Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc - Chương 37

Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại

Cả một ngày bưng trà rót nước, photocopy những văn kiện khô khan cuối cùng cũng kết thúc. Thái Gia Tuyền bị Lý Giai Giai kéo vào chiếc xe QQ(1) nhỏ của cô ấy, chạy thẳng tới hội trường tổ chức tiệc —— một nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc nổi danh.
Còn chưa có vào gian phòng được bao, chỉ nghe thấy một âm thanh cay độc bén nhọn bên trong cất lên: “Mọi người có nghe nói không? Cái cô Thái Gia Tuyền vừa vào làm, nhìn qua là người rất khéo léo, không nghĩ tới lại có dã tâm. Rõ ràng là du học y khoa ở Đức trở về, thế nhưng chạy tới xin vào làm ở công ty chúng ta, mọi người biết tại sao không? Đó là vì có mục đích!“
Mọi người rối rít phụ họa: “Mục đích gì vậy?”
“Nghe nói a, cô ta là muốn thừa cơ hội này đến gần tổng giám đốc của chúng ta đấy.” Thanh âm bén nhọn thần thần bí bí tuyên bố.
Mọi người nghe vậy rối rít nghị luận vấn đề rộng ra: “Thật? Ha ha ha ha, xem ra cô ta muốn lấy giỏ trúc mà múc nước rồi, tổng giám đốc chúng ta hoàn mỹ thế kia, làm sao để ý cô ta nha.”
“Nhất định là như vậy! Cô ta quả thật là cóc mà muốn ăn thịt thiên nga. Ngay cả mỹ nữ như Khang Hinh cũng không thể làm cho tổng giám đốc quy phục, chỉ bằng cô ta? . . .”
. . . . . . . . .
Thái Gia Tuyền dừng bước lại, cúi đầu không nói, trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng cô cảm thấy rối rắm —— “Khang Hinh là ai. . .?”
Lý Giai Giai không nhìn nổi nữa, đá văng cửa ra, hai tay chống nạnh hướng phía bên trong cánh cửa vừa đứng, quát to: “Các người còn có mặt mũi nói chuyện người khác? Các người, những loại phụ nữ này, ai dám cam đoan là mình không có đánh chủ ý lên người tổng giám đốc? Không phải là điều kiện của mình kém không có hy vọng sao? Tại sao phải đi chê bai người khác?”
Thái Gia Tuyền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lý Giai Giai, trong lòng một hồi cảm kích, dù sao họ chỉ mới biết nhau có một ngày, cô liền có thể trượng nghĩa ra mặt giúp mình như vậy, thật sự muốn không cảm động cũng khó khăn.
“Giai Giai, tôi đi trước.” Thái Gia Tuyền nói xong, xoay người rời đi, tình hình như vậy còn tiếp tục ở chung, cô làm sao mà chịu nổi?
Lý Giai Giai cũng đi theo cô đi ra, gọi cô lại nói: “Đi, tôi mời bà ăn cơm, đừng để ý tới đám bà tám ૮ɦếƭ bầm kia, mấy bà cô đó là chưa thỏa mãn Dụς ∀ọηg nên trở nên biến thái vậy đó!“
Thái Gia Tuyền nghe được lời này, một hồi sợ hãi than, cũng thành công chọc cô vui: “Không, để tôi mời được rồi.”
“Ai da, cũng như nhau..., đi thôi, tôi dẫn bà đi ăn lẩu ~“ Giai Giai hào sảng liền kéo Thái Gia Tuyền, hướng bãi đậu xe đi tới.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Như đã nói qua, bà thật muốn gặp Hạ Cẩm Hiên?” Trong quán lẩu Hỏa Oa, Lý Giai Giai cắn khối thịt bò to, mơ hồ không rõ mà hỏi.
Thái Gia Tuyền khẽ gật đầu một cái, nhưng cũng không nói cho cô ấy biết nguyên nhân, cô cảm thấy đây là chuyện của hai người, thật sự không cần thiết để nhiều người biết.
“Tôi ủng hộ bà! Mặc dù nhất định sẽ rất khó, nhưng là cuộc sống mà, muốn thì phải đuổi theo, việc này không có sai. Thật ra thì tôi thật thưởng thức bà, không giống đám phụ nữ kia, rõ ràng trong lòng nghĩ muốn ૮ɦếƭ, vẫn còn muốn giả bộ thanh cao, ghê tởm ૮ɦếƭ đi được!“
Thái Gia Tuyền cười cười: “Giai Giai, vậy cậu cảm thấy tôi có cơ hội nào nhìn thấy tổng giám đốc không?”
Lý Giai Giai suy nghĩ một chút rồi đáp: “Ừ. . . Gần đây là không thể nào, tổng giám đốc đi Mỹ rồi, nghe nói là vì một hạng mục lớn, cụ thể tôi cũng không biết, cũng chỉ là nghe nói.”
“À? Vậy tổng giám đốc sẽ đi bao lâu?”
“Ai biết được, nếu thuận lợi sẽ rất nhanh có thể trở lại, nếu ᴆụng phải điểm khó khăn, có thể phải một hai tháng đấy.”
“A, vậy nếu như tổng giám đốc trở lại, như thế nào tôi mới có thể gặp được tổng giám đốc?” Thái Gia Tuyền có chút mong đợi, bởi vì cô ở công ty tìm một vòng cũng không phát hiện thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, hơn nữa với chức vụ của cô, chỉ có ra vào từ tầng trệt sảnh chính tòa nhà đến tầng 12, từ tầng 12 trở lên, cô đều không đi lên được, xem ra tất cả mọi người trong công ty đều như vậy, muốn dễ dàng đến gần tầng cao nhất kia quả thật không dễ dàng.
“Hình như cũng rất khó khăn, thang máy của tổng giám đốc là thông từ dưới nhà xe lên thẳng, nhưng nhà để xe của tổng giám đốc là chuyên dụng, người bình thường không vào được. Phòng làm việc lại là tầng trên cùng, người bình thường cũng lên không được. Bà chỉ có thể trông mong vào may mắn của bản thân thôi, được phái đến làm trợ lý một ngành quan trọng, nói như vậy không chừng sẽ gặp được tổng giám đốc. Nếu không vẫn ở trong cái văn phòng này của chúng ta, vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc nhìn thấy tổng giám đốc.”
Thái Gia Tuyền giống như thấy được hy vọng, cô làm chuyện luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ, thật thích hợp làm một trợ lý nho nhỏ. Chỉ cần mình siêng học chăm làm, khiến quản lý tầng trên nhìn thấy năng lực bản thân, liền nhất định có cơ hội.
Từ ngày đó trở đi, Thái Gia Tuyền tựa như bộ dáng con ong mật cần cù, mỗi ngày đúng sáu giờ rời giường, đáp xe điện ngầm chuyển xe buýt đi hơn một giờ, không tới tám giờ liền đến phòng làm việc thật sớm. Đem phòng làm việc vệ sinh quét dọn một lần, sau đó đến phòng giải khát pha cà phê. Khi mọi người lục ᴆục tới làm, cô đã đang đánh chữ rồi.
Mặc dù luôn có người chỉ chỉ trỏ trỏ ở sau lưng, nhưng cô không ngần ngại chút nào. Còn rất chăm chỉ đi theo sau lưng người khác học hỏi kinh nghiệm, thuận tiện học kỹ năng “luyện tay” tốt một chút.
Một thời gian dài, mọi người cũng đều thân quen, có các tin tức bên lề khác cũng làm cho mọi người dần quên cái tin đồn kia, bắt đầu từ từ tiếp nhận cô. Huống chi Hạ Cẩm Hiên là người như vậy dĩ nhiên sẽ làm cho các cô gái thích, thật ra mọi người thấy chuyện như vậy cũng là chuyện bình thường.
Ở những lúc không có chuyện gì làm sẽ càng ngày có càng nhiều người đến tán gẫu chuyện Bát Quái với cô, thậm chí có không ít người bày tỏ ủng hộ cô đánh chủ ý với Hạ Cẩm Hiên, điều này làm cho Thái Gia Tuyền dở khóc dở cười. Cũng không có thiếu người bị cô chinh phục vị giác, mọi người nhất trí tán dương cô pha cà phê mùi vị rất đậm đà, rất đặc biệt.
Vì vậy sau một tháng, Thái Gia Tuyền đã hoàn toàn nắm được toàn bộ công việc của một trợ lý, năng lực làm việc cũng được công nhận rộng rãi, bởi vì khi cô làm báo cáo, nhập hàng ngàn dữ liệu mà thường không chút sai lầm nào, ngay cả những nhân viên ở bộ phận tài chính cũng cảm thấy mặc cảm.
Trông sao trông trăng, Thái Gia Tuyền trông hết một tháng, chung quy cũng trông không được tin tức Hạ Cẩm Hiên trở về nước, lại không ngờ trông được một người khác. . .
Ngày này, trong văn phòng đột nhiên nhận được thông báo, nói là có cuộc hợp quan trọng, cần phải triển khai nhân lực. Dõi mắt cả phòng làm việc, dường như cũng chỉ có Thái Gia Tuyền thanh nhàn nhất (cô ở trong thời gian thực tập, những báo cáo quan trọng thường không giao cho cô làm), rõ ràng vì vậy mà cô liền bị bỏ qua.
Giúp đỡ bố trí phòng họp cho tới trưa, Thái Gia Tuyền mệt mỏi eo cũng mau không đứng thẳng lên rồi. Lại nói mấy cái ghế trong phòng hội nghị này đều được làm từ gỗ thượng hạng, khi di chuyển cũng không mất nhiều sức lực lắm.
Thái Gia Tuyền biết được từ cuộc thảo luận của người khác, buổi chiều là có đại biểu của chính phủ tới, cuộc hội nghị này bàn về hạng mục hỗ trợ tài chính của Trác Gấm cùng với chính phủ, vì vậy vô cùng quan trọng.
Cả buổi chiều, Thái Gia Tuyền mặc bộ đồng phục chính thức mới được phát, đứng ở cửa phòng họp, chuẩn bị phát tài liệu quảng cáo và nội dung hội nghị cho khách hàng. Từ trong tai nghe nghe được chỉ thị của đồng nghiệp ở bên trong, nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào phòng họp. Trong nháy mắt ngay tại lúc vào cửa, một người ngồi ở trên ghế chính giữa đại biểu chủ trì, Thái Gia Tuyền cả kinh thiếu chút nữa làm tài liệu cầm trong tay rơi đầy đất. Mà người kia hiển nhiên cũng lấy làm kinh hãi.
Thái Gia Tuyền cuống quít ổn định một xấp tư liệu hội nghị xiêu vẹo trong tay, chỉ chực rớt xuống, trấn định tinh thần, lần lượt bắt đầu tiến hành phân phát, ánh mắt không tự chủ lại nhìn sang phía bên kia, người nọ lại vô cùng tức thời đối với cô mở trừng hai mắt.
Thái Gia Tuyền giật giật khóe miệng, làm bộ như không thấy người đó, tiếp tục chuyện của mình, rốt cuộc đã đi đến bên cạnh thì anh ta tận lực đè thấp thanh âm truyền vào trong tai cô: “Tiểu Tuyền Tuyền, cô thực trâu bò!“
Thái Gia Tuyền cũng không cam chịu yếu thế trả lời một câu: “Anh Tề đẹp trai, anh cũng rất bò nha.”
Không sai, người này chính là người mà Thái Gia Tuyền đoạn tuyệt lui tới hơn một năm, Tề Minh, thật ra thì nói đoạn tuyệt lui tới cũng không quá chính xác, bởi vì Tề Minh một mực liên lạc với Thái Gia Tuyền, chỉ là Thái Gia Tuyền không chịu để ý anh ta mà thôi, ai bảo anh ta đánh ૮ɦếƭ cũng không nói phương thức liên lạc của Hạ Cẩm Hiên cho cô đây? Ăn nhiều lạnh nhạt, Tề Minh cũng liền lười phải liên lạc với cô, chỉ là luôn luôn âm thầm chú ý động tĩnh của cô, mãi cho đến khi hai người tốt nghiệp chia ra trở về nước, lúc này mới chân chính ít liên lạc đi.
Lúc này ánh mắt của hai người trao đổi cực kỳ đặc sắc, vậy mà không ai chú ý bên này, bởi vì ở thời điểm Thái Gia Tuyền bắt đầu phát tài liệu, một vị là người phụ trách ở công ty đã bắt đầu báo cáo với anh ta.
Sau ba giờ, thật vất vả đợi đến khi hội nghị kết thúc. Thật ra thì hội nghị này một chút tính xây dựng cũng không có, các vấn đề bên ngoài thì qua loa mà lướt qua, thậm chí ngay cả Tề Minh làm đại biểu cũng chỉ nói mấy câu.
“Đi theo anh.” Sau khi tan họp, Tề Minh thoáng đi ngang qua bên cạnh Thái Gia Tuyền, khẽ nghiêng người, nhỏ giọng mà nói.
Thái Gia Tuyền sửng sốt một chút, còn chưa đợi phản ứng kịp, anh ta đã trực tiếp ra khỏi phòng họp. Thái Gia Tuyền quét mắt một vòng, phát hiện đồng nghiệp phần lớn đang dọn dẹp hội trường, do dự liên tục, vẫn là quyết định lưu lại giúp một tay. Dù sao đây là lần đầu tiên mình được uỷ thác phái đến bên ngoài hỗ trợ công việc, phải lưu lại ấn tượng tốt mới đúng.
Một lát sau, cửa chính phòng họp lại bị đẩy ra, chỉ thấy Tề Minh đứng ở ngay cửa, mặt nổi giận, bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Thái Gia Tuyền một cái, hung hăng nháy mắt, lại xoay người đi ra ngoài. Ý đồ như vậy rất rõ ràng, đồng nghiệp bên cạnh nhìn thấy đều đã hiểu, Thái Gia Tuyền đáng thương rụt cổ một cái, hướng đồng nghiệp lên tiếng xin lỗi chào một cái, rồi liền đi theo ra ngoài.
Thái Gia Tuyền vừa ra cửa, tam cô lục bà đang dọn dẹp sau cửa hội trường lập tức tụ lại ở chung một chỗ, bàn luận xôn xao: “Bọn họ giống như quen biết.”, “Thật không nhìn ra, tiểu hồ ly trong truyền thuyết này thật có chút đạo hạnh.”, “Không phải là rất xinh đẹp? Có gì đặc biệt hơn người.” . . . . . .
Ở cuối hành lang của cầu thang, đôi tay Tề Minh ôm иgự¢, từ trên cao nhìn xuống Thái Gia Tuyền, trong mắt tràn đầy thú vị: “Tiểu Tuyền Tuyền, em còn có thể làm ra sáng kiến nổi bật kinh người hơn nữa không?”
Thái Gia Tuyền không khỏi co rúm lại một chút, đột nhiên cảm thấy bị anh ta trấn áp có chút không giải thích được, vì vậy sức mạnh tràn đầy trả lời: “Cái gì nổi bật? Em có làm gì đâu?”
Tề Minh nhìn cô chế nhạo nói: “Em không phải nên đi làm bác sĩ, tự nhiên đến Trác Gấm Heavy Industry làm một cô em bưng trà rót nước?”
Thái Gia Tuyền liếc anh ta một cái, biện hộ nói: “Ai nói em là cô em bưng trà rót nước? Đây chỉ là một trong các công việc của em. . . . . .”
Tề Minh mở to miệng cười đang muốn nói những gì, đột nhiên sắc mặt càng thay đổi, mắt nhìn về phía khe cửa trong cầu thang, hẳn là dùng tiếng Đức nói: “Xem ra hiện nay bà tám trong công ty rất nhiều nha.”
Thái Gia Tuyền ngẩn người, lập tức hiểu ý tứ của anh ta, định không quay đầu lại nhìn, mà cũng dùng tiếng Đức nói: “Đúng vậy đó, không có biện pháp, em vừa vào làm liền bị bại lộ.” (cuộc đối thoại từ đây trở đi, hai người đều là dùng tiếng Đức trao đổi. )
“Bại lộ cái gì?” Tề Minh nghi ngờ hỏi.
“Bại lộ em là vì quyến rũ tổng giám đốc mới đến công ty.” Thái Gia Tuyền làm như không có gì nhún nhún vai.
Tề Minh nghe cô nói như vậy, không nhịn được cười ha ha: “Tiểu Tuyền Tuyền, em. . . Ai. . . Cái người này chính là trong lòng giấu không được chuyện gì, không kỳ quái, tuyệt không kỳ quái.”
Thái Gia Tuyền cúi đầu thấp xuống, tâm tình có vẻ có chút xuống thấp. Đúng vậy nha, chính là mình quá đần, không hiểu được cách duy trì tình cảm, mới có thể biến thành cục diện như thế.
Tề Minh thấy thế cũng thu lại cợt nhã mới vừa rồi, có chút lo lắng mà nói: “Hiên cậu ấy bây giờ và trước kia đã không giống nhau rồi. . . Nhưng anh khẳng định trong lòng cậu ấy vẫn còn có em.”
“Không giống nhau?” Thái Gia Tuyền nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh ta.
“Cậu ấy có chút trở nên âm trầm, không thích nói chuyện. Chỉ là tất cả không phải đều bởi vì em, cũng có liên quan đến việc cậu ấy phải đối mặt với áp lực lớn từ công việc. Hơn nữa. . . . . .” Tề Minh có chút muốn nói lại thôi.
“Hơn nữa cái gì?” Thái Gia Tuyền không mơ hồ, nhìn Tề Minh có chút nhăn nhăn nhó nhó rồi.
Tề Minh thở dài, nói: “Hơn nữa cậu ấy đang thường xuyên thay đổi bạn gái. . .”
Thái Gia Tuyền mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tề Minh, cô có chút không thể tin được lỗ tai của mình, thanh âm có chút run rẩy mà hỏi: “Anh ấy thật. . . . . .”
Tề Minh gật đầu một cái, ngay sau đó lại lưu manh cười, nói: “Nhưng so với anh trước kia thì vẫn chưa bằng.”
Thái Gia Tuyền làm sao có tâm tình cùng anh ta nói giỡn, lại cúi đầu, đôi tay vò nắn vạt áo của mình, có chút thương cảm nói: “Cám ơn anh nói cho em biết những việc này, chẳng qua không đáng coi là buông tha, trừ phi em thật sự hoàn toàn ૮ɦếƭ tâm rồi.”
Tề Minh đưa tay an ủi vỗ vỗ bả vai của cô, lại đổi về tiếng Trung nói: “Anh phải đi rồi, chính em vui vẻ là được rồi, có chuyện thì gọi điện thoại cho anh.” Vừa nói vừa đưa danh thi*p cho cô.
Thái Gia Tuyền đưa tay nhận lấy danh thi*p, dùng sức mở trừng hai mắt đem nước mắt đã đến bên hốc mắt cứng rắn nén trở về, mới vừa ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười mỉm coi như tự nhiên, nói: “Cám ơn, em cũng vậy nên trở về đi hỗ trợ rồi.” Vừa nói cũng không quản Tề Minh phản ứng gì, xoay người ra khỏi hành lang cầu thang, nép thân để đi qua những người nghe lén kia đang không kịp tránh né, bước nhanh chạy về phòng họp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc