Một phòng người nghe vậy đều hít vào một hơi, dĩ nhiên cũng không có ai chú ý chữ “Đổi” trong câu nói của cô
Hà Vân thiếu chút nữa thì làm rơi vỡ mất mắt kiếng, vội vàng len lén nhìn mặt Hạ Cẩm Hiên, không nghĩ được lại bắt gặp khóe miệng anh chợt lóe lên một nụ cười. Hà Vân cho là mình hoa mắt, vội cẩn thận nhìn lại một lần nữa, đáng tiếc anh đã thu lại vẻ mặt đó, lạnh mặt quay lại nhìn Thái Gia Tuyền, mang theo giọng điệu giễu cợt nói: “Thế nào? Muốn dùng sắc đẹp để giữ được công việc? Chỉ sợ là cô sẽ không thực hiện được.”
Thái Gia Tuyền đang vì những thay đổi mà ảo não không thôi, nghe anh nói như vậy, máu lại dồn lên não: “Tổng giám đốc đại nhân, ngài thế nhưng bỏ lại hội nghị quan trọng chạy tới đây khó dễ với một viên chức nhỏ về vấn đề này. Thật là khiến người ta sợ hãi vì được coi trọng.”
Hạ Cẩm Hiên nheo mắt lại nhìn cô nguy hiểm, Thái Gia Tuyền cũng dũng cảm nhìn ngược lại anh. Cứ như vậy, hai người giằng co hồi lâu, trong phòng làm việc mọi người dường như hít thở không thông. Hạ Cẩm Hiên cuối cùng cái gì cũng không nói, xoay người sải bước đi ra ngoài, Hà Vân cùng tiểu phục vụ toàn thân mồ hôi lạnh cũng bận rộn chạy theo.
Thái Gia Tuyền xìu xuống như cây liễu ngồi bệt lên ghế, lập tức một nhóm người vây quanh:
“Thái Gia Tuyền, cô cho dù trông rất được, thế nhưng dám nói chuyện cùng tổng giám đốc đại nhân như thế, nhất định sẽ bị đuổi!“
“Cô có phải phụ nữ hay không? Muốn theo đuổi đàn ông cần có sách lược, nào có như cô vậy gặp mặt đã nói muốn theo đuổi người ta chứ!“
“Cô chính là quá hung hãn..., cho dù đàn ông hiền lành cũng bị cô dọa sợ chạy mất! Như vậy chúng tôi muốn giúp cô cũng khó khăn!“
Thế nhưng bên kia có một đám người tụ tập lại chỉ trỏ Thái Gia Tuyền đùa cợt chê bai.
Thật đúng là việc tốt không ra tới cửa, việc xấu truyền xa ngàn dặm, xế chiều hôm nay còn chưa có tan việc, toàn bộ công ty hầu như đều biết Thái Gia Tuyền. Thậm chí có người lấy cớ công việc văn kiện để có thể đến phòng văn thư, kì thực là tới để dò hỏi, thuận tiện xem thử Thái Gia Tuyền là người thế nào.
Đối mặt càng ngày càng nhiều ánh mắt khinh bỉ, Thái Gia Tuyền cũng không biết phải làm sao, thậm chí còn hy vọng Hạ Cẩm Hiên dứt khoát đuổi việc cô đi. Dù là đi vệ sinh, cũng có thể không cẩn thận nghe được đồng nghiệp bàn tán, hơn nữa ở sau lưng còn đồn thổi những lời khó nghe. Biến cô trở thành ma nữ. Giống như “Loại gái lẳng lơ.” “Hồ ly tinh.” “Không biết tự lượng sức mình, xấu xí.” “Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.” đã là những lời khá khách khí rồi.
Trốn trong phòng rửa tay khóc một hồi, Thái Gia Tuyền cuối cùng cũng lấy lại tinh thần mạnh mẽ, từ phòng kế bên bước ra ngoài, dùng sức mở nước rửa tay khiến mấy mụ nhiều chuyện tức anh ách, mở vòi hoa sen rửa mặt, thuận tiện phun cả nước vào họ, sau đó không thèm nhìn mặt họ, cứ thế nghênh ngang bỏ đi.
. . . . . .
Thật vất vả mới đến được buổi chiều tan việc, Lý Giai Giai kéo Thái Gia Tuyền chạy thẳng tới trung tâm thời trang, hai người xử lý một lần từ đầu tới chân, Thái Gia Tuyền do bị Lý Giai Giai giựt dây, nên bỏ tiền mua một bộ dạ hội ngắn đáng yêu, sau đó hai người cùng lên chiếc xe QQ nhỏ bé của Lý Giai Giai, cùng đi đến buổi tiệc Mừng ở khách sạn.
Không sai, hai người đúng là không có tư cách bước vào hội trường, nhưng mà Lý Giai Giai biến mất một buổi chiều, bỏ mặc bộ mặt nhăn nhó của Thái Gia Tuyền, nhưng lại có một thu hoạch không ngờ —— cô dùng một buổi trưa để kết bạn với nhân viên pha chế rượu nơi này, rốt cuộc cũng đạt được mục đích, chính là đặt được 2 chỗ ở đây.
Thái Gia Tuyền bình thường là kiểu người dịu dàng, chỉ cần điểm thêm bộ trang phục đáng yêu, sẽ thay đổi trở nên xinh đẹp động lòng người, hấp dẫn con mắt của hầu hết tất cả mọi người. Điều này Hạ Cẩm Hiên đã biết từ khi còn ở Đức. Nhưng cho đến bây giờ anh vẫn không thể miễn dịch được với việc này. Chỉ trong vòng một ngày hôm nay mà anh đã phải luống cuống đến ba lần. . . . . .
Khi màn đêm lặng lẽ phủ xuống, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Sau khi Hạ Cẩm Hiên phát biểu bài diễn thuyết ngắn gọn khích lệ lòng người. Mọi người liền cùng nhau bắt đầu ăn uống, uống rượu, không khí cả hội trường thật tốt.
Đồng thời chương trình, còn có nhân viên công ty biểu diễn tài nghệ, chính là biểu diễn các loại tiết mục. Giữa phòng tiệc là sân khấu, mọi người đương nhiên thừa dịp lên sân khấu dành sự chú ý, có người cũng thừa dịp lên sân khấu để nói lời nịnh bợ Hạ Cẩm Hiên: “Hoan nghênh tổng giám đốc giành được về hợp đồng, để cho công ty chúng ta thắng lợi lớn.” ... Sau những lời chúc đó, mọi người nâng chén chúc mừng ồn ào. Hạ Cẩm Hiên cũng không để ý mà lại đi đến cạnh bàn lơ đãng.
Nhưng trong lúc bất chợt, cả hội trường đều yên lặng hẳn, mơ hồ còn có thể nghe không ít đàn ông hút khí kinh ngạc cùng tiếng léo nhéo sỉ vả ghen ghét của phụ nữ. Sau cùng là nghe thấy giọng nói của Thái Gia Tuyền, Hạ Cẩm Hiên không khỏi tò mò hướng mắt lên sân khấu, vừa nhìn thấy thì ly rượu trong tay suýt chút tuột khỏi tay.
Thái Gia Tuyền mặc một bộ váy dạ hội ngắn màu trắng thuần khiến lộ ra đôi chân thon dài, tóc xõa trên vai hơi gợn sóng, một dây ru băng màu trắng thật dài được cột một bên tùy ý, chiếc váy có cổ chữ V để lộ phần cổ hết sức gợi cảm hấp dẫn. Đôi mắt to linh động giống như có chứa ánh lệ tùy thời có thể rơi xuống, vừa nhìn thấy đã thương tiếc. Lúc này Thái Gia Tuyền đứng trên sân khấu, tinh tú của màn đêm, huyền bí mà tinh khiết.
“Bài hát kế tiếp này tôi muốn tặng cho tổng giám đốc của chúng ta Hạ Cẩm Hiên tiên sinh, hy vọng anh ấy sẽ thích.” Thái Gia Tuyền hai mắt vụt sáng lên, nhẹ nhàng nói.
Hạ Cẩm Hiên khó có thể tin nhìn cô, bất giác tiến về phía sân khấu.
Thái Gia Tuyền có giọng hát ngọt ngào như một đứa trẻ, giọng hát này không thua kém bất kỳ một ca sỹ nào.
Đây là một tác phẩm của Thái Y Lâm 《 Nói yêu Anh 》——
“Thế giới của em trở nên kỳ diệu càng khó nói rõ thành lời.
Còn tưởng rằng là ảo mộng từ trên trời giáng xuống.
Cho đến khi xác định được nhiệt độ người trong lòng.
Giờ khắc này em cuối cùng cũng dũng cảm nói yêu anh.
Ngay khi bắt đầu em chỉ chú ý đến anh.
Thế nhưng vẫn dối lòng rồi để vụt mất.
Còn vui sướng khi nghĩ rằng anh không phát hiện em bỏ trốn.
Thật nhiều niềm vui cùng những rung động.
Không nghĩ rằng từ hai người xa lạ chúng ta dần trở nên quen thuộc.
Cho đến bây giờ không dám trông đợi vào chân tình.
Làm thế nào chứng minh em nhớ anh nhiều như vậy?
Em nhớ anh từ đó cho đến nay.
Giống một chiếc bẫy bước vào không do dự.
Chỉ cần anh bằng lòng sẽ đem đến cho em tất cả niềm vui.
Cho dù quá khứ chúng ta có những đau thương.
Ngày anh trở lại đã phá vỡ lý trí trong em.
Em hoài nghi những câu trả lời vì anh mà có được.
Đổi lại để được gặp mặt anh đêm nay.” (aki: chà không biết có đúng không..Lâm tiên sinh có sai xin ông đừng có đánh ta…)
Giống như bị lời bài hát gợi nhớ lại, Thái Gia Tuyền vừa hát vừa nghẹn ngào, đến khi hát lại lời bài hát lần nữa, cô dứt khoát ngừng lại, đôi mắt đẫm lệ ௱ôЛƓ lung nhìn thẳng vào mặt Hạ Cẩm Hiên.
Trong hội trường yên lặng như tờ, chỉ còn tiếng nhạc không có lời ca. Hạ Cẩm Hiên lạnh lùng nhìn Thái Gia Tuyền trên sân khấu đang si ngốc nhìn mình, cười nhạo một tiếng, xoay người để ly rượu cầm trong tay lại quầy rượu, không quay đầu lại đi thẳng đến cửa chính.
Anh đang tức giận sao? Muốn đi sao? Tối nay bữa tiệc chỉ mới bắt đầu thôi, tổng giám đốc đại nhân sao lại bỏ đi? Kế tiếp còn khiêu vũ, không biết bao nhiêu mỹ nữ chờ đợi cơ hội đó. Đây cũng là lệ bất thành văn của công ty —— tổng giám đốc chọn một trong những vị nữ nơi này cùng khiêu vũ một bản.
Hà Vân nóng nảy, bước nhanh đi theo. Thái Gia Tuyền ngơ ngác đứng trên sân khấu nhìn bóng lưng anh rời đi, nước mắt không tự chủ mà rớt xuống.
“Đều do cô, chọc tổng giám đốc đại nhân tức giận!“ Không biết là ai bắt đầu chỉa mũi nhọn vào Thái Gia Tuyền.
“Cô chính là người chiều nay Thái Gia Tuyền chứ gì? Thật là chưa từng gặp một người phụ nữ nào ty tiện như vậy.”
“Buổi chiều cũng bị tổng giám đốc cự tuyệt rồi, thế mà tối lại chạy tới, thật không hiểu nổi thanh niên thời nay nữa?”
Bị những câu khinh miệt đập thẳng vào mặt, Thái Gia Tuyền chịu nhiều đả kích nặng, nhất thời cảm giác trời đất quay cuồng, trước mặt mọi người cô ngã xuống ngất trên sân khấu.
Tỉnh lại thì Thiên Đô đã tờ mờ sáng rồi, mở ra đôi mắt buồn ngủ ௱ôЛƓ lung, mơ mơ màng màng nhìn lên trần nhà xa lạ. Thái Gia Tuyền mở trừng hai mắt, xác định mình không phải là đang nằm mơ. Trong lúc bất chợt có chút sợ, hoang mang sợ hãi vén chăn lên, nhìn thấy chiếc váy lễ phục mình mặc tối ngày hôm qua vẫn hoàn hảo thì thở phào nhẹ nhõm.
Giơ tay lên vuốt vuốt ánh mắt nhập nhèm, miễn cưỡng gạt dây cột tóc đã méo sẹo trên đầu, ngáp một cái thật to. . . . . .
“Như vậy liền dễ dàng buông lỏng cảnh giác?” Một giọng nói lạnh cơ hồ không có nhiệt độ truyền tới, đơn giản đem cái ngáp mới một nửa của Thái Gia Tuyền bức trở về.
Cô bị sợ tới mức cơ hồ từ trên giường nhảy dựng lên, rõ ràng xác nhận mình vẫn mặc quần áo, nhưng vẫn bắt cái chăn che ở trước иgự¢, làm ra một loại động tác phòng bị. Chỉ thấy Hạ Cẩm Hiên đang lười biếng nửa nằm trên ghế sa lon ở một góc của gian phòng, hai chân thon dài tùy ý gác tại trên bàn trà. Đôi mắt như mắt chim ưng nhìn chằm chằm thân hình nhỏ bé mới vừa tỉnh ngủ trên giường.
Trời vẫn chưa hoàn toàn sáng, cộng thêm trong phòng không có mở đèn, nhưng thật ra, Thái Gia Tuyền cũng không thấy rõ anh, nhưng giọng nói lạnh lùng mà anh truyền đến, cô đã biết được là anh, chỉ là giọng này của anh có chút bất cần đời, làm cho cô có cảm giác không quen.
Hai tay phòng bị của cô vô lực buông lỏng ra, ngơ ngác nhìn về phía bóng dáng trong bóng tối. Nhẹ nhàng hở môi, một chữ lại đều nói không ra được. Hôm nay anh lại không có cho cô một loại cảm giác khó có thể thân cận.
“Cái đó, cám ơn anh.” Trong trầm tĩnh làm người ta hít thở không thông, rốt cuộc vẫn là Thái Gia Tuyền trước không nén được tức giận.
Thấy Hạ Cẩm Hiên không nói lời nào, Thái Gia Tuyền tiếp tục nhỏ giọng lầu bầu: “Em là té xỉu sao? Ha ha, thật mất thể diện, nguyên nhân có thể là chưa ăn cơm tối thôi.” Cô tựa như đột nhiên nghĩ đến cái gì, chợt ngẩng đầu lên, nói: “Anh không phải là ở trước mặt nhiều người như vậy, ôm em trở về chứ?”
Hạ Cẩm Hiên nói nhỏ không thể nghe thấy “Cắt.” một tiếng, vẫn không đáp lời.
Thái Gia Tuyền lúng túng lại cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Lâu như vậy không gặp, anh có khỏe không? Em. . . Em rất nhớ anh.” Một hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Hạ Cẩm Hiên cuối cùng cũng phản ứng, phiền não đứng lên, đi tới bên giường, một cái duỗi đã nắm được cằm của cô, dùng ánh mắt đe dọa nhìn cô, khi thấy giọt lệ nơi khóe mắt của cô thì không khỏi ngẩn người. Nhưng vẫn là lạnh lùng nói: “Cô sẽ nghĩ tới tôi? Hừ! Tôi còn tưởng rằng cô sớm quên tôi mất rồi, cô với tên Lâm Phong đó ở cùng nhau bay nhảy rồi.”
Thái Gia Tuyền bị anh thô lỗ nắm cằm, đau đến thiếu chút nữa kêu thành tiếng, bất lực liều mạng lắc đầu: “Không, em đối với anh ấy sớm đã không còn loại cảm tình kia rồi, em chỉ xem anh ấy như bạn bè, như anh trai. Em cùng anh ấy đều đã qua rồi.”
“Vậy sao? Tôi nghĩ chúng ta cũng đã qua.” Hạ Cẩm Hiên buông lỏng cô ra, bình thản nói: “Xin cô không nên trở lại đảo lộn cuộc sống của tôi, cô cũng thấy đấy, tôi hiện tại quả thật rất tốt. Tôi đã không hề cần cô nữa rồi.”
Lòng của Thái Gia Tuyền chợt trầm xuống, cô si ngốc nhìn anh, hèn mọn cầu xin nói: “Cầu xin anh, đừng như vậy đối với em. Anh để cho em làm cái gì cũng được, nhưng đừng không để ý đến em!“ Anh tại sao có thể tuyệt tình như vậy? Tại sao có thể cứ như vậy vứt bỏ cô, ngay cả một lần cơ hội đều không cho cô. Cái tính dịu dàng săn sóc trước kia của Hạ Cẩm Hiên đã đi nơi nào? Tại sao đột nhiên trở nên như người lạ sắp không nhận ra được?
“Làm cái gì cũng có thể?” Hạ Cẩm Hiên khẽ nhướng nhướng mày, mang theo chút đùa cợt nhìn cô.
Thái Gia Tuyền nặng nề gật đầu một cái.
“Tốt lắm.” Hạ Cẩm Hiên vừa nói vừa ném cho cô một cái hộp, nói: “Một khắc không rời luôn mang ở trên người, hễ kêu là tới, làm được như vậy không?”
Thái Gia Tuyền không chút suy nghĩ gật đầu đáp ứng, sau đó nghi ngờ mở hộp ra, bên trong là một chiếc đồng hồ nữ, cô ngẩng đầu nhìn Hạ Cẩm Hiên, trong đôi mắt tràn đầy nghi vấn.
Hạ Cẩm Hiên tà tà cười cười: “Sản phẩm bí mật mới nhất của Trác Gấm, tạm thời còn chưa có tính đưa ra thị trường, toàn thế giới cũng chỉ có một cái như vậy. Cô có thể xem nó là cái điện thoại, chỉ là bên trong chỉ có mã số của tôi, tự mình từ từ nghiên cứu thôi.” Vừa nói vừa cầm áo khoác lên, đi ra cửa cũng không quay đầu lại. Có lẽ là lười phải giải thích, có lẽ là cố ý, anh không có nói với Thái Gia Tuyền cái đồng hồ này nhìn như đồng hồ đeo tay bình thường nhưng sau lưng lại có vô số chức năng.