Trên đại điện, không khí có chút quỷ dị.
Chúng đại thần không ngừng nhìn hướng Hạ Vũ Phong đứng ở bên cạnh nữ hoàng, không hiểu hôm nay lâm triều nữ hoàng như thế nào lại để cho hắn ở chỗ này.
Hơn nữa Hạ Vũ Phong một bộ dáng đắc chí kiêu ngạo, nữ hoàng thì gương mặt lại lạnh lùng, toàn thân tản ra khí thế lạnh như băng.
Ngoại trừ chuyện này, còn có một chuyện quỷ dị.
Hôm nay lâm triều, Nhi*p chính vương cùng Đại tướng quân ở đây thực bình thường, nhưng như thế nào ngay cả Đại công chúa, Nhi*p chính vương phi, Hồ quốc công chúa, còn có phò mã gia tất cả đều xuất hiện ?
Thật sự rất kỳ quái.
Kỳ quái đến chúng đại thần cũng không dám hé răng……
“Như thế nào, hôm nay không có việc gì muốn tấu lên sao ?” Thương Nguyệt Phi Hoàng lạnh lùng mở miệng, lục mâu quét chúng đại thần liếc mắt một cái, đương nhiên, cũng không quên thân nhân của nàng bên này.
Là nàng gọi bọn họ vào triều sớm, mà này cũng là do Hạ Vũ Phong yêu cầu.
Hắn muốn nàng tuyên bố khi hắn là vị hôn phu của nàng, trước mặt thân nhân của nàng, bởi vì hắn muốn nhìn những người này ngay cả liếc hắn một cái cũng không được dù chỉ là biểu tình kinh ngạc.
Nghĩ đến khi Hạ Vũ Phong đưa ra yêu cầu kia bộ dáng điên cuồng đắc ý, Thương Nguyệt Phi Hoàng không khỏi cắn răng thầm hận.
Lục mâu khẽ quét qua Hạ Vũ Phong đứng ở một bên liếc mắt một cái, nàng muốn tiếp tục kéo dài thời gian, muốn lùi lại thời khắc tuyên bố.
Đại thần bình thường nói rất nhiều, hôm nay người người đều giống như câm điếc……
Thương Nguyệt Phi Hoàng vừa tức vừa vội, lại khi nghĩ đến Vệ Tê Phượng vẫn còn đang ngủ say, hắn tỉnh lại nhất định sẽ rất tức giận…… Hơn nữa nàng còn điểm huyệt đạo của hắn, làm cho hắn không thể nhúc nhích.
Nàng có thể tưởng tượng bộ dáng hắn hổn hển.
Nghĩ đến Vệ Tê Phượng, con ngươi lạnh như băng nhiễm một chút tia ôn nhu, khi nghĩ đến tình cảnh hiện tại của chính mình, tâm tình của nàng lại ác liệt lên.
“Nữ hoàng, ngài hôm nay không phải có chuyện quan trọng muốn tuyên bố sao ? Nếu chư vị đại thần không có chuyện khả tấu, nữ hoàng ngài liền nhanh tuyên bố đi.”
Gặp Thương Nguyệt Phi Hoàng chậm chạp không nói lời nào, Hạ Vũ Phong lo lắng thúc giục, nhìn ánh mắt của nàng có cảnh cáo cùng uy Hi*p.
Khẽ liếc mắt hắn một cái, Thương Nguyệt Phi Hoàng cắn môi.
“Muốn tuyên bố cái gì ?” Hoa Lộng Nhi nhíu mày. Sáng sớm đã bị đánh thức vào triều sớm, tâm tình của nàng có chút khó chịu.
“Nữ hoàng, ngài muốn tuyên bố cái gì ? Nhưng lại trọng đại đến muốn chúng ta toàn bộ gọi vào triều sớm ?” Thương Nguyệt Phi Tử cũng có nghi hoặc, hơn nữa nhìn đến vị trí vốn của Vệ công công đứng nay được Hạ Vũ Phong thay thế, càng cảm thấy kỳ quái.
“Nữ hoàng, ngài sẽ không phải là muốn tuyên bố để cho Hạ Vũ Phong trở thành vị hôn phu ngài đi ?” Phượng Thiên Ngân lớn mật đoán.
“Không thể nào ?!” Hồ Tiểu Man kinh hô, thiếu chút nữa nói ra một câu : Kia Vệ công công làm sao bây giờ ? Hắn biến thành tình cũ sao ? (=]])
“Đúng vậy, nữ hoàng muốn tuyên bố chuyện này.” Hạ Vũ Phong đắc ý trả lời.
“Làm càn ! Trên đại điện há có chỗ cho ngươi nói chuyện sao.” Thương Nguyệt Ngạo Vân không hờn giận khẽ quét qua hắn liếc mắt một cái, ánh mắt sẵng giọng kia làm cho Hạ Vũ Phong nhịn không được mà lạnh run.
“Nữ hoàng, hắn nói là thật vậy chăng ? Ngài thật muốn nạp hắn làm vi phu ?” Thương Nguyệt Ngạo Vũ không dám tin trừng mắt tiểu muội.
Làm ơn, nam nhân bộ dạng vẻ mặt tiểu nhân này, như thế nào xứng đôi Hoàng nhi ?
So với Hạ Vũ Phong, hắn tình nguyện để cho Vệ công công trở thành em rể hắn. (F *giơ tay* me too)
Bọn họ nói cũng làm cho đại thần ở đây đối mặt nhìn nhau, khẩn trương nhìn Thương Nguyệt Phi Hoàng ngồi ở trên long ỷ.
Thương Nguyệt Phi Hoàng nhếch cánh môi, chậm chạp không mở miệng.
Thấy thế, Hạ Vũ Phong lấy thanh âm chỉ có hai người nghe được đến nói : “Nữ hoàng, ngài muốn ta lập tức nói ra chuyện Vệ công công sao ?”
Đáng ૮ɦếƭ !
Nhược điểm bị cắn, Thương Nguyệt Phi Hoàng không thể nề hà, chỉ có thể nhắm mắt lại, oán hận mở miệng.
“Nữ hoàng lúc này tuyên bố, nạp Hạ Vũ Phong làm ──”
“Không cho phép !”
Một câu đánh gãy tuyên ngôn của nàng.
Thương Nguyệt Phi Hoàng sửng sốt một chút, nhanh chóng mở mắt ra, khi*p sợ đứng lên.
“Trừ bỏ ta, ta không cho phép nàng nạp người khác làm vi phu !” Vệ Tê Phượng đi vào trên đại điện, lửa giận hừng hực nhìn nàng.
Nữ nhân cố chấp này, hắn thật muốn hung hăng đánh một chút vào ௱ôЛƓ nàng !
Nàng rõ ràng đáp ứng hắn, cũng không tuân thủ lời hứa, còn điểm trụ huyệt đạo của hắn, làm cho hắn khốn khổ ở trên giường, không thể nhúc nhích.
May mắn hắn liều mình dùng nội lực phá tan huyệt đạo, mới có thể đúng lúc đuổi tới, mới có thể ngăn cản việc ngu ngốc này.
Lời nói của hắn làm cho toàn bộ ồ lên, mọi người đều sợ hãi nhìn hắn.
Từ trước đến nay Vệ công công y phục chỉnh tề, giờ phút này thế nhưng trần trụi nửa người trên, sợi tóc hỗn độn, trên vai, lưng còn có vết cào màu đỏ, liền ngay cả trong иgự¢ cũng có chút vết tích màu đỏ.
Dấu vết kia đại biểu cái gì, mọi người có kinh nghiệm trong lòng biết rõ ràng.
“Ngươi, ngươi……” Thương Nguyệt Phi Hoàng khi*p sợ nhìn hắn, dấu vết trên người hắn cũng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không tự chủ được đỏ lên.
“Các vị, ta có chuyện muốn tuyên bố.” Ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Vệ Tê Phượng thái độ vẫn thong dong như cũ, con ngươi đen bình tĩnh nhìn Thương Nguyệt Phi Hoàng, bạc môi giơ lên một chút cười.
Hiểu được hắn muốn làm cái gì, Thương Nguyệt Phi Hoàng quýnh lên, rốt cuộc bất chấp phong độ của nữ hoàng, khẩn trương hô to, “Vệ Tê Phượng, ta không cho phép ngươi nói !”
“Hoàng nhi, ta không có khả năng vẫn để cho nàng bảo vệ ta.” Nhìn nàng, Vệ Tê Phượng mỉm cười.
“Không được, ta không cho phép !” Sốt ruột làm cho nàng hốc mắt đỏ lên.
Cũng mặc kệ nàng chuẩn không cho phép, Vệ Tê Phượng sớm quyết định.
Nhìn mọi người ở đây, hắn chậm rãi mở miệng, “Ta cũng không phải công công thật sự, là thái giám giả.”
“Không, hắn không phải !” Thương Nguyệt Phi Hoàng khẩn trương phản bác.
“Nếu không tin, có thể nghiệm thân.” Vệ Tê Phượng giương môi, khuôn mặt anh tuấn thong dong mà bình tĩnh, không mang theo một tia kinh hoảng e ngại.
Lời nói của hắn làm cho Thương Nguyệt Phi Hoàng rốt cuộc không thể mở miệng.
Nhìn mọi người biểu tình kinh ngạc, nàng hoảng hốt, còn có hoàng huynh hoàng tỉ khuôn mặt trầm trọng, nàng lại sốt ruột.
“Là bổn hoàng dẫn hắn tiến cung, cũng là bổn hoàng để cho hắn giả mạo qua trình tự thân thể, chuyện của hắn, hết thảy từ bổn hoàng phụ trách.”
“Hoàng nhi, không cần đem mọi chuyện gánh trách nhiệm ở trên người nàng.” Thấy nàng đỏ hốc mắt, bộ dáng sốt ruột khẩn trương, Vệ Tê Phượng không khỏi nhẹ lòng, vốn có lửa giận đã biến mất vô tung.
Nàng thương hắn nha ! Yêu đến tình nguyện đem toàn bộ sai lầm đổ ở trên người mình, cũng không để cho hắn chịu tội……
“Không được, ta muốn bảo vệ chàng.” Thương Nguyệt Phi Hoàng lắc đầu, nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn có kiên định.
Nàng là nữ hoàng, tình cảnh thế nào cũng sẽ không đi nơi nào, nhưng hắn khác biệt, nàng không thể để cho hắn gặp chuyện không may.
“Đứa ngốc.” Vệ Tê Phượng than nhẹ một tiếng đi hướng nàng, tâm hoá mềm làm cho hắn rốt cuộc nhịn không được đem nàng gắt gao ôm vào trong иgự¢.
“Yên tâm, ta sẽ không cho để cho chàng gặp chuyện không may.”Taynhỏ bé gắt gao vòng qua thắt lưng của hắn, Thương Nguyệt Phi Hoàng kiên định thề.
“Hoàng nhi, muội không biết là cần phải giải thích cho chúng ta một chút nào sao ?” Thương Nguyệt Ngạo Vân mở miệng, ánh mắt đặt ở trên người Vệ Tê Phượng.
Vệ Tê Phượng không ngại cùng hắn nhìn nhau, khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh mà không sợ, con ngươi đen loé ra tia kiên định.
Đi vào đại điện, trước mặt mọi người nói ra hết thảy, hắn cũng đã không quan tâm đến chuyện gì, cũng không có gì phải sợ.
Cắn môi nhìn hoàng huynh, Thương Nguyệt Phi Hoàng chậm rãi nói ra hết thảy.
Nghe lời của nàng, trừ bỏ Thương Nguyệt bộ tộc ba cặp vợ chồng ở đây, nhóm văn võ đại thần biểu tình đều là ngạc nhiên hoảng sợ.
Vệ Tê Phượng phát hiện, tuấn mi khẽ nhếch.
“Xem ra các ngươi đã sớm biết.” Như hắn sở liệu, bọn họ sớm hoài nghi, chỉ sợ cũng đem tình hình của hắn tra ra rõ ngọn ngành.
“Đúng vậy.” Thương Nguyệt Ngạo Vũ nhún vai. “Chuyện ngươi là thái giám giả, ngày hôm qua chúng ta tìm đến vật liên quan đến ngươi, về tất cả của ngươi, cũng đại khái đã điều tra xong. Trừ tên ngươi ra……”
Nói tới đây, hắn nhìn về phía dòng dõi Thương Nguyệt.
“Hoàng nhi, tên của hắn là do muội đặt ?”
“Ân.” Thương Nguyệt Phi Hoàng nhẹ nhàng gật đầu. “Phượng hoàng gắn bó, không có hắn vốn không có ta. Cho dù nữ hoàng này ta cũng không lo, ta cũng muốn bảo vệ hắn.”
“Hoàng nhi !” Tiểu muội bốc đồng nói làm cho Thương Nguyệt Phi Tử nhíu mày.
“Hoàng tỉ, ta nói là thật sự. Vì hắn, ta đều cam nguyện nén giận bị người uy Hi*p, vị trí nữ hoàng này tính cái gì ?”
Không lo nữ hoàng cũng tốt, nàng càng có thể tự do tự tại cùng Vệ Tê Phượng cùng một chỗ.
“Uy Hi*p ?” Phượng Thiên Ngân nhíu mày, mắt phượng nhìn về phía Hạ Vũ Phong sắc mặt trắng bệch. “Người này sẽ không phải uy Hi*p muội nếu không nạp hắn làm vi phu, sẽ nói ra chuyện Vệ Tê Phượng là thái giám giả đi ?”
“Là ta không có tài. Thân là nam nhân, thế nhưng còn làm cho nữ nhân mình yêu bảo vệ mình.” Vệ Tê Phượng cười khổ, bất đắc dĩ nhìn người trong lòng.
Nghe được hắn nói yêu nàng, Thương Nguyệt Phi Hoàng hưng phấn trợn to mắt, không dám tin nhìn hắn, luôn miệng hỏi, “Chàng, chàng nói cái gì ? Chàng yêu ta ?!”
“Vô nghĩa. Nếu không thương nàng, ta làm sao tới nơi này, nói ra bí mật của chính mình.” Hắn tức giận điểm nhẹ chu sa giữa trán của nàng.
“Ta, ta không nghĩ tới……” Thương Nguyệt Phi Hoàng kích động nhìn hắn. Nàng nghĩ đến hắn đối nàng chỉ có thích mà thôi, không nghĩ tới hắn nói yêu nàng……
“Phượng…… Ta cũng yêu chàng ! Rất ham yêu……” Nàng vui vẻ ôm sau gáy của hắn, dùng sức hôn môi hắn, còn ngay cả thân cũng hôn vài cái.
“Khụ……” Thương Nguyệt Ngạo Vân nhìn không được, ho nhẹ mấy tiếng. “Hoàng nhi, chú ý trường hợp.” Thật là, đường đường nữ hoàng nhưng lại như vậy, còn thể thống gì.
“Ta mặc kệ.” Thương Nguyệt Phi Hoàng bốc đồng nhìn hoàng huynh, cố chấp nâng lên hàm dưới. “Nếu Phượng xảy ra chuyện gì, nữ hoàng này ta sẽ không làm.”
Tùy hứng lại như thế nào, nàng khó được tùy hứng một lần. Dù sao Phượng đều không sợ gì, nàng sợ cái gì.
“Điều này sao được ! Thương Nguyệt quốc không thể không có nữ hoàng a……”
“Đúng nha ! Nữ hoàng ngài không thể……”
Nghe được Thương Nguyệt Phi Hoàng nói, chúng đại thần hoảng sợ nói.
“Tất cả im lặng !” Thương Nguyệt Ngạo Vân chịu không nổi xoa thái dương, nhìn tiểu muội biểu tình cố chấp, không khỏi thở dài.
“Người đâu, Hạ Vũ Phong dám can đảm uy Hi*p nữ hoàng, đưa hắn áp đi xuống ! Đưa hắn dẫn đi, lại sung quân biên cương, suốt đời không thể lại hồi Thương Nguyệt quốc !”
“Không ! Tha mạng nha…… Tiểu nhân biết sai rồi ! Cũng không dám nữa……” Hạ Vũ Phong hoảng sợ khóc kêu, chật vật bị thủ vệ áp đi xuống.
“Về phần các ngươi……” Thương Nguyệt Ngạo Vân nhìn một đôi rất khó giải quyết này.
Thương Nguyệt Phi Hoàng một bộ dáng kiên định không ngại, Vệ Tê Phượng ôm nàng, khuôn mặt anh tuấn lãnh đạm vô tình, chỉ có khi nhìn chăm chú vào người ở trong lòng, con ngươi đen mới có một tia ấm áp.
Thấy thế, Thương Nguyệt Ngạo Vân chỉ có thể thở dài.
“Thôi.” Vẫy tay, hắn đồng ý. “Tuyên bố xuống, từ nay về sau không có nhân vật Vệ công công này, chỉ có Vệ Tê Phượng, chọn ngày cùng nữ hoàng đại hôn.”
Nghe được lời nói của huynh trưởng, Thương Nguyệt Phi Hoàng vui vẻ nở nụ cười. “Cám ơn hoàng huynh.”
“Cám ơn Nhi*p chính vương.” Vệ Tê Phượng cũng theo giương môi, bởi vì người trong lòng vui sướng, làm cho tâm của hắn cũng sung sướng theo.
Thương Nguyệt Ngạo Vân tức giận trừng mắt nhìn tiểu muội liếc mắt một cái. “Dù sao Thương Nguyệt quốc nghe đồn cũng không kém sự kiên này ! Bất quá chỉ một lần này, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.”
“Yên tâm, không có tiếp theo.” Thương Nguyệt Phi Hoàng cười hứa hẹn, ngẩng đầu nhìn hướng Vệ Tê Phượng. “Chàng xem, ta không phải là có ca ca tốt sao ?”
“Đúng.” Thấy nàng biểu tình đắc ý dào dạt, Vệ Tê Phượng không khỏi buồn cười, mềm lòng, bị vui sướng của nàng nhét vào.
“Ta yêu nàng……” Hắn nói nhỏ, nghiêng người đàng hoàng che đi cánh môi tươi cười đỏ bừng ngọt ngào kia, không nhìn hai vị huynh trưởng yêu muội biểu tình sốt ruột tức giận đến muốn Gi*t người.
Hắn yêu nàng, nàng làm trong lòng hắn ấm áp.
Bởi vì nàng, mới có hắn.
Phượng cùng Hoàng, vĩnh viễn chẳng bao giờ rời xa.