Tôi muốn đi con đươngTrong lịch sử kì thi đại học của trường Cao trung Sâm Vĩnh, kì thi năm nay đã trở thành truyền kì. “Hai bảo bối của trường” đồng loạt bỏ thi, quả thực đã khiến tất cả giáo viên trong trường rơi cả mắt kinh -;-“
Có điều cũng chẳng có gì phải phàn nàn, Tú Triết có ông bố là chủ tịch một tập đoàn quyền lực, tiền bạc đầy mình, chỉ cần một cuộc điện thoại, thì cậu ta đã có thể "vui vẻ hớn hở bước vào cổng trường Đại học Sâm Vĩnh. Hơn nữa, tôi hoàn toàn chắc chắn Tú Triết chọn đại học Sâm Vĩnh ở gần trường Cao trung Sâm Vĩnh là vì tôi.
Còn về thiên tài hoàn mỹ Kim Thuần Hy, cho dù không tham gia thi đại học, cũng vẫn là đối tượng tranh giành của các trường đại học nổi tiếng, nhưng anh lại từ chối đề nghị của cha mình, chọn trường Đại học Sâm Vĩnh, điều này khiến tôi có đôi chút bất ngờ. Hơn nữa, để kiên định đi con đường của mình, anh đã dọn ra khỏi biệt thự lỗng lẫy nhà mình, tự thuê nhà bên ngoài và đi làm kiếm tiền. Vì chuyện đó mà bác gái xót thương, đau lòng một thời gian dài.
Chuyến du lịch của tôi và Tú Triết cũng vì sự mất tích của Thuần Hy mà phá sản. Nghĩ đến đây, tôi thở phào nhẹ nhõm, trong tiềm thức, hình như tôi cũng không thích chuyến du lịch này lắm, thậm chí còn có chút sợ hãi, thật không hiểu mình bị làm sao nữa, đúng là phụ nữ hay mâu thuẫn....
Năm học mới đã bắt đầu, tôi cũng bình an vô sự lên năm thứ hai, nhưng cuộc sống hầu như không có chút thay đồi.
Ding ling ling.... .... ding ling ling.... .... Oái, tiếng chuông tan học cuối cùng đã thánh thót
réo vang! Tôi túm lấy túi sách vọt ra khỏi lớp học như hỏa tiễn, gần như chân không chạm đất, bay nhẹ nhàng như lông hồng hướng đến cổng trường.
A_A Cái người phong độ ngời ngời ngồi trên xe mô tô, hất chiếc cằm rất đẹp lên, mái tóc màu hạt dẻ tung bay trong gió, không phải Tú Triết bạn trai tôi thì còn ai vào đây?
Tôi choáng, cậu ta lại đến đón tôi rồi, trong cuộc điện thoại ban nãy, tôi chẳng đã dọa cậu ta không được đến hay sao? Cái tên này, lần nào cũng khăng khăng làm theo
Cũng may, cậu ta chỉ nhìn chăm chăm vào hướng phòng học của tôi, không nhìn thấy tôi đang đứng ở một phía.
Tôi hạ quyết tâm, giả vờ không nhìn thấy một cách tàn nhẫn, chạy như bay đến ừạm xe buýt.
Vừa chạy tôi “vừa nghe thấy phía sau vọng đến từng tràng kêu thét kinh ngạc: ”Woa, nhìn kìa, là Lý Tú Triết đó"
“Oi chao, anh ây đẹp trai quá!”
“Đúng rồi, đẹp trai ૮ɦếƭ đi được.”
Xin lỗi nhé, Tú Triết, hôm nay bố em về nhà. Em phải về nhà nhanh nhanh, em nhớ bố lắm! Bây giờ em không thể nói với anh, vì sợ anh lại nằng nặc đòi đi gặp bố, bố em bây giờ vẫn chưa phải là bố anh, nên không thể cho anh gặp được, he he…
Đến trạm xe buýt, tôi chỉ mong xe buýt mau mau đến. Nếu không, bị Tú triết nhìn thấy thì tôi không biết phải tốn biết bao nhiêu nơ - ròn thần kinh dỗ ngọt anh ấy nữa.
“Thuần....Thuần Hy”
Không thể chứ? Tôi dụi mắt thật kỹ. Có phải tôi hoa mắt không? Hoặc là, tôi gặp ảo giác? Anh có một chiếc xe vô cùng lộng lẫy, tại sao lại ngồi xe buýt chứ?
Khoan đã, chẳng phải anh đã dọn ra khỏi nhà rồi hay sao? Anh muốn tự lực cánh sinh đi con đường của mình mà? Xem ra, chiếc xe bố mua cho anh, anh cũng kiên quyết không dùng đến. Giỏi! Có trí khí!
Hu hu. Thuần Hy đáng thương quá! Lớn thế này rồi mới được nếm ưải cảm giác ngồi xe buýt? Tú Triết còn đáng thương hơn vì cậu ấy chưa một lần được trải nhiệm cảm giác đi xe buýt! Hôm nào tôi phải lôi anh ta lên thử xe buýt xem sao.
“Thuần Hy” tôi bước đến trước mặt anh, lên tiếng chào.
“ừ”
Ghét quá, lại cái vẻ mặt lạnh lùng. Nhìn thấy tôi đột ngột mà cũng không thấy vui à? Hic.ôi! Đau lòng!!!
“Sao anh lại ở đây?”
“Đợi một người.”
Thì ra không phải đợi xe, mất công tôi lúc nãy còn xuýt xoa than vãn tiếc thương cho anh. -;-
Nhưng mà, người mà có thể bắt hoàng tử vàng lạnh lùng cao ngạo đợi như thế,
chắc phải là cao thủ nhỉ? Không thể là Tú Triết rồi. Nếu thế thì tôi ૮ɦếƭ chắc.... .......
Không thể, không thể, Kim Thuần Hy là người cổ vũ chân thành nhất cho việc tôi và Tú Triết quen nhau, làm sao có thể phá rối chúng tôi đang lúc tình cảm nồng thắm thế này chứ!>_< Mà tình cảm nồng thắm cái gì? Tự mình cũng thấy buồn nôn! A_A
“Nghe nói anh thuê nhà ở ngoài?”
“Ừ.”
Lại “ừ”, nói thêm chữ nữa thì ૮ɦếƭ à?
“Vậy...... ăn uống thế nào? Tự mình nấu ư?”
“Chứng tỏ anh đang đi con đường của mình.”
Rốt cuộc anh ta có nghe tôi nói gì không đấy? A_A
Tôi cảm nhận được sự rung động của anh“Thầy ơi! Thầy Kim!”
Bông một giọng nói trong trẻo vang lên nhăm vê phía chúng tôi, trước mát tôi bỗng xuất hiện một cô bé rất xinh đẹp.
Gì thế này? Sao tôi thấy cô bé lại có nét giống Anh Ái thế nhỉ? Có phải cô ta đã đi Mỹ nên tôi thấy nhớ chăng? Dù sao cũng đã từng “giao đấu” với cô ta nồng nhiệt rồi cơ mà...
“Để thầy đợi lâu quá, em xin lỗi! Chúng ta đi thôi!” Cô bé kia đã chạy đến trước mặt
Sao? Thì ra cao thủ mà Thuần Hy đang đợi là cô bé đó sao? A_A
“trời! Chắc chị ta là... .Quách Tiễn Ni” ánh mắt cô bé đó thoáng chốc chuyển sang tôi.
“Em.... sao em biết được?”
“...Quả nhiên chị giống hệt như những gì thầy từng nói, dáng vẻ thật là ngốc nghếch” “Cái gì? Em....”
Đáng ghét! Kim Thuần Hy đáng ૮ɦếƭ! Nói tôi ngốc trước mặt tôi là đù rồi lại còn nói với người khác. Huhu. Tức ૮ɦếƭ đi được! Đau lòng!!!!
“Chị em là ai? Tại sao em có thể tự tiện mắng người khác vậy?”
“Chị tôi chính là Thôi Anh Ái, Thôi Anh Ái chính là chị tôi. Tôi có mắng chị đâu mà đang kể lại một sự thực đó chứ.”
Cái gì? Thôi Anh Ái tự dưng có một cô em gái này từ khi nào vậy? Tôi nhớ rõ Thuần Hy nói cô ta là con một mà.
“Hà Na là em họ của Anh Ái, năm nay học Sơ trung năm thứ ba”
Thì ra cô bé tính cách khó ưa trước mặt tôi tên là Hà Na, một đứa trẻ con mặt 乃úng ra sữa, mới Sơ trung năm thứ ba mà....
Cô bé đột ngột xuất hiện, chắc không phải muốn làm vật thế thân cho Thôi Anh Ái đã đi Mỹ, tiếp tục tiến hành “đại chiến tranh đoạt Thuần Hy” đó chứ?
Hà Na thấy tôi sa sầm mặt thì càng tự đắc hơn/
“còn nữa, thầy Kim hiện giờ là gia sư của tôi, mỗi tuần thầy luôn đến nhà chị để dạy tôi học đó. Thầy chưa bao giờ nhận lời dạy ai dễ dàng cả, nhưng luôn dạy thêm để giúp tôi thi vào trường Cao trung trong điểm. Thế nào? Khâm phục không?”
Đến nhà chị để dạy thêm? Vậy chính là nhà mụ phù thủy.... ...... ....... Chẳng lẽ, chẳng lẽ đêm trước Lễ tình nhân, Thuần Hy ở nhà tiếng... chính là đế dạy thêm cho Hà Na ư? Vậy đứa bé mà anh ấy nói chính là Hà Na? Tôi phải xác định....
“vậy đêm trước lễ tình nhân thì sao? Anh ấy cũng ở nhà Anh Ái để dạy em học à?”
“Đúng thế, mà lại còn dạy những hai tiếng, đã chứng minh thầy rất tốt với tôi rồi chứ! Ha ha”
Thì ra thế.
“Hà Na, xe buýt đến rồi, phải đi học thôi, chúng ta đi”
Thuần Hy chẳng nói chẳng rằng kéo cô bé lên xe, mất hút sau cánh cửa.
Nhưng mà, tại sao bóng dáng ấy ngày hôm nay lại khiến tôi có cảm giác không còn lạnh lùng như trước kia? Mà là... .mà là như đang che dấu điều gì đó, trốn tránh gì đó...
Kim Thuần Hy, tại sao? Hôm Lễ tình nhân, tại sao anh lại giải thích với em như thế? Anh nói anh nghĩ rằng em không quan tâm, nếu sự việc là vậy thì tất nhiên em sẽ không quan tâm...
Nhưng...nhưng anh lại thừa nhận với em là anh ở bên Thôi Anh Ái, như cố ý thuận theo sự đoán mò sai lầm của em, cứ để cho em hiểu lầm, đến nỗi em cứ ngỡ đó là sự thật...
Tại sao? Tại sao anh và Anh Ái rõ ràng không có gì, mà lại cố ý tạo ra hiện tượng giả để em hiểu nhầm chứ? Tại sao anh cứ lừa dối em mãi vậy? Sự từ chối trong im lặng của anh trong đêm Tình nhân cũng là lừa dối ư? Mặc dù... .mặc dù anh tỏ ra không thích em, chẳng lẽ... .chẳng lẽ đó đúng là lừa dối?
Kim Thuần Hy, rốt cuộc anh đang nghĩ gì đấy? Anh đang trốn tránh điều gì???
Thuần Hy, lần anh dạy thêm cho em, lúc anh nói với em hãy đối xử tốt với Tú Triết, điều mà anh cố gắng che giấu trong đôi mắt, đó là gì? Là tình cảm đối với em ư? Là sự rung động với em? Phải không???
Hôm thi đại học ở Công Viên ước mơ, anh cũng nói với em một câu như vậy... .Tại sao? Đều là do Tú Triết, đều là do anh ấy, đúng không? Vì anh ấy là bạn thân duy nhất của anh, vì anh mong muốn anh ấy hạnh phúc, vì người anh ấy thích là em...
Kim Thuần Hy, anh thích em đúng không? Anh có dám nói anh chang hề thích em dù chỉ một chút không? Anh dám nói không?
Em trong lúc này, và em trong quá khứ đã cãi cọ khóc cười vì anh, và khoảnh khắc này em lại cảm nhận rõ ràng sự rung động của anh, sự rung động chân thực với em.
Khi ý thức được chuyện này, tôi thấy mình đã bắt đầu bước vào trái tim của Thuần Hy, song không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng.... ở trạm xe buýt công cộng đông người qua lại, tôi đã quỳ bệt xuống đất ôm lấy đầu và khóc thật to.... ...... ...... ......... >.<--- --------