Chúc mừng ra việnBây giờ cậu không nhận lời cũng được , hôm nay đưa cậu đến chỗ này rất hay, chúng ta đi thôi! ^O^ .Lý Tú Triết hào hứng nắm tay tôi chạy ra khỏi lớp học , dường như tôi chẳng có chỗ nào để phản kháng.
Tôi đã bị người ta “ bắt cóc” lần thứ hai, không đúng dù sao cũng là anh hùng cứu mỹ nhân !T_T hả? Anh hùng? Không cần!!!
Tôi vẫn đang suy nghĩ vấn đề“ anh hùng” thì cậu ta đột ngột khựng lại, quay nhìn lại , chúng tôi đã ra khỏi cổng trường, trước mặt tôi là hai chiếc xe bóng lóang chói mắt một chiếc mô tô, một chiếc xe đua.
“Cậu muốn ngồi mô tô, hay là ngồi xe đua? Tú Triết chỉ vào hai chiếc xe, cười hí hí hỏi tôi.
“Tớ…tớ muốn ngồi xe đạp!!!” cái khó ló cái khôn , thật khâm phục mình qúa. Ha ha!
Tôi cố ý làm khó cậu ta, tôi muốn làm khó cậu ta đấy.Cái tên này , muốn tôi trốn một buổi học để chúc mừng cậu ta re viện? Có phải cậu ta đã quên rằng cậu ta từng là“bạn trai cũ” của tôi rồi không ?”:-(
“ Cậu muốn ngồi xe đạp?” Cậu ta mở to mắt nhìn tôi. “Sao tớ lại không nghĩ đến xe đạp nhỉ?
“~^^~ Đợi chút!!” Vừa nói xong cậu ta đã biến mất khỏi mắt tôi.Sao nhanh thế nhỉ?
Cậu ta chắc không đi tìm xe đạp thật chứ? Tên ngốc này!!!
Một phút sau, hai phút sau, một giây sau… hai giây sau…thời gian trôi chậm thế, chậm thế…chắc cậu ta không đi ςướק xe đạp đó chứ? Chắc là không đi ςướק xe đạp đâu nhỉ? Cái tên này hễ cuống lên thì chuyện gì cũng làm được hết…
Thời gian ૮ɦếƭ tiệt, sao trôi chậm thế nhỉ, sao cậu ta vẫn chưa quay lại, sao vẫn chưa quay lại…Chắc là không gây chuyện đó chứ, chắc bây giờ không đến nõi đánh nhau với người ta đâu nhỉ…?
Tôi bắt đầu hơi hối hận , sao tôi lại nói ra muốn ngồi xe đạp chứ, bây giờ còn ai bán loại xe đó đâu, đến người đạp xe cũng sắp thành động vật quý hiếm rồi.
“Tiễn Ni~, Tiễn Ni~, tớ về rồi đây.”~^O^~
Một giọng nói quen thuộc và hưng phấn đột nhiên vang lên bên tai tôi .Cái tên đang đạp một chiếc xe không biết lấy từ đâu ra, cái tên đang ngồi trên xe buông cả hai tay huơ huơ với tôi, cái tên có mái tóc nâu cười lộ hàm răng trắng đều trong gió với tôi, cái tên có ánh mắt trong sáng nụ cười ấm áp, đang hí hửng tiến gần tôi từng chút từng chút một , cái tên ấy chẳng phải ai khác , chính là Lý Tú Triết mà ban nãy vừa khiến tôi lo lắng đến mức đau cả dạ dày.
“Xin hãy sinh con cho tớ đi!” Nếu không phải là câu tỏ tình này, có lẽ cậu ta thật sự là một đối tượng rất ổn , hà hà ~~!(^@^)
“Thế nào ? chiếc xe đạp tớ kiếm ra thần tốc thế này chắc cũng được chứ?Mau lên xe đi”
Trong lúc tôi đang đờ đẫn , cậu ta đã dùng cả người và xe chạy trước mặt tôi , vẫn với nụ cười rạng rỡ.
“Chắc cậu không đi ςướק đó chứ?” Cái tác phong đơn giản ngô nghê của cậu ta khiến tôi phải hòai nghi.
Tớ mua mà ! Tớ rất lịch sự đưa ông ta 50 vạn!”
“O_O^ 50 vạn ? 50 vạn mua một chiếc xe nửa cũ nửa mới này à?” Tôi thật sự phục cậu ta rồi, tôi nghi ngờ cậu đang sống trong một Thế Ngoại Đào Viên cách biệt thế giới với vàng chất đầy như núi.
“Ừ! Cậu bảo làm người phải biết lịch sự, nên tớ đã nói từ “xin” mà!Cậu ta vẫn tỏ ra háo hức đợi tôi biểu dương , cái đồ đầu heo!!!
Nhìn chiếc “ xe đạp quý báu” này, thôi thì miễn cưỡng ngồi sau yên xe vậy.
Vật vã trên chiếc xe đạp mười mấy phút, Tú Triết dừng xe trước một nhà hàng lộng lẫy dẫn tôi đi thẳng vào trong .
“Ở đây đắt lắm!”
“Hôm nay tớ ra viện , đương nhiên phải ăn một bữa ngon lành rồi!”~^O^~
Xuất viện là chuyện trọng đại lắm à? Cái tên lúc nào cũng tự cho mình đúng này!
“Cứ lấy một phần giống lần trước tôi hay ăn là được !” Tú Triết thành thạp nói với nhân viên phục vụ .
Gì cơ, trước kia cậu ta hay đến đây à?Tên này , đúng là xa quá.
Một lúc sau, phục vụ mang đến một 乃úi đồ ăn, một núi đồ ăn rất lớn, tôi nghĩ heo cũng không ăn nhiều đến thế.
“Chỉ hai chúng ta, ăn có hết không ?”Tôi giương cặp mắt lên nhìn đám thức ăn không biết cả tên gọi trước mặt mình.
“Sao lại phải ăn hết!?” Cậu ta cũng giương cặp mắt trong sáng lên nhìn tôi.
Thuần Hy nói, nếu đã thích thì đừng bỏ cuộc“Nhưng … nhưng không ăn hết sẽ rất lãng phí!”Thật sự là rất lãng phí.
“Lãng phí à???”
Đúng là nước đổ đầu vịt, tôi quyết định bỏ cuộc!
“Tớ đến nhà cậu chơi nhé!” Chúng tôi ăn rồi lại ăn , cậu ta bỗng dưng thốt ra một câu.
A_O^“ Cái gì cơ?” Suýt nữa thì sặc , cái tên này, muốn dọa tôi ૮ɦếƭ à?
“Không được!” Tôi buột miệng.
Không cần nghĩ ngợi , nếu đưa cái tên ngố này về nhà Quách Tiễn Ni tôi sau này khỏi sống nữa!
“>o< Tại sao? Tớ có đến đó trộm ςướק gì đâu?” cậu ta bị sốc nên kêu tóang lên , lại còn nhảy ra khỏi ghế trợn mắt nhìn tôi.
“Chuyện này chả liên quan gì đến trộm ςướק!” Xem ra tên này không thể chịu đả kích rồi, “ Bố tớ không thích con trai đến nhà, cậu cũng không muốn tớ bị mắng đúng không?”
“Ồ~! Thì ra thế! Hà hà! Thì ra là thế đấy! hà hà! Thế thôi mà bị tôi lừa được à? Tên này đúng là động vật đơn tế bào~~! Hihi
“Vậy lần sau tớ đến thăm bố!~^O^~ Tên này còn lại nghĩ ngợi rất nghiêm túc.
“Cái gì? Bố gì chứ? Đó là bố của tớ!” Nghe câu này, tôi suýt chút phun hết nước canh trong miệng ra.
“Thì cũng là bố của tớ mà, chỉ là vẫn chưa đến lúc thôi”
“Cậu nói gì hả?” Tôi sắp nổi giận
“Chẳng nói gì cả” cậu ta vội vã cúi đầu cật lực gắp đồ ăn, còn lén lút nhìn tôi một cái, giống như một đứa trẻ phạm lỗi đang chờ mẹ trừng phạt.
“Tiễn Ni! Tên này bỗng dưng lại trở nên nghiêm túc, chắc lại không xin tôi sinh con cho cậu ta chứ! A men!
“Tớ đã quyết định rồi, từ lúc ra khỏi viện đã hạ quyết tâm!”
Thượng đế ơi, chúa Giê su, Bồ Tát phù hộ cho con! Cậu ta muốn gì nữa đây?
“Tớ thích cậu, bắt đầu từ giờ tớ sẽ theo đuổi cậu lại từ đầu!”
*A_O*“Gì…gì chứ? “ Đợi đã , cậu ta nói gì? Tôi có nghe nhầm không? Gần đây tôi cứ phải nghe những lời nói bất ngờ, thế nên bắt đầu nghi ngờ tai mình có thói quen
“Tớ thích cậu, bắt đầu từ giờ sẽ theo đuổi cậu lại từ đầu! Cậu nghe thấy chưa?” Cậu ta cao giọng lặp lại, lần này như muốn tôi thủng cả màng nhĩ, mọi người trong nhà hàng hầu như nghe thấy hết, tất cả đều dồn ánh mắt về phía tôi.
Trời ơi tại sao mỗi lần ở bên cậu ta, tôi đều trở thành tiêu điểm nhìn ngó của mọi người?
Mà còn là tiêu điểm bị cười chê?Đừng mà, đừng…
“…”
“Là Thuần hy nói thế .Cậu ta nói , thích người ta thì cứ theo đuổi, với tất cả khả năng sức lực , vì gặp được người mình thích thật sự là quá khó khăn ,nếu bỏ lỡ không còn gặp lại nữa.Hà hà…
O_O Kim Thuần Hy?Là lời Kim Thuần Hy nói sao? Cái tên lạnh lùng cao ngạo như thế , cái tên , nghe nói 17 tuổi chưa bao giờ để ý một cô gái nào, mà lại nói những lời như thế? Chẳng lẽ cậu ta là thiên tài IQ siêu cao trong lĩnh vực tình cảm ư?
“Thế nên, Tiễn Ni, tớ sẽ không bỏ cuộc đâu.Tuyệt đối không bỏ cuộc!Sự tự tin lạc quan của cậu ta lại khiến tôi có phần cảm động, cái tên đáng yêu này, sao trước kia tôi không phát hiện ra nhỉ, hà hà!!
“Phải rồi, chắc cậu đã gặp Thuần Hy nhỉ?Cậu có quen cậu ấy không ?Hôm qua cậu ấy đưa cậu đến bệnh viện thăm tớ đó.” Cậu ta bỗng thốt ra một câu.
“~~:- Đưa tớ đến bệnh viện ư? Có mà bắt cóc thì có.” Nhớ đến cái tên Kim Thuần Hy ૮ɦếƭ tiệt là tôi đã thấy bụng tức anh ách, có điều,nhớ đến cảnh cậu ta và hai cô y tá ngã chồng lên nhau , tôi lại buồn cười.
“Cho dù cậu ấy đưa cậu đến bằng cách nào , tóm lại tớ vẫn cám ơn cậu, cậu đã đến thăm tớ” Sự chân thành của Tú Triết khiến tôi thấy đau lòng.