Mấy ngày sau, Cuồng Nguyệt, Tử Uyển, Tư Nhiên, Dụ Tranh, Tâm Doanh, Bích Vân đều ở Thiên Hạ Bảo. Tử Uyển nhìn những nữ nhân trước mắt, ngoại trừ Diêm bảo chủ, nhan sắc của mỗi người còn lại đều là chim sa cá lặn, trong lòng không khỏi chua xót, thì ra nàng còn có nhiều nữ nhân như vậy!
Vì chuyện này, Tử Uyển còn chiến tranh lạnh với Cuồng Nguyệt vài ngày, khiến cho Cuồng Nguyệt thiếu chút nữa nổi bão. Không vui rất nhanh được Tâm Doanh và Bích Vân trấn an xuống! Về phần tiểu nha đầu Diệp Thư Đồng cũng coi như thức thời, mấy ngày nay cũng không có tới quấy rầy Cuồng Nguyệt!
Trong đại sảnh, thừa dịp Cuồng Nguyệt vắng mặt, Diêm Lăng triệu tập hội nghị Cuồng thị, Dụ Tranh, Tử Uyển, Bích Vân, Tư Nhiên, Tâm Doanh, Thư Đồng đều ở đấy.
“Nếu sau này chúng ta muốn cùng sống chung với nhau, thì chúng ta cần phải có chung nhận thức. Hẳn là các mọi người đều biết nhiệm vụ của Cuồng Nguyệt là gì, điều chúng ta cần làm chính là để cho nàng không thể hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời cũng cần khiến nàng có công việc đàng hoàng. Không biết ý của mọi người thế nào?” Diêm Lăng nói.
“Ta không có ý kiến.” Dụ Tranh lạnh lùng tung một câu. Dù sao đi theo tên Cuồng Nguyệt này, nàng đã định trước phải đóng vai ác!
“Tốt, Tiểu Nguyệt phải tìm công việc nuôi gia đình.” Tâm Doanh nghĩ đề nghị của Diêm Lăng cũng không tệ.
“Ta có một vấn đề, chúng ta đều có việc riêng, làm sao ở cùng một chỗ đây?” Tư Nhiên đưa ra nghi vấn.
Bích Vân nhấp một ngụm trà nói: “Cái này dễ thôi, chúng ta thành lập một Cuồng Nguyệt sơn trang coi như nhà của chúng ta, để Cuồng Nguyệt học việc làm ăn. Chỉ cần Diêm tỷ tỷ và Ân giáo chủ nguyện ý đem việc đến sơn trang xử lý, chúng ta có thể ở cùng một chỗ. Về phần Tư Nhiên, ngươi cần suy nghĩ xem muốn tiếp tục làm quan hay từ quan, nếu như ngươi muốn tiếp tục làm, như vậy thì cách một thời gian trở về nhà cũng không tệ.”
“Tử Uyển, ý của ngươi thì sao?” Diêm Lăng nghe vậy suy nghĩ một chút, cảm thấy khả thi, liếc nhìn Dụ Tranh, Dụ Tranh ngầm cho phép, Vì vậy nàng lại chuyển hướng nhìn Tử Uyển đang trầm mặc, nàng biết Tử Uyển còn vì các nàng mà chiến tranh lạnh với Cuồng Nguyệt, cho nên muốn thừa cơ hội này giải quyết vấn đề của Tử Uyển.
“Ta... Ta không có ý kiến.” Tử Uyển bị điểm danh đến, ngẩng đầu thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, thầm nghĩ: Nếu muốn sống cùng với Cuồng Nguyệt, không nên ầm ĩ mâu thuẫn thì tốt hơn. Vì vậy liền đồng ý với ý định của mọi người.
Bên này Thư Đồng còn chưa đồng ý, sao có thể quên nàng chứ, nàng sốt ruột nhảy dựng reo lên: “Ta nói với các ngươi nha, giang sơn dễ đổi, trên người tên kia cất giấu một quyển Danh Hoa Lục, trong đầu còn tính toán lúc nào có thể tiếp tục hái hoa, trừ phi các ngươi hủy Danh Hoa Lục của nàng, sau đó giam lỏng nàng thì mới có thể ngăn nàng tiếp tục giở trò!”
“Nga?” Dụ Tranh nghe vậy nhướn mi, xem ra người nào đó sắp gặp xui xẻo, “Việc này giao cho ta xử lý đi!” nàng đưa mắt nhìn Diêm Lăng, Diêm Lăng gật đầu.
“Nếu như vậy, hội nghị hôm nay đến đây kết thúc, mọi người có thể về nghỉ ngơi!” Diêm Lăng đứng lên nói.
Tử Uyển ở Thiên Hạ Bảo được mấy ngày, phát hiện thật ra có thêm nhiều tỷ muội để tâm sự cũng không tệ, nhất là lục Tâm Doanh và An Bích Vân, hai người tương đối bình dị gần gũi. Lục Tâm Doanh tài học uyên bác, ôn nhu thiện lương. An Bích Vân mạnh mẽ nhưng cũng có lúc dịu dàng, phóng khoáng nhiệt tình. Diêm Lăng và Dụ Tranh đều lạnh lùng, bất quá trong lòng đều hướng về Cuồng Nguyệt, cho nên đối xử với mình cũng rất chiếu cố. Mà Tư Nhiên thành thục ổn trọng, thông minh cơ trí.
Chỉ là còn chưa vui vẻ được mấy ngày, người của Thiên Y môn đến tìm Tử Uyển.
“Thiếu môn chủ, môn chủ muốn ngài lập tức trở về.” người đến là nam đệ tử đời thứ ba Thiên y môn Phó Quân, môn chủ Thiên Y môn Lâm Thanh Nghiên vô cùng muốn hắn làm con rễ của mình.
Tử Uyển nhìn Cuồng Nguyệt, thấy Cuồng Nguyệt cười hì hì đi về phía mình nói: “Ta và nàng cùng nhau trở về!”
Tử Uyển cười cười, quay qua nói với Phó Quân: “Ngươi về trước đi, ta và phu quân sẽ trở về gặp mẹ sau.” Phó Quân nghe vậy như bị sét đánh, hắn tuyệt đối không nghĩ tới tiểu sư muội mình yêu mến chỉ mới xuất môn mấy tháng đã gả cho người khác, nhìn Tử Uyển một thân trang phục phụ nhân*, đau lòng không thôi, lại chỉ có thể nhịn đau rời đi
*nữ nhân đã có chồng ăn mặc khác với nữ tử chưa xuất giá.
Diêm Lăng và Dụ Tranh các nàng biết ân oán giữa Cuồng Dã Môn và Thiên Y Môn, nhưng mà lại không nói cho Cuồng Nguyệt, thầm nghĩ: Để cho nàng va chạm cũng tốt, miễn cho nàng vô pháp vô thiên!
Tử Uyển mang theo Cuồng Nguyệt trở lại Thiên Y Môn, thấy mẫu thân mấy tháng không gặp đang ngồi ở đại sảnh nên đi đến nói: “Nương, nữ nhi đã trở về!”
Cuồng Nguyệt theo Tử Uyển hành lễ, không đợi Tử Uyển giới thiệu đã nhân tiện nói: “Nhạc mẫu, ta là phu quân của Tử Uyển, Cuồng Nguyệt!”
“Cuồng Nguyệt!?” Lâm Thanh Nghiên nghe vậy hỏi: “Ngươi và Cuồng Dã Môn có quan hệ gì?” nàng trầm giọng hỏi.
“Ta là Môn chủ đời thứ ba của Cuồng Dã Môn.” Cuồng Nguyệt lưu manh cười nói, sư phụ chính là bị nữ nhân trước mắt này phế bỏ, nhưng mà bây giờ nữ nhân xinh đẹp này biến thành nhạc mẫu của mình, nàng cũng không tiện báo thù. Thầm nghĩ: Sư phụ, xin lỗi a! Là ngươi nói, có nữ nhân không có nam nhân! Ngươi là nam nhân, cũng không nên trách ta a!
“Hừ, Tử Uyển, ta đã nói với con như thế nào! Cuồng Dã Môn là cừu gia của Thiên Y Môn chúng ta, ngươi lại tự mình ở chung với tên dâm tặc Cuồng Dã Môn này, con có còn để mẫu thân ta đây vào mắt hay không?” Lâm Thanh Nghiên cả giận nói, nhìn Cuồng Nguyệt, nàng liền nhớ lại tên dâm tặc ૮ɦếƭ tiệt vài chục năm trước, tuy rằng đã phế hắn, nhưng mà vẫn không bù đắp được thương tổn đối với mình!
“Người đâu, bắt hắn lại cho ta!” Lâm Thanh Nghiên căm thù nhìn Cuồng Nguyệt, giống như muốn Gi*t nàng cho hả giận.
Bây giờ Tử Uyển cũng mới biết thân phận của Cuồng Nguyệt, thoáng cái bị tình huống trước mắt làm cho sửng sốt. Thấy mẫu thân muốn bắt Cuồng Nguyệt thì vội vàng nói: “Nương, đừng như vậy, Cuồng Nguyệt nàng không còn là dâm tặc nữa, người không thể đối với nàng như vậy a!” nàng che chở Cuồng Nguyệt không cho bọn Phó Quân tới gần.
Lâm Thanh Nghiên căm tức nhìn Tử Uyển nói: “Người đâu, giữ Thiếu Môn chủ lại!”
Thấy bọn Phó Quân càng ngày càng gần mình, nàng vội la lên: “Nương, ta và Cuồng Nguyệt đã thành thân, hơn nữa ta đã có hài tử của nàng, người muốn bắt thì bắt một nhà chúng ta đi!” nàng xoay người ôm Cuồng Nguyệt, kiên định nhìn Lâm Thanh Nghiên.
Lâm Thanh Nghiên nghe vậy giận dữ: “Con, Lâm Tử Uyển con được lắm, con không được mẫu thân ta đây đồng ý đã định chung thân, hôm nay đã biết thân phận của tên dâm tặc này, còn cố ý che chở hắn. Con muốn chọc ta tức ૮ɦếƭ sao? Có hài tử của hắn, ngươi... Ta không thể để hài tử này được sinh ra!”
Cuồng Nguyệt vốn là muốn đùa giỡn để Lâm Thanh Nghiên chửi vài câu, thế nhưng vừa nghe đến nàng muốn mưu hại bảo bối của mình thì liền cả giận nói: “Môn chủ Thiên Y Môn được lắm a, là sư phụ ta ức Hi*p ngươi, ngươi muốn báo thù thì tìm hắn đi, làm gì muốn hại hài tử của ta, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám thương tổn Tử Uyển và hài tử của ta, ta sẽ diệt Thiên Y Môn!”
“Ngươi dám, ngươi có bản lãnh đó sao?” Lâm Thanh Nghiên cười lạnh nói. Lâm Tử Uyển mắt thấy tình thế càng ngày càng kém, vội vã ngăn cản Cuồng Nguyệt, cùng Lâm Thanh Nghiên nói “Nương, xin người suy nghĩ kỹ càng một chút, hài tử trong bụng ta cũng chính là tôn tử của người, người nhẫn tâm thương tổn nó sao? Người nhẫn tâm muốn Gi*t hại phụ thân của nó sao?” Ý đồ của Lâm Tử Uyển là dùng tình để lay động Lâm Thanh Nghiên, thế nhưng Lâm Thanh Nghiên chỉ dao động trong một khắc liền lại kêu người trói chặt Cuồng Nguyệt.
Cuồng Nguyệt vỗ vỗ tay của Tử Uyển nói: “Yên tâm đi, ta không có việc gì. Nàng phải bảo vệ mình và hài tử thật tốt biết không?” nàng biết tranh cãi nữa kết quả vẫn như nhau, vốn chỉ muốn đến xem nữ nhân của sư ph5, kết quả bị tai họa này của sư phụ làm liên lụy! Dù sao mình cũng chưa bị nhốt qua, thử tư vị này một chút cũng không tệ!
Tử Uyển bị Lâm Thanh Nghiên nhốt trong khuê phòng một mình suy nghĩ, mà Cuồng Nguyệt lại được đãi ngộ tốt như vậy! Nàng bị nhốt ở địa lao trăm năm hiếm khi sử dụng của Thiên Y Môn.
Trong địa lao tối đen vừa ẩm ướt là vừa hôi thối, Cuồng Nguyệt ngược lại cũng coi như tự tại. Lần thứ hai gặp lại Lâm Thanh Nghiên không giống như lần trước, nghe mùi hôi trong địa lao, nàng không nhịn được mà cau mày, thầm nghĩ: Xem ra phải sai người đến quét dọn, bẩn như thế, bị người biết sẽ làm mất mặt của Thiên Y Môn a!
Cuồng Nguyệt thấy vẻ mặt băng lãnh cao ngạo của Lâm Thanh Nghiên, xấu xa cười nói: “Ai ui, là ngọn gió nào thổi nhạc mẫu đại nhân cao quý xinh đẹp đến địa lao vừa ẩm ướt vừa hôi thối này đây?”
Lâm Thanh Nghiên lạnh lùng nói: “Đừng lôi kéo với ta, ta sẽ không giao Tử Uyển cho ngươi!”
Cuồng Nguyệt nghe vậy nhướng mi nói: “Vậy ngươi muốn Tử Uyển mang theo hài tử gả cho người nào a? Chẳng lẽ năm đó nhạc mẫu cũng mang theo Tử Uyển đi lập gia đình sao? Nga, sư phụ đáng thương của ta!” Cuồng Nguyệt làm bộ đỡ trán thở dài.
Bên này Lâm Thanh Nghiên vô cùng tức giận, nghĩ tới tên Cuồng Nhân ૮ɦếƭ tiệt kia, nàng lại hận không thể lột da hắn, uống máu của hắn. Nhớ năm đó nàng như một tiểu ngọc nữ thanh thuần bị hắn cưỡng đoạt, lúc gần đi còn không quên ném cho nàng một cái khăn tay của Cuồng Dã Môn, trên đó ghi: Môn chủ đời thứ hai Cuồng Dã Môn, Cuồng Nhân! Tức giận đến nàng liên hợp với các cô nương bị hại khác phế hắn. Tuy rằng như vậy, mối hận đối với hắn vẫn còn khắc cốt minh tâm* a!
*ghi tạc trong lòng
“Xem ra không để cho ngươi nếm mùi đau khổ một chút, chắc ngươi sẽ không khôn hơn!” Lâm Thanh Nghiên giận dữ phản cười nói, sau đó từ trên người móc ra một ít thuốc bột vảy về phía Cuồng Nguyệt, Cuồng Nguyệt cũng là cao thủ dùng dược, đáng tiếc nga, nàng là cao thủ dùng xuân dược, chứ không phải cao thủ dùng độc dược.
Lúc Lâm Thanh Nghiên vảy cho nàng bột ngứa, nàng muốn bắt lại sợ hủy dung cũng chỉ đành nhịn lại, thầm nghĩ: Một ngày nào đó kêu sư phụ ta đến thu thập ngươi! Ách, sư phụ a, ngươi lão nhân này hại ૮ɦếƭ ta! Ai không trêu chọc lại đi trêu chọc nhạc mẫu của ta làm chi!
“Còn có thể chịu đựng sao, ta xem ngươi có thể chịu tới khi nào?” Lâm Thanh Nghiên đắc ý cười cười xoay người rời khỏi địa lao.