“Sao cô lại ở đây?” Hạ Cẩm Hiên cau mày nhìn thấy Khang Hinh ở cạnh cánh cửa. Anh đỗ chiếc Volkswagen Beetle tuyệt vời, kéo Thái Gia Tuyền vừa về đến cửa, thì thấy Khang Hinh đứng trước cửa.
Thái Gia Tuyền theo bản năng tránh tay Hạ Cẩm Hiên, hơi xấu hổ nhìn Khang Hinh, sau đó lặng lẽ cúi đầu.
Hạ Cẩm Hiên không vui vì thái độ đó của cô, nhìn thế nào lại giống như vợ lớn vợ bé vậy? Nhìn chằm chằm Khang Hinh, ánh mắt chợt lạnh lùng.
Khang Hinh liếc Thái Gia Tuyền một cái, rồi làm nũng với Hạ Cẩm Hiên nói: “Là anh đồng ý tối nay sẽ dành thời gian cho em.”
Hạ Cẩm Hiên nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, khi thấy trong mắt Khang Hinh có chút chột dạ, không dám nhìn lại ánh mắt của mình. Sau đó anh nhấc chân bước vào nhà mặc kệ cô.
Đây là tình huống gì? Thái Gia Tuyền có chút gấp gáp cũng muốn đi theo sau, nhưng anh cũng chưa bảo cô vào theo? Muốn cô theo vào sao? Nhưng Khang đại tiểu thư đang đứng ngăn ở cửa.
Đang lúc Thái Gia Tuyền đấu tranh tư tưởng, Khang Hinh lạnh lùng liếc xéo cô một cái, với giọng giõng dạc nói: “Ngại quá, Thái tiểu thư, đi thong thả không tiễn.” Vừa nói vừa chuẩn bị đóng cửa từ chối tiếp khách.
Thái Gia Tuyền kinh ngạc không thể suy nghĩ liền xông đến đẩy cánh cửa nói: “Ai nói tôi phải đi?” Vừa nói vừa khí thế hung hăng đẩy cánh cửa chính ra, đẩy thẳng ᴆụng phải Khang Hinh lảo đảo thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.
“Cô!“ Khang Hinh tức giận đến toàn thân phát run, chỉ vào Thái Gia Tuyền nói: “Thái Gia Tuyền! Tôi đã chừa chút mặt mũi cho cô rồi, không tin được cô còn không biết xấu hổ thô lỗ như vậy!“
Thái Gia Tuyền từ nhỏ chưa từng tranh chấp cùng người ta, thế nhưng bây giờ lại bị người ta công kích, giận sôi máu, vì vậy không chịu yếu thế mà nói: “Không biết xấu hổ chính là cô chứ? Chỉ đơn giản muốn nương nhờ đàn ông mà đuổi không đi, đói khát đến mức đó rồi à?”
“Cô! Cô. . .” Khang Hinh chỉ vào mặt cô lắp bắp nửa ngày, ngoài chữ “Cô“ ra cũng không thể nói thêm gì.
Hạ Cẩm Hiên lúc này đang trong nhà bếp, lấy nước suối trong tủ lạnh ra uống, nhưng vẫn vểnh tai lên nghe tình hình bên ngoài. Khi nghe thấy Cún con của mình cũng biết hung hăng cắn người cũng cảm thấy vui vẻ.
“Hiên! Mau lại đây đuổi loại đàn bà điên này ra ngoài đi.” Khang Hinh dầu gì cũng là tiểu thư danh giá, nói ra cũng có chút lễ giáo, không đến nỗi động tay động chân đánh người, vì vậy không thể làm gì khác là cầu cứu Hạ Cẩm Hiên đang vui vẻ núp trong nhà bếp kia.
Hạ Cẩm Hiên có chút đau đầu, không biết nên phản ứng thế nào, sớm biết như vậy, đã không để mặc Thái Gia Tuyền ở ngoài cửa. Anh hiện tại đang ngửa cổ rót nước trong bình vào miệng, nhìn qua cửa phòng bếp ngẩn ra.
Hạ Cẩm Hiên đang rầu rỉ thì Thái Gia Tuyền không chút kém hơn Khang Hinh giọng nũng nịu truyền vào: “Tiểu Hiên Hiên, không cần lo lắng, tự em có thể làm được.”
“Phốc. . . Khụ khụ. . .” Hạ Cẩm Hiên quả thật bị giọng nói của quý cô ngoài khét trong sống này (Aki: câu này dịch là dở dở ương ương này nhưng ta thích để nguyên văn thấy hay hơn), khiến cho sặc nước vì kinh ngạc. Cún con của anh chưa từng làm nũng qua với anh, thì ra loại giọng nói nũng nịu đặc trưng khiến người ta chán ghét cũng có thể khiến người ta cảm động đến thế.
“Cô có phải không biết xấu hổ hay không?” Khang Hinh dĩ nhiên là bị cô chọc cho cơn giận bộc phát muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ cô.
“Đều là học được từ cô.” Thái Gia Tuyền nhún vai ra vẻ không có gì, đi sang ghế salon bên cạnh Khang Hinh mà ngồi xuống.
“Cô rốt cuộc có đi hay không?” Khang Hinh lấy lại bình tĩnh, quay sang salon nói với Thái Gia Tuyền, với giọng điệu trầm hẳn đi.
“Không đi! Tôi sau này sẽ ở đây!“ Thái Gia Tuyền mỉm cười nói, với thái độ chọc tức ૮ɦếƭ người không đền mạng.
Khang Hinh lại đột nhiên cười lớn: “Ha ha ha ha, thật buồn cười, phụ nữ của Hiên có rất nhiều, cô có là gì trong số đó? Anh ấy chẳng qua là ham mới lạ nhất thời thôi, nếu có người mới tự ngã vào lòng anh sẽ không cự tuyệt. Cô nghĩ mình có khả năng giữ được anh ấy trong bao lâu?” Cô ta rất hài lòng khi thấy sắc mặt thay đổi của Thái Gia Tuyền, vì vậy nói tiếp: “Cô chẳng qua là một viên chức nhỏ trong công ty anh ấy mà thôi, lại quấn lấy anh ấy vì tiền chứ gì. Đến lúc anh ấy chơi chán, sẽ ném cho cô mười mấy triệu xem như bồi thường. Nhưng nếu như cô không thức thời không phân biệt tốt xấu có tin đến một phân tiền tôi cũng làm cho cô không thể lấy được?”
Thái Gia Tuyền cảm giác lòng đau như bị ai đó xé rách, đến Khang Hinh cũng nói anh ấy có rất nhiều phụ nữ, chẳng lẽ là thật? Chia tay trong một năm này anh ấy rốt cuộc đã làm những gì?
“Đủ rồi, cô đi về đi thôi.” Hạ Cẩm Hiên rốt cuộc cũng ra ngoài, ánh mắt có chút âm lãnh, không hề chớp mắt nhìn Thái Gia Tuyền đang ngồi khẽ run nhẹ trên salon.
Khang Hinh cười đắc ý nói với Thái Gia Tuyền: “Thế nào? Không nghe thấy sao? Cô nên về rồi kìa!“
“Tôi đang nói với cô đó!“ Hạ Cẩm Hiên xoay đầu giận dữ nhìn Khang Hinh, trong ánh mắt là lửa giận khiến Khang Hinh cảm thấy run sợ.
“Tại sao? Cô. . .” Khang Hinh còn muốn nói điều gì đó, nhưng Hạ Cẩm Hiên càng ngày càng thể hiện rõ giận dữ. Rốt cuộc vẫn không cam lòng mà cầm túi bước về, trước khi đi vẫn không quên trợn mắt nhìn Thái Gia Tuyền vài lần.
Cửa nặng nề đóng lại, Thái Gia Tuyền vẫn mãi không ngẩng đầu lên mà chỉ lặng lẽ ngồi đó, nghĩ về những cảm xúc trong lòng.
“Đói bụng không, anh kêu thứ gì đó ngon về ăn nhé.” Hạ Cẩm Hiên nhẹ giọng nói, thu lại hoàn toàn giận dữ khi nãy.
Thái Gia Tuyền vẫn ngồi đó không nói lời nào, Hạ Cẩm Hiên cầm điện thoại lên kêu đồ ăn bên ngoài.
. . . . . .
“Muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi, anh sẽ nói cho em biết.” Hạ Cẩm Hiên ngồi xuống bên cạnh, đưa tay kéo đôi vai nhỏ gầy của cô.
“Bọn họ nói đều là thật sao?” Thái Gia Tuyền khó khăn mở miệng hỏi: “Anh thật sự lăng nhăng?”
Lăng nhăng? Hạ Cẩm Hiên im lặng, cô ấy sao có thể nghĩ ra từ ngữ đả kích như vậy? “Tiểu Cẩu, anh. . . . . .”
Anh ấp úng khiếnThái Gia Tuyền tăng thêm hoài nghi, cô vùng dậy đứng bật lên nhìn anh với đôi mắt không thể tin được.
Hạ Cẩm Hiên đưa tay nhẹ nhàng bắt lấy tay của cô, thật sâu thở dài, nói: “Ngồi xuống được không? Anh sẽ kể hết với em.”
Thái Gia Tuyền đã bắt đầu chảy nước mắt, sau đó nhẹ nhàng nức nở không chút tình nguyện bị anh kéo ngồi xuống ghế sa lon.
“Tuyền, nếu như anh thật sự có những phụ nữ khác, em vẫn muốn yêu anh sao?” Hạ Cẩm Hiên ôm cô, đem mặt vùi thật sâu vào hõm vai cô, giọng nói có vẻ thương cảm.
Thái Gia Tuyền trong lòng không ngừng trùng xuống, cô sợ nghe câu kế tiếp, nức nở càng nhiều hơn, hai tay muốn đẩy Hạ Cẩm Hiên ra.
Đúng vậy, cô một mực hoài nghi, nhưng lại chưa từng nghĩ nhiều về vấn đề này, ở Hamburg bọn họ cùng nhau đều là lần đầu, nếu anh thực sự có phụ nữ khác dĩ nhiên là có sau đó. Mình có thể tiếp tục yêu anh hay không? Cô chưa từng nghĩ đến nhưng phản ứng bây giờ là đẩy anh ra!
Hạ Cẩm Hiên dù đau khổ vẫn ôm chặt cô mà phà hơi thở ấm áp vào hõm vai của Thái Gia Tuyền, giọng nói bi thương: “Em trả lời anh trước có được không? Anh sẽ nói hết những gì em muốn biết?”
Thái Gia Tuyền không thể nhịn được nữa khóc rống to, hai tay đánh vào иgự¢ anh: “Buông em ra! Em ghét anh! Rõ ràng là vấn đề của anh, tại sao muốn ép em trả lời trước? Tại sao?”
“Tuyền, em bình tĩnh một chút, nghe anh nói có được hay không?” Hạ Cẩm Hiên rất sợ, anh sợ Cún con của anh sẽ không cần anh nữa. Vội vàng buông cô ra, đôi tay nâng lên gương mặt nhỏ nhắn đang nức nở của cô, đau lòng nói: “Đừng khóc, anh sẽ nói hết cho em nghe!“
Thái Gia Tuyền cắn môi thật chặt, gắng gượng nhịn nước mắt xuống không khóc, nhưng nước mắt không nghe lời vẫn rơi xuống từng hạt thật to, hai mắt mơ hồ đẫm lệ nhìn chằm chằm vào mắt của Hạ Cẩm Hiên.
Hạ Cẩm Hiên thở dài, vừa định mở miệng nói chuyện, thì chuông cửa vang lên. Anh thất bại buông tay ra, đứng dậy đi mở cửa, nguyên lai là người giao đồ ăn lúc nãy gọi mua.
Nhân cơ hội này Thái Gia Tuyền lau qua loa nước mắt trên mặt, cố gắng làm cho mình nhìn bình thường một chút, trong lòng cũng thoáng tỉnh táo hơn.
“Đói bụng chưa? Có muốn trước ăn một chút gì không?” Hạ Cẩm Hiên giơ lên hộp thức ăn để ở bàn trà trước sofa.
Thái Gia Tuyền mặt không biểu tình nhìn chằm chằm hộp thức ăn, cũng không nhúc nhích, cô đang chờ Hạ Cẩm Hiên trả lời.
“Đó là thời điểm anh mới vừa trở về nước.” Hạ Cẩm Hiên bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, đầu nghiêng sang một bên, anh bắt đầu kể lại: “Rời em mà đi làm cho anh rất đau khổ, anh cảm thấy tim của mình như đã ૮ɦếƭ, không thể nào sống thêm một phút giây nào nữa. Những ngày sau đó rất áp lực, em cũng biết trước kia anh có mắc chứng trầm cảm nhẹ, cho nên. . . . . .”
Nghe đến đây, lòng của Thái Gia Tuyền không khỏi đánh một đòn đau đớn, cô muốn đưa tay xoa mặt của anh, nhưng lại sợ làm ngắt lời nói tiếp theo của anh.
“Ban ngày anh dốc hết sức làm việc, luôn làm thêm giờ đến rất khuya mới về nhà, tất cả mọi người đều cảm thấy anh là một người cuồng công việc. Chỉ có chính anh mới hiểu, căn bản là anh sợ về nhà, sợ ban đêm phải ở một mình. Bởi vì đến buổi tối, anh phải dựa vào những viên thuốc ngủ mới ngủ được.”
Thái Gia Tuyền cuối cùng không nhịn được nữa, ngồi xích lại gần anh, đưa tay ôm rồi tựa vào иgự¢ anh.
“Biết không? Chứng trầm cảm có thể làm cho người ta có khuynh hướng muốn tự sát.” Hạ Cẩm Hiên an tĩnh tựa vào trên vai của cô vừa nói, giọng nói bình tĩnh.
Tay của Thái Gia Tuyền ôm tay của anh run lên, cô thật bị hù sợ, sợ muốn ૮ɦếƭ.
“Ngày đó lúc mà anh uống thuốc ngủ, nhìn chằm chằm trong tay lọ thuốc suy nghĩ thật lâu, anh có nên uống thêm hai viên không?” Anh cũng nhẹ nhàng vươn tay, từ phía sau lưng ôm Thái Gia Tuyền, một tay ôm chặt eo một tay vuốt ve lưng cô.
“Hiên. . . . . .” Thái Gia Tuyền thật vất vả ngừng lại nước mắt, nghẹn ngào khẽ gọi tên của anh.
“Anh uống hết cả một lọ, có lẽ anh muốn ૮ɦếƭ, lúc đó em sẽ đến tìm anh.” Giọng của Hạ Cẩm Hiên bình tĩnh như cũ, giống như những điều đó không có liên quan đến anh.
“Hiên, anh làm sao mà cứ nhủ như thế được?” Thái Gia Tuyền dùng sức nắm chặt thân thể anh, khẽ vuốt ve mặt của anh, cực kỳ đau lòng.
“Ha ha, đây chỉ là triệu chứng bệnh của anh, lúc ấy anh cũng không được bình tĩnh.” Anh khẽ cười nói.
“Sau đó thì sao?” Nếu anh đang thật tốt ở trước mặt mình, như vậy nhất định là có người cứu anh.
“Sau đó anh tự mình đến bệnh viện súc ruột.” Hạ Cẩm Hiên cười có chút bất đắc dĩ: “Bởi vì khi anh nằm trên giường chờ ૮ɦếƭ, đột nhiên cảm thấy, có lẽ anh ૮ɦếƭ đi, sẽ làm cho em không vui.”
“Sẽ như thế, em sẽ đau khổ đến ૮ɦếƭ, bây giờ chỉ nghe anh kể mà em cũng đau lòng đến mức nào rồi!“ Thái Gia Tuyền lớn tiếng hướng về phía anh nói, ra sức mà khóc, giống như muốn đem tất cả đau đớn trong lòng hóa thành nước mắt.
“Ngoan, không khóc, nghe anh kể hết đã.” Hạ Cẩm Hiên nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô, hẳn biến thành là anh đang an ủi cô.
“Không, không cần nói, em không muốn nghe, bất kể anh đã làm những gì, đối với em cũng không quan trọng!“ Thái Gia Tuyền la ầm lên, cô thật sợ phải nghe tiếp nữa: “Em chỉ muốn ở cùng một chỗ thật vui vẻ hạnh phúc với anh, vĩnh viễn không muốn anh rời xa em!“