Nụ Hôn Của Quỷ - Chương 43

Tác giả: Tiểu Ni Tử

YÊU ĐẾN NHƯỜNG NÀO
Tôi thư thái ngồi lên yên sau xe, say đắm ngắm gương mặt nghiêng đẹp như ánh nắng của
Thuần Hy.
Tất cả như thể không là thực, còn nhớ năm ngoái lần đầu ᴆụng phải núi băng này, không, phải nói là bị núi băng này ᴆụng phải mới đúng, anh kiêu ngạo như thế, không hề nhướn mi mắt lên mà lôi tôi xềnh xệch như bắt có đến bệnh viện thăm Tú Triết.
Bắt đầu từ đó, dưới sự dụ dồ của quân sư Tịnh Mỹ (Bây giờ nghĩ lại thấy động cơ của nó khả nghi quá >_<), tôi bắt đầu triển khai hành động săn ác qu điên cuồng của mình, hành trình vô cùng thảm hại, vô cùng phức tạp...
Có điều, người cuối cùng giành được đại thắng lợi vẫn là tôi!! Cái tên có sở trường lạnh lùng kiêu ngạo này đành phải ôm một bó hoa hồng to tướng, đuối theo tàu đế níu kéo tôi, khiến tôi cảm động tới mức nhảy ngay ra khỏi tàu. Lời nói khi anh tỏ tình với tôi đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ, đó là: Anh! Thích! Em!
Bây giờ tôi muốn nghe lại lần nữa quá! >0<
“Thuần Hy”.
"ừ\'
"Em muốn nghe lại lời anh nói lúc ở ga tàu hỏa ấy, anh chỉ cần nói ba từ quan trọng nhất là
“….”
“Thuần Hy, nói đi mà, em muốn nghe—”
“Không”
“Thuần Hy”
“Trong năm nay đã nói rồi”.
Ý gì thế này? Chẳng lẽ ba chữ anh nói “anh thích em” lại còn phân năm nay rồi năm kia à?
“Năm sau anh sẽ nói với em ba chữ đó...”
"Không mà, em không muốn đợi năm sau, bây giờ em muốn nghe! p(>_<)q
“Ba chữ đó, một năm anh chỉ nói một lần, chỉ nói với em”.
Lôg­ic quái quỷ gì thế này? A_0” Thiên tài lúc nào cũng có những ý nghĩ kỳ quái thế sao? Cái gì mà “một năm chỉ nói một lần”? Rõ ràng là anh cố ý lười biếng! Vả lại, tất nhiên anh chỉ nói ba chữ đó với tôi thôi, vì ngoài tôi ra, không có ai xứng đáng đế anh nói ba chữ đó nữa!
“Một năm chỉ nói một lần? Anh là đồ keo kiệt!”
“Không phải keo kiệt., nói nhiều sẽ không thành thật!”
Chao ơi, Thuần Hy mà cũng chịu kiên nhẫn giải thích cho tôi nghe à, vả lại nói thế cũng đúng, nếu cứ ra rả nói “thích”, ngày nào cũng nói, lúc nào cũng nói, thì đúng là chẳng đáng giá tí nào.
“Được thôi, Thuần Hy, lý do này xem như thông qua, có điều năm sau không được quên đâu nhé.”
Cứ thế mà bỏ qua cho anh tôi thấy không thoải mái lắm...
“Thuần Hy, tình yêu anh dành cho em nhiều thế nào? —^0^~”
“….”
“Mau trả lời em! Tình yêu của anh rốt cuộc là bao nhiêu?”
“Chắc nhiều bằng một nắm đấm này.” Anh đưa nắm đấm lên, lắc lắc trước mặt tôi.
“0_0” Cái gì? Thuần Hy, anh muốn ૮ɦếƭ hả?” Chỉ nhiều bằng một nắm đấm thôi sao? Chí ít... thì cũng phải nhiều bằng hai cánh tay dang rộng chứ".
Tôi giơ cả hai tay hai chân lên biểu thị ý kháng nghị mạnh mẽ, chiếc xe lại bắt đầu đảo dữ dội.
“Ngốc đừng động đậy lung tung! Em không biết trái tim người ta chỉ to như nắm đấm thôi à?”
“Hử? Thật sao? Thì ra tim người chỉ to bằng nắm đấm thôi ư? *A_0* Nói thế thì, anh đang yêu em bằng cả trái tim à? Yeah~! Em vui quá vui quá! ỉ!”
Tôi cảm thấy rất vui, muốn nhảy lên người Thuần Hy làm con gấu túi —
“Đã bảo em đừng nhúc nhích mà! Em muốn ngã nữa à?”
Thuần Hy dừng lại, sau khi giữ cho xe đứng vững, anh tức giận nhìn tôi bằng đôi mắt đen tuyệt đẹp.
Tôi cũng không cảm chịu yếu đuối, trừng mắt nhìn lại, hừ, mắt em to hơn mắt anh, to hơn mắt anh!
“Kim Thuần Hy, cả trái tim anh thật sự chỉ thuộc về mình em sao?” Mấy phút sau, tôi bắt đầu hỏi với vẻ không yên tâm.
“Không! Có một miếng bằng móng tay, là của người khác.”
“Gì chứ? Anh nói mau, trong đó có ai? :-<”
“Người thân và bạn bè.”
Anh đáp rất nhanh nhẹn dứt khoát. Nhưng, sao bác trai, bác gái, Thuần Hiến, Tú Triết cộng lại chỉ có thể chen chúc trong một nơi nhỏ bằng cái móng tay được? Nghĩ thế tôi thấy họ đáng thương quá! Không được, tôi không thể tham làm cho riêng mình thế được...
"Thuần Hy, nơi mà chỉ to bằng cái móng tay thì không chứa được bao nhiêu người thế đâu, em nhường chút địa bàn của mình lại cho họ, thế nào? Có điều, chỉ có thể nhường một chút ít thôi đó!”
“Ngốc!”
"Cái gì chứ? Lại gọi em là ngốc, thật là!!! Mặc kệ, tóm lại anh có chịu chia một ít cho họ
“-_-“...” Người hy sinh là em mà, khó quyết định thế à?
“Không trả lời cũng được, đến lượt anh hỏi em.”
“Có gì mà phải hỏi!”
Trên trán anh đã có dấu hiệu toát mồ hôi lạnh rồi. he he.
“Anh ngốc quá, đương nhiên là hỏi em yêu anh nhiều thế nào rồi!”
Cánh tay anh bắt đầu nổi da gà lên.
“Nếu anh mà không hỏi thì em không bao giờ nói anh biết đáp án đâu đấy!”
“Anh biết đáp án từ lâu rồi”.
“Anh nói gì cơ? Anh biết em yêu đến mức nào thật à? Sao lại thế được! Anh nói nhanh xem nào, đế em nghe thử xem có phải đáp án chuẩn không...”
“Không!”
“Anh nói đi mà, em muốn anh nói...”
"ồ—, em biết rồi, chắc chắn là anh không biết, đúng chứ? Không biết thì không biết thôi, hỏi em là được rồi. gì mà giữ thể diện gớm thế...
"Đời này, kiếp này, ngoài anh ra, em không còn yêu ai!
*A_0*...
“Thuần Hy, sao anh biết? Anh có khả năng đọc suy nghĩ người khác à? Hu hu hu... Thuần Hy... anh đoán đúng mất rồi...”
Nước mắt tôi rưng rưng, là nước mắt hạnh phúc, rất hạnh phúc, rất hạnh phúc...
“Ngốc, lúc ấy em đã nói với anh vậy mà.”
*A_0* Lúc ấy? Anh đang chỉ buối tối mà tôi đã phát ra ý nghĩa của động tác đó sao? Thì ra khi ấy mỗi lời tôi nói anh đều nhớ rõ đến thế? Thì ra anh quan tâm đến tôi thế ư? Thì ra anh luôn luôn đế tâm đến mọi điều về tôi...
Nghĩ đến đây nước mắt tôi hoàn toàn không nén lại được nữa...
hu hu..." Ông trời! Thượng đế! Chúa ơi! Thần tình yêu ơi! Và cả mẹ yêu đang ở trên thiên đường! ~^_^~ Cảm ơn mọi người, cảm ơn đã để con và Thuần Hy ở bên nhau, cảm ơn đã cho con hạnh phúc!!! Cảm ơn mười lần, trăm lần, ngàn lần, vạn lần...
KIM THUẦN HY + QUÁCH TIỄN NI
“Thuần Hy, Thuần Hy, nhìn bên này này!” Khi đã khóc xong, mở mắt ra bắt đầu quan sát thế giới mộng ảo này, tôi bỗng nhiên như gặp ma.
“Gì thế?”
Tên này chắc chắn là bị tôi xoay vòng vòng đến mức phản ứng chậm mất rồi.
“Thuần Hy, Thuần Hy anh nhìn thấy chưa? Bên kia có một tảng đá to quá, hình như còn cao to hơn em, không cũng cao to hơn anh nữa”.
Thật sự, tảng đá đó không những vô cùng to, mà còn vô cùng xinh đẹp đang lấp lánh những ánh sáng, nhìn có vẻ khá là bí ẩn.
“Ừ.”
Nhìn thất tảng đá to thế mà anh chẳng chút ngạc nhiên sao? Ghét quá, cho dù không ngạc nhiên thì ít nhất cũng phải tỏ ra kinh ngạc một chút đế phối hợp với tôi chứ. “Thuần Hy, chúng ta đến đó xem đi nhé?”
“Không được!”
“Được mà, được mà, đến nh một cái thôi được không? Một cái thôi.” Em cứ không tin anh chống cự được chiêu làm nũng này của em đấy, he he.
“….”
“Ghét, anh không đi thì em đi một mình! =.=”
Nhân lúc anh không chú ý, tôi nhảy phốc xuống khỏi xe, chạy đến phía tảng đá.
Chân tôi hơi đau, nhưng với sự tò mò về tảng đá kia, thì đau đớn chút xíu có đáng là gì đâu. Quách Tiễn Ni, nhịn đi, phải kiên cường! Đúng, phải thể!
“Ngốc, em làm gì thế?” Anh vứt xe đạp đi, đuối theo tôi.
“Làm gì? Chẳng phải anh không muốn đi à? Vậy em đi một mình”.
“Em đi một mình? Sau đó anh giúp em nhặt xác???” KimThuần Hy đáng ghét, miệng lưỡi sao độc địa thế không biết.
Anh đi với em." Giọng điệu không cho phép từ chối.
“Hử? Vâng.” Vừa hay tôi cũng chẳng có ý định từ chối.
Hê hê, lần này tôi lại toàn thắng rồi. \\(^0^)/ Yeah~! Kim Thuần Hy, em ăn chắc anh rồi.
Chúng tôi nắm tay nhau đến trước tảng đá to kia.
Woa~; tảng đá này đến gần càng to hơn, không biết cao hơn cả Thuần Hy bao nhiêu lần, chúng tôi đứng trước nó, có cảm giác mình nhỏ như một hạt bụi.
“Thuần Hy, chúng ta khắc tên hai đứa lên tảng đá này được không? ~^0^~ Để tảng đá này làm chứng cho tình yêu của chúng ta.” Tôi bỗng nảy ra ý tưởng. Em muốn phá hoại văn vật à?"
"Gì chứ? Tảng đá này mà là văn vật à? Ai bảo thế? Nhìn thế nào cũng thấy không giống.
Cái tên này, chả biết tình tứ gì hết, lúc nào cũng phá hoại sự lãng mạn của tôi. “Anh bảo thế!” Đáng ghét!
“Em mặc kệ, em muốn khắc! =.=”
Tôi tìm ra một viên đá sắc nhọn bên cạnh, bắt đầu tiến hành khắc chữ tình yêu của tôi từng chút từng chút một, vô cùng tỉ mỉ, như người nguyên thủy mài đá tìm lửa vậy.
“ôi, tay tê ૮ɦếƭ mất!” Tôi ngừng lại, cố gắng động đậy cánh tay đang tê dại của mình.
Ngắm thành quả lao động của mình, quả nhiên chỉ có vài đường mỏng toét không nhìn thấy gì. Tại sao tôi khắc lâu thế mà chang tiến triển tí nào vậy? A_T
“Ngốc! Cứ theo cách của em thì đến bạc tóc cũng chẳng khắc nối một nửa.”
Có phóng đại quá không? Mặc kệ anh, tiếp tục đi! Tôi khắc, tôi khắc, tôi khắc, khắc, khắc...
“Đưa cho anh!” Thuần Hy đưa tay ra.
“Gì thế?”
“Viên đá trên tay em! Ngốc!”
“Sao? Anh muốn giúp em khắc tên à? Chẳng phải anh phản đối ý kiến này sao?”
“Lắm lời.”Anh giật lấy viên đá trên tay tôi.
Woa~; Oi chao-! Thiên tài quả nhiên là thiên tài mà-, Thuần Hy chỉ mát mây phút đã khắc xong tên hai đứa chúng tôi lên trên tảng đá, lại còn khắc vừa đẹp vừa sâu nữa.
"Thuần Hy, anh đúng là thiên tài! Có phải anh đã đi học chuyên vê khắc bia mộ
không?"
Tôi nhìn anh, bày tỏ lòng ngưỡng mộ bằng vẻ mặt sùng bái, nhưng chỉ đối lấy được hai chữ “đồ ngốc” một cách vô tình dửng dưng.
Tôi hậm hực dời ánh mắt trở lại tảng đá, bỗng nhiên phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
"Không ổn! Thuần Hy, anh không thấy như thế là thiếu gì à? Hai cái tên này đứng đơn độc chẳng liên quan gì cả, ai mà biết chúng tôi là một đ
“Thuần Hy, anh thêm dấu “+” đây đi, chính giữa hai cái tên ấy, thêm một dấu vào!” Tôi nhảy chồm chồm quanh anh như một con bọ nhảy.
Anh bị tôi nhảy nhót đến hoa mắt, vẫn nhẫn nại khắc thêm dấu “+” vào giữa hai cái tên.
Thế là giữa tên chúng tôi đã xuất hiện một dấu “+” vừa to vừa sâu, chữ khắc trên tảng đó cũng biến thành: “Kim Thuần Hy + Quách Tiễn Ni”.
“Ôi ~! Kim Thuần Hy + Quách Tiễn Ni, Kim Thuần Hy + Quách Tiễn Ni, yeah— Ị” Tôi cao hứng khoa chân múa tay.
Vui quá, thật sự rất vui.... ..... Tôi và Thuần Hy cuối cùng cũng đã có được đátình yêu thuộc về hai đứa.
“Thuần Hy, đây chính là đá tình yêu của chúng ta, sau này chúng ta đến thăm nó thường xuyên nhé?”
“Ừ!”
Sao trả lời gì mà có vẻ bất đắc dĩ quá vậy? A_0Hừ, em bắt anh phải can tâm tình nguyện-!
“Thuần Hy, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, anh không rời xa em, em không rời xa anh, cứ thế mãi mãi, mãi mãi ở bên nhau. Vì bắt đầu từ bây giờ, anh có nghĩa là em, em có nghĩa là anh, Kim Thuần Hy và Quách Tiễn Ni không bao giờ xa nhau. Đúng không, Thuần Hy?”
“Ừ.”
Sao vẫn bộ dạng như ૮ɦếƭ rồi thế! =.=
“Thuần Hy, em hạnh phúc quá...”
“Này! Ngốc! -_-“ Đừng có đột ngột nhảy lên người anh chứ!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc