Nụ Hôn Của Quỷ - Chương 20

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Kỳ thi quan trọng
Chủ nhật này là ngày rất quan trọng với nhà họ Kim, vì hôm nay Kim Thuần Hy phải tham dự một kì thi rất quan trọng. Nghe bác gái bảo nếu qua được kì thi này, thì Thuần Hy muốn vào trường đại học danh tiếng nào cũng không thành vấn đề nữa.
Tôi đứng trong phòng khách ngáp ngắn ngáp dài, hôm này chẳng có chút tình thần nào cả.
Chắc là do hôm qua tôi đã đan áo len theo sách bác gái đưa cho quá khuya mới chợp mắt, sáng sớm nay lại bị bác gái hứng chí kéo dậy để cùng làm bữa sáng.
Thực ra bác gái cũng muốn giúp tôi đan áo, nhưng tôi không chịu. Đùa à, đây là ữận chiến sống còn giữa tôi và mụ phù thủy, sao có thể mượn tay người khác được.
Có điều buồn một nỗi là cho dù tôi làm đến khuya nhưng tiến độ vẫn vô cùng chậm T_T haizzz, chắc do tôi quá ngốc, cứ đan rồi tự gỡ ra, đan rồi lại gỡ ra, tôi không muốn thua mụ phù thủy kia. Thật không biết đến bao giờ mới xong, xin đừng để qua giáng sinh nhé!
Thuần Hy phải đến nơi thi rồi, bác gái hình như cũng rất hồi hộp, tuy bác cứ nói với tôi đứa con trai thiên tài không cần bác lo lắng.
“Thuần Hy có quên gì không? Giấy báo thi?”
“Có”
“Thuần Hy, hộp 乃út?”
“có”
"Thuần Hy bảng vi
“Con có rồi” Thuần Hy rõ ràng đã nóng nảy.
“Còn nữa, ăn bữa sáng Tiễn Ni làm chưa?” Bác gái lại nhắc đến với Thuần Hy, đó là nỗi đau sâu sắc của tôi, chắc đối với Thuần Hy cũng thế.
“Mẹ mong con thi không đậu à?” Thuần Hy cười với bác gái vẻ nham hiểm.
“Gì thế? Sao mẹ không hiểu?” Bác gái tò ra hoang mang, tôi biết, chỉ có tôi hiểu thôi.
“Con có chắc chắn sẽ tìm ra nơi thi không?” Bác ưai căng thẳng nhìn Thuần Hy.
“con có phải trẻ con đâu? ” Thuần Hy vừa nói vừa chuẩn bị đi
“Em thấy hay cứ để Tiễn Ni đưa Thuần Hy đến trường thi là được, cho đến khi nó vào trong thi thôi! Như vậy cũng yên tâm hơn.”
Bác gái đề xuất ý kiến với bác trai, lập tức nhận được sự đồng thuận. Nhìn thấy hai ngón tay chữ V bác gái lén ra hiệu, tôi hiểu ra kì thực bác gái chẳng lo Thuần Hy lạc đường như bác trai, mà chủ yếu muốn tạo cơ hội cho chúng tôi.
Hehe, bác gái thật tốt! tôi hiểu ý chóp chớp mắt với bác, cùng Thuần Hy ra cửa.
“chắc anh căng thẳng lắm?” Trên đường đi tôi bỗng mở miệng hỏi.
Tôi biết câu hỏi này là thừa, ai cũng biết Thuần Hy chẳng xem ữọng kì thi nào cả. nhưng cũng đâu cần tỏ ra nặng nề như thế, phải tìm ra chuyện gì để nói chứ, đoạn đường không phải gần, tôi lo anh ta sẽ buồn, mà thực ra là lo tôi buồn thì đúng hơn =^-^= hehe
“không!” Thuần Hy trả lời dứt khoát
“Anh lợi hại thật! Lúc tôi thi lên cấp ba, không biết đã đi vệ sinh mấy lần....” Đúng là vớ vẩn quá.
Tên ấy sao cứ sầm mặt xuống thế nhỉ? Chẳng lẽ anh ta không một chút căng thẳng? Cứ đến kì thi quan trọng như vậy đôi chân tôi cũng mềm nhũn cả ra.
“Thuần Hy, đố anh vài câu nhé! Có một con heo đang chạy rất nhanh....Bỗng trước mặt có một bức tường, rõ rang nó nhìn thấy, nhưng vẫn chạy đến đâm sầm vào rồi ૮ɦếƭ. Anh bảo đó là vì sao?” Để thay đổi không khí, tôi lại chọn đề tài khác.
Anh ta lườm tôi một cái, không nói gì.
“không nghĩ ra chứ gì? Nếu không thì tôi gợi ý....” Tôi đắc ý nhìn anh ta. Xem anh ta cũng không phải lúc nào cũng thông minh.
“Vì cô không biết suy nghĩ!” Anh ta bỗng nói.
“Sai, Vì con heo không biết suy nghĩ, nó ngốc lắm! he he” Tôi tuyên bố trịnh trọng “Ngốc! Oa oa” sao lại mắng tôi ngốc nữa.
Khoan đã, hình như hơi là lạ! “Vì cô không biết suy nghĩ\' ”Vì con heo không biết suy nghĩ" Thế quá là tôi bằng con heo à? Dám mắng tôi là heo??? Hừ, trên thế gi­an này có con heo nào vừa thông minh mà ra xinh đẹp như tôi không?
Kim Thuần Hy, nể tình bác gái cưng chiều tôi, nể tình kì thi anh phải tham gia rất quan trọng, tiểu thư đây không thèm chấp, không so đo với anh!
“hừ, tôi nghe nói ăn đậu đỏ sẽ khiến người ta thi đậu, Thuần Hy, tôi mời anh ăn chè đậu đỏ nhé!” Lúc đi trên đường tôi chợt dừng bước.
“Chỉ hiệu nghiệm với kẻ ngốc thôi!” Hai tay anh ta đút vào túi quần, vẫn đi không thèm ngoái lại.
“này, tôi đứng tại chỗ, huơ huơ nắm tay sao lưng anh ta, anh chẳng xúc động trước tình cảm của người ta gì hết”
Tên đó càng đi càng xa, dáng vẻ lạnh lùng. Tức ૮ɦếƭ đi thôi! Tôi là nghĩ cho anh ta mà, tại sao anh ta đối xử với tôi như vậy? Không được, tôi phải đuổi theo lý luận với anh ta mới được!
“Oạch...” ૮ɦếƭ tiệt, cái gì mà trơn thế? Suýt nữa tôi vồ ếch! Cũng may tôi phản ứng nhanh, kịp thời sử dụng “Ni thức bát ưảo thần công”, vật vã ôm lấy thân cây to bên đường.
Thuần Hy cuối cùng cũng quay lại,ằng ánh mắt sát thủ lạnh lùng như “kim loại”, quang cho một câu: “thật không hiểu lúc nhỏ cô đi đứng thế nào!”
Đáng ghét, rõ ràng là rất quan tâm đến tôi, tại sao cứ làm ra vẻ mặt cá ươn đó chứ?! Đúng là cái đồ đáng ghét mà.
“Woa...đẹp trai ૮ɦếƭ mất thôi!” khó khăn lắm mới đứng vững, tôi bỗng nhìn thấy một cô bé mê trai đứng bên đường đang đắm đuổi nhìn Thuần Hy và chảy nước rãi.
Thuần Hy nhà chúng tôi đương nhiên là đẹp trai rồi, có điều, tôi có phê chuẩn cho cô ta nhìn không chứ?
Thấy dáng vẻ xấu xí với ánh mắt phát quang của cô bé, tôi dám cá, chỉ trong năm bước chân cô ta sẽ gặp chuyện xui xẻo, ha ha!
“5-4-3-2..”Tôi nhìn cười, thầm đếm ngược,
“Í!”
Binh. Cô bé xui xẻo kia cuối cùng đã như tôi đoán, đâm sầm vào cột điện trước mặt một cách chuẩn xác! Tôi nói rồi mà, đi đường không nên chỉ nhìn trai đẹp, cột điện cũng có lực sát thương cực mạnh đó. He he!
Kim Thuần Hy, tại sao anh lại phải làm thế? Tôi vất vả khó nhọc theo đuổi anh bao lâu, để nghĩ ra những chiêu theo đuổi anh mà tế bào não cũng muốn ૮ɦếƭ theo, mà anh lại muốn đẩy tôi đi với kẻ khác. Chẳng lẽ anh không có một chút tình cảm nào với tôi sao? Một chút xíu xiu cũng không có sao?
Tôi nhập viện rồi
Đang lúc tôi cười trên nỗi đau của người khác, ruột gan đảo lộn, một chân Thuần Hy đã đặt vào cổng lớn của trường thi.
“Đợi tôi với, đợi với....” Tôi hổn hển
Tên đó cuối cùng dừng lại, quay người nhìn tôi.
“Tôi nói anh nghe này, lát nữa thi tốt nhé! Đừng có căng thẳng! Trước khi thi nhớ đi vệ sinh! Gặp đề thi khó cũng đừng buồn! Có thể chọn làm cái dễ trước...” tôi nói liền một hơi những “kinh nghiệm thi” ông bố tôi thường xuyên dặn dò.
“lắm lời thật” Anh ta nhếch nhếch mép, lập tức quay người đi vào trong.
Nhưng...hình như tui thây anh ta cười, đúng vào khoảng khác anh ta quay người đi, hình như anh có cười khẽ mà....
Anh cười với tôi chăng? Woa, đường cong khóe môi hoàn mỹ quá!
“Cố lên nhé” Cho đến khi bóng anh ta khuất sau cổng lớn, tôi vẫn còn đứng đó vẫy tay ngốc nghếch.
Nụ cười của anh , sao mà quyến rũ thế? giống như mùi hương hoa ngọt ngào bay trong gió mùa hạ...
Lòng tôi bỗng như có mấy trăm chú thỏ đang nhảy “binh binh binh” rất mạnh mẽ...
Chẳng lẽ....chẳng lẽ tôi đã rung động....
Tôi đang thầm đắc ý, bỗng dưng, một chiếc xe mô tô không biết từ đâu chui ra đang từ hướng chếch về phía sau tôi chồm lên, với tốc độ Gi*t người....
“ôi chao” Tôi vẫn chưa kịp gào nốt câu “cứu với” thì đã bị hất tung lên như một quả bóng da tội nghiệp.
“Rầm!” Một tiếng động cơ kinh khủng cực lớn vang lên, tôi rơi xuống đất một cách nặng nề.
Cảm giác tê liệt, đại não trống rỗng. “Quách Tiễn Ni!” Ai vậy, ai đang gọi rất to tên tôi?
"T_T
Hu hu hu hu.... ... tôi muốn khóc quá, nhưng.... ...... muốn khóc cũng không có sức để khóc...ý thức dần dần mơ hồ....
Ai đang bế bổng tôi lên?
Đôi chân tôi rơi khỏi mặt đất. Trong mơ màng, tôi cảm thấy một vòng tay ấm áp, tiếp đó, là Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp....Tôi nghe thấy giọng nói bình tĩnh quen thuộc ấy, không đúng,trong giọng nói vốn bình thản nay đã có phần hoảng loạn....
“bệnh viện gần đây nhất ở đâu?”
Nghĩ cũng biết, chắc chắn là tiếng của “Kim” rồi! Nhưng, nhung....sắp thi đến nơi rồi....
>_< AAAAA.....cơn đau dần dần nuốt mất chút tri giác còn lại, thứ rõ ràng duy nhất là tiếng tim đập của Thuần Hy, thình thịch, thình thịch....một, rồi hai.... ......... không ngờ người lạnh lùng như vậy mà tiếng tim đập lại khiến người ta thấy ấm áp quá, cảm giác ấm áp thật sự....
“con tỉnh lại rồi! ^0^” đó là câu nói đầu tiên khi tôi mở mắt, trong nụ cười ấm áp rạng rỡ như ánh nắng của bác gái không che giấu nổi sự thương xót. vẻ mặt ấy, ánh mắt ấy, giống mẹ quá.....
“Thuần Hy đâu? Thuần Hy ở đâu?” Tôi nhìn đông nhìn tây. Tôi cũng không biết rõ tại sao vừa tỉnh dậy lại nhắc đến tên anh.
Đây là bệnh viện, màu trắng, màu đen, toàn một màu trắng, giống như thế giới của Thuần Hy luôn thích cười nhạo tôi vậy. 0_0" Tệ quá, anh ấy có đi thi không?
“Đừng nhúc nhích Tiễn Ni. Con bị thương rồi, nhưng bác sĩ bảo không nặng lắm. Cứ ngoan ngoãn tĩnh dưỡng vài ngày đi, sẽ về nhà nhanh thôi mà” Bác gái hiền từ đưa tay vuốt tóc tôi. Nhưng mà điều tôi muốn hỏi không phải là chuyện này.
“Bác ơi! Thuần Hy đâu rồi? Anh ấy có đi thi không?” Đây mới là vấn đề tôi lo nhất
“ồ, nó gọi điện thoại cho bác xong đi thi rồi, thi xong nó sẽ quay lại mà, đừng lo. Con ngoan mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
Tôi thở phào, mong anh ấy thi cử thuận lơi, như vậy vị trí “vàng” trong trái tim bác gái của Quách Tiễn Ni tôi mới được an toàn.
Đúng lúc ấy, cửa phòng bệnh mở ra, một bóng dáng tuấn tú bước vào.
\'Thuần Hy, thi xong rồi à?"
“Không biêt, lúc đây đói quá nên con đi ăn.” Anh ấy nói nhẹ hàng, nhưng tim tôi lại như bị một thứ gì đó đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào.
"Bác gái, con xin lỗi, hu hu hu hu.... ........ tất cả đều do.... .... do con cả, đều tại con....Vì con nên Thuần Hy không đi thi được, con biết bác mong mỏi Thuần Hy qua được kì thi này biết bao.... .... hu hu hu.... ... Bác gái, con là tội nhân thiên cổ, muốn Gi*t muốn chém. tùy bác....huhuhu.
Nước mắt tôi rơi “tí tách”, không dừng lại được!
“bác gái đừng cản con, con phải nhảy lầu, con không còn mặt mũi nào ở lại nữa”
“Ngốc quá, không sao, Thuần Hy nhà ta là thiên tài, vàng thì ở đâu cũng có giá cả.” Bác gái càng nói thế, tôi càng thấy đau buồn
Cả nhà bác gái đối xử với tôi tốt thế, mà tôi cứ gây phiền phức cho họ, lần này lại gây ra chuyện lớn....
“Ai bảo tôi không đi thi?” Thuần Hy ngồi cạnh giường bỗng lên tiếng.
“...hả?” Đang ngoác mồm định khóc, tôi bỗng nghe thấy tiếng Thuần Hy, im bặt.
“Nhưng mà..... nhưng mà anh...... lúc nãy rõ ràng nói là...... ”
“Tôi có nói gì đâu”
Phải, phải, hình như anh không nói là không đi thi mà, chỉ nói là không biết kì thi kết thúc chưa thôi. Nếu vậy......
"Nhưng.....
“Còn nhưng nhị gì? Cô tưởng tôi sẽ từ bỏ kỳ thi quan trọng như thế vì cô chắc? Nằm mơ!”
Đúng, Thuần Hy nói đúng, tôi là gì của anh ấy chứ, sao có thể vì tôi mà bỏ kì thi quan trọng này được. Không thể! Chắc chắn anh đã đi thi! He he! Chắc chắn anh ấy đã nộp bài sớm rồi ra ngoài ăn, nên không biết đã kết thúc chưa?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc