Ra viện rồiCuối cùng cũng được ra viện, vừa về đến nhà đã nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của bác gái, chỉ riêng bức băng ròn “Chào đón Tiễn Ni vinh quy trở về” đã khoa trương đến mức giật mình, mà cũng khiến tôi cảm thấy hổ thẹn.
“Bác trai, bác gái tôi đã về đây”
“Tiễn Ni, rất vui khi con trở về bình an, mau đến đây để bác xem có gầy đi không?” Bác gái ân cần kéo tay tôi, quan sát kĩ lưỡng. Bác gái thật tốt, tôi luôn thấy bác rất giống mẹ.
Mẹ à, xin mẹ! Chị ta chỉ bị xe đâm chút xíu,Ok? Có phải bị ngũ mã phanh thây đâu, mẹ kiểm tra tay chân chị ý làm gì?" Thuần Hiến lại ở một bên mát mẻ xa gần. Có điều, nó nói cũng không sai.
“Thằng bé này thật là...”
“chị đến đây, tôi có chuyện muốn nói....” Thuần Hiến làm vẻ mặt y hệt Thuần Hy (nhưng nhỏ hơn một cỡ, tất nhiên) gọi tôi.
Đúng là anh em có khác, đến cách nói chuyện cũng giống nhau. Nó tìm tôi chắc chắn là không có gì tốt đẹp rồi, chuyện lần trước vẫn khiến tôi chần chừ, quả nhiên, nó nhìn thấy tôi cúi xuống bèn chìa cánh tay béo mập phúng phình ra.
Hừ, tưởng Quách Tiễn Ni là ai, có ngốc đâu, muốn chỉnh tôi à? Mơ đi.
Tôi cảnh giác, tránh móng -vuốt ma quỷ cậu nhóc đưa ra, nhảy lùi về phía sau. Nào ngờ có một chuyện gây ngạc nhiên hơn đang chờ tôi - tôi nhảy đúng vào chậu nước mà tiểu quỷ đó chuẩn bị sẵn cho tôi.
“Đồ tiểu quỷ, đứng lại đó cho chị! >.< xem em chạy đi đâu.”
Có điều, không biết vì sao, lần này về nhà khiến tôi cực kì sung sướng, cả trò đùa ác của Thuần Hiến cũng trở nên thân thiện.
“Chị có vẻ rất có ý chí nhỉ?, xem ra hồi phục nhanh thật đó!” Tiểu quỷ nói.
Hình như cậu bé đang cười??? Với tôi? ảo giác chăng? Nhưng, nụ cười thật đáng yêu, nếu mỗi ngày cậu bé đều cười như vậy thì tuyệt biết bao, hihi.
Cả nhà hình như đều rất vui, ngoài tên Kim Thuần Hy vẻ mặt lạnh tanh vẫn không chút thay đổi. Thật là.... ...... =.= dù sao cũng nên cười một chút chứ, người ta đã kinh qua trải nghiệm sinh tử mà (hình như nói hơi quá một chút....)... ...... ....
Có điều, cho dù vừa hồi phục sức khỏe về nhà, tôi cũng không dám ngơi tay, vì Giáng Sinh chỉ mấy ngày nữa là đến.
Buổi tối cứ phải rúc trong phòng đan áo len đến mức bực bội, tôi liền lặng lẽ ra ban công hóng gió, để làn gió đêm dịu dàng thổi tung mái tóc xoa ngang vai của tôi, chắc sẽ là một chuyện rất thoải mái. He he (^0^)
“í, Thuần Hy” tôi đột nhiên nhìn thấy anh ấy.
Anh đang tựa vào lan can, gió đêm thổi bùng mái tóc và ca vạt.
Hiếm có dịp nào tôi quan sát anh như vậy, trước kia cứ nói được vài câu với nhau đã tức tối nhảy dựng lên. Tôi hoàn toàn xem anh ấy là ác quỷ, làm gì có tâm tư quan sát kỳ, bây giờ nhìn lại, công bằng mà nói thì tên ác quỷ này đúng là rất đẹp trai....
“Thuần Hy...” tôi bước đến.
“Tôi đứng bên cạnh anh được không?”
“Tùy” lại cái vẻ mặt như thể người ta nợ anh ta mấy ưiệu đồng ý, muốn chỉnh cho một trận quá.
Haizzzz, chỉ tiếc là lúc đầu đã biết anh ta là một cao thủ, với trình độ như tôi thì quá bằng tìm đến cái ૮ɦếƭ rồi?
Tôi cũng dựa vào lan can ban công gần bên anh.
Thuần Hy cứ nhìn về phía trước, không nói câu nào, không hiểu là đang nghĩ gì, nhìn dáng vẻ trầm tư của anh, không hiểu vì sao mà trong lòng tôi cũng cảm thấy nặng nề, chỉ muốn nhanh chóng phá vỡ bầu không khí này.
Tôi bỗng nhớ đến truyền thuyết mà Tú Triết kể cho tôi nghe, không chừng có thể khiến anh nói cùng một câu với tôi, như vậy tôi sẽ thắng vụ cá cược với Tịnh Mỹ một cách nhẹ nhàng.
“Anh là nam hay nữ” Tôi hào hứng hỏi.
????
“Nam” Mất hứng quá, sao anh ta im lặng không nói gì chứ.
“Không đúng, không đúng, tôi hỏi câu khác nhé! Anh có muốn ngủ không?”
“Không”
“không muốn” Trời ơi, lại còn thừa một chữ.
“không tính, không tính, tôi sẽ hỏi lại lần nữa, Thuần Hy anh có muốn ngủ không?”
“Tóm lại cô muốn làm gì hả?” Thuần Hy có vẻ nóng nảy khi bị những câu hỏi ngớ ngần của tôi làm phiền.
"He he, anh không biết chứ gì, chỉ cần hai người không hẹn nhau mà cùng nói giống nhau, ước nguyện ngay thì sẽ được
“những thứ ấu trĩ mà trẻ con mẫu giáo cũng không tin thế mà cô tin” Buồn bực quá, Thuần Hy vừa mở miệng là nói câu này, tàn nhẫn đến mức chẳng để ai mơ mộng gì cả.
“làm gì có? Tôi tin, Tú Triết cũng tin mà.”
“Tú Triết, hình như dạo này hai người hay ở bên nhau nhỉ? Quả nhiên kẻ ngốc luôn đi với nhau” tên này, bạn bè thân cũng mắng được nữa.
“(>0<) ૮ɦếƭ đi, anh mới ngốc đó! Tôi muốn ở với ai thì mặc tôi, không cần anh nhắc nhở! Tôi mặc kệ anh đấy, đi đây”
Tôi đã quay người bỏ đi thật, nhưng cho đến khi đi xa rồi mà phía sau cũng không một tiếng động, Thuần Hy hình như chưa bao giờ như vậy, đứng nguyên như pho tượng.
Bực mình quá! Bực mình ૮ɦếƭ mất! Không biết vì sao mà không muốn đi.
Hừ!đúng, tại sao tôi phải đi, thật là, nếu bây giờ bỏ đi, chẳng phải đã thừa nhận tôi đã thất bại ư? Không được, tôi phải quay lại!
Hừ, tôi không tin là Quách Tiễn Ni đây không làm khó anh được.
Thế nên, tôi lại quay lại, đứng đúng vào vị trí cũ.
“tôi biết là cô sẽ trở lại mà” Đôi mắt anh vẫn nhìn đăm đăm về phía trước, nhưng lại nói với tôi.
“hừ, đừng có tưởng là chuyện gì anh cũng biết, chắc chắn có chuyện anh không biết được” Xem cái thái độ kiêu căng kìa! Không chịu nổi!
“Tôi hỏi anh nhé, chuyện mà chỉ một người mới làm được là gì?”
“Nằm mơ”
"Đàn chim sao bay về phương Nam vào mùa
“....”
“Vì chúng thây đi bộ thì quá chậm.”
“Gia có gia qui, trường học có hiệu quy, sở thú có cái gì?”
“Rùa”
Không thể nào, biết tất cá đáp án.
\'Mấy câu đó trí tuệ lúc nhỏ tôi đã từng thấy, cô dám lấy ra kiểm tra tôi à"
“Vậy tôi hỏi anh, tên của con chó nhà hàng xóm của cháu cùa mẹ Tổng thống Mỹ hiện tại là gì?”
Làm gì có chuyện không có câu hỏi nào làm khó anh ta được, nhất thời cuống lên, tôi phía đại một câu hỏi, quỷ mới biết đáp án là gì! Hừ, tôi không tin câu hỏi này không thể làm khó nổi anh ta.
“Stephen” Không ngờ anh không hề chớp mắt lấy một cái, lập tức trả lời.
“o_o không thể nào, cái này mà cũng biết? Anh có còn là người không?” tôi nhìn anh bằng ánh mắt kinh hãi, chàng trai bên cạnh tôi đây có phải cũng tham gia vào tổ chức tình báo Mỹ hay không? Đến điều này mà cũng biết.
“he he, đúng là thua cô thật” Thuần Hy cười khe khẽ, khiến tôi thấy hơi mơ hồ, nhung cũng say váng vất.
“ hay quá nhỉ, anh dám lừa tôi,”
Đêm ấy chúng tôi cùng ngắm sao đến tận khuya
Dù tôi đã trở về phòng nhưng không thể ngủ nổi, vì nghĩ tới dáng vẻ cô đơn lạc long của Thuần Hy, vẻ mặt ấy không thể thuộc về anh ấy, anh ấy là thiên tài không gì không làm được, căn bản là không có gì làm khó được anh! ?_?
Kim Thuần Hy, hình như tôi đã hiểu anh thêm một chút, nhưng lại như càng lúc càng không hi được rồi.
MÓN QUÀ ĐÊM BÌNH ANChuẩn bị vất vả biết bao, cuối cùng đêm trước Giáng Sinh cũng đã đến! Vui quá! Vì tôi đã đan xong chiếc áo len tặng Thuần Hy rồi, tuy không được đẹp lắm (cách nói này khá mơ hồ), nhưng nghĩ đến chuyện khiến mụ phù thủy Thôi Anh Ái kia tức thồ huyết là đã thấy sung sướng rồi! Ha ha! ... ~^0^~...
Dưới sự chỉ đạo và cả vũ của bác gái, chúng tôi mở một bữa tiệc Giáng Sinh ở nhà Thuần Hy, tôi cũng rất ủng hộ bác vì dạo gần đây không hiểu sao mà Thuần Hy có vẻ không được vui.
Các đồng bào lớp E033 đã cầm quà đến nhà Thuần Hy rất sớm trước khi trời sập tối. Vừa thấy anh ấy chuẩn bị bước vào họ liền vội vã tắt đèn hết.
“Nhớ nhé, Thuần Hy vừa bước vào là chúng ta cùng nói to nhé!”. Chúng tôi quyết định cho anh ấy một sự bất ngờ.
“Giáng sinh vui vẻ, Thuần Hy!” Vào khoảnh khắc anh bước vào phòng khách, đèn bật sáng, giấy màu bay lượn.
Một cảnh tượng đẹp biết bao, nếu tôi là Thuần Hy, tôi nhất định sẽ vui mừng đến mức khóc oa oa lên, hoặc sẽ hét lên một tiếng mừng rỡ đến mức ngất lịm. Nhưng hình như mặt anh ấy chẳng có chút phản ứng, vẫn gương mặt lạnh lùng kiêu căng ấy. Thất vọng quá!
“Này, Thuần Hy kia, lễ nghênh đón Giáng Sinh trịnh trọng như thế mà anh chẳng có chút vui mừng nào ư?”
Phí bao nhiêu công sức để chào đón một người lạnh lùng như vậy, hu hu hu hu... Mất cân bằng tâm lý quá!
“Vui mừng gì được? Bao nhiêu giày dép ở trước cửa thế kia...”
“A? Ôi... nhưng... nhưng mà... không mừng thì cũng đâu cần nói ra! Xem như giả vờ một tí cho chúng tôi vui là được mà!”
“Này, em gái Quách Tiễn Ni thân yêu, emạy anh nói dối à? Hình như không được đúng đắn đâu, vì anh là đứa trẻ ngoan, chưa bao giờ lừa dối ai cả, hê hê!”
Vẻ mặt, lời nói, cử chỉ của Thuần Hy đột ngột quay ngoắt 360 độ. Mọi người cười rộ lên, và tôi trở thành con người xấu mặt.
“0_0 Woa a~! Tiễn Ni con lợi hại thật, Thuần Hy trước kia không nói đùa vậy đâu, nhưng từ khi con đến thì nó bắt đầu thay đổi từ từ rồi đó ~!”
Bác gái luôn biết khe ngợi tôi vào những lúc thích hợp nhất, đúng là thích bác quá đi mất. A0A Nhưng, bác nói thát chứ? Thuần Hy thật sự vì tôi mà đã thay đổi trong vô thức ư? Kẻ ngốc nghếch như tôi lại có sức ảnh hưởng đến thiên tài như anh ấy sao?
“Được rồi, được rồi, bắt đầu tặng quà đi!” Thôi đừng nghĩ đến vấn đề không có đáp án này làm gì nữa.
Mấy đứa bạn đã bê một hộp quà cực lớn đến, đó là món quà chung của tập thể lớp E033 chúng tôi. Tuy tôi là người vạch ra kế hoạch cho bữa tiệc này, nhưng nói thật tôi chẳng biết bên trong đó là gì nữa, vì tôi bận chuẩn bị cho món quà riêng của mình mà.
“Anh Thuần Hy yêu quay, cám ơn anh đã dạy thêm cho lớp chúng em! Lớp E033 muốn tặng anh một món quà, đây là chút lòng thành của chúng em, mong anh nhận”. tôi vừa nói vừa ra hiệu cho đám bạn đưa quà đến tay Thuần Hy.
“Cám ơn”. Ghét! Lại trở về với cái vẻ ૮ɦếƭ người rồi. Không ra vẻ lạnh lùng thì ૮ɦếƭ à? Đúng là...!!!
“Nhanh, mở ra nhanh đi, xem xem là gì! Mong đợi quá”. Tiếng của bác gái. Có nhầm không? Khi món quà được mở ra, tôi giật bắn mình.
Là một con 乃úp bê cực lớn, vẻ mặt hơi ngốc nghếch nhìn rất buồn cười, phía иgự¢ trái còn cài một mảnh giấy nhỏ, “Em Thích Anh!”, í ~, kiều tóc quần áo vẻ mặt kia sao nhìn quen quen?
“Woa a~, 乃úp bê này ai làm vậy? Sao mà giống tớ thế, tớ cũng có kiểu quần áo này, từng mặc ở trường rồi”.
“Con 乃úp bê xấu xí to xác này rất giống Tiễn Ni ngốc nghếch!” Giọng của Thuần Hiến. “Đúng thế, thảo nào quen ghê, thì ra là giống mình”. “Thì vốn làm theo mẫu cậu mà”. Cả lớp đồng thanh.
“Gì chứ? Ai bảo các cậu làm, tại sao không hỏi qua ý tớ? Lại còn viết cái câu mấtnày nữa”. Tức ૮ɦếƭ đi thôi, làm tôi xấu xí như thế.
“Có gì nào? Chẳng phải hai người đã hôn nhau hai lần rồi sao?” “Câu đó viết sai à? Chẳng lẽ cậu không thích anh ấy?”
Hu hu hu hu... Đúng là tôi không biện bạch được rồi! Cứ thế này thì sớm muộn một ngày nào đó cũng bị đám bạn trong lớp biến giả thành thật mất thôi.
Nhìn vẻ mặt kỳ quái của Thuần Hy lúc ngắm con 乃úp bê ấy, tôi biết ngay là anh ta không thích rồi, dù sao cũng đâu phải tôi bày ra, không lien quan!
Được rồi, được rồi, mặc kệ, dù sao trong mắt Thuần Hy tôi cũng không khác con 乃úp bê xấu xí ấy là bao! *>_<*
Tôi lấy những món quà khác ra.
“Cám ơn cả nhà đã quan tâm khi con đến đây ở nhờ, nhân dịp này con có chút quà tặng cho mọi người!”
“Con tặng bác trai bức tranh ghét, tặng bác gái chiếc tạp dề, tặng em Thuần Hiến cuốn sách ”Làm thế nào để quan sát sự vật quanh ta“”
Bác trai bác gái rất vui sướng khi nhận quà tặng, nhưng Thuần Hiến hình như không vui lắm, mà cậu nhóc vốn chả tỏ ra vui vẻ gì trước mặt tôi bao giờ. Nó đưa quyển sách lên hỏi tôi...
“Tại sao tặng tôi cái này?”
“Đẻ lần sau em thực hiện tiết mục nghiên cứu tự do sẽ quan sát chị khách quan hơn!”
“=_=... .... ” Mặt Thuần Hiến đần ra vì quá bất ngờ.
“Mau tặng món quà con tự chuẩn bị cho Thuần Hy đi!” Bác gái ra sức nháy mắt với tôi. He he, cuối cùng cũng đến phần quan trọng nhất rồi, mụ phù thủy chống mắt lên xem tác phẩm của tôi nhé.
“Hay, để con tặng quà trước cho Thuần Hy vậy”. Thôi Anh Ái bỗng nhảy ra từ trong đám đông, trong tay cũng cầm một chiếc áo len???
“Woa, áo len đẹp quá! Anh Ái, cậu khéo tay thật đấy!”
“ÔI hoa văn tinh tế quá!” Những lời khen ngợi trầm trồ không ngớt.
0_0" Không thể nào, bác gái đã nói, cho dù ngày đêm không ngủ, muốn đan xong một chiếc áo len trong thời gian ngắn ư vậy cũng khó khăn mà. Vả lại, tôi cũng đã nghe ngóng, lớp Thuần Hy gần đây phải đối mặt với kỳ thi sát hạch, ngày nào cũng bận rộn tới tối mịt, đến thiên tài như Thuần Hy cũng bận tới hơn mười giờ tối mà.
“Không thể, cậu không có thời gian làm!” Tôi không dám tin, kêu lên.
“Đối với loại như cậu thì tất nhiên không thể rồi, nhưng với những người lớp A chúng tôi thì chỉ là chuyện nhỏ, chẳng có chuyện gì mà chúng tôi không làm được. Ha ha”.
Mụ phù thủy cầm áo len huơ huơ đắc ý trước mặt tôi...
“Thế nào, lấy áo len cậu định tặng Thuần Hy ra luồn đi-. Ha ha”.
“Tôi...” Tiêu rồi, tiêu rồi, đặt cạnh áo len của mụ áy, giống như thiên đàng và địa ngục vậy, tôi không lên lấy ra thì hơn.
“He he, món quà tôi tặng Thuần Hy chính là con 乃úp bê cùng lầm với cả lớp ấy.He he!” Cũng may tôi phản ứng nhanh.
“Vậy trên tay cô là cái gì thế?” Mụ phù thủy tinh mắt phát hiện ra bàn tay tôi len lén giấu ra sau lưng, ૮ɦếƭ tiệt, mắt tốt thế để làm gì.
“He he, rác ấy mà, tôi đang định mang đi vứt...”
Tôi không can đảm ở lại nữa, quay người chạy ra thùng rác ở cửa, nhẫn tâm vứt chiếc áo len tâm huyết mà tôi vất vả khổ nhọc làm ra vào đó.
Bye bye nhé, tâm huyết của tôi! Bye bye nhé, những đêm thức khuya của tôi! T_T Đau lòng quá, đau lòng thật đấy... hu hu hu...