Vừa vào cửa, những ký ức đen tối ngày trước như những cơn sóng thần cuốn tới, khiến иgự¢ Thi Phong tức nghẹn, không thở nổi.
Nơi này không hề thay đổi so với năm đó, từ đồ trang trí đến vị trí vật dụng trong nhà.
Thậm chí, không khí vẫn cùng một mùi hương, cảm giác quen thuộc ùa thẳng vào người.
Thật ra năm đó cô cũng từng có kỉ niệm hạnh phúc khi ở đây, nhưng vui sướng ngắn ngủi trong khi dày vò lại quá dài lâu.
…
Khi Thi Phong vừa được Mạc Nghịch mang về nhà, quần áo bẩn thỉu, tóc tai bết bát bù xù.
Mạc Nghịch đưa cô đến cửa toilet, để một mình cô tự tắm rửa.
Anh nói: Tôi đi mua quần áo.
Thi Phong nghe xong, nước mắt lập tức trào ra.
Trước giờ chưa từng có một người lạ nào đối tốt với cô như vậy.
Cô muốn tin anh, lại không dám tin. Ngày đó, cô dùng hơn một tiếng đồng hồ để tắm rửa.
Lúc đang lau người, cô nghe thấy giọng của Mạc Nghịch.
Anh nói: Quần áo treo ngoài cửa, tự cô lấy đi.
Thi Phong chờ anh đi xa, mới nhẹ nhàng kéo cửa lấy quần áo mặc. Anh mua cho cô, một cái váy sọc phổ thông, trong túi ngoài váy còn có đồ nội y…
Khoảnh khắc đó thật sự vô cùng ấm áp.
Cô cứ ngỡ mình có thể hưởng thụ sự ấm áp ấy cả đời, dựa vào anh cả đời ——
Nếu như chuyện sau đó không xảy ra.
“Nam Kiêu mệt rồi.” Mạc Nghịch vỗ vai Thi Phong.
Thi Phong tỉnh táo lại, nắm tay Mạc Nam Kiêu.
“Nam Kiêu ở phòng nào?”
Mạc Nghịch: “Tùy.”
Thi Phong dắt tay Mạc Nam Kiêu lên tầng.
Mạc Nghịch đứng tại chỗ, ngẩn người nhìn bóng dáng lên tầng của hai mẹ con.
Thi Phong không thoải mái, anh có thể nhận ra.
Lúc ở với Mạc Nam Kiêu, Thi Phong luôn dùng 100% tinh thần, dù cô có mệt mỏi, nhưng sẽ không lộ ra trước mặt thằng bé.
***
Sau khi Mạc Nam Kiêu ngủ, Thi Phong bước xuống tầng.
Mạc Nghịch ngồi trên sofa, Thi Phong nhìn anh, hoảng hốt như trở lại năm đó.
Thi Phong đi tới trước mặt Mạc Nghịch, Mạc Nghịch nhìn cô: “Ngồi.”
Thi Phong: “Ừm.” Cô ngồi xuống bên cạnh Mạc Nghịch.
Mạc Nghịch: “Em không vui.”
Thi Phong: “Không phải không vui, chỉ là em có cảm giác này rất khó diễn tả với nơi này… Em tưởng cả đời sẽ không đến đây lần nữa.”
Mạc Nghịch kéo tay Thi Phong, mười ngón tay đan vào nhau.
“Không bao giờ đi nữa.” Anh nói, “Xin lỗi.”
Thi Phong lắc đầu, “Không sao, thật ra cũng không thể hoàn toàn trách anh.”
Mạc Nghịch: “Quần áo của em vẫn còn.”
Thi Phong thắc mắc: Cô không nhớ mình có quần áo ở đây.
Mạc Nghịch kéo Thi Phong, đưa cô về phòng ngủ ngày trước từng ở.
Bố cục và trang trí không thay đổi, sau khi đi vào, cảm xúc của Thi Phong càng hỗn loạn hơn.
Mạc Nghịch lấy mấy túi ra khỏi ngăn tủ, bên trong đều là những bộ quần áo mới chưa cắt mác.
Thi Phong nhìn thoáng qua, hơi ngờ ngợ.
“Em không nhớ, cái này chắc không phải của em chứ?”
Mạc Nghịch nói: “Mua về, em đã đi rồi.”
Thi Phong giật mình. Cô cúi đầu nhìn chằm chằm mấy túi đồ kia một lúc, muốn nói chuyện, lại không biết nên nói gì.
Rất lâu sau, Thi Phong cười.
Cô ngẩng đầu nhìn Mạc Nghịch, cười hì hì hỏi anh: “Có phải lúc đó anh đã thích em rồi không?”
Mạc Nghịch quay đầu, có chút mất tự nhiên: “Không.”
Thi Phong tiến đến trước mặt anh: “Thật à?”
Mạc Nghịch: “Ừ.”
Thi Phong: “Vậy sao anh lại mua quần áo cho em?”
Mạc Nghịch: “Tiện tay.”
Thi Phong: “À… Hóa ra tiện tay lại có thể mua nhiều như vậy.”
Nói xong, Thi Phong khoa trương vươn tay, cường điệu: “Nhiều như vậy cơ đấy.”
Biểu cảm của Mạc Nghịch ngày càng mất tự nhiên, mặt cũng đỏ.
Anh ném túi đồ lên giường, nói: “Anh đi ngủ.”
Thi Phong: “Ừm, anh về phòng anh đi. Em ngủ ở chỗ này.”
…
Mạc Nghịch giữ cổ tay cô, không để cô phản bác đã kéo cô ra bên ngoài.
Thi Phong bị Mạc Nghịch kéo đến phòng ngủ của anh.
Đóng cửa lại, Mạc Nghịch mới buông cô ra.
Anh nằm dài trên giường, Thi Phong nằm bên cạnh anh.
“Chúng ta ở đây bao lâu?” Thi Phong hỏi Mạc Nghịch.
Mạc Nghịch: “Không biết.”
Thi Phong: “Không phải anh mua vé về rồi còn gì?”
Mạc Nghịch: “Quên.”
Thi Phong: “Xem lại tin nhắn là được.”
Mạc Nghịch: “Xóa rồi.”
Thi Phong: “…”
Cô đầu hàng.
Mạc Nghịch thật sự giỏi, lần nào cũng tìm được lí do khiến cô á khẩu không trả lời được.
Thi Phong không nói chuyện với Mạc Nghịch nữa, nhắm mắt lại, chưa đến 10 phút đã chìm vào giấc ngủ.
Mạc Nghịch không buồn ngủ, anh nhìn chằm chằm Thi Phong.
Lông mi của cô rất dày và dài, khi ngủ hơi hơi rung.
Tư thế nằm thẳng làm tóc cô xõa sang hai bên, lộ ra cả khuôn mặt.
Mặt Thi Phong là điển hình cho mặt trứng ngỗng, cằm gầy nhưng không nhọn, độ cong tròn đầy, vừa vặn.
Mỗi lần Mạc Nghịch nhìn Thi Phong, anh đều có thể thấy cô không giống với những người khác.
Chỉ có Thi Phong mới xứng với danh hiệu tác phẩm nghệ thuật.
Thi Phong ngủ bao nhiêu, Mạc Nghịch liền nhìn bấy nhiêu. Anh không thấy chán, chỉ càng ngày càng say mê.
Thi Phong tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy được Mạc Nghịch.
Cô dụi dụi mắt, hỏi anh: “Anh không ngủ à?”
Mạc Nghịch lắc đầu: “Không.”
Thi Phong: “Anh giỏi thật đấy, em mệt không chịu được rồi.”
Mạc Nghịch chống tay trên đỉnh đầu Thi Phong, cúi đầu ghé sát vào mặt cô.
Khoảng cách gần lại, Thi Phong có thể cảm nhận được hơi thở của anh.
Mạc Nghịch đặt chóp mũi trên mũi Thi Phong, mờ ám không rõ nói: “Đang ngắm em.”
Thi Phong: “… Vâng?”
Gần nhau quá, khiến Thi Phong không dám thở mạnh.
Mạc Nghịch lặp lại: “Nhìn em, mất ngủ.”
Thi Phong nghe hiểu. Cô hơi ngượng.
“Để đảm bảo chất lượng giấc ngủ của anh, có phải sau này em nên cố gắng tránh cùng ngủ anh không?” Thi Phong ngồi dậy, đối mặt với Mạc Nghịch.
Áo lông Thi Phong mặc là kiểu cổ tròn, vốn dĩ phía trước đã lộ rất nhiều, lúc vừa ngồi dậy, áo trễ xuống, càng lộ nhiều hơn.
Rãnh иgự¢ như ẩn như hiện, Mạc Nghịch nhìn chòng chọc một lát, sau đó kéo cổ áo lên trên giúp cô.
Lúc này Thi Phong mới ý thức được không thích hợp, cô che иgự¢, thấy rất xấu hổ.
Mạc Nghịch: “Em thay bộ khác đi.”
Thi Phong: “Vì, vì sao?”
Mạc Nghịch: “Người khác nhìn thấy, không được.”
Anh đặt tay lên иgự¢ cô, Ϧóþ nhẹ một cái.
“Chỉ anh mới được nhìn.”
Thi Phong: “Em sẽ không cho người khác nhìn, anh yên tâm.”
Mạc Nghịch: “Nam Kiêu cũng không được.”
Thi Phong: “…”
***
Lần về Hàng Châu này, chuyện quan trọng nhất chính là gặp bố mẹ Mạc Nghịch.
Sau khi gặp bố mẹ Mạc Nghịch xong, thì không còn chuyện gì nữa.
Cơ bản thì Thi Phong, Mạc Nghịch và Mạc Nam Kiêu mỗi ngày đều ở nhà, sống trong thế giới của ba người.
Ngày thứ 3 sau khi đến Hàng Châu, Thi Phong và Mạc Nghịch đưa Mạc Nam Kiêu đi dạo phố.
Ra ngoài đi dạo là đề nghị của Thi Phong, vì cô muốn mua quần áo mới cho Mạc Nam Kiêu.
Dẫn đứa bé ra ngoài nhiều hơn cũng lợi cho nó.
Trong quá trình chữa trị cho trẻ em tự kỷ, cách có hiệu quả và trực tiếp nhất chính là “vận động ngoài trời nhiều nhất có thể”.
Để đứa nhỏ tiếp xúc nhiều với thế giới này, thì bé mới chịu bước ra khỏi thế giới của bản thân.
Mạc Nam Kiêu đi giữa Thi Phong và Mạc Nghịch, tay trái nắm tay Thi Phong, tay phải nắm tay Mạc Nghịch.
Ở thành phố phương Nam, chiều cao của cả Thi Phong và Mạc Nghịch rất dễ gây chú ý, gia đình 3 người đi ra ngoài, luôn có người ngoái đầu nhìn bọn họ.
…
Quầy thời trang cho trẻ em.
Thi Phong chọn một bộ quần áo, cô ngồi xổm xuống, đặt quần áo vào tay Mạc Nam Kiêu.
“Nam Kiêu, con đợi một lát rồi vào trong đó tự thay đồ nhé.”
Mạc Nam Kiêu không phản ứng.
Thi Phong: “Mẹ đã dạy con rồi, con sẽ làm được.”
Mạc Nam Kiêu vẫn không phản ứng. Cuối cùng Thi Phong vẫn không nỡ, dắt Mạc Nam Kiêu đến phòng thử đồ.
Vào lúc cô chuẩn bị giúp Mạc Nam Kiêu cởi đồ, cậu lại tự cởi.
Thi Phong vừa mừng vừa ngạc nhiên nhìn cậu: “Nam Kiêu ——”
Mạc Nam Kiêu vẫn tự cởi đồ, rồi sau đó lấy quần áo mới, mặc vào.
Động tác vô cùng liền mạch, độ chính xác cũng rất cao. Thi Phong đứng bên cạnh nhìn, mắt ươn ướt.
Thi Phong dắt Mạc Nam Kiêu ra khỏi phòng thử đồ, đi thẳng đến trước mặt Mạc Nghịch.
Thi Phong hỏi Mạc Nghịch: “Thế nào?”
Mạc Nghịch: “Ừm.”
Thi Phong: “Ừm là đẹp hay xấu?”
Mạc Nghịch: “Tàm tạm.”
Thi Phong quay đầu nhìn nhân viên bán hàng: “Tôi lấy hóa đơn, cảm ơn.”
Mạc Nghịch lướt qua Thi Phong, đi đến trước quầy, đưa thẻ ra.
“Quẹt thẻ.” Thi Phong thấy bộ dáng quẹt thẻ của Mạc Nghịch, bất đắc dĩ lắc đầu.
Chủ nghĩa đàn ông trên người Mạc Nghịch rất mạnh, khi Thi Phong ra ngoài cùng anh, anh không để cô trả tiền một lần nào cả.
Thi Phong không thích điều này… Cô cứ cảm thấy như mình đang lợi dụng anh.
Ra khỏi quầy bán đồ trẻ em, Thi Phong chủ động nói việc này với Mạc Nghịch.
Thi Phong: “Em bàn với anh một việc được không?”
Mạc Nghịch: “Nói đi.”
Thi Phong: “Anh có đồng ý không?”
Mạc Nghịch: “Nói trước đã.”
Thi Phong: “Là việc… sau này khi chúng ta đi ăn hoặc dạo phố, có thể cho em cơ hội trả tiền vài lần được không?”
Mạc Nghịch nhìn Thi Phong, tỉnh bơ nói: “Anh có tiền.”
Thi Phong: “… Em biết anh có tiền, chỉ là em muốn có cảm giác an tâm, nếu không em cứ thấy như đang lợi dụng anh.”
Mạc Nghịch: “Của anh cũng là của em.”
Thi Phong: “… Của anh là của anh, của em là của em, giờ chúng ta đang hẹn hò, chưa kết hôn, vẫn nên phân chia rõ ràng.”
Bản chất Thi Phong là người khá độc lập, cô luôn cho rằng, nam nữ yêu nhau, bạn gái không nên để bạn trai trả tiền tất cả mọi lần đi chơi.
Mạc Nghịch dừng bước, vòng qua Mạc Nam Kiêu, đứng trước mặt Thi Phong.
Mạc Nghịch vươn tay ra trước mặt Thi Phong: “Đưa ví cho anh.”
Thi Phong: “… Hả?”
Mạc Nghịch: “Đưa anh.”
Thi Phong “À” một tiếng, lấy ví tiền trong túi xách ra đưa cho Mạc Nghịch.
Mạc Nghịch nhận lấy, mở ra, nhét hết thẻ của mình vào.
Nhìn thấy động tác của anh, Thi Phong hoảng: “Anh làm gì vậy?”
Mạc Nghịch đóng ví tiền lại, nhét lại túi vào xách của Thi Phong.
“Mật mã, là sinh nhật của Nam Kiêu.” Mạc Nghịch nói, “Cho em hết.”
Thi Phong: “…”
Mạc Nghịch: “Cho em cơ hội. Em có thể trả tiền. Dùng đi.”
Thi Phong khóc không ra nước mắt, cô muốn tổ chức lại ngôn ngữ trả lời Mạc Nghịch, mà nghĩ mãi không ra.
Logic của Mạc Nghịch rất khác với người bình thường, người bình thường căn bản không nghĩ như anh.
Thi Phong nghẹn hồi lâu vẫn không thể thốt ra nổi một câu.
Cô đang chuẩn bị thỏa hiệp với Mạc Nghịch, lại phát hiện sắc mặt anh trở nên lạnh lẽo.
Thi Phong theo bản năng quay đầu, cũng sững sờ.