LỄ GIÁNG SINH MỘT MìnhVề nhà thật sớm, tôi liếc nhìn mình trong gương và ra sưc thoa phấn, hừ ~, hôm nay tôi phải trang điểm thật xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành để tên ngố Kim Thuần Hy kia biết rằng: không mời tôi tham gia vui Giáng sinh là tổn thất lớn nhất của anh ta
Đi vòng quanh gương mấy vòng, hài lòng làm một cú “ mắt đan khẽ cười trăm hoa nở”, đẹp lắm, đẹp lắm, lát nữa sẽ dùng nụ cười này làm Kim Thuần Hy tức vớ иgự¢ cho biết! Hứ!!!
Sau đó tôi uyển chuyển tao nhã bước ra phòng khách.
“^O^ Woa a~, Thuần hy, con nhìn xem, Tiễn Ni nhà ta hôm nay xinh đẹp quá, con phải...” Bác gái đúng là tri kỷ của tôi, yêu bsc quá đi! >0<
“E hèm...”
Tôi đằng hắng, nhìn thấy sự chú ý của Thuần Hy cũng chuyển về phía tôi, thì tuyên bố một cách ngạo mạn:
“Tối nay con đi với Tịnh Mỹ đến quán bánh kem mới mở trên đường Trung Lộ để Vui Giáng sinh!” Hừ, Hừ! Kim Thuần Hy, tức ૮ɦếƭ đi!
“Không phải chứ, tiếc quá!” Bác gái nghe thấy thế, vẻ mặt vui sướng lập tức xi xuống. Tốt quá, mục đích của tôi đạt được một nửa rồi! Yeah~!
“Công ty của bác trai con tối nay mở tiệc Giáng Sinh, khó khăn lắm bác mới thuyết phục được Thuần Hy tham gia, bác định đề hai đứa cùng đi, ai ngờ...”
0_0 Sao? Không thể! Kế hoạch hoàn mỹ của tôi!
“Bác gái, con có thể...” Có lẽ để bảo vệ danh dự của Quách Tiễn Ni đây, có thẻ hơi bỏ qua tình bạn được, dù sao cũng phải đặt mục tiêu trai đẹp lên trên hết chứ, he he.
“Mẹ, đừng đau lòng thế. Mẹ biết người giữ lời hứa chữ tín lại trọng nghĩa khí như Tiễn Ni thì sẽ không hủy bỏ cuộc hẹn với người khác đâu, bây giờ mẹ mà thế thì quá bằng khiến cô ấy trở thành kẻ tiều nhân bất nhân bất nghĩa à?” Thuần Hy đứng lên nói với vẻ ân cần hiếm thấy, an ủi bác gái đang buồn bã.
Bất! Nhân! Bất! Nghĩa!
Tiểu nhân! — :- (
Từng từ của Thuần Hy nhu mui xdao nhọn đâm vào đầu tôi, khiến tôi đang định nói lập tức im bặt.
Tên ૮ɦếƭ tiệt, cố ý đây mà! T_T Gánh tội danh nặng nề như vậy, sao tôi dám mở miệng nói nữa đây.
“K Thuần Hy, anh...”
“Tiễn Ni, không cần cám ơn anh, anh chỉ nói với mẹ hững lời em khó nói thôi. Mẹ chúng ta đi thôi!”
Tên đáng ghét! Đáng ghét!!! Đáng ghét vô cùng!!!
“A-A vẫn làThuần Hy nhà ta quan tâm đến Tiễn Ni, xin lỗi nhé, làm khó con rồi. Thuần Hy.vậy chúng ta đi thôi, bố con đang chờ đấy!” Khoan... khoan đã!!!
Nhìn Thuần Hy ôm choàng bác gái đi ngang qua, tim tôi vỡ vụn.
“Hôm nay cô xinh đẹp đến mức tôi muốn mời khiêu vũ!”
*A_0" Hả-? Không thể nào?! Thuần Hy đang khen tôi đẹp, tôi bỗng cảm thấy như có thứ gì đang dồn lên mặt, nóng đến đỉnh điểm.
“Tiếc là, đầu tiên cô phải tham gia bữa tiệc đã!” Thuần hy ra đến cửa, cười một nụ cười khiến nguyệt nhường hoa thẹn với tôi.
“Kim - Thuần - Hy!” Tôi tức tối hét lên với bóng lưng anh ta.
Tức ૮ɦếƭ đi mất! Tức quá đi thôi!
Haizzz , bỏ đi, nể tình anh ta cười tươi như thế, tha thứ cho anh ta vậy. Có điều nói đi nói lại thì, anh ta lúc này đúng là rất đẹp trai!
Ding ling ling...ding linh linh... ding linh linh...
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng tư tưởng của tôi, thật là... Tôi biến thành mê trai thế này từ khi nào vậy?
“Tiễn Ni, Tiễn Ni, là tớ, Tú Triết đây”. Bên kia điện toại vẳng đến giọng nói sầu khổ của Tú Triết.
“Oa oa- đừng mà, tớ cất công thực hiện một tiết mục Giáng sinh để khiến cậu cả đời cũng không quên được, thế mà... thế mà...” Tên ấy đang khóc không thành tiếng bên kia điện thoại.
Cái tên nà, lại khóc rồi? Không thề chứ? Cậu ta đang nói gì vậy??? Kỳ lạ quá, không hiểu!!!
“Không ngờ trước khi tớ sắp xếp lại phải tham gia tiệc của công ty bố tớ, không đến được nữa”.
“Tiễn Ni, không có tớ, cậu có thấy cô đơ không?”
“Yên tâm, không đâu!”
"Tiễn Ni, cậu không trách tớ chứ?\'
“Yên tâm, không trách!” Cái tên này, đúng là ngốc quá thể, tớ cám ơn cậu còn không hết nữa là...
“Cậu tha thứ cho tớ chứ?”
“ừ”.
“Cậu có còn nhớ sinh con cho tớ không vậy?”
“Nhớ... sinh cái đầu cậu ấy, đừng có làm ồn nữa được không, tớ đang đợi điện thoại của Tịnh Mỹ mà!”
“Bảo người đó đi ૮ɦếƭ đi, ai mà quan trọng hơn cả tớ nữa chứ! Đừng phớt lờ tớ mà!”. Tú Triết có vẻ uất ức, bắt đầu cằn nhằn.
Tôi mệt mỏi vỗ vỗ đầu mình, hít vài hơi thật sâu: “Ngoan, sẽ không phớt lờ cậu đâu, cậu không đi thì muộn bây giờ”.
“A...” Bên kia điện thoại văng đến một tràng tiếng kêu thảm thiết, “Tiêu rồi tiêu rồi, tớ phải đi đây, Tiễn Ni cậu phải đợi tớ đấy, tớ nhất định sẽ về sớm nhất có thể”.
Tú Triết này, nói về tiệc mà cứ như anh hùng xả thân vì nghĩa ấy.
Vừa cúp điện thoại, tiếng chuồng lại reo vang.
“Tịnh Mỹ, tớ đã...” tôi hào hứng nói vào điện thoại.
“Xin lỗi nhé, Tiễn Ni! Tớ không được khỏe lắm, không vui giáng sinh với cậu được, hôm khác mời cậu ăn bù gấp đôi nhé!”
“Sao đột nhiên lại ốm thế? Có phải tên Long Nhật Nhất hư hỏng kia làm cậu bực mình không? Tớ sẽ báo thù giúp cậu!” Tôi nghĩa khí bừng bừng.
“Không có gì, cứ vậy nhé... Bye---- ---- ”
A_0.... ......... 0_0"
Gì chứ? Sao lại thế này? Tôi nhìn trừng trừng điện thoại trong tay hồi lâu vẫn chưa tỉnh ra, vồ lương tâm quá! Không được, nhất định phải giáo dục cái tên khinh thường sự tồn t của bạn bè kia mới được! —: -(
Nhưng... bấm số giữa chừng, tôi lại gập điện thoại lại...
“Thôi bỏ đi, có lẽ nó mệt thật thì sao? Là bạn bè thì nên thông cảm mới phải...”
Đứng trên ban cồng, nhìn những đốm đèn nhấp nháy bên dưới, thành phố lúc này trở nên lung linh kỳ ảo trong lễ Giáng Sinh, nhưng tâm trạng của tôi dù thế nào cũng không tốt lên nồi...
Bữa tiệc Giáng Sinh của bác trai bác gái chắc đã bắt đàu rồi, và cả tên ác quỷ Thuần hy nữa, nhất định đang ăn uống rất vui, không chừng còn có thể gặp Tú Triết nữa... Thế còn... tôi thì sao? Tôi thì sao?
Ngọn đèn nào đang sáng vì tôi?
“Bố ơi...” Tôi hét lên với những ngọn đèn bên dưới, nhưng ngoài tiếng còi xe bên dưới ra chẳng còn âm thanh nào khác.
Tôi nắm chặt lan can với đôi bàn tay tái nhợt. Tôi ngửa đầu lên cao, nhắm mắt thật chặt. >_< Trong đầu xuất hiện một cảnh tượng:
Một cô bé xoa tóc dài đang khóc tìm bố, bắt mẹ chải tóc cho.
Bố nói với cô bé: Tiễn Ni ngoan nhé, đừng khóc. Nước mắt là món quà Mẹ Thiên Sứ để lại cho Tiễn Ni, chỉ có thể sử dụng lúc quan trọng nhất, dùng hết rồi sẽ không còn nữa. Lúc Tiễn Ni cần dùng đến món quà, hãy ngẩng đầu thật cao về phía mẹ, nhắm chặt mắt lại, không để món quà của mẹ rơi mất.
Xem kìa, tôi đang nghĩ gì thế, Quách Tiễn Ni, mi khá lên một chút được không, mi là siêu gián điệp không ૮ɦếƭ mà, thế này thì làm sao bố yên lòng được?
Tôi hít một hơi thật sâu, quay người vào phòng khách, nhìn thấy con 乃úp bê xấu xí hôm qua mọi người tặng đang đặt cạnh ti vi.
“He he, cũng may còn có mi ở bên cạnh ta, he he. Đừng có nhúc nhích nhé!” tôi cẩn thận đặt nó ở đối diện với mình, vào nhà bếp làm một cốc mì ăn liền.
“Mi xem, mi thật xấu xí, sao giống ta được, ta gọi mi là ”xấu xí“ nhé?” tôi lẩm bẩm với con 乃úp bê
“Xấu Xí à, ta thật là thảm, Giáng Sinh mà chỉ ăn mì ăn liền. Haizzz, Thuần Hy chắc chắn đang ăn uống ngon lành ngoài kia rồi, và những người khác... Hừ, sớm biết như vậy thì với sự hấp dẫn của Quách Tiễn Ni này, muốn hẹn hò Giáng Sinh kiểu gì chẳng được, thiên hạ rộng lớn như thế tại sao lại không có chỗ cho ta dung than?”
“Chỗ ta dung thân...” Tôi bỗng bị bốn chữ này làm cho đau buồn, tôi bò mọp lên bàn nói với con 乃úp bê đối diện, “T_T xấu Xí ơi, có phải ta tham lam lắm không... nhưng mà, ta thật sự rất cô đơn!”
Tôi đặt 乃úp bê lên bàn, nắm bàn tay nó chỉ về phía mình, hằn học nói: “Quách Tiễn Ni, chị là đồ đại ngốc, có phải không biết bố rất bận đâu! Hơn nữa, bố cũng vì chị nêm mới vất vả làm việc như thế mà!” “Nhưng mà, có lúc ta vẫn cảm thấy rất cô đơn!”
“Từ nhỏ chẳng phải chị cũng biết phải tự lập, không thề cứng đầu được đó thôi?” xấu Xí tức giận đứng dậy nhìn tôi. “Nhưng...”
“Nhu nhược yếu đuối như chị thì còn làm được gì?”
“Chị muốn Kim Thuần Hy khinh thường chị à? Tự chị phải học cách kiên cường, tinh thần gián điệp không ૮ɦếƭ đâu mất rồi?”
“... Được, Xấu Xí, hai chúng ta vui Giáng Sinh cũng không tôi, đến đây, ta mở nhạc, chúng ta khiêu vũ nhé”. tôi phấn chấn trở lại, Ồm xấu Xí trong lòng quay vài vòng, “Ding ding dong, dinh dinh dong... chuông giáo đường vang lên...”
Xem ra cô cũng khá ổn đấy nhỉ!“ Hử ~? Tôi có nghe nhầm không?? Sao tôi lại nghe thấy giọng Thuần Hy??? Không đúng, không đúng, >_< nhất định là ảo giác, tôi ôm xấu Xí tiếp tục khiêu vũ. ”Xem ra tôi vẫn nân quay về bữa tiệc Giáng sinh kia thì tốt hơn!“ Lại cái giọng lạnh lùng đó, không sai gì nữa, đó chính là giọng tính ”kim" mà chỉ có Thuần Hy mới thốt ra. Tôi quay lại nhìn, là anh ấy thật!!!
“Sao anh lại quay về? Bữa tiệc kết thúc rồi à? Những người khác đâu?”
"Bữa tiệc chán phèo!
Thuần Hy uể oải ngồi xuống salon, “Sao cô cũng quay về?”
“Hử- b ngoài lạnh quá, tôi bỗng dưng không muốn đi nữa, he he!” Tôi lúng túng đáp. "Tức là tối nay cô ở nhà à?
Kỳ lạ là Thuần hy không truy hỏi vấn đề đó tiếp nữa, có điều, phải cám ơn anh, nếu nói ra sự thật thì Quách Tiễn Ni tôi còn mặt mũi nào nữa. “ừ... đợi một lát! Bây giờ là lúc nào rồi?”
“Muộn lắm rồi”.
“Tôi hỏi thời gian cụ thể ấy”. Kim Thuần Hy đáng ૮ɦếƭ, đương nhiên tôi biết là rất muộn rồi, tôi chỉ muốn biết 9 giờ tối đã đến chưa, có lẽ tôi vẫn còn kịp mua bánh kem về trước khi tiệm bánh đóng cửa.
“8 giờ 50 phút”.
“Hả ~? Òa- òa- òa ~ òa---- ------ , trời ơi!!!” Tôi hét lên lao ra ngoài cửa, đi được nửa đường lại quay về chỗ cũ, cuống quýt nói thêm một câu với anh...
“Thuần Hy, anh đừng đi đâu cả, ngồi ở đây thôi nhé biết chưa? Không được đi đâu! Tôi sẽ về ngay, anh phải đợi tôi đó!” tôi nghĩ nếu tham gia Olympic hạng mục chạy 50 mét với vận tốc lúc này thì bảo đảm tôi sẽ phá vỡ kỷ lục thế giới.
Đủng vào lúc tôi phóng ra ngoài cửa như tàu hỏa, một chân sắp thò ra ngoài cửa, thì giọng nói lạnh lẽo của Kim Thuần Hy lại bay đến: \'Phải rồi, lúc nãy tôi về có hơi đói bụng, nên mua bánh kem để ở cửa, cô tiện thể mang vào đi".
Hả-? Thật chứ? 0_0 Sao hay quá vậy!!!
Tôi nhìn ra cửa, quả là có bánh kem thật, mà lại còn là bánh kem chocolate tôi thèm thuồng bấy lâu nữa. tôi hứng chí đến mức vừa kêu gào vừa chạy đến chỗ Thuần Hy, nhưng mới đến trước mặt anh ta đã đờ người ra.
“Anh... anh... chiếc áo này ở đâu ra???” Tôi kinh ngạc chỉ vào chiếc áo trên người anh.
“Lúc cô ném vào thùng rác thì tôi nhìn thấy, thấy tiếc quá nên đã mặc!”
“Anh có nhìn thấy dòng chữ bên trong không?” Tôi bỗng thấy ngượng ngùng.
“...Không, chỉ có áo!” Nghe câu trả lời này, trái tim thấp thỏm của tôi đã trở về vị trí cũ, cho dù có hơi hụt hẫng.
“Nhưng... nhưng mà, anh không thấy nó hơi hơi xấu xí à?”
Chiếc áo còn rơi ra mấy sợi len, nhìn có vẻ xộc xệch, lần này xem ra chỉ có thể hình dung bằng bốn từ - thảm không dám nhìn! Hối hận tại sao lúc đầu mình không thức thêm vài tiếng đồng hồ nữa, cho dù kết quả vẫn thế.
“Quần áo măc được là ổn”.
“Anh không thấy nó hơi chật à?”
“Vừa lúc tôi định giảm cân”.
“Nhưng, nhưng một bên ống tay ngắn, bên kia lại dài?”
“Sao cô lắm lời thế, đừng giống như một bà già lắm điều được không?”
“Gì chứ, anh dám bảo tôi là bà già nhiều chuyện à!” Tôi hậm hực chồm đến, “Anh...” Nhưng từ “૮ɦếƭ” chưa kịp nói ra, 0_0" Cả người tôi bắt đầu đạp mạnh xuống đất mẹ thân yêu.
Bên tai là tiếng hét của Thuần Hy. “Quách Tiễn Ni, cô đi đứng kiểu gì vậy?”
Sau khi trước mắt nổ ra vài ngôi sao lấp lóe, tôi “ngạc nhiên” phát hiện ra, bánh kem chocolate Giáng Sinh đã tiến hành một nụ hồn hạnh phúc với bức tường, và giờ đang nở hoa trên đó, một nụ hoa chocolate thật lớn, dính nhớp nháp lên mặt bức tường và bay loạn xạ khắp nơi gần đó.
Hu hu hu hu...--- ---- >_<----- Nước mắt tôi rơi tí tách như mở vòi nước, không thể thu hồi lại.
Tôi bỗng dưng không muốn kiềm chế nữa, tôi vẫn còn rất nhiều việc đau khổ chưa được khóc, tôi phải khóc hết cho chúng. Thì ra khóc thoải mái cũng dễ chịu ghê, bao nhiêu uất ức bao nhiêu khổ sở đều theo nước mắt trôi ra ngoài cả...
“Quách Tiễn Ni, cô đè lên người tôi tru tréo gì thế hả? Đứng lên cho tôi...”
Tôi mới phát hiện thì ra Thuần Hy không biết từ khi nào đã nằm lọy bên dưới tôi, chả trách lúc nãy ngã mà chẳng thấy đau gì cả.
Thế nhưng, trên sàn nhà đầy bánh kem, trơn trượt không dễ đứng dậy.
“Surprise!” Đúng vào lúc tôi nằm đè lên người Thuần Hy, cố gắng chiến đấu với đám kem dưới đất, cửa lớn bỗng mở toang ra
Bác trai? Bác gái? Thuần Hiến? Lại còn có cả Tú Triết và bố?
0_0 Họ nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách đều sững sờ.
“Thuần Hy, con đúng là làm mẹ cảm động quá, mẹ đang thắc mắc tại sao giữa đường lại không thấy con đâu, thì ra con đã nhanh đến vậy”. Bác gái nhìn thấy chúng tôi, cảm động đến mức khóc to lên.
Bác trai cười hi hi nói đùa...
“Hai đứa nó đúng là cuồng nhiệt quá, hay là đợi đến tuổi thì bàn chuyện hôn nhân luôn nhỉ!”
Tôi muốn ૮ɦếƭ, tôi muốn ૮ɦếƭ, đây hoàn toàn là sự cố mà, sao bác lại đùa như thế chứ... “Á ~ ~, không chịu đâu! (>0<) Tiễn Ni, cậu đã hứa sẽ sinh con cho tớ mà!” Tú triết đau khổ hét to với tôi.
0_0" .. Cái gì? Có nhầm không? Tôi nhận lời sinh con cho cậu ta hồi nào? Có phải bức xúc quá nên mụ mị rồi không?
0_0" .. Tôi trở thành con dâu của nhà họ Kim từ lúc nào vậy??? Loạn quá rồi... loạn thiên ha rồi...T_T
Xem ra, muốn một mình hưởng thế giới hai người với Thuần Hy cũng không thể. Có điều, tôi vẫn rất thích lễ Giáng Sinh năm nay. He he.
NHẬT KÝ LÀM THÊM KỲ NGHỈ ĐÔNG
Tuy Giáng Sinh đã qua, nhưng lễ Tình Nhân lại sắp đến, lần này không thể xấu mặt như lần trước được, tôi phải tặng Thuần Hy một món quà cho ra ngô ra khoai mới được.
Muốn mua một món quà ra hồn, đương niên cần một khoản tiền tương đương. Làm sao kiếm được một khoản lớn trong kỳ nghỉ đông ngắn ngủi này đây? Tuyển thủ săn ác quỷ Quách Tiễn Ni đường đường thế này, đương nhiên là - tự, lực, cánh, sinh!!! p(AoA)q Ha h
Một cô gái thông minh xinh đẹp như tôi mà khó tìm được việc ư? Chỉ trong chớp mắt thôi, tôi đã nhẹ nhàng có được bốn tờ đơn chấp nhận cho làm bốn công việc khác nhau.
Đó là - Sáng sm: đưa sữa cho công ty XX,
Buổi sáng, phát quà khuyến mãi cho công ty XX,
Buổi chiều, làm nhân viên thu tiền cho một cửa hàng thời trang.
Buổi tối, làm nhân viên phục vụ cho một tiệm ăn.
Tốt rồi, đã chuẩn bị sẵn sang, hãy để cồng việc làm ăn của tôi mở màn rầm rộ đi nào. Ha ha ha ha!
“Dinh ling ling...” Tiếng chuông báo thức đáng ghét réo vang như có quỷ ám, mới 5 giờ mà, nhưng bó tay thôi, bắt buộc phải bò dậy. Lát nữa phải đi đưa sữa cho người ta rồi. #-) Ôi ~!, buồn ngủ quá, thật sự rất muốn...
Kéo lê chiếc thùng đựng đầy sữa mà cồng ty giao cho, ngồi lên xe đạp, tôi lảo đảo xuất phát.
Không khí ban mai thật trong lành, oáp ~, thoải mái quá, thoải mái đến mức muốn ngủ, muốn ngủ quá...
Ôi ~, không ổn. mi mắt bắt đầu đánh nhau, chiếc xe bắt đầu đảo sang phải dữ dội...
Í!? Mẹ? Sao mẹ lại đến? Mẹ đến thăm con phải không? Mẹ vẫn chẳng thay đổi chút nào, vẫn tươi trẻ xinh đẹp như xưa...
Hừm ~, Thuần Hy ? Sao trong tay anh lại có nhiều hoa hồng đến thế? Chúng thật đẹp, tôi đếm, xem có bao nhiêu đoa... một, hai, ba...liền thành một dải những ngôi sao... chín mươi tám, chín mươi chín, một trăm, có một trăm đoa, đủng một trăm, woa~, tặng em phải không? Thật không? Tạo sao anh lại tặng em? Anh muốn nói gì? Anh đang nói gì thế? Nói to một chút... To hơn nữa...
“ôi chao-” Tôi không biết chiếc xe của mình đã hôn hít thân mật với gốc cây to bên đường kiểu gì nữa, tôi cũng chẳng biết mình ngã vật ra khỏi xe bằng cách nào, chỉ có một việc duy nhất tôi hiểu rõ đó là - thì ra ban nãy tôi vừa đạp xe đạp vừa ngủ gật vừa nằm mơ nữa...
Hừm ~, mũi của tôi bị gì thế nhỉ? Sao thấy ướt ướt dính dính? Hình như có một hai giọt gì đó đang rỏ xuống? Đưa tay lên sờ, ôi mẹ ơi, màu đỏ chói cả mắt kia không là máu thì cò là gì? Tôi sắp ngất mất...
------ >_< Hu hu hu... tôi bị thương rồi, ngày đầu tiên đi làm lại bị thương, mà lại rất quang vinh hào hùng ghi dấu lên chiếc mũi xinh đẹp quyến rũ nữa chứ. Hu hu hu...ông trời ơi, mất mặt quá...
Thảm hơn nữa là, thùng sữa đều đã “tử vong” tại trận, không một tên nào còn sống, đáng thương quá, vẫn chưa đưa được bình nào đến tay khách hàng! T_T
Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây? Còn sao trăng gì nữa, ngoài bị đuổi việc ra, ngoài bị mắng trước khi đuổi và sau khi bị mắng còn phải đền tiền thùng sữa ra, tôi còn lựa chọn nào khác đâu?
Buồn bực quá, mới sáng sớm, tôi đã là kẻ vừa ăn hại vừa phá hoại rồi, mất công việc thì thôi, trên mũi còn dán một chiếc urgo Ok to uỳnh chễm chệ để đi làm tiếp công việc buổi sáng nữa. Cũng may tôi mặc trang phục thỏ bông để làm nên không ai nhìn thấy dáng vẻ người không ra người mà ma cũng chẳng ra ma của tôi, he he!
Lúc mặc bộ đồ thú nhồi bong, ôm một bao quà tặng lớn và ra đường, tôi cảnh cáo mình: Quách Tiễn Ni, nếu mi còn ngủ vào lúc tặng quà cho khách, thì đừng có sống nữa, chạy luôn đến bến tàu điện ngầm nhảy xuống cho bánh xe cán cho rồi. Làm cho tốt, nghe rõ chưa? Vâng!!! P(>-<)q
Thế là tôi vô cũng chăm chỉ, vô cùng nhiệt tình, vô cùng nghiêm túc tặng quà cho từng người.
“Xin chào, công ty chúng tôi khuyến mãi, đây là món quà nhỏ tặng bạn”.
“Xin chào, đây là món quà nhỏ công ty chủng tôi tặng bạn nhân dịp khuyến mại”.
Tôi cũng khá may mắn, đến bây giờ vẫn chưa có ai từ chối món quà tôi tặng, có lẽ nhìn thấy một con thỏ dễ thương như thế, chẳng ai nỡ nhẫn tâm từ chối chăng, he he!
Nhưng người tiếp theo ngay sau đó lại không như vậy. Cái người không biết điều đó chính là - mụ phù thủy ૮ɦếƭ tiệt Thôi Anh Ái.
Cô ta và Thuần Hy sánh vai nhau xuất hiện trong tầm mắt tôi. Bọn họ đi đâu vậy, chắc không phải hẹn hò chứ? Nghĩ như thế, nỗi buồn bực trong lòng tôi tràn trề như nước sông.
Tôi ôm gói quà tặng đến trước mặt họ.
“Chào chị, công ty chúng tôi có khuyến mại, món quà nhỏ này tặng chị, mong chị nhận lấy”.
Tôi nhiệt tình đưa món quà đến trước mặt mụ phù thủy.
Đồ gái già ૮ɦếƭ tiệt, dám phớt lờ tôi, không thèm nhìn món quà lấy một cái, mà kéo Thuần Hy đi thẳng.
“ Thưa chị, xin nhận lấy”. Tôi tiếp tục đưa món quà ra trước mặt mụ phù thủy.
Mu phù thủy ૮ɦếƭ tiệt, kênh kiệu cái nỗi gì hả? Chị cứ từ chối đi, rồi đừng trách sao tôi đeo bám như âm hồn không tan nhé! Hừ ~ hừ ~!
Mụ phù thủy ૮ɦếƭ dẫm, dám phớt lờ tôi, cằm nghếch cao lên đi lướt qua rất nhanh, Thuần Hy đi bên cạnh thì không biểu lộ cảm xúc nào, nhận quà thì ૮ɦếƭ à? Thật đáng ghét! —:-(
“Thưa chị, mời chị nhận cho!” Sự đeo bám của tôi vẫn phát huy.
“Không”. Cuối cùng chị ta cũng mở miệng, tôi nghe thấy cơn tức giận âm ỉ trong lời nói sắp cháy bùng lên, chẳng qua chị ta đang cố gắng kiềm chế thôi, chắc ngại vì có Thuần Hy bên cạnh nên phải giữ hình tượng thục nữ.
“Nhận đi mà, chị ơi, quà tặng rất đáng yêu đấy”.
“Không”.
“Chị hảo tâm nhận đi mà”. Thấy dáng vẻ tức tối của chị ta thật là sướng, ha ha ha! ૮ɦếƭ đi, tức ૮ɦếƭ đi, tôi muốn chị tức ૮ɦếƭ đấy!!! Ha ha ha ! Hừ hừ hừ!
“Ồ, Thuần Hy, cậu có thể đến nhà hàng trước không, tớ sực nhớ ra đã để quên đồ ở tiệm spa, tớ quay lại lấy đây”. Chị ta phớt lờ tôi, quay lại vô cùng dịu dàng, tình tứ nói với Thuần Hy, chịu không nổi! Nếu là họ hẹn hò nhau thì bực mình quá!
"ừ\'. Thuần HY bỏ đi, nhìn theo nóng dáng anh xa dần, tôi có một khoảnh khắc thất thần, anh ấy nghe lời chị ta thật, bị chị ta hàng phục rồi ư? Bỗng nhiên tôi thấy buồn quá...
“Cái con thỏ nhiều chuyện xấu xí kia, cô cố tình gây sự đúng không?” Cuối cùng chị ta cũng đã nổi điên, lúc nãy tức giận mà cố nén chắc là đau khổ lắm nhỉ! Đuổi khéo Thuần Hy đi là cố tình chứ gì? Cũng tốt, có Thuần Hy ở đây, tôi cũng không tiện phát huy sở của mình.
“Cái gì? Gì mà thỏ nhiều chuyện xấu xí? Làm gì có con thỏ nhiều chuyện xấu xí nào đâu, rõ ràng là rất đáng yêu mà. Mắt thẳm mỹ của cô hình như có vấn đề?” Dù sao tôi cũng mặc đồ này, chị ta chẳng có cách nào biết tôi là ai. Hung dữ một tí cũng “no problem”. He he! Ha ha!
“Mắt thẩm mỹ của cô mới có vấn đề. Cô là ai thế hả? Thái độ phục vụ sao tệ quá vậy?”
“Thái độ phục vụ của tôi như thế thì sao? Tôi đã quá nhẫn nại với chị rồi, do chị mở miệng mắng người ta trước chứ”.
“Cô... cái đồ thỏ ૮ɦếƭ tiệt!!!”
“Cô mới ૮ɦếƭ tiệt ấy! Tóm lại là có nhận quà hay không?”
“Không nhận! Không nhận! Dứt khoát không nhận! Quà gì thấy gớm, tặng chó cũng không thèm lấy”.
“Cái gì? Cô nói cái gì? Đồ gái già ૮ɦếƭ tiệt, ૮ɦếƭ đi!” Tôi ném “bách” một món quà vào ngay mặt cô ta.
“Ôi chao- cô dám đánh người? Đồ thỏ ૮ɦếƭ tiệt! Cô dám đánh tôi à? ôi chao-!” Cả một con phố trong tích tắc vang lên tiếng quỷ khóc sói tru như Gi*t heo của mụ phù thủy Thôi Anh Ái.
“Chị à, tôi có đánh chị đâu, chị bị món quà đập choáng rồi à, tôi chỉ muốn tặng chị món quà thôi mà, nhưng do chị nhân không đúng cách nên nó mới chạy lên mặt chị đấy chứ, không thể trách tôi được”.
Bổn tiểu thư hôm nay phải dạy dỗ mụ phù thủy một bài học mới được, để xả hết nỗi hận này! Ha ha ha ha!
“Ôi trời ơi- tức ૮ɦếƭ mất thôi! Cái con thỏ ૮ɦếƭ tiệt kia, rốt cuộc cô là ai?”
Mụ phù thủy điên tiết chồm tới, tấn công đầu tiên vào cái đầu thỏ cực lớn vồ cùng đáng yêu của tôi, cô ta muốn lôi cái đầu thỏ xuống để chân tướng tôi lộ diện. Nhưng tôi đâu có để cô ta thỏa mãn.
Tôi liều mạng giữ chặt đầu thỏ và đánh nhau với cô ta, những món quà còn Ồm trong lòng chưa phát hết bây giờ thành νũ кнí của tôi.
Cái gọi là kinh doanh, cái gọi là quà tặng, cái gọi là làm việc, cái gọi là công việc, tất tật những thứ loạn xạ đều bị tôi quăng hết ra sau lưng, trong đầu tôi lúc này chỉ còn lại duy nhất một việc, đó là - diệt trừ mụ phù thủy trước mặt, cho chị ta chét đi!! Chét đi!! Chét đi!!! p(>o<)q
Ha ha ha ha, sao chị ta có thể là đối thủ của tôi được, mới bị tôi cho mấy cú ngã xuống đất, tôi cưỡi lên người chi ta tiếp tục đánh, đấm một cái, mắng một câu, đấm một cái nữa, lại mắng một câu, ha ha ha ha, sảng khoái quá, quá sảng khoái...
Mọi người tụ tập xem mỗi lúc một đông, nhưng chẳng ai dám “đứng ra vì nghĩa” cả.
“Thảm rồi, người công ty đến rồi”.
Đang đánh mụ phù thủy thì tôi thấy mấy đồng nghiệp cùng mặt quần áo hóa trang như mình và người quản lý nhỏ con phỏng vấn tôi lúc trước đang chạy đến, đằng sau còn có những người mặc quần áo cảnh sát nữa, trời ơi, làm sao đây? Còn làm sao nữa - ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.
Tôi nhảy nhổm lên khỏi người mụ phù thủy, bắt đầu co chân chạy.
“Tôi bảo cô phát quà tặng khuyến mãi, thế mà cô lại đánh nhau...” Sau lưng văng vẳng tiếng quản lý mồm loa, có điều tôi nghe không rõ nữa, làm sao họ đua nồi một đồi chân bay của Quách Tiễn Ni này, cho dù hiện giờ tôi là một con thỏ nặng nề phục phịch. Ha ha ha ha!!!\\(AoA)/
Mặc bộ đồ thỏ bông không ai nhận ra này chạy qua chạy lại trên phố, thấy cũng thú vị thật, vui quá, vui thật A_A Nhưng tôi vô cùng tỉnh táo nhận thức được một điều: công việc này tiêu rồi.
T_T Tôi biết tôi không bao giờ dám quay lại công ty đó nữa, nhưng làm thế nào trả lại bộ quần áo hóa trang thỏ bông này...?