Tiếng của Thi Vũ làm Thi Phong và Mạc Nghịch như bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Thi Phong dùng hết sức bình sinh tránh ra khỏi lòng Mạc Nghịch, sau đó theo Thi Vũ về phòng ngủ, để lại Mạc Nghịch đứng một mình trong phòng khách.
Toàn bộ quá trình, Thi Vũ đều nhìn Thi Phong bằng ánh mắt hóng chuyện, lúc trở lại phòng ngủ, lập tức bắt đầu quấn lấy Thi Phong hỏi không dứt miệng.
“Chị, chuyện lúc nãy là sao? Có phải em làm hỏng chuyện quan trọng của hai người không?”
Lúc hỏi câu này, Thi Vũ căn bản không chú ý đến sắc mặt trắng bệch của Thi Phong.
Thi Phong không trả lời, cô nằm lên giường, trùm kín chăn qua đầu, ép mình bình tĩnh lại.
Cô không ngừng tự an ủi mình bằng lời khuyên của Lâm Tăng: Đúng vậy, chắc chắn cô sẽ không gặp lại được người ấy.
Người ấy gây ra quá nhiều đau khổ cho cô, chắc chắn cô sẽ không rung động với anh ta lần nữa.
Thi Phong tốn rất nhiều công sức mới ngủ được.
***
Tối đó Mạc Nghịch chỉ ngủ hơn ba tiếng.
Thời gian còn lại, anh đều cố gắng nhớ lại chuyện sáu năm trước.
Lúc đó, anh không nhìn được, cho nên chỉ nhớ rõ giọng nói của cô, cơ mà khi đó cô cũng rất ít nói chuyện…
Trong ấn tượng, lần cô nói nhiều nhất là đêm họ có quan hệ.
Hôm đó Mạc Nghịch phát bệnh, lúc hai người nửa đẩy nửa kéo đã xảy ra quan hệ, có thể là cô sợ hãi, khóc đến nứt gan nứt phổi.
Nhưng càng nghe thấy tiếng khóc của cô, Mạc Nghịch càng hưng phấn, động tác cũng càng lúc càng bừa bãi.
Đó là lần đầu tiên của cô bé đó, cô nói cô rất đau.
Đó cũng là lần đầu tiên của Mạc Nghịch.
Sau nửa đêm, Mạc Nghịch mới bắt đầu tỉnh táo hẳn.
Khi anh ý thức được mình vừa làm gì, căn bản không dám đối mặt cô.
Lúc đó, cô coi anh là chỗ dựa duy nhất trên thế giới này, anh lại vứt cô sang một bên.
…
Sáng sớm Thi Vũ bận bịu xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.
Thi Vũ tràn đầy sức sống, bình thường bữa sáng cũng do cô làm, cho nên bình thường khi Thi Phong rời giường là có thể ăn sáng luôn.
Mạc Nghịch và Mạc Nam Kiêu cũng dậy rất sớm, rửa mặt xong, hai cha con cùng vào phòng bếp.
Thi Vũ vốn đang bận làm sandwich, nghe thấy tiếng động bèn quay lại nhìn lướt qua.
Cô cười hỏi Mạc Nam Kiêu: “Sandwich, thích không?”
Mạc Nam Kiêu không đáp lại, cậu nhích lại gần Mạc Nghịch một chút theo bản năng.
Thi Vũ biết tình trạng của Mạc Nam Kiêu nên cũng không thấy quá thất vọng.
Cô mang sandwich đặt lên bàn ăn, nói với Mạc Nghịch: “Thầy Mạc, mời dùng bữa.”
Mạc Nghịch: “Cảm ơn.”
Thi Vũ thụ sủng nhược kinh, nhanh chóng xua tay, “Không cần không cần, nên làm mà, về sau chúng ta sẽ là người một nhà…”
Những lời này của Thi Vũ xem như chạm đến trái tim Mạc Nghịch, anh hơi mỉm cười, cầm một miếng sandwich đặt vào tay Mạc Nam Kiêu.
Mạc Nghịch và Mạc Nam Kiêu ăn xong lập tức rời đi, Thi Vũ vốn muốn giữ lại, nhưng lại thấy không tiện đành thôi.
***
Thi Phong ngủ đến tận chín giờ.
Lúc cô rời giường, Mạc Nghịch và Mạc Nam Kiêu đã đi, hôm nay Thi Vũ có việc ra ngoài, cũng đã đi rồi.
Nhưng, trước khi đi Thi Vũ vẫn để sẵn bữa sáng trên bàn cho Thi Phong.
Nhìn bữa sáng và tờ giấy Thi Vũ để lại trên bàn, Thi Phong vô cùng cảm động.
Hai chị em cô chưa từng cãi nhau, tuy Thi Vũ là em nhưng lại luôn chăm sóc cô.
Đêm qua cãi nhau cùng Mạc Nghịch khiến bây giờ Thi Phong không còn sức lực.
Giải quyết xong bữa sáng, Thi Phong lại gọi cho Lâm Tăng.
Cuộc gọi được nhận, Thi Phong nói với Lâm Tăng: “Tôi thật sự không còn cách nào nữa… Xin anh hãy giúp tôi.”
Lâm Tăng nghe Thi Phong nói vậy, hoảng sợ, anh e hèm, an ủi Thi Phong: “Đừng vội, hôm nay cô có thời gian không? Cô đến chỗ tôi nhé, chúng ta từ từ giải quyết.”
Thi Phong nói: “Tôi có thời gian, lập tức đến ngay.”
“Cô đi đường cẩn thận.” Lâm Tăng dặn dò.
Thi Phong “Vâng” một tiếng, cúp máy.
Cúp máy xong, Thi Phong quay lại phòng ngủ thay đồ.
Vừa mở tủ ra, một cái ҨЦầЛ ŁóŤ nam rơi xuống sàn.
Màu đen, hoàn toàn mới, hình như là Mạc Nghịch mới mua hôm qua…
Thi Phong ngồi xổm xuống nhặt lên, đặt nó sang một bên, lấy một cái váy liền từ trong tủ ra thay.
Thi Phong đi một đôi sneaker, cầm ví ra cửa.
Từ nhà đến chỗ Lâm Tăng cần 40 phút, lúc Thi Phong đến đã là 10 giờ rưỡi.
Năm nay Lâm Tăng ba mươi bảy tuổi, học đại học và nghiên cứu sinh bên Mĩ, cũng coi như là một bác sĩ khá có tiếng trong nước.
Lúc Thi Phong bị trầm cảm, qua vài bác sĩ trị liệu không hiệu quả, cuối cùng Lâm Tăng giúp cô vượt qua.
Thi Phong không có chút địch ý với Lâm Tăng, thậm chí còn có chút dựa dẫm ỷ lại, khi cảm xúc tiêu cực xuất hiện, cô sẽ nói hết với Lâm Tăng.
Thi Phong ngồi đối diện Lâm Tăng, Lâm Tăng bèn bắt đầu hỏi tình hình gần đây của cô.
“Trạng thái gần đây thế nào? Tâm trạng ra sao?”
Thi Phong không trả lời.
Cô cúi đầu trầm ngâm trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu hỏi Lâm Tăng: “Có khi nào anh ta là người ấy không?”
Lâm Tăng nhíu mày: “Sao nói như vậy?”
Thi Phong nói: “Cảm giác. Một số động tác của anh ta giống người ấy như đúc. Đêm qua, anh ấy dùng ngón tay chạm chạm vào trán của tôi. Lúc người ấy cứu tôi cũng làm động tác như vậy.”
“Chỉ bằng chuyện này mà cô chắc chắn sao?” Lâm Tăng hỏi Thi Phong, “Có căn cứ khoa học nào không?”
Thi Phong lắc đầu, thấp giọng nói: “Tôi thật sự cảm thấy là người đó.”
“Được, chúng ta coi như anh ta là người năm đó đi.”
Lâm Tăng theo ý Thi Phong tiếp tục nói, “Vậy tiếp theo cô muốn làm gì? Phân rõ giới hạn hay vẫn ở cùng nhau?”
Thi Phong không có cách trả lời câu hỏi này của Lâm Tăng.
Đúng vậy, dù Mạc Nghịch là người ấy, cô có thể làm gì?
Hận anh oán anh ư.
Thấy Thi Phong không nói gì, Lâm Tăng dẫn dắt: “Hiện tại chứng minh mấy chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, dù cho anh ta có phải người năm đó không đều không ảnh hưởng tới cô, không phải sao.”
“Bây giờ cô sống rất tốt, có công tác ổn định, được người nhà quan tâm yêu thương, tương lai cũng rất sáng lạn, cô không nên để quá khứ ràng buộc mình.”
Lâm Tăng nói, “Nếu cô thích anh ta thì đừng lo lắng anh ta có phải người năm đó không. Cảm tình đã có, cô cũng không thể ngừng thích anh ta vì anh ta từng tổn thương mình. Đúng không?”
Lời nói của Lâm Tăng rất có lý.
Thi Phong không phải là người hay luẩn quẩn trong lòng, quá khứ đau khổ rèn luyện cho cô một trái tim rất kiên cường.
Dù gặp chuyện gì, cô luôn có thể nghĩ thông trước tiên, hoặc nhờ Lâm Tăng dẫn dắt mà thông suốt.
***
Khi Mạc Nghịch về nhà thì luôn chờ Thi Phong đến, đợi từ tám giờ đến mười hai giờ, Thi Phong vẫn không có động tĩnh.
Chẳng những không đến, ngay cả một cuộc điện thoại hay một tin nhắn cũng không.
Mạc Nghịch ngồi trước giá vẽ, khua khua 乃út chì lung tung trên giấy, tốc độ càng lúc càng nhanh, động tác càng ngày càng mạnh.
Cuối cùng, đầu 乃út bị gãy.
Mạc Nghịch ngừng tay, nhìn lướt qua bức tranh, bực bội ném 乃út xuống đất.
Rác, toàn là rác.
Anh đưa tay xoa mặt, lấy một cái bật lửa từ túi ra đốt tranh.
Lúc Mạc Nghịch làm mấy động tác này, Mạc Nam Kiêu luôn ngồi bên cạnh nhìn.
Khi Mạc Nghịch châm lửa đốt giấy vẽ màu nước, Mạc Nam Kiêu không lộ ra chút sợ hãi nào.
Cậu ngồi yên không nhúc nhích, lửa lan đến chân cũng không chớp mắt cái nào.
…
Tận đến khi trong không khí thoảng mùi thịt cháy, Mạc Nghịch mới ý thức được Mạc Nam Kiêu còn ngồi bên cạnh.
Anh nhìn thấy chân Mạc Nam Kiêu bị cháy, như bừng tỉnh cơn mơ.
Mạc Nghịch xách chậu nước bên cạnh lên, dập tắt ngọn lửa đang cháy bừng bừng.
Mạc Nghịch quỳ xuống trước mặt Mạc Nam Kiêu, nhìn cẳng chân bị đốt cháy, mắt đỏ bừng lên.
Mạc Nghịch không nói hai lời, bế Mạc Nam Kiêu chạy đến bệnh viện.
Từ đầu đến cuối Mạc Nam Kiêu không khóc không quậy, nhìn vẻ mặt của cậu không khác khi bình thường chút nào.
Đây là một biểu hiện của trẻ em tự kỉ khiến người đau lòng: Chúng vĩnh viễn không biết cách chia sẻ sự đau đớn khó chịu với người khác, bởi trong thế giới của chúng chỉ có chính bản thân.
Mạc Nghịch phóng xe như bay đến bệnh viện, lúc Mạc Nam Kiêu được đẩy vào phòng cấp cứu, một mình Mạc Nghịch đứng ngoài hành lang.
Anh dựa vào vách tường trắng, cả người mất hết sức lực như bị thoát hết nước.
Mạc Nghịch nhắm mắt lại, hồi tưởng chuyện vừa xảy ra, ngay sau đó, bên tai anh lại vang lên giọng nói quen thuộc kia.
Nó cười dữ tợn: “Mày là kẻ vô dụng nhất thế giới, đốt lửa thiêu con trai mình, mày sống thật quá thất bại. Kẻ như mày, sớm nên ૮ɦếƭ đi… Bây giờ lên sân thượng bệnh viện, nhảy xuống, coi như tạo phúc cho thế giới này đi.”
Giọng nói này đã không xuất hiện vài tuần, Mạc Nghịch nghĩ nó đã hoàn toàn bị Gi*t ૮ɦếƭ, không ngờ lại sống lại như thế này.
Tiếng cười dữ tợn đáng sợ không ngừng vang vọng trong tai anh như tiếng nói của ma quỷ.
Mạc Nghịch bịt tai thật chặt, nhắm tịt mắt lại, nó vẫn không biến mất.
Mạc Nghịch thật sự chịu không nổi nữa, anh thấy màng nhĩ như sắp thủng đến nơi.
Anh cắn chặt răng, đập mạnh đầu vào tường.
Liên tục năm sáu lần, tiếng cười kia dần nhỏ đi.
Bác sĩ đến trước mặt Mạc Nghịch, nói với anh: “Tình trạng của con trai anh có chút đặc biệt, cậu ấy không phối hợp, chúng tôi cũng không còn cách nào đành phải dùng thuốc ngủ.”
Mạc Nam Kiêu bài xích người lạ đến mức nào, Mạc Nghịch biết. Bác sĩ làm vậy không có gì đáng trách.
Mạc Nghịch gật gật đầu, một mình ôm Nam Kiêu về phòng bệnh
***
Mạc Nghịch ngồi trước giường bệnh, nhìn chân Mạc Nam Kiêu bị quấn đầy băng vải, cảm giác áy náy như nhấn chìm anh…
Lúc này, giọng nói kia lại vang lên.
“Người làm cha như mày thật quá thất bại, mày xem, con trai mày bị thương đều do mày, mày không yêu nó, chỉ biết làm nó bị thương, mày là đồ vô dụng!”
Mạc Nghịch bật dậy, chạy ra khỏi phòng bệnh.
Anh chạy như điên, chạy lên sân thượng bệnh viện.
“Lên đi… Nhảy xuống đi, sau đó mày có thể được giải thoát.”
Mạc Nghịch suy sụp ngồi bệt trên nền đất xi măng, hai tay ấn huyệt thái dương, cắn răng nhẫn nhịn.
“Thì ra ngay cả can đảm để ૮ɦếƭ mày cũng không có, quả nhiên là rác rưởi. giống mấy bức tranh của mày, tất cả toàn là rác.”
“Cút —— mày cút cho tao!”
Một câu này, Mạc Nghịch hét như vỡ họng, tiếng cuối cùng lạc hẳn đi.
Mạc Nghịch cố hết sức lấy điện thoại từ túi ra, tìm số của Thi Phong trong danh sách cuộc gọi gần đây.
Tút tút ba tiếng, Thi Phong cuối cùng cũng nhận điện thoại.
“Mạc tiên sinh?” Bên kia điện thoại, giọng nói của Thi Phong vẫn ấm áp nhẹ nhàng như vậy.
Mạc Nghịch ghì chặt tay xuống nền xi măng, khó khăn gọi tên cô: “Thi Phong…”
Thi Phong nghe thấy giọng của Mạc Nghịch, thần kinh lập tức căng thẳng: “Làm sao vậy?”
“Thi Phong, cứu anh. Anh sắp ૮ɦếƭ rồi.”