Những ngôi sao và ca sĩ bị người khác vây quanh là điều rất bình thường, vì họ là những người sinh ra vì ngành giải trí.
Nhưng họa sĩ lại hoàn toàn khác, có lẽ họa sĩ sinh ra là vì các tác phẩm.
Đây không phải lần đầu tiên Mạc Nghịch bị vây quanh, trước kia, chỉ cần tham gia các hoạt động thì sẽ có tình trạng như hôm nay.
Trước giờ anh không hề thích cảm giác bị người khác vây quanh như thế này.
Giống như những lần trước, anh không nói gì, đẩy luôn đám người sang một bên, bước ra ngoài.
Mạc Nghịch đi đến bên cạnh Thi Phong, kéo tay cô: “Về.”
Thi Phong nhìn lướt qua đám đông phía sau: “Anh không nói gì với fan của mình à? Tôi thấy hình như họ chờ ở đây rất lâu rồi.”
Mạc Nghịch: “Không.”
Thi Phong và Mạc Nghịch được người tài xế đưa họ đi lúc ra khỏi khách sạn chở về.
***
Ngọn đèn vàng ấm áp chiếu sáng khắp căn phòng, tạo ra cảm giác ấm áp.
Chiếc giường lớn màu trắng được ngọn đèn chiếu rọi cũng tỏa vầng sáng ấm áp. Lúc này, Thi Phong lại nhớ đến Mạc Nam Kiêu.
Nếu một nhà ba người ngủ trên chiếc giường lớn này, hẳn là sẽ ấm lắm nhỉ?
Thi Phong còn đang ngẩn người nhìn chằm chằm chiếc giường, bỗng có một đôi tay vòng quanh eo cô.
“… Mạc Nghịch?” Thi Phong thăm dò.
Mạc Nghịch đáp: “Ừ.”
Thi Phong hỏi anh: “Tự nhiên tôi nhớ Nam Kiêu quá. Khi nào chúng ta về?”
Mạc Nghịch buông Thi Phong ra, bước đến trước mặt cô từ bên trái.
Anh đưa tay ra vuốt cổ cô, ngón trỏ mơn man theo động mạch cảnh của cô.
Ánh mắt của anh vẫn luôn rực lửa như thế, “Nếu là anh thì sao.”
Thi Phong không hiểu: “… Cái gì?”
Mạc Nghịch nói: “Em rất thích Nam Kiêu.”
Thi Phong: “Phải, tôi rất thích Nam Kiêu. Dù không có mối quan hệ đó, tôi vẫn sẽ thích Nam Kiêu. Nam Kiêu là đứa trẻ đáng yêu nhất tôi từng thấy.”
Mạc Nghịch: “Ừ. Chân em cũng là đôi chân đẹp nhất anh từng thấy.”
Thi Phong: “…”
Cô theo bản năng cúi xuống nhìn chân của mình.
Đẹp à? Sao trước kia cô không nhận ra nhỉ.
Cô không có tẹo kiến thức gì liên quan đến tỉ lệ cơ thể người, từ bé đến lớn cũng không có ai khen chân cô đẹp cả.
Cùng lắm là nói một câu “Cô cao quá” thôi.
Nhìn xong, Thi Phong cười nói cảm ơn với Mạc Nghịch: “À, cảm ơn.”
“Thi Phong.” Tay Mạc Nghịch ve vuốt xương sống của cô, “Em sinh ra vì nghệ thuật.”
“… Không phải đấy chứ.” Thi Phong hơi bối rối: “Anh đánh giá cao tôi quá. Tôi chỉ là một người bình thường, đặt giữa một đám người cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Mạc Nghịch nói: “Em không nên ở giữa một đám đông.”
Thi Phong: “Vậy tôi nên ở đâu?”
Mạc Nghịch: “Trong nhà anh.”
Trong nháy mắt, Thi Phong có cảm giác mình tự nhảy vào cái hố người ta đã đào sẵn: “…”
Tốt lắm, không thể tiếp tục đề tài này được.
“Tôi nhớ chúng ta chưa ăn cơm tối.” Thi Phong đề nghị, “Không thì gọi cơm hàng đi, anh muốn ăn gì?”
Mạc Nghịch buông Thi Phong ra, đi đến trước cửa sổ, lấy bật lửa và hộp thuốc ra khỏi túi.
Đốt một điếu thuốc, anh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Làn khói dày tỏa ra xung quanh, không khí nhanh chóng tràn ngập mùi thuốc lá.
Thi Phong ngửi thấy mùi này, cơ thể lại khó chịu.
Trong thời gian bệnh trầm cảm của cô nặng nhất, có hai thứ Thi Phong không rời được.
Một là thuốc ngủ, hai là thuốc lá.
Không uống thuốc ngủ, cô không ngủ được; không hút thuốc lá, cô ăn không ngon.
Lúc nặng thì có khi một ngày cô hút hết bốn bao.
Chỉ cần tỉnh táo, cô lại hút, mùi thuốc lá là thứ để cô có cảm giác mình còn sống.
Cô phụ thuộc vào thuốc lá, cứ như mắc nghiện.
Thời gian cai thuốc rất khổ, lúc cơn nghiện thuốc lá trỗi dậy, cô không thể tập trung làm bất cứ chuyện gì, thường xuyên tức giận vô cớ.
Ngày cai thuốc thành công, Thi Phong đã từng thề, đời này sẽ không chạm vào thuốc lá nữa.
Quả thật sau này cô không ᴆụng đến nó nữa, hơn nữa người bên cạnh không có ai hút thuốc lá nên cô cũng không nhớ đến nó nữa.
Nhưng bây giờ… Đột nhiên cô rất nhớ, rất nhớ hương vị kia.
…
Thi Phong siết chặt hai tay, nhắm mắt ngửi mùi chocolate nồng nặc trong không khí.
Cô không kìm lòng được tiến lên một bước, từng bước một, đến gần mùi thơm kia.
Như có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang gặm nhấm xương cốt của cô, cảm giác ngứa ngáy từ tận trong tim như dần nuốt chửng lý trí của cô.
Thi Phong dừng lại trước mặt Mạc Nghịch, hai tay nắm chặt tay trái của anh, ánh mắt hơi dại ra.
“Cho tôi…”
Vì khó chịu, mặt cô đã đỏ bừng, hàm răng trắng tinh hơi cắn môi, cộng thêm ánh mắt kia, quả là vô cùng mờ ám.
“Em muốn gì?” Mạc Nghịch nheo mắt nhìn cô.
Khói đặc màu trắng vấn vít giữa hai người bọn họ, dưới làn khói mù lượn lờ, dáng vẻ của Thi Phong càng lộ vẻ gợi cảm.
Cổ họng nóng lên, tay anh càng thêm dùng sức, rút tay trái khỏi tay cô, hít một hơi dài kiềm chế khát vọng của cơ thể.
Lúc chuẩn bị nhả khói ra, Thi Phong vội vàng dùng miệng chặn lấy.
Mùi thuốc lá nồng nặc hương chocolate ấy tràn vào miệng cô, nhanh chóng toả đi khắp nơi.
Khoang mũi Thi Phong cũng tràn ngập hương vị ấy.
***
Miệng đầy khói thuốc, Thi Phong cũng không khó chịu nữa, lý trí cũng dần quay lại.
Cô ý thức được mình vừa làm gì, lập tức lúng túng.
Thi Phong tách môi mình ra khỏi môi Mạc Nghịch bằng tốc độ nhanh nhất.
Cô lui về phía sau một bước, lấy tay lau môi, mặt đầy vẻ hối lỗi nhìn Mạc Nghịch.
“Xin lỗi. Vừa rồi tôi không tỉnh táo. Thật sự rất xin lỗi.”
Mạc Nghịch sờ hộp thuốc, rút một điếu ra đưa vào miệng Thi Phong.
Ngay sau đó, anh ném hộp thuốc lá xuống đất, một tay ghì chặt gáy Thi Phong, dí điếu thuốc của mình vào châm lửa cho điếu thuốc của cô.
Trong mười mấy giây thời gian ấy, đại não Thi Phong hoàn toàn trống rỗng.
“Hút.” Mạc Nghịch nói.
Thi Phong theo thói quen dùng ngón trỏ và ngón giữa tay phải kẹp lấy điếu thuốc.
Cứ buông thả đi, vì đang ở Lan Châu này, cho nên cô có lý do để buông thả mình.
…
Có một ban công nhỏ trong khách sạn.
Ở phía Bắc, nhất là khu Tây Bắc, loại ban công này thường không được sử dụng.
Do khí hậu, mỗi cơn gió ở địa khu Tây Bắc đều toàn cát, nên không có ai ngồi ngoài ban công ăn đất ăn cát.
Nhưng Mạc Nghịch không phải người bình thường, ví như bây giờ, anh kéo Thi Phong ra ngoài ban công.
Thi Phong ngồi bệt xuống đất, cô khoanh chân, đưa điếu thuốc lên miệng hít một hơi, sau đó ngẩng đầu, từ từ nhả khói ra.
Mạc Nghịch đứng bên Thi Phong, cúi đầu. Trước kia rất lâu, Mạc Nghịch từng nghe một câu: phụ nữ hút thuốc vô cùng quyến rũ.
Hôm nay, câu nói này đã được Thi Phong chứng minh.
Ngày thường cô rất đoan trang, vẻ quyến rũ chỉ vô tình lộ ra trong những cử chỉ bình thường, cô không hề cố ý làm vậy;
Nhưng bây giờ, cô đang làm một chuyện mà bản thân nó vốn đã vô cùng gợi cảm, cộng thêm khí chất trời sinh của mình, quả thật gợi cảm đến mức không dời mắt đi được.
Thi Phong hít vài hơi, tựa đầu vào chân Mạc Nghịch.
Cô ngẩng đầu, cười hỏi anh: “Không ngồi xuống à?”
Mạc Nghịch không nói gì, động đậy chân, ngồi xuống cạnh Thi Phong.
Thi Phong nhanh chóng hút xong điếu thuốc kia.
Mạc Nghịch nhìn cô, hỏi: “Còn muốn nữa không?”
Thi Phong lắc đầu, cười nói: “Không cần. Tôi thoải mái hơn rồi.”
Mạc Nghịch: “Nhưng anh không thoải mái.”
Thi Phong vẫn đang cười. Cô kéo tay Mạc Nghịch, đặt lên tim mình.
“Anh sao có thể không thoải mái hơn tôi được. Trước kia tôi đau khổ hơn gấp trăm ngàn lần. Nhưng những chuyện đó đều đã là quá khứ… Tương lai của tôi vẫn tốt như vậy.”
Thi Phong không bình thường, Mạc Nghịch có thể nhìn ra. Sắc mặt anh hơi thay đổi, nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt phức tạp.
Đây là cô bé anh nhớ nhung hơn sáu năm.
Trong trí nhớ, cô bé kia không có chủ kiến, thậm chí có chút yếu đuối.
Lần đầu tiên anh mua quần áo cho cô, hỏi cô có thích không, cô nói: chỉ cần sạch là được.
Nhất định cô gặp rất nhiều chuyện đau khổ, cho nên yêu cầu với việc sinh hoạt chỉ còn lại nhu cầu sinh tồn cơ bản.
Trên thế giới này rất ít người có thể khiến anh có cảm giác thương xót, nhưng cô đã khiến anh làm thế.
Còn bây giờ… Dường như vị trí của hai người bị đảo ngược.
Trước kia anh mạnh mẽ, cho nên anh cứu cô;
Bây giờ cô mạnh mẽ, cho nên cô cứu anh.
Thì ra cô bé yếu đuối ỷ lại anh đã ૮ɦếƭ rồi, về mặt tinh thần, cô bé đã ૮ɦếƭ đi sống lại một lần.
…
Nhịp thở của Mạc Nghịch hơi dồn dập, anh đặt tay lên bụng Thi Phong.
Vết sẹo trên bụng cô rất rõ ràng, dù cách một lớp áo sơ mi, ạnh vẫn cảm nhận được sự gập ghềnh của nó.
“Em có thể chém anh một cái.” Mạc Nghịch nghiêm túc nhìn Thi Phong.
Thi Phong vẫn cười, cô nói: “Là tôi lựa chọn sinh Nam Kiêu. Sinh mổ là do tự thân tôi không cố gắng. Chẳng sao cả, giờ tất cả đã là quá khứ. Hơn nữa, hiện tại chúng ta đều rất tốt, không phải sao? Tôi sẽ giúp anh chữa trị tốt, sẽ cố gắng dạy dỗ Nam Kiêu để nó có thể sinh hoạt như một đứa trẻ bình thường.”
Chỉ cần vừa nhắc đến quá khứ, Thi Phong lập tức nói: “Đều đã là chuyện đã qua” hoặc là “Ngày mai mọi chuyện sẽ tốt”.
Lâm Tăng đã từng nói, mỗi ngày cô đều phải tự nhủ với mình như vậy, bệnh trầm cảm mới không tái phát.
Cô phải tự thôi miên bản thân, để hai câu này trở thành tiềm thức.
Mấy năm nay, Thi Phong đều tự nói với bản thân như vậy.
Lúc nói chuyện với Mạc Nghịch cũng như vậy.
Có đôi khi, cô đều không biết mình rốt cuộc là đang an ủi anh, hay là đang tự an ủi mình nữa.
Thật ra đều như nhau. Bọn họ đều là người sống ở vực sâu, vừa tự cứu cũng vừa có thể kéo người khác lên, đó là chuyện tốt.
Mạc Nghịch vén áo sơ mi của Thi Phong lên, dùng tay chạm thẳng vào vết sẹo kia.
Vết sẹo như một con rắn xấu xí, vắt ngang qua làn da trắng nõn của cô.
“Phẫu thuật đi.” Mạc Nghịch nói với cô.
Thi Phong không hiểu: “Hả?”
Mạc Nghịch nói: “Xóa nó đi. Nó phá hỏng cơ thể của em.”
Thi Phong: “… Không sao. Nhiều năm qua tôi cũng quen rồi.”
“Anh sẽ nói với Nam Kiêu, em là mẹ nó.” Mạc Nghịch đột nhiên chuyển đề tài.
Anh nằm xuống, áp mặt vào bụng cô, giọng nói nặng nề.
“Nhất định phải để nó biết.”
“Đừng ——” Thi Phong không hề nghĩ ngợi đã bật thốt lên lời ngăn cản.
“Năm nay Nam Kiêu đã năm tuổi, tôi chưa từng làm gì cho nó cả. Tôi không xứng làm mẹ của nó. Tôi không muốn nó biết sự thật rồi trách móc tôi.”
Nói tới đây, giọng nói của Thi Phong đã bắt đầu run run: “Chỉ cần nhìn thấy Nam Kiêu, tôi đã thỏa mãn rồi.”
Mạc Nghịch ngẩng đầu nhìn cô, chắc chắn: “Không đâu.”
Thi Phong kiên trì: “Có. Nhất định có.”
Mạc Nghịch: “Không.”
Thi Phong: “Thật sự có đấy. Xin anh đừng nói cho nó.”
Mạc Nghịch nói: “Là do anh, không phải tại em.”
Thi Phong: “Không liên quan đến anh, chỉ là tôi ——”
“Là anh làm em chảy máu.” Mạc Nghịch ngắt lời Thi Phong.