Nữ Hoàng Vampire - Chương 05

Tác giả: Puki_wind95

Kasumi bc xuống sân trường. Mọi người hầu như đã tập trung ở canteen hết cả rồi, chỉ còn lác đác vài người nơi đây. Nó nhanh chóng tìm thấy cho mình một cái ghế nằm gần rừng phong, thế là lăn ra ngủ.
Đang mơ màng thì nó cảm thấy có cái gì đó nhỏ giọt lên mặt .Mùi tanh của máu nhân tạo- thứ nc hầu như ở đây tất cả đều dùng (trừ nó) xộc thẳng vào mũi nó. Hé mắt thấy trc mặt là một đám nữ sinh, cầm đầu là con bé tóc xoăn. Con bé thấy nó tỉnh thì hếch mặt lên cười khinh bỉ:
-Chẹp chẹp…Tiếc thật. Tốn mất một li nc cho con bé bẩn thỉu, điên rồ này.
Thứ nước màu đỏ nhỏ giọt trên mái tóc xanh của nó, có những giọt dài vương trên mặt. Nó ngước đôi mắt đỏ màu máu nhìn thẳng vào mắt con bé. Nó đang rất tức giận .Nó đã nhận bao nhiêu sự nhục mạ từ khi về đây.Hết tên Gasun biến thái đến những thứ quái dị trong trường này, bây giờ thêm cả con bé trc mặt nó đây. Con bé Misun đáng ghét. Nó cau mày:
-Các người lại muốn gì nữa đây. Đấu đá trong lớp ko nổi phải bò ra đây vs một lũ đàn em sao??????
Bốp…….Máu rỉ ra từ miệng nó
- Câm họng. Hạng ******** như mày ko đáng để lên tiếng trc mặt nhị tiểu thư.
-
Cố kìm nén tức giận, hai tay nắm chặt hằn lên những đường gân xanh. Không thấy nó nói gì, con nhỏ tưởng nó đã sợ liền cười ha hả, nói lớn :
-Tao cảnh cáo mày tránh xa anh Kahanda, anh Jujin , anh Gasun và nhất là Takashi. Tao mà còn thấy mày lởn vởn quanh họ thì mày sống ko nổi đâu. Biết điều một chút.
-Chỉ thế thôi sao……..
Nó ngước mắt lên.Mắt đỏ một màu máu. Dưới ánh trăng, cả người nó phát ra một thứ ánh sáng hư ảo, một vẻ đẹp uy quyền của bậc đế vương.Bất giác tất cả thấy lạnh cả sống lưng, giật mình sợ hãi. Misun nhanh chóng xoa tan sự sợ hãi ấy bằng một cái tát.Bàn tay nắm lấy tóc nó, kéo ra sau, khuôn mặt theo đó lộ rõ ra dưới ánh trăng. Đẹp một cách mị hoặc.
Bốp………
-Mày ngừng sủa thì tao còn cho con đường sống.
Tóc lại bị giật một lần nữa, khuôn mặt ngửa ra sau.Nó nhếch miệng cười gằn:
-Chỉ thế thôi nhưng tôi ko làm được.
Misun tức giận trước sự coi thường của nó.Tay liên tiếp đưa khuôn mặt nó đập vào gốc cây.Miệng rít lên:
-Để tao xem mày ngoan cố tới mức nào. Tao sẽ cho mày cảm nhận đcj sự đau đớn
Nó cố gồng mình , chuẩn bị xuất ra mấy chiêu võ đã đc hoac nhưng………Nó giật mình, nó ko làm đc.Cả cơ thể nó dường như đã bị vô hiệu hoá.Cùng lúc , con bé cười lớn:
-Cô định chống lại tôi ư, ôm cái mộng tưởng ấy mà đi gặp Diêm vương ấy.
Đồng thời, từ các đầu ngón tay con bé bay ra những sợi dây màu bạc quấn chặt lấy cơ thể nó. Bây giờ tất cả sức lực của nó đều đã tiêu tan, giãy dụa cũng chả nổi. Sợi dây chỉ mỏng như tơ nhện mà có độ bền dai thật tuyệt. Sợi tơ bắt đầu thít chặt nó lại. Càng lúc cơ thể càng đau đớn.Con bé cười vang:
-Ha ha hãy cứ mà tận hưởng đi. Chỉ mới là khúc dạo đầu mà đã chịu ko nổi sao có thể đấu vs ta.
Bỗng chuông reo, một con bé chạy lại gần:
-Nhị tiểu thư, đã vào giờ học
Gật đầu. ánh mắt đe doạ nhìn nó:
-Số mày cũng may phết. Liệu gột sạch bộ dạng gớm ghiếc này rồi hãy bò vào lớp. Tao ko muốn cấp A như tụi tao lại phải xấu hổ vì một đứa như mày.
Nói xong cùng đám người bỏ đi.
Gấu váy trong tay nó nhăn nhúm. Nó đang tức giận cực điểm. Con bé đó dám khinh thường nó.Đã thế nó càng đeo bám, để xem làm gì đc nhau.Chuông reo một lúc rồi nó ms lấy lại bình tĩnh. Nhìn lại bộ dạng từ trên xuống dưới .Thật thảm hại. Bộ đồng phục màu đen đã hoá đen bởi thúe nc mang mùi máu.Trán đau điếng , đang rỉ máu vì những cú đánh lúc nãy. Chợt nó nghĩ:
“Không thể vác bộ dạng này vào lớp.Nhưng nếu ko vào thì anh Takashi và Jujin sẽ lo”
Nghĩ một lát nó quyết định gửi một tin nhắn, bảo vì buồn ngủ nên đã về phòng.Thật ko hay chút nào, buổi học đầu ttiên chưa gì đã nghỉ giữa chừng.Đành vậy.
Bước ra khỏi nhà tắm, nó sảng khoái đến lạ.Nhìn Ross đứng trc cửa phòng tắm mặt mày lo lắng, nó ôm vào lòng vuốt ve. Khi vừa bc vào nhà thấy bộ dạng của nó, ánh mắt Ross biến chuyển là lạ mà nó ko lí giải nổi. Ross nhảy phốc lên người nó, le lưỡi liếm những vết thương trên trán.Lập tức nó cảm nhận đc những vết thương bắt đầu lành trở lại. Nó sững sờ.Lí nào lại vậy.Nhưng nó bỏ qua, cả cái trường này toàn thứ quái dị nó còn cho qua đc, con mèo của mình sao lại ko thể.Túm lấy cái mũi Ross. Nó dí vào cái trán mình, giọng nhỏ nhẹ:
-Mày lo cho tao à.Ko sao đâu. Con bé trong lớp đến giương oai ấy mà.Chả sao vì tao vốn là người ăn miếng trả miếng.Cốt yếu là cơ hội mà thôi.
Nó sảng khoái dang rộng tay, đưa tay giật lấy sợi dây trc mặt, chiếc đồng hồ đc rơi xuống.Đã 9 h sngs rồi cơ đấy.Giật một cái nữa, đồng hồ nhảy tít lên trần nhà.Vươn tay vài cái , nó mở cửa sổ cho ánh nắng tràn vào.Sân trường vẫn vắng lặng, chỉ có tiếng bước chân thưa thớt của mấy kẻ tuần tra.Nó thở dài, lại nằm phịch xuống giường, ôm con Ross vào lòng. Chỉ mới sống ở đây được 3, 4 ngày mà nó đã cảm thấy toàn điều quái dị. Chả thể nào lí giải nổi.
Nó ôm con mèo đặt lên chân, chơi nhào lộn. Nó thích cảm giác dồi con mèo lên cao. Như những con khác , chúng sẽ gào ré lên hoặc cào chân tay đau điếng nhưng Ross thì lại tỏ ra thích thú đến lạ.Nâng con mèo đến trước mặt, nó nhận ra có một điểm đặc biệt..
Dưới ánh nắng rực rỡ của mặt trời, bộ lông đen của nó sáng rực, lấp lánh đến bất thường.Đôi mắt từ bao giờ đã hoá màu xanh biển đẹp như một dòng hải lưu tuôn chảy nhẹ nhàng. Chính giữa trán là hình trăng lưỡi liềm đc phủ bởi một lớp lông bạc ánh kim. Nó trợn mắt nhìn Ross mà thấy kì lạ.Sao nó cứ có cảm giác Ross chẳng phải là một con mèo.
Thấy thái độ là là lạ của Kasumi, Ross nhanh chóng nhảy khỏi người nó, trèo tót ra khỏi phòng.Tuy ko nhìn thấy Kasumi nưa nhưng nó vẫn cảm thấy sợ hãi.Càng đến ngày Đêm đen, sức mạnh trong người con bé cũng có nét biến chuyển vì thế mà nó cũng dần thoát khỏi vỏ bọc của con mèo. Chỉ mới thay đổi chút ít như vậy mà con bé đã nhận ra vậy những biến chuyển lớn sau này thì thế nào……….Thật ko dám nghĩ tới
Nhìn con mèo chạy đi, nó chép miệng:
-Đấy. Lại đi tán gái rồi.Thật là………
Với tay lấy chiếc laptop trên bàn, nó lên tìm kiếm vài thông tin mới
Cốc ….cốc….
-Kasumi, nhok dậy ăn sáng đã nào.
-Sáng sủa gì mà cơm sáng, nhìn cái đồng hồ giùm em .12h rồi chứ ít à
Nó nói vơí ra rồi nhanh chóng bật dậy vệ sinh cá nhân, rồi ra phòng khách ko quên lôi
theo chiếc laptop. Mâm cơm dọn sẵn trên bàn, nó chép miệng:
-Lạ thật sao ở đây ai cũng thick ăn đồ tái nhỉ?
Takashi nhìn Kahanda, chả nói gì chỉ lẳng lặng lấy cái điều khiênt bật tv. Nó ăn xong thì ngồi ôm lấy cái laptop chẳng rời.Thấy vậy, Kahanda nhắc nhở:
-Nè, nhok ở đây cũng phải dọn dẹp đi chứ.Đi rửa bát đi.
Nó cười hì hì mà mắt chẳng rời khỏi màn hình:
-Anh mời em tới ở mà, mà đã mời là khách.Đã khách ai bảo phải làm việc.
Kahanda lắc đầu trước cái cách lí luận suông của con bé. Khi đã dọn dẹp xong, Takashi và Kahanda và Takashi buông mình tự do trên sopha, bên cạnh là nó đang chăm chú ngó màn hình. Ngồi chưa ấm chỗ, cả hai đã phải chứng kiến một trận cười kinh rợn tóc gáy của con bé.Một tay ôm bụng, một tay ôm laptop nằm cười rũ rượi, lăn lộn trên ghế một hồi, nó rơi phịch xuống sàn nhà.Cả hai ái ngại nhìn. Takashi ngồi dậy nhẹ nhàng đỡ nó dậy lên ghế sopha, quan tâm hỏi:
-Em sao vậy, phải bít quan sát xung quanh chứ.rơi xuống trúng cạnh bàn thì sao.
Kahanda nhón tay lấy miếng snack , mắt vẫn dán trên tv, thủng thỉnh đấp:
-Con nhỏ lên cơn đấy. Cậu ko cần quan tâm
Nó lấy lại tư thế, thủng thỉnh đáp lại iọng nhe tựa lông hồng nhưng độ sát thương hơn cả bom nguyên tử:
-ái chà, Không biết con vẹt của anh nó thick sâu gì em còn bít mà chuẩn bị quà.
Kahanda nghe xong cười ha hả, tự tin đáp:
-Em đừng mơ động đến bảo bối của anh.Chúng ta phải học 5 tháng mới về nhà.Em thôi trò doạ nạt con nít ấy đi.
Nó cười chế giễu:
--Ôi tội nghiệp ông anh giai của tôi.Trình độ thông tin còn gà lắm. Anh nghĩ việc đó cũng phải đến tay em lo liệu sao.
-ý…..ý…em là………
-Cũng ko tệ nhỉ.Anh ko bít Anna và Lora đang ở đây sao.Anna nó mê tít con vẹt của anh.Đảm bảo nó fục vụ con vẹt của anh từ A-Z mà. Hôm trc nó còn bảo em muốn thử nghiệm “sâu massage” trên con mèo của anh đấy.Thick ko???? Em alo cho nó nhé.
Hắn rùng mình nghĩ tới con bé Anna. Mấy năm trc, con bé đến nhà chơi .Thấy ngay con
vẹt của hắn.Trông con bé cũng xinh xắn đáng yêu nên khi nó mở lời mượn con vẹt thì
hắn đồng ý ngay.Ai dè, hôm sau nó đem trả thì hắn ms tá hoả.Dụi mắt mấy lần chẳng
nhận ra bảo bối của minghf.Bộ lông sặc sỡ biến đi đâu chỉ còn lại con vẹt trần như
nhộng.Nhìn con vẹt tội nghiệp vô cùng.Hỏi ms bít con bé nhốt con vẹt giữa một rừng
sâu.Con này bò lên người, con kia leo xuống chân.Vốn đc chăm chút từ nhỏ, con vẹt đâu
đã gặp cảnh ấy bao giờ.Đến hắn còn thấy nổi cả da gà. Giờ nghe con bé nói vậy, hắn rùng
mình nghĩ tới con sâu massage mà con bé vừa nhắc.
Quay lại, hắn vẻ cam chịu,miệng cười mà như khóc:
-Em đừng làm thế vs con vẹt của anh.Nó vô tội mà.Snack của anh đây, em ăn đi
Cầm cái bao snack trên tay hắn, nó cười mỉa mai:
-Anh nhầm rồi, snack này vốn dĩ của em mà
Hắn ngồi câm như hến.Thấy vậy , Takashi cứu nguy cho thằng bạn:
-Mà nãy giờ em cười vì cái gì thế.
Nó hí hửng ôm cái laptop, đọc vanh vách:
-Thông tin nóng hổi đây: Tại đường XYZ thuộc thành phố Naru, phát hiện có hai xác
૮ɦếƭ,một nam, một nữ tuổi từ 17 đến 24. Nguyên nhân cái ૮ɦếƭ là do mất máu. Giám định
pháp y cho bít, ko còn sót lại 1 ml máu nào trong cơ thể họ.Ngoài ra, trên cổ cả hai người
đều có dấu răng nanh. Mọi người đang bít do ai gây ra nhưng theo thông tin đồn đại gần
đây là do vampire- một tộc người bí hjiểm tong xã hội, mặc dù ko có cơ sở về sự tồn tại
của họ…….
Kasumi vẫn thao thao bất tuyệt, ko để ý có hai kẻ đanh thất thần nhìn nhau. Việc
Vampire hút máu người đã lên cả báo chí thông tin cả nước, dù chỉ mới là tin đồn
nhưng….cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Nếu tiếp tục, xã hội này sẽ tìm ra sự tồn
tại của vampire trong cộng đồng. Nếu biết, chúng sẽ tìm mọi cách để Gi*t hại vampire và
chắc chắn họ sẽ ko ngồi yên chiu ૮ɦếƭ. Cuộc thảm sát sẽ xảy ra.Nhưng quyền năng của
vampire hơn hẳn con người. Tất cả chỉ bất lợi cho con người mà thôi . Và…….Kahanda
giật mình đánh thót, liệu Kasumi sẽ phản ứng thế nào trc sự thật về thông tin ấy.
Kahanda và Takashi hai mắt giao nhau rồi gật đầu tín hiệu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc