Nụ Hôn Của Quỷ - Chương 45

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Đứa con gái kinh khủng như âm hồn chưa tan
Mấy ngày bình an vô sự trôi đi, biểu hiện của Phác Trân Hiền cũng khá là bình thường. Tất nhiên, cái kiểu “bình thường” này phải bao gồm cả việc cứ tan học là bị một đám con trai mê gái nước dãi lòng thòng bao vây, còn cô ta thì đong đưa qua lại, cợt nhả lả lơi....
Tôi dần dần yên tâm, vì lần trước tôi đứng ở cổng đợi Thuần Hy đến đón bị cô ta bắt gặp, ngoài việc rất lịch sự chào tôi một tiếng, cô ta cũng không tỏ ra có gì bất thường. So với cái đám mê trai đáng ghét cứ vây lấy Thuần Hy và nuốt nước bọt ừng ực và cứ lấy điện thoại di động ra chụp hình anh, thì cô ta còn dễ chịu hơn nhiều.
Có lẽ trước kia do tôi quá nhỏ mọn hẹp hòi chăng, hoặc có lẽ sau khi chuyển đi Phác Trân Hiền đã tự cảm thấy hành vi trước đây của mình quá ác độc nên ăn năn hối cải? Hehe...
Có điều, không hiểu vì sao, mà tôi vẫn rất ghét cô ta giống như một loại bản năng của động vật......
“Ding ling ling.... ........ Ding ling ling.... ......... Ding ling ling.... ......... ”
Ha ha, tiếng chuông tan học buổi trưa cuối cùng đã tấu lên điệu nhạc kì diệu của nó. Tôi nghe thấy thế vội đứng dậy, chạy vụt về phía nhà ăn học sinh Sâm Vĩnh khu s với tốc độ chạy nước rút 100 mét. Tôi phải nhanh nữa nhanh nữa và nhanh nữa, bởi vì bụng tôi đã réo lên ùng ục ùng ục như phản đối từ lâu lắm rồi.
Còn nữa, quan trọng hơn cả là.... .....
Lúc nãy, khi học tiết thứ 4, tôi đã nhắn tin cho Thuần Hy, bảo anh ra tan học xong là đến nhà ăn khu S đợi tôi, chúng tôi phải cùng nhau ăn bữa trưa tình nhân lãng mạn mà. He he
“Thuần Hy, Thuần Hy, em đến đây.... ......... ” Tôi vừa lao vào nhà ăn, đã thấy ngay bóng dáng đẹp đẽ cực kì nồi bật của Thuần Hy. Vui quá, vui quá đi!
Tôi hí hửng chạy đến ngồi ở bàn mà anh đang ngồi.
“Em ngồi ở đây đợi anh, anh đi lấy cơm!”
Thuần Hy đặt áo khoác lên lung tựa của ghế, rồi đứng dậy đi đến một ô cửa lấy thức ăn.
“Vâng”, tôi tình tứ nhìn theo bóng dáng cool ૮ɦếƭ đi được của anh, cơn thèm ăn càng tăng cao hơn ~! Chảy nước bọt ing ~
Xúy ~, Quách Tiễn Ni, mi thật đáng buồn nôn ~! Sao lại giống bọn mê trai kia rồi?! >_< Không nhìn nữa, không nhìn nữa, chơi game thôi! He he...
“Ôi chao-!”
Đúng lúc tôi đang ngồi lắc lư chơi trò mới nhất, cool nhất, thú vị nhất bằng điện thoại di động ~ “thợ săn bắt mèo trong rừng”, thì nghe thấy một tiếng kêu thê thảm yếu ớt, tiếp sau đó tôi nhìn thấy một bóng mỹ nữ cùng chiếc ghế Thuần Hy ngồi cùng nhau ngã nhào xuống đất một cách hồn nhiên, chóp mắt cái đã mất tích dưới gầm bàn.
Mỹ nữ kia hình như đầu óc bị gì ý nhỉ? Rọt cuộc là đi đứng kiểu gì vậy? Mà hình như cô ta đã nằm dưới gầm bàn một lúc lâu rồi thì phải, chắc không phải ngất đi đấy chứ?
Tôi vội vã quỳ xuống gàn xem xét
“Phác...... Phác Trân Hiền?!”
Ôi, ôi ~! Sao lại là cô ta? Không hiểu vì sao mà vừa nhìn thấy cô ta, trong đầu tôi lập tức nảy ra ngay một từ “âm hồn không tan”
“He he, Tiễn Ni, chào cậu, thực ngại quá, làm cậu sợ ૮ɦếƭ khi*p nhỉ? He he.”
“Ôi dào, cậu kéo áo Thuần Hy xuống dưới đất rồi kìa!”
“Á ~! Trời ơi, tớ đúng là đáng ૮ɦếƭ, tớ thực sự không cố ý đâu, để tớ nhặt nó lên giúp cậu. Không bị bẩn chứ, ôi thật là ngại quá! Tớ ưeo nó lên giúp cậu nhé. He he!” Cô ta cười híp mắt vừa nói vừa đứng dậy khỏi gầm bàn, treo chiếc áo ngoài của Thuần Hy vào vị ưí cũ.
Ghét quá! Cô ta lại còn ngồi trước mặt tôi một cách thản nhiên nữa, hình như chẳng có ý định rời đi.
“He he, Trân Hiền, cậu không đói bụng à? Đi ăn cơm đi chứ? Cậu không cần phải ở đây ăn với tôi đâu.”
Tự tôi cũng thấy mình cười giả tạo kinh khủng
“Tiễn Ni....... ” Phác Trân Hiền bỗng dưng nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt đầy đau khổ và thương xót.
Cô ta muốn làm gì? Tôi cảm giác hơi ấm quanh mình đột ngột giảm xuống 30 độ.
“Có... .có chuyện gì?” Không khí lạnh khiến lưỡi tôi như đóng băng lại.
“Tiễn ~ Ni ~....” Cô ta run rẩy gọi tên tôi như thể mỗi một từ phát ra đều đang đè nén một sự đau khổ cực kì lớn.
“Rốt..... rốt cuộc là có chuyện gì?” Tôi gần như muốn xoạc cẳng bỏ chạy.
“Chuyện....... chuyện này ấy mà.... ..... tớ thực sự không biết có nên nói cho cậu biết hay không, nhưng, nhưng nếu tớ không báo cho cậu biết, tớ sẽ áy náy lắm....”
“vậy cậu cứ nói đi.... ... ”
“Chính là....... tớ đã quen một anh, sau đó hẹn hò với anh ta.... ...... .... ”
“Hử ~” Hẹn hò với một anh chàng thì có cần đau khố đến thế không? Theo tôi thì anh chàng kia phải đau khổ hơn mới đúng. ừ, đúng là có chút thông cảm với người hẹn hò với cô ta!
Không, không đáng được thông cảm, cái tên thích được thứ rác rưởi như Phác Trân Hiên thì có lẽ mắt cũng mọc dưới gót chân ròi, hừ! ôi ý nghĩ này ác độc quá, he he...
“Chúng mình đã quen nhau vào mùa thu năm ngoái (chính là lúc tôi và Thuần Hy cố xem nhau như người lạ, và tôi đang hẹn hò với Tú Triết). Anh ta chủ động đến trường tìm tớ, muốn hẹn hò với tớ. Tớ thấy anh ta cũng đẹp trai, nên... .nên nhận lời!”
“0, thế thì chúc mừng cậu nhé!” Là trai đẹp mà sao mắt nhìn người kém thế, đúng là khiến người ta muốn bốc lửa giận! Tiếc là tôi bây giờ không còn là thợ săn ác quỷ nữa, nếu không sẽ nhất định chỉnh sửa mắt anh ta cho đàng hoàng lại.
“Tớ, tớ vốn nghĩ anh ta thật lòng muốn hẹn hò với tớ, ai ngờ.... ...... ...... ... ai ngờ....... anh ta lại..... lại....” Giọng nói cô ta bắt đầu nghẹn ngào.
“ A_A Anh ta...... anh ta làm gì cậu?” Sự tò mò vẫn chiến thắng sự chán ghét đối với cô ta.
"Anh ta..... anh ta thật ra chẳng làm gì tớ hết, chắc là do tớ phát hiện sớm chăng, nên anh ta vẫn chưa kịp hạ thủ với tớ. Cậu có biết không? Thì ra anh ta là một con quỷ đại háo sắc! Bề ngoài nhìn có vẻ rất lạnh lùng, thực ra nội tâm cực kì bẩn thỉu
0, thế thì hợp với cậu quá còn gì. Tôi thầm vui mừng hỉ hả trong bụng.
“Tớ phát hiện ra rất nhiều hình nude của các cô gái trong cặp sách của anh ta, sau này tớ mới biết, thì ra anh ta dùng chính những tấm ảnh đó để ép các cô gái phải.... ........ phải....với anh ta.”
“Sao lại thế được? Sao lại có cái thứ bỉ ổi như thế được? —>0<” Lửa giận trong tôi bốc vèo lên đến đỉnh đầu, nhiệt huyết bảo vệ phụ nữ của thợ săn ác quỷ bừng bừng.... ........
“Thực ra.... thực ra người đó cậu cũng quen đấy....”
“Hả ~” Sao tôi lại quen cái loại rác rưởi như thế được.
“Ai vậy?” “Là....là....”
“Anh ta là ai? Rốt cuộc là ai hả? Nói mau! ~~>0<— Bổn tiểu thư nhất định phải xử lí cái tên khốn khi*p chuyên bắt nạt nữ sinh đó mới được! Ị Ị” lúc này đây, nhiệt huyết chính nghĩa trong tôi đang bừng bừng sống dậy, tôi đã vứt cái “bữa ăn lãng mạn” ra cách mấy nghìn dặm rồi.....
Tôi sắp tức điên mất thôi
“Kim...Kim Thuần Hy....” Tôi ngã....
Quỷ mới tin! Không, quỷ cũng không tin được.
Cái đồ rác rưởi không biết nhục này, lên đến Cao trung rồi mà vẫn không hối cải, mới an phận được vài ngày đã gây sóng gió rồi >0<
“Cái đồ mồm thối ૮ɦếƭ tiệt kia cút xa ra! >_< Cậu tưởng tôi là con ngốc à, ai mà tin được lời ma quỷ của cậu. Cậu có xem tôi là bánh quẩy để rán tôi lên thì tôi cũng không tin đâu!!!”
Đáng ghét, Kim Thuần Hy quý giá số một, chính trực số một trong lòng tôi, mà dám bôi xấu...... rõ ràng là chán cơm thèm đất mà!!!
“Cậu cút ra khỏi đây cho tôi, tôi nhìn thấy cậu là không ăn nổi cơm! Ị Ị”
Tôi đập tay xuống bàn đánh rầm một cái, tức giận đùng đùng nhảy ra khỏi ghế, túm lấy tên Phác Trân Hiền đáng ghét kinh khủng kia lôi xềnh xệch ra khi phòng ăn...
“Kìa! Người kia có phải Quách Tiễn Ni lớp E033 năm thứ 2 không? Quả đúng là hung hăng dữ tợn ý như lời đồn....”
“Có phải cô ta ghen tị vì người ta đẹp hơn không?”
“Oi dào ơi ~! Cái loại đại ác nữ chưa gì đã nôi điên lên, thế mới thây Kim Thuần Hy thật là đáng thương.... ... ”
"Xúy xúy xúy....... , thật không hiểu hoàng tò Kim Thuần Hy, thần tượng của chúng ta sao lại thích cô ta được? Chắc chắn là cũng bị uy Hi*p dưới móng vuốt dữ tợn của cô ta roi....
Ôi trời ~! Tôi biên thành đại ác nữ từ khi nào vậy? Lại còn dữ tợn hung hãn nữa. Trời ơi, rốt cuộc tên khốn khi*p đáng chém hàng vạn đao nào đã tung ra lời đồn đó? Những chuyện trước đây chưa hề có, sao cô ta vừa trở về đã làm rối loạn hết lên! Ị Ị Đáng ghét! Đáng ghét!!! Đáng ghét.... .... Ị!!!!
“Tiễn Ni, em đang làm gì vậy? Buông cô ta ra....”
Cái tên Kim Thuần Hy đáng ghét, không xuất hiện sớm hơn hay muộn hơn, mà lại đúng lúc tôi kéo lê cái con bé Phác Trân Hiền đang khóc sụt sùi này đi mới ૮ɦếƭ chứ.
Sao? Chắc anh muốn làm anh hung cứu mỹ nhân ư? Chẳng lẽ, chẳng lẽ Phác Trân Hiền nói thật? Anh và cô ta.... .... anh và cô ta thực sự có điều gì mờ ám??? Sao thế được, sao thế được??? Giả, giả, giả... .tất cả đều là giả!!!
“Thuần Hy....”Phác Trân Hiền lúc này đang dùng ánh mắt vô cùng đáng thương, ánh mắt lung tròng - tuyệt chiêu Gi*t người - nhắm trúng vào Thuần Hy.
Tôi muốn ૮ɦếƭ quá....
“ừ”
Trời ơi ~! Kim Thuần Hy lại ừ với cô ta?! Kim Thuần Hy lại ừ với cô ta một tiếng??? Kim Thuần Hy ừ với cô ta.
Bọn họ.... ... bọn họ.... .... bọn họ thì ra là có quen nhau thật??? Tôi muốn điên.... ...... ...... tôi muốn điên......
“Thuần Hy, hai người quen nhau rồi à?”
“ừ” Anh “ừ” một tiếng, cùng lúc đưa tay ra gỡ tay tôi ra khỏi Phác Trân Hiền.
TÔI thật muôn điên len đay...
Mà Phác Trân Hiền cũng nhân cơ hội này chạy mất.
Lúc chạy đi, hình như.... ..... hình như còn quay lại nở một nụ cười vô cùng mờ ám với Thuần Hy.
“Thuần Hy ~! Tại sao anh lại giúp cô ta? Anh có biết không? Anh có biết là lúc nãy cô ta dám nói anh....”
“ngốc! Anh đang giúp em!” Anh cắt ngang
“Không hiểu” >0<
“Được rồi, chúng ta ăn cơm đi!” Thuần Hy vừa nói ra nắm tay tôi kéo vào nhà ăn.
Trên bàn đầy ắp những món ăn thơm phức anh vừa mua về, nhưng giờ tôi lại như mắc chứng bệnh chán ăn, không muốn ăn tí nào...
“Thuần Hy, sao anh lại quen cô ta? Quen từ lúc nào vậy? Tại sao em không biết?” Tôi ra ngồi xuống ghế, đã tra hỏi anh như bắn súng liên thanh.... ...... ...... ...... ...... ...
Tại sao anh lại im lặng? Lẽ nào, lẽ nào.... ...
Không được, tôi nhất định phải hỏi cho rõ!
“Có phải anh và cô ta quen nhau hồi mùa thu năm ngoái?”
“ừ”Có phải anh chủ động đến trường tìm cô ta?"
“ừ”
“Anh đề nghị hẹn hò với cô ta?”
“Không thể! Em nói bậy gì thế? Bọn anh gặp nhau tổng cộng có một lần, nói cho cùng cũng không thể gọi là quen được.”
“Thật không? Vậy tại sao anh phải gập cô ta chứ?” Tôi vẫn thấp thỏm không yên....
“Không phải anh muốn gặp, mà là bố bắt anh đi gặp. Bố cô ta năm ngoái được bầu làm Hội trưởng Hội giáo dục. Đơn thuần chỉ là chuyện bố anh, không liên quan đến anh.”
Tôi ngốc quá, tôi biết ngay Thuần Hy không thể là loại người như vậy mà....
Đáng ghét! Phác Trân Hiền đáng ghét!!! Đồ con gái khủng bố, mới hai năm không gặp mà nói dối cứ như nói thật....... Đúng là càng ngày càng kinh khủng.... ......
“Anh thật sự không nói dối em đấy chứ? Thuần Hy? Anh có biết không con bé Phác Trân Hiền đó rất kinh khủng, lúc nãy cô ta còn bảo anh.... ..... ”
“Em không tin anh?” Anh cắt ngang lời tôi, sắc mặt trở nên lạnh lẽo hắn.
“Hả ~?” anh sao vậy, giận rồi ư? Anh phải biết là tôi luôn tin tưởng anh chứ, trước kia cũng vì quá tin anh nên mới bị anh đùa giỡn đến mấy lần như con ngốc ấy.
“Tóm lại, em bắt buộc phải tín anh. Dù người khác nói gì em cũng phải tin anh, sau này cho dù anh có làm gì đi nữa thì em cũng phải tin anh, anh chỉ cần em tin là đủ.... ........ ”
*A_A* Không hiểu cho lắm.... ..... Sao anh thoắt nhiên lại nói một câu dài như vậy, mà cứ chen vào mãi cái từ “tin”, chẳng nhẽ buổi sáng anh học môn Triết học?
Tuy không hiểu lắm, nhưng tôi vẫn gật đầu với anh
Thuần Hy, em sẽ tin anh! Nhất định sẽ tin! B
“Ngóc, thức ăn nguội lạnh hét ròi. An nhanh đi! ỉ!”
“Vâng” tôi bắt đầu tiến công càn quét sạch sẽ các món trên bàn.
Món ăn Thuần Hy mua về rất ngon, là cực phẩm của nhân gi­an mà ~ nguội rồi mà vẫn ngon như thế, he he.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc