Nụ Hôn Của Quỷ - Chương 48

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Anh tin!
Vừa đẩy cửa phòng 305 của Thuần Hy, tôi đã gầm lên như một con sư tử cái đang nổiđiên...
“Trời ơi ~! Phác Trân Hiền ૮ɦếƭ tiệt! Cậu đang làm gì thế hả!! p(>o<)q” Tôi phải hét lên thôi. Bất người con gái nào đến thăm bạn trai mà bỗng nhìn thấy cảnh đó cũng sẽ hét lên như tôi mà, không chừng còn gào lên ghê hơn tôi nữa ấy chứ. Bởi vì... vì... vì cái cảnh khiến tôi phát điên lên ấy là...
Trong phòng bệnh không có ai khác, Phác Trân Hiền mặc đồ bệnh nhân, đang khom lưng xuống phủ lên người Thuần Hy vẫn đang hồn mê chưa tỉnh, thò cái cổ xấu xí ra chu môi để chủ động hôn anh. Đáng ghét!
Nếu như, nếu như tôi đến chậm một bước, chắc cô ta đã hôn rồi.
“Ra ngay!”
Tôi chồm lên, túm lấy Phác Trân Hiền như tủm một con gà con, đẩy mạnh sang một bên.
“Cái đồ khốn khi*p ૮ɦếƭ tiệt, cậu muốn làm gì Thuần Hy của tôi? Rốt cuộc cậu có biết nhục không? Chuyện này mà cậu cũng làm được à...” Tôi nồi giận gầm lên với cô ta.
Không nhìn được, tôi đã khng nhịn được nữa! Tôi muốn quạt cho cô ta một cái bay đến sa mạc Sahra hoặc Bắc Băng Dương, Nam Cực gì gì đó quá, để không bao giờ nhìn thấy cái gương mặt hư hỏng của cô ta nữa...
“Ôi, là Quách Tiễn Ni à ~. Tôi còn đang thắc mắc sao trong bệnh viện lại có con chó dại nào ấy! Chẳng phải cậu đã chia tay với Thuần Hy rồi sao? Sao còn đến đây? Da mặt cậu cũng dày gớm nhỉ!” Phác Trân Hiền nhìn tôi với vẻ khiêu khích.
“Ai bảo chủng tôi chia tay? Chúng tôi không chia tay! Tất cả đều do cái thứ nhơ bẩn là cậu! Đều do cậu bày mưu! Cậu dám làm cả cái việc độc ác là chụp trộm ảnh tôi rồi bỏ vào túi áo Thuần Hy làm cho tôi hiểu lầm Thuần Hy. Sao cậu có thể thế được?”
“Ha ha, có trách thì trách cậu quá ngu ngốc thôi ~. Giống như \'sự thực\' là hôm qua, cậu đẩy tôi xuống ấy, nhưng đã bị Thuần Hy nhìn rõ cả rồi. Ha ha ha ha”.
“Cái gì mà sự thực? Đó không phải là sự thực. Tôi không hề đẩy cậu, cậu nhìn thấy Thuần Hy đến nên giả vờ ngã thì có. p(>o<)q Chính cậu hại Thuần Hy ra nông nỗi này! Cái đồ ૮ɦếƭ tiệt!”
“Ôi ~, cậu nhìn ra rồi à? Hay lắm ~. Tôi cứ tưởng cái đồ đầu heo như cậu sẽ không nhìn ra chứ! Đúng thế, tôi đã cố ý, tôi đã tính toán để diễn trước mặt Thuần Hy. Thế nào? Thế nào? A ha ha- cậu chưa bao giờ là đối thủ của tôi cả, từ quá khứ đến hiện tại và cả tương lai cũng thế! Chuyện hôm qua chẳng đã nói rõ lắm rồi sao? Anh ấy thà ng ra nông nỗi này đề cứu tôi đó! Cậu bại trận dễ dàng rồi đấy thôi? A ha ha-! Những thứ mà Phác Trân Hiền này muốn có thì tại sao lại không có được? A ha ha-! Quách Tiễn Ni, cậu biết được sự thật thì sao nào? Cậu tưởng còn ai tin cậu hả? Cậu hét to lên đi, hét cho cả thế giới này nghe, xem có ai tin cậu không?”
Phác Trân Hiền cười như điên uy Hi*p tôi, từng lời khiêu khích đâm thẳng vào trái tim tôi. Trước gương mặt kênh kiệu của cô ta, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình bất lực đến thế...
“Anh tin!”
Một giọng nói quen thuộc trầm trầm vang lên từ phía sau. Tôi và Phác Trân Hiền cũng quay lại nhìn Thuần Hy đang nằm trên giường. “ Thuần... Thuần Hy... Anh tỉnh rồi!”
Nhìn thấy Thuần Hy mở đôi mắt đen nhánh phát ra thứ ánh sáng lấp lánh mê người.nghe thấy câu đầu tiên khi anh thức dậy lại là câu “Anh tin” mà hiện giờ tôi đang muốn nghe nhất, tôi xúc động đến độ đầu óc tạm dừng tư duy.
"A, Thuần Hy- anh tỉnh rồi, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi! Em vui quá, em xúc động quá.”
Phác Trân Hiền chớp mắt đã biến hóa từ độc ác sang thành con cừu nhỏ đáng thương, cô ta chạy như bay đến bên giường Thuần Hy, bắt đầu tấn công anh.
Quách Tiễn Ni, sao mi lại chủ quan như vậy, sao lại quên bên cạnh còn có một nhân vật kinh dị như thế?
Tôi vừa định chồm lên kéo cái đứa đang rinh chặt lấy Thuần Hy như thỏi nam châm kia ra, thì giọng nói lạnh lùng của anh đã vang lên: “Diễn xuất của cô hay lắm, tiếc là vô hiệu với tôi”.
Ý gì vậy? Chẳng lẽ Thuần Hy biết Phác Trân Hiền đang đóng kịch ư? Lời Thuần Hy từng nói bỗng chốc vang lên bên tai tôi.
“Ngốc, anh đang giúp em!”
“Tóm lại, em phải tin anh. Cho dù người khác nói gì, em cũng phải tin anh, dù là sau này anh làm gì em cũng phải tin anh; anh chỉ cần em tin...”
“Em quên lúc nãy anh đã nói gì với em rồi à...”
“Vậy em nghĩỹ lại đi”.
“Sau này em bớt ở cạnh cô ta lại đi”.
*A_0* Lẽ nào từ đầu Thuần Hy đã biết đây là cái bẫy Phác Trân Hiền tạo ra? Chẳng lẽ từ đầu đến cuối chỉ có tôi là ngu ngơ không biết gì? Thuần Hy đã cho tôi biết bao ám hiệu, tôi lại chẳng chút phát hiện ra, mà lại còn hiểu lầm anh, nghi ngờ anh...
Quách Tiễn Ni, mí đủng là đồ đại ngốc, siêu ngốc, siêu ngu! Không, mi còn ngốc, còn ngu, còn khờ hơn gấp ngàn lần gấp vạn lần nữa!!! Mi hoàn toàn là một đứa siêu cấp ngu ngốc, khờ dại, ngu đần!!!
“Anh đang nói gì thế? Thuần Hy...” Giọng nói ẻo lả của Phác Trân Hiền ngọt đến phát ngấy.
Tỉnh táo! Quách Tiễn Ni, kẻ địch vẫn chưa lùi bước, không thể chủ quan được!
“Đừng gọi tôi là Thuần Hy, tên đó không cho cô gọi được”.
Thuần Hy, nói hay lắm, em ủng hộ anh. He he.
“Được thôi, được thôi, Thuần Hy... anh không cho em gọi thì em không gọi nữa, he he, he he...” Phác Trân Hiền vừa nói bằng giọng chảy nhớt của cô ta, vừa lén lút dùng tay ve vuốt cánh tay Thuần Hy.
“Buông ra...” p>0

“Buông ra!” Điều khiến tôi vui sướng là, Thuần Hy cũng sắc giọng nói cùng một câu với tôi, đồng thời hất tay cô ta với vẻ chán ghét.
“Tiễn Ni, phiền em lấy chiếc khăn đằng kia cho anh”.
“Hả? Ồ, vâng”.
Tôi đưa khăn cho Thuần Hy với tốc độ nhanh nhất. Thuần Hy đón lấy chiếc khăn, càu mày lau mạnh lên chỗ mà lúc nãy Phác Trân Hiền chạm vào, thấy vậy lòng tôi như nở hoa.
"Con gái phải biết giữ mình, đừng có động một tí là chủ động kéo tay con trai!”
Thuần Hy đang dạy dỗ cô ta, he he, cuối cùng anh đi báo oán giùm tôi rồi. Có điều, sau câu này nghe quen quá vậy?
Phác Trân Hiền tức đến độ mặt tái xanh cố gắng níu kéo: “A, Thuần Hy... anh giận rồi sao? Vì những lời lúc nãy em nói với Tiễn Ni ư? He he, đó là do em chọc Tiễn Ni thôi, em thường đầu với bạn ấy mà, anh đừng tưởng thật nhé. Em và Tiễn Ni từ nhỏ đã là chị em tốt, em thích trêu đùa bạn ấy nhất mà, vì dáng vẻ bạn áy tức giận rất đáng yêi, hehe...”
Phác Trân Hiền đúng là một diễn viên thiên tài!! Nói dối cũng chẳng hề ấp úng tí nào.
Không, không thể là “lệnh tiễn khách”, cô ta có là “khách” đâu! Chúng tôi chưa bao giờ mời cô ta đến, tự cô ta vác mặt mo chạy đến đây ấy chứ, vả lại, cô ta còn có ý đồ... lợi dụng sờ soạng Thuần Hy của tôi, tuy kết quả chưa đâu vào đâu, nhưng từ những hành vi bỉ ổi của cô ta, có thể nói cô ta chính là một con chó ghẻ! Á, xin lỗi, các em chó đáng thương, không phải chị cố ý hạ thấp các em đâu!
“Thuần Hy... anh đừng đuổi em đi mà, như thề khiến em đau lòng lắm đó. Thực ra, hôm nay em đặc biệt đến đây để cám ơn anh, cám ơn anh hôm qua đã cứu em...”
Giọng Phác Trân Hiền càng lúc càng mềm, càng múc càng nhão, cuối cùng biến thành giọng “be be” của cừu nhỏ, khiến tôi muốn nôn oe hết ra ngoài.
Thuần Hy có vẻ cũng rất bực bội, sức khỏe anh bây giờ còn yếu hơn tôi, có lẽ không thể cố được bao lâu nữa. Nếu không đuổi con bé Phác Trân Hiền kinh tởm này ra ngay, tôi và Thuần Hy chắc chắn sẽ nôn oe ra ngay trước mặt nó mất, lúc ấy hình tượng của tôi và anh sẽ đi tong mất.
Quách Tiễn Ni này đương nhiên không thể để cho việc đó xảy ra. Tôi quyết tâm túm lấy Phác Trân Hiền lôi ra ngoài. Nhưng cô ta lại bám chặt lấy thành giường, quyết không chịu buông tay.
“Đồ yêu tinh đáng ghét, cái bộ mặt xấu xa của cậu đã phơi bày dưới ánh mặt trời rồi, cậu có liều mạng chống cự cũng vồ ích!”
“Tiễn Ni, cậu làm gì thế? Sao mà nói năng ác độc vậy, khủng khi*p quá. Tớ chỉ đùa với cậu tí cho vui thôi mà, cậu đừng giận dữ như thế chứ? Chúng ta là chị em tốt của nhau mà”.
Phác Trân Hiền vừa cười hí hí nói với tôi, vừa véo tôi một cái ở chỗ Thuần Hy không nhìn thấy được.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Thuần Hy, cơ thể cô ta run nẩy bẩy theo phản xạ, nhưng miệng thì vẫn cợt nhả: "Thuần hy,... anh làm ơn đừng đuổi em đi được không, làm ơn mà... Thực ra, thực ra em vẫn chưa dám nói cho anh biết - em thích anh, lần đầu nhìn thấy anh,
em đã thích anh ròi, thật lòng em rất thích anh... Có lẽ cách bộc lộ tình cảm của em không đúng, em đã làm những việc sai trái, nhưng hoàn toàn là do em thích anh, em thích anh!!!"
Đồ con gái đáng sợ!!! Phác Trân Hiền kinh tởm, nói mãi nói mãi rồi còn nặn ra vài giọt nước mắt cá sấu nữa!!! Diễn xuất của cô ta hay như thế, sao không phát triền tài năng trong giới show­biz nhỉ? Tôi muốn ૮ɦếƭ quá...
“Tôi đã nói rồi: Con gái phải biết giữ mình”.
“Thuần Hy... anh không tin lời em nói sao? Em thật sự thích anh mà! Tại sao anh không chịu tin em? Chẳng lẽ em thích anh là sai ư? Em phải làm sao để anh tin em đây? Em có thể chứng minh cho anh biết, chứng minh là em thật sự rất thích anh!”
Thật sự tôi không thể không phục diễn xuất của Phác Trân Hiền, tôi sắp bị cô ta làm cho cảm động rồi. p(>o<)q Đáng sợ, đáng sợ, đáng sợ!!!
“Cô đã nói xong chưa? Mời ra ngoài! Phiền cô đóng cửa lại hộ tôi!”
“Thuần Hy... anh vẫn không tin em?! Vậy em ૮ɦếƭ là xong, em sẽ nhảy lầu để chứng minh tình yêu thật sự em dành cho anh!” Nước trong đôi mắt cô ta lấp lánh.
Xúy, cái gì mà “tình yêu thật sự”? Thế mà cô ta cũng nói ra được, đủng là mặt dày đã đạt đến cảnh giới cao nhất. Nếu cô ta mà ૮ɦếƭ thật thì hay quá!
Hả? Không thể nào, cô ta chạy đến cửa sổ gần giường Thuần Hy thật, mà lại còn ngồi lên rồi. Chắc cô ta không đến nỗi nhảy lầu thật để chứng tỏ tình yêu với Thuần Hy đấy chứ? Tình cảm cô ta dành cho Thuần Hy sâu sắc đến thế dao? cô ta định làm thật à? Cậu hỏi trong đầu càng lúc càng lớn...
LÊN TRANG NHẤT TIN TỨC LÁ CẢI
Cô nhảy
Thuần Hy sao lại nói những lời đó? Lỡ cô ta bị chọc tức rồi nhảy thật thì sao? Cô ta đáng ghét thật đấy, nhưng chúng ta cũng không đến nỗi mắt mở trừng trừng nhìn cô ta ૮ɦếƭ mà.
“Phác Trân Hiền! Cậu đừng có làm bậy đó! Nhảy lầu không vui tí nào đâu, ૮ɦếƭ cũng không đẹp chút nào cả, cậu đừng thử. Huống hồ ở đây mới là lầu ba, nhảy xuống nhiều nhất cũng chỉ gãy chân thôi, không thể ૮ɦếƭ được...”
Tôi đang nói cái gì vậy trời, câu trước câu sau đánh nhau ầm ầm, nghe có vẻ chang giống đang khuyên người khác gì cả, ngược lại còn giống đang nhắc đối phương đối cách ૮ɦếƭ khác kích thích hơn.
“A ha ha, a ha ha, Quách Tiễn Ni, chẳng phải cậu nói cậu thích Thuần Hy à? Cậu cũng đến đây, ngồi lên trên cửa sổ này! Chúng ta cùng nhảy xuống, thế nào? ~A0A~ A ha ha, cậu không dám chứ gì! Cậu là đồ giả dối, cậu vốn chẳng thích Thuần Hy gì cả! Thuần Hy, anh đã nhìn ra chưa, em mới là người thích anh thật lòng, ha ha ha ha ha ha!!!”
Chu choai! Ai không dám!!! Phác Trân Hiền đáng ghét, mất công tôi lúc nãy còn thương xót cô, tôi đúng là đồ mắt mù! Hừ, sao thua cậu được, tình cảm tốt dành cho Thuần Hy hơn cậu gấp trăm ngàn lần, không mà là một vạn lần, vạn vạn lần! Ai sợ ai chứ!
Tôi tức giận hùng hục đến đó, cũng trèo lên cửa sổ, cũng may cửa đủ rộng, đủ cho hai người ngồi. Tôi cúi đầu nhìn xuống dưới, ôi đúng là đáng sợ quá, đầu óc tôi bắt đầu choáng váng, tim bắt đầu hoảng loạn...
p>0
Hai tay tôi bấu chặt bệ cửa sổ, cố gắng làm ra vẻ dũng cảm, trừng mắt nhìn Phác Trân Hiền.
“Quách Tiễn Ni, em còn làm loạn nữa hả, xuống ngay cho anh!” Thuần Hy ngồi dậy quát lên.
“Thuần Hy, anh đừng động đậy, vết thương chưa lành mà!” Tôi buông tay, quay người lại định đỡ lấy Thuần Hy lúc này đã bước xuống giường, đang lảo đảo tiến lại, nhưng khi tay tôi vừa chạm vào đầu ngón tay anh, phía sau lưng đã cảm thấy có một lực đẩy...
“... Tiễn­Ni!!!”
Trong cơn hoảng loạn hình như tôi nghe thấy giọng nói thuộc tính “kim” đang run rẩy... còn lẫn cả tiếng cười điên loạn của Phác Trân Hiền... Cơ thế tôi đang rơi xuống cực nhanh.! Xin lỗi. Thuần Hy, do em không nghe lời anh... A_T
Lạ quá, phía sau hình như có thứ gì đó cũng đang bay theo tôi—, không biết là gì...
Trời? Đây là thiên đường ư? Màu trắng! Màu trắng! Màu trắng! Sao toàn bộ đều là màu trắng cả vậy? Thiên đường có màu trắng ư? Hình như chưa có ai nói cho tôi điều này thì phải. ừ, vì chưa có ai đến được thiên đường thật sự, nên chang ai rõ cả...
Oi? Tivi? Trên thiên đường cũng có Tivi à? Hình như cũng chăng có gì khác biệt với trần gi­an nhỉ...
Không đúng, chắc là phải có sự khác biệt, chỉ có điều không nằm ở vẻ ngoài thôi? Bật lên xem xem, bật lên xem là biết ngay chứ gì, he he. Tôi hí hửng bò dậy khỏi giường bật tivi lên.
"Xin chào các bạn xem truyền hình cả nước, sau đây chúng tôi sẽ tường thuật mười tin tức lớn nhất trong tuần, đứng đầu là tin:
Tình yêu sinh tử màu xanh cảm động đất trời ~ Kim đồng ngọc nữ vì tình yêu đã cùng nhau nhảy lầu. Nội dung cụ thể như sau:
Chạng vạng ngày hôm qua, vào lúc mọi người đang quây quần ăn bữa toi ấm cúng với nhau, trong phòng bệnh 305 của bệnh viện Ải Nhân ~ bệnh viện lớn nhất thành phố ta ~ lại diễn ra một vờ kịch tình cảm vô cùng đặc sắc.
Nữ chính vì bị kẻ thứ ba xinh đẹp nham hiếm khiêu khích, nên đã hiếu nhầm nghiêm trọng nam chính, suýt nữa hai người đã chia tay nhau. Kẻ thứ ba sau khi bị vạch trần bộ mặt thật đã tương kê tựu kê, giả vờ nhảy lâu đê dụ dô nữ chỉnh, bảo răng ai dám nhảy xuống sẽ chứng mi tình cảm của mình với nam chính Nữ chính không suy nghĩ gì nhiều, nhận lời khiêu chiến này, sẵn sàng dùng sinh mạng để đánh cược với sự chân thành của tình yêu. Ngờ đâu, kẻ thứ ba nham hiếm đã nhân cơ hội đay nữ chính xuống dưới, nam chính vân còn mặc quân áo bệnh nhân, đâu còn quân băng, thây thê đã gào tên nữ chính trong tuyệt vọng và cũng bay ra ngoài theo cô. Cơ thế tươi trẻ tràn đầy sức song của họ đã vẽ nên một đường cong mỹ lệ bi tráng, rồi cả hai người rơi xuống thảm cỏ phía dưới như đôi thiên sứ đang say ngủ.
Chuyện khiến mọi người chấn động hơn cả là, nam chính trong giây phút cuối trước khi rơi xuống đất, trong lòng vẫn không thể nào quên được nữ chính, lo sợ cô sẽ bị ngã tan xương nát thịt ૮ɦếƭ không toàn thây, bèn cố gắng để mình rơi xuống trước bạn gái, và đã trở thành một tấm nệm an toàn cho cô gái mình yêu thương, do đó đã bị thương ở phần đầu rất nghiêm trọng. Tìm hiếu thêm thì nữ chính chỉ bị thương nhẹ, đến nay đã hoàn toàn bình phục. còn nam chính đang bị thương phần đầu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, vẫn đang được điều trị, bệnh tình càng nguy hiểm hơn, đã được đưa vào phòng cấp cứu ngay lúc đó.
Một điểm đáng chú ý hơn cả là, nam nữ chính đểu có tướng mạo và khí chất vô cùng xuất chúng, nam chính được ví như Won Bin và Song Se­ung Hoon, nữ chính được ví như cô nàng ngố ngáo Jeon Ji Hyun. Theo những lời dự báo đáng tin cậy, thì cặp kim đồng ngọc nữ này sẽ trở thành ngôi sao, khiến toàn thế giới không thế kháng cự lại sự hấp dẫn của tràophim Hàn quốc...
Bản tin này đến đây là kết thúc, tiếp theo tin mới nhất sẽ là... "
Thì ra tôi không lên thiên
đường, thì ra tôi vẫn còn chưa ૮ɦếƭ, thì ra tôi vẫn ở bệnh viện Ái Nhân, thì ra sau khi tôi nhảy lầu, thứ đã bay theo tôi chính là Thuần Hy, thì ra tình yêu Thuần Hy dành cho tôi lại sâu sắc đến thế, sâu đến độ không màng sinh tử mà cùng rơi xuống với tôi...
“Thuần Hy, tình yêu anh dành cho em nhiều đến đâu?”
"Trả lời em đ
Tình yêu của anh rốt cuộc là bao nhiêu nào?"
“Chắc to bằng nắm đấm này”
“Cái gì? Kim Thuần Hy, anh muốn ૮ɦếƭ à?”
“Ngốc, đừng nhúc nhích!Em không biết tim người chỉ to bằng nắm đấm thôi hay sao?”
Thuần Hy... Thuần Hy... Thuần Hy em đến tìm anh đây, đợi em nhé, nhất định phải đợi em đó...
Tôi bắt đầu chạy ra khỏi phòng bệnh như kẻ điên...

Người thực vật

Tôi đã tìm thấy phòng bệnh của Thuần Hy sau khi hỏi thăm các cô y tá.
Đẩy cửa phòng vào, tôi nhìn thấy bác gái đang ngồi bên giường với vẻ tiều tụy mệt mỏi như đã già thêm mấy tuổi, sau đó mới là Thuần Hy đang hôn mê bất tỉnh.
“Bác gái...”
“Tiễn Ni, con tỉnh rồi, con thấy khỏe chưa?”
“Vâng. Bác gái, Thuần Hy, anh ấy thế nào rồi? Anh ấy sẽ không... không ૮ɦếƭ chứ?”
Bác gái, sao bác không trách mắng con, do con hư hỏng, do con hại anh ấy.
Ông trời ơi, Thượng đến, Bồ tát, Chúa ơi, xin hãy tha thứ cho con. Con là người không mong Thuần Hy ૮ɦếƭ đi hơn bất kỳ ai. Nhưng mà...
Nhưng trong tiếu thuyết và phim chẳng phải nội dung đều thế hay sao? Lần nào nam chính và nữ chính vất vả lắm mới tìm lại được tình cảm của mình, thì lúc nào người ta cũng tàn nhẫn sắp xếp cho một trong hai người gặp nạn...
“Đừng lo, Tiễn Ni. Thuần Hy không ૮ɦếƭ đâu, Tiễn Ni vẫn ở đây đợi nó, làm sao nó nhẫn tâm không quay lại được? Nhưng, nhưng không biết khi nào nó mới tỉnh lại, bác sỹ nói phần đầu nó bị thương rất nặng, có thể... có thể sẽ trở thành người thực vật cũng chưa biết chừng...”
Người thực vật???
Trời ơi... —>_<——
Tất cả là tại tôi, tại tôi, tất cả đều do tôi mà ra... hu hu hu ... Tại sao người phải trở thành người thực vật không phải là tôi chứ?
“Thuần Hy, anh ấy... thật sự sẽ biến thành người thực vật ư?”
“Thuần Hy, Thuần Hy, anh nhất định phải tỉnh lại, anh đừng dọa em có được không? Đừng đùa với em mà, anh nhé! Em sẽ bị anh dọa cho ૮ɦếƭ mất... thật đấy... Thuần Hy... hu hu hu...”
“Thuần Hy, anh mau tỉnh lại đi, mau lên! hu hu hu ...Thuần Hy... A_A Em ra lệnh cho anh phải tỉnh lại! Ngay bây giờ, tỉnh lại ngay bây giờ, tỉnh lại ngay bây giờ! Nhanh lên! hu hu hu ... Tỉnh lại đi anh...”
“Hu hu hu hu ... Thuần Hy... Thuần Hy... Hu hu hu hu ... Kim Thuần Hy... Hu hu hu hu...”
“Tỉnh lại đi... em ra lệnh cho anh, không, em cầu xin anh, xin anh hãy tỉnh lại đi... Hu hu hu hu ...”
“Hu hu hu hu ... Thuần Hy, anh đừng biến thành người thực vật nhé, đừng bao giờ... Nếu anh biến thành người thực vật thì em phải làm sao đây? Hu hu hu hu ... Chắc chắn là em sẽ không sống nối... Nếu anh biến thành người thực vật thì em sẽ... em sẽ biến mình thành người thực vật luôn cho anh xem...”
“Không... em không muốn trở thành người thực vật, em không muốn mọi người phải liên lụy... em sẽ Gi*t anh trước, sau đó em sẽ tự sát...” A_T
“Đúng... em sẽ Gi*t anh trước, Gi*t anh rồi sau đó em cũng tự sát luôn... hehe...”
“Thuần Hy, chúng ta cùng lên thiên đường nhé... cùng lên thiên đường đi... hehe... như thế... sẽ không phải rời xa nhau nữa... mãi mãi... mãi mãi...”
“Anh sẽ tỉnh lại đúng không? Nhất định sẽ tỉnh lại! Bác gái nói đúng, em vẫn chờ anh ở đây, sao anh nhẫn tâm bỏ đi được­nh sẽ không bỏ đi vô trách nhiệm đâu, đúng không? Không đâu, nhất định là không... Anh không phải là người vô trách nhiệm đúng không? Đúng không... Thuần Hy...”
Trên thế giới này, đối với tôi, hình như chỉ còn lại một việc, đó chính là...
Ớ bên Thuần Hy, túc trực bên Thuần Hy, chờ đợi Thuần Hy, đến khi anh tỉnh lại, đến khi anh mở mắt ra, đến khi anh gọi lại tên tôi...
Không, >_< Tôi sẽ không rời xa anh đâu, cho dù anh tỉnh lại, tôi cũng sẽ không bao giờ xa rời anh nữa...
Anh sẽ tỉnh lại! Nhất định là thế!! Chắc chắn!!! Nhất định!!!! p(>_<)q
Anh chỉ đang ngủ, chỉ đang nghỉ ngơi thôi mà, anh quá mệt mà... Làm thiên tài quá lâu rồi, nên cần phải nghỉ ngơi..!
Thế nên không sao cả, Thuần Hy, em biết anh rất mệt, nên em cho phép anh nghỉ ngơi lâu hơn một chút, nhưng chỉ có thế lâu hơn một tí tí thôi, khi nào khỏe rồi anh phải tỉnh lại ngay cho em! Em đang đợi anh đó, đang đợi anh, đợi anh...
A_T ... Ngày thứ 7 rồi, Thuần Hy của tôi đang ngủ...
A_T ... Ngày thứ 8 rồi, Thuần Hy của tôi vẫn đang say ngủ...
A T ... Ngày thứ 9 rồi, Thuần Hy của tôi cứ ngủ mãi...
A_T ... Ngày thứ 10 rồi, Thuần Hy của tôi vẫn cứ ngủ say...
A_T ... Ngày thứ 11 rồi, Thuần Hy của tôi chưa tỉnh lại...
A_T ... Ngày thứ 12 rồi, Thuần Hy của tôi vẫn chưa tỉnh...
A_T ... Ngày thứ 13 rồi, Thuần Hy của tôi mãi vẫn chưa tỉnh...
A_T ... Ngày thứ 14 rồi, Thuần Hy của tôi vẫn mê man...
A_T ... Ngày thứ 15 rồi, Thuần Hy của tôi bắt đầu học cách nằm ườn ra giường... A_T ... Ngày thứ 16 rồi, Thuần Hy của tôi thật sự đã lười quá rồi... A_T T_T... Ngày thứ 17 rồi, hôm nay đã là ngày thứ 17...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc