùng khủng khi*p mà! Làm gì mà biết nói đùa với người khác!", Tú Triết như giác ngộ được điều gì đó.
"Anh tưởng Thuần Hy là anh à? Hai năm mà chẳng thay đổi gì cả! Hai năm rồi đó~, hai năm là rất dài rất dài, nếu là một con chó con bé tí cũng lớn vụt thành một con chó to rồi, làm sao con người lại không thay đổi được!"
"Tiễn Ni vẫn giỏi nhất, chỉ nói thế anh đã hiểu, nhất định là trong hai năm này Thuần Hy đã dần dần thay đổi, đúng không?". Tú Triết bỗng chồm tới sát mặt tôi, "He he! Tiễn Ni! Em không nhận ra anh đã thông minh rồi sao?"
"Đúng rồi! Chẳng phải anh luôn \'thông minh\' đó sao?". Tôi cố ý kéo dài hai chữ \'thông minh\' ra, "Được rồi được rồi! Không đùa với anh nữa! Bạn gái anh tên gì thế?".
"Nguyên Nguyên! Tên nghe rất hay, đúng không? He he".#diễn#đàn#lê#quý#đôn
"Rất hay! Dù sao cũng hay hơn tên anh!"
"Cái gì chứ? Tên anh không hay ở chỗ nào? Hay thế còn đòi gì nữa..."
Thế là tôi và Thuần Hy vừa uống nước vừa trò chuyện trên trời dưới đất với người anh em chí cốt đã lâu không gặp này.
Hội đốt đèn tưng bừngChẳng mấy chốc mà hội đốt đèn mỗi năm một lần lại bắt đầu, đó là ngày lễ được tổ chức đế kỷ niệm ngày sinh của Phật Thích Ca Mâu Ni, là một ngày lễ vô cùng trọng đại!
Tôi đã mong đợi nó rất lâu rồi!
Tối hôm ấy, tôi và Thuần Hy ăn cơm xong rồi đến địa điểm cử hành lễ hội.
Dòng người tấp nập, đông đúc náo nhiệt quá!! Hai bên đường đều treo những vật trang trí dân tộc, nhìn đến hoa cả mắt! Hơn nữa, rất nhiều người mang những mặt nạ dân tộc đủ loại đù màu sắc, dù quen hay không quen, tất cả đều nở nụ cười thân thiện với nhau, không khí vô cùng thoải mái. Hi hi, thú vị thật!
"Thuần Hy, chúng ta cũng mua mặt nạ đi. A_A". Đi ngang một quầy hàng bán mặt nạ, tôi hào hứng dề nghị.
"ừ".
"Anh phải mang mặt nạ em chọn cho anh đó. Chọn cái nào nhỉ? A, cái này, Phật Di Lặc! Anh xem nụ cười rất vui vẻ rất đáng yêu này, mắt thì híp lại thành một đường này, ha ha..."
:-Ddiễn :yeah:đàn :))Lê :leuleu:Quý :iou:Đôn...
"-_- Không! Xấu kinh!!!".
"Xấu gì chứ, cười dáng yêu thế này mà, anh phải học tập thôi - cười để đối diện với cuộc đời! Đặc biệt là hôm nay, một ngày lễ vui thế này, anh không muốn người khác nhìn gương mặt lạnh lùng của anh rồi tâm trạng bị ảnh hường chứ? Nghe lời em nào, mang vào đi!"
"Không!"
"Mang vào đi! Không nghe lời vợ à?". Tôi kiễng chân lên đeo "xoẹt" một cái vào đầu anh.
"Woa woa~, đáng yêu quá đi mất~, ha ha!". Tôi nhìn Thuần Hy đã biến thành Phật Di Lặc, vừa cười vừa vỗ tay.
Dưới mặt nạ kia, chắc anh tức muốn ૮ɦếƭ rồi, mặc kệ, ai bảo anh là bạn trai của Quách Tiễn Ni làm chi, ha ha. ...~aOa~. ..
"Này, Kim Thuần Hy, em bảo cho anh biết nhé, không được lén gỡ ra đâu đó! Em chưa bảo anh gỡ xuống thì anh không được phép gỡ! Nghe rõ chưa?"
"Không nghe!"
"Anh..."
"Nghe rồi!!!
\'\'Vậy mới ngoan chứ, ha ha!"
Tự tôi chọn cho mình một mặt nạ ni cô tương xứng với Phật Di Lặc, ông chủ nói đó là mặt nạ tình nhân, he he.
Nhưng khi tôi và Thuần Hy mang mặt nạ len qua dòng người, chúng tôi phát hiện ra rất nhiều người cũng mang mặt nạ y hệt hai chúng tôi, chẳng lẽ năm nay thịnh hành mặt nạ tình nhân ni cô và hòa thượng như chúng tôi đang mang hay sao? Bực thật, làm hại tôi không phân biệt rõ đâu là Thuần Hy rồi.
"Các bạn, xin chào! Hiện ở khu D sắp bắt đầu hoạt động đố vui hoa đăng!". Lúc này người dẫn chương trình của buổi lễ sang sảng tuyên bố.
Ha ha, đố vui hoa đăng? Chắc là tuyệt lắm?! Tôi phải xem!
Woa a~, người siêu đông!!! Cũng may tôi không thấp lắm, hôm nay còn cố tình mang giày cao gót đế phối với trang phục nữa, nếu không phải thở dưới vai mọi người thì thật là ૮ɦếƭ đi cho xong!
Liều mạng chen vào, cuối cùng đã đến được nơi tổ chức hoạt động ở khu D.
"Nhìn kìa, xe hoa đăng đến rồi~!". Không biết ai kêu lên một câu, mọi người bắt đầu thò cổ ra ngóng.
Thật sự, đèn hoa đăng đã đến, mà còn chiếc này nối chiếc kia nữa. Woa woa, đẹp quá~, năm màu sáu màu sắc, lấp la lấp lánh, phản chiếu ánh đèn, bao nhiêu bóng đèn đủ màu sắc treo đây trên xe, tạo thành một hình dạng vô củng đẹp đẽ và rực rỡ, giống như xe bí ngô mà cô bé lọ lem ngồi trong truyện cổ tích vậy, tràn ngập sắc màu huyền ảo!
"Các bạn thân mến, xe hoa đăng - tiết mục đặc biệt của hôm nay bắt đầu - đó chính là \'Cuộc thi đố hoa đăng!\'" Người dẫn chương trình mặc trang phục rất đẹp đang hào hứng khoa chân múa tay, "Phải qua bốn vòng, người đáp đúng toàn bộ thì có thế lên chiếc xe hoa đăng đẹp nhất và dẫn đầu kia, sau đó sẽ được đi một vòng thành phố cùng chúng tôi-!!".
"Woa woa~, tuyệt quá!!!" Mọi người quả nhiên rất mong chờ, bời vì xe hoa đăng rất rất đẹp mà.
:-Ddiễn :yeah:đàn :))Lê :leuleu:Quý :iou:Đôn...
"Nào hãy phát huy trí tưởng tượng, tai trái của mọi người giống cái gì nào?". Người dẫn chương trình ra câu đố.
"Cái này... khó quá à~, Thuần Hy, anh mau đoán xem đó là cái gì?"
He he, tôi không đoán ra, đành cầu cứu Thuần Hy thôi- nhưng anh lại sầm mặt xuống, lạnh lùng ném cho tôi một câu, "Không! -_- Trò chơi ngu ngốc !"
Thật là! Ghét quá! Nhưng tôi không phải người dễ dàng bỏ cuộc, thế là tôi tiếp tục kiên nhẫn bám riết lấy anh:
"Thuần Hy, đoán đi mà, đoán đi mà! Cái đầu óc ngớ ngẩn như em thì làm sao đoán ra được! Anh là thiên tài mà, những trò đố vui này với anh chắc chắn chỉ là trò vặt vãnh thôi! Xem như anh làm việc tốt đi, giúp em thực hiện mong ước bé nhỏ này đi! Được không nào? Được không...??? Thuần Hy, Tiểu Hy, Hy Hy..."
\'\'Tai phải của nó!". Ha ha, Thuần Hy quả nhiên không chịu nổi sự đeo bám dai đẳng của tôi, cuối cùng đã thốt ra đáp án!
"Đáp đúng rồi! Chàng trai kia đã qua được vòng đầu tiên!!". Người dẫn chưoug trình hí hứng, vung tay huơ huơ micrô, "Vòng thứ hai: Cuộc thi nào mà phải chịu tổn hại mới có được \'phần thường\'?"
"Boxing". Thuần Hy không nghĩ ngợi gì mà đáp luôn.
Tôi ᴆụi dụi mắt, nhìn anh chằm chằm. Ôi chao, bạn trai tôi lợi hại quá~, tôi đúng là được hướng nhờ vinh quang, \\(AoA)/ HOHO!
"Quá tuyệt vời! Vòng thứ ba: Bạn đi chợ mua trứng, làm sao mới bảo đảm được trứng mua về không nở ra gà con?"
"Không mua trứng gà!"
"Woa woa~, tuyệt quá, tuyệt quá!!! Lại đúng nữa rồi?! Chàng đẹp trai ơi, cậu đúng là cao nhân đó!!! Vòng thứ tư: Ai không nghe lời nhất?".
"Người điếc!"
"Woa woa woa woa woa!!! Anh chàng đẹp trai ơi cậu đúng là quá lợi hại, quá lợi hại! Tôi khâm phục cậu từ chân tóc đến ngón chân luôn này!!! Chỉ còn lại cửa cuối cùng: Tội nhân thích chọn kiểu ૮ɦếƭ nào nhất?"
"૮ɦếƭ già!!!"
"Trời ơ-, trời ơi, trời ơi~!!! Qua hết rồi—!!! HOHO, anh chàng đẹp trai có thể lên xe hoa đăng được rồi!!!".
"Thuần Hy, anh ghê gớm thật~!!! ~aOa~ He he." Tôi sung sướng vỗ vỗ vai anh, "Lên xe hoa đăng đi!"
Rất muốn, rất muốn ngắm anh từ phía xa, vì...
"Không...". Anh đứng lì ra đó như mọc ri, không nhúc nhích.
"Đi mà~, đi mà—.". Tôi liều mạng đẩy anh lên xe hoa đăng!
"Em đi với anh!"
"Em không đi! Em muốn hòa vào dòng người, ngắm anh đứng trên xe thôi! Được không, đi mà, đi mà..."
Không chịu nổi sự đeo bám của tôi, Thuần Hy đành lên xe hoa đăng một mình.
Ba chiếc xe bí ngô đẹp như trong truyện cổ tích được trang hoàng vô cùng lộng lẫy, chầm chậm lăn bánh! Đẹp quá, đẹp quá, bao nhiêu bóng đèn đủ màu sắc lấp lánh ánh sáng dịu dàng, nhìn từ xa rất giống hái dương đèn màu...
Hy đứng trên chiếc xe bí ngô dẫn đầu, đầu xe đón gió tung ra bao nhiêu là cánh hoa, Dưới ánh phản chiếu của những bóng đèn, bóng dáng cao ráo đẹp đẽ của anh giống như ánh hào quang rực rỡ nhất, thu hút tất cả ánh mắt của mọi người. \\(AoA)/ HOHO, Thuần Hy, Thuần Hy của em, toàn thân phát ra vẻ tao nhả và cao quý như hoàng tử trong truyện cổ tích.
Hu hu... Sao bỗng nhiên cảm thấy sự hụt hẫng quá mạnh thế này? Thuần Hy cao quý và chiếc xe bí ngô, hình như cách tôi rất xa, rất xa rất xa, giống như một giấc mộng mãi mãi không thể chạm đến...
Nước mắt hoen mi...
Khoan đã, sao lạ vậy! Đầu chiếc xe dẫn đầu sao lại bốc khói?
Chẳng lẽ bị bén lửa?
"Ôi mẹ ơi, cháy rồi, làm sao đây? Làm sao đây???"
"Có phải do chiếc xe có vấn đề không? Cái tên ૮ɦếƭ tiệt nào thiết kế cái xe này vậy?"
"Ôi đừng có xô đẩy, mọi người ơi chạy thôi, GO...chạy mau..."
Đoàn người đột ngột tán loạn...
Thiết kế xe? Bắt lửa?! Trong đầu tôi những chữ đó không ngừng nhảy múa, trước mắt tồi, chiếc xe rực rỡ đẹp như trong mơ kia biên thành "xe lửa", còn ba chiếc dẫn đầu nhanh chóng biến thành một con rồng cuồng, uy Hi*p mọi người xung quanh, tất cả chạy nháo nhào như đàn ong vỡ tổ, cả địa điểm tổ chức giống như một nồi cháo sôi bùng...
Thuần Hy đang làm gì? Tại sao không chịu nhảy xuống xe?
Qua ánh lửa đáng sợ, tôi lờ mờ nhìn thấy Thuần Hv đang bế một đứa bé sợ hãi khóc la ầm ĩ, rồi anh đưa cô bé ấy xuống xe... Nhưng, "ùng" một tiếng, dàn khung chiếc xe bị cháy đang sập xuống...
:-Ddiễn :yeah:đàn :))Lê :leuleu:Quý :iou:Đôn...
Nhìn dàn khung xe bị cháy phừng phừng rơi thẳng xuống, trong tích tắc tôi sợ đến độ tim như ngừng đập!
Phù phù~, cũng may Thuần Hy tránh kịp...
Nhưng, trời ơi~, anh lại bị biển lửa bao vây rồi~!
Thuần Hy!!!
Ôi ૮ɦếƭ mất thôi!!! Làm sao đây, làm sao đây!!!
"Cô gái ơi, còn đứng đờ ra đó làm gì? Chạy mau đi, chiếc xe có thể nổ bất cứ lúc nào đấy!". Có người tốt bụng kéo tay tôi chạy đi.
Không được! >_< Tôi không thể bỏ chạy! Làm sao tôi bỏ anh lại để chạy một mình được!
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể nhìn người mình yêu thương biến mất lần nữa!!! Tuyệt đối không thể!!! (>_<)
Thuần Hy, Thuần Hy anh mau nghĩ cách nhảy xuống xe đi!
Đúng là sắp cuống ૮ɦếƭ mất thôi!
Trận lửa cháy rừng rực thật đáng sợ, hai chiếc xe phía sau đã biến thành những quả cầu lửa, cả bầu trời bị nhuộm đỏ rực...
Thuần Hy sao vẫn chưa xuống? Chắc không phải là... anh đã từ bỏ cuộc sống đó chứ??
Không được! Thuần Hy, anh không thế bỏ cuôc! cố lên, em sẽ đến cứu anh!!!
Tôi lao ngay đến chiếc xe có Thuần Hy trên đó.
Lửa to quá, khói nồng nặc khiến tôi ngạt thở, ho sặc sụa, không mở mắt nổi!
Tôi ϲởí áօ ngoài ra, học theo cách trên phim vẫn thấy, ra sức dập tắt ngợn lửa!
"Thuần Hy!! (>o<) Thuần Hy anh đang ở đâu???".
Anh ở đâu, ở đâu??? Tại sao không thấy?!!.
"Thuần Hy! Thuần Hy!!! Thuần Hy anh ở đâu???".
Xung quanh chỉ có một bức tường lứa! Hơi nóng hừng hực phả đến, mặt tôi bị hun nóng rực... đau quá, đau quá...
Khói nồng, ánh lửa, lại thêm khí nóng... ngạt thở quá... Tệ thật, hình như không chịu nổi nữa rồi, đầu tôi càng lúc càng mụ mẫm, dường như bị một thứ hồ dán nào đó dính chặt, mi mắt muốn khép lại... p(>_<)q Không được! Phải kiên trì! Phải kiên trì!!! Quách Tiễn Ni, mi phải Cố lên!!!
Đột nhiên, tôi chỉ thấy đầu mình nổ "ùng" một tiếng, cơ thể đổ nghiêng đi. Ý thức bắt đầu mơ hồ... Thực sự không gượng nổi nữa rồi, tôi sẽ ૮ɦếƭ như thế sao? Còn Thuần Hy, Thuần Hy đang ở trên xe!!!
Muốn gặp Thuần Hy một lần nửa quá, rất muốn, rất muốn!!! Thuần Hy, chúng ta đã quá lâu không gặp nhau rồi đúng không? Thuần Hy, anh đang ở đâu?
Thuần Hy, em nhớ anh lắm...