Nụ Hôn Của Quỷ - Chương 47

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Gặp phải đối thủ đáng sợ
Hôm qua có lẽ do hao tổn quá nhiều nơron thần kinh, nên vừa về đến nhà là tôi nằm lăn ra ngủ, sáng nay đến lớp học mới phát hiện ra điện thoại quên không sạc pin, mà pin dự phòng cũng không mang theo cục nào. A_AA Buồn bực quá đi mất, trò chơi mới tải xuống hôm qua còn chưa chơi thắng mà! Cứ rảnh rỗi là tôi lại bất giác nghĩ đến chuyện hôm qua khiến đầu đau muốn vỡ.
“Hel­lo-! Tiễn Ni, nhìn thấy anh có vui không?”
Ai vậy? Không thấy tôi đang bực mình à? Tôi nhướn đôi mắt lờ đờ của mình nhìn lên với vẻ rất-​ư-​miễn-​cưỡng... “Tú Triết?”
Tại sao nhìn thấy gương mặt đẹp trai rạng rỡ như ánh nắng của Tú Triết, tôi bỗng thấy muốn khóc thế này?
“Tiễn Ni, sao điện thoại của em tắt máy mãi thế? Anh gọi suốt mà không được”.
“Ồ, điện thoại em hết pin rồi”.
“Vậy thì được. Hôm nay Thuần Hy đến tìm anh... Ây da, ghét quá, đứa nào gọi đến lúc này vậy! Tiễn Ni em đợi một lát, anh nghe điện thoi đã”. Tú Triết vừa mới lên tiếng đã bị một tràng chuông điện thoại cắt ngang tàn nhẫn.
Thuần Hy? Cái tên này bây giờ đối với tôi như thể mộng du vậy...
Anh tìm làm gì? Bảo Tú Triết đến khuyên tôi à? Tú Triết chắc vẫn chưa biết Thuần Hy là dạng người đó đâu nhỉ, Tú Triết là người ngây thơ mà... Không được, tôi phải nhắc nhở Tú Triết...
“Xin lỗi nhé, Tiễn Ni, mấy người bên nhóm kịch lại gọi điện đến giục anh rồi, anh phải đi đây. Bye bye~!” Nói xong, giống như đạp lên bánh xà phòng, anh chạy biến mất.
“Đợi...” Tú Triết đáng ghét, chưa nói xong đã chạy, lại bắt tôi chơi trò giải đố nữa chứ.
“Tiễn Ni, lúc nãy anh quên chưa nói, Thuần Hy hẹn em trưa nay tan học gặp nhau ở cánh rừng nhỏ, nhất định phải đến đấy”. Tú Triết đứng ở cửa hét lên với tôi một câu, rồi lại biến mất không tăm tích.
Thuần Hy hẹn tôi? Tại sao lại nhờ Tú Triết chuyển lời? Mà lại hẹn ở cái nơi gần như chẳng ai đến đó, rốt cuộc anh muốn làm gì?
“Tiễn Ni, cậu muốn đi thật à?” Cái giọng nói buồn nôn ૮ɦếƭ người không đền mạng lại vang lên rất không đúng lúc bên tai tôi.
Cái đồ yêu tinh đáng ghét thích học theo người ta này, tại sao gần đây cứ nhiệt tình với chuyện của tôi thế nhỉ? tôi không đi thì cậu vui lắm à? Thế thì tôi cứ để cậu không toại nguyện đấy!
“Tất nhiên”.
“Nguy hiểm lắm...”
“Cảm ơn đã quan tâm, ban ngày ban mặt mà nguy hiểm cái gì? Quách Tiễn Ni này đâu phải kẻ nhát gan”.
“Nhưng...”
“Phác Trân Hiền, chuyện này có lien quan đến cậu à? Cậu có thể đừng quấy rối tôi được không?” Tôi móc MD ra khỏi túi xách, nhét tai nghe vào tai, mở vol­ume to hết mức.
Ghét quá, cứ ở bên cạnh với con nhỏ đó nữa chắc tôi điên mất! Lòng tôi giờ đã rối loạn rồi, như âm nhạc loạn xạ vang lên trong tai vậy.
“Ding ling ling... ding ling ling... ding ling ling...”
Cuối cùng đã vật vờ đến lúc nghỉ trưa rồi, tôi đứng dậy, hít thở thật sâu, hướng đến cánh rừng nhỏ.
Trèo qua ngọn đồi này là đến cánh rừng nhỏ rồi, buổi trưa đó chẳng có mấy ai, Thuần Hy chọn một nơi như vậy để gặp tôi... =_= “Nguy hiểm lắm đó...”
Giọng nói âm hồn không tan của Phác Trân Hiền bỗng xuất hiện trong đầu tôi. Xúy xúy xúy, tôi lắc đầu thật mạnh, chỉ muốn đuổi các giọng nói đáng ghét ra khỏi đầu mình.
Có gì nguy hiểm? tôi là Quách Tiễn Ni “thợ săn ác quỷ” danh tiếng lẫy lừng mà, có gì mà chưa từng trải qua đâu? Có điều, cánh rừng nhỏ kia sao giữa trưa mà vẫn âm u quá, phải đi thật ư?
Bất giác, tôi đã tiến đến đỉnh đồi rồi.
“Tiễn Ni, tôi khuyên cậu đừng nên đi thì hơn”. Phác Trân Hiền? Sao cô ta lại ở đây? Tay chân nhanh nhẹn gớm nhỉ!
“Phác Trân Hiền, tôi đi hay không là chuyện của tôi, đã bảo cậu đừng chõ mũi vào. Cậu không thấy mệt à?”
“Thế à ~?” Giọng cô ta đột ngột cao lên, đồng thời lộ ra nụ cười đắc ý.
“Cậu... cậu muốn làm gì?” Tôi lạnh run từ đầu đến chân.
“He he, he he, tiểu thư Quách Tiễn Ni than yêu, sao cậu vẫn ngô nghê như trước kia thế nhỉ. Đáng lẽ cậu phải hỏi là: \'Cậu đã làm gì\' mới đúng”. Phác Trân Hiền cười gi­an ác, tôi gần như có thể thấy được hai chiếc sừng trên đầu và chiếc đuôi chĩa sau lưng cô ta.
“Cậu đã làm gì tôi?” Trời ạ, tôi lại bị cô ta sắp đặt rồi, mà lại chẳng phát giác ra chút nào.
“Cậu vẫn chưa nhận ra à? Tấm ảnh trong túi áo khoác ngoài của Thuần Hy...”
“Đó là trò quỷ cậu làm à?”
Trước mặt tôi hiện lên cảnh trong nhà ăn hôm qua, Phác Trân Hiền đã kéo chiếc ghế có áo khoác Thuần Hy đồ xuống gầm bàn. Nhất định cô ta đã bỏ tấm ảnh vào trong túi lúc đó rồi. ૮ɦếƭ tiệt, sao lúc đó tôi không nghĩ ra. Quách Tiễn Ni ơi là Quách Tiễn Ni, mi quá ngu ngốc rồi... >_

“Đủng thế, không ngờ cậu lại dễ dàng mắc bẫy như vậy”.
Khó chịu quá... tôi không nên nghi ngờ Thuần Hy, tất cả là cái bẫy do con bé này o ra, mà tôi lại ngây thơ chui vào như trước kia...
“Hơn nữa, cậu xem xong mẩu tin nhắn đe dọa kia thì càng tin tưởng hơn, ha ha”. cô ta cười to đắc ý, đầu tôi bỗng đau nhức kinh khủng như bị trúng lời nguyền ma quỷ.
“Mẩu tin đó cũng do cậu làm đúng không? Nhưng tại sao cô lại có được điện thoại di động của Thuần Hy?” Tôi vẫn không hiểu lắm.
“Xem ra cậu vẫn không tin anh ấy nhỉ. Thuần Hy đúng là đáng thương ~, thì ra cậu luôn yêu anh ấy như thế đấy- ha ha-. ~A.A~ Tôi báo cho cậu biết nhé, cái trò tiểu xảo này chả là gì với tôi cả, nhưng dùng nó để lừa cậu thì luồn có tác dụng. Tôi chỉ cần tìm bừa một người nào đó, dùng điện thoại anh ta gửi tin nhắn như thế đến máy tôi, sau đó thay tên anh ta đi là được, dù sao cậu cũng chả thèm nhìn đến số điện thoại, chỉ nhìn cái tên không thì tức muốn điên lên rồi. Từ nhỏ đến lớn cậu luôn bị sập bẫy do tôi tạo nên, cái đầu heo như thế làm sao xứng được với hoàng tử Thuần Hy của tôi chứ?” Cô ta cười điên loạn, đến mức chảy cả nước mắt ra.
Thuần Hy thật sự không sao, chỉ có tôi không tin anh, tôi đã phụ lòng anh... Thuần Hy, Thuần Hy, em... Đau khổ quá, thật sự rất đau khổ...
“Câm miệng lại cho tôi! Tôi có xứng với anh ấy hay không, không cần cậu lo!”
“He he, đương nhiên là phải lo rồi. Báo cho cậu biết Thuần Hy nhất định sẽ là của tôi, tôi chắc chắn thế! Cậu nên biết ý mà chia tay nhanh nhanh đi”.
“Đáng ghét! Cái đồ yêu tinh này! ~~p(>o<)q Tại sao lên đến Cao trung rồi mà cậu vẫn không chịu buông tha cho tôi, mà vẫn muốn tranh dành với tôi hả” Tôi không kiềm chế nổi bản than, hai tay bấu chặt lấy đôi vai đang cười đến phát run của cô ta. Nếu như có thể, tôi thật sự muốn đẩy cô ta ngã xuống sườn đồi này...
Thuần hy gặp nạn
“Tiễn... Tiễn Ni, cậu... cậu định làm gì?” Phác Trân Hiền bỗng dừng cơn cười điên loạn, hai tay túm chặt lấy cả tay tôi, trong một phần ngàn giây vẻ mặt cô ta đã đổi thành vẻ đáng thường, đôi mắt long lanh nước mắt đang ánh lên vẻ trách mó
Hừm? Cô ta lại muốn gì đây? Tôi chưa phản ứng kịp, đã nghe thấy tiếng Thuần Hy vang lên từ nơi gần đó: “Hai người đang làm gì vậy?”
Sắc mặt Thuần Hy chưa bao giờ khó coi đến thế, anh bước đến rất nhanh từ phía cánh rừng nhỏ.
"Tiễn Ni, cậu buông tha cho tôi được không? Nể tình bạn bè bao lâu năm của chúng ta, cậu buông tha chúng tôi đi nhé. Tôi xin cậu đấy, tôi quỳ xuống xin cậu được không?\'
Cô ta đang nói thứ quỷ quái gì vậy? Sao tôi không hiểu gì cả thế? Cái gì mà ςướק với chả không? Trước đến nay chẳng phải cô ta luôn ςướק đồ của tôi hay sao?
“Cậu nói gì vậy? Buông tay ra!” Tôi thử đẩy cô ta ra, tôi muốn nói sự thật cho Thuần Hy biết, tôi phải xin lỗi Thuần Hy. >0<
“Cậu không đồng ý thì tôi sẽ không buông”. Tay cô ta như thỏi nam châm dính chặt vào tay tôi, tôi không cách nào giằng ra được.
“Đồng ý cái gì? Tôi chẳng hiểu cậu đang nói cái gì cả! Thuần Hy! Thuần Hy...” Tôi chỉ còn nước cầu cứu anh.
Thuần Hy sa sầm mặt, càng bước đến gần hơn.
“Đừng mà...” Phác Trân Hiền bỗng kêu lên thảm thiết rồi ngã người ra phía sau, tay quơ loạn lên trong không khí.
Cô ta bị sao vậy? Sao giống như tôi đẩy cô ta ấy. Rõ ràng tôi không đẩy cô ta mà, tuy lúc nãy toi cũng có chút cái ý nghĩ độc ác ấy, nhưng nó đã bi tôi Gi*t ngay trong trứng nước rồi mà. *0_0* Chẳng lẽ ban nãy là do bản năng cơ thể tôi? Không thể nào...
Trời ạ, phía sau Phác Trân Hiền không có lan can bảo vệ, nếu cô ta ngã xuống... tôi thực không dám tưởng tượng nữa. Tôi sẽ không trở thành hung thủ sát nhân chư? Trước mắt tôi bắt đầu hiện lên cảnh trên cổ tôi treo tấm bảng “tội phạm Gi*t người” bị ngươi ta chỉ trỏ chửi mắng.
“Tệ quá”. Thuần Hy đã đến nơi vội vã đưa tay ra túm lấy Phác Trân Hiền.
Thuần Hy, anh nhất định phải túm lấy cô ta, tuy rằng cô ta đáng ૮ɦếƭ ngàn vạn lần cũng không đủ, nhưng lần này, cô ta tuyệt đối không thể ૮ɦếƭ được...
“ Đừng mà!!!” Lần này đến lượt tôi hét lên hai chứ đó một cách thảm thiết.
Bởi vì tôi nhìn thấy - sau khi Thuần Hy túm được Phác Trân Hiền, anh đã ngã nhào xuống dưới cùng cô ta.
Sườn đồi này vừa cao vừa dốc như thế, Thuần Hy đã ngã xuống! Anh có ૮ɦếƭ không?
“Thuần Hy!!! Thuần Hy!!!” Tôi khóc, gào len xuống bên dưới.
Không có tiếng nào đáp lại.
"Thuần Hy, Thuần Hy anh đang ở đâu? Anh sao rồi... Thuần Hy? Anh không thể ૮ɦếƭ
như thế được! Hu hu hu...
Tôi men theo sườn đồi chạy như điên xuống dưới...
Thuần Hy, anh nhất định không thề xảy ra chuyện gì được! Em vẫn chưa xin lỗi anh mà, nhất định anh vẫn con đang giận em...
Tất cả đều tại em không nghe lời anh, do em không tin anh, do em quá ngu ngốc... Do em! Do em hết!
Tôi chạy như bay xuống, nước mắt chảy tràn trên mặt, theo gò má rơi xuống tí tách...
--- ---- >_<--- -----
“Thuần Hy!” tạ ơn trời đất, cuối cùng tôi đã nhìn thấy anh rồi.
Thuần Hy nằm trên mặt đất, lặng lẽ như đang say ngủ, đầu Phác Trân Hiền gối lên một cánh tay anh trông rất ngứa mắt.
“p>o
“Thuần Hy, Thuần Hy, anh sao rồi...?” tôi ôm đầu anh lên, không nói nổi lời nào.
Phía sau gáy Thuần Hy toàn là máu! Máu chảy theo cánh tay tôi xuống dưới, đập vào mắt tôi cùng hòn đá nhỏ nhô lên ngay dưới đầu anh lúc này. *0_0*
Thế giới của tôi phút chốc biến thành đen trắng. Trời ơi, chẳng lẽ Thuần Hy... anh ấy... lần này đã ૮ɦếƭ thật rồi“Oái, có phải Kim Thuần Hy không? Sao giống như ૮ɦếƭ rồi thế?”
“Bên cạnh hình như là Phác Trân Hiền thì phải, họ sao vậy?”
“Chắc không phải là vụ án mạng ghen tuông tình cảm tay ba đấy chứ?”
“Xúy xúy, Quách Tiễn Ni đáng sợ quá, dám đẩy cả Thuần Hy và Phác Trân Hiền từ trên kia xuống...”
Mấy tên mồm thôi kia xuất hiện từ khi nào vậy, sao có mát khắp nơi như virus bênh tật vậy? >_<
“Mấy người nhìn cái gì mà nhìn? Còn không gọi cấp cứu đi!” Tôi dùng hết sức hét lên với
họ.
Rất nhanh... xe cấp cứu chạy đến...
Rất nhanh... chúng tôi được đưa đến bệnh viện...
Rất nhanh... Thuần Hy được đưa vào phòng cấp cứu...
Khi mấy chữ lớn “đang phẫu thuật” lóe lên, tôi đã rũ rượi dựa vào tường ngồi bệt xuống đất.
Thần thánh ơi, Bồ Tát ơi, mẹ ơi, xin mọi người, xin mọi người hãy bảo vệ cho Thuần Hy bình an vồ sự!
“Thuần Hy, anh nhất định sẽ không sao, hu hu hu...”
Có lẽ mấy thế kỷ đã trôi qua, tôi đã cố gắng tới lần thứ một trăm kiềm chế không xông vào phòng phẫu thuật, cuối cùng cửa phòng đã xịch mở. Thuần Hy được quấn băng kín đầu nằm yên trên giường và được đẩy ra ngoài.
“Thuần Hy, Thuần Hy...”
Không có phản ứng? Tôi phóng ngay đến ôm lấy vị bác sĩ vừa cởi khẩu trang ra...
“Bác sĩ ơi, Thuần Hy không sao chứ? Anh ấy không ૮ɦếƭ chứ? Anh ấy sẽ ૮ɦếƭ sao? Anh ấy không thể ૮ɦếƭ được, tuyệt đối không được, bác sĩ phải có nghĩa vụ không để anh áy ૮ɦếƭ...”
“Không ૮ɦếƭ đâu”. Bác sĩ nhìn tôi với vẻ kinh ngạc, có lẽ ông cảm thấy tôi nói chữ “૮ɦếƭ” hơi b chăng?
“Chủ yếu là bị thương phần đầu, não sẽ bị chấn động nhẹ, có thể hôn mê một hai ngày, tỉnh dậy rồi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày sẽ không sao. Không nguy hiềm đến tính mạng”.
“Vậy thì tốt rồi, cảm ơn bác sĩ, cám ơn, he he”.
Tôi ở trong bệnh viện để chăm sóc Thuần hy suốt một đêm, đến sáng hôm sau mới lưu luyến chia tay Thuần Hy vẫn đang hôn mê để đi học.
Khi vác đôi mắt thâm quầng như gấu trúc vào lớp học, nhìn thấy vị trí ngồi của Phác Trân Hiền bỏ trống, đầu tôi lập tức to lên gấp đôi.
Tôi đã quên mất, hôm qua cô ta cũng được đưa vào bênh viện. Trời ơi, chắc cô ta sẽ lợi dụng thời cơ mà lẻn vào phòng bệnh của Thuần Hy để làm trò bậy bạ rồi. Cái tên đó trăm phần trăm sẽ giở kế ly gián ra với Thuần Hy, mà cô ta lại biết làm nũng như thế, nếu Thuần Hy tin cô ta thì phải làm sao đây? p>o
Chuyện hôm qua có lẽ khiến toàn trường sôi sục cả lên, những người xung quanh nhìn tôi bằng cặp mắt như thể tôi là nữ đại ác vậy. Trời đất, vậy sau này tôi còn sống sót ở trường Sâm Vĩnh này thế nào đây?
Như ngồi trên gai ing~... Tiết học hôm nay có vẻ còn đau khổ hơn những hôm khác...
Cuối cùng tiếng chuông tan học đã vang lên, tôi nhảy nhổm lên như được cứu mạng, chạy ào ào ra cửa như một cơn gió...
Thuần Hy, em đến đây!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay