Nụ Hôn Của Quỷ - Chương 38

Tác giả: Tiểu Ni Tử

ĐỜI NÀY KIẾP NÀY, NGOÀI EM RA, KHÔNG CÒN YÊU AI NỮA!
Ôi ~! TỘC Tích Bá? Sao thế giới này còn có một cái Tộc Tích Bá này nhỉ? Cái tên kỳ quặc thật...
“Tộc Tích Bá có một truyền thuyết hiếm người nào hiểu: Nếu một người con trai quay lưng lại nói với một người con gái, đưa thẳng ngón tay cái chỉ lên trời...”
Một người con trai quay lưng với người con gái , đưa thẳng ngón tay trỏ chỉ lên trời?? Ngón trỏ chỉ lên trời??? Động tác này quen thuộc quá", quen thuộc quá...
A_0
Khoan đã...động tác này , động tác này chẳng phải chính là động tác mà Thuần Hy đã làm vào đêm tình nhân sau khi cự tuyệt tôi.Sau khi tôi van xin anh ấy quay lại nhìn tôi một cái.Anh chẳng thèm , rồi còn quay lưng lại làm động tác đó sao? Là động tác đó! Đúng thế! Chính xác! Tôi chắc chắn !!! Y hệt không khác tí nào!!!
Mau nhìn xem phía dưới nói gì? Tôi mơ hồ cảm thấy , cảm thấy câu đố lớn nhất với tôi, câu đố về Thuần Hy, sắp được mở ra... " Nếu một người con trai đối lưng với một người con gái và chỉ thẳng ngón tay trỏ lên trời, có nghĩa là , anh ấy đang thề với trời xanh, đời này kiếp này, ngoài cô ấy ra , không yêu ai
Có nghĩa là , anh ấy đang thề với trời xanh, đời này kiếp này, ngoài cô ấy ra không thể yêu ai nữa!!!
“ A_0**0_0**0_0**0_0**0_0**0_0**0_0**0_0**0_0**0_0”
Có nghĩa là , anh ấy đang thề với trời xanh, đời này kiếp này, ngoài cô ấy ra không thể yêu ai nữa!!!
“ A_0**0_0**0_0**0_0**0_0**0_0**0_0**0_0**0_0**0_0”
Đời này kiếp này, ngoài cô ấy ra , thì không yêu ai nữa!!!
“ A_0**0_0**0_0**0_0**0_0**0_0**0_0**0_0**0_0**0_0”
Đời này kiếp này, ngoài cô ấy ra , thì không yêu ai nữa!!!
Thuần Hy thề với trời rằng, đời này kiếp này ngoài tôi ra không yêu ai nữa!!!
“ A_0**0_0**0_0**0_0**0_0**0_0**0_0**0_0**0_0**0_0”
Ngoài tôi ra không còn yêu ai nữa!!! A_0**0_0**0_0**0_0**0_0**0_0**0_0**0_0**0_0**0_0"
Như bị trăm ngọn sét giáng trúng !
( Những hồi ức bắt đầu tái hiện)
“ Kim Thuần Hy-​Thuần Hy anh quay lại nhìn em một cái có được không? MỘt lần thôi, được không? Chỉ một lần...” Tôi để mặc cho nước mắt tuôn chảy, tuôn rơi gần như dốc cạn tất cả nước mắt tích lũy cả một đời ra ngoài....
Bóng anh đang bước đi bỗng chốc khựng lại
Anh sẽ quay lại ư? Thật không? Anh vẫn quan tâm tôi đúng không? Nhưng không hề , anh không quay lại...
Anh chỉ đưa một bàn tay, rồi chầm chậm đưa lên cao, dùng ngón trỏ chỉ thẳng lên trời
Ngón trỏ thon dài của anh, như thấp tháong phát sáng trong băng tuyết bay đầy trời tuyệt đẹp nhưng cũng rất vô tì
Nước mắt, tuôn trào điên cuồng...
“Này, có phải cô lại thấy không khỏe phải không? Tôi đi tìm thuốc” Sau lưng vẳng lên tiếng Thuần Hy
“Đợi đã!” Tôi gọi anh lại, giọng nói khàn đặc và thê lương. Sau đó tôi đưa một bàn tay lên chầm chậm ,chầm chậm đưa lên. Tôi không quay người lại từ đầu đến cuối luôn quay lưng lại với anh Ngón tay trỏ của tôi dần dần đưa lên, chỉ thẳng lên trần nhà Phía sau là sự yên lặng ૮ɦếƭ chóc...
Tôi quay người lại nước mắt lưng tròng nhìn anh chầm chậm với tình cảm dâng trào, tràn hơn bao giờ hết...
"Đời này kiếp này ngoài anh ra không yêu ai khác nôi nói với anh! Anh im lặng!
“Thuần Hy! Đời này kiếp này ngoài anh ra , em sẽ không yêu ai nữa!”Tôi vừa bước về phía anh, vừa nói.
vẫn im lặng!
“Kim Thuần Hy ! Đời này kiếp này ngoài anh ra, Quách Tiễn Ni em sẽ không yêu ai nữa!!!” Tôi đã tiến đến trước mặt anh.
Tôi không nhìn thấy đôi mắt anh, vì anh cúi gầm mặt
“A_A Tại sao anh không dám ngẩng lên? Tại sao anh không dám nhìn vào mắt em? Anh sợ hãi, đúng không? Anh sợ đôi mắt anh sẽ bộc lộ tình cảm thật của anh, đúng không? Anh sợ thừa nhận rằng anh thích em, đúng không? Anh sợ thừa nhân anh yêu em , đúng không?”
“Có phải thế không??? Có phải là thế không??? Anh nói đi, tại sao anh không nói? A_A Em muốn anh nói...”
Tôi đỡ mặt anh lên , áp đôi môi mình lên đó...
Tôi vừa khóc vừa hôn anh, nức mắt thấm ướt đôi môi tôi, cũng tham ướt đôi môi anh...
Lúc đầu, môi anh rất lạnh, thậm chí có chút tránh né yếu ớt, nhưng dân dân, dân dần , nó trở nên ấm áp, nong nóng, rồi rực nóng bỏng, sau đó áp xuống điên cuồng như bão táp mưa sa, một sự điên cuồng chưa bao giờ có...
Anh đã hôn tôi điên cuồng như thế, với toan bộ nhiệt tình của anh, toan bộ tình yêu sâu sắc của anh, toan bộ tình cảm toan bộ sự chân thành...
Tôi tin, tôi tuyệt đối tin rằng , trong khoảnh khắc này, anh đã giải phóng tất cả, tất cả , tất cả tình yêu chân thành của anh với tôi...
Tôi nguyện ngạt thở trong nụ hôn của anh, tôi nguyện lạc đường trong nụ hôn của anh, nguyện say đến ૮ɦếƭ trong nụ hôn của anh, tôi nguyện dùng sinh mệnh của mình để đổi lấy một phút tình yêu trọn vẹn không giữ lại chút gì của anh...
Ông trời! Thượng đế! Bồ Tát! Chúa ơi! Thần Thánh ơi! Xin hãy kéo dài phút giây này, kéo dài, kéo dài...
Nếu đây chỉ là giấc mộng, tôi khao khát mãi mãi sẽ không tỉnh dậy mãi mãi không tỉnh...mãi mãi....
YÊU ANH HAY LÀ YÊU CẬU ẤY!
Thế nhưng...
Giấc mộng này vẫn phải tỉnh dậy, mà lại tỉnh rất nhanh...rất tàn nhẫn. Bởi vì, bởi vì...
Anh đột ngột đẩy tôi ra, đẩy tôi ra thật mạnh! A_0...
Anh đau khổ quay đi, xoay lưng lại với tôi, chậm rãi khó nhọc thốt ra Tôi... tôi không thể có lỗi với Tú Triết!"
\'0_0” Anh chỉ sợ có lỗi với Tú Triết, anh không sợ có lỗi với em sao?"
Tình bạn với anh, thật sự quan trọng thế ư?"
Tại sao anh không trả lời? Kim Thuần Hy , anh là kẻ nhu nhược ! Tại sao anh không trả lời em??? Anh cứ liên tục nói là vì Tú Triết ! Thực ra Tú Triết chỉ là lý do để anh trốn chạy chính bản thân anh!!!
Anh không dám thừa nhận anh yêu em, vì anh vốn không thể yêu em! Nếu anh thật sự yêu em, thì đã không nghĩ ngợi nhiều như thế!!
“Tôi đi tìm Tú Triết!” Thuần Hy vừa nói vừa mở cửa chạy ra ngoài
“Kim Thuần Hy đến bây giờ mà anh vẫn còn trốn chạy hả?” Tôi đứng phía sau gào thét bằng tất cả sức lực của mình
“Rầm! ”Tiếng cửa đóng sập lại, trong tích tắc đã ngăn cách hai thế giới Tôi ngã phịch xuống giường như bị rút mất linh hồn... Thuần Hy anh còn trốn chạy bao lâu nữa...
A~! Đau lòng... Tim đau quá...
Thật sư rất đau…
Đầu tôi bỗng đau nhức vô cùng, tất cả những kí ức về Thuần Hy ùa đến, mạnh mẽ đập vào từng sợi dây thần kinh của tôi.Trong tích tắc tiếng nói của Thuần Hy vượt qua thời gi­an vượt qua không gi­an, mạnh mẽ cuốn trào trong đầu óc tôi...
Cô là Quách Tiễn Ni...
Cô gây ra ... nên cô phải chịu trách nhiệm... tiếp tục chăm sóc cậu ấy...
Khoan đã ... không phải, tôi chỉ muốn báo cho cô biết... một cô gái phải biết tôn trọng chính mình... đừng chưa gì đã nắm tay con trai...
Lên xe... đừng để tôi gọi cô là ngốc mới chịu ngoan ngoan nghe lời... đi khám bác sĩ...
Ồ ... đang nghe đấy à...Thôi Anh Ái thiếu nữ thiên tài...Đứng thứ hai kỳ thi học sinh giỏi toan quốc.không biết là giỏi hơn đồ ngốc Quách Tiễn Ni bao nhiêu lần...
Thân hình hoàn toàn chẳng có đường cong gì cả... Theo dõi tôi cả ngày... không thấy mệt à...
Nếu không phải vì về nhà sẽ khó ăn nói...tôi đã mặc kệ không cứu cô...
Chẳng lẽ...có một số thứ định mệnh đõ an bài...không cách nào hất đi được...
Những người phiền phức như cô...muốn hất cô đi... còn khó hơn là chấp nhộn ...cứ tiết kiệm sức lực còn hơn...
Cô là đồ ngốc... cô tưởng tôi không biết cô đến để làm gì à...
Hehe ôm mưu của tôi đõ hoan thành....tôi biết ngay là cô không thể không cần vở ghi của tôi mà...sự kiên trì của cô đõ mất đi trong nụ hôn dịu dàng của tôi...
Hai người cũng hợp nhau quá... giống như một đôi trời sinh...
Tú Triết là bạn thân nhất của tôi...cũng là duy nhất...bề ngoài cậu ấy tỏ ra là kẻ ngỗ ngược phớt lờ sự đời...kỳ thực nội tâm rất đơn gián, rất hiền lành...Quan trọng hơn là...cậu ấy rất cố chấp....một khi yêu ai thì sẽ rất thật lòng....
Đối xử tốt với cậu ấy nh
Không biết....Tôi đi ăn chút gì đó...Ai nói tôi không đi thi...còn nhưng nhị cái gì...cô tưởng tôi sẽ vì cô mà bỏ kỳ thi quan trọng thế sao...Nơm mơ...
Đúng rồi...lúc tôi về thây bụng hơi đói...đỡ mua bánh kem để ở cửa...cô tiện vào lấy luôn...
Lúc nãy cô ném vào thùng rác tôi đã nhìn thấy...thấy tiếc quá nên đãmóc nó...
Ngày mai làm việc chăm chỉ... đừng để bị đuổi...
Cô đang bị chuột rút, không phải cười...phởi là dáng vẻ ở Cô nhi viện Nhân Ái...chơi với bọn trẻ con...
Cô...không sao chứ...không sao là được.mau gọi cho cấp cứu ...ngốc... Tôitưởng cô không quan tâm... Không phải như thế...tôi...
Cô vẫn rất quan tâm đến cậu ấy...đúng không...tôi nói là Tú Triết... cô vẫn thích cậu ẩy... đúng không...
Tại sao...tại sao không trân trọng cậu ấy...cô biết rõ cậu ấy thích cô như thế nào...cô không xứng đáng có được tình yêu của cậu ây...
Cô có thôi đi không...tôi đã nói không phải do cô... sao cô cứ nhận hết trách nhiệm vào mình thế hả...chính vì cái tính khí kỳ quặc này của cô...tôi mới phải giấu giếm... để cô khỏi có ngày dằn vặt đến mức nhảylầu...
Cậu ấy là bạn thôn nhất của tôi...tôi mong cậu ấy hạnh phúc...
Anh ái...tôi luôn xem như là em gái...ngốc...tạị sao tôi phải nói với cô nhiều thế...tôi đi đây...
Không...cô mau về bên Tú Triết>
Đừng nhúc nhích...chỉ cần đi nhanh một chút...tôi sẽ không bị cóng... Nếu cô không phải bạn gái cậu ấy...tôi sẽ không nhắc... Tôi không thể có lỗi với Tú Triết...
Đến lúc kết thúc rồi...
Tôi lấy một đồng xu trong túi ra.
Mẹ ơi hãy bảo cho con biết, xin hãy bảo cho con gái thân yêu của mẹ-​Quách Tiễn Ni bây giờ phải làm thế nào...
Nếu là mặt phải tôi sẽ quên hết chuyện xảy ra đêm nay, từ bây giừo một lòng một dạ với Tú Triết.
Nếu là mặt trái, sư nói thẳng với Tú Triết.
Bây giờ...
Tôi bỗng thấy quá tuyệt vọng vì sau này xảy ra chuyện gì, tôi không thể đoan ra
Tôi nhắm nghiền mắt, tung mạnh đồng xu lên
Không hề có tiếng vang khi đồng xu chạm đất như tôi nghĩ, tôi mở mắt ra, nhìn từ phía đều chẳng thấy bóng dáng đông xu đâu.
“0_0**” Đồng xu mất tích rồi!
...Có phải như thế nghĩa là tất cả cuối cũng sẽ bỏ tôi mà đi, giống như, giống như đồng xu biến mất trong không khí...???
Thuần Hy đã bỏ tôi mà đi...
Tú Triết thì tôi không cách nào đối diện
Cuối cùng...
Trong cái đêm trời lạnh đất giá này, trong căn phòng không chút hơi ấm, tôi ngã nhoài ra giường thỏa sức khóc to.... ......
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc