Nữ Hoàng Làm Dáng - Chương 25

Tác giả: Ma An

Các chương trình hiện nay đa phần đều thích khách mời có độ phổ biến cao, không những có thể tạo được nhiều đề tài mà còn có thể nổi tiếng. Nhưng đề tài nhất định không thể tiêu cực, đề tài trung tính là tốt nhất, ví dụ như quan hệ khó nói giữa Sở Tích và đại gia, mặc dù đến bây giờ vẫn chưa bị đào ra nhưng tin đồn vẫn truyền đến không ngừng, khơi gợi sự liên tưởng của mọi người. Nhưng một khi tin tức tiêu cực bị tung ra, dù tình huống thế nào, trong môi trường truyền hình ngày càng nghiêm khắc, rất nhiều tổ chương trình vì sợ chuốc họa vào thân nên sẽ xóa sạch phần ghi hình của nghệ sĩ có liên quan.
Còn về chương trình trực tiếp, dĩ nhiên, để khách mời tạm thời rời khỏi là cách tốt nhất.
Ở nhà Sở Tích, cô đang ngồi trên ghế sofa, bộ đồng phục trên người vẫn chưa thay ra.
Phó Bạch tức đến nỗi đi tới đi lui trong phòng, nhìn rồi lại nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Sở Tích, suy đi nghĩ lại, rốt cuộc cũng không nhịn được, anh ta bèn hỏi, "Sở Tích à, người trong bức ảnh đó... là em hả?"
Sở Tích giống như một con rối bằng gỗ bị cắt hết dây, ký ức quay trở về buổi chiều ngày hôm ấy.
Nhà vệ sinh nữ trong giờ nghỉ giải lao lượn lờ khói thuốc, nữ sinh đang nuốt mây nhả khói* đứng đầy trong đó, mặc dù bọn họ vẫn mặc đồng phục, nhưng Sở Tích cảm thấy không thể gọi bọn họ là cô gái, mà phải gọi là phụ nữ.
*吞云吐雾 thôn vân thổ vụ: vốn chỉ Đạo gia tuyệt thực để dưỡng khí, sau dùng để hình dung người nghiện thuốc lá hoặc Mα túч, hít khói vào, lại thở khói ra cuồn cuộn.
Cô đi ngang qua, ngửi thấy mùi khói thuốc rẻ tiền, đúng lúc đang bị cảm nên cổ họng hơi khô, cô khẽ ho.
Cô nghĩ rằng mình đã đi sát vào tường lắm rồi, nhưng không ngờ tiếng ho của mình lại trở thành cái cớ trút giận của một đám người không quen biết đang phì phèo khói thuốc. Cửa nhà vệ sinh đóng chặt, cô bị nắm tóc kéo lại, "Mày giả vờ cái gì hả? Có phải đang thầm mắng tao hút thuốc đúng không? Mày nghĩ mày cao quý lắm hả? Hôm nay nếu mày không hút điếu thuốc này thì cũng đừng mong bước ra khỏi cửa!"
...
Sở Tích nhớ đến đây, cô nhắm mắt lại, hàng mi cong ✓út khẽ run lên.
Cô vĩnh viễn không bao giờ quên được cảm giác trong phổi ngập tràn vị hắc ín vào buổi chiều hôm đó, tựa như có một bàn tay khô gầy Ϧóþ chặn ở ngay cổ của cô, đến nỗi sau này chỉ cần cô ngửi thấy mùi khói thuốc, dù là xì gà đắt đỏ hay thuốc lá rẻ tiền, cô điều cảm thấy khó chịu.
Về sau, khi ngửi mùi thuốc trên người Cố Minh Cảnh, cô bỗng ho vài tiếng.
Sau khi ho xong mới sực nhớ ra đây là đại gia của mình, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng hốt, lo sợ, sợ anh vì tiếng ho của mình mà không vui. Nhưng cô không ngờ anh lại không nói gì, sau đó cô cũng không còn ngửi thấy mùi thuốc lá ở trên người anh nữa.
Sở Tích không biết tại sao mình lại nhớ đến Cố Minh Cảnh, cô mở mắt ra nhìn Phó Bạch, "Là em."
Phó Bạch vốn đang chờ Sở Tích nói người trong ảnh không phải là cô, nếu thế thì còn có cơ hội phản bác, nhưng không ngờ cô lại khẳng định chắc chắn như thế. Anh ta xoắn xuýt một hồi, sau đó dứt khoát quyết định, "Không, em phải nói người trong ảnh không phải là em, là phỉ báng!"
Sở Tích không nghe Phó Bạch nói, thậm chí cô còn không để ý những bình luận về mình, cô chỉ không ngờ ba mẹ mình cũng bị liên lụy.
Gì mà ba mở quán bar, mẹ làm vợ bé... mới có thể đẻ ra đứa con gái như thế.
Đủ loại phỏng đoán ác ý ồ ạt tuôn trào.
Sở Tích chưa từng công khai nói về ba mẹ mình, từ lúc cô ký hợp đồng với Cố Minh Cảnh, cô lúc nào cũng nghĩ đến, nếu như ba vẫn còn sống, biết hợp đồng của cô thì sẽ phản ứng thể nào. Cô luôn mơ thấy lúc ba biết đến hợp đồng đó liền đánh cô, nhưng lúc còn sống, ba chưa bao giờ đánh cô cả. Ba luôn bận rộn làm nhiệm vụ nên thường vắng nhà, lúc ở nhà thì ba thích đội cô nhóc Sở Tích trên vai, đưa cô ra ngoài mua đồ chơi.
Cô ℓàм тìин nhân không được vẻ vang, nhưng tuyệt đối không để bất cứ ai bôi nhọ người nhà của cô.
Ba luôn là niềm tự hào của cô.
Sở Tích lau nước mắt bên khóe mắt, đứng dậy đi mở khóa ngăn tủ trong nhà, lấy ra một cái hộp màu đỏ.
Sở Tích mở hộp ra, bên trong có một huy hiệu cảnh sát kiểu 99 màu bạc.*
*Đồng phục kiểu 89 vì lý do màu sắc nên khó phân biệt giữa kiểu 89 và quân phục lục quân. Ngày 29/01/1999 bộ công an tiến hành thay đổi đồng phục, lấy tên là đồng phục cảnh sát kiểu 99
Phó Bạch giật mình kêu lên, "Cái này, cái này, cái này..."
Sở Tích nhẹ nhàng vuốt ve huy hiệu trên tay, "Lúc em 11 tuổi, ba em đã qua đời khi làm nhiệm vụ."
"Sau đó mẹ em vì quá đau lòng, ưu sầu thành bệnh, bà bị ung thư gan, rồi cũng qua đời."
Lúc cô nói vô cùng bình tĩnh, giống như đang kể lại chuyện của người khác.
Lúc đầu, Phó Bạch khi*p sợ, nhưng sau lại trở nên trầm mặc.
Sở Tích lấy điện thoại chụp lại một tấm huy hiệu, sau đó tìm tấm ảnh mà cô luôn giữ lại trong điện thoại, trong tấm ảnh, bé Sở Tích được một người đàn ông mặc cảnh phụ bế trên tay, cô tết tóc hai bên, cánh tay nho nhỏ ôm lấy cổ ba mình, nhìn vào ống kính cười thật ngọt ngào.
Sở Tích mấp máy đôi môi, cuối cùng vẫn đăng ảnh lên Weibo của mình, cô chỉ để hai chữ, "Tự hào."
Cô ℓàм тìин nhân của Cố Minh Cảnh có lẽ không phải là niềm tự hào của ba mẹ, nhưng ba mẹ vĩnh viễn là niềm tự hào của cô.
Luôn giữ im lặng sau khi bị tung ảnh hút thuốc lên mạng, Sở Tích bỗng nhiên đăng Weibo nửa đêm, mọi người đều tưởng cô sẽ đăng ảnh so sánh để thanh minh hoặc lên tiếng xin lỗi, nhưng không ngờ cô lại đăng hai tấm ảnh này.
Vậy ba của Sở Tích là cảnh sát ư?
Ba làm cảnh sát sao lại dạy ra đứa con gái thế này...
Mọi người lại nhìn huy hiệu nằm trong hộp gấm mới hiểu ra, bình thường chỉ có cảnh sát sau khi hy sinh thì người nhà mới có thể giữ lại huy hiệu ở trong hộp.
Trời ơi...
Gia cảnh Sở Tích cuối cùng là như thế nào?
Không phải có người nói mở quán bar, làm vợ bé mà?
Fans Sở Tích nhìn ảnh Sở Tích đăng lên, ban đầu chỉ có thể nghe chửi mà không có sức đánh lại, bây giờ cũng đã có cơ hội trở mình, bọn họ mở lại tấm ảnh Sở Tích hút thuốc, thẳng thừng gõ một hàng chữ lên ảnh, "Có ai thấy người biết hút thuốc mà hút như vầy chưa!"
Trong tấm ảnh Sở Tích hút thuốc, chỉ cần nhìn kỹ một chút sẽ nhận ra thật ra cô không hề biết hút thuốc, cô gái trong ảnh hai mắt ửng đỏ, cô cúi đầu, hai tay cầm điếu thuốc, trên mặt không hề có vẻ hưởng thụ.
Chỉ có người biết hút thuốc mới biết cách kẹp điếu thuốc ở giữa ngón trỏ và ngón giữa, nếu không biết hút sẽ giống như Sở Tích, cầm bằng hai tay, tư thế giống như đang thổi sáo.
Nhưng người trong ảnh đúng là Sở Tích mà, dù sao cũng không có ai bắt cô hút.
Có người dựa theo số ID trong tin tức được đăng trên diễn đàn đi tìm, bỗng nhiên tìm ra album ảnh năm đó trên trang mạng xã hội của người kia, lại tìm ra một tấm ảnh.
Người trong ảnh vẫn là Sở Tích, cùng một bộ đồ, cùng một địa điểm, nhưng không có điếu thuốc trong tay, đầu tóc cô rối tung, trán cô đang chảy máu.
Ở một góc nhỏ trong tấm hình, có thể thấy thấp thoáng một người mặc đồng phục, người đó chống nạnh, lộ ra nửa gương mặt đang cười.
Một tấm ảnh thì khó mà phân biệt, nhưng nếu là hai tấm ảnh, ý nghĩa lập tức thay đổi.
Má nó, đây rõ ràng là bạo lực học đường mà!
Nhưng Sở Tích tham gia chương trình học tập biểu hiện vô cùng tốt, đi học thì chăm chỉ, người thì xinh đẹp, được bạn bè thích và thầy cô yêu mến, phải là hoa khôi của lớp mới đúng chứ, không thể nào gặp chuyện thế này được.
Sau đó có người để ý đến trường cấp 3 của Sở Tích.
Giống hệt với những gì đã đăng trong bài bốc phốt, địa phương nhỏ, trường học chất lượng kém, một năm toàn trường không được mấy người đậu đại học.
Rất rõ ràng, một cô gái xinh đẹp lại chăm chỉ sẽ được hoan nghênh trong một trường cấp 3 bình thường, hoặc là trường chuyên, nhưng ở nơi đó lại trở thành tội đồ.
Vẻ ngoài xinh đẹp trái lại sẽ khiến những người khác đố kỵ, một người chăm chỉ học hành thường sẽ làm những kẻ lười biếng sinh phản cảm.
Sở Tích xinh đẹp lại học giỏi, đồng phục, tóc tai lúc nào cũng chỉnh tề, cô gái ngây thơ lại bị đám nữ sinh vào đời sớm bắt nạt.
Tựa như một ngòi pháo bị châm lửa, liên tiếp có người xuất hiện vạch trần, bạn học Sở Tích, đồng hương của Sở Tích, hàng xóm của Sở Tích, không thể phân biệt ai là ai.
Nghe nói mẹ Sở Tích bị bệnh đã vốc hết tiền của trong nhà, sau khi mẹ mất, cuộc sống của cô và bà nội trở nên túng quẫn.
Nghe nói điểm số lúc đầu của Sở Tích có thể vào học một trường cấp ba trong thành phố, nhưng vì không có tiền đóng học phí nên mới học ở trường này.
Một cô gái nhỏ và bà cụ già sống nương tựa lẫn nhau, lúc bị bắt nạt lại không có ba mẹ ra mặt, vì thế nên khiến sự bắt nạt càng lúc càng trắng trợn.
Đúng là Sở Tích thôi học, nhưng là do không chịu nổi sự bắt nạt nên mới thôi học.
Sức khỏe bà nội không tốt, Sở Tích luôn đi làm thêm kiếm tiền chăm sóc bà.
...
Hết cái này đến cái khác, cư dân mạng kinh ngạc rồi lại thẫn thờ.
Mấy người biết chuyện lên tiếng có vẻ khá mơ hồ, nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận thì tất cả mọi chuyện đều thông suốt.
Thế thì quá thảm rồi!
Đã thế còn bị đồn, bôi nhọ nào là chị đại, nếu là người khác chắc phải lên cơn mấy trăm lần rồi.
Nhưng sao Sở Tích lại không chịu nói ra...
Người ta không muốn nhắc tới, không muốn dùng mấy chuyện này làm tác phẩm lôi kéo sự chú ý. Lần này nếu không phải không nhịn được chuyện ba mẹ mình bị bôi nhọ thì sao có thể tự đăng huy hiệu cảnh sát của ba mình để làm sáng tỏ chứ?
Tiếp theo, Sở Tích lại đăng một bài Weibo.
Văn kiện của luật sư, cảnh cáo tài khoản tung tin đồn nhảm nhí phỉ báng người nhà của cô trên mạng, truy cứu trách nhiệm pháp luật.
[Má, tôi xem mà khóc luôn...]
[Sở Tích cố lên!]
[Cái chương trình "Chúng Tôi Là Bạn Học" mà cô ấy tham gia, sau khi ảnh hút thuốc bị tung ra lập tức bắt cô ấy ngừng quay, đáng ghét ghê!!]
[Đúng là không thể nào tưởng tượng được, trông cô ấy yếu đuối vậy mà lại trải qua những chuyện thế này.]
[Sở Tích đúng là một cô gái tốt. Đi đường thì giúp cụ già qua đường, lần trước tất cả những người tham gia "Trái Tim Dũng Cảm" đều lên tiếng vì cô.]
[Meme của Sở Tích đến giờ tôi vẫn dùng nè.]
[Chỉ cần cô ấy không đóng phim thì vẫn ổn đó.]
...
Sau khi Sở Tích đăng ảnh huy hiệu và ảnh ba mình lên thì dư luận đã đổi chiều, sau đó hot search cũng đã đổi thành #Thương Sở Tích#
Xảy ra nhiều chuyện như thế, vết nhơ duy nhất của Sở Tích hiện tại chính là khi nhắc đến cô, vẫn không tránh khỏi có người liên tưởng đến hai chữ "đại gia".
Nếu như trước đây, đúng là rất đáng ghét, Sở Tích có thảm thương thế nào cũng sẽ không có ai đồng tình. Nhưng bây giờ lại khác, cách đây không lâu, mọi người đều biết Sở Tích đã chia tay với đại gia, người ta đều đã chia tay rồi, Sở Tích không hề sa sút tinh thần khi điều kiện cuộc sống tuột dốc không phanh như mọi người đoán, ngược lại cô lại nghiêm túc đi show kiếm tiền, mặc váy 200 tệ, tham gia một chương trình chìm nghỉm nhưng lúc nào cũng duy trì sự tích cực, đúng là rất chăm chỉ!
Sở Tích không ngờ bản thân mình lại được ghép cho cái hình tượng chăm chỉ.
***
Cao ốc Nguyên Cảnh, đèn trong văn phòng tổng giám đốc vẫn chưa tắt, Cố Minh Cảnh cau mày, trong tay cầm một xấp tài liệu.
Tất cả tài liệu từ lúc mới sinh đến hiện tại và chứng minh, tất cả đều để tên "Sở Tích".
Bây giờ Cố Minh Cảnh mới đọc nó.
Nhà tư bản luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, trước khi ký hợp đồng, gia cảnh của Sở Tích đều được cấp dưới của anh điều tra vô cùng rõ ràng, nhưng anh lại quá bận, lúc ấy không thể nào quan tâm đến ba mẹ tình nhân mình tên gì, nhà có bao nhiêu người, có mấy mảnh đất. Anh chỉ cần cái kết luận bối cảnh gia đình bình thường, quá trình trưởng thành tốt là được.
Nhưng bây giờ anh lại hối hận.
Anh vốn cho rằng mình sẽ không để ý đến bất cứ chuyện gì của Sở Tích, nhưng không ngờ lúc nhìn thấy tấm ảnh cô bị bắt nạt, anh lại phát hiện lòng mình như đang co rút lại.
***
Sở Tích là một cô gái tốt, xứng đáng nhận được tất cả những hạnh phúc sau này.
Ờm, anh lại lướt qua nè mấy đứa ơi =))
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc