Nụ Hôn Của Quỷ - Chương 17

Tác giả: Tiểu Ni Tử

NỤ HÔN CỦA ÁC QUỶ
Ôi chao", 0_0” không ổn rồi, tay tôi hình như bị thứ gì đó túm chặt lại, hình như là một thứ rất ấm nóng~, hình như, hình như là một bàn tay...
A_0 Hả! Một bàn tay...
“Ối~ối~ối!!!” Đầu tôi đột ngột bừng tỉnh.Cái tên đang nắm tay tôi chính là Kim Thuần Hy ૮ɦếƭ tiệt, anh ta tỉnh dậy lúc nào thế?
Lúc này đây, thân hình khuất dưới tấm chăn, anh ta đang nhìn tôi bằng ánh mắt tuyệt chiêu bằng “im loại” của mình, luồng sáng đó khiến toan thân tôi lạnh buốt và tôi rùng mình liên tục.
“Cô đang làm gì hả?”
“He he=^-^= Không...không có gì đâu...tôi đi đây.Ngủ ngon, tạm biệt”.Tôi vội vã giấu vở ghi của anh ta ra sau lưng, chuẩn bị chuồn đi.
“Không thể được”Mệnh lệnh sắc bén này khiến tôi sững sờ, trán tôi bắt đầu toát mô hôi.
Không thể nào? Không thể bị anh ta phát hiện chứ? Hoặc là từ đầu đến giờ anh ta không hề ngủ, giả vờ ngủ?
Tôi bỗng hiểu ra điều gì đó, cái tên nham hiểm xảo quyệt này!
“Nửa đêm lén vào phòng tôi len lén rình rập gì? Có phải muốn tấn công tôi không?” Thuần Hy nắm chặt tay tôi, đôi mắt mê hoặc nhìn tôi chằm chằm, nụ cười tà ác trên gương mặt,lúc anh ta nói mấy câu ấy, hơi thở ấm nóng của anh ta phả vào mặt tôi.
Nếu không phải trong tình hình này, thì đây chắc là biểu hiện cho một nụ hôn lãng mạn sắp sửa diễn ra mà tôi mong chờ bấy lâu? Phù phù phù! Nghĩ gì thế hả, lúc này mà còn nghĩ bậy bạ được.
Tôi lắc đầu thật mạnh, gương mặt tôi không biết tự lúc nào nóng bừng bừng đến mức có thể luộc chín một quả trứng gà.
“Gì chứ, Đồ tự sướng! Không hiểu anh đang nghĩ cái quái gì nữa! Tôi tấn công anh à? Quách Tiễn Ni tôi có cần đêm hôm khuya khoắt chạy đến phòng anh tấn công anh không? Anh chẳng có chút hấp dẫn gì với tôi hết, chỉ có vở ghi chép của anh mới quyến rũ nổi...”
Dừng lại tôi vừa nói gi thế, trời ơi , tôi bị sao thế này, không đáng mà khai ư?0_0A Sao tôi ngu ngốc thế hả tôi ơi???
“Cô là đồ ngốc, cô tưởng tôi không biết cô đến đây làm gì à?” Thuần Hy vừa nói vừa véo vào mũi tôi
Trời đất cái tên động vật amú lạnh này mà cũng biết véo mũi tôi à, gương mặt nửa cười nửa không lộ ra vẻ nghịch ngợm mà tôi chưa bao giờ được thấy giống như một cậu nhóc đang đùa dai vậy
*0_0"...Trời ơi có phải con đang rơi vào giấc mơ.
“Sao anh lại véo mũi tôi?” Tôi tức giận trừng mắt nhìn.
Đó là lời từ mịêng tôi nói ra ư?Tôi bị làm sao thế nhỉ, sao cứ thích nói ngược lòng mình vậy~!
“sao cô cứ làm ra vẻ tức giận bừng bừng mãi thế , có biết như vậy rất xấu khống?”
Kim Thuần Hy ૮ɦếƭ tiệt, dám nói tôi xấu à?!! !Tức ૮ɦếƭ đi mất! Tức ૮ɦếƭ đi thôi! Tên này đúng là đáng ghét, đáng ghét cùng cực.
“Tôi không chỉ muốn véo mũi cô, mà còn muốn..!” Anh ta nắm lấy tay tôi , đột ngột kéo tôi một cái ngã nhào lên giường.cả người tôi bỗng dưng mềm nhũn , những quyền vử cứu mạng nãy giờ được tôi giữ chặt tay đã rơi đầy sàn.
“Anh...anh... anh anh anh muốn làm gì thế hả?”
“Tôi nói cho cô biết tôi muốn làm gì thế?”
Ánh mắt anh ta kỳ quặc quá! cử chỉ hôm nay sao không hề giống với người lạnh lùng mà bình thường tôi vẫn thấy? Lạnh lùng và điên cuồng , rốt cuộc tôi thích người nào hơn?
Những ý nghĩ kì lạ và kì kì đã chiếm cứ toan bộ đầu óc tôi,tay tôi bị anh ta nắm chặt, cả người nằm trên chiếc giường mềm mại của anh ta, không thề nhúc nhích gì được
Anh ta không có ý buông tôi ra, vẫn cười gi­an xảo với tôi.Chắc chắn anh ta nghe thấy nhịp tim của tôi, vì nó đang đập rất nhanh rất mạnh
Không ổn , sao tôi có thể để mặc người ta “hãm hại”như thế được, tuy trong lòng cũng hơi hơi muốn thế...
“Đừng mà đừng mà. Anh làm gì thế hả?” Thực ra tôi không biết anh ta muốn làm gì, có lẽ là chuyện mà sau khi kết hôn mới được làm ấy, sao tôi có thể để tên này được thề làm tới! Tôi vùng vẫy điên cuồng.
“Tuy tôi cũng hơi hơi thích anh, nhưng ... như...như vậy thì nhanh quá ” gương mặt tôi nóng bừng bừng, hình như nóng hơn tất cả mọi lần
“Cái gì?cô... thích tôi?” Thuần Hy đột ngột buông tôi ra, xuống giường và bật đèn .
Anh ta chẳng làm gì tôi cả, vào khoanh khắc tay anh buông lỏng trong lòng tôi hình như cảm thấy chút chút hụt hẫng.
Lạ thật sao anh ta ấp úng thế nhỉ, hình như gương mặt cũng hơi đồ nữa, gì vậy? Anh ta quan tâm đến chuyện tôi thích hay không à?
“Tôi không tin” ,Trời ạ , một lúc lâu anh ta lại nói ra câu này à?
“Vậy nếu tôi thẳng thắn nói anh biết, tôi thật sự rất thích, rất thích anh, anh có tin không?” Trời ơi tôi lại nói là thích anh ta trước mặt“khổ chủ”? Mất mặt quá! Nhưng đối diện với một Thuần Hy khác thường, lời nói thích anh cứ thế buột miệng mà ra!
“Cũng một lời đó, chẳng phải cô đã nói với người khác vô số lần rồi sao? Câu này thoát ra từ miệng cô, chắc còn đơn giản hơn cả uống nước nhỉ!”
Trời ơi sao anh ta lại nói tôi như vậy, đầu óc tên này đang nghĩ gì thế! Anh ta xem tôi là gì chứ? Là đứa con gái chơi bời xem tình cảm là trò đùa chắc! Trời ơi tôi muốn ૮ɦếƭ....
Không rõ vì sao, nước mắt tôi bắt đầu rơi xuống, không hề báo trước...
Anh ta nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, ngẩn ra một lúc , sau đó bắt đầu cười, cười rất kỳ lạ.
“Kim Thuần Hy đáng ૮ɦếƭ, anh cười nhạo tôi hả?” Huhuhuhu...tôi không muốn sống nữa, huhuhuhu.. ><~
Tại sao? Tại sao tôi lại đau lòng? chẳng lẽ , chẳng lẽ tôi đã thích cái tên này thật rồi sao? Không thể nào? Không thể, thợ săn ác quỷ không thể nảy sinh tình cảm với mục tiêu của mình, không thể...
Anh ta vẫn cười không dừng lại được
“Kim Thuần Hy ૮ɦếƭ tiệt anh đi ૮ɦếƭ đi!” Tôi nhặt lấy vở ném vào mặt anh ta
"Tôi không cần vở ghi của anh nữa, anh quá xem thường người t
“Không cần thật à?” Anh ta đưa quyền vở lên cao.
“Không cần!” Tôi quay mặt đi, song trong lòng gào thét, không có vở thì tôi thi thế nào được.
“Không cần thật à?”
“Không cần thật , không cần thật!” tên ૮ɦếƭ tiệt, muốn tôi thỏa hiệp! Đừng mơ!
Kim Thuần Hy bỗng ngừng cười, nhìn tôi chằm chằm lạnh lùng đi đến chỗ tôi.Tôi bắt đầu lung túng.
“>-< Sao lại nhìn tôi thế? Không được nhìn , tôi không cho anh nhìn! Đôi mắt anh có quyến rũ thế nào cũng đừng hòng cám dỗ được tôi, anh quên...”Tôi nói chưa xong thì đã không thể tiếp tục, bởi môi tôi đã bị Kim Thuần Hy bịt chặt, bằng đôi môi của anh ta
"A_0 Đôi mắt tôi trợn to, rèm mi anh ta tôi có thể nhìn rõ mồn một , đến mức có thể đếm từng sợi .Sao anh ta cứ làm chuyện tôi không thể nghĩ đến nhỉ, nhưng mà, tại sao? Tại sao tôi không thấy ghét chút nào? Thậm chí còn thích nữa...
Tôi nhắm mắt lại, bắt đầu quay cuồng...
Chắc đây là lần thứ hai chúng tôi hôn nhau nhỉ, cũng không báo trước như lần đầu tiên ỊPhải biết là một giây trước tôi vẫn còn mắng anh ta cái câu“Anh quên đi nhé!” vẫn còn chưa kịp thốt ra.
Nhưng không hoảng loan như lần đầu, chỉ có dịu dàng và ấm áp khiến những bất mãn của tôi tan biến ngay trong khoảnh khắc này.
Nhưng , nhưng tại sao giây phút này lại ngắn ngủi thế.
Đôi môi tôi được giải phóng không còn đếm được lông mi của anh, anh ta đưa quyển vở lên cười với tôi.
“Không cần thật à...”
“Cần!!! tôi buột miệng , nụ hôn đó khiến tôi quên hết những gì vừa xảy ra”
“he he âm mưu của tôi thắng lợi rồi nhé! Tôi biết ngay cô không thề không cần vở ghi của tôi mà!”
“Gì chứ? Anh nói rõ tôi xem , nụ hôn lúc nãy của anh là ý gì?”
“Một sự trừng phạt”
“gì chứ?”
“Ai bảo cô trộm vở tôi?”-
“Kim Thuần Hy ૮ɦếƭ tiệt,anh đi ૮ɦếƭ đi”
Tôi ném vở thật mạnh vào anh ta, đùng đùng chạy ra ngoài
Gì chứ ! Đồ sâu ૮ɦếƭ tiệt Ị Kim Thuần Hy lạnh lùng ! Kim Thuần Hy khốn khi*p! Kim Thuần Hy đáng ૮ɦếƭ! Anh tưởng anh ngon lắm hả?
Tôi chẳng hề thích anh, không hề chẳng qua tôi xem anh là mục tiêu thứ 100 thôi , là“mục tiêu săn ác quỷ” Anh có hiểu không­ptên đáng ghét! Đáng ghét
Hừ~~!cứ đợi đó đi! Tôi nhất định sẽ đá anh khi anh đã yêu tôi ૮ɦếƭ đi sống lại. Tất cả những gì anh làm hôm nay anh sẽ phải chịu hậu quả về sau! Tôi sẽ khiến anh trả giá đắt! ha ha! Ha ha! Ha ha­ha ha!!! (Lạ thật trong nụ cười này sao lại có vị đắng thế nhỉ)
Hi­hi! Tấm ảnh đáng yêu
Qua sự kiện trộm vở ghi chép lần trước, tôi quyết tâm dựa vào chính mình để đạt được thắng lợi. Tôi không tin, nếu dựa vào trí tuệ hơn người của Quách Tiễn Ni này, kì thi thử hung hãn kia sao có thể làm khó tôi được? Tuy tôi chưa bao giờ có kỷ lục vượt qua tất cả các môn trong một kì thi, nhưng đó là do tôi chưa nghiêm túc học thôi. Tất cả truyện khó trên thế gi­an, chỉ sợ hai chữ “nghiêm túc”! Ha ha! AoA
Thế nhưng, khi tan học xong trở về nhà Kim Thuần Hy để bắt đầu ôn tập, tôi mới phát hiện ra một điều vô cùng khủng khi*p: “, thật sự khó hơn nhiều sao với ”nói"
“૮ɦếƭ tiệt, không hiểu ai phát minh ra mấy quyển sách này vậy, rnh rỗi tạo đề bài làm khó người ta hả?”
“Ôi chao! Làm sao đây? Giông như sách ười ây, ông trời ơi, sao ông tạo ra một đứa ngốc như con làm gì, phải chăng có lúc ông còn ngốc hơn con?”
Tên Kim Thuần Hy đáng ૮ɦếƭ kia chắc đang thư thái ôn tập bên phòng kia nhỉ?
Haizzzzzz, đúng là phiền phức, tôi chưa bao giờ thấy phiền phức như thế.
“Tiễn Ni, khuya rồi vẫn chưa nghỉ ngơi à? A0A” Lúc tôi đang vò đầu bứt tóc, bực bội muốn ૮ɦếƭ đi trong phòng, thì bác gái xinh đẹp đẩy cửa bước vào.
“He he, con vẫn muốn ôn tập thêm chút nữa!” Tôi vội vã cười giả lả, tôi không muốn bác bị ảnh hưởng tâm trạng vì mình.
Từ lần xem trộm “nhật ký quan sát”, biết được bác gái yêu thương tôi như con ruột, thì nhìn thấy bác lại thấy thân thiết như mẹ tôi vậy!
“^0^, đúng là một đứa trẻ chăm chỉ, chắc cháu vất vả lắm nhỉ!” Bác gái dịu dàng vuốt tóc tôi. Tiếng nói hiền từ của bác như ngọn gió xuân ấm áp phớt qua mặt tôi, khiến mọi nỗi ưu phiền trong tôi giảm đi ít nhiều.
Hu hu hu huh u---- ------ ------ ----- >_<--- ------ ------ ---- Cảm động quá, lâu rồi không có cảm giác được mẹ yêu chiều
“Đúng rồi, bác gái ơi, Thuần Hy chắc cũng đang ôn tập ạ? Tôi chỉ phòng kế bên hỏi. ”Nó có chăm chỉ như con đâu, chưa bao giờ học đêm cả."
Cái gì? Chưa bao giờ học đêm? Vậy mà thành tích tốt như thế? Đúng là đồ thiên tài đáng ghét, bác gái thật lợi hại, sinh ra một cậu con trai thiên tài như thế.
Hư hư, Kim Thuần Hy anh đứng vội đắc ý, trí thông minh của anh cũng có một nửa công lao của mẹ anh đó! He he, nghĩ như thế, tôi thấy tâm lý mình bình ổn hơn.
“Tiễn Ni, bác đến để cho con xem một thứ thú vị này, phấn chấn lên nhé!” Bác gái thấy tôi ngáp ngắn ngáp dài thì tươi cười nói. Lúc bác cười trông thật đẹp, hoàn toàn không giống một bà mẹ đã có hai con.
“Cái gì ạ”
“Cái này này” Chớp mắt, trên tay bác gái đã biến ra một quyển al­bum như có phép thuât.
Mở al­bum ra,0_0 Woa...! toàn bộ đều là những tấm ảnh Kim Thuần Hy lúc nhỏ, nhưng bị trang điểm ăn mặc thành con gái, thú vị quá đi mất, thì ra thiên tài cũng có mặt mà không ai biết được! Hi­hi.
“Đáng yêu quá hả! Vì bác cứ mong sinh được cô con gái, lúc mang thai cũng nghĩ là mình sinh con gái nên mua một đống quần áo con gái. Ai ngờ lại sinh con trai, không nỡ vứt đống đồ đó đi, thế là lúc nhỏ đã cho nó ăn mặc như con gái! Suỵt, đây là bí mật giữa con và bác đó, chính Kim Thuần Hy cũng không biết.”
“Bác gái, mấy tấm ảnh này đáng yêu quá, có thể cho con mấy tấm được không?” trong đầu tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ quái quỉ.
“ừ, con cứ chọn đi, dù sao bác cũng giữ phim gốc rồi, nhưng đừng nói cho ai biết nhé.”
“Dạ, con cảm ơn bác. He he. A0A” Tôi hí hửng chọn mấy tấm hay ho nhất. Kim Thuần Hy, anh ૮ɦếƭ với tôi!! Ha ha! Ha ha!
Sáng hôm sau, tôi vẫn ngồi ưên xe Thuần Hy để đến trường; đây là một trong những điểm bắt buộc mà bác trai và bác gái yêu cầu Thuần Hy phải hoàn thành mỗi ngày. Hi­hi! Sáng khoái quá!....AoA
“Deng _ deng _ deng” ngồi lên xe, tôi vẫy vẫy mấy tấm ảnh trước đôi mắt rất đẹp của anh ta, tên này quả nhiên đã có phản ứng, giống như nhìn thấy ma vậy, trong mắt như lồi ra ngoài, suýt nữa rơi xuống.
Bỗng dưng anh ta tung một bàn tay ma quỷ chụp đến chỗ tôi, nhưng làm sao tôi để anh ta đạt được mục đích, tôi tránh né với vận tốc còn nhanh hơn ánh sáng và anh ta chụp vào khoảng không.
Chiếc xe đảo qua đảo lại vì anh ta buông tay lái ra, không kịp nổi giận, Thuần Hy vội vã ngồi thẳng dậy, hai tay ômô lăng.
“Cô lấy ở đâu ra thế hả?” cuối cùng cũng lộ ra bản sắc ác quỷ.
“hi hi! ^0^, bác gái cho tôi đấy! Hi­hi”
“Bà mẹ của tôi bị sao thế nhỉ? Dù sao đi chăng nữa, trả đây.”
“Không, tại sao tôi phải ưả cho anh?” He he, dáng vẻ này của Kim Thuần Hy thật hiếm thấy, tôi thấy hối hận vì đã không mang theo máy ảnh.
“Cô dám không trả tôi xem!” bỗng nhiên chiếc xe phanh lại rất gấp, và Kim Thuần Hy lúc này, bắt đầu xoay khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành (?) của anh ta sang phía tôi, dùng ánh mắt tuyệt chiêu - lạnh lẽo như “kim loại” nhìn tôi chằm chằm, khiến tim tôi như muốn mọc gai, tôi chưa bị biến thành cây kem cũng là kỳ tích rồi.
Cứ theo dáng vẻ kì quái của anh ta bây h, tôi thật sự không rõ nếu không trả lại mấy tấm ảnh thì sẽ gặp phải tai họa bị thảm nào nữa, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng lo sợ.
Không được, Quách Tiễn Ni, sao mày lại nhút nhát co vòi lại như vậy, hãy đưa tình thần mỹ thiếu nữ siêu dũng cảm ra xem nào! Phải! Thế rồi, tôi cố gắng ra vẻ anh hùng...
“Có thể trả anh, nhưng....... ”
“Cô dám uy Hi*p tôi?”
“Quãng thời gi­an trước kỳ thi thử giữa kỳ, anh phải dạy tôi học. Nếu tôi qua hết tất cả các môn, tôi sẽ trả cho anh, thế nào?”
“Bảo - tôi - dậy - cô? Đó là - chuyện không thể.”
“Tốt, vậy tôi sẽ đi pho­to ra phát cho tất cả mọi người!”
"Đừng!!! Được rồi, tôi dạy cô học, nhưng có một điều kiện
“Anh nói đi, chỉ cần anh giúp tôi học thì một trăm, một ngàn điều kiện cũng được!” Vui quá, có giáo viên thiên tài dậy, chắc chắn tôi sẽ thành công rực rỡ.
“Nếu tôi giúp cô học thêm, cô phải chắc chắn xếp trong số một trăm người đứng đầu”
“^0^ hả?” Có nhầm không đó? Với người lúc nào cũng mấp mé ở bờ vực sinh tố như tôi, bảo tôi chen vào 100 hạng đầu? Chắc thành thần thoại mất thôi.
Nhưng dù sao đi nữa thì đây cũng là một cơ hội hiếm có, nếu nhận lời anh ta, thì không những không sợ thất bại, mà còn có thể đánh dấu một bước tiến trong “hành động săn ác quỷ bản be­ta” của tôi nữa, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?
“Được, cứ quyết định vậy đi!” Tôi khẳng định chắc nịch.
Ôn tập cá nhân
Địa điểm ôn tập được sắp xếp trong thư phòng lớn ở tầng 2.
Một căn phòng rộng như vậy chỉ có hai chúng tôi, đúng là một cơ hội tuyệt diệu để phát triển mối quan hệ, nhưng tại sao, tại sao tôi cảm thấy căng thẳng một cách kỳ lạ vậy?
Tôi bị sao thế này, quả nhiên là đứa nhát gan, sao lần nào cũng như thế? Chẳng lẽ, chẳng nhẽ tôi thích anh ta thật sao? Không thể nào! Không thể nào!
Có lẽ vì chúng tôi đã từng hôn nhau ư? Phải, chắc thế rồi, nhất định là thế! Dù sao đi nữa thì cũng là hai lần mà, lần đầu lại là nụ hôn đầu của tôi, xem ra anh ta có vẻ đã quên từ lâu rồi...
"Quách Tiễn Ni, cô không hiểu môn nào? Tôi và Thuần Hy cùng ngồi xuống bên một chiếc bàn lớn, anh ta nghiêng sang hỏi tôi, tay phải gác lên tay ừái tôi.
Woa..Woa, tôi có thể cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh ta, hơi nóng ấy rất dễ hâm nóng khuôn mặt tôi. Đáng ૮ɦếƭ, sao tim tôi lại đập nhanh thế chứ? Chắc anh ta không nghe thấy nhỉ? ૮ɦếƭ tiệt, rõ ràng anh ta là người lạnh lùng, sao trên người lại có nhiều “điện” như vậy.
“Hả? ờ, hừ hừ....hình như.... hình như đều không biết.”
“Quả nhiên là ngốc!”
“Gì? Anh nói gì?” tên ૮ɦếƭ tiệt, đúng là ૮ɦếƭ tiệt, sao cứ gọi tôi là ngốc mãi vậy.
Tuy rằng tôi có hơi ngốc trong truyện học hành, nhưng đấy là do tôi bận tiến hành săn ác quỉ nên không có thời gi­an học mà, còn những mặt khác thì tôi rất thông minh đó >.<
“Được rồi, đừng có gầm lên như hổ cái nữa, dậy từ môn tiếng anh vậy?”
Gì nữa, tên đáng ૮ɦếƭ kia, lại đặt biệt danh cho tôi hả, tôi từ đồ ngốc biến thành hổ cái từ khi nào zậy? ૮ɦếƭ mất thôi! Tức ૮ɦếƭ đi mất!
“cô học thuộc từ mới của bài này trước đi đã”
0_0 Hả? Không thể nào, tôi có nhớ được chữ nào đâu. Mấy thứ khác thì tôi không chắc chắn, nhưng điểm này thì tôi đảm bảo, chắc như đinh đóng cột.
Quả nhiên, quả nhiên từng từ mới trải ra trước mắt tôi T_T sắp ngất mất thôi.
Chẳng nhớ được từ nào!!!
Tại sao, tại sao tôi phải học tiếng Anh? Tôi đâu có muốn sống ở nước ngoài, chỉ cần biết cơ bản là được mà, chẳng hạn “em yêu anh” là “ai lớp vờ đu”, “em nhớ anh” là “ ai mít sờ đu”....
Hu hu hu... tế bào não vĩ đại của tôi dùng để vạch kế hoạch săn ác quỷ, chứ không phải ૮ɦếƭ chìm trong cái đống từ vựng vô duyên này.
“Này, anh đừng có nhìn tôi chằm chằm được không >.< Tôi học xong sẽ báo anh biết.” Tôi vốn đã căng thẳng dưới ánh mắt uy Hi*p của anh ta càng thấy căng thẳng hơn đương nhiên là không học nối rồi.
Bó tay thôi, chẳng biết một cái gì., thế thì viết đi viết lại trên sổ vậy, biết đâu nhớ được
thật thì sao. T_T T_T.....
“Speech, speech, Kim Thuần Hy, Kim Thuần Hy, Kim Thuần Hy....” Tôi rất nghiêm túc viết ra từng chữ.
Đang nhập tâm thì bỗng dưng anh ta thò đầu vào: “Cô viết cái gì thế?”
"Thì là từ vựng mà! Tôi nhìn vào vở, ngây thơ.
Khoan đã, sao tôi viết tên anh ta nhiều như thế từ khi nào vậy? Ngoài ba chữ đầu tiên là từ vựng thật, thì những từ khác đều là “Kim Thuần Hy” Ị Ị Ị Ị
Ban nãy xảy ra chuyện gì vậy? Đầu tôi không bị ứng nước đấy chứ. Chẳng lẽ, chẳng lẽ tôi cứ nhớ anh ra mãi nên vô thức cứ mãi viết tên anh ta....?
Nhưng không thể để mình mất mặt trước cái tên kia, tôi vội vã giơ tay che vở lại.
“Đừng giấu nữa!” Anh ta hung hăng ςướק lại, “Dám viết tên tôi xấu như thế à?”
“Có xấu đâu? Do tên anh vốn xấu xí đấy chứ!” tôi tức giận! Hừ, cho dù tôi viết có xấu thật thì anh ta cũng không có tư cách nói tôi như vậy.
“Thế thì, từ vựng tôi bảo cô học đâu rồi”
“Hừm, ....cái đó....” Ghét quá, sao lại nói đến đám từ vựng đáng ghét kia chứ, biết rõ tôi chả nhớ được từ nào mà.
“Quách Tiễn Ni, rốt cuộc cô đang làm gì thế hả?” Trong đầu cô chứ cái gì??? Hồ dính à?"
Anh ta lên lớp tôi như giáo viên dạy học sinh, tôi cá là mặt tôi lúc này chưa bao giờ đỏ như thế.
“Được, tôi dạy cô từng từ, nhớ rõ cho tôi! Không thuộc thì đừng mơ đi ngủ!” Anh ta bắt đầu chuyên tâm dạy tôi học, Kim Thuần Hy đáng ૮ɦếƭ kia, hư, lúc anh ta nồi điên hay tức giận vẫn đẹp trai quá.
Cố lên, Quách Tiễn Ni! q(>-<)p Quách Tiễn Ni cố lên.
Không thể để anh ta khinh thường mi, lúc thi tuyệt đối không để trượt môn nào, cũng tuyệt đối không được phụ lòng bố! Thế là, tôi cố gắng nghe, cố gắng nhớ, dần dần công phá từng từ mới đáng ghét kia...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay