“Tiểu tử ! Ngươi dám trộm tiền !” Một gã đàn ông cao lớn тһô Ьạᴏ bắt lấy một tiểu nam hài, cứng rắn muốn ςướק đi bạc trên tay hắn.
“Ta không trộm, này vốn chính là tiền của ta.” Tiểu nam hài liều mình tay ôm chặt bạc, không cho gã đàn ông cao lớn ςướק đi.
“Nói láo ! Ngươi là một đứa nhóc sẽ có tiền sao ?” Gã đàn ông cười giễu, căn bản không tin lời nói của hắn.
Không chỉ hắn không tin, liền ngay cả mọi người vây xem cũng không tin.
Ỷ vào những người quan sát không tin, gã đàn ông càng hung hồn hơn.
Kỳ thật bạc kia thật sự không phải của hắn, là hắn thấy tên nhóc toàn thân bộ dạng ăn xin dơ bẩn, gian xảo như vậy, hắnrõ ràng vu khống để đoạt được thỏi bạc kia.
“Này vốn chính là tiền của ta, ngươi đừng muốn dùng chiêu này mà lừa gạt tiền của ta.” Tiểu nam hài thấy rõ suy nghĩ của gã đàn ông, biểu tình khinh thường trừng mắt hắn.
Bị nói trung ý, gã đàn ông chẳng những không chột dạ, ngược lại càng hung hồn. Dù sao cũng sẽ không có người tin lời của tên nhóc này. “Tên nhóc, này vốn chính là tiền của ta, buông ra !” Nói xong, hắn dùng một lực đá, đem đứa nhóc đá ngã xuống đất, nhanh tay đoạt lấy bạc trên tay hắn.
“Kia không phải của ngươi ! Là tiền của ta !” Tiểu nam hài phẫn hận không thôi, ra sức bắt lấy gã đàn ông, há mồm cắn tay hắn.
“A ──” Gã đàn ông bị đau rống một tiếng, tức giận vung nắm tay vung tiểu nam hài một cái, phịch một tiếng, tiểu nam hài chật vật bị ném đến bức tường.
“Đáng ૮ɦếƭ !” Nhìn đến cánh tay bị cắn chảy máu, gã đàn ông lại phát cáu, đi hướng đến đứa nhóc. “Ngươi tên tiểu tặc này, trộm này nọ còn dám cắn người, xem Lão Tử hảo hảo giáo huấn ngươi !”
“Dừng tay.” Tiếng trẻ con trong trẻo vang lên, một tiểu cô nương che mặt bởi một miếng vải tơ lụa màu đỏ đi đến trước mặt tiểu nam hài, không ngại đối mặt gã đàn ông.
Tiểu cô nương trên đầu đội một mũ ô sa, làm cho người ta thấy không rõ bộ dạng của nàng, vừa vặn cẩm y nhã nhặn lại mang khí thế của người quyền thế làm cho gã đàn ông không tự chủ được mà ngừng bước chân.
“Vị đại thúc này, bạc ngươi đều đã lấy, người ngươi cũng đánh qua, không phải muốn lại so đo chứ ? Hắn chỉ là một đứa nhỏ, một đại nam nhân bắt nạt một tiểu hài tử như vậy, thật khó coi.”
Cô gái thanh âm mềm mại lại mang theo khí thế khi*p người, trong nháy mắt, mọi người không biết vì sao lại nín thở, lòng trở nên căng thẳng.
Tuy rằng không nhìn thấy gương mặt tiểu cô nương nhưng gã đàn ông không biết như thế nào, lại cảm thấy có một ánh mắt sắc bén lộ ra từ sau sa mỏng, làm cho hắn không tự chủ được đổ mồ hôi lạnh.
“Ta, ta cũng không nghĩ cùng hắn so đo, ai kêu tên nhóc này trộm tiền, còn cắn ta……”
“Đại thúc, ngươi xác định bạc trên tay ngươi là của ngươi ?” Cô gái thanh âm mềm mại thực bình thản, lại mang theo một tia lạnh.
“Đương, đương nhiên là của ta.” Không biết vì sao, gã đàn ông liền chột dạ.
“Mới, mới không phải ! Tiền kia là của ta, là, là ngươi……” Tiểu nam hài bò thân mình lên, gương mặt dính máu oán hận trừng mắt gã đàn ông.
“Đại thúc, thỏi bạc kia là ta vừa mới cho hắn. Ngươi xác định là của ngươi ?” Nhìn đến bộ dáng tiểu nam hài chật vật bị thương, tiểu cô nương nhịn không được mà cau mày.
“Ta, ta……” Gã đàn ông nuốt nuốt nước miếng, thẹn quá thành giận rống to, “Đương nhiên là của ta ! Quên đi, lão tử không cùng tên nhóc này so đo.” Nói xong, chạy nhanh rời đi.
Thấy không còn gì để xem vây mọi người cũng tản ra.
Tiểu cô nương xoay người nhìn về phía tiểu nam hài. “Ngươi có khỏe không ?” Thấy máu trên mặt hắn, dường như bộ dáng bị thương không nhẹ.
“Khụ…… ૮ɦếƭ, không ૮ɦếƭ được.” Tiểu nam hài quật cường lau đi khóe miệng dính máu, con ngươi đen vẫn trừng mắt hướng gã đàn ông rời đi.
“Đáng giận, tiền của ta.” Đau nha…… Thỏi bạc kia có thể để cho hắn sống tốt một ngày. “Ngươi làm sao có thể để cho hắn lấy đi tiền đó ? Đó là tiền của ta nha !”
“Đại thúc kia cũng sẽ không trả, nếu thực làm cho hắn không chịu nổi, sợ hắn thẹn quá thành giận, sẽ xuống tay nặng hơn.” Thấy vẻ mặt hắn bộ dáng đau lòng, tiểu cô nương nhịn không được nở một nụ cười.
“Ngươi muốn nói bạc, này, lại cho ngươi một lần nữ.” Vươn tay, tiểu cô nương xuất ra năm lạng cho hắn.
Tiểu nam hài trừng mắt nàng, muốn lấy, nhưng lại cảm thấy rất kỳ quái. “Uy, ngươi tiền nhiều nha ? Làm sao lại cho ta tiền ?” Vừa mới bị ςướק đi một lạng cũng là hắn khi ăn xin nàng cho hắn, hiện tại lại cho hắn năm lạng.
“Là ta hại ngươi bị đánh lại bị oan uổng, năm lạng này coi như là tiền thuốc men đi. Ta xem ngươi bị thương không nhẹ, nhanh đi xem đại phu.”
Tiểu nam hài kỳ quái nhìn nàng một cái, lại nhìn bạc vụn trong lòng bàn tay tuyết trắng ── dù sao có người đưa cho, không lấy thật uổng phí.
Hắn nhanh tay cầm lấy, cẩn thận giấu ở trong lòng.
“Cảm tạ.” Nói xong, hắn ôm иgự¢, lảo đảo xoay người tránh ra.
“Uy, y quán không phải tại hướng đi kia, ngươi đi nhầm.” Tiểu cô nương hướng hắn hô.
Tiểu nam hài mới mặc kệ nàng. Ai có tiền đi xem đại phu ? Lãng phí.
“Uy ! Ngươi không tới xem đại phu sao ?” Tiểu cô nương đi theo phía sau hắn, thanh âm mềm mại truy vấn.
“Dù sao không ૮ɦếƭ được, làm sao lãng phí tiền…… Khụ……” Nói xong, hắn lại ho ra máu.
иgự¢ đau quá, xương sườn sẽ không phải bị gãy đi……
“Oa ! Ngươi ho ra máu !” Tiểu cô nương kinh hô.
Tiểu nam hài nhìn nàng liếc mắt một cái. Ho ra máu là hắn, hắn cũng chưa phản ứng, nàng kêu la cái gì ?
Thấy hắn vẻ mặt ghét biểu tình ngạc nhiên của nàng, tiểu cô nương nhịn không được nhíu mày, cảm thấy thực đáng thưởng thức.
Ngay từ đầu cho hắn một lạng là vì biểu tình bình tĩnh kia của hắn hấp dẫn nàng, ánh mắt đen láy thật sâu, giống viên thạch đen, rất sâu, cũng không thấy đáy.
Cho nên, nàng cho hắn một lạng, muốn nhìn phản ứng của hắn.
Hắn cầm tiền, chính là ngắm nàng liếc mắt một cái, nói tiếng cảm tạ, bước đi.
Nàng tò mò đi theo phía sau hắn, đương nhiên cũng thấy được quá trình vừa rồi. Thấy hắn tình nguyện bị đánh ૮ɦếƭ cũng không nguyện đem một lạng kia cho người ta, nàng càng cảm thấy thực hứng thú.
Mạng so với tiền quan trọng hơn sao ?
Mà hiện tại, hắn đều ho ra máu cũng không đi xem đại phu, dường như người ho ra máu không phải hắn, gương mặt bẩn hoàn toàn không có biểu cảm gì.
Thật sự là người kỳ quái……
“Uy, ngươi tên là gì ? Có người nhà không ?” Đi theo phía sau hắn, nàng không ngừng hỏi.
Thật ồn ào. Hắn ngay tại иgự¢ bị đau, nàng còn giống chú chim sẻ vẫn luôn ầm ỹ làm cho hắn càng khó chịu.
Tiểu nam hài lãnh đạm ngắm nàng liếc mắt một cái, vốn nghĩ không để ý tới nàng, lại nghĩ đếnnăm lạng trong иgự¢ mà nàng vừa cho…… Quên đi, nhận tiền của người, phải trả lời nàng thôi.
“Không có.” Hai chữ thật ngắn, lại làm cho hắn tiêu hao toàn bộ sức lực.
“Không có gì ? Không có tên ? Vẫn là không có người nhà ?” Thấy hắn sắc mặt tái nhợt, cước bộ cũng bắt đầu không xong, tiểu cô nương biết hắn sắp chống đỡ không được.
“Đều không có.” Hắn ho nhẹ, иgự¢ càng đau, máu không ngừng theo từ khoé miệng dật ra.
“Uy, xương cốt của ngươi hẳn là bị gãy rồi.” Sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, giữa trán cũng toát ra mồ hôi lạnh, xem ra thật sự bị thương rất nặng.
Không cần nàng nói, hắn cũng biết.
Rốt cuộc đi không được, tiểu nam hài mệt mỏi ngồi ở dưới tàng cây, nhắm mắt lại, thở thật mạnh.
Tiểu cô nương tò mò ngồi xổm trước người hắn, nháy mắt to nhìn thẳng hắn.
Cho dù không nhìn thấy gương mặt của tiểu cô nương, hắn vẫn là cảm giác được tầm mắt xuyên thấu của nàng qua sa mỏng vẫn chăm chú nhìn vào hắn.
“Khụ, ngươi, ngươi rốt cuộc muốn nhìn tới khi nào ?” Mở mắt ra, tiểu nam hài tức giận trừng mắt nàng.
“Uy, ngươi muốn đi theo ta hay không ?” Thấy hắn chịu để ý nàng, tiểu cô nương cánh môi giơ lên, mắt to cách sa mỏng bình tĩnh nhìn hắn.
“Đi cùng ngươi ?” Tiểu nam hài nghi hoặc nhíu mày.
“Đúng. Chỉ cần đi theo ta, cam đoan ngươi không lo ăn không lo mặc.” Nàng dụ hoặc hắn. “Hơn nữa, còn có thể có bạc trắng bóng nha.”
Theo quan sát của nàng, nam hài hẳn là thực yêu tiền, có thể lấy này dụ hoặc hắn.
Quả nhiên, nghe được tiền, ánh mắt bình tĩnh của nam hài có điểm tỏa sáng, cũng có chút động lòng, còn là có thêm cảnh giác.
Cô gái trước mắt xem ra tuổi cùng hắn không kém là bao nhiêu, cho dù một thân hơi thở tôn quý, nhưng là loại phú quý này người ta hẳn là sẽ không thiếu người hầu hạ đi.
Thấy ánh mắt hắn hoài nghi, tiểu cô nương mỉm cười, đang muốn mở miệng, một trận gió nhẹ lại thổi tới, thổi bay sa mỏng, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ.
Tiểu nam hài tiếp theo trừng lớn mắt ── làm cho hắn bị kinh hách không chỉ là khuôn mặt kia, còn có cặp mắt có màu xanh biếc kia cùng với giữa trán có một chút đỏ sẫm.
“Ngươi……” Nữ, nữ hoàng ?!
Bị nhận ra, Thương Nguyệt Phi Hoàng cũng không hoảng hốt. “Như thế nào ? Vậy chịu đi theo ta không ?”
Tiểu nam hài hoàn toàn nói không ra lời.
“Ta có thể cho ngươi đi theo bên người ta nha. Xem tuổi của ngươi hẳn là tám, chín tuổi đi, lúc này làm thái giám cũng sẽ không quá muộn……”
Thái giám ?
Kia không phải muốn thiến đi ?!
Con ngươi trầm xuống, tiểu nam hài trừng hướng vận mệnh của chính mình, cánh môi khẽ mân.
“Không cần.”
“Cái gì ?” Nói đến một nửa bị đánh gãy, Thương Nguyệt Phi Hoàng nháy mắt hạ mắt.
“Không hoạn.” Tuổi tuy nhỏ, nhưng hắn còn biết “Cái kia” là bảo bối của nam nhân, nếu thiến, kia còn gọi là nam nhân sao ?
“Nhưng là, chỉ cần ngươi đi theo bên người ta là có thể ba bữa ấm no, không cần lại lưu lạc, không cần lại làm ăn xin, hơn nữa chỉ cần ngươi có năng lực, còn có thể quyền khuynh nhất thời, làm công công không ai dám chọc nha.” Thương Nguyệt Phi Hoàng dụ hoặc hắn.
“Không cần. Ngươi tìm người khác đi !” Hắn chậm rãi khởi động thân mình, lại chậm rãi tránh ra, không hề để ý nàng.
Lại bị bỏ qua, Thương Nguyệt Phi Hoàng phồng hai gò má. Lớn như vậy, đây chính là lần đầu tiên nàng bị coi thường, cũng là lần đầu tiên bị cự tuyệt.
Đáng giận, nàng mới không buông tay.
“Được, ngươi có thể không hoạn, như vậy được rồi đi ?” Nàng thỏa hiệp. Dù sao nàng muốn hắn đi theo bên người nàng !
Không biết vì sao, nàng chính là cố chấp muốn hắn đi theo nàng.
Có thể là một đôi mắt đen láy bình tĩnh kia hấp dẫn nàng…… Đầu tiên mắt nhìn đến hắn, trước hết hấp dẫn của nàng, chính là đôi con ngươi đen không gợn sóng kia.
Rõ ràng là một đôi mắt rất đẹp, nhưng không có tức giận gì, làm cho nàng không tự chủ được ngạc nhiên ngoài dự đoán mới có thể đi theo phía sau hắn.
Thậm chí còn đã mở miệng, muốn hắn đi theo bên người nàng.
Không nghĩ tới, hắn thế nhưng cự tuyệt.
Làm ơn, cho dù thiến, vẫn là có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, có gì không tốt ?
Hắn dám cự tuyệt nàng ?!
Đáng giận, nữ hoàng tôn nghiêm nhưng là không cho phép cự tuyệt.
Theo lý thuyết, nàng hẳn là không để ý tới hắn, nhưng là thấy hắn cũng không quay đầu lại tiêu sái đi, lời nói thỏa hiệp nhưng lại không tự chủ được nói ra, nhưng lại không có một tia hối hận…… Đây là có chuyện gì ? (F : yêu anh từ cái nhìn đầu tiên a)
Nghe được lời của nàng, tiểu nam hài sửng sốt, chậm rãi quay đầu. “Không hoạn ?”
Nhếch mím môi, Thương Nguyệt Phi Hoàng nhìn hắn, sau đó gật đầu thật mạnh. “Đúng, không hoạn.” Mặc kệ, dù sao chỉ cần làm cho hắn đi theo bên người nàng là tốt rồi.
Về phần hoạn quan kia, nàng sẽ có biện pháp cho nó đi qua.
Tiểu nam hài hơi hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút, cũng gật đầu theo.
“Được, ta đi theo ngươi.”
Khi đó Thương Nguyệt Phi Hoàng dùng kế một chút, làm cho người phòng kính sự nghĩ đến Vệ Tê Phượng đã không còn là tiểu thái giám mới tới, để cho hắn đi theo bên người nàng.
Mà hắn sau khi tắm rửa xong cũng làm cho nàng cảm thấy hoảng sợ.
Nàng không nghĩ tới giấu ở dưới gương mặt bẩn, đúng là tiểu nam hài tuấn tú. Tuy rằng bởi vì dinh dưỡng không đủ mà gầy yếu, không chút nào che dấu xinh đẹp của hắn.
Nàng cũng mới biết được, hắn kỳ thật hơn nàng một tuổi, chính là hình thể gầy yếu làm cho nàng nghĩ đến hắn so với nàng còn nhỏ hơn.
Từ nhỏ hắn chính là cô nhi, không có tên. Lúc năm tuổi hắn là được một lão ăn xin nuôi nấng lớn lên, lão ăn xin sau khi qua đời, hắn liền một mình tự ăn xin mà sống.
Hắn nói, lão ăn xin họ Vệ, cho nên, hắn liền đi theo họ Vệ.
Về phần tên, vốn không có.
Nàng nghe xong, liền vì hắn mà đặt một cái tên.
Tê Phượng. Vệ Tê Phượng.
Đây là nàng vì hắn mà đặt tên.
Khi đó nàng không nghĩ nhiều, tự nhiên nghĩ cái tên vậy.
Phượng cùng hoàng, vốn là gắn bó.
Nếu bọn họ có chung bí mật, như vậy liền gắn bó cùng một chỗ đi.
Hiện tại ngẫm lại, khi đó vì hắn lấy hai chữ “Tê Phượng”, có phải nàng khi đó đã sớm không tự chủ được bị hắn hấp dẫn hay không, cho nên mới vì hắn mà gọi là Tê Phượng……
Phượng hoàng phượng hoàng, hắn là phượng, nàng là hoàng, hai người sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ, chẳng bao giờ rời xa.
Nàng cùng hắn, sớm chiều ở chung.
Nàng hiểu biết hắn, hắn cũng hiểu biết nàng.
Nàng biết hắn cũng không tín nhiệm bất luận kẻ nào, chỉ có tiền tài mới là bằng hữu trung thành nhất của hắn, cho nên hắn yêu tiền, yêu vàng bạc châu báu.
Mà nàng, luôn nhìn hắn ──
Bởi vì hắn rất thú vị.
Không giống người nịnh bợ quanh nàng, cũng không giống huynh tỉ trách móc thương yêu nàng, hắn đối nàng luôn ôn hoà, đối xử nàng đúng trách nhiệm với một chủ tử, cũng không vượt quá khuôn phép.
Mà nàng rõ ràng mới là chủ tử, mà khi hai người ở chung, ngược lại hắn mới như là chủ tử.
Nàng để cho hắn đi theo đọc sách, còn để cho hắn luyện võ, mọi cách thương yêu hắn, ngay cả huynh tỉ đều nói, nàng đối Vệ Tê Phượng thật sự thật tốt quá.
Nếu Vệ Tê Phượng không là thái giám, bọn họ thực sẽ hoài nghi bọn họ hai người có quan hệ gì.
Có một thời gian, huynh tỉ còn tưởng rằng nàng đối Vệ Tê Phượng có ý, sợ nàng yêu thương thái giám, khẩn trương muốn ૮ɦếƭ, là nàng phải ở bên trấn an xuống, bọn họ lòng mới thả lỏng.
Nhưng huynh tỉ quả thật cũng chưa nói sai, nàng là thật thích Vệ Tê Phượng.
Không biết bắt đầu từ đâu, trong mắt của nàng chỉ có hắn, lúc nào cũng nhìn hắn chăm chú, không cho phép hắn rời đi bên người mình.
Nàng không cần cung nữ hầu hạ, chỉ cần hắn.
Cho nên nàng thực y ngủ nghỉ đều từ hắn hầu hạ, trừ bỏ hắn, nàng không cần người khác.
Một lòng của nàng chính là buộc ở trên người hắn, hai năm trước thậm chí còn đem thân chính mình mình cho hắn……
Nghĩ đến chuyện hai năm trước, Thương Nguyệt Phi Hoàng không khỏi giận tái mặt.
Tên kia, nàng muốn đem chính mình cho hắn, hắn còn không muốn, trên mặt biểu tình giống như nàng trúng tà, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ để ý nàng.
Nếu nàng không dùng vàng bạc dụ hoặc, hắn sẽ không chạm vào nàng.
Hắn là nam nhân thứ nhất của nàng, nàng cũng là nữ nhân thứ nhất của hắn nữ, bọn họ đều là lần đầu tiên của nhau, bất đồng là, nàng là cam tâm tình nguyện, mà hắn là vì bạc bán đứng chính mình.
Nàng nữ hoàng Thương Nguyệt này, vì hắn, thật sự ngay cả tôn nghiêm đều không có.
“Kỳ quái, người ta không phải đều nói Phượng cầu hoàng sao ? Như thế nào ta là hoàng cầu phượng ? Hơn nữa phượng kia còn đối ta xa cách……”
Càng nghĩ, Thương Nguyệt Phi Hoàng càng giận.
Từ trước đến nay, đều là nàng quấn quít lấy hắn, hắn đâu ? Trong lòng lạnh như băng này chỉ có vàng bạc châu báu !
Không cam lòng……
Cánh môi hơi nhếch, Thương Nguyệt Phi Hoàng tức giận.
Nàng cũng không tin, phượng đầu ngốc kia sẽ không là của nàng.
Hắn hiện tại không nhìn nàng, không tồn tại, nàng sẽ làm hắn trong mắt chỉ có nàng ──
“Vệ Tê Phượng, nữ hoàng vốn có bản lĩnh làm cho hoàng huynh hoàng tỷ tìm được tình yêu, cũng không tin không thể cho ngươi yêu thương ta !” Thương Nguyệt Phi Hoàng thề trịnh trọng.
Vệ Tê Phượng, bản nữ hoàng sẽ làm cho ngươi hao tổn tâm tư !
*****
Một trận lạnh lẽo không hiểu ở đâu đánh úp lên người Vệ Tê Phượng.
Hắn vừa tỉnh ngủ, nhịn không được mà rùng mình một cái.
Dự cảm không tốt.
Mày kiếm cau lại, hắn nhanh chóng nhảy xuống giường, xốc lên vải trải giường, ấn vào tầng ngầm một cái, tấm ván gỗ trên giường chậm rãi hướng lên trên.
Tức thì, phiến kim quang lấp lánh.
Dưới ván giường toàn là hoàng kim, đây là dự trữ của hắn.
Cẩn thận đếm ── tốt lắm, không thiếu một khối vàng.
Cho nên, cơn lạnh vừa mới không phải tiền bị trộm.
Nhẹ nhàng thở ra, hắn đậy ván giường lại, đem vải trải giường trải lại như cũ.
Mỗi ngày, hắn muốn ngủ ở trên vàng bạc này mới có thể an tâm.
Vàng bạc là hắn yêu nhất, cho dù ૮ɦếƭ, hắn cũng muốn ૮ɦếƭ ở nơi phía dưới có nhiều vàng bạc châu báu, như vậy mới có thể mà cam tâm ૮ɦếƭ.
Này vàng đó, ít nhất có một phần ba là góp phần của Thương Nguyệt Phi Hoàng, đó là phí bồi ngủ của hắn.
Phải trả tiền, hắn mới bằng lòng bồi ngủ, nếu không đừng mơ tưởng.
Tuy rằng hắn không hiểu gì, đường đường một nữ hoàng hẳn là không thiếu nam nhân, nhưng nàng thế nhưng muốn hắn bồi ngủ…… Nàng thiếu người như vậy sao ?
Khuôn mặt tuấn tú có điểm nghi hoặc, có thể tưởng tượng đến bộ dáng kiều mỵ của Thương Nguyệt Phi Hoàng, gương mặt đẹp bạc môi nhịn không được nhẹ nhàng giơ lên.
Nói thật, hắn thích bộ dáng nàng ở dưới thân hắn ՐêՈ Րỉ, thích đôi mắt xanh biếc kia nhìn chăm chú vào hắn, thích ở dưới sự ᴆụng chạm của hắn nghe được cái miệng ngọt nhỏ nhắn kia ngâm ra thanh âm dễ nghe.
Mà khi hắn tiến vào thân thể của nàng, kia bị gắt gao sít chặt luôn làm cho hắn toàn thân nóng, không có cách nào dùng lời nói để nói lên cảm giác thoải mái.
Kỳ thật, hắn cũng không như mặt ngoài thờ ơ như vậy, chính là hắn không cho nàng phát hiện, chính mình đối nàng nổi lên dao động.
Đối mặt thân thể mềm mại mê người kia, bộ dáng còn phải làm bộ như bình tĩnh, hắn nghẹn đến đều nhanh nội thương, trời biết hắn muốn có nhiều sung lực mà dùng sức xuyên qua nàng thế nào.
Nhưng là không được. Nàng nếu biết chính mình có thể làm cho hắn mất bình tĩnh, nàng nhất định sẽ rất đắc ý.
Hai người ở chung chín năm, nàng đang nghĩ cái gì, hắn sẽ không biết sao ?
Tuy rằng hắn vẫn là không hiểu, nàng vì sao muốn đem chính mình cho hắn.
Chẳng lẽ…… Nàng thích hắn ?
“Không có khả năng !” Vệ Tê Phượng nhanh chóng gạt bỏ tính đến khả năng này.
Tuy rằng tim của hắn vì có suy nghĩ này mà đập nhanh hơn, nhưng hắn vẫn là làm cho chính mình tỉnh táo lại, không cần suy nghĩ loại việc không có khả năng này.
Con ngươi đen, thâm trầm xẹt qua một tia sáng.
Như là cố ý muốn xem nhẹ cái gì, hắn ở trong lòng nói cho chính mình, đường đường nữ hoàng làm sao có thể sẽ thích hắn ? Cũng không phải ánh mắt có vấn đề !
Nhưng nàng vì sao lại phải làm như vậy ?
Trong lòng nghi vấn lại nổi lên, Vệ Tê Phượng ánh mắt thu lại, nhẹ nhàng nâng khóe môi. “Quên đi, lòng của nữ nhân vốn là khó hiểu.” Vẫn là biết tiền tốt nhất.
Nhún nhún vai, Vệ Tê Phượng quyết định đem vấn đề nan giải này chuyển qua một bên. Trọng điểm là,hắn trước bình yên vô sự, như vậy thì tốt rồi.
Về phần cơn gió lạnh không hiểu kia……
Hẳn là hắn suy nghĩ nhiều quá.
Đúng không ?