Nghe thấy tiếng Tomomi, cô chậm rãi ngước mặt lên nhìn Tomomi và chậm rãi đứng lên. Thấy Tomomi, bà ta đứng dậy, trốn sau lưng nhỏ, nói giọng sợ sệt:
-Con ơi… cứu…cứu mẹ!
Đag toan bước về phòng thì Tomomi hét lên:
-Chị đứng lại đó! Sao chị lại đánh mẹ tôi? Tôi mà ko về kịp ko biết chị sẽ lm j` mẹ tôi… Tôi chắc chắn sẽ thưa chuyện này vs ba!
Bỏ ngoài tai những lời Tomomi nói, cô tiếp tục bước đi. Vì quá tức giận khi bị cô phớt lờ, nhỏ chạy lại kéo ng` cô rồi … “chát” – bàn tay nhỏ hạ trên má cô. CÔ nhếch mép hoi:
-Xog?
Hỏi xog, cô quay ng` bước lên phòng để lại Tomomi đag run run nghĩ lại về hành động của mình. Nhỏ biết rằng cô đánh mẹ nhỏ là do lỗi của bà chứ ko phải do cô nhưng… nhỏ vẫn muốn đổ lỗi cho cô vì muồn trả thù cô vì đã … ςướק Makito. Còn cô? Vẫn bộ váy trắng tinh khiết ấy, vẫn đứng cạnh cửa sổ, vẫn hướng ánh mắt của mình về phía khoảng ko vô định. Nhưng suy nghĩ của cô thì ko như thường ngày… Ko phải về mẹ cô… ko phải về ông ta và càng ko phải về bà ta… mà là về … cô em gái cùng cha khác mẹ của cô. Hơn 10 năm nay cô rất tin tưởng về đứa em gái ấy và nhỏ cũng rất thương cô…. Vậy mà … Nhỏ đã tát cô.Nghĩ đến đây, ánh mắt cô trùng xuống, phảng phất một nét buồn. Cô tự an ủi mình rằng: Chắc là… nhỏ thấy mẹ mình bị đánh nên vậy. Nếu mình là nhỏ cũng sẽ… vậy thôi!
An ủi mình 1 hồi, cô đưa mắt chung thủy về phía khoangr ko vô định ấy. Bất chợt gương mặt của Akira hiện lên trên khoảng ko ấy. Cô thấy khá bất ngờ vì… thường ngày thì là hình ảnh của mẹ còn hnay lại là… CÔ… là đag … nhớ anh ta sao? Phải chăng cô thích… anh mất rồi?
***** ****** *****
Sáng hôm sau, cô cùng Takeshi và Tomomi đến trường để bốc tham ng` sẽ thi đấu vs mình. Lúc sáng, Tomomi đã xin lỗi cô về hành động của mình và cô cũng gật đầu chấp nhận. Đến lượt cô bốc thăm thì ng` cô sẽ thi đấu chính là con nhỏ có mái tóc vàng, xoăn 乃úp bê – Izanami Hayashi. Cô cười khẩy. Sau khi đã bốc thăm xog, cô cùng 5 ng` kia đến công viên phép thuật chơi.
Chiều đến, cô, Takeshi và Tomomi lại tiếp tục đến trường. Bước vào phòng thi, cô thấy nhỏ Izanami đag cầm cây đũa thần màu vàng đứng khoanh tay cười đểu. Còn cô thì sau khi vào vị trí. Vẫn cái nhếch mép ấy. Đưa tay phải ra, cây đũa thần màu xanh có quả pha lê trong suốt lại hiện ra. Tức trc vẻ bình thản của cô, nhỏ chĩa cây đũa của mình về phía cô. Lập tức những tia điện màu vàng bắn về phía cô. Cô nói ,giọng chỉ đủ cho cô và nhỏ Izanami nghe:
-CHỉ thế thôi?
Rồi cô đưa cây đũa ra trc những tia điện đột nhiên, một cái quạt hiện ra và… thổi bay những tia điện lm chúng quay lại nhắm thẳng vào nhỏ. Hốt hoảng nhỏ vội đưa cánh tay ko cầm đũa thần ra trc những tia điện, lập tức chúng vỡ vụn. Tức quá, nhỏ chĩa đũa về phía cô, 1 luồng điện cực mạnh. Lại điệu cười khấy đó, lại ánh mắt bình thản đến lạ kì hiện diện trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô. Cô đưa đũa thần của mình, lập tức một luồng gió lạnh từ đầu bay đến về phía luồng điện và đóng băng luồng điện. Không dừng lại ở đó, luồng gió tiếp tục bay về phía nhỏ Izanami nhưng ko hiểu sao, luồng gió ko đóng băng nhỏ mà chỉ xô nhỏ ngã ra ngoài vạch chỉ quy định. Vậy là cô đã thắng. Thật là dễ dàng. “Cô ta đúng là nhàm chán” – cô nghĩ. Bước ra khỏi phòng, cô thấy 5 ng` còn lại từ 5 phòng thi khác cũng bước ra.
Họ tiến lại về phía cô, hỏi cùng một câu hỏi:
-Kết quả ra sao?
Thay cho câu trả lời, cô gật đầu ý nói đã thắng. Rồi ánh mắt lướt qua từng ng` ý hỏi còn mọi ng`.
Hiểu ý, bọn họ đồng thanh:
-thắng!
-Vậy đi ăn mừng đi!- Makito vui mừng hỏi cô
Cô gật đầu. Thấy vậy bọn họ cũng đồng thanh: -Ok!
3 tháng sau, tình cảm của cô đối với Akira cũng tiến triển còn với Makito thì cô xem anh như anh trai. Còn Takeshi và Sakura thì… càng ngày càng tình cảm. Mà cũng lạ, kể từ khi diễn ra cuộc thi phân cấp cho đến nay ko có rắc rối nào xảy đến vs cô và Sakura. 3 tháng trôi qua, cô vẫn chưa tìm đk cuốn sách “Hình Trăng Khuyết”. Một phần vì cô ít khi đến thư viện, một phần vì cô mới chỉ đi tìm đến kệ sách thứ 20.
Khi đag bước chân vào trường, Sakura nghe thấy tiếng gọi quen thuộc của Takeshi:
-Sakura Kinomoto! – Nghe thấy tiếng gọi, nhỏ quay lại và ánh mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên tột cùng. Takeshi đag ôm một bó hoa hồng kết thành hình trái tim, anh đag quỳ xuống, đưa bó hoa về phía cô anh nói:
-Em… Em… Làm bạn gái anh nhé? – Takeshi nói một cách khó khăn.
Sakura đưa tay lên bịt miệng ngăn ko cho mình hét lên. Ko những vậy mọi ng` đang đứng vây quanh cũng ồ lên ngạc nhiên, nhất là các nữ sinh. Có ng` còn ngất xỉu, có ng` còn hét lên đầy kinh ngạc, có ng` thì đưa ánh mắt ghen tị về phía Sakura. Sau một lúc lấy lại bình tĩnh, nhỏ lại gần anh, gương mặt bây h như trái cà chua chín, nhỏ nói rất nhỏ:
-Em đồng ý!
-Em…Em nói sao?- Takeshi như ko tin vào tai mình, hỏi lại nhỏ.
-Em đồng ý!- Mặt nhỏ càng đỏ hơn. Lấy hết can đảm nhỏ nói thật to. Rồi nhỏ nhẹ nhàng nhận bó hoa hồng ấy. Còn Takeshi đag rất sung sướng. Bỗng anh ôm chầm lấy nhỏ, mỉm cười hạnh phúc. Thấy vậy nhỏ cũng ôm lại anh và cũng nở nụ cười hạnh phúc. Sau 2 năm, sau chừng ấy thời gian nhỏ thầm thương trộm nhớ anh. Lúc trc, anh còn ko biết sự hiện diện trên cõi đời này của nhỏ. Vậy mà… vậy mà h đây, anh đã tỏ tình với nhỏ. Sau chừng ấy thời gian, cuối cùng nhỏ đã với tới đk ngôi sao sáng chói ấy. Liệu đây có phải giấc mơ? Sakura tự hỏi và tự trả lời rằng nếu đây là một giấc mơ thì… nhỏ mãi mãi… mãi mãi ko muốn tỉnh lại… mãi mãi ko muốn rời khỏi giấc mơ này. Đột nhiên, nhỏ nhìn thấy cô đang nhìn chằm chằm vào nhỏ và Takeshi vì 2 ng` đag ôm nhau. Nhỏ vội đẩy Takeshi ra, cười xuề xòa:
-Akiko à!
-Hế lô em gái yêu! – Takeshi gãi đầu cười.
Thấy vậy, cô nở nụ cười nhẹ khiến những ng` đứng trong vòng bán kính 500m vuông ngây ngất trc nụ cười ấy. Nhận thức đk điều ấy, cô thu lại nụ cười tuyệt đẹp khiến mọi ng` trở lại trạng thái bình thường. Thu lại nụ cười xog, cô chỉ vào 2 ng` hỏi:
-2 ng`…?
-Hì, em gái yêu quí à, đây là chị dâu tương lai của em đó!- Takeshi kéo Sakura lại gần khiến nhỏ ngượng đỏ mặt
-Ừm!- cô nói trog giọng có chút vui.
-Thôi vào lớp nào!- Takeshi nói, xog 3 ng` cùng vào lớp. Chợt Takeshi hỏi cô:
-Con bé Tomomi đâu, Akiko?
-Lớp!- cô trả lời ngắn gọn. 3 tháng rồi cô vẫn vậy… cô vẫn rất kiệm lời. Và cô cảm nhận dạo này… Tomomi rất lạnh nhạt vs mình, mỗi khi Makito nhìn cô cười, hay anh tỏ ra quan tâm cô, cô đều thấy Tomomi nhìn mình bằng ánh mắt thù hận.