Hành động của Mạc Nghịch làm Thi Phong giật mình, cô lùi lại theo bản năng, muốn né tránh Mạc Nghịch.
Thi Phong vừa lùi lại, Mạc Nghịch cũng nhích người theo cô, toàn thân áp lên đùi Thi Phong.
Đang lúc Thi Phong không biết làm sao, cửa thang máy mở ra.
Đúng lúc bên ngoài có hai người đàn ông đang đợi thang máy.
Nhìn thấy cảnh tượng trong thang máy, một người đàn ông nhiệt tình hỏi Thi Phong: “Cô gái, có cần báo cảnh sát không?”
Trong mắt họ, hành vi của Mạc Nghịch là hành vi quấy rối tình dục.
Hơn nữa Thi Phong đang mang biểu cảm kinh hãi, tất nhiên họ sẽ nghĩ theo hướng đó.
Nghe thấy câu hỏi đầy quan tâm của người ngoài thang máy, Thi Phong nhanh chóng quay đầu, cô hơi kéo kéo gấu váy, mỉm cười nói với người đàn ông kia: “Cảm ơn ngài, đây là bạn tôi, anh ấy không cẩn thận ngã thôi.”
Nói xong câu đó, Thi Phong đỡ Mạc Nghịch đứng dậy.
Trong suốt quá trình đó, Mạc Nghịch không có chút phản ứng nào, để mặc cho Thi Phong kéo mình ra ngoài.
Sau khi ra khỏi thang máy, lại cười nói “cảm ơn” người đàn ông kia lần nữa, vẻ mặt cực kì dịu dàng.
Mạc Nghịch nhìn thấy, bèn đảo tay nắm lấy cổ tay Thi Phong, kéo cô ra chỗ đậu xe.
Mạc Nghịch đi rất nhanh, Thi Phong phải đi nhanh hơn mới bắt kịp anh.
***
Sau khi bọn họ cùng ngồi xuống ghế sau xe Cayenne, đóng cửa xong, Mạc Nghịch lập tức nhìn chằm chằm Thi Phong.
Hồi đầu Thi Phong bị anh nhìn như vậy còn có thể xấu hổ mất tự nhiên, nhưng bây giờ đã quen rồi, dù bị nhìn nhiều hơn đi chăng nữa, cũng có thể coi như không có gì xảy ra.
Thi Phong nghiêng người, đối mặt với Mạc Nghịch.
Cô mỉm cười, hỏi anh: “Gần đây anh phải chịu áp lực rất lớn à?”
Mạc Nghịch không trả lời ngay, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc như đang thật sự suy ngẫm để trả lời.
Thế nên, Thi Phong kiên nhẫn chờ.
Qua gần ba phút, cuối cùng Mạc Nghịch cũng mở miệng.
“Vì sao lại cười với tất cả mọi người?” Anh hỏi cô.
Thi Phong vốn đang chờ Mạc Nghịch trả lời, không ngờ lại bị Mạc Nghịch hỏi lại, hơn nữa còn là câu hỏi không liên quan như vậy.
Thi Phong ngẩn ra trong chốc lát, nói với Mạc Nghịch: “Bởi vì nụ cười tượng trưng cho sự thân thiện, cho sự chấp nhận, cho khoan dung. Cười với người khác có thể kéo gần khoảng cách, giúp chúng ta dễ dàng nói chuyện hơn.”
Mạc Nghịch nói: “… Ồ, hiểu rồi.”
Thi Phong cười nhắc nhở Mạc Nghịch: “Vậy anh nên trả lời câu hỏi của tôi đi, như vậy chúng ta mới tiếp tục nói chuyện được.”
Mạc Nghịch hỏi: “Vừa rồi em hỏi anh cái gì? Anh không nghe.”
Thi Phong kiên nhẫn lặp lại: “Gần đây anh phải chịu áp lực gì lớn à?”
Mạc Nghịch xoa mặt theo thói quen, sau đó dời tầm mắt nhìn chân Thi Phong.
Anh trả lời: “Vẽ ra rác.”
Mạc Nghịch nói vậy, Thi Phong nghĩ đến thói quen làm người khác giận sôi của anh.
Tuy nói người làm nghệ thuật có cách hành sự độc đáo để giải tỏa tâm trạng của riêng mình, nhưng… dùng lửa đốt tranh thật sự rất không an toàn.
Không chỉ làm mình bị thương, còn ảnh hưởng đến cả đứa bé nữa.
Nam Kiêu còn nhỏ như vậy, hôm nay vì thế nên bị thương.
Nghĩ đến đây, Thi Phong dịu dàng khuyên Mạc Nghịch: “Vẽ không đẹp có thể từ từ sửa lại, tĩnh tâm lại, hoặc là làm việc khác dời đi sự chú ý. Thói quen dùng lửa đốt tranh này thật sự không tốt, sẽ làm mình và người bên cạnh bị thương.”
Mạc Nghịch nhìn vào mắt cô, “Em đang xót cho con của chúng ta.”
Thi Phong gật gật đầu rất thản nhiên, cô nói: “Đúng vậy, Nam Kiêu là con tôi, tôi không muốn nó bị thương, dù chỉ là một chút. Đây là trách nhiệm của người làm mẹ.”
Chuyện đã đến nước này, Thi Phong không muốn trốn tránh nữa.
Mạc Nam Kiêu là con trai của cô, đây là sự thật.
Cô sẽ không đến mức ngay cả điều này mà cũng không chịu thừa nhận.
Trên thế giới không có người mẹ nào không yêu thương con của mình, lúc ấy Thi Phong còn nhỏ không hiểu, hiện tại đã hiểu.
Làm mẹ, cô phải bảo vệ không để con mình bị thương.
Mạc Nghịch nghiêm túc gật gật đầu với Thi Phong, xem như đáp ứng yêu cầu của cô.
Nhưng, anh có điều kiện.
Anh nói: “Em phải ở đó.”
Chỉ cần có Thi Phong ở bên, anh sẽ không phát bệnh.
Vốn dĩ anh không cần uống thuốc khống chế, cô có hiệu quả hơn bất cứ loại thuốc nào.
Chỉ cần nhìn thấy cô, anh sẽ không phát bệnh nữa.
Thi Phong mỉm cười: “Tôi là bác sĩ tâm lí của anh, đương nhiên sẽ ở cạnh anh. Anh có vấn đề gì trong vấn đề này tôi đều sẽ giải quyết cho anh. Đây là trách nhiệm của tôi. Anh không phải lo tôi trốn tránh trách nhiệm công việc vì chuyện quá khứ. Chắc chắn tôi sẽ không làm vậy.”
Đây là lời hứa cho Mạc Nghịch, cũng là lời khích lệ cho chính bản thân cô.
Phải, cô sẽ không trốn tránh chuyện quá khứ, chuyện gì cần đối mặt thì phải dũng cảm đối mặt.
Nói xong, Thi Phong dặn Mạc Nghịch: “Anh không thể chỉ trông cậy vào việc trị liệu tâm lí, phải uống thuốc, phụ đạo tâm lí chỉ giúp anh giải tỏa tâm trạng, muốn khỏi bệnh phải uống thuốc.”
Mạc Nghịch nói: “Anh không cần.”
Thi Phong hỏi: “Sao anh lại không cần?”
Mạc Nghịch nhìn cô chằm chằm, khàn khàn nói: “Bởi vì thuốc của anh đã ở đây rồi.”
Thi Phong cười nói: “Tôi không có bản lĩnh lớn như vậy. Anh vẫn nên ——”
Mạc Nghịch không chút để ý cắt ngang lời Thi Phong, “Em ăn cơm chưa?”
Thi Phong: “…”
Đề tài chuyển quá nhanh, đầu cô không theo kịp.
Hơn mười giây sau, Thi Phong mới trả lời: “Chưa.”
Vốn cô chuẩn bị về nhà làm bừa vài món, kết quả vừa đến ga tàu điện ngầm thì nhận được cuộc gọi của Mạc Nghịch.
Giọng điệu của anh lúc ấy như vậy, cô cũng không kịp bận tâm xem mình ăn hay chưa.
Nghe thấy câu trả lời của Thi Phong, Mạc Nghịch nói: “Anh cũng chưa ăn.”
Thi Phong không nói gì, Mạc Nghịch tiếp tục nói: “Đi ăn cùng nhau đi.”
Thi Phong nói: “Thôi… Tôi muốn đi trông Nam Kiêu. Chắc Nam Kiêu sắp tỉnh rồi.”
Nói xong, Thi Phong đặt tay lên nắm cửa, chuẩn bị mở cửa. Mạc Nghịch lập tức ngăn cô lại.
Anh nắm lấy hai tay Thi Phong, kéo cô vào lòng mình.
Động tác bất ngờ khiến Thi Phong không đề phòng được.
Cô ngửa đầu nhìn Mạc Nghịch, “Anh sao thế?”
Mạc Nghịch thản nhiên nói: “Buổi chiều Nam Kiêu mới tỉnh được. Ăn cơm không mất bao lâu.”
Nhìn thấy bộ dáng không cho phép cự tuyệt của Mạc Nghịch, Thi Phong chỉ có thể thỏa hiệp.
Cô gật gật đầu, nói: “Vậy ăn ở chỗ nào gần bệnh viện.”
Mạc Nghịch: “Ừ. Xuống xe đi.”
***
Thi Phong và Mạc Nghịch đến một khách sạn gần bệnh viện, đã qua giờ cao điểm nên bên trong không có nhiều người lắm.
Hai người tìm bừa một chỗ ngồi xuống, phục vụ đưa menu cho họ.
Thi Phong chọn một đĩa cơm trộn khoai tây, rồi đưa thực đơn cho Mạc Nghịch.
Mạc Nghịch cũng chọn một đĩa cơm trộn khoai tây.
Phục vụ nghe được thực đơn, hỏi thêm: “Hai vị muốn hai đĩa cơm trộn khoai tây phải không? Có cần thêm gì không ạ?”
Thi Phong và Mạc Nghịch ăn ý mở miệng: “Không.”
Phục vụ cười quay người đi, Thi Phong và Mạc Nghịch liếc nhau một cái, cả hai không kìm được cùng bật cười.
Cơm nhanh chóng được mang ra, Thi Phong và Mạc Nghịch cùng vùi đầu ăn cơm, không ai nói chuyện.
Hai người ăn cơm rất nhanh, ăn xong, Thi Phong nói: “Chúng ta mang gì đó về cho Nam Kiêu ăn đi.”
Mạc Nghịch lấy di động ra nhìn giờ, hai giờ rưỡi.
Hình như hơi sớm, bác sĩ nói ít nhất đến bốn giờ Nam Kiêu mới tỉnh.
Bây giờ mua về, nguội mất.
Mạc Nghịch nói: “Không cần, chờ nó tỉnh lại đã.”
Bữa cơm này là Thi Phong mời vì Mạc Nghịch không mang ví.
Hai đĩa cơm trộn khoai tây, hai mươi sáu tệ.
…
Cơm nước xong, họ cùng nhau về bệnh viện.
Quả nhiên, Mạc Nam Kiêu vẫn chưa tỉnh lại.
Thi Phong ngồi trước giường bệnh, nhìn chỗ bị bỏng của cậu, đau lòng không thôi.
Có trong nháy mắt, cô rất muốn phê bình Mạc Nghịch không thực hiện hết trách nhiệm, nhưng nghĩ lại, người làm mẹ như cô cũng không làm được gì.
Tốt xấu gì Mạc Nghịch cũng nuôi nấng đứa bé đến lúc lớn như vậy, cô thật sự không có tư cách gì trách cứ anh.
Thế nên Thi Phong đành nhịn đi.
Cô nhìn chằm chằm mặt Mạc Nam Kiêu rất lâu, cuối cùng lúc dời mắt đi, vành mắt đã ươn ướt.
Mạc Nghịch đứng sau lưng Thi Phong, mỗi động tác của Thi Phong đều in sâu trong mắt anh.
Thấy Thi Phong khóc, Mạc Nghịch kéo cô đứng lên, kéo đến bên cạnh giường bệnh.
Thi Phong ý thức được mình mất kiềm chế, bèn đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt, lấy lại nụ cười mỉm của mình.
Ánh mắt Mạc Nghịch phức tạp, anh nói: “Sau này không thế nữa.”
Thi Phong không hiểu: “Vâng?”
Mạc Nghịch giải thích: “Sau này không đốt nữa. Cũng không làm Nam Kiêu bị thương nữa.”
Thi Phong gật gật đầu, nói: “Cảm ơn anh.”
***
Lúc Mạc Nam Kiêu tỉnh đã là bốn giờ.
Lúc cậu mở mắt, người đầu tiên cậu thấy chính là Thi Phong, theo thói quen, cậu lấy tay dụi mắt.
Thi Phong cầm tay cậu, thân thiết hỏi: “Nam Kiêu, có đau hay không? Nói cho m… cô đi.”
Thi Phong vốn muốn nói “mẹ”, nhưng cô sợ sẽ kích thích Mạc Nam Kiêu nên bèn sửa miệng.
Trẻ em mắc bệnh tự kỉ không có cảm giác an toàn, nên thường rất hung hăng, đôi khi có thể tự làm hại mình.
Thi Phong sợ Mạc Nam Kiêu tự mình hại mình, lần trước đầu cậu bị chảy máu, có thế nào Thi Phong cũng không quên được.
Thái độ của Mạc Nam Kiêu với Thi Phong rất tốt, ít nhất khi Thi Phong nói chuyện với cậu, cậu sẽ nhìn thẳng vào mắt cô.
Đây đã là chuyện khó có được.
“Có đói bụng không?” Không thấy cậu đáp lại, Thi Phong đành tiếp tục hỏi, “Cô đi mua đồ ăn cho em nhé, được không?”
Thi Phong vỗ vỗ mu bàn tay cậu, “Em gật đầu, chứng tỏ em đồng ý. Em gật đầu đi, cô đi mua cho em ngay nhé.”
Mạc Nam Kiêu nhìn Thi Phong, nửa hiểu nửa không gật đầu.
Thi Phong bật cười vui vẻ, cúi đầu thơm trán cậu một cái, “Ngoan. Cô phải đi mua cơm bây giờ. Em ở đây với bố, phải ngoan nhé.”
Thi Phong đứng dậy, liếc nhìn Mạc Nghịch một cái, sau đó cầm ví đi khỏi phòng bệnh.
Sau khi Thi Phong đi khỏi, Mạc Nghịch đi đến trước giường bệnh, quay người bế Mạc Nam Kiêu lên.
Anh cúi đầu nhìn vết thương trên đùi Mạc Nam Kiêu, “Đau không?”
Mạc Nam Kiêu không trả lời, chỉ nhìn anh.
Mạc Nghịch nở nụ cười, đổi câu hỏi khác: “Con rất thích cô giáo của con nhỉ?”
Lúc này Mạc Nam Kiêu không chút do dự gật đầu.
Bây giờ Mạc Nghịch không thể không tin một chuyện: giữa mẹ con, quả thật tồn tại thứ gọi là thần giao cách cảm.
Nếu không Mạc Nam Kiêu sẽ không đối xử với Thi Phong đặc biệt như vậy.
Mạc Nghịch đặt Mạc Nam Kiêu lên giường, ngồi xuống nói với cậu: “Con thích, bố sẽ khiến cô ấy nhận cô ấy là mẹ con.”
Mạc Nam Kiêu mở to mắt nhìn anh, trong ánh mắt khó giấu sự hưng phấn.
* Thần: Anh tâm thần (phân liệt) không có nghĩa là anh không khôn, không tỉnh nha:v