Nụ Hôn Của Quỷ - Chương 26

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Lễ tình nhân đầy nước mắt
Hôm sau tỉnh dậy.
"Tiễn Ni, con sao vậy? Bác trai nhìn thấy tôi, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả bóng rổ.
“Có gì đâu ạ, sao vậy bác? Nhìn con lạ lắm à?”
“ừ, kì quái lắm, mắt con đỏ quá, mặt cũng gầy đi.” Bác gái thương xót.
Sức mạnh tình yêu to lớn zậy sao? Chỉ trong một đêm đã biến một khuôn mặt thành gầy gộc, đúng là thuốc thần để giảm béo…
“Oái oái, Quách Cái là yêu quái!” tên tiểu quỷ Thuần Hiến càng khoa trương hơn.
“Cái gì?” Tôi lườm nó một cái. Em ưai nhỏ Thuần Hiến thân yêu, xin lỗi nhé, đừng có chọc chị, tâm trạng chị hôm nay không tốt đâu, không chừng lúc nào cũng có thể biến thành yêu quái đấy.
“Có phải con quá chăm chỉ không?” Bác gái hỏi có vẻ quan tâm.
“Không phải, do con ngủ không ngon thôi.”
“bác thấy hay cứ xin nghỉ đi!”
“Dạ không ạ! Có gì nghiêm trọng đâu ạ!”
“Đúng rồi, nếu con thấy không khỏe thì bảo Thuần Hy, bảo nó đưa con về.”
0_0 Cùng lúc đại não tôi nhận được câu nói này thì thần kinh tôi cũng bắt đầu
hoảng loạn, tôi thất thần trong một lúc.
Bác gái yêu quí, tại sao, tại sao đang yên đang lành bác lại nhắc đến cái tên đó, bác có biết vậy là rất tàn nhẫn với con không? Đúng là rất tàn nhẫn! T_T
Nhưng sao có thể trách bác gái được chứ, bác vô tội mà, đáng trách là tôi thôi, ưách chính mình ấy, đáng lẽ ngay từ đâu, tôi không nên thích anh ấy....
“Mặt chị giống yêu quái ấy, anh ấy nhìn thấy mà không giật mình ૮ɦếƭ khi*p mới lạ!” Thuần Hiến lại khoét sâu thêm nỗi đau của tôi.
“Đúng rồi, sao chị không nghĩ đến điểm này nhỉ!” Tôi cười hí hí đáp lại nó.
“A_A...” Nó trơn mắt há mồm với tôi, dáng vẻ rất kinh ngạc, chắc chắn là bị tôi dọa cho giật mình rồi, vì theo log­ic thông thường thì, lúc này tôi sẽ gào lên: “em nói cái gì? Chị đánh ૮ɦếƭ em.” Vừa giơ cặp sách lên đuổi nó chạy vòng vòng mới thôi.
“con đi học đây, tạm biệt” tôi tặng cả nhà một nụ cười, tuy biết rằng còn xấu tệ hơn cả khóc.
“Tiễn Ni, con không ăn sáng à?” Bác gái gọi tôi lại
“Con không muốn ăn” Vừa nói, vừa xách cặp ra khỏi nhà. Hôm nay là Lễ Tình Nhân, nhưng lại lạnh quá!
Trên đường đến trường, nhìn từng cặp tình nhân qua lại trên phố, vào lúc này ngày hôm qua, có lẽ tôi cũng đang mong mỏi ngày hôm nay như bao nữ sinh khác, nhưng bây giờ, thậm chí dũng khí đi học cùng Thuần Hy tôi cũng chẳng có nữa.
Tôi tự hỏi: Quách Tiễn Ni, có phải ngươi đã đến lúc bắt buộc phải bỏ cuộc? Quẻ “đại hung” ấy có phải đã được mặc định trước rồi không?
Không đúng, Quách Tiễn Ni, sự thực có lẽ không như mi tưởng tượng, mi phải làm rõ chuyện này. Trong lòng tôi một tiếng nói yếu ớt đang chống cự.
“Alo..Thuần Hy...." tôi đi vừa gọi di động cho Thuần Hy
“....Cô đi trước rồi hả? Chuyện gì thế?” Xem ra anh ấy cũng vừa ngủ dậy
“Em...” không biết vì sao tôi không thốt ra được, lại có phần sợ hãi chân tướng thực sự. ૮ɦếƭ tiệt, Quách Tiễn Ni dám nói dám làm trước kia đâu rồi?
“Hử?”
“ồ, em muốn hẹn anh tối nay đến tiệm bánh kem, cái tiệm anh biết rồi ấy, 9h tối, em ở đó đợi anh, không gặp không về.” Có lẽ, tôi nên đích thân đối mặt với anh ấy thì tốt hơn.
Trong nỗi phập phồng thấp thỏm, đêm chỉ dành cho các cặp tình nhân cuối cùng đã đến.
Buổi tối khi tôi vừa ra khỏi cửa, hơi lạnh đã nhe nanh giơ ập đến, chui vào từng lỗ chân lông, không tha bất kì nơi nào.
Bông tuyết vui vẻ bay khắp nơi, trái tim tôi lại lang thang vô định! Thần Mùa Đông đang chơi trò đó vui gì với con người đây mà, chẳng lẽ ông ta cũng vui vì lễ tình nhân hay sao?
“Nào nào, tôi là một chú ỉn con....” Tiếng chuông điện thoại phá vỡ dòng suy nghĩ, tôi nghe điện, là Tú Triết.
“Ha ha, Tiễn Ni, tối nay tớ đứng bên hồ phun nước quảng trường Tê Hòa đợi cậu, có một bất ngờ rất lớn đang chờ cậu, nhất định phải đến đấy!”
“Tớ có việc, không đến được.” Xin lỗi nhé, Tú Triết, hôm nay thực sự tớ chẳng có tâm trạng nào....
“Vậy cậu cứ giải quyết việc của cậu đi rồi tới sau, tớ sẽ đợi cậu ở đây, không đến sẽ là đầu heo!” Có lẽ sợ tôi lại từ chối nên Tú Triết cúp máy luôn.
Tên ngố này, vẫn tính khí như trước kia, nhung...tại sao, tại sao tôi hôm nay cũng chẳng đấu võ mồm lại được với cậu ta? Quách Tiễn Ni mi rốt cuộc là bị gì vậy? Chẳng lẽ thực sự đã bị trúng “tình độc” của Kim Thuần Hy rồi hay sao???
Tôi đờ đẫn cúp điện thoại.
Trong mơ màng hoảng loạn, tôi bước đến ưước cửa tiệm bánh kem, qua tấm kính trong suốt, tôi nhìn thấy Thuần Hy đã ngồi trong đ
Thôi cho qua đi, Quách Tiễn Ni, hôm nay là lễ Tình nhân đầu tiên của mi và Thuần Hy, nắm bắt cơ hội cho tốt vào. Hôm qua những gì mi thấy có lẽ chỉ là anh ấy đến nhà chị ta lấy bài tập, hoặc là gì gì đó, mi thật là hẹp hòi, tinh thần hiệp nữ độ lượng trước kia đâu mất rồi. Được rồi, được rồi, không khí tốt như vậy, đừng có phá hoại đấy nhé!
Cổ vũ tinh thần cho mình xong, tôi lại cố trấn tĩnh bước vào trong tiệm bánh.
Không hiểu vì sao, nhìn anh có vẻ rất nặng nề.
Tôi lấy món quà đã chuẩn bị rất lâu trong túi ra.... “^0^ Valen­tine vui vẻ, Thuần Hy.”
“cảm ơn” Anh nói gọn, nhưng không đưa tay ra nhận khiến tay tôi buông lửng giữa không trung.
Hừ, đặt lên bàn này, muốn lấy thì lấy...
“Tối nay chúng ta đi đâu, em rất muốn lên vòng đu quay, anh đi với em được không? Còn nữa....” Tôi nói rõ kế hoạch tối nay cho anh ấy với vẻ mong đợi háo hức.
“buổi tối tôi còn có việc, không đi với cô được.” Thuần Hy như sực nhớ ra gì đó, tóm lấy áo khoác định bỏ đi.
“Anh đến nhà Anh Ái đúng không?”
Nhìn thấy ánh mắt kì dị của anh, tôi cố làm ra vẻ trấn tĩnh, nói tiếp:
“hôm qua em vô tình nhìn thấy....”
Anh quay đi: “Tôi tưởng cô không quan tâm.”
Tôi dựa vào cửa sổ, nhìn anh chăm chú, như thể chưa bao giờ quen anh.
Một lý do nghe có vẻ đường hoàng biết mấy, thì ra tất cả đúng là thế. Thậm chí em còn cam tâm nghe anh nói dối để em vui, cũng được, ai ngờ anh cũng chẳng thèm nói dối nữa.
Tôi cười tự trào
“kim Thuần Hy, trong tim anh, em có phải chỉ là một con ngốc, một con ngốc phản ứng chậm chạp, một con ngốc khi anh vui sẽ muốn đùa giỡn một chút?”
“Không phải thế....” lần đầu tôi nghe thấy giọng anh тһô Ьạᴏ đến vậy.
“Vậy thì thế nào? (>0<)” Tôi cũng lần đầu nghe thấy giọng mình thô lỗ như thế, chưa bao giờ thô lỗ như thế...
Nước mắt tôi ứ nghẹn.... ...... ...... .... >.<--- ------ -----
“Tôi.... ” Đôi mắt đỏ vằn của anh nhìn tôi chằm chằm, sau đó anh đột ngột gầm lên
một tiếng nho nhỏ, nắm tay vung lên mạnh.... .......
Tôi sợ hãi kêu lên, tưởng anh đánh tôi, nhưng không, anh chỉ đấm vỡ ô kính bên cạnh tôi, kính vỡ tan, tiếng loảng xoảng vang lên sắc nhọn, hòa lẫn máu tươi của anh, trông thật ghê sợ....
“tôi thì sao? Anh nói đi!!!!”
Tôi thương xót định băng vết thương cho anh, nhưng lại bị anh đẩy ra. Đáp lại tôichỉ là một khoảng tĩnh lặng. “Em thích anh”
Câu tỏ tình tôi tơ tưởng ngàn vạn lần ấy, cuối cùng tôi đã nói ra.
Im­lặng ૮ɦếƭ người.
Mà đáp án tôi mơ ước bấy lâu lại là không có đáp án.
>_< Tôi bất chấp mọi thứ chạy ra khỏi tiệm bánh kem, nước mắt tuôn rơi khôngngớt....
Tại sao? T_T Tại sao lại như thế?
Nếu không thích em, tại sao anh lại chủ động hôn em?
Nếu không thích em, tại sao lại bắt ép em đến bệnh viện chữa vết thương ở chân? Nếu không thích em, tại sao năm lần bảy lượt cứu em?
Nếu không thích em, tại sao lại thanh toán một trăm nghìn đồng cho em mà không cần em trả lại?
Nếu không thích em, tại sao lại dần em đến công viên Giấc mơ?
Nếu không thích em, tại sao anh lại vì em mà chịu đòn của bọn thủ hạ của Long Nhật Nhất?
Nêu không thích em, tại sao lại phải chọc giận em?
Tại sao? Tại sao...... T_T
Kim Thuần Hy đáng ૮ɦếƭ, nếu không thích em, tại sao lại để em tự dệt mộng, để em chìm đắm trong hy vọng? Tại sao chứ? Tại sao....
Tim tôi đau quá, đau quá, tôi nghe rõ tiếng tim mình vỡ vụn, rất kêu....rất vang.... ...... ......
T_T Kim Thuần Hy! Anh là đồ đại ngốc! Anh là đồ động vật máu lạnh! Đồ bạch mã xấu xa! Đồ lạnh lùng! Tôi ghét anh! Hận anh! Tôi không bao giờ quan tâm đến anh nữa, không bao giờ......
Tôi muốn ૮ɦếƭ quá, thực sự không muốn sống nữa, muốn ૮ɦếƭ, muốn.... ...... ...
Bỗng dưng có một sức mạnh kéo giật tôi lại, một chiếc xe lao ✓út qua bên người, thì ra không biết tự lúc nào tôi đã chạy đến ven đường.... ........
Quay lại nhìn, chính là Thuần Hy, nhìn thấy anh, tôi bỗng thấy một nỗi đau khó nói thành lời......
Nhìn Thuần Hy, vẫn là gương mặt mãi mãi bình tĩnh lạnh lùng, vẫn như lần đầu tôi gặp anh....
Tôi cười cay đắng, nói khẽ.... ...
“Thuần Hy, nếu em bị xe đâm ૮ɦếƭ, anh có khóc không?”
Một người trước nay cao ngạo như tôi, mà lại cố truy vấn mãi một vấn đề một cách như vậy....
Anh không nói, tôi bướng bỉnh nhìn anh.
Thuần Hy, tại sao, tại sao anh vẫn lạnh lùng như trước, chẳng lẽ những gì xảy ra giữa chúng ta chỉ là do em tự hoang tưởng thôi sao? Hay đó chỉ là một giấc mơ mà khi tinh dậy sẽ quên sạch sẽ?
“Thuần Hy, nếu em bị đâm ૮ɦếƭ, anh có khóc không? Trả lời em đi!”
Kim Thuần Hy, thiên tài như anh mà câu hỏi này khó thế sao?
Tại sao anh không dám nói gì dù chỉ một câu? Tại sao anh chỉ biết câm lặng, câm lặng và câm lặng? Tại sao lại quay lung bỏ đi? Tại sao? Anh đang trốn chạy điều gì? Tại sao anh không dám nhìn vào mắt em? Tại sao....
“(>0<) Kim Thuần Hy - tóm lại là có hay không?” Tôi gào lên với bóng anh đang dần xa, giọng nói run rẩy đau khổ.
Van xin anh, Thuần Hy, đừng tỏ ra thờ ơ, hờ hững với em lúc này được không?
Em bướng bỉnh, em ngang ngược, em là đồ ngốc, em là phiền phức rắc rối lớn nhất, nhung chỉ cần anh nói một chữ “có” để em vui là được mà.
Đừng bỏ em lại một mình nữa, đừng mà....đừng....
“Kim Thuần Hy - Thuần Hy, anh quay lại nhìn em một cái có được không? Một lần thôi, được không? Chỉ một lần....” Nước mắt tôi tuôn rơi như suối gần như tôi đã dốc cạn nước mắt tích lũy cả một đời....
Bóng anh đang bước đi bỗng khựng lại.
“ 0_0.... .....”
Anh quay lại ư? Thật không? Anh vẫn quan tâm tới tôi đúng không?
Nhưng không phải, anh không quay lại...
Anh chỉ đưa một bàn tay chầm chậm lên cao và dùng ngón trỏ chỉ thẳng lên trời.
Ngón trỏ thon dài của anh, như thấp thoáng phát sáng trong bông tuyết bay đầy trời, tuyệt đẹp, nhưng cũng rất vô tình....
Cuối cùng, anh lại tiếp tục bước đi, lạnh lùng và thản nhiên, giống như tôi không bao giờ theo kịp bước chân anh, không thể bước vào thế giới của anh.
Tại sao anh lại làm động tác đó? Nó có ý nghĩa gì? Tôi không hiểu, cũng không muốn hỏi nữa.
Kim Thuần Hy ૮ɦếƭ tiệt, kim Thuần Hy hư hỏng, Kim Thuần Hy xấu xa, Kim Thuần Hy khốn khi*p, Kim Thuần Hy ngốc nghếch, thì ra tình yêu của Quách Tiễn Ni hèn mọn đến mức không có giá trị hoán đổi một lần quay người của anh...
“Kim Thuần Hy, anh là đồ siêu ngốc! Đồ điên lúc nào cũng tự cho mình là đúng (>0<) Tôi chúc anh thi lần nào cũng trượt, làm việc gì cũng thất bại. Anh là một tên ngốc không làm việc gì cho ra hồn! Y_Y”
Tôi cố sức ném đống quẻ đại cát cầu được cho anh ta vào bóng dáng ấy....
Kim Thuần Hy, tôi từng nghĩ trong mắt anh, tôi có thể....có thể khác với những nữ sinh khác, bây giờ tôi mới hiểu ra, thì ra...thì ra chẳng có gì khác nhau cả, thì ra là do tôi tự lừa dối chính mình, từ đầu đến cuối, chỉ có mình tôi độc diễn mà thôi....
Nực cười quá, ha ha, thì ra tôi là đứa không biết tự lượng sức, sao tôi so được với Thôi Anh Ái chứ? Chúng tôi vốn chẳng cùng một thế giới, mà anh, Kim Thuần Hy, chắc thuộc về thế giới của cô ta....
>.< Quách Tiễn Ni, mi là đồ siêu ngu ngốc !!!!!!!!!!
ông trời ơi, chác ông cũng biêt tâm trạng của con chứ, nêu không, tại sao gió bây giờ lạnh đến thế, tuyết lại cứng như thế???
Tôi không biết mình phải làm gì, chỉ biết kéo lê bước chân tiến về phía trước, ngược lại với hướng Kim Thuần Hy.
Thế giới sao bỗng dưng trở nên yên tĩnh như vậy, tiếng từng bước chân đạp lên tuyết sao nghe rõ ràng thế, giống như tiếng vọng từ đáy trái tim tôi đang vỡ vụn từng chút một...
“T_T Tịnh Mỹ, tớ đau quá...” Nhìn thấy Tịnh Mỹ phía trước với nụ cười dịu dàng, tôi cảm thấy ấm áp lạ thường.
Tôi nhào đến ôm chầm lấy Tịnh Mỹ, nước mắt lạnh ngắt trào ra khỏi mắt, trượt theo gò má rơi xuống đất, vỡ theo bông tuyết....
Con xin lỗi, mẹ ơi, con lại dùng món quà mẹ để lại rồi.... .........
THƯỢNG ĐẾ ĐANG TRỪNG PHẠT TÔI SAO?
Ngày hôm sau trời vẫn chưa sáng, tôi đã tạm biệt Tịnh Mỹ để về nhà, cả người lờ đờ trồi trên phố như một hồn ma, không tìm ra phương hướng...
Không biết tôi đã trôi bao lâu, đột nhiên, một tiếng gọi yếu ớt bay đến thoắt chốc đã bị gió nhấn chìm...
“Tiễn Ni ~ ~”
Ai gọi tôi sao? Làm gì mà yếu đuối thế? Tôi nghi ngờ dừng bước, ngó nghiêng xung quanh.
Đây là... hồ phun nước... quảng trường Tế Hòa? Sao tôi lại đến đây nhỉ?
Giọng nói vừa nãy... hình như là của Tú Triết, nhưng sao lại yếu ớt thế...
0_0 Khoan đã, quảng trường Tế Hòa! Tú Triết!!! Đêm qua Tú Triết hình như có nói sẽ đợi tôi ở quảng trường Tế Hòa, chẳng lẽ...
Cuối cùng tôi nhìn thấy Tú Triết đang co ro ngồi bên lan can hồ phun nước, không, trạng thái cậu ấy hiện giờ không còn “ngồi” nữa, mà là “rũ rượi”!
Trên người cậu ấy phủ một lớp tuyết dày, cơ thể cứng đờ co ro lại thành một khối, gương mặt tái nhợt đáng sợ.
“A_0” Ôi trời, không thể nào? Tú Triết! Là Tú Triết thật!!!” Tôi kêu thất thanh.
Sao thế được? Sao lại là cậu ấy? Chẳng lẽ cậu ấy đã đợi tôi ở đây cả một buổi tối? Cậu ấy cố bị ૮ɦếƭ cóng hay không? Hình như cậu ấy chỉ còn lại chút hơi thở yếu ớt! Cậu ấy là một người khỏe mạn­hường tráng mà? Tại sao? Tại sao lại thế?
“Tú Triết, sao cậu lại ở đây? Sao cậu không về nàh chứ! Tuyết rơi nhiều thế này, cậu không sợ lạnh hả?” tôi chồm đến Ồm lấy Tú Triết, không còn sợ lạnh gì nữa.
Quách Tiễn Ni mi là đồ khốn! Sao mi lại quên tối qua không chỉ là lễ Tình nhân của mi và Thuần Hy, mà còn là lễ Tình nhân của Tú Triết nữa? Rõ ràng cậu ấy đã gọi điện cho mi, bảo mi đến hồ phun nước ở quảng trường Tế Hòa rồi, rõ ràng cậu ấy...
“... Tiễn Ni...” Tú Triết nằm trong lòng tôi, thần trí hỗn loạn gọi nho nhỏ, cậu ấy đã không còn cảm thấy có tôi ở đây nữa, thậm chí đến hơi thở cũng lạnh ngắt.
“Đây, đây, tớ đang ở đây. Tú Triết, Tú Triết cậu phải cố gắng...” Tôi luống cuống móc điện thoại trong túi ra, gọi cấp cứu.
"Tú Triết, hu hu hu hu ... Tú Triết... xe cấp cứu đến ngay mà... Tú Triết, cậu đừng dọa tớ mà, cậu không thể ૮ɦếƭ được, cậu mà ૮ɦếƭ thì tớ sẽ trở thành tội nhân thiên cổ đó... Hu hu hu hu... —>_<—
Một lúc sau, xe cấp cứu hụ còi đến. các bác sĩ khiêng Tú Triết lên xe.
“Hu hu hu hu... Tú Triết, Tú Triết...” tôi khóc lóc và cũng theo sau trèo lên xe, chiếc xe hú còi chạy lướt thật nhanh khiến luồng gió thải vỡ vụn nước mắt tôi.
Tú Triết, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...
Tôi ngồi một bên, nhìn Tú Triết đang nằm đó với tư thế vồ cùng yên tĩnh mà tôi chưa bao giờ thấy.
Cậu ấy lặng im đến đáng sợ, như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể biến thành bọt nước và biến mất, mãi mãi khỏi thế giới của tôi... Trái tim tôi như bị ai Ϧóþ chặt một cách kỳ lạ, nước mắt tôi tí tách rơi không ngừng... —>_<—
Tôi bỗng nhớ tới, Kim Thuần Hy hôm qua đêm qua với vẻ mặt lạnh như băng, anh ấy đã lặng lẽ rời xa tôi, lạnh lẽo, tàn nhẫn và quyết liệt như thế, không thám quay nhìn tôi một lần...
Tôi lại nhìn Tú Triết, cậu ấy vì đợi tôi mà ra nông nỗi này. Hai người tương phản nhau biết bao!
Lúc nào tôi cũng oán thán sự lạnh lùng của Thuần Hy, chưa bao giờ tôi phát hiện ra tôi đối với Tú Triết cũng lạnh lùng thua kém gì? tôi si mê Thuần Hy đến thế, nhưng chưa hề quan tâm có một người là Tú Triết cũng si mê tôi như vậy, đối tượng tuy khác, nhưng thâm tình hoàn toàn giống nhau.
Xin lỗi, xin lỗi, Tú Triết, thật sự rất xin lỗi cậu, tớ chưa bao giờ phát hiện ra cậu cần tớ đến thế, trong khi tớ lại đau lòng khổ sở vì người khác...
Tôi quá tàn nhẫn với Tú Triết, tôi thực sự đã quá tàn nhẫn với cậu ấy, không chừng cậu ấy tức giận đau khổ tuyệt vọng... rồi sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa... hu hu hu... tôi không muốn như thế... Tú Triết, tớ sợ quá, cậu đừng dọa tớ mà, đừng dọa tớ, nhất định đừng làm thế, không thể làm thế được!!!
“Nếu Tú Triết ૮ɦếƭ thì mình phải làm sao! Nếu Tú Triết ૮ɦếƭ mình phải làm gì đây???”
“Hu hu hu! Tú Triết! Tú Triết! Chú tài xế ơi, chú ơi, có thể chạy nhanh hơn được không, cháu xin chủ đấy, choe ho xe chạy nhanh hơn một chút đi...”
“Hu hu hu hu hu... Tú Triết! Tú Triết cậu đừng ૮ɦếƭ nhé, cậu không được không được dọa tớ, chắc cậu biết tớ nhát gan thế nào mà...”
“Xin chú chạy nhanh một chút, chú tài xế ơi, xin chạy nhanh đi...”
“Con bé này, đừng có khóc nữa, cô khóc thì tôi rất bực bội, mà bực lên thì tôi không lái xe được đâu, mà lái không được thì rất dễ gây tai nạn, mà gây tai nạn thì mấy người chúng ta đi tong, mà mấy người chúng ta đi tong thì cậu nhóc đang nằm kia có cứu được không...”
Chú tài xế làu bàu cằn nhằn gì đó rất nhiều, những câu trước tôi nghe không rõ, tôi chie nghe thấy một câu - mấy người chúng ta đi tong thì cậu nhóc đang nằm kia có cứu được không?
Tôi không muốn Tú Triết không được cứu, tôi không muốn, nên tôi vội vã ngoan ngoãn câm miệng lại, nhưng quả thực tôi không nhịn nổi chỉ muốn khóc, nên tôi chỉ còn nước cắn thật chặt môi, cắn thật chặt...
Tất cả đều là do lỗi của tôi! Đều là do tôi cả! Đều tại tôi! Tại tôi...>_<
Quách Tiễn Ni, mi xem mi đã ngang ngược làm những gì rồi? Chẳng lẽ mi không biết bướng bỉnh là tật xấu hay sao? Tủ Triết, cậu phải sống đây, nhất định phải đề tớ chăm sóc cậu thật tốt, chăm sóc cậu cho đến khi cậu nhảy nhót vui vẻ trước mặt tớ và hứng chí gọi tên tớ - Tiễn Ni - Tiễn Ni­Tiễn Ni...
Hu hu hu! Tú Triết! Tú Triết! Tú Triết... hu hu hu... Tú Triết ơi...
Cuối cùng xe đã đến bệnh viện, Tú Triết được đưa lên giường bệnh, nhanh chóng đẩy vào phòng cấp cứu.
Ngồi trên băng ghế dài ngoài hành lang phòng cấp cứu, đờ đẫn nhìn theo, lần đầu tôi hiểu được sâu sắc cái gọi là “một ngày như một năm”, không phải mà là “một giây như một năm”. Chiếc kim đồng hồ đeo tay chạy chậm như bị rỉ sét, chậm đến mức tôi nghi ngờ có phải thời gi­an đã dừng lại hẳn.
Ba chữ “ Phòng cấp Cứu” biến thành một khối mơ hồ trước mắt tôi, tôi phải hết lần này đến lần khác dụi dụi đồi mắt đang cay xè để nhìn cho rõ.
Tôi lẩm bẩm gọi mãi tên Tú Triết, mong thần tiên phù hộ độ trì cho cậu ấy bình an trở ra. Rất lâu, cánh cửa dày nặng nề của phòng cấp cứu mới “cạch” một tiếng, mở toang.
Tú Triết, Tú Triết ra rồi ư? Tôi cảm tưởng như mấy trăm năm chưa được nhìn thấy cậu ấy, xúc động lẫn thấp thỏm không yên chạy đến cạnh xe đẩy.
A_O”... Tú Triết... Tú Triết hoạt bát nhất, đáng yêu nhất, tại sao cậu vẫn nhắm nghiền mắt vậy? Cậu nhìn tớ đi chứ, chẳng phải cậu nói thích nhìn tớ nhất hay sao? Mặt cậu tái nhợt, cậu mau dậy di, chúng ta đi ăn nhưng món bồ dưỡng nhất thế giới, cậu sẽ khỏe lên nhanh thôi mà...
“Tú Triết, cậu có nghe thấy tớ không? Tớ biết cậu nghe thấy mà, mở mắt ra nhìn tớ đi chứ!”
“Tú Triết, cậu nắm tay tớ đi, nắm nhẹ một chút cũng được mà! Không mất nhiều sức lực đâu...”
“Tại sao cậu ham ngủ thế hả, cậu có biết cậu dã ngủ bao lâu không? Cậu có biết ngủ nhiều quá không tốt không hả? Hu hu hu hu hu hu... Tú Triết...”
Cô y tá đang đẩy giường cho Tú Triết khẽ đẩy tôi sang một bên, tiếp tục đẩy Tú Triết đi...
"Tú Triết! Là tớ đây! Tớ là Tiễn Ni mà cậu thích nhất đây! Tú Triết, hu hu hu hu... cậu mở mắt ra đi chứ! Chẳng lẽ cậu không còn thích tớ nữa? Nếu cậu còn thích tớ thì mở mắt ngay ra đi! Cậu có nghe không hả? Tớ muốn cậu mở mắt ra ngay! Không được chậm trễ phút nào hết, một giây cũng không được... Nhanh lên chứ, mở mắt nhanh lên
Nhưng cậu ấy chẳng có chút phản ứng, không hề có chút phản ứng nào, nếu như bình thường cậu ấy thấy tôi vì cậu ấy mà trở lên thế này, nhất định sẽ vui sướng lắm, có khi nhảy tót lên tận chin tầng mây, hoặc sẽ hét một tiếng rồi ngất xỉu...
Tú Triết, tại sao cậu ấy lại đột nhiên trở lên lạnh lẽo như thế? Tại sao cậu lại học Thuần Hy cách phớt lờ tớ thế hả? Thậm chí cậu còn lạnh hơn anh ấy, mí mắt cũng không nhếch lên nữa! Cậu đừng có học anh ấy mà! Tớ bảo cậu không được học! Tớ xin cậu đừng học theo anh ấy! Tớ vẫn thích dáng vẻ cậu không chút lạnh lùng, thậm chí còn là rất ngốc, rất khờ nữa... Tú Triết, Tú Triết...
Tôi bỗng phát hiện ra mọi thứ đều phí hoài, cho dù tôi khóc thế nào, gào thét đến đâu, lắc
tay cậu ấy mạnh đến mấy, cậu vẫn nằm đó không hề nhúc nhích, trên chiếc giường lạnh
băng ấy... Cậu ấy nhẫn tâm thế sao, rời bỏ tôi nhanh thế sao, mãi mãi, mãi mãi xa rời tôi
sao? Tấm lòng chân thật cậu đối với tôi, trái tim vừa lương thiện vừa vĩ đại ấy không muốn
đập vì tôi nữa ư? Đừng, đừng mà... tôi không muốn...--- ------ ------ >_<--- ---
Bỗng nhiên, đầu Tú Triết động đậy, cậu ấy rất cố gắng, rất cố gắng, từng chút từng chút một mở đôi mắt bị đông cứng gần như dán dính vào nhau.
“Tú Triết! Cậu đang động đậy đúng không? Cậu sẽ tỉnh dậy tiếp tục thích tớ đúng không? Tú Triết, cậu làm tớ lo lắng ૮ɦếƭ đi được! Cậu sẽ khỏe mạnh thôi đúng không?” Tôi nắm chặt lấy tay Tú Triết, nước mắt rơi tí tách xuống gương mặt tuấn tú của cậu ấy.
“~A0A~ Tiễn Ni... Tiễn Ni... có phải cậu không, Tiễn Ni? Tớ vui quá... người đầu tiên nhìn thấy khi tỉnh lại là người tớ thích nhất... he he...”
“Tú Triết... Hu hu hu ... sao cậu ngốc thế chứ? Sao cậu cứ đứng đó chờ tớ mãi vậy? cậu không biết cứ đứng thế sẽ ૮ɦếƭ cóng hay sao? Cậu ngốc quá, cậu đúng là thằng ngốc, ngốc ơi là ngốc... hu hu hu...”
“... He he, tớ thích làm thằng ngốc mà, he he... hôm qua là lễ Tình Nhân... tớ rất muốn, rất muốn gặp cậu, cứ đợi ở quảng trường mà cậu không đến... Điện thoại của cậu lại không gọi được...”
“Cậu không đợi được tớ, chẳng lẽ không biết đi về hay sao hả? Hu hu hu...”
“Tớ muốn đợi cậu mà, tớ rất muốn... rất muốn được đợi cậu, he he...ôm qua là lễ Tình Nhân mà... he he... tớ chỉ muốn gặp cậu... chỉ muốn gặp...”
“Cậu đừng nói nữa, tớ biết hết, biết tất cả... hu hu hu hu... đừng nói nữa mà...”
“... Tiễn Ni, Tiễn Ni... xin... xin hãy sinh con cho tớ nhé...”
Tên ngố này, đúng là ngốc nghếch, tại sao lại nói nhưng lời ngốc nghếch này...
Nhưng, nhưng ... trời ơi... tôi nhìn thấy gì thế này? tôi nhìn thấy nước mắt, nước mắt của Tú Triết.
Nước mắt cậu ấy đang lăn theo gò má từ từ chảy xuống...
—A_0— Tôi ngẩn ra, tại sao? Tại sao cậu ấy lại khóc? Tại saoooo???
... Chẳng lẽ, chẳng lẽ cậu biết chắc tôi lại từ chối hay sao? Chẳng lẽ cậu ấy thích tôi đến mức đau đớn vậy sao? Nhất định là thế, nhất định là thế rồi, mà lần nào tôi cũng không hiểu tình cảm của cậu ấy...
“Tớ biết tâm ý của cậu, tớ biết, xưa nay tớ đều biết, cậu không cần nói nữa, cậu có biết cậu càng ngày càng yếu đuối rồi không... cậu đừng khóc nữa... Cậu... sao cậu lại khóc chứ... Tú Triết... Tú Triết...”
“Tớ biết cậu không thích tớ... có phải tớ... có phải tớ rất ngốc hay không... cứ suốt ngày... suốt ngày... đeo bám cậu mãi...”
“Cậu đừng nói nữa, đừng nói nữa mà, hu hu hu hu...”
“Nếu... tớ ૮ɦếƭ rồi... sẽ thế nào nhỉ... thế nào đây... nếu... nếu tớ ૮ɦếƭ rồi, cậu có thích tớ không?”
“Cậu đang nói gì thê hả? Cậu nói bậy bạ gì thế? Tớ không cho cậu ૮ɦếƭ, tớ không muốn cậu ૮ɦếƭ, hu hu hu...”
“Tiễn Ni... tớ cảm thấy... hơi mệt... thật sự là mệt... tớ... tớ muốn ૮ɦếƭ... thật sự muốn...”
“Đừng mà, đừng mà, cậu đừng dọa tớ, xin cậu đừng dọa tớ mà... Tú Triết, Tú Triết...”
“Cậu đừng khóc... cậu nhất định phải hạnh phúc... phải hạnh phúc...”
Câu nói này sao khiến tôi có cảm giác như câ trước khi lâm chung, khiến người ta có cảm giác chua xót đến thế? Với tính cách của Tú Triết, dù thế nào đi nữa cậu ấy cũng sẽ không dễ dàng buông tha tôi mới đúng chứ?
“Tú Triết, cậu bị sao thế, có phải cậu sắp ૮ɦếƭ rồi không, Tú Triết, Tú Triết, tớ không muốn cậu ૮ɦếƭ, không muốn đâu... hu hu hu... Tú Triết, Tú Triết... hu hu hu...” —>_<—
“Nhưng... nhưng nếu mà tớ ૮ɦếƭ, ai sẽ bảo vệ Tiễn Ni đây? Có ai toàn tâm toàn ý yêu cậu như tớ chứ... Kim Thuần Hy... Thuần Hy... cậu ta lạnh nhạt với cậu như thế... tớ không yên tam được, không yên tâm chút nào... gi­ao cậu cho cậu ta... he he... Tớ vẫn nên đeo bám cậu thôi... cậu phải chuẩn bị đi nhé... he he...” Vừa nói, Tú Triết vừa chầm chậm khép mắt lại.
A_0.... .... Tú Triết!!! Tú Triết!!! Tú Triết!!!
Tiếng nói của tôi khàn đặc, cơ thể tôi lạnh cóng, nhịp tim tôi yếu ớt... Một giây trước khi tôi hoàn toàn gục ngã, hồi ức bỗng trào dâng như sóng biển... Tiễn Ni... Tiễn Ni...
He he... Mum­my sống lại rồi... he he...
Em đến để xin nghỉ... xin cho bạn Quách Tiễn Ni nghỉ học...
Tớ ra viện rồi... cậu phải chúc mừng tớ chứ...
Tiễn Ni... xin hãy sinh con cho tớ nhé...
Bây giờ cậu không nhận lời cũng được... Hôm nay tớ đưa cậu đến mộ chỗ rất hay... chúng ta đi thôi...
Tiễn Ni... Tiễn Ni... tớ về rồi đây...
Tơ đến nhà cậu chơi nhé... tại sao... tớ có ăn trộm ăn ςướק gì đâu...
Vậy lần sau tớ sẽ đến thăm bố... đó cũng là bố tớ mà... chỉ là vẫn chưa phải lúc mà thôi...
Tiễn Ni, tớ đã quyết định rồi... bắt đầu từ lúc tớ ra viện tớ đã quyết định... tớ thích cậu... vậy nên từ bây giờ tớ sẽ theo đuổi cậu lại từ đầu...
Thích ai đó thì phải theo đuổi... bằng toàn bộ sức lực... Vì gặp được người mình yêu mến thật lòng là quá khó... nếu bỏ lỡ... thì sẽ không còn gặp nữa... nên...Tiễn Ni... tớ sẽ không buông xuôi... quyết không bỏ cuộc đâu...
cậu đoán xem nãy giờ tớ ngồi đâu...
Cậu nhìn gì thế... không được nhìn... cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tớ...
Tớ bảo cậu biết, tớ ngồi ở phía sau của phía sau của phía sau của phía sau ghế cậu... rồi vị trí ở sau đó nữa... Từ đầu đến giờ lâu như thế, mà cậu không phát hiện ra tớ...
Cậu có biết từ đầu đến giờ tớ uống bao nhiêu ly cà phê rồi không... Nhưng tớ thì biết cậu uống bao nhiêu ly đấy... Xem tớ có đến sai không nhé... 23 ly... 23 ly đúng không...
A... tại sao...Đó là nụ hôn đầu của cậu... hu hu... oa oa... tớ không muốn sống nữa... tại sao... tại sao lại thế... nụ hồn đầu của cậu phải là của tớ... của tớ mới đúng...
Đống hải báo ૮ɦếƭ tiệt kia chưa xé hết... tớ phải đi xé nhanh nhanh mới được... còn nữa... tớ phải đi điều tra xem đứa đáng ghét nào dán lên... Còn nữa... phải kiểm tra xem là tấm thảm của hang ૮ɦếƭ tiệt nào làm cậu ngã...
Giọng của Tiễn Ni rất trong trẻo dễ thương... đâu có giống cậu, ậm à ậm ừ như vịt mái...
Cậu đoán thử xem... cố gắng đoán xem nào... Tớ là Tú Triết đây... Tủ Triết... Tiễn Ni cậu làm tớ đau lòng quá... Đến cả giọng tớ mà cậu cũng không nhận ra...
Tại sao cậu không gọi điện cho tớ... cậu đã nhận lời sẽ gọi cho tớ mà...
Bắt đầu từ bây giờ cậu hãy đếm nhịp tim của mình... dưới 999 tớ sẽ xuất hiện...
Tớ sợ tớ vừa đi... cậu sẽ quay về... không nhìn thấy tớ... cậu sẽ đau lòng mà...
Tớ muốn cậu thấy dù tớ lạnh cóng và run cầm cập mà vẫn đẹp trai đấy chứ...
Tốt quá... quá tốt rồi... chúng ta về nhà thôi---- -------- ...
Mẹ nói... nếu thật lòng yêu người con gái nào đó... thì hãy để cô ấy sinh những đứa con của hai người... đó là cách yêu tốt nhất...
Tiễn Ni... buổi tối cậu ở nhà ngủ một mình có sợ không...
Tớ muốn cậu dọn đến nhà tớ ởTất cả nam sinh đêu nhăm hét mát lại... không được nhìn Tiễn Ni... không được... không được nhìn ... Nghe thấy chưa... còn nhìn... còn nhìn nữa là chém hết...
Tiễn Ni... lát nữa không sợ nữa... cứ theo tớ là được...Đúng rồi, Tịnh Mỹ nói sẽ để cậu rút trúng tớ...
Cái gì... Cậu là đồ gái già ૮ɦếƭ tiệt... Cậu nói ai là gà cuộn thế hả... Cậu nói thêm lần nữa xem...
Đủng rồi... sao cậu biết vậy... bọn mình nhìn có vẻ rất giống vợ chồng đúng không... Tớ có nói bậy đâu... chủng ta vốn đã từng quen nhau mà...
Tiễn Ni... cậu là nam hay nữ... Nữ... He he, Tiễn Ni, chắc cậu không biết đâu... tớ mới nghe nói thế này... chỉ cần hai người không hẹn nhau trước... cùng lúc nói những câu giống nhau... rồi ước nguyện thì sẽ trở thành hiện thực... Tốt quá rồi... cuối cùng tớ đã ước được rồi...
Tiễn Ni... không có tớ, cậu có cô đơn không...
Tiễn Ni... Cậu có trách tớ không... cậu sẽ tha lỗi cho tớ chứ...
A... đừng mà... Tiễn Ni... cậu đã nhận lời sinh con cho tớ rồi mà...
Cái bọn khốn khi*p các người đang làm gì thế hả... buông cô ấy ra... mau buông ra... Có nghe rõ không... mau buông cô ấy ra...
Ha ha... Tiễn Ni... Tối nay tớ sẽ đứng bên hồ phun nước quảng trường Tế Hòa đợi cậu... có một bất ngờ cực lớn dành cho cậu đây... Nhất đinh phải tới đấy...
... Vậy cậu bận việc xong hãy đến... tớ sẽ đợi cậu... không đến thì là đầu heo...
“Rầm” một tiếng, tôi ngã nhào xuống đất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc