Cuộc chia tay có ૮ɦếƭ tôi cũng không tin đượcTôi lơ lãng đi mua kem về, thấy anh hình như có vẻ vừa gọi điện thoại xong. Tôi cũng không màng hỏi gì vì bây giờ tôi chẳng còn chút sức lực nào, tôi rất mệt, thật sự rất mét...
Tôi chỉ muốn dựa vào vai anh như thế, mãi mãi, không muốn nghĩ gì nữa, chẳng muốn đối mặt với chuyện gì nữa, càng không muốn lo lắng gì nữa... A_A
Chúng tôi ngồi dựa vào nhau rất lâu, dài như cả một thế kỷ. Cuối cùng Thuần Hy cũng lên tiếng: “Chúng ta đi thôi, mặt trời sắp xuống núi rồi!”
“Vâng... đợi ăn xong hộp kem đã...”
Tôi không muốn đi, không muốn đi chút nào...
“vẫn chưa ăn xong à? Chảy hết rồi”.
“Ồ...” Tôi đờ đẫn nhìn kem đã chảy hết trong hộp.
“Vậy đi thôi!” Thuần Hy đứng dậy, kéo tay tôi định đi.
Tôi gắng sức ngồi im không nhúc nhích, như thế đang kháng cự lại anh...
“Em làm sao thế?”
“Không thể ngồi thêm một lúc sao?”
"Em đã ngồi cả một buổi chiều rồi. Nào, đi thói. Thuần Hy tiếp tục kéo tôi đi.
“>_< Em không muốn!!!” Tôi giằng mạnh tay anh ra. “_ _”
"Em không muốn về, thật sự không muốn về... Nếu ở một mình, A_T là em rất sợ... Em cũng không biết là tại sao, bỗng dưng rất sợ anh sẽ biến mất... hu hu hu... A_T
“Tiễn Ni...” Thuần Hy lại ôm lấy tôi, chặt hơn cả lần trước.
“Thuần Hy...” Tôi cố hết sức ôm anh thật chặt, chỉ sợ anh đột ngột biến mất...
“Thuần Hy, anh nhìn tịch dương kìa, đẹp quá. Chúng ta, nếu cứ như thế này mãi thì tốt quá...Không ai quấy nhiễu, cứ ôm nhau lặng lẽ ngắm tịch dương... Sau đó, lại đợi ánh mặt trời sớm mai ló dạng... Rồi lại một ngày mới...”
Anh dơ đàn, tôi không biêt anh đang nghĩ ngợi gì. Như thê anh không hê nghe thây tôi đang nói gì.
“Tiễn Ni, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, bất cứ lúc nào, em cũng tin anh, đúng không?”
“Thuần Hy? Lúc nãy em chẳng đã nhận lời anh rồi đó thôi? Em tin anh, tin hơn bất cứ ai khác, hơn bất cứ lúc nào khác!” Hôm nay anh làm sao thế nhỉ, tại sao cứ lặp lại câu cần tôi tin anh?
Tôi ngước lên nhìn vào mắt anh, muốn tìm thấy câu trả lời cho sự thắc mắc của mình trong đồi mắt đen láy ấy. Nhưng anh lại rủ hàng mi dày xuống, đẩy tôi cách hẳn ra ngoài cánh cửa trái tim của anh.
Anh không nói gì nữa.
Ánh đỏ cuối cùng của tịch dương chiếu lên người chúng tôi, nhưng lại khiến tôi cảm thấy lạnh buốt sống lưng. A_T
“Thuần Hy, Thuần Hy anh làm sao vậy? Em đã nói sẽ tin anh mà! Anh nói gì đi! >0< Anh đừng dọa em sợ có được không?” tôi hoảng loạn nhìn anh.
“Tiễn Ni...” Cuối cùng anh đã mở miệng.
“Cuối cùng anh cũng nói rồi, anh dọa em ૮ɦếƭ khi*p thật đấy!”
“Chúng ta chia tay đi”. Anh bỗng buông tôi ra, đứng dậy bước về một phía.
“A_0 Cái gì???” Tôi nghi ngờ tai mình có vấn đề...
“Chúng ta chia tay!!!” Anh nói từng câu từng chữ.
Lần này thực sự không sai... A_0
“Tại... tại sao??? Sao bỗng dưng lại chia tay?” Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh, muốn tìm cho ra đáp án, cho dù là đáp án không thề thuyết phục tôi.
“Thuần Hy, Thuần Hy anh sao thế ~? Tại sao lại đột ngột nói câu này? A_TA Tại sao...?” Tôi túm lấy cánh tay anh lắc lắc.
“Không tại sao cả! Vì tôi chán nhìn thấy cô rồi...”
Anh giằng tay ra! Trong tích tắc, anh giằng tay thật mạnh ra khỏi tay tôi... “Xin lỗi...”
Anh quay lưng lại thốt ra hai chữ đó, rồi chạy đi thật nhanh. Tôi liều mạng chạy đuổi theo phía sau, đuổi theo... Nhưng, không thể nào bắt kịp... Lời Thuần Hy vang vọng cả thế giới...
“-_-A Không tại sao cả! Vì tôi chán nhìn thấy cô roi!!!” Tôi không tin!! Tôi không tin!!! Nhất định là có chuyện gì đó, nhất định do cô ta ép anh, dùng những tấm ảnh đáng ghét kia... Thuần Hy chắc chắn bị ૮ưỡɳɠ éρ, để bảo vệ tôi... anh nhất định... là thế... hu hu hu hu...------ >_<-----
Không được! Tôi phải hỏi cho ra lẽ!!!
A_T Thế nhưng, hình như anh... đang trốn tránh tôi!!!
Anh dọn ra khỏi nhà, đến bác trai bác gái cũng không biết anh đi đâu. Để không khiến bác trai bác gái ngượng ngùng, tôi tạm thời dọn đến nhà Tịnh Mỹ.
Trong trường, anh cũng như biến mất không tăm hơi, gần như mỗi lần đến phòng thí nghiệm tìm anh, tôi đều bị những người bạn khác nhau dùng đủ mọi lý do để ngăn cản.
Cùng lúc đó, lời đồn đại “Kim Thuần Hy chia tay Quách Tiễn Ni, đồng thời chính thức hẹn hò với Phác Trân Hiền” đã bay khắp nơi chỉ trong một đêm...
Hôm nay tan học, tôi lén lút đi theo Phác Trân Hiền, cuối cùng tôi đã chặn Thuần Hy được ở ngay cô ng trường. tôi không ngờ mình lại phải dùng cách hèn hạ đến mức đánh mất lòng tự trọng đến thế để gặp cho được Thuần Hy..., không ngờ hẹn hò lại bị cậu bắt gặp, đúng là trùng hợp quá". Phác Trân Hiền nhìn tôi với vẻ đắc ý.
“Phác Trân Hiền, câm cái mồm thối của cậu lại! tôi đến tìm Thuần Hy, cậu cút ra! p(>_<)cl” Tôi giận dữ quát lên.
Sau đó, tôi quay lại, đối diện với gương mặt vừa quen thuộc vừa vồ cùng xa lạ của Thuần Hy, chậm rãi nói: “A_T Thuần Hy, em muốn anh nói cho em biết, chuyện người ta nói anh đang hẹn hò với Phác Trân Hiền, có phải thật không?”
“Thuần Hy! Anh nói gì đi! Làm ơn nói cho em biết sự thật! Thuần Hy...”
“Sự thật chính là - người Thuần Hy thích giờ đây là tôi, không phải cậu! Ha ha!” Phác Trân Hiền ôm chặt lấy cánh tay Thuần Hy, lại còn dụi dụi gương mặt tôi từng muốn xé nát trăm lần vào cánh tay anh. Nhìn thấy cảnh đó, da gà trèm cánh tay tôi vì kinh sợ và ghê tởm mà dựng hết cả dậy.
“Tôi đã nói cậu câm miệng lại! Tôi muốn nghe Thuần Hy nói, tôi chỉ nghe mình Thuần Hy nói! Thuần Hy, anh nói đi, có phải không, có phải cô ta ép buộc anh?”
Không phải! -_- Tôi nói rồi, cái mặt cô toi nhìn chán rồi, lúc nào cũng dáng vẻ ngu ngốc chậm chạp!" Thuần Hy cuối cùng cũng lên tiếng, vẫn là câu đó, vẫn giữ giọng điệu khiến người ta rung mình ngạt thở như thế.
“Anh nói dối!” Lý do này tôi không tin... không tin... Tôi cố lén nước mắt, không để chúng rơi xuống trước mặt Phác Trân Hiền, tôi không thể để cho cô ta đắc ý nghĩ rằng tôi chịu thua được.
“Em không tin! Kim Thuần Hy, em không tin! Không tin chút nào hết!!! p(>o<)q” “Được! Vậy cô nhìn đây!”
Thuần Hy đột ngột túm lấy Phác Trân Hiền, hôn cô ta điên cuồng... Anh như muốn ôm chặt cô ta vào lòng, không, mà là chìm vào trong vòng tay anh thật sâu...A_0A
Phác Trân Hiền ban đầu dường như chưa phản ứng kịp, mắt mở to có vẻ lúng túng, một lúc sau, mới cố ý làm ra vẻ thẹn thùng xấu hổ, vừa dùng ánh mắt khiêu khích tôi, vừa cuồng nhiệt đáp lại Thuần Hy...
Thuần Hy, rọt cuộc anh muốn làm gì đây? Anh muốn làm gì? Cảm giác lạnh lẽo dần dần lan từ gót chân lên toàn thân tôi... Mỗi tế bào trên cơ thể tôi đều lạnh đến tê người...
“Thuần Hy! A_T” Tôi đau khổ kêên, nước mắt trào ra như suối.
Nhưng, anh chỉ ngẩn ra một lúc, ròi tiếp tục đắm chìm vào động tác của mình...
Thuần Hy, tại sao anh lại cho em nhìn thấy cảnh này? Tại sao??? Rõ ràng anh đau khổ như vậy, tại sao vẫn cố gắng diễn cho em thấy?
Nước mắt mờ nhòe tầm nhìn của tôi... A_T Nhưng tại sao... tại sao tôi vẫn có thể nhìn thấy... Nhìn thấy đồi Ⱡồ₦g mày anh nhíu chặt, nắm tay co lại hằn cả gân xanh, nhìn thấy trái tim anh đang rỉ máu...
“Đủ rồi! —>_<— Tôi không tin!! ૮ɦếƭ cũng không tin!!!”
Tôi điên cuồng đẩy hai người đang diễn trò cuồng nhiệt trước mắt mình ra, khóc và chạy đi như điên!
Thế giới đang sụp đổ ngay sau lưng tôi...
Phải, cho dù bảo tôi ૮ɦếƭ, tôi cũng sẽ không tin đâu, tuyệt đối không bao giờ tin...
Thuần Hy, xin anh nói cho em biết đó không phải là thật, anh đang lừa dối em đúng không???--- ----- >_<--- ----
Xin anh đừng bỏ mặc em"Tôi không còn nhớ mình đã khóc rồi tỉnh dậy trong giấc mơ bao lần, cảnh tượng ấy vẫn bám riết lấy tôi vào ban ngày như ma quỷ, nhưng tôi vẫn bướng bỉnh không chịu tin.
Tôi không tin, Thuần Hy mà tôi yêu thương, Thuần Hy từng hứa hẹn sẽ mãi mãi bên tôi cạnh tảng đá tình yêu, Thuần Hy đã từng nói tin vào tôi khi tôi bất lực nhất, Thuần Hy đã dùng sinh mệnh bảo vệ tôi khi tôi rơi xuống... chỉ vì “chán ghét tôi” mà bỏ tôi ra đi...
™>_<™
Thuần Hy, anh cứ bảo em tin anh, em cũng đã nhận lời, tin tưởng anh hơn bất cứ ai, tin tưởng anh hơn bao giờ hết! Nhưng tại sao cái anh cần em tin tưởng lại là chuyện tàn nhẫn như thế... Tại sao anh lại bắt em tin rằng anh đã chán ghét em, anh đã không còn yêu em nữa...
Thuần Hy, em không tin, chuyện này có ૮ɦếƭ em cũng không tin! Nếu anh nhất quyết bắt em tin, thì trừ phi em ૮ɦếƭ!
Khi trời hửng sáng, tôi bò dậy khỏi giường, vào phòng tắm dùng nước lạnh rửa mặt. Tôi không muốn Phác Trân Hiền nhìn thấy dáng vẻ thất thần của tôi.
Cầm chiếc cốc màu trắng đặt lên giá theo thói quen, tôi nhìn thấy mình tiều tụy xơ xác kinh khủng trong gương, sau đó tôi chuyến ánh nhìn vào hình manga Thuần Hy tự vẽ trên chiếc cốc. A T Thuần Hy, anh vẫn còn dùng chiếc cốc màu hồng đào tượng trưng cho em chứ? Lúc anh dùng nó có nhớ đến em không?
Tôi đến trường từ rất sớm, lại nhìn thấy Thuần Hy ở cửa phòng học.
“A_O Thuần Hy?!” Ánh mắt anh nhìn tôi vẫn lạnh lẽo, nhưng tôi vẫn cố hết sức nặn ra một nụ cười với anh, “Anh đến nói cho em biết những chuyện đó đều là giả, đúng không? Chuyện anh muốn chia tay em đế đến với Phác Trân Hiền đều là do anh lừa gạt em, đúng không?”
..." Thuần Hy lạnh nhạt nhìn tôi, không nói gì, tay đút trong túi quần không nhúc nhích.
“Thuần Hy, anh nói cho em biết đi! Em biết anh làm những chuyện này đều là có nguyên nhân, anh muốn em tin tưởng anh dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, lần này em cũng vân cứ tin tưởng anh.”
“Tin...” Khóe môi anh động đậy, ánh mắt như có chút hơi ấm, nhưng lập tức trở lại vẻ lạnh lẽo thờ ơ; khóe môi cong thành một đường giễu cợt, “Cô chỉ cần tin sự thực hôm qua. Còn ngoài ra, tôi không rảnh để nói chuyện tin hay không tin với cô.”
Anh rút một chiếc cốc trong túi ra: “Cái thứ này để ở chỗ tôi rất chướng mắt.”
Trong ánh nắng buổi sớm, màu hồng đào chói mắt đâm thẳng vào mắt tôi.
Đó là chiếc cốc tượng trưng cho tôi trong bộ cốc tình nhân, bên trên có hình manga của tôi do Thuần Hy vẽ. Tôi muốn anh mỗi ngày khi dùng nó súc miệng sẽ nhớ tới tôi, nhưng hiện giờ anh lại thấy nó “chướng mắt” ỉ A_T
“Thuần Hy...” Tôi nhìn anh với vẻ không dám tin, tay run lẩy bấy túm lấy vạt áo mình.
“Cô cũng không cần?” Anh lắc lắc chiếc cốc, chiếc chuông nhỏ treo trên miệng cốc phát ra âm thanh “ding ding dang dang” thoáng chốc va mạnh vào trái t
“Vậy được...” Anh đưa tay lên, chầm chậm đưa chiếc cốc đến ngang tầm mắt tôi, rồi đấy lại gần. Sau đó chậm rãi buông tay...
Chiếc cốc rơi tuột xuống ngay trước mặt tôi, trái tim tôi trong tích tắc cũng như mất đi trọng lượng...
“Xoảng” một tiếng, chiếc cốc vỡ tan thành nhiều mảnh hồng đào chói mắt, chiếc chuông nhỏ như câm lặng, lăn đến nằm ngay dưới chân tôi. “Đưa đây!” Giọng anh vang lên trong tiếng hỗn loạn. Tôi hoảng loạn thất thần ngước lên nhìn: “AO Cái gì?” Anh không đáp, ánh mắt rơi xuống ngón tay giữa của tôi.
“Khônggggg...” Tôi như bị điện giật nắm chặt chiếc nhẫn trên ngón tay, hoảng sợ nhìn anh.
Gương mặt anh bỗng xuất hiện vẻ lạnh lẽo chưa bao giờ tôi nhìn thấy, cơn lạnh thấu xương xuyên qua đồng tử của anh, trong tích tắc làm tôi đông cứng.
Anh túm lấy bàn tay tôi lúc này đã không còn chống cự, lạnh lùng rút chiếc nhẫn ra.
“Thuần Hy!” Phác Trân Hiền không hiểu từ đâu chui ra, cười vẻ giễu cợt, “He he, Quách Tiễn Ni, sao cậu xứng đeo chiếc nhẫn này được? Tôi mới là người xứng đáng đeo nó!, phải không? Thuần Hy?”
“ừ...” Thuần Hy nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn, hàng mi dài phủ một bóng đen xuống đôi mắt, “Chiếc nhẫn này cô ta đeo rồi, sao xứng với em được? Hôm khác anh tặng em chiếc mới.”
“Đúng đấy, sao em lại đeo thứ mà cô ta đã dùng được, bấn lắm. Thuần Hy, hôm nay chúng ta đi chọn nhẫn nhé?” Phác Trân Hiền đắc ý liếc tôi một cái.
“Được. Giờ chúng ta đi ăn sáng trước đã. Em muốn ăn gì?” Thuần Hy choàng ôm Phác Trân Hiền, đi lướt qua trước mặt như không nhìn thấy tôi.
“>0< Thuần Hy...” Cuối cùng khi đã định thần lại, “rầm” một tiếng tôi quỳ bệt xuống đất, mặc kệ những mảnh vỡ đâm vào đầu gối đau nhói, gào tên anh với tiếng khóc thảm thương.
Anh phớt lờ tôi, vẫn tiếp tục bỏ đi.
“Thuần Hy, xinh anh, đừng bỏ mặc em! >0<” Tôi cầu xin anh bằng lòng tự trọng cuối cùng còn lại
Anh vẫn không phản ứng, cùng tiếng cười điên dại của Phác Trần Hiền, từng bước từng bước biến mất ở đầu hành lang...
Tôi cúi gằm, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống vết thương trên đầu gối, ngoài trái tim ra, cơ thế tôi không còn cảm thấy cơn đau nào nữa...
A_A Lần này anh quá tàn nhẫn-, chưa bao giờ tàn nhẫn đến thế...
Nhưng tôi vẫn không tin, không tin...
Tình yêu của chúng tôi, đã trải qua thử thách sinh tử mà...
Mất đi Thuần Hy, thế giới của tôi đã không còn mặt trời... —>_<—
Tôi không tin tình yêu giữa tôi và Thuần Hy lại kết thúc bằng cách này. Sau khi vật vã một lúc lâu, tôi quyết định gửi cho Thuần Hy một tin nhắn cuối cùng:
“Thuần Hy, đêm nay em đợi anh ở công viên Giấc Mơ, nếu qua 12giờ đêm mà anh vẫn không đến, thì giữa chúng ta sẽ thật sự kết thúc, từ đây về sau em sẽ không bao giờ bám theo anh nữa!”
A_T... Đã 10 giờ đêm rồi, Thuần Hy chưa đến
A_T.. Đã 10:30 đêm rồi, Thuần Hy chưa đến.
A_T.. Đã 11 giờ rồi, Thuần Hy chưa đến...
A_T.. Đã 11:30 rồi, Thuần Hy chưa đến...
A_T... Đã 11:40 rồi, Thuần Hy chưa đến...
A T... Đã 11:55 rồi, Thuần Hy chưa đến... A T... Đã 11:58 rồi, Thuần Hy chưa đến... A_T... Đã 11:59 rồi, Thuần Hy chưa đến...
A T... Đã 12 giờ đêm rồi, 12:00 rồi, Thuần Hy chưa đến...chưa đến... A T... Đã 10 giờ đêm rồi, Thuần Hy chưa đến...
Anh sẽ không đến, anh mãi mãi cũng không đến nữa, anh đã biến mất khỏi cuộc đời tôi như thế đấy...
Giữa tôi và Thuần hy, tất cả đã kết thúc, thực sự kết thúc... Có lẽ, sự kiên trì của tôi là sai, từ đầu đến cuối là sai lầm... A T Tôi khuỵu xuống đất, khóc òa...