LÃNG QUÊN ĐIỀU QUAN TRỌNG NHẤT"Em sao vậy?"
"Hả? Cái gì mà sao chứ? ^O^ Không có gì đâu, vì anh đẹp trai quá nên em ngắm đến ngẩn ngơ, he he, em mê trai quá hả, he he, có điều Thuần Hy thật sự là rất đẹp trai~, đẹp ૮ɦếƭ đi được~, vừa đẹp vừa lạnh lùng nữa..." Tiếng cười của tôi bay trong gió.
"-_-^ Quách Tiễn Ni, những người theo học ngành MC phát thanh đều nói nhiều như em à? Vậy chúng ta đổi ngành học là được, để em biết thế nào là ngắn gọn!" Thuần Hy nhìn tôi chằm chằm.
"Hả, công trình sinh vật à? Em không học nổi đâu…”
Anh nói ngắn gọn, "Không, bây giờ anh đang theo học ngành diễn xuất rồi".
"O_O Ủa, Đại học Sâm Vĩnh cũng có khoa đó sao?"
"Ngốc, anh đã chuyển đến Đại học Tân Dương của em rồi!"
Thật không? Vậy thì sau này... chúng tôi có thể ngày ngày đi học cùng nhau như trước kia rồi~?!! ~^O^~ Yeah~, tuyệt quá, tuyệt quá, tuyệt quá~, HOHO~!
"Khoan đã, sao anh lại học khoa diễn xuất?", tôi sờ sờ mũi mình. Tuy khoa diễn xuất của Đại học Tân Dương siêu hot, nhưng sao anh cũng tham gia nhỉ?
"Thế nào? Không được?"
"Không phải, không phải! Tất nhiên là không! Nhưng... trước kia chẳng phải anh đã nói là ghét diễn kịch hay sao? Càng chưa bao giờ nghĩ sẽ là ngôi sao gì gì cả~!"
"Trước kia không có nghĩa là bây giờ!" Hừm~? Gì thế này? Cách anh nói hình như hơi bị kỳ quặc...
"Nhưng... tính cách của anh... Sao lại thích diễn vai người khác chứ?"
"Lắm lời! -_-" Thuần Hy bực bội quang lại một câu rồi bỏ đi một mình.
"Thuần Hy..." Tôi vội vàng đuổi theo.
"Ư?"
"Tình cảm của anh dành cho em vẫn không thay đổi chứ?"
"Ngốc! Nếu thay đổi thì anh đã chẳng đợi em ở đồng cỏ thiên đường!"
"Thế thì anh nợ em... ba lần ba là chín - chín chữ!"
"Cái gì?"
"Chính là câu mà mỗi năm chí nói một lần ấy, anh mới nói có một lần mà! Chắc không phải là quên đó chứ?"
"Ừ..."
"Hả? Anh quên thật à? Sao anh lại quên chứ? Sao anh lại có thể quên mất???" Tôi mất bình tĩnh hét toáng lên với anh.
Cái tên ૮ɦếƭ tiệt, sao anh lại có thể quên chuvện đó? Tại saoooo??? Tại sao lại thế??? ┬_┬
“Thuần Hy..."
"Sao cơ?"
“Em muốn nghe cái câu lần trước anh nói với em ở ga tàu ấy, anh chỉ cần nói ba chữ quan trọng nhất là được..."
“…”
"Thuần Hy, nói đi mà, em muốn nghe..."
"Không!\'\'
"Thuần Hy!”
"Câu năm nay đã nói rồi".
“\'Năm sau anh sẽ nói với em - ba chữ đó..."
"Không, em không muốn đợi đến năm sau, em muốn nghe bây giờ!"
"Ba chữ đó, mỗi năm anh chỉ nói một lần, chỉ nói với em!"
"Một năm mới nói một lần? Đồ keo kiệt!"
"Không phải keo kiệt... Nói nhiều thì sẽ không thành thật!"
"Được thôi, Thuần Hy, lý do này xem như thông qua, có điều, năm sau không được quên đấy".
Hai năm rồi, đến bây giờ đã là hai năm rồi...
૮ɦếƭ tiệt! Thuần Hy trước mặt lại bắt đầu nhòa nhạt, ôi chao~, đau đầu quá...
"Này! Em sao thế?" Bàn tay Thuần Hy lắc qua lắc lại trước mắt tôi.
"Em lại mê trai rồi, he he!" Tôi ra sức lắc đầu thật mạnh, rồi lại dụi dụi mắt, “Tại anh đó! Đẹp trai quá làm gì!"
“-_- Ngốc!"
"Anh cũng ngốc! Bởi vì anh lại quên mất mấy chữ đó!" Tôi di di ngón tay lên huyệt thái dương, "Ồ~, em biết rồi, em biết nguyên nhân rồi! Em tha thứ cho anh!"
"Tại sao?"
\'Tại vì...". Tôi cố ý kéo dài âm cuối, sau đó cười ranh mãnh với anh, "Không nói cho anh biết! ^O^"
"Không nói thì thôi!" Anh lại tiếp tục bỏ đi.
Tôi nhìn theo bóng dáng thân thuộc mà lại xa lạ kia, nưóc mắt bắt đầu dâng lên...
"Quách Tiễn Ni, em đứng đờ ra đó làm gì?" Thuần Hy đã đi rất xa rồi, cuối cùng cũng đứng lại.
"Anh đi nhanh quá, làm sao em theo kịp!" Tôi vội vã chùi nước mắt rồi hét lên.
Ghét bản thân minh quá, gần đây hình như rất hay rơi nước mắt vô duyên như thế~, cũng may bóng đêm đã che giấu cho tôi, anh không nhìn thấy được.
Anh bay lại ngay trước mặt tôi như siêu nhân, rồi quỳ xuống: "Lên đây!"
“Thuần Hy, em cõng anh được không?" Tôi không trèo lên lưng anh như anh bảo, mà bỗng dưng thốt ra câu đó.
"Đầu óc em bị gì vậy? Mau lên! Lề mề thêm giây nữa là anh thay đổi ý định đấy!"
"Em nói thật mà, Thuần Hy, trước kia anh luôn cõng em, lần này đến lượt em cõng anh, thế nào?" Tôi nhảy vọt ra trưóc mặt anh, khom lưng xuống.
Mau nhận lời đi! Cơ hội ngàn năm có một, không phải ai cũng được đâu! Sau này... sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa đâu, he he.
“Ngốc. -_-” Anh đứng thắng người dậy rồi kéo tay tôi đi.
Cái tên da mặt còn mỏng hơn quả bóng bay bị thổi căng này, cõng một lần có ૮ɦếƭ ai đâu? Anh tưởng em không cõng nổi à? Thật là...!!!
Xe vượt núi, xe điện ᴆụng, tàu hải tặc, chúng tôi chơi hết tất cả các trò, chú bán vé vui tới nỗi muốn rụng cả răng giả!
"Bây giờ đi đàu?" Sau khi lên chiếc xe đỗ ngoài công viên, Thuần Hy hỏi tôi.
"~^O^~ Em muốn đi xem phim!" Ánh mắt tôi chiếu thẳng vào tờ poster phim to oạch dán gần đó, “Em muốn xem một bộ phim buồn vô cùng, thảm vô cùng..."
Kết quả là ở rạp chiếu phim, phim chưa chiếu được mười phút mà tôi đã khóc rống lên, đặc biệt là khi xem đến đoạn nhân vật nữ chính bị bệnh ૮ɦếƭ, phải chia tay vĩnh viễn với nhân vật nam chính, tôi càng khóc đến long trời lở đất, trời nghiêng đất ngả, tiếng khóc còn to hơn tiếng phim, khiến mọi người trong rạp tập trung toàn bộ ánh mắt vào tôi, lờ luôn cả bộ phim.
Thuần Hy từ đầu đến cuối đều không phản ứng gì, trong bóng tối tôi không nhìn rõ mặt anh, mà cũng chẳng hơi sức đâu nhìn nữa (vì đang bận khóc mà = =).
"Quách đại tiểu thư! Năm nay em bao tuổi rồi?" Vừa ra khỏi rạp, Thuần Hy vẻ mặt không chút biểu cảm ném cho tôi câu đó.
"Mười chín mà! Anh không biết hả? Anh lại quên rồi à? Hai năm không gặp, anh mắc chứng mất trí nhớ rồi sao?" Tôi vừa chùi nước mắt vừa nói, tâm trạng vẫn còn chìm đắm trong bộ phim ban nãy.
"Ồ, mười chín rồi à, lúc đang xem phim, anh cứ nghĩ chỉ mới năm tuổi chứ!"
"Kim! Thuần! Hy!" Đáng ghét!!! Đây chẳng phải là cách nói khác đi rằng lúc nãy tôi khóc rất ấu trĩ, rất giống trẻ con hay sao???
"Anh không thấy bộ phim ấy rất bi thương à?" Tôi hỏi với vẻ uất ức.
"Anh chỉ thấy hai chữ: tầm! thường!"
"Tất nhiên là anh chả thấy gì tốt đẹp rồi, vì anh là thiên tài mà, không một ai qua được thiên tài! Vậy anh chuyển sang học khoa đạo diễn đi, phim anh quay sau này chắc chắn sẽ đoạt được giải Oscar đấy!" Thật là, vẫn ngạo mạn thế!
"Tất cả mọi người đều nhìn thấy! Em không phát hiện ra à? Cả rạp chỉ mỗi em khóc!"
"Hả? Thật không? Đó là vì... là vì mọi người bây giờ càng ngày càng vô cảm, những người có bản tính ngây thơ đầy tình cảm như em ngày một ít…”
Thực ra nghĩ lại thì bộ phim đó cũng chẳng phải bi thương xúc động gì lắm, nhưng tại sao tôi lại khóc dữ dội như thế? Có lẽ là vì nó đã chạm đến một thứ nào đó mơ hồ trong nội tâm sâu thẳm của tôi chăng...
"Thuần Hy!"
"Hả?"
"Nếu một ngày nào đó, em cũng bệnh và ૮ɦếƭ như nhân vật nữ chính trong phim, anh có khóc như nhân vật nam chính không?"
"Ngốc! -_-"
"Này, Kim Thuần Hy, ngoài chữ \'ngốc\' ra, anh không biết nói cái gì nữa hả? Rốt cuộc là có vậy không? >O< Nói nhanh đi!" "Không!" "Cái gì? Thật là...!!! Động vật máu lạnh! Núi băng!!! Đồ vô tình!!! Đáng ghét!!!!" Bực mình thật đấy, tuy biết tính cách anh trước giờ vẫn thế. "Anh không thể khóc được!" "Tại sao? Tuyến nước mắt của anh có hỏng đâu, mà chắc là còn phát triển hơn người bình thường nhiều, vì anh đã giữ nó lại, chưa bao giờ dùng đến mà!" "Vì em ૮ɦếƭ thì anh cũng ૮ɦếƭ, em thấy người ૮ɦếƭ khóc bao giờ chưa?" "Thuần Hy...". Ghét quá! Tại sao cứ chọc em khóc mãi vậy, em mà khóc thành mắt gấu trúc thì anh phải chịu trách nhiệm hoàn toàn đấy! T_T Anh lại tỏ ra thản nhiên như bức tượng điêu khắc: "Là do câu hỏi của em ngốc quá!" Cái tên này, đúng là quá đáng! Tôi muốn nghe lời nói ngọt ngào của bạn trai một tí, thế là sai sao? Đúng thật là!!! Đừng tưởng anh là Kim Thuần Hy rồi bắt nạt được em nhé, hứ~! "Được rồi, đến cửa nhà em rồi, xuống xe đi!", Thuần Hy dừng xe lại, mở cửa xe cho tôi. "Thuần Hy, vào nhà một chút nhé? Em sẽ nấu chút gì cho anh ăn?" “Thôi, anh sợ bị viêm ruột thừa!" "Kim Thuần Hy! Đừng có nhìn em bằng ánh mắt trước kia được không? Tài nghệ nấu ăn của em tiến bộ từng ngày mà~, đặc biệt là trong hai năm không có anh, em thực sự đã tiến bộ thần tốc đấy!" "Ngốc, mau về ngủ đi, sáng mai anh đến đón em đi học". Anh ném lại câu đó xong lái xe đi mất. Thật là... Hai năm rồi mà vẫn lạnh như băng! Mặc kệ anh, cứ chui vào cái giường ấm áp của mình còn hơn, ha ha...
Truyện Cổ Tích "Tiễn Ni, dậy mau đi, sắp muộn rồi!".
Sáng sớm hôm sau, tiếng bố tôi lại vang lên rất đúng giờ. "zzZZzz... Ôi... không mà... zzZZzz... Con vẫn muốn ngủ..." Đầu đau quá~, như thể có thứ gì đó đang túm lấy đầu mà quay mòng mòng vậy, một vòng, hai vòng... Ư~, chắc chắn là do hôm qua ngủ muộn, mà lại còn ngủ không được ngon... "Dậy mau đi con! Thuần Hy đang đợi con dưới nhà kìa! Con không nhẫn tâm bắt cậu ấy đợi chứ?" "zzZZzz... zzZZzz..." "Tiễn Ni à... Tiễn Ni!!!" "Tiễn Ni, con sao vậy? Có phải thấy khó chịu không? Đầu đau lắm hả? Chúng ta đi bệnh viện nhé..." Bố tôi hốt hoảng vạch chăn ra, ôm tôi. "Bố ơi!!!". Tôi ngồi phắt dậy, khư khư kéo chăn bọc lấy mình, "Lạnh quá~! Cho con ngủ nướng một tí có được không?" "Thật là con không bệnh gì chứ?", Haizzz~, cha mẹ lớn tuổi nào cũng căng thẳng như bố sao? Tôi đành phải lờ đờ rồi dậy, nhảy xuống giường, "Bố à, bố xem đây này!" "Cái con bé này!" Bố tôi thở phào một hơi dài nhẹ nhõm. Tôi xỏ chân vào dép lệt xệt đi vào phòng tắm, "Bố cứ yên tâm ạ, con ấy à~, sức khỏe số một đó~! ~^O^~ He he!" "Tiễn Ni, có phải con ghét đi học lắm không?" "Vâng!". Tôi vừa đánh răng vừa ậm ừ trả lời. "Vậy thì thôi đừng đi nữa, không sao đâu! Chỉ cần con vui thì thế nào cũng được!" "Bố ơi, dạo này bố sao thế? Tự dưng yêu chiều con quá vậy?" Tôi súc miệng "ùng ục" rồi nhổ ra, " Không sợ chiều con quá rồi hư à? Bây giờ báo chí tivi đầu nói cưng chiều con cái quá sẽ gặp chuyện xấu đấy..." "Không sợ, con gái của bố ngoan nhất!". Bố tôi cười khà khà. "À, ồ~, con biết rồi nhé, bố đang giáo dục mềm mỏng chứ gì, đầu tiên là đối xử tốt với con, để con thấy có cảm giác tội lỗi, sau đó con sẽ tự giác đi học đúng giờ không cần ai nài nỉ, đúng không ạ? ^0^ Hì hì". "Tiễn Ni..." "Được rồi, từ nay về sau con bảo đảm không ngủ nướng nữa! Bố hài lòng chứ ạ?" "Tiên Ni..." "Bố ơi, con nói cho bố nghe một bí mật nhé...". Tôi xách túi, lấy một chiếc bánh mì rồi ghé sát tai bố," :-P Lên đại học thật sự rất thú vị! Tạm biệt bố yêu~!" Tôi hôn chụt một cái vào má bố rồi vội vàng phóng như bay xuống lầu. "Lên xe!", Thuần Hy quần áo chỉnh tề đứng đợi tôi bên dưới, thấy tôi xuống bèn xách hô túi rồi nhanh nhẹn mở cửa xe. Hạnh phúc quá đi~! Yêu đương đúng là điều kỳ diệu nhất của đời người~! He he! "O.O A!!!" Tôi vừa thò đầu vào xe đã kêu lên kinh ngạc. Trên ghế ngồi của xe có một chậu hoa lỗ băng đẹp hết chỗ chê. "Thuần Hy, cám ơn anh!~^O^~" Tôi hí ha hí hửng ôm nó vào lòng, ngồi vào chỗ của mình. Đó là loài hoa mà tôi thích nhất~, rất khó mua, tôi vui quá, hehe. Thuần Hy đúng là có lòng, tôi chỉ nhắc đến có một lần duy nhất mà thôi. “Ngốc!” Không thèm nhìn tôi, anh vừa lái xe vừa ném cho tôi một câu. Ghét quá, sao lại gọi tôi là ngốc? Cũng may bổn tiểu thư đây đại từ đại bi, nể mặt chậu hoa này, hôm nay em tha thứ cho anh~, he he! Ai ngờ đâu anh lại lạnh lùng bảo, “Ai nói hoa này tặng em?” “Hả??? Tại sao không phải tặng em? Đây là hoa mà em thích nhất đó~, mà lại còn đặt trên ghế ngồi của em, tất nhiên là tặng em rồi!” Ghét quá!!! “Tiểu thư Quách Tiễn Ni à, anh nghĩ em phải hiểu rõ hai điểm này trước đã: một là, xe này là của anh, hoa đặt đâu chả được, bao gồm cả ghế em đang ngồi; hai là, chỉ có em mới thích hoa lỗ băng à? Người khác không thể thích hay sao ? Pháp luật có quy định điều đó đâu?” “…”, tức đến muốn nhất, nhưng tôi chẳng biết phản xạ thế nào. “He~.” Anh lại khẽ cười. “Kim Thuần Hy ૮ɦếƭ tiệt, anh cười gì hả? Không phải hoa tặng em thì thôi, một chậu hoa xấu xí, có gì hay ho đâu chứ, em đây chả thèm!!! Hứ~!!!” Thuần Hy cười phá lên, “Em đúng là dễ lừa thật!” “Là sao?” “Anh cũng có bảo hoa này không phải để tặng em đâu!” “Kim! Thuần! Hy! Anh học cách đùa em làm trò vui đúng không?!” Tôi tức giận co nắm đấm. “Sao nào? Không cần à? Vậy anh ném nó đi!” Anh nhấc chậu hoa lên định ném ra ngoài cửa xe. “Đừng!!!” Tôi vội vàng ôm chặt lấy nó, “Cho em! Đưa cho em!” Cuối cùng anh buông tay ra, nở nụ cười ranh mãnh đắc ý, ^ ~ ^ Đồ điên! Đáng ghét! Đáng hận!!! “Tại sao em lại thích loại cỏ dại này?” Im lặng hồi lâu, cuối cùng anh cũng lên tiếng, nhưng lại là một câu hỏi vô cùng vớ vẩn. “Nó không phải cỏ dại! Nó là hoa lỗ băng!” “Tiểu thư mù văn hóa, nó vốn là cỏ dại mà, vốn chỉ là phế liệu thôi!” Khoan đã, sao tôi lại có thêm biệt hiệu ૮ɦếƭ tiệt kia từ lúc nào vậy? “Đừng gọi em là tiểu thư mù văn hóa! Dù sao em cũng thi đậu vào một trường nổi tiếng nhất nước - Đại học Tân Dương!” Nếu có râu thì tôi đã thổi phù phù cho nó bay lên rồi! Cứ trừng mắt nhìn trước đã! Nhưng anh nói vẫn như băm bổ, “Phải rồi, em lợi hại thật đấy! ‘Trình copy’ vô cùng lợi hại!” “p(>o<)^q Kim Thuần Hy!!!” Ghét quá! Cái tên ૮ɦếƭ tiệt này sao chứ thích chặt chém tôi thế nhỉ!!!
Anh đảo tay lái một cách thuần thục, “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh!”
“Tại sao lại thích hoa lỗ băng à? Rất đơn giản, vì ý nghĩa của nó là tình mẹ. Em nhìn nó sẽ nhớ đến mẹ, vả lại lúc mẹ em còn sống cũng rất thích loài hoa này.” Hu, nhớ mẹ quá đi mất, nhớ lắm nhớ lắm, nhất là dạo này…
“…”
“Thuần Hy, anh có thích hoa lỗ băng không?”
“…” Đáng ghét, lại giả câm rồi. = =
“Hứ~, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là anh không thích rồi, lúc nãy anh còn định ném nó đi! Chắc chắn anh cũng chê nó tầm thường như đại đa số…”
“Anh thích!” Anh đột ngột ngắt lời tôi vẻ kiên quyết.
“O.O Thật không?”
“Thật!”
HOHO, thật à! ~^o^~ Ha ha, la la la~, tâm trạng tôi thoáng chốc trở nên phấn chấn vô hạn, “Vì em thích, nên anh cũng thích, đúng không?”
“Đúng là tự sướng! Anh thích nó là vì một câu chuyện cổ tích.”
“Truyện cổ tích? Ôi chao, em thích nghe truyện cổ tích nhất đó! Thuần Hy, anh kể nhanh nhanh cho em nghe đi!”
“Không kể!” Anh lại bắt đầu làm ra vẻ lạnh lùng rồi! Chịu không nổi!
“Kể đi mà, người ta muốn nghe mà, anh kể chuyện chắc hẳn là hay lắm, Thuần Hy, Tiểu Hy, Hy Hy…” Tôi kéo cánh tay anh, bắt đầu sử dụng tuyệt chiêu làm nũng của mình.
“-_-^ Buông tay ra!!! Đâm xe thì em chịu nhé?” Chiêu này quả là hữu hiệu, he he!
“Vậy anh kể nhanh đi!”
“Nghe cho rõ, không lặp lại lần hai!”
“Ừ!!!” Tôi chớp chớp mắt, gật đầu lia lịa như một cô bé con ngoan ngoãn trong vườn trẻ.
“Cô bé Alice và ông nội sống trong một thị trấn nhỏ ven bờ biển…”
“Woa! Thị trấn nhỏ ven bờ biển? Lãng mạn quá, Thuần Hy, chúng ta sau này cũng đến đó được không?”
“Không được xen vào!” Thuần Hy lườm tôi một cái.
“Ông cô là một nhà nghệ thuật, đi qua rất nhiều nơi, thường xuyên làm mộ số vật thủ công mỹ nghệ, lúc rảnh rỗi còn vẽ tranh…”
Tôi chặn tay lên иgự¢, “O.O Woa! Ông cô ấy sống lãng mạn quá, vừa đi du lịch vừa là nhà nghệ thuật, lại còn vẽ tranh nữa, đúng là chưa bao giờ thấy một ông già nào biết hưởng thụ cuộc sống như thế! Em cũng muốn sống như vậy…”
“Quách! Tiễn! Ni!” Anh phanh xe đột ngột, khiến tôi giật nảy mình! T^T Hu hu hu~, đầu đau mắt hoa…
Tôi đành phải đưa hai tay lên ra vẻ đầu hàng, “Được, được, được! Em thề không xen vào nữa!”
“Mỗi buổi tối, Alice đều nghe ông cô kể những câu chuyện về các chuyến đi. Cô nói, khi lớn lên cô cũng muốn học theo ông làm hai việc, một là đi du lịch khắp mọi nơi, hai là ở trong một ngôi nhà ven biển. Ông cô cười bảo, còn một chuyện nữa, cô bắt buộc phải làm, đó chính là – mong muốn cô có thể làm một việc khiến thế giới này trở nên đẹp đẽ hơn. Cô nhận lời ông mình nhưng cô không biết phải làm gì mới có thể khiến thế giới này trở nên đẹp hơn….”
“Woa!!!!!!!!! Em cũng muốn làm việc thứ ba đó! Xem ra, em và Alice đúng là tâm linh tương thông, không chừng cô ấy là kiếp trước của em cũng nên, he he. Có điều, việc thứ ba là gì nhỉ? Một việc khiến thế giới này đẹp hơn? Việc mà khiến thế giới này trở nên đẹp hơn ư? Một việc ý nghĩa thật vĩ đại, có điều hình như là rất khó…”
“-_-…” Sao thế này? Tự dưng đang yên đang lành lại giả câm rồi???
“Thuần Hy, sao anh không nói gì nữa? Chưa kể xong mà.” Tôi đành lên tiếng nhắc.
“…” Choáng! Chắc chắn là do ban nãy tôi lỡ dại xen vào, nên anh tức giận rồi…
“Thuần Hy, xin lỗi mà, em sai rồi! Em thề với anh tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không xen vào nữa! Anh kể tiếp đi mà!” Tôi bịt lấy miệng một cách vô cùng tự giác.
“Alice mỗi ngày một trưởng thành. Cô bắt đầu đi du lịch khắp mọi nơi. Những bờ biển nhiệt đới, những vùng núi cao tuyết phủ trắng xóa, những khu rừng sâu và sa mạc…”
“Cuối cùng cô quay trở lại ngôi nhà nhỏ ven biển, cuộc sống ở đó rất vui vẻ, nhưng Alice ngày nào cũng nghĩ đến việc thứ ba mà cô đã nhận lời với ông mình. Rốt cuộc phải làm gì mới có thể khiến thế giới này trở nên tốt đẹp hơn?”
“Đông đi, xuân đến, Alice phát hiện ra, những hạt mầm lỗ băng mà năm ngoái cô vô tình trồng trong vườn, đều đã nở ra những bông hoa rất đẹp.”
“Cô trèo lên đỉnh núi, nhìn thấy một bên sườn núi cũng nở đầy hoa lỗ băng màu xanh, màu tím, màu đỏ. Cô nghĩ, đây chắc chắn là do công lao của gió và chim. Thế là trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ.”
“Mùa hè năm ấy, cô mua một bao hạt giống hoa lỗ băng, vừa tản bộ, vừa rải hạt giống ra khắp mọi nơi. Mọi người trong thị trấn đều gọi cô là ‘cô nàng kỳ quái’.”
“Mùa xuân năm thứ hai, trên cánh đồng, sườn núi, ven đường, trong trường, trong nhà thờ…toàn thị trấn đều nở đầy những cánh hoa lỗ băng xinh đẹp”
“Thời gian cứ thế trôi qua hết năm này đến năm khác, hoa lỗ băng trong thị trấn mỗi lúc một nhiều. Từ đó, người thị trấn bắt đầu gọi cô là ‘cô tiên hoa lỗ băng’.”
“Cô tiên hoa lỗ băng cuối cùng đã thực hiện được nguyện vọng của mình, làm một chuyện khiến thế giới trở nên đẹp hơn.”
Thuần Hy vốn kiệm lời như vàng mà nay bỗng kể hết một câu chuyện dài như thế, ha ha ha.
Tôi cũng ςướק lại quyền tự do ngôn luận của mình: “~^o^~ Woa, woa, một câu chuyện quá đẹp, câu chuyện này có tên không?”
“Cô tiên hoa”
“”Cô tiên hoa?” Một cái tên đáng yêu làm sao, vậy em cũng muốn làm cô tiên hoa! Thuần Hy, chúng ta cũng trồng hoa lỗ băng khắp nơi nhé? Để cả thành phố này đều nở đầy hoa! Đến mùa xuân năm sau, khi hoa lỗ băng nở hết, thành phố này sẽ trở thành biển hoa, nhất định sẽ đẹp lắm. Sau đó…em và anh sẽ nắm tay nhau đi dạo giữa biển hoa ấy, cứ đi đến khi thấm mệt thì thôi…”
“Ồ không, em không đủ kiên nhẫn để đợi, em muốn trồng loại hoa mà năm nay nở luôn ấy, càng sớm càng tốt! Để hai chúng ta ở bên nhau, tự tay gieo hạt, để nó trở thành hoa tình yêu của chúng ta. Thuần Hy, kiến nghị của em được chứ? ~^o^~”
“Ngốc!”
“Kim Thuần Hy, không được phép gọi em là ngốc mãi!!!” Tôi chỉ còn 0,000000000001 mét nữa là tức giận rồi!
Mà anh lại nghiêm túc nói, “Em tự đi gieo hạt đi, hậu quả tự chịu!”
“Em đang làm cho cả thành phố này trở nên đẹp đẽ hơn mà~, thần thánh biết bao, cái gì mà ‘hậu quả’ chứ?!! Người ta cám ơn em còn không kịp nữa là… Không chừng còn tặng cho em phần thưởng kiểu “đại sứ làm đẹp thành phố” nữa đó~, he he…”
“Ngốc! Dùng cái đầu của em kết hợp sinh vật, địa lí, nhân văn, giao thông, xã hội trị an v.v... lại mà nghĩ thử xem! Đến trường rồi, xuống!”
Cái gì mà sinh vật địa lí giao thông nhân văn xã hội trị an??? Gieo có mỗi mấy hạt hoa thôi mà nghĩ nhiều thế? Thật là… làm người mà hiện thực quá để làm gì? Cuộc đời vốn phải lãng mạn tuyệt đẹp mới đúng chứ!
Tôi ôm chậu hoa xuống xe với sự không phục, cuối cùng cũng không quên quay lại làm mặt hề với anh.