Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 40

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

“Buổi sáng ngày mai vừa đi làm, đến chỗ Đỗ Quyên nhận lấy phần công việc mới của cô, sau đó mười giờ đến phòng làm việc của tôi pha cà phê.” Đây là mệnh lệnh đầu tiên của Hạ Cẩm Hiên.
Lúc ấy chính là mười hai giờ đêm, Thái Gia Tuyền đang ngủ mơ mơ màng màng, chỉ nghe thấy giọng nói Hạ Cẩm Hiên từ trong đồng hồ đeo tay truyền ra. Ngốc trệ hồi lâu, rốt cuộc ý thức được ấy là cái đồng hồ đeo tay, vì vậy tò mò cầm lên vừa loay hoay một hồi, nhưng cô đã sớm loay hoay mấy ngày rồi, cũng không tìm hiểu nó rõ ràng được.
“Tự động, không cần mình theo ấn nút cũng có thể nối trực tiếp sao?” Thái Gia Tuyền không có chút hình tượng nào lại tự nói với đồng hồ đeo tay, tiếp đó lại tìm hiểu một hồi.
“Tôi còn chưa có gác máy!“ Giọng nói của Hạ Cẩm Hiên lại truyền ra, làm Thái Gia Tuyền sợ tới mức thiếu chút nữa đem vật trên tay quăng xuống giường.
Hắng giọng một cái, Thái Gia Tuyền thử thăm dò nói: “Này? Này?” Đợi một cái không có hồi âm, lại nói: “Này? . . . . . .”
“Có chuyện mau nói, đừng có này này!“ Hạ Cẩm Hiên có chút không chịu nổi.
“A, cái đó, em không biết dùng. Cái này thế nào lại có thể tùy tiện thông sao? Em đều không có bấm như nút trả lời đấy.” Thái Gia Tuyền tò mò hỏi.
“Cô không phải dùng phím ấn, tôi thiết lập tự động nhận cuộc gọi. Chỉ có tôi có thể gọi! Cô cũng chỉ có thể nhận điện thoại của tôi.” Hạ Cẩm Hiên chưa nói cho cô biết, đây là lúc cô té xỉu đêm hôm đó, anh cả đêm biên soạn trình tự thiết lập cho cái đồng hồ này.
“À? Loại vật này lúc nào cũng truyền đi sao?” Thái Gia Tuyền cảm thấy như vậy có chút không ổn, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
“Thế nào?” Hạ Cẩm Hiên bá đạo hỏi ngược lại.
“Em đi vệ sinh anh cũng có thể nghe lén sao?” Đầu óc Thái Gia Tuyền không biết là từ cái gì làm ra, cố tình lại có thể nghĩ tới chuyện tình này sao.
Hạ Cẩm Hiên ngẩn người, im lặng nói: “Ít nói nhảm! Trước khi tiếp thông có nhắc nhở, cô chính là không phát hiện sao?”
“À, em mới vừa rồi ngủ thi*p đi, không nghe thấy, nếu không, anh cúp máy rồi gọi lại thử đi?” Thái Gia Tuyền tò mò tiếp tục loay hoay đồng hồ đeo tay.
Hạ Cẩm Hiên nhất định là nước đổ vào não rồi, cư nhiên thật ngoan ngoãn làm theo như cô nói, điện thoại lần nữa tiếp thông: “Cảm thấy chưa? Không phải âm thanh, phải . . . . .”
“Ha ha, có nha có nha, nó sẽ rung rung, làm cho cổ tay tê tê ~“ Thái Gia Tuyền như bộ dáng tò mò của trẻ con, không đợi anh nói xong, diễn tả thật hưng phấn.
“Được rồi, ngủ sớm một chút, nhớ nhiệm vụ ngày mai. Tôi còn có việc, cúp.” Hạ Cẩm Hiên lại khôi phục giọng nói lạnh như băng, trực tiếp cúp điện thoại. Mà điện thoại khi cắt đứt thì đồng hồ đeo tay sẽ có thanh âm “Tích tích.” rất nhỏ.
Thái Gia Tuyền đang ngủ gật hoàn toàn tỉnh, cô có chút hưng phấn nho nhỏ, lại có một ít mong đợi nhỏ, tựa hồ quan hệ của hai người lập tức gần rất nhiều. Cô hoàn toàn không có ý thức được mình đeo một máy nghe lén + định vị thật to.
Sáng sớm ngày thứ hai, cô dậy thật sớm, cơ hồ là liền đến công ty.
Đỗ Quyên có chút khinh bỉ liếc cô một cái, đem tài liệu phân công mới đến chỗ ngồi của cô, một câu nói cũng không nói liền đi. Thái Gia Tuyền có chút không giải thích được, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều, vui vẻ cầm lên tài liêu phân công mới.
“Không phải chứ, cô ta thật cùng tổng giám đốc qua đêm rồi hả?” Bên cạnh nhỏ giọng nghị luận đưa tới sự chú ý của Thái Gia Tuyền.
“Đúng vậy a, ngày đó cô ta té xỉu bị Hà Vân ôm đi, nghe nói là đưa đến khách sạn đi, sau đó tổng giám đốc cũng đi vào, cả đêm cũng không ra ngoài!“
“A, không thể nào, cô nghe ai nói? Tổng giám đốc đại nhân thật sẽ coi trọng cô ta?”
“Khinh, đưa tới cửa kẻ ngu mới không cần, ăn sạch sành sanh rồi vứt bỏ, có cái gì lớn lao chứ.”
Thái Gia Tuyền vốn đã bước ra cửa phòng làm việc lại quay trở vào, xoay người mỉm cười nhìn đám bà tám kia nói: “Nghĩ dù được ăn rồi xóa sạch cũng không có cơ hội của mấy người, làm ơn lần sau nhỏ giọng một chút, nếu không sẽ chua ૮ɦếƭ người thật! . . . . . . Ai nha, tổng giám đốc vẫn còn chờ tôi đây? @ văn • người • sách • nhà @ đi trễ sẽ bị mắng ~“ Nói xong, dí dỏm xoay người rời đi. Trong nội tâm nổi hết cả da gà, nghĩ thế nào cũng là cảm giác mình như tình nhân ỷ thế Hi*p người.
Tổng giám đốc đại nhân, có thể phúc hắc một chút sao?
Thái Gia Tuyền một đường đi tới tầng cao nhất, phát hiện Hà Vân sớm đứng ở cửa thang máy đợi cô rồi. Cười cười xin lỗi, liền đi theo anh ta đi tới phòng làm việc của Hạ Cẩm Hiên.
“Cái đó, bữa tiệc ngày đó cám ơn anh. Tôi cũng là vừa mới nghe nói là anh. . . . . . .” Thái Gia Tuyền thử biểu đạt ý tốt, lại cảm thấy có chút quá mức mập mờ.
“Ha ha, không có gì, tôi chỉ là hoàn thành công việc Hạ tổng giao phó.” Hà Vân nói là lời thật, nhưng lại khiến Thái Gia Tuyền 囧 đỏ mặt, lại lâm vào trạng thái như đi vào cõi thần tiên, trong lòng lại có một ít vui vẻ nhỏ.
“Tới rồi.” Hà Vân dừng bước ở cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, quay đầu hướng Thái Gia Tuyền nói xong, ai ngờ lại bị đầu của nha đầu này ᴆụng phải иgự¢.
Thái Gia Tuyền ᴆụng phải đến thất điên bát đảo, xoa đầu rồi ngẩng lên, lúng túng không biết nên cười hay là nên khóc: “Thật xin lỗi, tôi có chút ngây người.”
Ai ngờ vừa nhìn lại đã thấy ánh mắt dò xét kia của Hạ Cẩm Hiên ở sau lưng Hà Vân. Có lẽ là nghe động tĩnh ở cửa, Hạ Cẩm Hiên tự mình đi mở cửa, lại trùng hợp nhìn thấy cảnh tượng lần này.
Hạ Cẩm Hiên bất đắc dĩ thở dài: “Hà Vân đi nhanh lên, không cần phải để ý đến cô ta.” Vừa nói liền xoay người đi trở về trong phòng làm việc.
Thái Gia Tuyền sửng sốt nửa ngày, cuối cùng vẫn là quyết định đi vào theo.
“Trước đi vào bên trong pha cà phê, sau đó ký tên vào bản giao ước trên bàn.” Hạ Cẩm Hiên chôn ở bên trong một đống văn kiện, giọng nói bắt người khác phải phục tùng mệnh lệnh.
Thái Gia Tuyền muốn nói điều gì, nhưng vẫn cố đè tò mò xuống đáy lòng, đi tới phòng giải khát ở bên trong. Cô trừ tò mò phần nội dung của giao ước trên bàn kia ra, còn có phòng làm việc của anh, cùng người khác nhìn qua hết sức bất đồng.
Văn phòng thiết kế có một ý nghĩa đầy đủ của toàn bộ bề mặt của tầng lớn để những bức tường kính trần, tất cả được trang trí bằng kim loại màu, trầm ổn mà đại khí. Những thứ này đều không kỳ quái, kỳ quái là, trừ bàn làm việc anh đang sử dụng ra, còn có một không gian khác dài rộng khoảng 3 thước có một bàn vuông lớn, trên bàn bày chồng dày các bản vẽ, bên cạnh bàn, trên mặt tường có một màng hình LCD lớn, trên màng ảnh đang hiện lên sơ đồ mạch điện máy móc phức tạp. Ách. . . Được rồi, điều này cũng tạm thời chưa tính là kỳ quái thôi. . . Vậy mà ở một góc khác của phòng làm việc lại có một cái mà Thái Gia Tuyền làm thế nào cũng không có cách nào hiểu được —— một chiếc xe hơi! Hơn nữa chiếc xe này Thái Gia Tuyền nhận ra được, chính là chiếc Cadillac mà Hạ Cẩm Hiên chạy khi du học ở Đức. . .
Nơi này chính là tầng cao nhất, trước bất kể là anh làm sao đem lên lầu, làm sao vào cửa, đã nói anh không duyên cớ để chiếc xe hơi ở trong phòng làm việc, đây là vì gì đây?
Thật vất vả mới pha cà phê xong, này chỉ sợ là tử khi sinh, đây là lần đầu Thái Gia Tuyền cảm thấy thời gian pha cà phê là một loại đau khổ.
Bưng cà phê đi tới trước bàn làm việc của anh, nhìn bộ dạng anh chuyên tâm làm việc, Thái Gia Tuyền không có tiền đồ lần nữa đỏ mặt: “Hiên. . .” Mềm mại kêu một tiếng.
Hạ Cẩm Hiên nhíu nhíu mày, ngẩng đầu lên lườm cô một cái, cũng không có nói lên bất kỳ kháng nghị gì. Thái Gia Tuyền chép miệng, đem cà phê thả vào trong tay anh.
“Tại sao anh đem xe để ở chỗ này à? Làm sao đưa lên đây được.” Cô nhìn về phía chiếc xe Cadillac kia, trong lòng có chút thương cảm.
“Tôi ra lệnh cho đám mọt sách trong công ty tháo ra đem từng món lên đây rồi ráp lại.” Hạ Cẩm Hiên dứt khoát buông tài liệu trên tay xuống, chuyên tâm thưởng thức cà phê: “Sau năm đó mô hình xe mới liền thuận lợi đưa ra thị trường rồi.”
Thái Gia Tuyền hoa lệ bị đánh gục, còn như vậy chỉnh người hay sao? Vậy cuộc sống sau này của mình còn có thể tốt hơn sao? “Ách. . . Không có việc gì em đi trước, bên kia em còn có rất nhiều văn kiện chưa xử lý đấy.”
Hạ Cẩm Hiên nheo mắt lại nhìn cô, một câu nói cũng không nói. Thái Gia Tuyền rụt cổ một cái, có chút khi*p đảm. Không biết có phải bởi vì quan hệ chức vị hay không, mà gặp nhau lần nữa, Thái Gia Tuyền đối với anh, lòng vẫn có loại sợ hãi tên là “để ý“. Ngoan ngoãn đi lên phía trước, cầm lên phần hiệp ước kia trên bàn của anh, mở ra đến xem.
Này, vừa nhìn liền không được, quả thực đây là phiên bản của phần hiệp ước nữ người làm của mấy năm trước lúc du học Đức nha. Càng làm cho người ta im lặng là, thứ duy nhất hiệp ước thay đổi là địa phương, hẳn là đem thù lao 300 đồng Euro kia cho trừ đi!
“Anh!“ Thái Gia Tuyền buồn bực trừng mắt liếc anh một cái, lại nói không ra được câu tiếp theo.
“Ký hết rồi để xuống là có thể đi ra ngoài, tôi còn có chuyện phải làm.” Hạ Cẩm Hiên tiếp tục chôn đầu vào đống văn kiện, một chút cũng không có để ý đến ý kiến của cô: “Đúng rồi, đem ly cà phê rửa đi, tôi uống xong rồi.”
“Gian thương!“ Thái Gia Tuyền hận mắng một câu, đoạt lấy 乃út trong tay anh, soạt soạt soạt ký tên mình. Cũng không quên cộng thêm một hàng chữ: “Tiền lương hàng năm một trăm vạn nhân dân tệ!“
“A, còn vượt qua cả tiền lương của tôi, làm nữ giúp việc của trời à.” Hạ Cẩm Hiên chế nhạo nhìn cô. Đột nhiên giống như ý thức được cái gì, lại biến thành vẻ mặt lạnh lùng: “Đi ra ngoài đi, nhớ, hễ kêu là tới là được.”
Thái Gia Tuyền tìm tòi nghiên cứu nhìn anh, giống như một dạng trêu chọc đứa trẻ nói: “Này, anh ở đây bực tức không được tự nhiên cái gì? Quá chua nha. Rõ ràng cũng chưa có gì lại trách em chứ?”
Hạ Cẩm Hiên nổi đóa, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cô: “Đúng vậy đó, tôi xong rồi muốn trách cô đấy? Cô cùng Lâm Phong ở chung một chỗ yêu đương, điều này cùng tôi có quan hệ sao? Tôi tuyệt không quan tâm!“
Thái Gia Tuyền dí dỏm nhướng nhướng mày: “Tổng giám đốc đại nhân, ngày ấy em chỉ là tuyên bố trước mặt mọi người chuyện muốn đuổi theo anh, anh muốn đi đến đâu?” Hoa lệ xoay người đi ra ngoài, lưu lại một Hạ Cẩm Hiên mặt tức giận. Dĩ nhiên, cô cũng chưa quên dùng câu nói của Hạ Cẩm Hiên, dùng giọng nói có thể nghe mà tự nhủ: “Ngây thơ!“
Hạ Cẩm Hiên có chút tức giận, nắm điện thoại ở trên bàn lên, gọi cho Đỗ Quyên ở bộ phận hành chính.
. . . . . .
“Thái Gia Tuyền, có nhiệm vụ mới, nhà máy thiết bị ở ngoại ô cần một trợ lý, công ty quyết định phái cô qua đó.” Đỗ Quyên không thèm liếc cô một cái, liền đem lệnh điều đi ném ở trên bàn của cô, nhìn mà khó nén có chút hả hê. Cô không có theo lệ thường đem Thái Gia Tuyền kêu tới phòng làm việc của mình, mà là đang ở trong phòng làm việc chính, tuyên bố trước mặt của mọi người.
Thái Gia Tuyền sửng sốt một chút, nghi hoặc nhìn lệnh điều đi ở trên bàn. Sau lưng, tiếng cười nhạo của đồng nghiệp ở bên tai không dứt, nhưng cô cái gì cũng không nói, cầm lấy lệnh điều đi liền ký tên, rồi trả lại cho Đỗ Quyên, tiếp theo sau đó giao lại công việc trong tay mình.
“Tiểu Tuyền, bà điên rồi, chạy đi tới cái nơi tồi tàn chim không ỉa phân.” Lý Giai Giai ở một bên có chút xem không hiểu cô, mới vừa rồi còn khí thế mười phần, thật bị khi dễ đến trên đầu rồi, cư nhiên cái gì cũng không nói.
“Công việc điều động bình thường mà, không có gì chứ?” Thái Gia Tuyền không sao cả nhún nhún vai.
“Không có gì? Công việc ở chỗ đó, không có một người nào chịu đi, bà rốt cuộc nhìn không rõ tình trạng bây giờ à?” Lý Giai Giai vội la lên.
“Tại sao? Không cần cùng những bà tám kia giống nhau, tôi cảm thấy rất tốt a.” Thái Gia Tuyền ngược lại nghĩ rất đơn giản.
“Đúng vậy a, cách xa đám bà tám, cũng cách xa tổng giám đốc, cậu không phải sẽ bỏ qua chứ?” Lý Giai Giai có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Thái Gia Tuyền cười không đáp, cô dĩ nhiên sẽ không nói cho Lý Giai Giai biết, thật ra thì mình mới vừa ký: “Khế Ước Bán Thân“ rồi.
. . . . . .
Sáng sớm ngày thứ hai, Thái Gia Tuyền liền ở trên lưng mang bọc nhỏ, ngồi tàu điện ngầm chuyển xe buýt, cuối cùng mò tới nhà máy to lớn của công ty ở ngoại ô thành phố A.
Nhìn từng dãy nhà xưởng, Thái Gia Tuyền hoàn toàn chóng mặt rồi, cũng may có người tới đón cô.
“Cô chính là người trợ lý mới tới?” Một người mặc đồng phục làm việc màu lam, là chàng trai có vóc người cao gầy mỉm cười cùng cô chào hỏi. Anh ta nhìn qua rất rạng rỡ, cười lên có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, răng khểnh đáng yêu cho anh thêm mấy phần nghịch ngợm.
“Ha ha, Xin chào, tôi tên là Thái Gia Tuyền.” Vừa thấy được anh ta, lòng thấp thỏm bất an của Thái Gia Tuyền lập tức buông xuống, chào hỏi rất tự nhiên, một chút cũng không có cảm thấy lạnh nhạt.
“Tôi tên là Lý Mạc Đình, đi theo tôi, không biết cô có thích nơi này hay không.” Lý Mạc Đình men theo nhà xưởng đi sâu vào bên trong.
“Cậu nhìn qua còn rất nhỏ tuổi, năm nay bao nhiêu tuổi?” Thái Gia Tuyền giống như một dạng trêu chọc đứa trẻ hỏi, trời sanh chính là rất tự nhiên.
“Ha ha, rất nhỏ sao? Tôi năm nay hiện tại cũng 26 rồi.” Lý Mạc Đình cười trả lời, lộ ra cái răng khểnh đáng yêu.
“Ha ha, quả nhiên so với tôi nhỏ hơn!“ Thái Gia Tuyền không có hình tượng chút nào mà đắc ý nói, thật ra thì cũng mới nhỏ hơn chừng một tuổi.
“Ha ha, vậy sao? Mà tôi cảm thấy cô nhìn có vẻ nhỏ hơn.” Lý Mạc Đình trả lời.
“Ách, cậu là nịnh nọt tôi sao? ~“ Thái Gia Tuyền có chút ngượng ngùng: “Đúng rồi, tên của cậu nghe rất vui nha, giống như đang nói ‘ngươi mạc dừng’, bảo cậu đừng có ngừng đâu rồi, ha ha ha.”
“Ha ha, đây là tên cha tôi đặt, quả thật có nghĩa khác đó.” Hiển nhiên tính tình của Lý Mạc Đình hết sức cởi mở.
. . . . . .
“Bên cạnh cô là ai?” Đột nhiên, hai người đang nói chuyện phiếm bị gián đoạn, một đạo thanh âm lành lạnh truyền ra. Thái Gia Tuyền cả kinh run một cái, Lý Mạc Đình nghi hoặc nhìn cô.
“Ách. . . Làm ơn, anh có thể không cần làm người ta giật mình như vậy được không?” Thái Gia Tuyền giơ cổ tay lên, hướng về phía đồng hồ đeo tay kia mà yếu ớt nói. Cô buồn bực, rốt cuộc ý thức được cái đồng hồ đeo tay này là cỡ nào kinh khủng.
“Rung động ở cổ tay mà cũng không cảm thấy được sao?” Giọng nói của Hạ Cẩm Hiên có chút không thiện cảm.
Thái Gia Tuyền lập tức như bộ dáng của đứa trẻ phạm lỗi, quay lưng lại, lặng lẽ hướng về phía đồng hồ đeo tay nói: “Thật xin lỗi á..., cậu ấy mang em đi tới chỗ làm việc mà thôi, đến nơi em liền bắt đầu công việc á.”
“Buổi tối đáp xe điện về trạm trung tâm rồi ở đó đợi tôi đến đón.” Dừng một chút, Hạ Cẩm Hiên nói tiếp: “Trong nhà xưởng đàn ông nhiều, đừng cứ mãi không có tim không có phổi!“
Thái Gia Tuyền có chút bất đắc dĩ, thở dài nói: “Hiên, anh có thể tin tưởng em nhiều một chút được hay không. . . . . .” Nhưng đồng hồ đeo tay đã truyền ra tiếng vang “Tích tích“, không biết cô nói những lời cuối cùng này, Hạ Cẩm Hiên có nghe hay không.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc