Nữ Hoàng Của Thế Giới Phép Thuật - Chương 05

Tác giả: Linda Nguyễn

Sau khi chuông reo báo hiệu giờ giải lao đã đến, cô đi nhanh vào WC và hẹn mọi ng` ở dưới canteen. Hnay cô cảm thấy lạ vì ko thấy Akira trên lớp. Bước ra khỏi WC, bỗng cô nghe thấy tiếng khóc khe khẽ của ai đó. Tiếng khóc đó có vẻ rất… đau đớn. Không hiểu sao cô rất tò mò về tiếng khóc này. Phải chăng vì cô thấy nó quá quen thuộc? Đag đi tìm tiếng khóc ấy, đột nhiên cô thấy một ng` con trai có mái tóc màu bạch kim đag ngồi trên bậc cầu thang. Dường như chàng trai ấy… đag khóc. Những giọt nước mắt trog veo lăn dài trên gương mặt hoàn mỹ ấy. Quen quá, cô cảm thấy ng` con trai này rất quen. Tiến lại gần, cô thoáng ngạc nhiên. Vì… ng` con trai ấy ko ai khác chính là Akira. Anh ngước mắt lên nhìn cô. Đôi mắt anh ánh lên sự đau khổ tột cùng. Cô đột nhiên ngồi xuống theo lời mách bảo của trái tim. Thấy Akira vẫn lặng im nhìn mình, nước mắt vẫn rơi trên khuôn mặt hoàn mỹ đến từng mi li mét ấy, cô mở lời trc:
-Sao… anh khóc?
Thoáng ngạc nhiên vì cô là ng` mở lời trc, anh nhìn cô và lên tiếng, giọng khản đặc:
-Cô… muốn nghe… thật sao?
Cô gật đầu thay cho câu trả lời.
-Hnay… là ngày mẹ tôi… ra đi. – Akira nói ngắt quãng.
-Mẹ… anh… mất rồi? - Cô hốt hoảng hỏi, thấy anh lại im lặng, coonghix mình đã chạm vào nỗi đau của anh nên vội xin lỗi:
-Tôi xin lỗi, tôi ko…
Ko để cô nói hết , anh nói:
-Ko sao. Dù sao tôi cũng muốn giải tỏa nỗi lòng. – Nói rồi anh nở nụ cười khiến gương mặt anh bừng sáng trog góc tối và cũng làm cô đơ mất 5s. Rồi anh bắt đầu kể:
-12 năm về trc, vào năm tôi 7 tuổi, mẹ tôi chợt nói vs ba tôi rằng bà đã có ng` đàn ông bên ngoài và bà ấy muốn li hôn. Ba tôi vì quá yêu bà nên đã chấp nhận buông tay để bà đk hạnh phúc. 5 tháng sau, có tin báo về rằng … rằng… vào hnay của 12 năm trc bà đã… đã ra đi. Do căn bệnh tim mà thế giới phép thuật ko tìm đk cách chữa. Vì ko muốn ba con tôi buồn vì cái ૮ɦếƭ của bà nên… bà đã nói dối rằng bà ngoại tình. Ba tôi biết đã đau khổ tột cùng.
Cô đưa ánh mắt cảm thông của mình về phía Akira, chợt cô thấy một chiếc vòng rất quen, đúng rồi chiếc vòng này là của cậu bé vào ngày hnay 12 năm về trc đã cho mình xem. Anh ấy nói sau này sẽ trao nó cho mình còn vì sao thì mình ko nhớ. Tại sao… Tại sao Akira lại… - cô nghĩ rồi ko ngần ngại cô hỏi:
-Chiếc vòng này…
Thấy cô chỉ tay vào chiếc vòng , hiểu ý cô anh trả lời:
-Trc khi mất mẹ đã trao cho tôi. Mẹ bảo sau này tôi hãy trao cho ng` con gái tôi yêu.Chỉ khi đến ngày giỗ của mẹ tôi mới lấy ra đeo, còn những ngày khác tôi cât nó trog cặp. – Anh cầm chiếc vòng trog tay mỉm cười.
“Đúng rồi chẳng lẽ anh ấy là…”- Cô nghĩ rồi nói, trong giọng thể hiện sự vui mừng:
-Anh… Vào ngày mẹ anh mất anh có phải… đã gặp một cô bé 5 tuổi trên cánh đồng hoa bồ công anh… đag ngồi khóc… phải ko?
Biết rằng cô đã nhớ ra anh cười:
-Làm sao tôi quen đk khi mà…cô bé ấy là em!
-Vậy mà … lâu nay em ko biết. Trog 12 năm qua em đã mog gặp anh lắm đấy!- cô cười thật tươi. Lần này ko phải là nụ cười nhếch mép hay cũng ko phải là nụ cười mỉm nữa. Cô… đã tháo vỏ bọc lạnh lùng khi ở bên ng` con trai mà đêm đêm cô đều nhớ nhung và… thật trùng hợp khi ng` đó lại là… Akira – Phải chăng đó là… Định Mệnh? Nghe cô nói vậy, Akira cười:
-Em… là đag nhớ ta sao?
Cô đỏ mặt lên tiếng phủ nhận:
-Ko có… ko có à nha. Anh đừng có nói bậy à!
-Xem kìa, ta chỉ đùa chút mà mặt đã đỏ lên kìa! - Akira bật cười và cô cũng cuời theo. Nhưng… 2 ng` ko biết có một cô gái có mái tóc nâu đã nghe thấy cuộc nói chuyện của 2 ng`. Cô gái đó bỗng nở nụ cười ma mị. Đây có phải là… cô gái bí mật ấy?
**********************************Giờ Ra Về*****************************************
Cô lại bước về phía thư viện. Nhưng, Makito đi lại gần cười vs cô:
-Em đag đi đến thư viện à? Cho anh vinh hạnh cùng đi nhé?
Đưa đôi mắt tím lạnh lùng lên nhìn Makito cô nói:
-Tùy!
Rồi Makito đi bên cạnh cô và nói cười liên tục. Chợt cô nở nụ cười nhẹ. Thấy nụ cười đó, Makito nói:
-Em cười rồi nhé, nàng công chúa băng giá!
Cô lại cười vị sự trẻ con của ng` anh trai này. Nhưng cô nào biết, những hành động của cô và Makito đã lọt vào tầm mắt của Tomomi. Nhỏ nghiến răng và tự hứa rằng sẽ cho cô phải trả giá. Đến thư viện, chợt Makito có điện thoại, anh bảo vs cô anh về trc. Cô cũng nhẹ nhàng gật đầu. Đag đi đến kệ sách thứ 21, cô lia mắt về phía của sổ thì thật bất ngờ… có một chàng trai tựa thiên thần đag nằm ngủ ở đó và trên tai đeo phone nghe nhạc phát ra từ chiếc ipod. Cô tò mò lại gần vì chàng trai có mái tóc bạch kim. Lại gần hơn, cô nhận ra chàng trai này là của Akira. Ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, cô ngắm Akira. Cô chợt đưa bàn tay mềm mại của mình chạm vào… đôi môi của Akira. Cô đỏ mặt khi nhớ lại cái kiss ấy, cái kiss ở thế giới loài ng`. Bỗng, đôi mắt kia từ từ hé mở, cô giật mình thu lại bàn tay của mình. Cô bối rối nói:
-Em… Em làm anh thức giấc … sao?
-ko sao! – anh cười nhìn cô.
Rồi 2 ng` nói chuyện vui vẻ.
Tối đến, cô lại mặc bộ váy trắng tinh khiết ấy, cô vẫn đứng bên cửa sổ. Và lần này cô đưa ánh mắt tím của mình nhìn trên bầu trời, đôi mắt tím ko còn phảng phất nét buồn như thường ngày mà ánh lên sự yêu thương. Đôi mắt ấy dừng lại ở mặt trăng… vì nói ấy có khuôn mặt của Akira… Anh đag nở nụ cười tuyệt đẹp. Đây có thể gọi là… Yêu ko?
Chợt điện thoại cô vag lên báo hiệu có tin nhắn. Mở ra ,cô thấy đó là một số lạ. Đưa mắt xuống nhìn dòng tin nhắn :
Em đag nhớ anh… phải ko?
Đọc xog, cô đã biết đây là của Akira gửi cho mình. Cô tủm tỉm cười nhắn lại:
-Anh… đừng mơ!
Một lát sau, cô lại nhận đk 1 tin nhắn từ anh, nội dung tin nhắn khá ngắn gọn và làm cô khá khó hiểu:
-Ngủ sớm đi! Anh chắc rằng mai sẽ có bất ngờ cho em đó!
Nhưng ko suy nghĩ nhiều, cô lên giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cùng lúc đó, ở trog phòng Akira:
-Ngày mai, tao và mày sẽ tỏ tình xem cô ấy nhận lời của ai, ok?
-Được thôi, thằng bạn thân của tao!
-Trông mày có vẻ tự tin nhỉ, Makito?
-Ko có nha!
-Nhưng dù kết quả ra sao cũng ko đk phá hủy tình bạn nhé….Dù rằng tao vs mày… là tình địch.
-OK!
……………………………………….
Sáng, giờ giải lao. Cả nhóm cô đag ở dưới canteen, đag ăn, chợt Makito và Akira 2 ng` đi về 2 phía. Chưa đầy 3’ sau, 2 ng quay trở lại vs đóa hoa trên tay. Cả canteen đag bàn tán vì 2 ng` đag đi về phía cô. Ngay cả Takeshi, Tomomi và Sakura cũng ngạc nhiên ko thốt nên lời. Còn cô thì vẫn dửng dưng nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ về điều bất ngờ mà Akira nói. Đó có thể là gì? Chợt cô nghe tiếng gọi của Akira và Makito:
-Akiko Takahashi!
Cô quay lại và nhìn thấy 2 ng` đag quỳ trc mặt mình và đưa bó hoa ra trc mặt cô. Cô đứng lên nhìn họ, cô hiểu rằng đây là điều bất ngờ mà Akira đã nói. Cả 2 ng` họ cười… nhìn cô và đống thanh:
-Akiko, Em… làm bạn gái anh nhé?
Họ vừa dứt câu, lập tức những cô gái xung quanh ngất lên ngất xuống. CÓ những ng` họ ngồi thụp xuống khóc. Còn Tomomi thì nhìn Makito rồi lại nhìn Akiko xem cô sẽ chọn ai. Tomomi cảm thấy lo sợ. Cô lại bên cạnh Makito khiến Makito vui mừng, Akira thì thấy tim mình nhói đau. Còn Tomomi thì hoảng loạn thật sự. Nhỏ vẫn cố giữ bình tĩnh để Akiko sẽ làm gì.
-Makito, thực sự, em chỉ…. Xem anh là anh trai mà thôi! – Cô nói nhẹ nhàng. Nhưng nghe xog, makito thấy như sét đánh ngang tai. Anh cứng đờ ng` nhìn cô bước lại bên cạnh Akiko. Lúc nghe cô nói vậy, Tomomi ko biết nên vui hay buồn nữa. Đáng lẽ nhỏ phải vui vì… đây là điều nhỏ muốn. Nhưng nìn ng` con trai nhỏ yêu… nhỏ thấy lòng quặn thắt lại. Có phải nhỏ đã quá ích kỉ khi mà… ko muốn ng` mình yêu đk hạnh phúc?Còn cô thì khi lại bên cạnh Akira, cô cũng quỳ xuống, nói giọng nhẹ như gió:
-Em ko biết có thực sự thích anh hay ko… Em nghĩ em cần thêm thời gian…
-Anh sẽ… chờ! – Akira nói, trong giọng nói thể hiện sự vui mừng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc